Hương Cau
Cô Đơn, chiều buông mây phủ bóng cô thôn tĩnh mịch cô đơn gió gọi hồn trắng xóa mây vờn che đỉnh núi chim chiều sải cánh mỏi hoàng hôn.
Gửi bạn, em có ly rượu cay mà tình thì như mật em có ly rượu ngọt mà không người để say...
Chào TTK,
hoangminhhung xin góp vui nhé. Có sai sót xin miễn chấp nghe.
MẬT NGỌT
anh gởi cho em cả tháng ngày
tuổi xuân rạo rực bướm hoa say
men nồng siết chặt vòng ân ái
chửa thỏa lòng sao em trách đây?
ta mãi bên nhau cả những ngày
mặt nhòa xa cách vẫn vì nhau
mùa xuân đang đến nâng tay phím
và hát vang lên khúc tình đầy.
gởi cả cho em, cả những ngày...
TTK hoạ chia sẻ với bạn nè
Em nào giám …
Em nào giám trách anh đâu
Chỉ mong tỏ mối u sầu mà thôi
Từ ngày hồn đắm mê rồi
Không còn thanh thản như hồi chưa yêu
Nhớ thương gánh nặng thật nhiều
Mà đường mỏi cánh chim chiều bay xa
Mưa buồn nhạt thắm sắc hoa
Thời gian trôi mãi nhạt nhoà bóng ai
Yêu nhau từ thủa trâm cài
Vì yêu tóc đã bạc phai mất rồi
Nên em mới nghĩ đến đòi
Những ngày thanh thản của hồi chưa yêu !
T.T.K.25.3.2009
Hoài Tưởng,
lang thang cuối đất cùng trời
chim bằng mỏi cánh 1 đời mỏi mê
ra đi từ độ làng quê
đạn bom khói lửa tứ bề bủa giăng
ngày về còn lại mảnh trăng
cảnh xưa đâu? người xưa đây đợi chờ!
" HOÀ "
( ngẫm về chử Hoà )
hoà chồng hoà vợ an vui
hoà cùng bạn hữu muôn nơi đượm tình
hoà cùng thiên hạ thới bình
hoà cùng trời đất thắm tình nhân sinh.
"hiếu hoà" tạc dạ đinh ninh
vô cùng, bất biến, bất sinh là "hoà".
Cảnh Nghèo,
Cái đói chực chờ trong nhà bếp
Cái nghèo chật cổng rủa quanh năm.
Không đề,
chiêm bao giấc mộng giữa trưa hè
tưởng mình giống phụng hoá gà tre
cũng bới cũng tìm vòng danh lợi
chẳng đừng chẳng được mặt ủ ê
ra giống cao sang loè bao kẻ
thành ra một lũ đóng vai hề
cám cảnh thói người ta bỉ thử
đố ai thoát được ứ hư hề?!
Gởi Quảng Nam- Đà Nẵng,
trăng rụng xuống sông Hàn,
mây vờn trên đỉnh núi,
Ngũ hành Sơn năm ngọn kề vai,
bãi Tiên Sa đẹp tựa Bồng lai,
núi Bà Nà hàn phong quanh năm thổi.
đây quê anh hùng chị Lý , anh Trôi,
vươn đến tương lai bằng đôi chân vặm vỡ,
của Ngũ Phụng tề phi vang dội một thời...
đây Quãng Nam khói lửa ngợp trời
ngọn gió thổi rát mặt người yêu nước
máu loáng đổ bao đầu rơi tức tưởi
bởi kẻ thù tìm diệt mọi mầm son.
đây gông cùm máy chém khắp miền Nam
không khuất nổi trái tim yêu nước.
bao hy sinh đến bây chừ giành được
dải non sông gấm vóc trãi dài
với sóng vỗ dạt dào tình tự
bãi cát dài mềm tựa lụa Duy Xuyên.
đây trời quê êm ả mộng bình yên
ta mãi ngắm như chưa bao giờ được ngắm.
đây dòng sông thuở xưa ta từng tắm
một ngày hè nắng gắt ngợp hồn ta.
...............................................
đây bầu trời lộng gió bao la
ta ôm chặt vào lòng ta... xứ Quãng!
KHÔNG ĐỀ,
Ngày xưa... nhớ quá ngày xưa...
Thoáng mây thoáng gió mới vừa hôm qua,
Đời vừa chớp mắt đã xa,
Tình yêu thoáng đã lìa ta mất rồi.
Phù Dung sớm nở tinh khôi
Ngoảnh xem đã héo tự hồi mới trông.
Đời người hoá kiếp hư không
Hoa tim tím đọng lại màu tình yêu.
Sân ga vàng nhuộm nắng chiều
Với tay ôm chặt cô liêu tình buồn.
Tuổi trẻ qua đi anh ngẫm lại một thời,
Ta yêu em một tình yêu chân thực,
Không dối trá lọc lừa xác thịt,
Em như nụ hồng hé nở sáng tinh sương.
Hãy là em chớ có vô thường,
Hãy mắt biếc như anh từng tha thiết,
Hãy nhẹ nhàng như làn gió thu bay,
Hãy là em dù trái đất ngừng quay,
Để trong ta em muôn đời vẫn vậy.
...
Vẫn là hương vẫn là hương đấy
Ta suốt đởi nhớ mãi một mùa hương.
GIÀ
khề khà chén rượu cay
ngày qua ngày đếm ngược
quỷ thời gian vội bước
qua từng sợi tóc mây.
GỞI TÔI,
( kính tặng những người cùng khổ )
ngàn vạn năm về trước
và mãi mãi về sau
dân nghèo dắt díu nhau
làm ngựa trâu suốt kiếp
dẫu kêu rên thống thiết
chẳng thể thấu cao xanh
chỉ bền bỉ đấu tranh
mới có ngày hạnh phúc
đời thịnh suy có lúc
lịch sử một dòng trôi
lời người xưa vang vọng
lòng ta cứ bồi hồi!
NGHIỆM
màn đêm buông
ánh đèn leo lắt
ta đuổi theo bóng mình
chìm sâu hun hút
chiếc lá rơi
đêm
xào xạc dưới bàn chân.
MÀU THỜI GIAN,
ngày xưa ta lỡ nhịp cầu
để cho mái tóc nhuộm màu thời gian
ngày xưa hai quả tim vàng
biết đâu cuộc sống gian nan tứ bề
bây giờ bến vắng chiều quê
con thuyền xuôi ngược biết về nơi đâu
mưa phùn lất phất môt màu
trắng sông hun hút môt màn mưa giăng.
lẻ mình ta với bóng trăng
mái chèo khua nước trăng tan mất rồi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2010 22:58:31 bởi hoangminhhung >
THỨC,
mở to đôi mắt em nhìn
thế gian đen trắng muôn nghìn khổ đau.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: