Thơ Vương Trần Thái Đào
trieuam 06.05.2008 12:15:48 (permalink)
HÔN EM

Hãy để anh hôn lên đôi mắt em
Chỗ lệ hồ thu mấp mé ngập tràn
Tự những cơn mưa đổ ngàn ngang trái
Trút ướt nỗi sầu ngấm tận tâm can

Cho anh hôn em trên cặp môi khan
Để cảm hơi rung tiếng thở dài tàn
Như cơn gío thoảng qua miền hoang dại
Động lá cây rừng nhả tiếng than van

Anh cúi xuống hôn em đôi vai ngang
Một mảnh thân gầy muôn vàn gánh vác
Còm cõi đa mang chẳng vì tuổi tác
Mà bởi tâm tư vỡ nát bao lần

Anh muốn hôn em giữa khoảng ngực trần
Để nghe trái tim đập nhịp trầm luân
Chuyển tín hiệu bầm qua từng huyết quản
Trải khắp châu thân hố thảm muôn trùng

Anh sẽ hôn em cuối bờ thung lũng
Con suối mùa đông cạn trũng khô cằn
Cỏ úa thâm sâu nằm phơi gốc cạn
Bức rức ngậm ngùi cảm xúc khôn ngoai

Yêu em, anh hôn khắp chốn u hoài
Từ trên xuống dưới, trong / ngoài vết đau !

VươngTrần TháiĐào 07/24/07
 
VỀ

Cái thuở em vẫn còn không
Anh chưa thỏa mộng tang bồng
Mông lung trời cao biển rộng
Xa gần nhảy nhót lông nhông

Mẹ cha có nào cấm cổng
Nhà thời cận ngõ giao thông
Ngày ngày em ngồi cửa ngóng
Anh qua chẳng chịu thấy / trông

Thì thôi đành nhủ trong lòng
Thương yêu chi nữa mất công
Có cả một đời để sống
Quên anh, em đi lấy chồng

Tuổi đời bao năm chất đống
Anh gìa đầu vẫn lông bông
Trở về tâm thân trống rỗng
Ngẩn người nhớ một dòng sông .

VuơngTrần 04/12/07
 
TIẾC

Anh muốn nhìn em trong đám đông
Cũng tựa em như giữa cánh đồng
Dù nơi phố xá mờ xăng bụi
Em vẫn thơm nồng lúa chớm bông

Nhớ hôm nào quán nước ven sông
Em nói là em sẽ lấy chồng
Ở nơi đô thị phồn hoa đó
Mộng tưởng một người em ngóng mong

Cứ ngỡ cho là chuyện viễn vông
Ai có ngờ đâu một một đóa hồng
Vườn xưa hẻo lánh giờ bay bổng
Son phấn kinh thành sổ cánh lông

Mệnh phụ phu nhân tràn nhựa sống
Sàn gỗ thênh thang vó ngựa, lồng
Âm thanh hoang dại rồng say, lộng
Thỏa chí hồn hoang lở vách đồng

Bồi hồi anh đứng xót xa trông
Còn đâu thiếu nữ tóc hương nồng
Sao em đổi xác hồn thơ mộng
Để lấy dòng đời đáy cạn nông !

VươngTrần 05/31/07
 
 
Khóc, Cười Chỉ Một Đời Thôi



Tôi đợi được nghe thấy một tiếng cười
Trong tang lễ của một người vui tánh
Vừa an bình nằm xuống buổi chiều qua
Khi ánh nắng hoàng hôn dần tắt chậm

Trong đời anh có làm ai khóc hận
Thì bây giờ chính lúc đặng cười thôi
Bỏ lỗi cho anh cái tội vô tình
Nhưng chẳng oán, chỉ riêng mình tủi phận

Anh buông tiếng khóc vào đời chập chững
Lúc chung quanh lại có những nụ cười
Vui mừng đón một sinh linh nhập thể
Chốn tiêu diêu không ở, ghé qua đây

Ngày một, hai - óc mở đất cấy cày
Thu hoạch những khổ đau cùng hạnh phúc
Có những lúc nhục thân bùng sắc dục
Lại đôi khi tâm lặng khúc vô thường

Ngủ vùi đầu bên mái tóc người thương
Mà ngỡ tưởng thiên đường xưa trở lại
Quên hiện hữu cái tâm tư tự tại
Để an nhiên đón nhận bước tương lai

Có những điều chẳng hiểu đúng hay sai
Nhưng vẫn sống, vẫn yêu tràn say đắm
Trôi chảy mãi nước một dòng sông tắm
Ánh trăng tan loãng bóng lạnh hư vô

Rồi một ngày trở gốc ngọn cây khô
Ai ở đó mà như không ở đó
Khúc khích đâu đây tiếng cười nho nhỏ
À thì ra đã khỏi những âu lo !


