Trường Phi Bảo
-
Số bài
:
2820
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.10.2005
- Nơi: Miền ký ức
|
RE: Trên Ngọn Tình Sầu
-
24.10.2008 22:10:35
Chương 8 Quay về với người đàn bà an phận "Mẫn Tuệ Di". Quay về với người vợ thầm lặng, người mẹ yêu con, người đàn bà ngỡ mình đang sống trong hạnh phúc êm đềm... ngờ đâu mọi thứ là giả tạo, là mộng tưởng...Sợ nhất lòng dạ con người đổi trắng thay đen, mà tàn nhẫn hơn hết thảy mọi tàn nhẫn, khi kẻ phản bội lòng son sắt của mình lại chính là người chung chăn gối với mình hơn suốt mười năm trời. Di nhớ lại ngày vâng lệnh mẹ cha đi lấy chồng, lòng không tránh né, cũng không khước từ, đơn thuần Di rất vui, rất háo hức, Di nghĩ đời người có một lần, cảm giác có được một bờ vai nương tựa là điều tốt, cảm giác sống chung nhà với một người xa lạ, chưa hò hẹn, chưa ước mơ, giờ nghiễm nhiên gọi bằng "chồng" sao mà hay hay. Nàng muốn biết cái cảm xúc, cái tâm trạng buồn vui từ thiếu nữ trở thành đàn bà ra sao, mà mẹ nàng đã đôi ba lần nhắc tới: -Công chúa của mẹ, con không biết đâu, trải qua đêm tân hôn con không còn là mình nữa, con sẽ chẳng còn thời giờ vô tư, mà con sẽ chính thức trưởng thành, là một người đàn bà chuẩn bị lên chức mẹ. Tại sao có chuyện kỳ lạ thế, chẳng nhẽ có chồng tính cách sẽ thay đổi, con người ta lớn hẳn, mọi thói quen ấu trĩ không còn tiếp diễn...Tuệ Di chỉ hiểu lờ mờ câu nói bâng quơ của mẹ, đến tận lúc lên xe cưới, khi vào giáo đường, mặt đối mặt, tay trao nhẫn, người đàn ông trước mắt mang khuôn mặt lạnh. Đêm ân ái như gió thoảng mây bay, rất hợt hời và nhạt nhẽo, nhưng với Mẫn Tuệ Di việc hòa hợp giữa hai tâm hồn là sợi dây gắn kết suốt trăm năm, nên dù không mấy ngọt ngào như mong đợi, nàng vẫn hoàn toàn đặt trọn lòng tin tưởng nơi chồng. Để rồi nàng cưu mang tình yêu suốt mười năm, nàng an phận thủ thừa suốt mười năm, gởi gắm con tim suốt mười năm, nhưng... trong mười năm đó nàng thật khó nắm bắt được cảm giác mà chồng nàng dành cho nàng lúc nào thì mặn nồng, lúc nào là thật dạ, cuồng nhiệt chỉ diễn đạt bằng chút ngôn ngữ thân thể, nàng...không hoài nghi...nàng chỉ lo, lo một nỗi công việc bộn bể sẽ làm chàng quên mất nàng. Phải kể rằng đời sống giữa hai vợ chồng trôi qua rất bình lặng, bình lặng đến không hiểu nổi. Rồi nửa năm gần đây chàng đột nhiên ngã quỵ, từ người đàn ông mẫu mực trở thành bê tha, nhếch nhác, Tuệ Di quan tâm lo lắng hỏi thì chàng chỉ cười, và nói toàn chuyện khó hiểu, đại khái như: "Công việc làm anh chán! anh có thể thắng hàng trăm vụ kiện, thế mà anh vẫn thua một người. Anh không đủ sức để người ta có thể xóa đi khoảng cách với anh...mà thật sự là không thể...vì sao?...vì sao? vì cuộc đời anh đã bị thâu tóm, vì anh còn có em, vì anh còn có Ái Linh...nên khoảng cách càng xa...càng xa..." Tuệ Di không tin được chàng rốt cuộc đang ám chỉ điều gì, chỉ biết chàng đang có nổi khổ, công việc không thuận lợi, nên chàng đâm chán nản, nàng thương chồng nên lựa lời an ủi. Lời an ủi của nàng không đủ sức vực dậy chàng, phần lớn trông cậy vào ý chí. Trương Minh Thái ngày nào lại hồi sinh, lại vui vẻ, lại phong độ, có điều phấn chấn hơn, tươi tỉnh hơn. Lạ lùng hơn đằng sau sự phấn chấn, vui vẻ, Trương Mình Thái cũng có mặc trầm tĩnh, thường suy tư, hay luận Thơ, và xem nhiều điển tích... Động lực nào đã làm chàng trở nên kỳ quặc. Lấy nhau hơn mười năm mà Di không sao hiểu hết chồng, ngay cả việc chàng thức suốt đêm trong thư phòng chỉ để tập viết lách, càng nghĩ Di càng ấm ức, có những đêm nằm trăn trở, nàng có cảm giác mình sắp bị bỏ rơi. Trực giác người đàn bà vốn dĩ rất nhạy cảm, Di đặt nặng vấn đề, Di hơi ngờ vực và Di quyết truy tìm cho ra nguyên nhân. Nguyên nhân chồng mình đã có người phụ nữ khác bên ngoài. Minh Thái đã lừa dối! Minh Thái đã phản bội! giận cây kim trong bọc lâu ngày cũng ló ra. Tuệ Di phát giác được bí mật này cũng vào buổi chiều cuối tháng 10. Tầm khoảng bốn giờ rưỡi chiều, Tuệ Di nổi hứng muốn dọn dẹp phòng làm việc của chồng. Động tác khởi đầu nàng dùng khăn nhún nước vắt khô lau sạch bàn ghế, rồi nhẹ nhàng sửa ngay ngắn lại vài tập đề án, mấy quyển luận cương xã hội, chính sách ban hành, vài bao hồ sơ mật...Sau đó lau kính, lau kệ, quét bụi trên bệ cửa sổ, thay nứơc bình hoa, nàng làm không ngơi tay, chỉ một loáng từ căn phòng sặc mùi thuốc lá giờ có vẻ thông thoáng và sáng sủa ra nhiều. Nhìn căn phòng tươm tất, gọn rẽ Tuệ Di gật nhẹ đầu hài lòng, nàng định bỏ xuống bếp làm cơm, nhưng không hiểu sau lại thừ người ngồi xuống ghế, mắt nhìn đăm đăm các hộc kéo tủ, nhìn rất căng thẳng, rất chuyên chú, và chẳng biết lý do gì mình nhìn rất lâu. Có lẽ do linh tính, hay do trực giác nàng không rõ, chỉ biết là mình cần phải mở chúng ra. Vâng, mở tất cả! Trong các ngăn chứa đồ, chẳng có vật gì đặc biệt ngoại trừ chứng từ, đơn, thư, và một số dụng cụ linh tinh như viết, bút...riêng ngăn tủ cuối cùng lại bị khóa chặt. Tuệ Di hơi ngỡ ngàng, một cơn gió mạnh từ ngoài thổi vào lạnh buốt từng thớ thịt, quyển sách đang dựng đứng trên kệ khi không lại rơi xuống thảm, bị động, nàng giật mình, đứng dậy, nhẹ nhàng nhặt lấy. À, chỉ là quyển tiểu thuyết trinh thám. Quyển "Người đàn bà thứ bảy" của nhà văn Pháp Frédérique Molay. Tuệ Di chẳng mấy chú tâm vào mấy loại sách này, đọc chúng chỉ thêm nhức đầu, nàng ơ hờ giở từng trang, mắt lướt qua từng trang rồi ơ hờ gấp sách lại, định nhét vào chổ cũ, một vật gì từ khe sách rớt ra, mắt Di như chứa sẳn luồng điện, nàng bắt lấy cái vật sắp sửa rơi, một tấm ảnh. Vâng! một bức ảnh. Tim Di giật thót, nàng hồi hộp thở mạnh, đồng thời hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Trong hình là chân dung người thiếu nữ. Tuệ Di càng sửng sốt, biểu cảm hoang mang. Người thiếu nữ có đôi mắt mơ màng. Người thiếu nữ có nụ cười thật khả ái, chóp mũi cao, mái tóc ngăn ngắn cắt rất phù hợp với khuôn mặt. Thiếu nữ đẹp, đẹp như đoá hoa hồng, đẹp như tiên giáng trần...Thiếu nữ, người này đã làm chồng nàng thay đổi...cô ta...Di chẳng biết phải nói thế nào, đầu óc nàng rối rắm, nước mắt tự chảy, cõi lòng tê tái, trái tim nàng cơ hồ rơi tỏm xuống hố băng. Quay cuồng, quay cuồng, thần trí sây sẩm, thế giới tình yêu như vỡ vụn dưới chân. Chân nàng không còn trụ vững, Di từ từ ngã xuống... nàng ngất đi, tay vẫn còn giữ chặt bức ảnh. Nàng ngất lâu, sau đó đột ngột tỉnh , vì nghe tiếng gọi "Mẹ" ơi ới của con bé, nghe tiếng bứơc chân của nó đi dọc trên nền. Nàng mệt mỏi, nhổm người dậy, nhét tấm hình trở lại vị trí cũ, vô tình đọc được dòng chữ, với bút tích quen thuộc "You are my sunshine - Em là ánh sáng mặt trời của tôi". Hết thật rồi, Di nghĩ. Hết thật rồi, Di xót xa, nàng rời khỏi phòng với tin yêu sụp đổ, nhưng lòng thì vẫn nhủ thầm "cần phải che giấu...che giấu điều mình vừa trông thấy...hạnh phúc ơi, ta uớc chi mi đừng mọc thêm cánh... để ta mãi tin rằng tình yêu chàng vẫn thuộc về ta". Không còn lòng dạ nào xào nấu, Tuệ Di nấu vội vã buổi cơm chiều, với những món ăn đơn giản, hai món mặn một món canh. Bữa cơm thật nhạt nhẽo, chỉ hai mẹ con. Trên bàn ăn, con bé với tô cơm đầy đủ thịt cá, nó ngồi ăn ngon lành, cái miệng bé xinh nhai nhóp nhép miếng sừơn gam trông phát thèm, con bé vừa ăn, vừa nói, có nhiều câu nói vô tâm, tình cờ va chạm vào trái tim đang tan nát của Di. -Mẹ nấu ăn ngon tuyệt, thế mà cha không ở nhà ăn món ăn mẹ nấu. Nó chậc lưỡi, tiếc rẽ - Tiếc thật! Tuệ Di đau thắt ruột, lẫm bẫm: -Đang vui vẻ cạnh ngừơi ta đâu còn nhớ lối về, bạc bẽo. Con bé không để ý cho lắm lời mẹ, nó lại tiếp tục moi móc bao câu chuyện ở trừơng, ở lớp, dường như cái đề tài này thường xuyên lập đi lập lại trong những bữa cơm. Nó nghĩ mẹ nó sẽ thích thú khi nghe nó huyên thuyên bằng giọng kể sôi nổi như thường lệ: -Mẹ biết không? Nó nói - trong lớp con nhỏ Hoa, thằng Cường đang có chiến tranh "tự hủy diệt" Di nhìn nó, thờ ơ hỏi: -"Tự hủy diệt"...nghĩa là gì? -Là tự giết bản thân - Nó nhíu cặp mày, lộ vẻ bức xúc - Lúc trước tụi nó là cặp bài trùng, kẻ giỏi văn, ngừơi giỏi toán, vậy mà... - Nó chợt ngập ngừng - vậy mà...vậy mà mới nửa tháng gần đây mấy môn được coi giỏi nhất toàn zê-rô, cô giáo và chúng bạn, kể cả Ái Linh đều không ngờ. Di bắt đầu chú ý tới đề tài xem ra khá giựt gân của con, nàng hiếu kỳ hỏi: -Sao? sao chúng dại thế, đang học giỏi cơ mà? Cho vô miệng vài thìa cơm, con bé so vai, kiểu cách như người lớn: -Có gì lạ đâu, trăm sự đều do lỗi ở người lớn cả. -Người lớn gồm những ai? -Cha mẹ ruột chúng chớ ai! Aí Linh cong môi, làm ra vẻ hiểu chuyện, hiểu đời lắm - gia đình tụi nó đang sống yên vui, đùng một cái sanh tật. Cha thằng Cường bao vợ bé bên ngoài, riêng cha nhỏ Hoa còn tệ hại hơn, mẹ nó bị cha nó đánh phải nhập viện, ông ta không những bỏ mặc vợ con mà còn mang cả nhân tình về nhà. Mẹ thấy đó... Nó tằng hắng, ngữ điệu chẳng thua gì bà cụ non - Người lớn đã vậy, con cái làm sao nên người. Tuệ Di tái mặt, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác hoang mang, vừa xót, vừa đau. Cố gắng lấy lại điềm tĩnh, nàng nhìn con dò xét: -Mẹ muốn đặt một giả thuyết cho con có được không? -Giả thuyết là gì? nó ngây thơ hỏi -À... à... - Di xoa đầu nó - là những câu mẹ hỏi, con có nhiệm vụ phải trả lời thật tốt Nó cười liếng thoắng -Dễ ẹt, mẹ hỏi đi. Thực tâm thì Di muốn giấu kín bí mật vụng trộm của Thái, nàng muốn tự mình đương đầu với cay đắng này, cũng như sẵn sàng chấp nhận hàng trăm lý do lừa dối. Nếu không phải vì nghe đựơc câu chuyện kể của Ái Linh, nàng lo con mình sẽ ảnh hưởng, thì việc đặt một giả thuyết là hoàn toàn phù hợp. Vả lại điều mà Di sợ nhất chính là tâm hồn non nớt, trong trắng, thánh thiện kia phải lấm lem màu mực. -Mẹ chỉ muốn biết con hành động sao, nếu... Tuệ Di khẽ liếm môi, thật khó mà mở lời - nếu... nàng nhấn mạnh ý - chỉ "nếu" thôi con nhé! Ái Linh lắc lư cái đầu, Di tiếp tục: -Nếu gia đình ta bỗng rơi vào hoàn cảnh tương tự? Di nghĩ con bé sẽ phải xem vấn đề nàng đặt ra là nghiêm trọng, con bé cần phải động não, cần phải liên tuởng, nhưng con bé dù sao cũng chỉ là một tờ giấy trắng, nó xem như lời mẹ nó nói chỉ là lời nói đùa, nhằm chọc ghẹo tình cảm nó, vì mẹ biết Ái Linh rất mực tôn kính cha, xem cha là vị thần sống, mỗi khi nó gặp vấn đề về bài vở, hay nó cần một món đồ chơi... cha nó cũng không từ chối, trái lại cha nó còn mạnh miệng nói "Nếu Ái Linh cần ngôi sao trên trời, cha cũng sẵn sàng hái xuống tặng con". Nó cười hồn nhiên, nó bất cần nghĩ suy, nó nói nửa đùa, nửa thật: -Ái Linh sẽ nghĩ học, con cũng sẽ "tự hủy diệt" Khuôn mặt Tuệ Di trắng bệch, biến sắc thấy rõ, vừa giận, vừa thương, nàng bật dậy, tì hai tay xuống bàn, nghiêm nghị bảo con: -Đừng có mà hành động dại dột, mẹ chẳng thích Ái Linh có lối suy nghĩ nhát gừng như thế. Dù cho gia đình ta có xảy ra bất cứ chuỵên gì Ái Linh phải luôn là đứa trẻ ngoan. Mẹ sẽ chết mất nếu Ái Linh của mẹ làm chuyện nông nổi, hư hỏng. Dứt lời, Tuệ Di quay lưng đi ra khỏi phòng ăn, Ái Linh trông theo dáng mẹ ngơ ngác, nó không biết nó vừa phạm phải lỗi gì mà khiến mẹ nó buồn, không hiểu... không hiểu... người lớn vốn khó hiểu nên nó cũng chẳng màng phải hiểu. Nó lại cặm cụi ăn, ăn sạch, nó đâu nghĩ sau đêm nay mọi thứ sẽ thay đổi, kể cả nó. Và đêm nay như mọi khi, Tuệ Di thường ngồi ngay bàn phấn viết nhật ký. Những buồn vui một ngày, chuyện nội trợ hằng ngày, tâm sự thầm kín, tình nghĩa vợ chồng, chuyện con cái học hành nàng đều tỉ mỉ ghi chép lại. Ngọt ngào sắp mất, hạnh phúc sắp tan, ngày vui chắc ảm đạm, rồi cuộc sống chung này không biết sẽ duy trì được bao xa. Tuệ Di cầm bút viết trong nỗi hối hả, mực tuôn thành những dòng chữ vội vã, châu lệ ướt dầm, cơ hồ Di viết trong đau khổ cùng cực. "Viết lời chưa cạn ý Lo tình đã biệt ly Sợ tàn cơn mộng mị Ai còn ai khắc ghi" Buồn bã, u uẩn, yếu đuối và cam chịu. Tuệ Di thấy mình như rơi vào ngõ cụt. Người con gái trong ảnh làm vẩn đục tâm trí, Tuệ Di không thể không nghĩ tới, khi giờ này chính sự vắng mặt của Thái làm Di liên tưởng tới việc họ ở cạnh nhau, cùng làm việc của đôi lứa yêu nhau, cùng mơ mộng, cùng khát khao, cùng tay chung tay, vai sánh vai... những việc mà Di chưa hề trải qua, đủ làm cho trái tim đàn bà dậy sóng hờn ghen. Di bất lực, tình cảm vợ chồng thực chất chỉ là tạm bợ. Di đau khổ, hóa ra bấy lâu nay mình sống trong ảo giác, người cha gương mẫu, người chồng đứng đắn... hừ, trời ơi, nhức đầu quá. Vâng, Di cảm thấy choáng voáng, thân xác mỏi nhừ, khép quyển sổ lại, Di đứng dậy đầu nhức như búa bổ. Di mở tủ đưa tay sờ soạng tìm lọ thuốc an thần. Uống xong một viên thuốc an thần, Di ngã người lên giường, chẳng cần thay áo, nàng nhắm tịt đôi mắt đang hoe đỏ, nhẹ nhàng đi sâu vào giấc ngủ, nàng ngủ say đến độ con bé Trương Ái Linh mở mạnh cửa bước vào cũng chả hay. Con bé với cây bút chì bị gãy đôi trên tay, nó nhón gót đi nhè nhẹ đến bên giường, thấy mẹ yên ngủ, nó không thể làm phiền, nó nhẹ nhàng lấy chăn bông đắp người mẹ, xong mỉm cười cho hành động hiếu thảo của mình, nó đắc ý tự khen "Ái Linh vẫn là đứa trẻ ngoan, mà trẻ ngoan là trẻ luôn được phần thưởng, phần thưởng sẽ là cây bút chì mới nằm trong hộc tủ kia". Nó bước thấp, bước dài rón rén tới cạnh bên bàn trang điểm của mẹ, nhanh tay kéo hộc tủ. Rất may cho nó bên trong ngoài mỹ phẩm son phấn, đồ trang sức gồm chiếc nhẫn cưới thì có cả tá bút chì nằm sát góc. Nó vui sướng rút một cây, vô tình mắt chạm phải quyển Nhật Ký. Quyển sổ đẹp, bốn gốc mạ vàng, bìa nhung xanh lá trông rất thanh nhã. Ái Linh bị cuốn hút, nó nâng quyển sổ lên, lật qua lật lại, đồng thời mắt láo liêng, dáo dác nhìn quanh. Mẹ vẫn ngủ say, cha vẫn chưa về. Tai nó cũng lắng nghe tiếng động bên ngoài, bên ngoài yên ắng, thỉnh thoảng tiếng xe chạy ngang vọng vào rồi im ngay. Lòng lữơng lự, chần chừ nhưng bộ óc nhiễu sự cứ kích thích sự tò mò, hiếu kỳ, làm nó chẳng cách nào đặt xuống hoặc giả bỏ đi cho đành. Nó giở trang đầu, ngơ ngác như con mèo ăn vụng phải cá sợ bị chủ bắt gặp nên mắt cứ đảo quanh. Ở trường cô giáo có giảng về quyền cá nhân, xâm phạm đời tư người khác là một việc làm khó có thể chấp nhận. Nhưng...người khác ở đây chính thực mẹ ruột Ái Linh mà, con cái hiểu về mẹ thì có gì sai trái, chẳng có gì đáng trách, đáng phê bình. Nó nghĩ ngợi, giây phút ray rứt, dằn vặt trôi qua, bây giờ thì Ái Linh cảm thấy thoải mái, nó vô tư chúi mũi vào quyển sổ, và nó giở trang thứ hai. Trang thứ hai là tấm ảnh ngày cưới với tiêu đề " Tháng năm xanh Tình Yêu như cổ tích", trang thứ ba...đây rồi... những dòng chữ ấp ủ tâm sự đây rồi... nó đọc thầm từng chữ, từng chữ... "Ngày... tháng... năm... Mùa khô đi qua, mùa mưa lại tới! Sáng mưa, chiều mưa, thành phố lúc nào cũng mưa, làm mình lo cho anh ấy vô cùng, lo sợ anh ấy sẽ bị cảm mất, cảm gió, cảm nước, chính vì tính lo xa mà trong tủ thuốc nhà lúc nào cũng đầy ắp thuốc..." "Ngày... tháng... năm... Hôm nay sinh nhật mình, vậy mà... anh ấy vẫn về nhà trễ, về nhà trễ do tiệc tùng bạn bè, hay do công việc ở phòng Luật còn chưa giải quyết hết, từ ngày cưới nhau, về nhà trễ dường như đã trở thành thói quen của ảnh, chờ đợi riết cũng thành thói quen ở mình, mình không buồn và giận anh đâu, mình hiểu và thông cảm anh nhiều hơn. Rồi tiếng xe làm mình bỗng vui, anh không hề quên mình, anh vẫn nhớ ngày sinh nhật mình đó chứ, anh mang về thật nhiều quà, nhưng mình chỉ thích nhất chiếc khăn quàng cổ màu hồng phấn, hễ tiết trời hơi se lạnh là mình có lý do để mang ra quàng, không phải vì nó ấm hơn áo ấm, mà đơn giản nó ấm áp tình yêu, mình quý nó như quý lòng anh ấy, và nâng niu nó rất mực. Thấy thế anh ấy bèn bảo: vợ anh giống trẻ con. Mình mỉm cười không đáp, chỉ khó hiểu chút, và nghi ngờ lời mẹ, lời chồng, lời ai đúng, rốt cuộc mình là trẻ con chưa trưởng thành, hay đàn bà đang làm mẹ..." Ái Linh cười híp mắt khi cô bé đọc tới đây. Nó hãnh diện vì cha nó, , nó tự kiêu cho hạnh phúc má nó. Thành thử nửa cuốn đầu nó chỉ xem lướt qua, con nít mà chỉ giỏi tò mò chứ không thích đào sâu, thế giới người lớn vốn dĩ toàn rắc rối và phức tạp, Ái Linh cả nghĩ, nó lại chúi mũi đọc tiếp mấy trang sau, thực tế không tốt đẹp như những gì nó tưởng, hình dung về ông bố hoàn mỹ thóang chốc tiêu tan. "Ngày... tháng... năm... Buồn quá, ngồi bó gối xem tiểu thuyết, xem tình yêu người ta viết cho có lãng mạn vậy mà. Bởi một nhẽ đêm nào anh ấy cũng về khuya, rồi lặng lẽ ở phòng làm việc, hơn tháng cả hai chẳng được gần nhau, mình cô đơn giữa bốn bức tường, không đọc tiểu thuyết thì còn biết làm gì hơn..." "Ngày... tháng... năm... Thật không thể chịu nổi nữa, mình không muốn lại cứ kéo dài tình trạng này hoài, mình không dằn lòng được, mình thức chờ anh ấy về, mình hỏi cho ra lẽ, nhưng khi gặp anh ấy rồi, mình không thể mở lời, mình chỉ biết trơ mắt nhẫn nhịn chờ anh ấy nói, nói, nói, anh ấy chỉ nói đúng một câu: "Khuya rồi sao em còn chưa ngủ? anh bận việc đừng quấy rầy anh", "anh bận việc, đừng quấy rầy anh" nghe sao mà xa lạ thế, mình giận quá, bưng mặt chạy về phòng khóc suốt đêm..." "Ngày... tháng... năm... Mấy ngày sau anh ấy và mình có cuộc nói chuyện nghiêm túc, anh ấy giải thích lý do với mình, anh ấy bảo gặp rắc rối khi xử kiện vì thiếu một vài chứng cứ từ phía thân chủ, anh ấy xin lỗi mình, mình thấy lại phấn chấn, lại yêu đời, mình yêu anh ấy, yêu quá đi thôi...Nhưng cảm giác anh ấy mang lại sao vẫn thật sống sượng, mình lại buồn, thật khó hiểu..." "Ngày...tháng...năm... Một đêm không trăng, anh ấy về nhà với người nồng mặc mùi rượu, đã là 3 giờ sáng, mình sợ hãi vì khuôn mặt anh ấy xanh xao, mệt mỏi, mình nghi anh ấy cảm phong hàn, cả đêm mình thức chăm nom anh ấy, quả nhiên anh ấy sốt cao, và mê man suốt cả buổi chiều, mình gọi điện nhờ bác Khánh đến xem bệnh, bác Khánh là bác sĩ riêng của gia đình, và là chỗ quen biết của ba má..." "Ngày... tháng... năm... Trời ơi, dạo gần đây anh ấy ở bẩn kinh khủng, chẳng buồn làm việc, chẳng màng tắm táp, bộ comles bận hơn cả tuần, ngày nào cùng thuốc với rượu, anh ấy xuống dốc khá rõ, vì sao anh ấy lại bê tha như vậy? mình quyết tìm ra nguyên nhân, mình gặn hỏi, mà anh ấy xem mình xa lạ, đôi khi ai oán, thường cáu gắt với Ái Linh, và chẳng màng mọi vật diễn ra xung quanh, anh ấy chìm đắm trong trụy lạc...trời ơi... thiên đường sắp hóa thành địa ngục, mình phải làm sao đễ cứu vãn nếp sống như ngày xưa..." "Ngày... tháng... năm... Trong lúc mình tưởng chừng bất lực vì khó tìm ra được giải pháp cứu nguy gia đình, và buộc chặt hạnh phúc, thì anh ấy đột ngột tươi tỉnh, thay đổi, chịu đi làm và bỗng trở lại gương mẫu, không biết động lực nào đã thoi thúc anh ấy? anh ấy không còn về muộn, trái lại về đúng giờ cơm, dư thời gian thì kiểm tra việc học của Ái Linh, mình tin là anh ấy đã thông suốt, anh ấy hiểu rõ trách nhiệm bản thân..." Ái Linh bặm môi, cảm xúc thay đổi, như những vui buồn đổi thay theo trang viết. Giây phút để nó tự buông xuôi cuộc đời, phụ thuộc vào trang cuối cùng này. "Ngày... tháng... năm... Từ bấy lâu nay, tháng năm dài mà tình yêu một chiều, mình tự huyễn hoặc hạnh phúc, mình tự ảo tửơng về điều ngọt ngào, về những ấm áp, thực tế cay đắng, và phủ phàng quá. Tất cả hết thật rồi Thái ơi! Anh đã yêu một phụ nữ khác đúng không? mình hiểu cái gì đến rồi cũng sẽ đến, dù có giấu che cũng chắc gì mãi mãi. Thái ơi, anh đang giết chết lòng tin tưởng ở em đó, em yêu anh và em sẽ im lặng, như em sẵn sàng chấp nhận việc anh lừa dối từ bây giờ hay về sau... ...Bởi từ tận sâu thẳm hạnh phúc duy nhất mà em không muốn mất đi là anh, là Ái Linh... Cả hai là tất cả cuộc đời em..." Chẳng thể đọc tiếp được nữa, bóng lệ đã làm mờ mắt nó, Ái Linh đứng bất động, chết trân trước sự thật phũ phàng. Cụm từ " Gia đình hoàn hảo " không còn nguyên vẹn, hình tượng về người cha trở nên nhạt nhẽo, cha nó phản bội má nó là sự thật, biết phải làm gì cho cha quay lại, con nít thừơng hay chịu ảnh hưởng của môi trường xung quanh, và có những hành động dại dột không cân nhắc, Ái Linh không tránh khỏi ngoại lệ. Nó đơn giản nghĩ ra giải pháp ít hiệu nghiệm mà dễ gấy áp lực với cha nó, chính là giải pháp "tự hủy diệt".
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2010 18:11:15 bởi Trường Phi Bảo >
|