Một câu thơ chợt hiểu
"anh bạn " hiểu sai ý tôi rồi
Thật là khốn nạn cái thân tôi
Vì để viết ra ba khổ đó
Thằng tôi mất đúng một ngày trời
Sao tôi lại phải nhờ hơi rượu
Mới dám thăm "anh"ở mái trường?
Chữ "Xưa" xưa ấy xa xôi quá
Nên gặp "anh" tôi đâu dám quên
Sao "anh"trong trắng tôi phải uống?
Tiếng"Phải say thôi"lặng trong hồn
Uống mãi không say "anh" có biết
Nên tôi tự nhắc "Phải say thôi"
Có biết bao điều không dám nói
Nên tôi chạy trốn khỏi chính mình
Muốn chạy trốn "anh"mà không được
Nên dùng chén rượu để trẫm mình Nguyễn Thế Duyên ************************ Vỡ nhoà... Trầm mình vào li rượu cay Trốn tình vào li rượu đầy bóng ai Càng uống càng sáng trí ra Càng say càng nhớ cái người hôm nao Thương ơi li đắng, tim tràn vị cay Nâng thêm li nữa vỡ nhoà bóng ai! Lê Minh Liên Thanh Thơ Tối, 11/6/2008 Thấy chưa đã nói trước rồi mà thể nào “anh bạn” u mê này cũng lẫn lộn thóc và gạo cho coi.Mà thôi thế cũng tạm được nhỉ, thóc và gạo đều quý.Nhặt thóc ra để đong gạo nấu cơm, thóc thì xay ra thành gạo.Mà thôi thời buổi đơn giản, tiện lợi, hiện đại mà... Thỉnh thoảng lại đến thăm nhau là quý nhất rồi!(Còn bạn nhìn mình là anh bạn thì mình sẽ nhận vơ bạn là cô bạn , thế là hoà nhé!Này...đây nói cho đấy biết, tớ chỉ đùa tí cho vui đừng tưởng tớ "ngu" mà "rủa thầm " tớ nhé!) Thân mến!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2008 00:41:43 bởi LEMINHLIENTHANHTHO >
[
quote]Vì để viết ra ba khổ đó
Thằng tôi mất đúng một ngày trời Thế (mà ) Duyên (chi) ************************ Chỉ đường Nói điêu xếp hạng được rồi Tài hoa như thế vài con cóc còi Viết ra “mất đúng một ngày giời” Giời thì cao lắm...đất nằm ở đây Kêu điêu nào có ai tin Chỉ tin thơ bạn với nụ cười thâm sâu... Nụ cười dành tặng em Ngâu Nó đã về rồi đang ở Hồ Tây Muốn có đôi thì hãy đến đây Tớ làm gió đẩy thuyền buồm ra khơi... Lê Minh Liên Thanh Thơ 24 giờ kém , 11/6/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2008 01:22:19 bởi LEMINHLIENTHANHTHO >
Bài thơ gửi mẹ Con đã bao lần viết muôn bài thơ
Về mẹ của con với đàn con nhỏ
Hôm nay nữa mưa buồn con nhớ
Con lại viết bài thơ về mẹ thân yêu
Mẹ của con ơi mẹ khổ đã quá nhiều
Đêm thao thức nên đêm dài đằng đẵng
Mẹ khóc đấy nên nước nguồn không cạn
Đêm ba mươi tối trời vì đời mẹ có sáng đâu
Rét tháng giêng mẹ đi cấy đồng sâu
Lưng còng xuống vì gánh đời quá nặng
Con thương mẹ cuộc đời xưa cực nhọc
Nay mẹ chờ con thăm thẳm một phương trời
Đừng mưa nữa mưa ơi
Mưa nhiều quá làm mẹ ta lại nhớ
Đừng kêu nữa hỡi ve sầu tháng hạ
Mẹ sầu rồi-ve kêu nữa- mẹ sầu thêm
Rừng Trường Sơn đêm đêm
Con thương mẹ những đêm dài mẹ nhớ
Trời mưa đấy mẹ ơi đừng đi chợ
Mẹ già rồi
Trời!
Đừng mưa nữa mưa
Sáng hôm nay giã rừng sâu con làm thơ
Trời se lạnh vì lòng con se lại
Con sẽ là một anh hùng thời đại
Vì mẹ hiền sinh những đứa con ngoan
Ánh thái dương sinh muôn hoa trên thế gian Mẹ hiền dịu sinh anh hùng thi sĩ Con chẳng được làm thi nhân muôn thế kỉ Con vẫn viết bài thơ gửi mẹ thân yêu Mẹ ơi mưa đã quá nhiều Trường Sơn se lạnh mây chiều nhẹ bay Con nằm nhớ mẹ hôm nay Mà lòng những ước đến ngày đoàn viên Nguyễn Thế Duyên
Tây Trường Sơn 1972 ********************************
Tâm sự với Mẹ yêu Khi vui con bỏ Mẹ mà đi Khi buồn về nhà ngay với Mẹ Những đứa con ngàn lần mắc lỗi Với Mẹ yêu dù là con ngoan Lúc vui ước sống ngàn năm Để mà hưởng thụ, để mà bên nhau Khi buồn muốn chết cho mau Để về gặp Mẹ, Mẹ cưng giống vàng! Con bất hiểu cả những giấc mơ Vẫn dành cho kẻ tệ tàng ấy thôi Đã mấy khi con nghĩ trọn vẹn vì Mẹ hiền Để con sống đẹp tấm thân vàng Mẹ Cha cho... Một vết muỗi đốt trên chân Mẹ xa Mẹ xót đau lòng xiết bao Thế mà con phí tấm thân Cho bao nhiêu kẻ chẳng hề thương con Mẹ ơi bao giờ con vẫn còn thơ Mẹ lo sao nổi mẹ ngơi chút mà Tay Mẹ đừng quắp đừng co Tim Mẹ vơi nén âu lo chất chồng Con xin Mẹ an giấc nồng Thiếp ngủ vì mệt lúc chờ đợi con Con còn giẫm tiếp đường gai Xước tim máu chảy mới ra Con Người Con xin lỗi Mẹ ...Mẹ ơi Không sống cho người con chẳng còn chi Mẹ đừng lo nữa một khi Con về với Mẹ là con sướng rồi! Lê Minh Liên Thanh Thơ Để nhớ mùng 2 tháng 5 năm Mậu Tí! 10/6/2008 *****************************
Trái tim và khối óc CON NGƯỜI!Hai tiếng ấy vang lên kiêu hãnh biết bao Gooc Ki Nếu không có trái tim mà chỉ có cái đầu Bạn sẽ thành người ích kỉ Nếu chỉ có trái tim mà không có cái đầu Bạn sẽ thành người mộng mị Nếu không có cả tim lẫn đầu Bạn biến thành con ác quỷ Trái tim đập về quá khứ Cái đầu hướng tới tương lai Và hai tiếng CON NGƯỜI Chỉ vang lên kiêu hãnh Khi ta có cả con tim và khối óc Nguyễn Thế Duyên
Hà Nội 12 -6 - 2008 ************************** Đường mờ không trăng Sao không trân trọng tim mình? Sao không cưng nựng khối tình trong mơ? Sao lại đi rải vần thơ Lang thang khắp nẻo đường mờ không trăng? Tôi xin nâng hộ nỗi niềm Tôi gom thơ lại nối lời yêu thương Bạn ơi bạn nói thật hay Bạn giữ tim nhé, tôi xin "cái đầu" Để được đúng nghĩa kiếp người bạn ơi! Lê Minh Liên Thanh Thơ Trưa, 12/6/2008 ********************** Bạn thân mến!
Không biết bạn sẽ nghĩ gì.Tôi thây kệ đấy!
Bạn có thể cười tôi như bao người đã cười.