VươngTrần TháiĐào
07/13/06
 
Sự Sống, Cái Chết Và Tình Yêu
Bài được đăng bởi vuongtran


Ai có thể bảo rằng mình biết nhiều
Về sự sống cũng như về cái chết
Nhưng có một điều rất ư rõ rệt
Ai cũng hiểu thế nào là tình yêu

Có người sống suốt đời chỉ để yêu
Và sẽ chết cho tình yêu nếu được
Có nghĩa là sự sống và cái chết
Đâu thể nào quan trọng bằng tình yêu

Một đời người, ta yêu được bao nhiêu
Mà sao thấy lúc nào duờng vẫn thiếu
Những khi lòng cảm thấy rất cô liêu
Bởi tình yêu ta chỉ có một chiều

Như anh đang yêu em, yêu rất nhiều
Mà em hờ hững, tiêu điều đời anh !


VươngTrần TháiĐào

Giác Quan Thể Tình
( Tình Mình Như Thể Giác Quan )
Bài được đăng bởi vuongtran


Anh giống như đứa trẻ gắng trưởng thành
Sống lu bu trong tình yêu vội vã
Tưởng mình có trong đời này tất cả
Những an nhiên hạnh phúc cõi dương gian
Đứa trẻ nhỏ tình trường những lo toan
Yêu đương học đủ mọi thứ đa đoan
Hương luyến ái xác hồn em mang lại
Toả khắp không gian chẳng chút thóat rò

Anh nghe bởi bằng đôi tai em đó
Những lời thì thầm dịu dàng của gió
Với mắt em, anh nhìn đời thật rõ
Mọi sắc thắm của ngàn hoa nội cỏ
Rồi cũng bởi nơi miệng môi em có
Ngát thơm nồng vị mật ngọt hương son
Anh nuốt cạn những lời âu yếm tỏ
Trọn nỗi đam mê chất ngất bên trời

Hãy ở lại đừng rời xa, em hỡi
Bởi yêu em, hồn anh nhẹ chơi vơi
Ngũ uẩn vất khỏi ngàn khơi xa thẳm
Không có em vũ trụ chìm sâu lắng

Khoảng không gian hiu quạnh hoá vô sanh
Những giác quan cùng tạng phủ tan tành
Không có em, đời anh thành hoạn nạn
Đứa trẻ khờ lạng quạng, điếc, mù, câm


VươngTrần TháiĐào
03/04/06

Con Suối Cuối Mùa Đông
Bài được đăng bởi vuongtran


Anh nếm được sự trinh tiết em
trên những đầu ngón tay của mình
giữa thảo nguyên tươi mát rậm rì
con suối ấm mùa đông rỉ rả

Có tiếng thở hắt dài trong gío
run rẩy từng ngọn cỏ nổi gai
bởi phiến băng tự trong tâm thức
đang dần tan loãng chảy theo dòng

Nước ngấm vào lòng đất khởi động
đến tận những con sâu ve sầu
cũng phải tỉnh bừng giấc thụy miên
oà vỡ tiếng đêm rên êm nhẹ

Em hãy quên đi những muộn phiền
của những ngày đông băng tuyết gía
để cảm nhận hơi ấm tay anh
cho ngây ngất dòng đời tuôn chảy .


