Trên Ngọn Tình Sầu
Trường Phi Bảo 06.05.2008 22:47:16 (permalink)

 
Trường Phi Bảo
Trên Ngọn Tình Sầu
(Truyện Dài)
 
 

Chương 1
 
Đó là một buổi tối mùa đông. Buổi tuổi định mệnh trong lòng cô bé Giang Bảo Bình. Còn đối với nhà họ Giang, ngôi nhà không có đàn ông này, vốn yên tĩnh thế này, giờ bắt đầu nổi cơn sóng gió.

Mùa đông năm ấy trời rét đặc biệt, bầu trời rắc đầy những hạt mưa bụi li ti, theo sau có nhiều cơn gió bấc, nên rét càng thêm rét. Từ các con hẻm, hay trên từng con phố trải dài qua mặt lộ, đâu đâu người ta cũng đều khoác lên mình áo len, áo gió, đủ kiểu, đủ màu, sặc sỡ đến chói mắt.

Nhưng trong thời tiết này, hạnh phúc nào hơn được ngồi bên máy nhạc, tiếng nhạc du dương, êm dịu, tiếng nhạc làm tâm hồn thoải mái. Có thêm tách trà cúc...Ồ,  quả thật tuyệt. Thiên hạ bên ngoài có cái thú riêng, thì trái lại bà Tái Đình lại thích giam mình trong nhà, bởi trong nhà thuộc về một không gian biệt lập, một thế giới nhỏ được tách riêng ra khỏi một thế giới lớn. Mà những ai có một không gian riêng thường là những người thuộc tầng lớp đầy tư tưởng, thích suy nghĩ, và rất ư triết lý.

Rồi buổi tối hôm nay, như thường lệ bà vẫn ngồi hơ tay bên lò sưởi. Bà vẫn thích chuyện trò với cô con gái út mỗi khi rỗi rãnh. Cô nàng ngoài bộ óc hài hước, cách nói chuyện văn vẻ, còn mang bên mình tuổi trẻ cuồng nhiệt, sự hồn nhiên thánh thiện. Bà chưa bao giờ có được cái hồn nhiên đó, cũng như chưa từng làm chủ sự trắng trong.  Bà Tái Đình thoáng rùng mình, suýt chút nữa cái quá khứ bi thảm lại loi nhoi trong lòng bà, nếu không vì câu nói vòi vĩnh, đáng yêu của cô con gái út thì chắc bà đã chết ngộp vì cái quá khứ không mấy hay ho đó.
-Mẹ! con muốn có một chiếc áo len màu xanh.
-Áo len đỏ đâu sao con không mặc?

Bà Tái Đình thắc mắc hỏi. Bình khẽ nhíu mày, phụng phịu nói:
-Nó cũ rồi, lại còn xưa nữa, chẳng hợp thời tí nào.
-Mặc áo ấm để chống lạnh, chứ đâu phải để trình diễn đâu mà...
-Con cũng hiểu thế, nhưng...Bình nghĩ ra một lý do thuyết phục thật khôi hài - nhưng...con là văn nghệ sĩ. Con người con là một thể tổng hợp giữa cổ điển và hiện đại, con người ta càng lớn càng phải chú trọng thẩm mỹ, nhất là cách phục sức, ăn mặc...thời trang góp phần làm đẹp thêm cuộc sống, mẹ...mẹ...

Nàng lay nhẹ tay bà năn nỉ, bà Tái Đình lắc đầu ngán ngẫm:
-Khéo mà đua đòi.

Bà Tái Đình sửa lại gọng kính lão cho ngay, rồi nhìn Bình phúc hậu, thoắt cái nghiêm sắc mặt, bà hỏi toàn những câu khiến nàng phải cứng họng:
-Thế văn nghệ sĩ đã đặt nghệ danh chưa? cho ra đời tuyệt tác tâm huyết nào chưa? đã tích cực hoạt động vì một lĩnh vực nghệ thuật nào chưa? Bà bẹo chóp mũi nàng, đáp gọn: Chưa!
-Mẹ thì lúc nào cũng làm con cụt hứng.

Bình hờn dỗi, nàng quay lưng, chạy nhanh lên lầu, vừa ngượng ngùng, vừa xấu hổ, tiếng cười dòn của mẹ vẫn đuổi theo phía sau như trêu chọc, như phá vỡ...phải rồi phá vỡ mọi quan điểm thẩm mỹ, làm tiêu hao đi ít nhiều cái ý tưởng được nuông chiều.

Nàng trẻ con quá. Bà Tái Đình thở dài, đợi cho dáng Bình lẫn khuất, bà mới chịu ngã người xuống ghế. Rồi đột nhiên bà trở mình đứng dậy ưởng thẳng sống lưng, định lên phòng, chợt chuông cổng reo to, và bà vội vàng ra mở cửa.

Bà đoán chắc rằng, người đứng bên ngoài không ai khác hơn chính Giang Bảo Lâm, cô con gái trưởng, luật sư, niềm kiêu hãnh của dòng họ Giang. Dòng họ Giang...không, không thể được, chỉ có thể là niềm kiêu hãnh của riêng bà. Bà gật gù, cười niềm nở. Nụ cười chợt tắt, sau lưng đứa con gái yêu quý, còn có cả gã đàn ông lịch lãm, tuổi tác ngắm chừng khoảng ba mươi.

 
Gã đàn ông điển trai, khuôn mặt sáng sũa, mũi cao, môi dầy, chân mày sậm, tướng tá phong độ, lịch sự. Điểm đặc biệt mà bà phát giác trên gương mặt tài tử kia là đôi mắt. Đôi mắt chàng cơ hồ như hai bờ vực thẳm, vừa sâu, vừa đen. Cô gái nào chẳng may lạc vào cặp mắt ấy, không si mê, thì chắc cũng gậm nhấm nỗi buồn. Trong khi bà Tái Đình còn đang quan sát, đánh giá, gã đàn ông đã cúi đầu chào cung kính, thuận tiện cởi mỡ giới thiệu:
-Cháu họ Trương. Cháu tên Minh Thái. Cháu bạn đồng sự với Lâm.

Bà Tái Đình gật nhẹ đầu. Sự hoài nghi về thân thế kẻ lạ đã không còn. Bởi ngay từ đầu chàng trai giới thiệu về mình rất dạn dĩ, rất mạnh miệng, chứng tỏ chàng về phương diện xã giao không mấy tồi, nhất là với một bà già cứ đăm đắm nhìn mình soi mói, mà chàng vẫn thản nhiên, biết điều, phép tắc hành lễ ôn hoà,chàng...chàng làm bà Tái Đình quét tia nhìn từ trên xuống dưới, thái độ đĩnh đạc, dáng bộ phong sương, chàng...chàng là một người đàn ông từng trải. Bà nghĩ thầm trong bụng, thôi mặc kệ, dù sao thì đồng nghiệp vẫn cứ tốt hơn bồ bịch.

Bà ngước mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời đen đỏ, xong chuyển tia nhìn sang Thái, rồi bà cất lên chất giọng khô khan vốn có hằng ngày trong lối tiếp khách, nhất là những vị khách nam, vừa trẻ, vừa sành đời, bà không mấy hoan nghênh.
-Mời cậu vô nhà nghĩ chân. Trời như muốn nổi gió, khuya nay thế nào cũng mưa.

Chẳng cần thiết trông đợi nghe chàng trai trẻ "vâng, dạ", bà quay đầu đi thẳng một mạch. Mẹ lúc nào cũng cảnh giác, lúc nào cũng khó khăn, Bảo Lâm nàng không mấy hài lòng với cách xem nhẹ bạn bè của con mình như mẹ, nên nàng vô cùng ái nái:
-Xin lỗi anh, mẹ em thật sự rất hiền, chỉ có điều vấn đề giao du bạn bè của lớp trẻ bây giờ, người có chút bảo thủ, mẹ em...
-Chỉ do hiểu lầm. Chàng gạt ngang lời Lâm - À, mà một phần cũng do lỗi tại tôi, tới giờ giấc này quả thật không tiện, thôi hẹn Lâm khi khác nha.
-Ấy, anh đã lỡ tới rồi, thì cũng nên vào dùng tách trà. Nàng cười mỉm chi - Chỉ một tách thôi, ấm lòng rồi hẳn về.
-Ờ...tôi...

Thấy Thái có vẻ hơi lưỡng lự, khách sáo. Lâm chủ động nắm lấy cổ tay chàng kéo đi, dù thật tâm chàng còn do dự. Nhưng, muộn rồi! chàng lỡ lọt vào trong, lỡ yên vị trên chiếc ghế salon mềm mại, êm ái, nên giờ hết còn đường thoái lui, nên giờ đành ngoan ngoãn ngồi im, dõi theo từng cử chỉ ở Lâm. Cô nàng đang pha trà, và chế trà vào tách, khói bay lãng đãng, chàng hít phải hương sen ngào ngạt, dường như có lẫn chút hương quế, hương lài.
-Anh dùng nước!

Lâm mời, mà ánh mắt cứ hướng về phía lò sưởi. Bấy giờ chàng mới phát hiện có người ngồi bên cạnh lò. Một người thiếu nữ, tóc cắt kiểu pumbe, nàng vận chiếc áo len màu đỏ sọc xanh, nàng trong tư thế ngồi bó gối.
-Ai thế? giới thiệu đi chứ? Thái đánh tiếng hỏi Lâm.
-Thi sởi! Lâm đáp - Không biết con bé xuống từ lúc nào nhỉ?

Thiếu nữ vẫn ngồi yên, không cục cựa, không nhúc nhích, thái độ bàng quang, nàng chẳng để ý gì tới chung quanh. Cái dáng bộ này thật hiếm thấy. Lâm tự nhủ, liền sau đó nàng sẵn giọng gọi.
-Bảo Bình, em lại đây với chị.

Thiếu nữ vừa được gọi đúng tên đã hồ hởi. Nàng từ tốn đứng dậy, đưa tay phủi nhẹ lớp bụi tro trên áo, rồi trở mình. Thiên thần nhập thể. Khuôn mặt nàng thon đẹp, thân hình nàng kiều diễm, bước chân uyển chuyển, làm Thái choáng. Kiểu tóc ngắn rất hợp với nàng, nàng duyên dáng quá, Thái chợt nhìn ngẩn ngơ. Nhớ tới lời Lâm bảo nàng là "thi sởi", chàng cũng cảm thấy nàng đầy đủ khí chất một tài nữ. Thái cơ hồ, lần đầu tiên gặp Bình, trong đầu chàng đã hình dung nàng khá sâu sắc, có thể nói theo cách của Nguyễn Du thì nàng rõ thật:

(Mai cốt cách, tuyết tinh thần
...Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang)

Rõ ràng là nếu đem cả hai chị em ra so sánh, cô em có phần ảo, cô chị có phần thực. Giữa thực và ảo đều không thể thiếu, nếu kết hợp cả hai lại chắc chắn họ sẽ làm điên đảo biết bao người. Bảo Bình nàng xinh hơn thiên thần, thanh tao hơn tiên nhân. Mắt Thái càng lúc càng không sao rời khỏi Bình được, thật kỳ lạ, thật...không biết phải dùng lập luận nào để lý giải. Phần Bình, thì chẳng để ý lắm những biểu cảm khác thường nơi Thái. Nàng tế nhị chào người khách trước mặt, dù chưa biết tên.

Quay sang chị, Bình thỏ thẻ:
-Chị đã vi phạm nội quy, rào chắn gia đình này sắp bị chị phá vỡ.

Lâm chưng hửng, nét mặt tự xìu:
-Mẹ nói gì với em à?
-Không, có điều sắc diện của mẹ khá căng thẳng.
 
Bình so vai, nàng ngồi xuống cạnh chị. Bà chị ủ dột, khẽ liếc Thái thăm dò, giờ lại vô duyên trừng mắt với Bình, giọng gắt gao:
-Em đã chào khách chưa?
 
Rõ ràng là Bình đã có gật đầu chào, vì không biết quý danh của vị khách, nên nàng không tiện hỏi han. Giờ nghe chị hỏi, Bình ngẩn người. Thú vị thật, nàng kêu to:
-Khách? khách nào?
 
Bình giả vờ ngờ nghệch ngó quanh, ngó quẩn, như cố tìm kiếm vị khách bị quên lãng. Lâm tức tối, riêng Thái không nhịn được phải phì cười cho rằng : cô bé nghịch, cô bé đang pha trò.
 
Tiếng cười chàng nhạo lại hành động Bình, khiến nàng có cảm giác bị trêu chọc, bị khiêu khích, bị quê. Việc quái gì anh cười, cử chỉ ta rất buồn cười ư? Nàng nghĩ ngợi. Cười, anh cười cho thoả đi, thứ đàn ông thiếu lịch sự...Bình rủa thầm, rồi ngẫm lại mình...vậy còn ta? Bảo Bình ơi mi cũng lố bịch.
-Em hôm nay sao thế? thôi, đừng đùa nữa. Lâm lên tiếng, giọng lạc hẳn. Mặt đỏ gay, mắt cũng đỏ, đỏ vì giận, toàn thân Lâm cứ run lên như hoả lò đang cháy dở.
 
Bình hơi ớn bà chị, nhưng không vì thế tính chơi ngông chịu giảm đi. Mặc dù nàng có  chút quá đáng, nhưng không vì thế mà chịu lép vế. Nàng bướng bỉnh, nàng đứng phắt dậy, tròng mắt hết nhìn Lâm, lại đong đưa sang Thái. Bình nói, lời lẽ cay cú, đầy gai nhọn, đủ sức chọc thủng một trái tim khoẻ mạnh.
-Hoá ra khách ngồi đây, vậy mà em cứ ngỡ ông anh rễ, nhìn kỹ mới biết mình nhầm. Thôi, xin chào chú.
 
Lâm sượng sùng, nàng đỏ mặt tía tai, và bị sock thật sự. Câu nói vô tình mà hữu ý. Khi thiên thần nổi giận, mọi thứ đều u ám. Thái cười khô khan, anh chàng luôn bình tĩnh, bình tĩnh trong mọi tình huống là phẩm chất của một luật sư. Trông thấy Bình lúc nàng nổi loạn, Thái cảm giác thinh thích. Không đợi cho thiên thần sắp dời gót ngọc, chàng mau lẹ nhoài người tới giữ chặt, cánh tay thiên thần mát lạnh, ngón tay ngòi bút, vừa dài, vừa xinh.
 
Quá bất ngờ trước sự việc, như một phản xạ Bình cố rút tay về, khổ nổi người khách như sợ nàng bỏ trốn, càng xiết chặt hơn, Bình bị đau, nàng buột miệng kêu:
-Lại chuyện quái quỷ gì đây?
-Bình hãy nghe tôi...
 
Giờ chàng mới chịu nới lõng tay, và chàng ấn vai nàng ngồi lại vị trí cũ, làm Lâm có linh cảm chiến tranh sắp xảy ra. Dĩ nhiên nếu chiến tranh diễn ra nàng sẽ là người khổ sở lo thu dọn tàn cuộc. Điều ấy khiến nàng sợ, nàng khó xử, giữa chàng và em, nàng không biết nghiêng về bên nào. Nhưng mọi chuyện đâu giống như trí tưởng tượng của Lâm, chiến tranh không hề có, chỉ có hoà bình, mọi việc trở nên tốt đẹp.
-Bình, thứ lỗi cho sự khiếm nhã nơi tôi. Thái nói, giọng chàng dìu dịu - có lẽ nụ cười của tôi làm Bình dị ứng...

Nghe Thái nói câu này Bình chợt nở nụ cười đồng điệu.
-...Nên Bình mới tỏ ra giận dữ như vậy? đúng không?

Lời chàng không đơn thuần là câu hỏi, cũng có thể đó là sự dỗ dành.
-Nếu vì do tôi cười, mà làm Bình hiểu nhầm về một chuyện nào khác thì cho tôi xin lỗi. Thật ra tôi cười đơn giản vì tôi vui, vì sắp có thêm một cô em khả ái. Vả lại tôi chưa quá già, làm anh cả còn nghe được, chớ làm chú...tôi xin can...

Chàng vội vã phân bua, chưa bao giờ Lâm thấy Thái kỳ quặc như hôm nay, chàng xem trọng Bình, với một cô bé nhỏ hơn mình phân nửa tuổi đời, chàng lại từ tốn cứ như với một người thân. Lâm có phần tị nạnh, lại bắt gặp ánh mắt Bình đang long lanh, lóng lánh, hiền ngoan ngồi yên lặng. Con bé giỏi đóng kịch thật. Lâm quan sát thấy Thái cũng nhìn Bình trìu mến... thế mới khó hiểu.
-Anh Thái, anh không cần phải nói dông dài với nó, mệt lắm. Lâm gượng cười, nàng cố xua tan cái cảm giác đố kị - con nhỏ này ưa nổi cơn sảng mà.

Bình đá nhẹ chân chị, Lâm háy em, rôi niềm nở cười với Thái:
-Trà nguội hết rồi, để em vào pha ấm khác.

Lâm vừa đi khỏi, Bình mới hỏi chàng:
-Anh cũng theo nghề luật à?
-Ờ! ra dáng không?
-Anh thật vĩ đại. Nàng vọt miệng
-Sao Bình hình dung tôi to thế! Thái ngạc nhiên
-Không phải sao. Luật sư ngoài đầu óc thông suốt, nhìn sự việc nhạy bén, họ còn vốn kiến thức xã hội đáng nể, nể nhất tài hùng biện cong cũng bẻ thành thẳng, và ngược lại.
-Bình đang mỉa mai nghề nghiệp tôi đó à?
-Không, em chỉ cảm nhận, em chẳng ác ý gì đâu.
-Anh hiểu mà. Ta bỏ qua công việc, em hãy nói về em đi
-Em ư? Bình đưa tay chỉ ngực mình.
-Ờ, nghe chị Lâm giới thiệu em là thi sĩ, chắc em làm thơ hay lắm.
-Chị em quá lời rồi. Bình khiêm tốn - em làm thơ chỉ nhằm giải khuây, có những điều mình không tiện nói cùng ai, thì thơ ca cũng là một loaị hình giúp con người ta chôn sâu kỷ niệm, và vùi lấp nỗi buồn. Anh không biết sáng tác một bài thơ đúng nghĩa khổ đến cỡ nào đâu? phải hiểu thi luật, phải biết vận dụng từ ngữ...nhức óc lắm.
-Cụ thể?
-Đãi cát tìm vàng. Chữ Việt thì rất nhiều nghĩa, nhưng để tìm được những lời hay ý đẹp, anh phải chắt lọc, và đào sâu tư tưởng.

Thái gật gù:
-Em có thể tặng anh một bài thơ được chứ?

Bình thoáng suy tư, nàng vân vê nếp áo, trong đầu nàng một ý nghĩ vụt loé sáng, nhìn chàng nhiệt thành, nàng ngẫu hứng đọc:

(Trách chi cô bé kêu bằng "chú"
Cho thế gian kia lắm kẻ già
Chẳng lẽ tiếng "anh" không còn chỗ
Đứng giữa "người ta" với "người ta")

-Tuyệt!

Thái nhìn Bình không chớp. Bình mắc cỡ, nàng vội lẫn tránh ánh nhìn của Thái bằng cách cúi gầm đầu, vừa lúc Lâm từ ngoài mang trà vô. Một ấm trà nóng kèm ba chung tách mới.
-Hai người chuyện trò gì mà có vẻ hợp gu thế? Lâm hỏi, nàng đặt nhẹ khai xuống bàn, tiện tay rót luôn trà.
-Toàn xoáy quanh thơ ca, có nói chị cũng cho chán phèo. Bình thật thà đáp, xong nàng đứng thẳng người dậy - Thôi, em về phòng, còn khá nhiều bài chưa làm.

Bước chừng vài bước, nàng đột ngột quay lại, nhìn đăm đắm vào tách trà đang bốc khói trước mặt Thái, nàng khẽ nhướng mày:
-Tự dưng trong lòng muốn uống chút trà. Anh Thái, anh biết đấy một khi lòng đã muốn, mà không đạt được như ý muốn, cảm giác khó chịu vô cùng.

Thái hiểu, và chàng đã trao Bình tách trà của nàng, nhưng Bình lắc đầu, nàng tự nhiên nũng nịu:
-Em thích dùng tách anh hơn.

Thái chưng hửng, trong khi Lâm sa sầm mặt, xấu hổ:
-Bình, em giở chứng kỳ cục gì vậy?
-Không sao? Thái khoác tay, dễ dãi - Lâm cứ để Bình tự nhiên.

Rồi chàng đưa tách mình cho nàng, nhưng Bình từ chối đón nhận:
-Anh phải dùng trước, em mới dám.
-Bình, sao em quá quắt thế?

Đôi mắt Lâm toé lửa, Lâm giận run người, Lâm mắng Bình. Bất chấp thái độ Lâm nặng nề, Thái vẫn kiên quyết chìu theo ý Bình. Lời nói thiên thần luôn là mệnh lệnh. Chàng nhẹ nâng tách, chàng khẽ nhấp môi, trà nóng suýt phỏng lưỡi, chàng kỹ lưỡng thổi hơi cho nguội, xong mới trao Bình. Bình đón lấy, nàng uống cạn trước sự chứng kiến của Lâm. Lâm bực dọc, nhưng không thể can thiệp.
-Cảm ơn anh.

Bình thoả mãn nói, đoạn bưng mặt chạy về phòng. Lâm đờ đẫn, đợi chiếc bóng kia tan dần, nàng nhìn chàng ái ngại.

 
Thiên thần đã về trời, chung quanh chợt buồn tẻ. Thiên thần đã tan biến, không gian thành ra cô quạnh. Thái hụt hẩng, một cảm giác chơi vơi xâm chiếm. Tình cảm trong lòng chàng mất cả phương hướng.
-Cảm ơn Lâm đã dành tôi một buổi tối ngọt ngào. Thái máy móc, chàng đứng dậy không chủ đích - Khuya rồi, tôi xin mạn phép.
 
Lâm ngẫn người, khi Thái cứ hướng tia nhìn lên những bậc thang tiếc rẽ, chàng dường như đang nghĩ ngợi điều gì, Lâm giận mình không cách gì đọc được suy nghĩ của Thái, đành để chàng ra đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2008 20:38:37 bởi Trường Phi Bảo >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9