Chương 2
Lâm tiễn Thái ra tận cổng. Mắt không ngừng dõi theo bóng chàng. Chiếc bóng nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút trong màn đêm, Lâm mới chịu gài chốt cửa quay trở vô.
Nàng lên từng nấc thang gỗ, lên vội vã, xông xáo tới phòng Bình. Căn phòng tối, chỉ leo lét ngọn đèn bàn còn chiếu sáng. Bình đang đọc sách, thấy chị nàng gấp sách lại. Cười, lại cười, lúc nào cũng cười, con bé biết dùng nụ cười xoa dịu lòng Lâm, khiến khuôn mặt Lâm giãn ra, hết hầm hầm, hết đỏ giận. Lâm vớ tay bật công tắc đèn. Căn phòng sáng trưng, Lâm nhìn thấy rõ Bình hơn, con bé thật dễ thương, giọng nói cũng dễ thương.
-Chị muốn mượn gì?
-Không mượn gì cả! Lâm bặm môi - chị tới đây chỉ muốn hỏi tội em - khó khăn lắm Lâm mới thốt ra được ngần ấy từ, thẳng trớn nàng tiếp - em làm chị muốn độn thổ xuống đất, trước mặt khách mà em cứ phát biểu linh tinh. Em làm chị xấu hổ quá, ai đời lại đòi dùng chung trà với người khác kiểu vô văn hoá như vậy! chị không thể nào tưởng tượng nổi...em làm anh ấy sợ, ảnh bỏ về mất tiêu...những chuyện em làm, em hành động cứ như con bé khùng, khiến chị tức cành hông.
-Được rồi, được rồi. Bình rời giường tới gần chị, nét mặt đầy ăn năn, hối lỗi - em hiểu em sai, em quấy - nàng xoa tay mình lên mu bàn tay chị - nhưng dù sao em cũng nên nói tiếng cảm ơn chị.
-Cảm ơn! Lâm ngỡ ngàng - hai từ này bộ dư dã lắm sao mà hết em rồi tới anh Thái. Tính giở trò nữa à?
-Đừng nghĩ lệch, em thật tâm muốn cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cho em một buổi tối khó quên. Cảm ơn chị đã cho em quen biết anh Thái, anh ta thật dễ gần, dễ mến, giống như...
-Giống như gì? Lâm tò mò hỏi.
Bình có chút do dự:
-Giống như...ông anh cả!
Mắt Bình chợt lấp lánh, ánh mắt ngập tràn tình thương yêu, trong khi Lâm căng thẳng, Lâm vội chụp lấy vai bình, nàng như vừa nghiệm ra được điều gì, một điều to tát và nghiêm trọng.
-Bình, hình như em rất quý anh Thái, hơn cả quý đó chứ...thôi, đừng giấu chị, chị đọc được tất cả tình cảm trong mắt em...dù trên bất kỳ phương diện tình cảm nào, em...em cũng hãy quên sự tồn tại của anh ấy đi - Lâm cười buồn, Lâm nói bâng quơ, Lâm không cần biết Bình có hiểu điều tiên liệu của mình không, nàng vẫn nói, nói chua chát, nói thoả lấp cái ngọn nguồn tâm tư - một mình chị ngu đã đành, nhưng em thì không nên bắt chước. Em thử ví anh ta giống trận gió lớn cuốn đến cho em ngộ nhận là anh, bay xa để em lầm tưởng là mộng...anh ấy, mẫu đàn ông lý tưởng - Lâm so vai - có điều...không hợp với em.
Dứt câu, Lâm bước ra ngoaì. Tiếng cửa đóng mạnh, Bình rùng mình sợ hãi, nàng không rõ thấu lòng Lâm mấy. Nhưng nàng dám cả quyết rằng : Người ấy Lâm cũng mến!
******
Qua hôm sau, đợi cho chuông báo hết tiết học vừa reng, Bình đã vội vội, vàng vàng kéo tay Nhã Văn, lẫn Cẩm Tú hai cô bạn thân chạy ra khuôn viên trường. Cốt ý chỉ muốn kể cho hai nhỏ bạn nghe về một cuộc gặp gỡ, về sự ân sủng của trời cao đã dệt nên một sợi dây liên kết giữa hai con người xa lạ, ấn tượng buổi đầu...có lẽ từ một tách trà. Nghe xong, Tú nhìn Bình không chớp, Tú không nhận xét gì, Tú chỉ góp phần mĩa mai:
-Mày dám uống chung nước với người ta ư? Mày cũng vĩ đại đấy!
-Cái vĩ đại không được bình thường và hết sức ngu ngốc. Văn chen vào.
-Nhưng mày phải hiểu. Bình đánh giá - anh ta rất đàn ông, rất hấp dẫn. Tao dám cá nếu tụi bây có dịp gặp chắc sẽ bị lôi cuốn ngay.
Tú lắc đầu:
-Làm con gái như mày, thất bại quá! Nàng đưa tay lắc nhẹ vai bạn - Bình ơi, Bình ơi, bớ Bình...tỉnh mộng đi em.
-Người cần tỉnh là mày chứ không phải nó. Văn cười mũi - Suy đi nghĩ lại con Bình nó hay hay, nó hành động theo bản năng...Tao dám cược một chầu nước mía, thế nào gã luật sư kia cũng lại tới tìm nó, rồi gã sẽ nói, sẽ nói rằng...
-Cô bé ơi, trông cô vô học quá. Tú cướp lời.
-Người nhảy vào họng người khác mới vô học.
Bình cao giọng, bênh vực Văn, hiếm khi tìm thấy một đồng minh, nên nàng phải ra sức bảo vệ, làm Tú sôi máu:
-Phải tao rất vô học, vô học mới đi kết thân với con bạn kinh dị như mày.
-Thôi bỏ qua không bàn cãi vớ vẩn nữa. Nhã Văn lớn giọng, nàng nhẹ vỗ vai Bình - Tao tạm ủng hộ mày, cứ thử nhận chàng làm anh đi...nhưng tuyệt đối đừng sa đà quá.
Cẩm Tú nghiêm sắc mặt:
-Tao phản đối, dễ dãi, tuỳ tiện quá không nên.
-Mày...mày phong kiến quá, mày...mày hủ lậu quá, mày chẳng biết tí xíu gì là Âu hóa. Văn nói một hơi - Thời đại thay đổi, tư tưởng cũng phải thay đổi. Phương Tây bạn bè có thể ôm hôn nhau, Trung Hoa còn đặc biệt hơn anh em họ được quyền lấy nhau tuốt, thì đâu lý gì con Bình không được quyền kiếm ông anh che chở.
Nhã Văn nói hay như một nhà học giả uyên thâm, Bảo Bình thích thú lắm, gật đầu tán đồng:
-Văn nó đúng đấy! Tú mày phải đứng về phía tao. Tao không muốn bỏ lỡ cơ hội. Tao thật tình thích ảnh. Cảm giác có anh trai...Bình hơi ngập ngừng, giọng trở nên yếu đuối - Tuyệt...tuyệt lắm!
-Tuyệt cái con khỉ gió. Tú liếm môi - Tuỳ mày thôi, nhưng đừng xem anh trai giống tình nhân.
-Con nhỏ này, có lúc tư tưởng nó cũng bị nhiễm độc.
Văn phê phán, trong khi miệng Tú không ngừng lẩm bẩm:
-Điên! điên hết cả lũ.
Tiếp nối cả tuần lễ Bình vẫn còn nhớ như in cuộc gặp gỡ không hẹn trước đó. Có lẽ do thế, ngày nào Bình cũng trong tâm trạng ngóng chờ, nhưng người anh hờ vẫn vô tình xa lắc.
Rồi không biết vì hữu duyên hay do con tạo lắt lay, mà ngày hôm nay Bình bất ngờ biết Hậu. Hồ Trọng Hậu một nam sinh miền Bắc chuyển vào Nam theo dạng đặc cách, nên dù gần quá nửa học kỳ vẫn được theo học bình thường, điểm số cân bằng như các học sinh ưu tú, bởi sức học của Hậu khá giỏi.
Ngẫu nhiên chàng được chọn vào lớp Bình. Lại ngẫu nhiên được cô Hằng giáo viên chủ nhiệm xếp chỗ ngồi bàn sau Bình. Khiến Bình rất vui, vui vì mình sắp có thêm bạn mới.
Và không hiểu tự bao giờ việc giao du bạn bè trở nên khá phổ biến trong trường. Nhất là phe cột tóc hễ thấy ai mới lạ, thì y như rằng ngày hôm đó người ta trở thành mục tiêu cho bao cuộc bình phẩm, mổ xẻ phát bực mình. Nhưng nhờ thế mà quen sơ, từ quen sơ chuyển sang quen thân, thậm chí quá thân thiết, đôi khi cũng thường có nhiều cặp vì khắc khẩu nhau mà được ghép đôi, kể ra cũng thật hay.