VươngTrần TháiĐào
02/26/06
 
Nơi Lúc Một Nụ Hôn
Bài được đăng bởi vuongtran


(Thời Gian.....)
Chỉ mới tối qua thôi
Ta trao đổi trên môi
Một nụ hôn rất vội
Sao ngỡ đã lâu rồi

(Không Gian.....)
Chung quanh là khoảng tối
Thênh thang dãy ghế ngồi
Nhân gian dần xa vợi
Chỉ còn em với tôi

(Không-Thời-Gian.....)
Hành tinh nào bối rối
Bẻ cong quỹ đạo trôi
Mặt trời ôm tay với
Hút chặt chẳng buông rời


VươngTrần TháiĐào
02/07/06


Vô Môn Lộ
Bài được đăng bởi vuongtran


Ở một nơi có cái cổng không có cửa
Hay là có cái cửa nhưng không có cổng
Bởi có cổng khiến thiên hạ thích đi qua
Bởi có cửa cản người ta muốn ra vào
Nếu không có cổng thì làm sao có cửa
Hóa ra chẳng có cổng cũng như chẳng có cửa
Vậy khi người ta đến sẽ vào ra lối nào ?
Ừ thì bảo " Đại Đạo không có cổng,
ngàn lối đi vào nó "
Trăm hướng ngàn phương tụ về một chỗ
Lối nào đi qua cửa, lối nào không !?

Có một cái cửa hầu như bỏ ngỏ
Sao em chẳng chịu đi qua
Tại trái tim anh mở chờ em đó
Vạn tế bào máu đỏ rao lời hẹn hò
Chong ngóng từng ngày dõi bước chân em
Cứ kiếm mãi đâu xa xôi diệu vợi
Nơi những cổng trời, cổng Phật, cổng tâm
Chấp phá cái không cái có trong lòng
Như cái cửa phòng trong ngoài trống rỗng
Cho em dạo bước một cõi thong dong
Chẳng phải gõ đâu cứ vào đi nhé
Nhưng hãy bước khẽ, lòng anh vốn nhẹ

Cửa anh vào nẻo ngàn khơi
Càn khôn nhất bộ, vô môn lộ mời !


VươngTrần TháiĐào
06/02/06
 
 
Em, Trái Địa Cầu Bất Trị
Bài được đăng bởi vuongtran


Tuy em trông tươi mát như mùa xuân
Và thơm tho như hoa hồng tháng hạ
Nhưng lại buồn bã giống lá rừng thu
Và lạnh lùng tựa mùa đông buốt gía

Anh đã đến đem cho em tất cả
Những mầm sống rộn ràng từ lòng đất
Sự khoảng khoát giữa mặt nước bao la
Cái nhiệt tình lửa nhen nhúm nồng nàn
Điều êm dịu nhẹ nhàng bay trong gío
Nhưng trái tim em dường như vẫn có
Cơn địa chấn cứ rùng mình bất ổn
Đợt sóng thần lao phủ dập cuốn xô
Luồng phún thạch phun hỏa sơn cháy đỏ
Trận cuồng phong bão táp nổi kinh hoàng

Có phải đời em đang ứ ngập tràn
Những phũ phàng dang dở qúa trái ngang
Để tủi hận ủ ươm thành rượu đắng
Đã lên men phẫn nộ khiến cuồng tâm
Đổ vỡ xong tái dựng biết bao lần
Em vẫn vậy qủa điạ cầu bất trị
Có nơi em toàn mỹ lẫn sơ khai
Pha trộn cả bạo tàn và nhân ái
Như hoàng hậu rực rỡ ở trên ngai
Mà cũng tựa nữ ma vương địa ngục

Đồi núi vun cao ưỡn phô quyền lưc
Khe suối rừng gìa ấp ủ thơ ngây
Lạc bước chân mãnh thú phải sa lầy
Phủ dụ cả loài người say mê đắm
Anh muôn kiếp nợ nần em nhiều lắm
Bởi cưu mang nhân loại chốn dương gian
Em phải gánh những điêu tàn hủy hoại
Chẳng trách sao giận dữ nộ cuồng hung

Tối hôm nay trên đỉnh núi tận cùng
Mặt trời đã chết chìm trong biển vắng
Đất tự bỗng tụt dần sâu sâu hẫng
Lúc biển trời sao sáng dậy dâng dâng
Anh ôm em dỗ giấc ngủ ân cần
Bằng sương khói mù trời đêm lan tỏa
Giải nhiệt em ra khỏi những âu lo
Xoa dịu lại cuộc tình ta tĩnh lặng
Bù đắp cho nhau những ngày xa vắng
Ngủ đi em cơn giao động đất trời


VươngTrần TháiĐào
02/20/06

 
Qua Đêm
Bài được đăng bởi vuongtran


Đêm đi cạo những hao mòn
Lần ra chăn gối vẫn còn vết nhăn
Gai âm gợn những lăn tăn
Chừng cơn rung động đã xăn cứng lòng
Bay trên cảm giác mơ mòng
Hồn theo tâm tưởng cuốn vòng xác thân
Hụt xa rồi phút cận gần
Ngẩn ngơ ngày bỗng tần ngần nhớ đêm