Bạn có thể trách tôi như bao người đã trách.
Hay bạn lại ruả thầm: Ở đâu lại có người vô duyên đến thế, không hiểu gì cũng đâm ngang.Không sao.Quả thực tôi rất quý những bài thơ đăng rải rác của bạn.Tôi lanh chanh giúp bạn gom lại một trang.Đừng trách tôi nữa nhé! Tôi chỉ giúp bạn nốt lần này thôi.Ở quê tôi vào nhà thương điên phải tốn tiền chứ không được miễn phí như ở Thủ đô.Vì thế ở quê tôi ít người điên lắm mà có điên cũng chóng khỏi thôi mà.Chào nhé! Tôi đi xa rồi, bạn có ném đá cũng chẳng sao! Tạm biệt!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2008 17:23:22 bởi LEMINHLIENTHANHTHO >
Thơ không tuổi Tặng Vũ kim Thanh (Người vừa được Hoangau thăng hàm cấp "Chú") Bạn đừng hỏi tuổi gái tơ Nàng đừng hỏi tuổi nhà thơ làm gì Hãy say đi! Hãy bay đi Với vần thơ, với thầm thì yêu thương Cho dù mái tóc pha sương Thì con tằm vẫn tơ vương với đời Lạ gì thơ nữa em ơi Dù bao nhiêu tuổi vẫn ngời sắc xuân Sợi tơ lòng vẫn rung ngân Để cho đời được muôn vần thơ yêu Trời! cay đắng biết bao nhiêu Một tiếng "Chú" giết mọi điều trong tôi Tôi mang thơ đốt đi rồi Cầm cây bút viết :" Đời tôi đã tàn" Độc ác sao hỡi cô nàng Một tiếng "Chú" giết cả ngàn nhà thơ Thơ không có tuổi bao giờ Hà nội 4 -6 -2008
Thơ gửi Lá chờ Rơi Ngũ thập niên tiền nhị thập thôi "1" Bác còn trẻ lắm lá chờ rơi Uy Viễn tuổi này còn nạp thiếp "2" Há sao bác lại chịu thua đời Lá mới chớm hoe sao rụng được Ba thứ lăng nhăng thiếu một thôi "3" Có trà, có rượu trong thơ ấy Nhưng sao "Ứ hự"lặn đâu rồi? "4" Ôi! "1" năm 73 tuổi Nguyễn công Trứ lấy vợ bé.Đêm tân hôn tân nương hỏi ông bao nhiêu tuổi ông trả lời "Ngũ thập niên tiền nhị thập tam"năm mươi năm trước ta hai mươi ba tuổi. Còn bác 50 năm trước bác mới hai mươi tuổi còn trẻ chán "2"Nguyễn công trứ người làng Uy Viễn nên mọi người thường gọi là Uy Viễn tướng công "3" Một trà một rượu một đàn bà Ba thứ lăng nhăng nó quấy ta Chừa được thứ nào hay thứ ấy Có chăng chừa rượu với chừa trà Tú xương "4" Giang sơn một gánh giữa đồng Thuyền quyên "Ứ hự" anh hùng nhớ không? Nguyễn công Trứ
Xin em hãy hứa
Em đừng bắt anh thề
Suốt đời h chỉ
Yêu một mình em thôi
Không!Không được em ơi
Anh trót yêu thơ rồi
Em đừng bắt anh thề
Ngoài thơ ra anh chỉ
Yêu một mình em thôi
Cũng không được em ơi
Thơ mà không có rượu
Nhà thơ cũng xong đời
Ờ…Ờ…Thôi cũng được
Anh hãy hứa với em
Tôi cắt ngang lời nàng
Bằng nụ hôn nồng cháy
Em ơi! Em biết đấy
Trái tim anh mong manh
Một cánh bướm lung linh
Cũng làm anh ngơ ngẩn
Một cuộc đời bất hạnh
Làm tim anh nhói đau
Thì làm sao?làm sao?