Riêng về phần Bình có chút ngoại lệ, nàng kết bạn không bới móc mà cũng chẳng ồn ào. Chỉ vỏn vẹn một mẩu giấy kèm theo dòng chữ ngắn, vo tròn lại, ném đi là xong. Dĩ nhiên với Hậu, Bình cũng làm giống thế.
(Tôi: Giang Bảo Bình. Còn bạn...?)
Lập tức bàn phía sau có ngay hồi âm:
(Tôi: Hồ Trọng Hậu. Rất hân hạnh làm quen.)
Mọi cử chỉ ở Bình đâu qua khỏi được đôi mắt săm soi của Nhã Văn, nàng ngồi bên hỏi khẽ, đủ Bình nghe:
-Mày chủ động viết thư tình cho tên mặt gỗ à?
Tên "mặt gỗ"! Bình đưa tay che nửa vành môi, cười khúc khích. Chắc lại biệt danh mới của Hậu mà Nhã Văn vừa nghĩ ra thôi. Tánh nhỏ ưa chọc ghẹo, liếng thoắng, nhỏ thích lấy nụ cười của thiên hạ làm niềm vui riêng, nhìn chung nhỏ không đẹp, nhưng có duyên nhất trường.
-Sao gọi người ta là "mặt gỗ", mày làm ơn bỏ lối xưng hô không gây chút cảm tình ấy đi.
-Xí! tao quen rồi, vả lại tao thích...à, mà mày không để ý thấy sao, trên mặt hắn đầy lỗ.
Quả thật những cái mụn đã để lại không ít nhiều chấm thẹo trên gương mặt Hậu, nhưng không vì thế mà sự bảnh choẹ ở chàng bị tướt mất.
Bảo Bình nhìn thẳng Văn, thiệt khó mà nhịn được, nàng cười thầm:
-Đồ quỷ, lúc nào mày cũng cà rỡn.
Tú ngồi bàn trên nghe lấp lững cuộc đối thoại, vội quay đầu xuống:
-Tụi bây tranh luận hơi lớn. "Mặt gỗ" rồi "thư tình"...cả hai có liên quan gì?
Văn nhe răng làm xí, hàm răng nàng trắng nõn và điều như hạt bắp:
-Thứ nhiều chuyện. Không liên can tới mày, quay lên nhỏ.
-Xời...Tú bễu môi - mày cũng đâu thua gì tao, con ranh.
-Nơi đâu có hai đứa là nơi đó sắp chiến tranh, đại loại cuộc khủng bố giữa Mĩ và Iraq...Chưa kịp nói hết ý, mắt Bình đã đụng trúng anh nhìn nghiêm khắc của cô Hằng dạy lý, cô nhìn về nhóm nàng đầy vẻ khó chịu. Cả ba chiếc đầu phạm tội cúi thấp xuống từ từ xấu hổ, trong khi cô tiếp tục bài giảng "Các đường cảm ứng."
Một lúc, lại một lúc, đợi cho bầu không khí dịu xuống bớt. Bình nhẹ mở cặp, đem ra chiếc kèn tay đặt khẽ lên bàn. Văn tò mò mở to mắt nhìn Bình lạ lẫm:
-Mày không định bụng thổi chứ?
-Tao nghĩ không! Tú lại già chuyện quay xuống - nó chẳng dám làm trò giật gân ấy đâu, nếu như nó còn muốn ngồi yên ở đây.
Bình nhếch môi, ngầm bảo "chúng mày thật nhiễu sự", rồi máy móc quay lưng qua sau, tự nhiên bỏ chiếc kèn "acmonica" vào túi áo Hậu, làm Hậu ngớ người không hiểu cô nữ sinh này muốn gì ở anh. Hậu đang bối rối, gặp ngay lúc Bằng ngước mắt nhìn lên, cậu bạn ngồi kế bên sửng sốt, giở cái giọng yểu điệu thục nữ trông thật oải:
-Bình, bà định trao tín vật làm duyên hử?
-Mắc mớ gì nhà ngươi, đầu óc đen thui.
Bình lườm Bằng bực dọc, xong cười tươi với Hậu.
-Không biết thì học, dễ ẹc à. Bữa nào rỗi Bình chờ nghe Hậu độc diễn đấy.
Cô bé này thật lạ, ngây thơ và dễ thương. Hậu thoáng nghĩ, chàng cũng cười đáp trả, gật đầu suy xét, trái tim cũng suy xét, biết đâu lại là duyên trời định. Hậu có chút giao động. Sự giao động tình cờ đánh thức tâm hồn chàng từ bao lâu ngủ yên.
Vâng, chỉ mới nửa năm thôi, mọi chuyện đã thuộc về dĩ vãng. Nhưng sau tới tận thời khắc này vẫn chưa thể bôi xóa được những mất mát ngày xưa. Ôi, Tâm Hồng dấu yêu...Ôi, Tâm Hồng mệnh bạc...Nghĩ đến Tâm Hồng lòng Hậu lại nhói đau. Người con gái dịu dàng, người bạn thân thiết giữa cuộc đời, người đã cho Hậu những ngày tháng được sống, được yêu...Cứ ngỡ hạnh phúc là trọn vẹn, cứ ngỡ tình yêu là mãi mãi...chuyện đời khó lường, nàng vĩnh viễn ra đi do triệu chứng đau tim bộc phát. Thật tàn khốc, thật khó tin, chỉ trong một ngày mà hạnh phúc vỡ đôi, chỉ trong một ngày mà Hậu cam tâm dứt bỏ linh hồn, chọn cho mình một phần xác hám danh, ham lợi...chàng đột biến thành băng đá, thậm chí như cổ máy...học và chỉ học. Tri kỷ là sách vở, bạn đời là những tấm huân chương, bằng khen...cứ sống và chìm trong danh vọng, vứt bỏ mọi vương vấn tình trường, cuộc sống sẽ chỉ còn cô đơn, thầm lặng...có lẽ là suốt đời, nhưng không...như một định luật trời dành Hậu đã gặp Bình, và thế là...giao động.
Trong khoảnh khắc nào đó Hậu nhận ra người thiếu nữ kia có đôi nét giống Tâm Hồng, phải chăng chính điều ấy đã vực tâm hồn chàng sống dậy. Đừng vội nói con trai hay thay đổi, ở Hậu suy nghĩ trưởng thành rất nhanh, dù chàng còn trong độ tuổi non nớt, nhưng sâu thẳm tự lòng Hậu đã vạch ra sẵn nhiều bước ngoặc tương lai, dù không còn tình yêu, nhưng vẫn còn mục đích. Giờ gặp Bình mọi việc có thể trì hoãn, đến Hậu cũng khó hiểu bản thân mình...phải chăng chàng lại muốn tiếp tục, tiếp tục yêu, và tiếp tục mạo hiểm.
-Hậu bị sao vậy? chuông reng tan học lâu rồi.
Nghe Bình nói, Hậu mới bừng tỉnh, xếp lại bao dòng hồi tưởng. Giọng con gái trong trẻo đưa chàng về thực tại, trong lớp chẳng còn ai, chỉ còn Bình, và hai khuôn mặt quá đổi hiếu kỳ cứ nhìn chàng không chớp.
-Anh bạn đang mơ gì thế? Tú hỏi
-Anh chàng đâu có mơ. Văn cười hơi ranh mãnh - chắc tại tiếng sét vô tình giáng trúng trái tim chàng thôi.
Hậu ngượng ngùng thật sự, cúi gằm mặt thu gom sách vở, sờ túi lấy cây kèn tay bỏ luôn vô cặp.
-Cảm ơn tặng vật này, tôi chắc mình sẽ quý nó, biết đâu nó làm tôi dứt ra khỏi một chiếc bóng.
Chàng nói với Bình, rồi cười với Nhã Văn, Cẩm Tú:
-Trễ rồi, các bạn cũng cần phải về.
Chàng rời khỏi chỗ, sãi bước thong dong trước vẻ khó hiểu nơi Bình, cả Văn lẫn Tú cũng ngớ ngẩn trông theo.
Cẩm Tú:
-Mày đùa hơi quá lố.
Nhã Văn:
-Tao đâu nghĩ hắn dễ đỏ mặt như thế!
À, hóa ra khi Hồ Trọng Hậu quay đi, mặt anh chàng vô tình ửng đỏ. Con nhỏ Văn vậy mà tinh mắt. Bình thúc khuỷu tay sang bạn:
-Về thôi, bụng tao đánh trống rồi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2008 19:30:33 bởi Trường Phi Bảo >