VươngTrần TháiĐào
01/12/06


Tình Xa
Bài được đăng bởi vuongtran


Anh vớt những hạt ánh sáng
Rơi rớt trong buổi chiều tà
Để thấy mọi điều như đã
Dần dà cũng sẽ phôi pha

Có phải tựa cuộc tình xa
Năm tháng mang theo nhạt nhoà
Cách mặt lòng phai trở dạ
Bây giờ em cạnh người ta

Một hôm về viếng mẹ cha
Nhớ em, lảng vảng trước nhà
Thấy đứa trẻ thơ giống quá
Anh đành lảng bước đi qua !


VươngTrần TháiĐào
12/10/05
 
Tình Cờ, Chỉ Sợ...
Bài được đăng bởi vuongtran


Không như những chiếc lá
rụng về cội,
rồi thôi

Có chiếc lá chảy trôi
trên dòng sông,
rất vội

Một ngày trong nước cuốn
nửa chặng đường,
đã muộn

Tình cờ em gặp tôi
trong phòng đợi
phi trường

Chuyến máy bay viễn phương
khởi hành muộn
bất thường

Cũng đủ để cho ta
một vài giờ
tâm sự

Chợt cùng nhận thấy ra
có những điều
tương tự

Hai người nơi xa xứ
cùng nặng những
tâm tư

Anh chất chồng trên lưng
bương trải đời
nặng nợ

Em một gánh gia đình
đổ vỡ đã
bao năm

Lúc từ giã băn khoăn
cầm tay em
anh hỏi :

" Rồi mai đây sẽ có
dịp gặp gỡ
tương giao? "

Chút cay đắng nghẹn ngào
nhẹ lắc đầu
em bảo :

" Gặp gỡ làm chi nữa
chỉ sợ mình
lần lữa...lại yêu nhau ! "


VươngTrần TháiĐào
01/10/06

Vịnh Con Rồng Lộn
Bài được đăng bởi vuongtran


Lồng lộng bên trời một sớm mai
Rồng mây lộn gió trộ anh tài
Nắng cực cong lưng lồi mắt cá
Mưa dầm ngộp mép mở lòng trai
Uốn éo trườn mình thân hổ, rắn
Lắc lư vươn cẳng vó hươu, nai
Hồn lỡ xưng hùng hù bá tánh
Thân đành lẳng lặng nhập rừng mai


VươngTrần TháiĐào
01/20/05
 
 
Mona Lisa
Bài được đăng bởi vuongtran


Ở đại học Amsterdam
người ta dùng điện toán
để đo cảm xúc nụ cười
của một người trong tranh
Mona Lisa
với nụ cười bí hiểm
từ đầu thế kỷ mười sáu
bởi tay nhà danh hoạ
Leonardo da Vinci
giờ treo cẩn trọng trên bức tường
viện bảo tàng Louvre nước Pháp

Cùng sự hợp tác
của các thảo chương viên
viện đại học Illinois Hoa Kỳ
chạy cái phần mềm so sánh
những nét cong của môi
những nếp nhăn của mắt
để cho kết qu?a tâm lý
của một nụ cười bất hủ
Nơi người mẫu Mona Lisa

Rồi ngày hôm qua
họ đã cho ra kết quả
cái cảm xúc của người trong tranh đó
có 83 phần trăm là hạnh phúc
với 2 phần trăm nỗi bực dọc
6 phần trăm niềm sợ hãi
và 9 phần trăm là ghê tởm chán chường

Ghê gớm thay,
cả những tâm tình
biểu lộ qua nụ cười
cũng có thể bị máy móc
ngày nay phanh phui ra được !

Nhưng hình như những nhà khoa học
đã lầm và lầm to hơn bao giờ hết
vì nàng Mona Lisa có thể chẳng qua
chỉ là một gã đàn ông đực rựa
( mặc cho những lời đồn đãi
đấy là chân dung người vợ của
Francesco del Giocondo
một thương gia giàu có ở Florence )

Chuyện là gã giả gái
ngồi làm mẫu cho nhà danh hoạ
cứ bô bô và toét miệng cười
khiến hoạ sỹ phát nổi điên
quát bảo câm miệng lại !
nên gã ta cố nén miệng cười
tạo thành cái mím chi vô cùng độc đáo
Nếu chẳng muốn tin thì cứ thử
che lại mái tóc dài đi
vẽ thêm một hàng ria trên mép
nàng Mona Lisa sẽ hiện nguyên hình
là một thằng cha Italian thứ thiệt !
----------
Khổ thật ! em chửi anh suốt cả ngày
về bài thơ anh vừa sáng tác
" hay ho cái gì mà bỏ tùm lum trên Web "
Cho dù anh cứ tán tỉnh ỉ ôi em
" rằng em có nụ cười mê hồn
hơn gấp mấy chục lần gã Lisa thủa ấy ! "
Em vẫn bực mình ( chiếm 2 phần trăm thể tích )
( và 83 phần trăm hạnh phúc có thừa )
rủa xả anh ngang và nham nhở như cua
với cái miệng cười
của một gã bắc kỳ nom rất đểu !


VươngTrần TháiĐào
12/15/05
 
 
Thiền Tâm Động
Bài được đăng bởi vuongtran


Thở vào nín chẳng thở ra
Tâm thân vọng động kêu la nghẹn ngào
Cửa thiền lạc nẻo lối vào
Rừng mai ngõ tắt đường nào lên non

Tàn cây phượng đỏ héo mòn
Cố đưa tay níu hè còn trên cao
Đầu thu đổ trận mưa rào
Sân sau có nụ mai nào đêm qua

Người về khoác áo cà sa
Nhân duyên tịnh độ lòng-ta-niết-bàn


VươngTrần TháiĐào
 
Học Làm Người
Bài được đăng bởi vuongtran


Mỗi khi cầm loại sách
" Học Làm Người " trên tay
Lại vẫn cứ thường hay
Trong lòng đầy khúc mắc
Có cần nên phải đọc ?

Giống như bị nói móc
Ngươi chưa được là người
Cho nên cần phải học
Kẻo hóa thành đười ươi
Cả ngày nhăn răng cười !

Hoặc là cứ vẫy đuôi
Như chó đón chủ nhà
Như con mèo nhàn nhạ
Uốn éo nằm ăn vạ
Tựa lúc anh ôm em

Thì thôi cứ mở xem
Nhân, nghĩa, lễ... đi kèm
Ra sao thời mặc kệ
Đâu phải thần nhập thể
Mà vẹn toàn như thế

Ai chữ nghĩa bề bề
Định nghĩa dài lê thê
Làm người theo luật lệ
Cư xử cho tử tế
Trị quốc với tề gia !

Rốt cục chẳng nghĩ ra
Ta có phải là ta
Làm người không chịu học
Cái gì ta sẽ là
Là thú hay là ma !?


VươngTrần TháiĐào
04/10/05


Bài Cơ Thể Học Buồn
Bài được đăng bởi vuongtran


Đêm qua ngủ lại nằm mơ
Thấy tôi trong căn phòng nhỏ
Ngọn đèn trần cao mờ tỏ
Tẩn mẩn tự ngồi tháo gỡ
Cái cơ thể tôi bấy giờ
Từng bộ phận đã xác xơ

Trong cái đầu nhiều mơ mộng
Là một khoảng không trống rỗng
Từ lúc em bỏ sang sông
Thần kinh tôi bỗng cứng cồng
Chùm nơ rôn nằm bất động
Quậy đuôi rống, gọi tình ơi !

Con tim nhịp đập đầy vơi
Co bóp từng cơn bối rối
Van thông cửa nẻo bồi hồi
Tắc nghẹn máu bầm chẽn lối
Tâm cơ mệt mỏi rã rời
Cũng là bởi tại em thôi !

Phế tích chìm sâu cuống phổi
Nghẹn lời chẳng thoát ra môi
Húng hắng cơn ho chìm nổi
Ngày xưa thủa ấy chung đôi
Có nụ hôn nào tội lỗi
Dấu vết cùng em đi rồi

Bao tử đầy ắp đơn côi
Dồn nén ruột gan tơi bời
Đầy hơi lòng càng chới với
Dậy cuồng thuỷ hoả sục sôi
Lộn nhào tuỵ tạng nhức nhối
Tiêu hoá chẳng trọn tình tôi

Gạn lọc sầu tư vời vợi
Cay đắng từ máu buông trôi
Tủi thân thận thời nát ngấu
Thải luôn kỷ niệm qua cầu
Để dòng nước cuốn đi mau
Cho xong cái hận tình đầu

Một thời quấn quýt trong nhau
Vào ra cổng trước vườn sau
Đường đường một thanh kiếm báu
Hôm nay gục gặc phai màu
Tiếc nuối chỏng gọng ghế đẩu
Ỉu xìu ôm nỗi nhớ, đau

Lục phủ ngũ tạng đầy thau
Bày ra trông thấy cũng ngầu
Ít ra một nồi phá lấu
Dòng đời muôn thuở sông ngâu
Ngũ vị hương buồn thẩm thấu
Thành ra biển khổ vương sầu !


VươngTrần TháiĐào
04/01/05
 
Thơ Bốn Mùa L' amour
Bài được đăng bởi vuongtran


Thiên hạ làm thơ ứng với mùa
Như món ăn mùa nào thức nấy
Chém chết mùa thu thơ cũng thấy
Có lá vàng rơi rụng trước sân

Mùa đông tuyết trắng phủ xa gần
Thơ lạnh lẽo như tình ta buốt giá
Tết đến xuân về hoa tá lả
Mai, đào, cúc, trúc nở thành thơ

Vọng tiếng ve sầu mang nỗi nhớ
Trong thơ tháng hạ ngẩn ngơ chờ
Bóng dáng ngày hè hoa phượng nở
Lẩn quất xa vời tuổi mộng mơ

Tôi cũng làm thơ đủ bốn mùa
Cộng thêm thời tiết nắng hay mưa
Lải nhải nói lời yêu em mãi
Có đủ làm em thấy chán chưa !?


VươngTrần TháiĐào

Thuyền, Trăng Giữa Buổi Xa Bờ
Bài được đăng bởi vuongtran


Đi đâu quanh quẩn lại đây
Tưởng như nguyệt đã ẩn mây mưa thầm
Lặng câm một tảng đá ngầm
Chìm trong đáy nước ôm vầng trăng sâu
Thuyền tôi vạn dặm giăng câu
Lưới đâu cũng chỉ niềm đau đem về
Trăng xưa chối bỏ câu thề
Lẩn trong bọt nước, não nề tình tôi
Vớt hoài vớt hủy vậy thôi
Càng thêm lạc lối càng trôi xa bờ
Bến sông bỉ ngạn lu mờ
Bởi em vẫn cứ vật vờ quanh tôi


VươngTrần TháiĐào
02/17/05


Cửu Âm Chân Kinh
Bài được đăng bởi vuongtran


Tay em mười ngón trảo
Soi thủng anh tâm não
Cầm chắc lấy hư hao
Chẳng thoát được đàng nào

Nội lực dù có cao
Võ công thuần như cháo
Nhưng chẳng hiểu tại sao
Đụng em , anh té nhào

Nhai tình anh trệu trạo
Đôi mắt trợn thao láo
Sắc lạnh như lưỡi dao
Tim anh, em khoét nạo

Múa may loạn cào cào
Vẫn để lộ huyệt đạo
Để em chơi một giáo
Đời hát khúc ly tao !

Vì tình đã lỡ theo lao
Cửu âm bạch cốt, thôi chào thua em .


VươngTrần TháiĐào



 
Này O !
Bài được đăng bởi vuongtran


Thơ anh gửi vào gío
O chẳng nhìn cho tỏ
Cuộc tình anh trong đó
Buồn so !

Em muôn đời khăn khó
So sánh này kia nọ
Cái có và không có
Đôi co !

Anh một người khách trọ
Trên sân ga bỏ ngỏ
Đợi chuyến tầu vò võ
Tẽn tò !

Đường phố chợ quanh co
Từng bước anh lò dò
Tình trường trăm vạn ngõ
Gay go !

Mùa đông về quạu cọ
Cuốn nửa đời trọn bó
Em chở những âu lo
Dày vò !

Ngựa hoang anh mỏi vó
Em chiều lỡ chuyến đò
Ráng trời vương lá cỏ
Thẹn thò !

Tình cờ như tự nó
Đã chính là nguyên do
Kết cục điểm đến cho
Hẹn hò !

Một lần đưa tay gõ
Cánh cửa lòng mở to
Bừng lên hừng lửa đỏ
Than Tro !