Con tim bình thản được
Trước bóng hồng tha thướt
Với làn môi mời chào
Và
Chao ôi, ôi chao
Anh mới nghĩ đến đấy
Nhịp tim đã loạn rồi
Em cười
Riết chặt anh trong cánh tay bỏng cháy
Và thì thầm em nói
“Em tha thứ cho anh”
Sự dịu dàng bao dung
Làm hồn anh tĩnh lại
Em hãy là tấm lưới
Bao bọc cuộc đời anh
Giữ trái tim mong manh
Bình yên trước cám dỗ
Anh xin em hãy hứa
Suốt cả cuộc đời này
Em sẽ luôn tha thứ
Vẫn nụ cười dịu dàng
Ngước nhìn tôi
“Em hứa”
Hà nội 15- 5 -2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 00:17:01 bởi nguyễn thế duyên >
Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Xin em hãy hứa
Em đừng bắt anh thề
Suốt đời anh chỉ
Yêu một mình em thôi
Không!Không được em ơi
Anh trót yêu thơ rồi
Em đừng bắt anh thề
Ngoài thơ ra anh chỉ
Yêu một mình em thôi
Cũng không được em ơi
Thơ mà không có rượu
Nhà thơ cũng xong đời
Ờ…Ờ…Thôi cũng được
Anh hãy hứa với em
Tôi cắt ngang lời nàng
Bằng nụ hôn nồng cháy
Em ơi! Em biết đấy
Trái tim anh mong manh
Một cánh bướm lung linh
Cũng làm anh ngơ ngẩn
Một cuộc đời bất hạnh
Làm tim anh nhói đau
Thì làm sao?làm sao?
Con tim bình thản được
Trước bóng hồng tha thướt
Với làn môi mời chào
Và
Chao ôi, ôi chao
Anh mới nghĩ đến đấy
Nhịp tim đã loạn rồi
Em cười
Riết chặt anh trong cánh tay bỏng cháy
Và thì thầm em nói
“Em tha thứ cho anh”
Sự dịu dàng bao dung
Làm hồn anh tĩnh lại
Em hãy là tấm lưới
Bao bọc cuộc đời anh
Giữ trái tim mong manh
Bình yên trước cám dỗ
Anh xin em hãy hứa
Suốt cả cuộc đời này
Em sẽ luôn tha thứ
Vẫn nụ cười dịu dàng
Ngước nhìn tôi
“Em hứa”
Hà nội 15- 5 -2008
***********************
Quá yêu...
Nàng nghe theo anh không phải vì không biết
Không phải vì không hiểu
Không phải vì những lời dỗ ngọt
Không phải vì những lời nguỵ biện khéo ...khôn!
Nàng chịu nghe theo anh là vì bởi quá yêu...
Quá yêu nên đã si mê
Quá yêu đánh mất đường về ...người ơi...
Theo anh, nàng đã tình nguyện rồi
Bảo bọc...nâng đỡ...yêu nhiều hơn xưa..
