Cảm xúc... khi đọc những lời tự tình của em... Sương Anh!
Có những chuyện mình nghĩ là quá xưa không còn hiện hữu ở hiện tại. Nhưng thực chất thì không. Không gian nào, thời gian nào cũng có những rối reng na ná nhau, những rối reng do bất đồng quan điểm trong cuộc sống gây khó khăn phiền toái cho nhau và thậm chí gây đau khổ cho người thân yêu nhất của mình. Một điều mà chắc không ai muốn.
Chị rất xúc động khi đọc bài viết của em - Sương Anh! Và chị rất thông cảm cho những trái tim non vì một lý do gì đó mà phải đánh mất tình yêu, đánh mất những hoa mộng của ngày xanh... Người ta hay trách trời già bất công khi ban cho người này hạnh phúc, và người kia nỗi bất hạnh! Nhưng rồi người ta cũng tự an ủi mình biết đâu thế này hay thế kia để vượt qua nỗi bất hạnh của chính mình...
Thành kiến! thành kiến là một cái gì mà con người cần phải gạt bỏ để tránh những sai lầm đáng tiếc... Khi đọc chuyện "Vườn cau nước dâng" chị cũng có một số cảm xúc mà chị nghĩ chị sẽ ghi lại sau khi đăng xong quyển truyện. Đây là một quyển truyện thiếu niên, nhưng chị lại muốn cả người lớn cùng đọc để nghiền ngẫm những hảnh động mà họ cho là vì tình thương... để họ có một cái nhìn khác đi trong việc đùm bọc chăm lo con cái. Chị cũng biết một vài hoàn cảnh tương tợ trong xã hội hiện đại này và đó là lý do thôi thúc chị gõ quyển "Vườn cau nước dâng"...
Sương Anh ui, chị là người rất mê đọc truyện, không đọc thì thôi, đọc thì đọc sống đọc chết cho xong mới yên tâm... nhắm mắt... ngủ, nên chị rất hiểu tâm trạng của người đọc, nhưng vì thời gian của chị không nhiều mấy nên Sương Anh cố gắng chờ chị gõ từ từ nhé!
Chúc em tìm được câu trả lời cho: biết đâu thế này, hay biết đâu thế kia để tìm được sự an lạc trong tâm hồn.
Vài lời cùng Sương Anh và cùng những người đồng tâm trạng.
Chị HB