Càn khôn dồn trong giỏ
Em vai trần thon nhỏ
Bàn tay anh rị mọ
Mày mò !


VươngTrần TháiĐào
11/17/04

Ở Đâu
Bài được đăng bởi vuongtran


Có những chiếc lá vàng
Lúc thu heo may sang
Mang nỗi buồn lẻ bạn
Lang Thang !

Thơ nào thơ lận đận ?
Chỉ do em vướng bận
Đường trần nhiều lấn cấn
Phân Vân !

Gom vạn lời thơ nuối
Ngại chữ yêu mạo muội
Bây giờ đà đến tuổi
Buông Xuôi !


Dù em có dở dang
Dẫu anh có muộn màng
Ngại gì không bắc ván
Sang Ngang !

Chẻ tre làng trước ngõ
Che vách nhà bỏ ngỏ
Thắp lên ngọn nến nhỏ
Chuyện Trò !

Qua đêm dài khắc khoải
Quên cuộc đời mệt nhoài
Trong tình thân ý toại
Nguôi Ngoai !

Hạnh phúc thấy ở đâu
Cần chi kiếm thâm sâu
Ôm em nhìn nước chảy
Bên Cầu !


VươngTrần TháiĐào
11/12/04
Cốc Ma Xanh
Bài được đăng bởi vuongtran


tường sương ẩm
suốt bao năm
rêu rền phong tỏa
ngõ ra đường vào
rũ bên song
liễu nghẹn ngào
hồn không thoát khỏi
cửa rào tử / sinh
hà hơi thở
cõi vô minh
luồn quanh vách ám
khe xanh bóng mờ
soải tay khởi
hát ngu ngơ
vực sâu dội tiếng
thơ phơi gợi tình
thư sinh rợn
ốc gai mình
phách tiêu tán lạc
hồn phình tâm căng
mắt thất tán
óc loạn thần
chân lê bước dục
dập dồn động xanh


VươngTrần TháiĐào
11/11/04

 
TỬU
Bài được đăng bởi vuongtran


Tui ru tui ngủ vùi thu cũ
Rừng núi u bùn ru rú tu
Lủ khủ lù khù du thử phú
Túi thư túi tửu tụng lu bù

Tư duy vũ trụ tự phù du
Tửu cứ lung tung túy lúy cừ
Trùng tu chung sự chừ như đủ
Phu tử lừ đừ thú thực hư


VươngTrần TháiĐào
08/19/04

 
Gọi Nhau
Bài được đăng bởi vuongtran


Tớ thì tuổi có băm lăm
Cộng thêm hai chục trừ năm là dzừa
Cái thân con ngựa chẳng chừa
Cuối năm cứ chực nhận bừa con dê

Già trẻ lớn bé chẳng chê
Miễn trên mười tám, bên lề tám mươi
Đừng to tướng tựa đười ươi
Hay là tỏng tẻo người phơi xương sườn

Đẹp chai như tớ tỏ tường
Xem ra chai mặt đường trường nức danh
Có gọi thì gọi bằng anh
Đừng kêu chú bác chanh chua thế nào

Dẫu cho châu chấu cào cào
Lời kêu tiếng gọi ngọt ngào cho nhau
Kiếp này chẳng đặng, kiếp sau
Trời sui đất khiến, biết đâu gọi... mình ! hihihihiii


VươngTrần TháiĐào
8/7/04

 
Tỉnh Giấc Mộng Thường
Bài được đăng bởi vuongtran


Lai rai ba sợi đã sương sương
Trời mưa trơn trượt té đường mương
Ếch bà chộp một con to tướng
Mới thấy mình như đã tỏ tường

Tỉnh cơn hư ảo đời khanh tướng
Xuống chó lên voi giấc mộng thường
Những cái có không, không có được
Tiếc gì dăm mối nhện tơ vương

Bao giờ tỉnh giấc ở nhà thương
Sinh tử hẳn xa chẳng mấy đường
Cứ ngỡ yêu em lòng còn vướng
Chẳng nỡ thuyền về bến tịch dương

Chẳng lẽ thiên đường không muốn hưởng
Chỉ mãi can tâm luống đoạn trường
Lẩn quẩn bốn phương cùng tám hướng
Trăm năm suốt kiếp gọi người thương


VươngTrần TháiĐào


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9