Nợ duyên dan díu tội nàng
Tội người mắt liễu môi hường trong anh...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
23 giờ 30 phút 25/6/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2008 00:41:25 bởi Liên Thơ >
Lên chùa nghĩ đến Thị mầu Sao tôi sinh muộn một nghìn năm Nên muốn ăn oản em lên thăm chùa Sân chùa nhặt quả táo chua Táo chua chua tận cửa chùa đó em Trong đền Bụt cũng lặng im Còn đâu hoàng tử mà tìm nữa đây Nỗi lòng em-Có ai hay Quả táo chua rụng ở ngay ban thờ Ai mơ hoàng tử thì mơ Riêng em mơ một bến bờ con con Sao trời chẳng thấu lòng con Em kêu lên! Một nỗi oan ngất trời Thôi đừng kêu nữa em ơi Nghìn năm sau có một người hiểu em Đêm rằm trăng dãi đầy thềm Mình tôi lặng nghĩ đến em sân chùa Nhẹ rơi một quả táo chua Thị Mầu em ,đến tận giờ vẫn kêu Chùa Đức viên 6-6 -2008
Nhớ miền Tây
Nơi ta ở đất chỉ là nơi ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn
Chế Lan Viên
Tôi chỉ biết miền Tây qua những trang bút kí
Qua những câu ca dao chẳng nhớ đọc bao giờ
Đến hôm nay qua vần thơ em viết
Miền Tây bỗng hiện về rất thực trong thơ
Biết bao giờ tôi đến được miền Tây
Để ngắm những cánh đồng cò bay mỏi cánh
Để ngắm những mảnh vườn trong những chiều nhập nhoạng
Tiếng chim kêu xáo xác cả trời chiều
Miền Tây
Nơi tôi chưa từng đến
Sao vẫn về trong lòng tôi xao xuyến
Một dòng kênh xanh xanh
Chiếc cầu khỉ chênh vênh
Em đứng đó tóc dài bay trong gió
Những chiếc ghe nho nhỏ
Êm êm trôi chở nặng những câu hò
“Thò tay anh ngắt ngọn ngò
Thương em đứt ruột giả đò ngó ngơ”
Không có những ngọn ngò
Chỉ có những vần thơ
Tôi ngắt từng vần thả về nơi ấy
Những vần thơ mang đầy chờ đợi
Đến thăm em- Cô gái miền tây
Biết bao giờ tôi đến được miền Tây
Để em hái trao tôi một trái xoài Bến Cát
Trái xoài ngọt như tình người
Tóc em dài bay trong thơ tôi
Ơi cô gái miền Tây
Sao chiều nay bỗng nhớ
Thoảng trong gió một câu quan họ
Lại nhắc tôi nhớ đến một bông ngò
Nhớ đến nhữn vần thơ
Em đã viết trong nỗi buồn da diết
Miền Tây xa xôi
Nơi tôi chưa từng ở
Đâu cứ ở đất mới là nơi ở
Vì ta yêu đất ấy hóa tâm hồn
Hà Nội 22-6- 2008
Nhớ người bên cạnh
Nếu một mai
Gửi Băng Nguyệt
Một trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung
Nguyễn Bính
Nguyễn Bính nghĩ gì khi ông đọc thơ em
Liệu còn viết hai câu thơ đó?
Tôi những mong có một lần gặp gỡ
Ngồi bên em nghe vời vợi câu hò
“Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng thấy mênh mông bát ngát
Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng cũng bát ngát mênh mông”
Đất miền tây mênh mông
Gió miền tây phóng khoáng
Người miền tây hào sảng
Còn thơ miền tây
Dung dị đến lạ lùng
“Nếu một mai tình em anh không giữ
Em sẽ lưu và ngồi giữ một mình”
Em thủ thỉ tâm tình
Không một chút oán hờn giận dữ
Tôi sững lại khi đọc câu thơ đó
Ôi miền tây!lòng người cũng mênh mông
Dung dị như củ khoai cây lúa ngoài đồng
Thủ thỉ kể những điều em mơ ước
“Nếu một mai Bước bên anh là bóng hình người khác
Em sẽ cười”
Thôi!
Đừng kể nữa em
Sẽ không có chữ “Nếu” nào đến được với em
Vì tấm lòng bao dung
Vì đức hi sinh
Sẽ được đáp đền bằng những điều tốt đẹp
Bài thơ của em tôi xin viết tiếp
Nếu một mai tôi trở thành hoàng tử
Tôi sẽ đón em về trong câu hát lí ngựa ô
Hà nội 16 -6 -2008
Cảm nghĩ khi đọc bài thơ “ Nếu một mai”của Băng nguyệt
Anh ui, anh cứ mang con bỏ chợ thế, chúng nó đi lạc lung tung cả.

Em dắt hộ về cho anh hai đứa đây này !
Tìm
Tặng một cô bé
Biết em sống ở Hồ Tây
Những chiều cả gió anh hay đi tìm
Hồ Tây sóng vỗ liên miên
Em ở đâu?
Mãi
Anh tìm chẳng ra
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn vũ khiến ta nhớ mình
Lênh đênh một mảnh thuyền tình
Thả theo ngọn sóng dập dềnh Hồ Tây
Hương sen thoang thoảng đâu đây
Để cho nỗi nhớ chất đầy trong thơ
Sương chiều buông tím mặt hồ
Tiếng chim lẻ bạn chơ vơ giữa trời
Hồ Tây 26 -6 -2008
Chiều ngẩn ngơ
Anh đồ Tương tư trên mạng
gửi một người
Chẳng phải em nhận vơ đâu
Thơ tôi vương một giọt sầu từ em
Sao con tim chẳng ngủ yên
Từ khi tôi gặp em trên thi đàn?
Mơ màng tôi cứ mơ màng
Thơ tôi viết, chắc gì nàng đã xem
Thế mà đêm lại tiếp đêm
Tôi lên mạng để tìm tên một người
Tương tư đã mấy tháng rồi
Biết ai có biết một người nhớ mong?
Bảo rằng cách trở dòng sông
Thì tôi đã lội ngược dòng tôi sang
Đằng này cách chỉ tấc gang
Mà sao tôi lại vô phương kiếm tìm?
Ôi con tim! Hỡi con tim
Nằm im ! ta sẽ kiếm tìm nàng cho
Đêm nay ta gửi vần thơ
Những mong nàng cũng ngẩn ngơ vì tình
Nàng là ai?
Nàng có xinh?
Chao ôi tôi đã gửi tình hư vô
Ảo thôi mà vẫn ngẩn ngơ
Bao giờ cô Tấm trong mơ hiện về?
Anh đồ
Hai cháu ở nhà với bố ngoan nhé, cô về đây !

Nếu thích sang nhà cô chơi thì cứ nhắn cô sang đón, chứ bố bận quá cứ thả ra đường cho muốn đi đâu thì đi thế này lại lạc mất !
Một nửa nhà thơ Ông nghĩ thủ tướng hơn nhà thơ Nên cuối cuộc đời ông bỏ thơ để làm thủ tướng Ông chết có hai năm Tên ông Không một ai nhắc đến Nếu biết trước điều này liệu ông có bỏ thơ? Hai trăm năm đờivẫn nhắc Nguyễn Du Vẫn nhắc đến tiếng đàn năm ngón tay nhỏ máu Vẫn nhắc đến điều thủa sinh thời người vẫn thường đau đáu "Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như" Thủa sinh thời ông vẫn được tung hô Nhà thơ lớn- Nguyễn Du thời đại Lũ bồi bút đâu rồi sao nay tôi không thấy Nếu biết trước được điều này liệu ông có bỏ thơ? Đêm nay ngồi đọc lại thơ ông Tôi lặng sé tập thơ đi một nửa Lòng cảm thấy bùi ngùi Thơ ông chết đã lâu rồi Tôi phải nói công bằng Ông_ Một nhà thơ có tài Tập "Từ ấy" bây giờ tôi vẫn thuộc Khi trái tim ông đau với nỗi đau dân tộc Thơ ông bay lên qua song sắt nhà tù Lúc bả hư danh lấy đi trong ông trái tim của nhà thơ Là lúc thơ ông biến thành khẩu hệu Ông đã chết trong thơ Tôi đến mộ Hoài Thanh Cầm cuốn "Thi nhân Việt nam" cho ông viết tiếp Ông buồn rầu nhìn về cuối chân trời Ông thở dài Rồi viết Tố Hữu! một nửa nhà thơ Ôi! Cái chết của một nguyên thủ quốc gia Và cái chết của một nhà thơ Cái chết nào khiến ta đau đớn? Tố Hữu một nhà thơ nổi tiếng. Phó thủ tướng chính phủ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: