Giọt đầy giọt vơi
Hư không Nắng lạc bên thềm nhuộm thế gian Vẳng đâu tiếng mõ giục bên đàng Bụi bay gió cuốn lời nhân bản Trên đỉnh vô thường ngộ bước sang
Biển nhớ Nhấp nhô trắng xóa ngàn khơi Cuộn tròn bãi nhớ đầy vơi sóng buồn Rập rờn gió cuốn ngày buông Tà dương rũ bóng nhớ thương quê nhà Hồn thu biêng biếc trông xa Hoàng hôn ngây ngất là đà ca dao.
khói sương ta gióng vào đêm từng nhịp đập ta rót vào đêm tiếng thở dài ta nuốt vào đêm từng ngụm nhớ ta thả vào đêm cả bốn mùa thời gian chết điếng tình như chiếc lá tiếng nấc hồn nhiên đọng giữa trời lặng hồn thôi nhé đừng thương nhớ chợt thấy lòng ta phơi khói sương
Tận cùng Dưới cát là gì? Dưới cát là đất Dưới đất là gì? Dưới đất là đá Dưới đá là gì? Dưới đá là kỷ niệm Mấy tầng lấp một chân dung Mịt mù phủ kín trùng trùng nhớ thương Dưới đá là kỷ niệm vương Nằm sau kỷ niệm là vườn tình yêu Tình yêu chải tóc mỗi chiều Xe từng sợi nhớ quấn đều thời gian Thời gian như bánh xe hoang Lăn trên kỷ niệm để hằn dấu đau Dưới đất dưới cát là sầu Dưới tầng kỷ niệm đêm thâu trắng tàn.
Ngõ tình Ngọc Tuyết Thu tìm qua gió nắng tương tư Nhặt kết vòng tay dấu cổ thư Mốt nọ mai kia trời không nắng Che đầu tôi đội lá vàng như …
Aó trắng Ngọc Tuyết Nằm đây nghe gió song thưa Nằm đây em nhớ ngày xưa chất chồng Ngày xưa xanh tóc má hồng Ngày xưa áo trắng bềnh bồng ước mơ Vạt dài em đựng lời thơ Vạt dài em đựng mộng mơ một đời Sân trường ngập lá thu rơi Sân trường ngập tiếng - Tình ơi đâu rồi! Tình đi bỏ lại mắt môi Tình về nắng nhuộm màu môi rộn ràng Bây giờ áo trắng có vàng Tóc mai có ngắn - Xin ngàn năm thương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2008 21:18:43 bởi tocnguyet >
Dẫu gì … Ngọc Tuyết Dẫu gì … nắng rụng cuối ngày sang Giữ lại tay ta chút nắng vàng Gửi gió chiều nay về phố vắng Rót đầy mấy chén cuộc quan san Dẫu gì … Có khuyết cũng là trăng Nhặt lấy màu tôi ở giữa đàng Chiếc lá buồn tênh rơi lãng đãng Đêm chờ tiếng hát tận mây ngàn Dẫu gì … tỉnh giấc vần còn mơ Chiếc bóng cô dơn đến dại khờ Gối mộng nghìn trùng đời cách trở Đêm về mắt biếc nhuộm tình thơ
Điệp khúc tình Ngọc Tuyết Một chút màu môi một chút hương Một chiều xa vắng một chiều vương Một thu rơi một đông quay quắt Lạc lối một ngày ngợp nhớ thương
Ốc gửi hồn Ngọc Tuyết Ốc ơi! Ốc có mượn hồn Biển đang nổi lửa hoàng hôn trở về Thun mình trong cát chở che Nhốt hồn đáy vỏ phong ba nổi chìm Đập tan vỏ ốc để tìm Sầu riêng hồn gửi đem dìm biển khơi.
Lời riêng Ngọc Tuyết Trăng nằm ngã bóng mộng thềm tiên Cắt nửa vầng yêu gởi nét huyền Đó dấu chân in mòn lối nhớ Đây mùa nắng giữ ngập đường quên Ai đi bỏ lại ngày thơ dại Kẻ đến tìm về giấc ngả nghiêng Hạ đỏ thu vàng đông lạnh quá! Mấy mùa khắc khoải đọng lời riêng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: