TA TỰ SỰ VÀ TA ....
Hồi nhỏ, lúc đó mình mới có 4 hay 4 tuôỉ gì đó. Mình hay theo mẹ đi ra cái suối đó để giặt quần áo. Mẹ giặt xong là cho mình tắm. Nước trong xanh và mát vô cùng. Mình nhớ rằng, ngay cạnh bờ suối là những khóm vầu, bương mọc thẳng tắp như những chiếc gậy vút lên.
Từ đó, mình chỉ thích được mẹ cho đi tắm suối. Nhiều hôm mình còn trốn mẹ và nhà để đi tắm cùng mấy anh chị. Có lần mình đi tắm một mình mà chẳng sợ gì cả! Trời! Nghĩ lại mới thấy mình chẳng sợ chi cả! Nhớ cái lần, vào chiều chiều, con nhóc mới có vài tuổi bỏ nhà đi tắm một mình. Ta cứ mon men ngụp lặn cả một buổi chiều. Quần áo ta để trên bờ bị mấy con bò nhà ai lôi đi và nhai ăn mất. Ta sợ không dám về nên cứ ngồi dưới suối... ngồi mãi ở đó. Hôm đó có trăng sáng! Trăng mọc rất sớm. Cả nhà hoảng sợ đô đáo, nhốn nháo đi tìm ta! Và, mẹ là người tìm thấy ta đầu tiên! Híc! Mẹ thấy ta vẫn bì bõm dưới suối.... mẹ giả vờ làm ma doạ ta. Ta nghe thấy tiếng gì đó hú hú kêu rợn người trong khóm tre vầu. Ta ngồi dưới suối gào lên hết sức! Ta ngào ngào khóc to, kêu la khản cổ! Ta cứ ngồi đó kêu mẹ, kêu ba cứu! Híc!âT sợ quá lim dần đi. Không kêu được nữa. Không khóc nữa! Rùi mẹ chạy ra cứu ta về! Chắc mẹ ân hận lém! Chứ mình chẳng có nhớ mình ân hận đâu! Tuổi thơ có những cái mà ta nhớ mãi và cũng có những cái ta chẳng thể nhớ ra! hihiiiiiiiiii! Thỉnh thoảng mẹ vẫn kể lại. Mình vẫn nhớ như in những ngày đó!
Vậy mà lớn lên mình lại sợ tất cả những cái mà khi còn nhỏ mình chẳng sợ. Đi đêm một mình là như cực hình đối với mình. Sợ như có ai rình và chuẩn bị bắt cóc mình.... Nhưng mà tắm suối, sông thì mình vẫn chẳng sợ chi cả! Anh hùng quá!
Mình được bà và ba yêu nhất nhà! Mẹ cũng yêu nữa! Mình là nhất! Nhớ lần, mẹ bảo mình đi cùng mẹ sang nhà hàng xóm mượn đồ về để sao trà! Hôm đó tối om om! Mẹ cầm cái đèn đi và dắt mình theo! Khi về, mẹ con mình tự nhiên nhìn thấy những đốm lửa xanh xanh bay lơ lửng trong không trung! Mẹ bỏ mình ở lại một mình trên đường và vứt cả đồ đi mượn chạy về nhà! Mình cứ đứng một mình trong bóng tối mà khóc to lên! Một lát sau, bà và mẹ chạy ra đón về. Hic! Chẳng hiểu sao mà mẹ hoảng sợ chạy đi! Về nhà, mình thấy bà mắng mẹ mình quá trời luôn! CÒn ba thì cứ đứng đó cười. Mình thì chẳng nói chi vẫn khóc thút thít trên tay ba! Lớn lên, mình hỏi mẹ chuyện ấy....Mẹ cười bảo mình: "Cô mà lúc đó nhìn thấy thì có mà đi với trai cô cũng chạy!" Híc! Hoá ra đó là "ma chơi" mình nghe mẹ kể về các loại ma chơi là cứ co hết người lại! Nếu rơi vào hoàn cảnh đó, chắc mình cũng như mẹ thôi!
Đến giờ hiểu "ma chơi" được hình thành bởi cái gì, từ đâu mà có. Thực ra nó là phốt pho (có trong những ngôi mộ hoặc những khúc gỗ mục) ban đêm thoát ra được ôxi đốt cháy thành loại lửa xanh lét bay bay! UHm. thầy giáo nói vậy! Nhưng mà đi một mình gặp cái "ma chơi" đó thì cho vàng mình vẫn chạy như thường!
....Tuổi thơ của mình thật hào hùng quá! Nghịch ghê! Nhà bác Cả - anh của mẹ - có đến 6 anh chị. Mình hay được các anh chị chiều. Nghĩ lại sao mà hạnh phúc quá. Chị Lưu, anh Trường, anh Chuyền, anh Đức là cưng mình nhất. Gia đình bác Cả khấm khá nhất trong 3 anh em của mẹ. Mẹ bảo, của hồi môn ông bà để lại cho bác và bác biết làm ăn nên mới được vậy. Nhớ những lần mình về quê chơi, hè nào cũng về từ khi nhà mình chuyển đến nơi cha mẹ công tác, lẽo đẽo cùng các anh chị đi thả trâu. Mẹ biểu không được đi theo, ở nhà bác phải ngoan ngoãn không thì mẹ không cho đi. Vâng, dạ râm ran nhưng rùi về mình đâu có nhớ.
Thích nhất là đi thả trâu với các anh chị vì mình được các anh chị cho cưỡi trâu lên tận lưng chừng núi. Các anh chị lấy củi còn mình thì lang thang tìm quả mua, quả sim ăn. Hic! Sao mà cái dãy núi đó lắm sim vậy. Thích quá! Nhớ quá cái ngày đó ơi! Giá mà được sống lại những giây phút đó thì... Ăn sim nhiều đến tím hết cả răng lưỡi. Về nhà bị bác mắng vốn cho nữa chứ!
Rùi thì theo chị Lưu đi thuyền thúng mỗi sáng lên hồ nhà bác. Trời ơi! Quê mình đẹp làm sao! Những dãy đồi núi xanh thậm, bầu trời xanh trong và những cái hồ xanh biêng biếc. Những cái hồ quê ta mọc nhiều hoa sen tím hồng. Không có sen trắng.
Mẹ nói với mình, hồi ông ngoại còn sống, mẹ và các anh chị của mẹ hay tắm ở hồ và được ông dạy cho tập bơi. Bơi có nhiều kiểu: bơi ếch, mơi nhái và bơi...kiểu con chó. Hic! Mình cũng được các anh chị dạy cho tập bơi mà sao lúc ấy khó thế chứ! Chỉ sợ dưới nước có con gì đang nhìn mình và chúng kéo mình xuống đáy. Sợ ghê!....
Nghe mẹ kể về ông ngoại mình mà nhiều khi nghĩ lại mình bật cười một mình. Ông ngoại mình là tiểu nông mà có đến ba bà liền! Hic! Sao mà ông giỏi vậy ta! Con đàn cháu đống! Bà ngoại mình là người phụ nữ thông minh và tháo vát lắm nhưng số bà khổ! Khi lập gia đình,sinh được hai bác mình thì ông mất. Bà ở vậy nuôi hai bác. Thấy mà mình hiền dịu và đảm đang, ông ngoại đã đến cưu mang đưa về ...làm bà ba và thế là ... mẹ mình ra đời. Nghe mẹ kể, ông ngoại thương mẹ nhất! Đi chơi đâu, ông cũng đưa mẹ đi cùng. Khi mẹ không đi được, ông về bao giờ cũng có quà cho mẹ! Ông bảo mẹ mình là con gái út nên ông chiều thui! Mẹ còn kể, các anh chị của mẹ có đến gần hai 20 người tính cả hai bác cùng mẹ khác cha. Ông ngoại mua cho bà một khu đất vườn rộng vô cùng để bà và mẹ cùng hai bác ở. Khi bà ngoại mất, cái mảnh đất đó đã bị bác cả bán cho người ta mất rùi.
Mẹ bảo chúng mình rằng: "các con bây giờ sung sướng quá mà còn tị nạnh mấy cái việc cỏn con. Mẹ và các bác ngày xưa nghèo đói vậy mà thương yêu nhau cả đời không có tiếng qua tiếng lại". Mà lạ thật, mẹ có đến gần 20 chị em mà ai cũng nuôi dạy các anh chị mình thành đạt, rất ít người ở nhà làm nông. Cả mẹ và các bác cũng vậy! Mẹ bảo, ông ngoại xét thành phần thì ghi đại là tiểu nông chứ thực ra ông là đồ nho có chut vốn liếng lại am tường về địa lý, nghề y nên gia đình cũng không có gì vất vả lắm.
Mẹ còn kể là, hồi còn nhỏ, khi đất nước còn chia cắt, Miền Bắc còn thực hiện kế hoạch năm năm làm ăn tập thể, tính điểm lấy thóc và các nhu yếu phẩm khác. Mẹ ngày đi làm, tối đi học. Những hôm trăng sang thì mẹ tranh thủ cùng các bác đi làm thêm để Hợp tác xã tính công! Mình cũng chẳng hiểu gì nhiều nên nghe nói thì cứ tròn mắt mà nghe thôi!
Mẹ nói, hồi ấy thanh niên hăng say lắm! Thi đua hết sức sống chết vì miền Nam mà! Mẹ bảo khẩu hiệu là "mỗi người làm = 2 vì miền Nam ruột thịt" nhưng trên thực tế thế hệ mẹ làm gấp 4 -5 lần ấy chứ! Làm ăn tập thể thời đó tự giác lắm không như cái kiểu làm ăn tập thể sau năm 1975. Mẹ nói thì mình bít vậy!
Cuộc đời mỗi con người đều gắn chặt với hoàn cảnh lịch sử. Lịch sử tạo nên con người, hoàn cảnh tạo nên nhân cách, lối sống mỗi cá nhân.
Mẹ đi học Cao đẳng thì gặp ba mình. Mẹ bảo là hồi còn là sinh viên, ba mình học giỏi lắm mà nghịch như quỷ! Mà sinh viên thời của mẹ thì chỉ lao đầu vào học. Yêu là cấm! Biết ai yêu là trường mẹ đuổi học cho về mà yêu! hihihi! Khi mình hỏi vậy sao ba mẹ vấn đến được với nhau!? Mẹ biểu là đến khi đi thực tập, ba mẹ cùng đoàn mẹ làm đoàn phó phụ trách học tập nên có điều kiện tiếp xúc với ba. Mà cũng có nói với ngỏ lời chi đâu!? Đến khi về trường và chuẩn bị ra trường thì ba viết cho mẹ mẩu giấy tí tẹo và thế là YÊU! Ra trường đi lại tìm hiểu và cưới thôi! Nghe mà đơn giản! Hic!
Nghe mẹ kể vậy, mình mới nghĩ tại sao mà thời đó khó khăn chồng chất, học tập thì thiếu thốn mà tạo ra nhiều người giỏi đến như vậy! Đúng là một chương trình đào tạo tri thức đặc biệt! Chương trình đào tạo ra những con người tự học, tự mày mò tích luỹ kiến thức và phát triển năng lực cá nhân!
Bây giờ mình học, các thầy cô lên thì dạy tất cả! Gần như là nói lại giáo trình mà các thầy cô đã viết ra đến mức khó tưởng tượng... không sai đến dấu chấm dấu phảy!
Mẹ mình thì dạy Văn mà cha dạy toán! Kể cũng lạ! Dòng họ đằng ngoại nhà mình hầu hết đều theo nghệp y và giáo! Đều gắn với cái nghiệp có chữ Thầy cả! Bác hai - anh của mẹ- sinh ra được 9 người con thì đến 6 người theo ngành giáo dục còn một người ngành y và một người theo kỹ thuật! Nhà bác cả được 6 anh chị thì đa số cũng vậy! Hic! Cái nghề này bạc bẽo vậy mà đại gia đình nhà mình.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2008 01:14:01 bởi ngocdiep87 >
.... Các cụ nhà ta nói " Nhất sĩ nhì nông/ Hết gạo chạy rông/ Nhất nông nhì sĩ). Cái nghiệp nó thế biết làm sao? Và lớn lên mình chẳng mơ ước có một ngày trở thành cô giáo đó thôi!
Nhớ lại tuổi thơ đầy kỷ niệm đôi lúc mình thấy bâng khuâng là lạ. Cái kiếp số của mình cũng lạ nốt! Từ nhỏ mình đã tò mò văn vẻ. Mình mê đọc sách lắm. Cái này chắc ảnh hưởng từ mẹ mình. Ngày xưa khi đi học, chữ mình xấu như gà bới. Mẹ biểu nét chữ là nết người. Mẹ ngồi soạn giáo án còn mình ngồi bên để học. Ngày nào về mẹ cũng kiểm tra vở ghi và bắt mình viết lại. Mẹ bảo chữ xấu thế thì cứ viết cho đến khi nào 10 chữ như nhau cả 10 thì thôi. Mẹ thỉnh thoảng lại ngó qua xem. Mà cũng lạ lắm. Mình ngồi một mình thì sao mà thức giỏi và học vào nhanh. Cứ ngồi cạnh mẹ là chỉ một lúc là mình gật liền. Mẹ bảo lấy cái thước kẻ chống vô trán.... mình làm nhưng thước kẻ cũng đổ và mình vẫn gật như thường à!
Ngày ấy làm gì có nhiều sách vở như bây giờ! Mẹ hay đi mượn báo về và bắt mình đọc đánh vần cho mẹ và cả nhà cùng nghe. Và đến lớp 4 mình đã đọc các tác phẩm văn học Ấn Độ rùi. Đó là tác phẩm Ramayana! Còn truyện cổ An- Đéc - Xen và Grim thì mê như điếu đổ. Mình và các bạn còn chơi trò công chúa và hoàng tử nữa chứ! hihihi! Nhiều khi nghĩ lại cái cảnh một mình choàng cái chăn vô và mơ làm công chúa múa may quay cuồng, hát hò rôm rả cả nhà mà....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2008 22:34:09 bởi ngocdiep87 >
.....ngày tháng qua với bao biến cố buồn vui.... Cuộc sống cứ mong êm đềm trôi qua cho kỷ niệm luôn là kỷ niệm nhưng hoá ra mong chờ vẫn chỉ là mong chờ.... ta chẳng biết điều gì đợi ta phía trước ... nhưng ta biết chắc rằng những nỗ lực bản thân ta sẽ vượt qua những gian khó đường đời...
Đến một ngày, cha mẹ ta chuyển từ quê ngoại về quê nội sống! Quê của nội cũng nghèo khó như quê ngoại. Những dải đồi núi nhấp nhô chạy dài hút tầm mắt. Đất đai ở đó thì cằn cỗi chẳng thể trồng được cái gì cho nên hồn! Cái vùng đất chỉ có rau vừng mọc tốt và trồng đợc củ mì! Quê của nội cũng có cánh đồng nho nhỏ ven bờ sông! Mà thực ra cũng chẳng phải đồng vì đất pha cát ...
Ngày ngày, ta đi học cùng bạn bè men theo con đường ngoằn ngoèo như rắn lượn....Rùi đến một ngày, ta vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó, cái đêm vô cùng khủng khiếp đó! Cái đêm làm cho cha mẹ ta xa nhau mãi mãi! Thôi! Không nói nữa! Nghĩ lại mà sầu thảm thêm!
...Và từ đó, những chuỗi ngày vui tươi của mình theo gió cuốn đi! Nhiều đêm thấy mẹ ngồi bếp nấu nồi cám heo và khóc mà thương mẹ quá!
Người ta nói "gái không chồng như đòn không mấu", "con không cha như nhà không nóc"... Mọi gánh nặng cơm áo dồn lên vai mẹ. Sáng sớm tinh sương, mùa đông cũng như mùa hạ, mẹ dậy thật sớm để tranh thủ làm việc nhà rồi tất tả đạp xe đi dạy học. Trưa về thổi vội nồi cơm rùi mẹ lại đi làm đồng cho ông bà nội hoặc đi thả đàn bò trên núi đến tối mịt không nhìn rõ mặt người mới về. Hôm nào cũng vậy, mẹ lại về cùng những gánh củi nặng nề hoặc bao tải rau cho heo...
Sau đó một năm, nghe mẹ nói là, phòng Giáo dục thông cảm tạo điều kiện cho mẹ về trung tâm - tức là về thị xã bây giờ - để dạy trường chuyên. Nhà mình lại một lần di chuyển đi đến một nơi xa lạ khác! Nơi không có bà con họ hàng. Và, mình cũng chẳng có bạn bè chi cả! Lúc đó, mình buồn thiệt!
Nhớ hôm chuyển nhà, các anh chị đã từng là học sinh mẹ dạy đến nhà chuyển đồ giúp! Của cải nhà mình nhiều quá! Tất tần tật của cải được chất gọn trên một chiếc xe ben bé bé! Giá trị nhất là chiếc giường ngủ bằng gỗ mít, chiếc cối xay bằng đá và cái tủ hộp. Đó là của hồi môn ông bà ngoại cho mẹ khi cùng ba ra ở riêng!
Ầu ơ đất khách quê người! Con đi lạ lẫm mẹ thì lang thang! Đau khổ và tủi cực đều mẹ gánh chịu hết. Cũng may, mẹ đến nơi công tác mới đều có bạn bè của mẹ hồi học cao đẳng rất đông! Các cô các bác đến giúp mẹ dựng tạm mái nhà. Nhà mình hồi đó được làm từ mấy cây xoan của trường mẹ trồng, bác hiệu trưởng quyết định cho chặt giúp mẹ. Các cô, các bác còn huy động mấy lớp các anh chị đến giúp chặt rạ nhào đất để chát vô liếp! Các bác phụ huynh cũng đến. Đông và vui nhưng sao mình hồi đó cứ buồn so ngồi một chỗ!
Mình bắt đầu đi học ở trường mới mà không biết ai cả! Ở đây toàn con nhà khá giả....kiêu kiêu! Chúng nó chơi với nhau thành từng nhóm nhỏ không có giống hồi mình học ở quê! Hồi đó bọn mình đi đâu cũng có nhau! Chúng nó còn chê mình là...dân nhà quê! Ghét thật! Mình chẳng thèm chơi với đứa nào trong lớp cả! Vậy mà, đến khi làm bài thi.... thì chúng lại.........phát ghét!
Nhưng rùi mọi chuyện đều ổn cả! Mình lại có những người bạn thân thiết và chơi gắn bó với nhau cho đến tận khi chúng mình đi thi đại học! Mấy đứa giúp nhau học tập mà lại còn thề thốt nữa chứ! Hihihi! Nhưng những cái đó không quan trọng! Quan trọng là, mình đi lấy củi hay kiếm rau cho heo là có bạn đi cùng! Khi học mình khỏi phải học một mình. Mấy đứa bạn cứ chạy vô nhà mình là được mẹ dạy cho. Mà thiệt lạ! Mẹ vừa dạy vừa mắng vốn mình và chúng bạn... ngượng ghê!
Một trang mới đến với mình trên vùng đất mới! Một trang sử trầm lặng đầy khó khăn vất vả! Mà cũng lạ thiệt! Hồi đó nghèo khó mà mình vẫn vô tư....
.... Nơi ở mới của gia đình mình có một con sông nho nhỏ, nước đặc biệt trong xanh và thơ mộng. Hai bên bờ là những khóm tre bương lẫn nhưng cây sung già. Bên trong là những dẻo đất phù xa màu mỡ quanh năm. Phía tả ngạn của dòng sông là những dãy đồi núi nhấp nhô. Đây chính là địa bàn hoạt động của mình và các bạn.
Vùng quê mới của mình dân cư được chia ra sinh sống thành từng khu: Khu công nhân; khu cán bộ viên chức và khu nông dân. Chính điều này làm nên đặc trưng của vùng quê của mình. Hàng ngày, mỗi lần sau buổi học là mình cùng các bạn và các anh chị đi lấy củi cũng như là lấy rau heo. Cả một vùng rộng lớn được chúng mình cày xới đến tận ngõ ngách. Mình thuộc lòng từng con đường mòn. Mình còn biết chỗ nào có nhiều rau. Mảng rừng nào chì có nhiều giang nứa, mảng rừng nào có củi gỗ, củi mua sim... mảng rừng nào có rau tàu bay... Hàng ngày trôi đi với những công việc mệt nhọc nhiều lúc không tưởng nổi! Nhiều lần các bạn không đi rừng hoặc lấy rau cùng mình là mình lại sợ. Sợ nỗi vắng lặng giữa đồng không mông quạnh, giữa cánh rừng âm u đầy muỗi và những tiếng chim hót lẫn những âm thanh rùng rợn nổi hết gai gà. Sợ sự cô quạnh! Mình đã khóc! Vừa đi vừa khóc! Và hình như mình cứ khóc mãi như vậy cho đến khi được một đon củi ra về thì thôi!
Có những lần đang chặt mấy cây nứa khô bỗng từ đâu xuất hiện một con trâu, bò là mình thót cả tim. Rùi những con sóc lách cách.... Tất cả tạo nên sự hoảng loạn, tim mình đập thình thịch.
Nhưng đó là những ngày phải đi một mình còn những ngày có bạn bè đi cùng thì sao mình chẳng thấy sợ gì cả mà còn vui nữa! Nhớ những ngày chủ nhật, mình và các bạn đi lấy củi thâu ngày. Mỗi đưa mang theo một nắm cơm nguội đã được gói bằng mo cau từ hôm trước. Lên trên rừng, tất cả giấu đồ ăn một chỗ rùi ra sức chặt... càng nhiều càng tốt để buộc lại thành từ bó. Đến trưa, cả đám nghỉ! Các chị và mình thì đi vô nương nhà người ta lấy trộm mấy củ sắn (ngưòi Nam quen gọi đó là củ Mì) rùi bóc vỏ, băm lẫy ra thành từng miếng nhỏ bỏ vô những ống nứa để làm lam. Các anh thì đi xuống đèo dốc để bắt cá ở suối và lấy nước. Bây giờ nghĩ lại mà thấy lạ. Ăn chẳng có gì mà sao vui quá! Mọi người cười nói rôm rả. Ăn xong rùi thì phân công nhau đi vô nương nhà người ta ăn trộm mía về nhai.
Có những lần, mình và mẹ cùng đi lấy củi. Năm nào cũng vậy, nhà mình phải lấy sao cho thật nhiều để có đồ đốt vào mùa đông. Hối đó, mùa đông sao mà rét vậy. Nhà mình phải đốt lửa lấy than cho vào một cái chậu men hỏng. Đến bây giờ mình còn chẳng tưởng tượng ra nổi sao hồi ấy khổ vậy. Trên là manh chiếu cói. Dưới là lá chuối khô hoặc là rơm. Dưới nền còn có chậu than mà vẫn cảm thấy rét kinh khủng! Gió buốt thốc qua tường vô nhà rít lên càng tăng độ hãi hùng. Đặc biệt là vào những hôm trời mưa to gió lớn. Mẹ và mình huy động hết chậu, xô ra để hứng nước mưa vào qua chỗ dột!
Cuộc đời con người đâu biết hạnh phúc nếu không có những khổ đau. Vậy mà đến giờ mình được như vầy nghĩ cũng tự cảm phục rùi. Hic!....
....Người ta nói, tuổi đẹp nhất của đời người là tuổi thơ trẻ! Người ta nói, tuổi đẹp nhất đó là tuổi thần tiên! v...v..v! Có thể nó chỉ đúng với những ai có cuộc sống khá trở lên chứ đối với những đứa trẻ như mình ở các vùng quê thì làm gì có những tháng năm vui vẻ mà không mảy may lo âu, sầu lắng!
Gia đình mình cũng như bao gia đình khác còn đầy những khó khăn! Nhưng khi con người ta càng gặp khó khăn thách đố lại càng vững vàng và tìm mọi cách để vượt qua! Sẽ là như thế hoặc là đào thải và trở thành phế phẩm của xã hội! Cho đến giờ, mình nghiệm ra nhiều điều với những gì đã trải qua với gia đình mình...! Và, mẹ là tấm gương để mình học tập và phấn đấu! Cuộc đời sẽ chẳng là gì nếu người ta chỉ sống trong nhung lụa và hạnh phúc! Những thất bại và những khổ đau sẽ làm cho cuộc sống mỗi con người có ý nghĩa hơn! Ta sẽ hiểu thế nào là đầy đủ - nghèo đói; khổ đau - hạnh phúc; sum họp - chia ly; thành công - thất bại! Những cái tưởng là địa ngục nhưng sẽ là thiên đường nếu vượt qua được nó...
Bạn bè mình đa số giống mình! Tất cả đều xuất thân từ vùng quê nghèo đói để giờ đều trưởng thành, đều là những con người có thể nói là sống tốt, sống đẹp theo cách mình nghĩ! Mình dị ứng với những kẻ chỉ nhìn thấy đô la, vàng bạc mà quên đi bạn bè. Giả sử nếu mình không có bạn bè... chắc mình giờ đã là một phế phẩm của xã hội.
Mình thấy có nhiều người xuất thân từ những gia đình giàu có, sống cuộc sống đầy đủ nhưng... dốt cuộc đâu có hơn gì! Có lẽ mình hơi chủ quan khi nghĩ vậy nhưng.... Mấy anh chị cùng thủa chăn trâu lấy củi giờ đều trưởng thành có công ăn việc làm ổn định và gia đình hạnh phúc.... Mình sẽ phấn đấu để có một xuất phát điểm khá!
Thôi! Không nói nữa! Cuộc sống muôn màu biết đâu nói trước!
Vậy là một ngày nữa sắp qua và những ngày hè gần kết thúc! Những công việc mùa hè phải làm đã gần hoàn thành chỉ tiêu đặt ra! Kỷ niệm về những gì đã qua lại dần phải thay thế cho cuộc sống hiện tại. Ta sẽ gắng viết những dòng cuối cùng của kỷ niệm một thời! Ta tâm sự với ta và tâm sự với người!
....Bây giờ đã là 0h4'! Ngồi nghe tiếng ve kêu râm ran lại nhớ đến hồi nhỏ mình và các bạn chơi trò "Bắn Bùm"!
Cả xóm mình cứ tối thứ bảy là tụ tập chạy ra trường để chơi trò đó! Hồi đó, trường cạnh xóm mình chưa xây tầng mà vẫn chỉ là nhà cấp bốn! Cả xóm con gái con trai chạy ra đó rồi chia thành hai đội thông qua oẳn tù tì! Ai thắng về một bên và ai thua về một bên! Hai dãy lớp học chạy cùng một hàng và có khoảng trống ở giữa! Cả hai đội đều phải chốn và tấn công bằng cách đoán xem đúng tên người và đúng vị trí. Đội nào còn người cuối cùng là thắng! hic! Vì vậy mà thành viên đội nào cũng phải hoá trang để cho người của đội bên kia không nhận ra mình hoặc là bắn nhầm! Những hôm trăng sáng, ba mẹ tụi mình cũng đi ra ngồi chơi nói chuyện và xem cổ vũ hai đội chúng mình!
Nghĩ lại thiệt là vui! Bọn mình còn đem quần áo của ba mẹ hoặc ông bà, bao tải, mấy cái nia ra để hoá trang và che núp! Nhiều khi, các anh còn thay quần áo cho nhau để đóng giả người này làm người kia và chạy làm sao cố ý để lộ cho đội bên kia bắn nhầm. Mà bắn nhầm là người đội bên kia sẽ chết, loại khỏi vòng chiến đấu!
Mình mấy lần cũng phải lấy quần áo ở nhà ra cho các anh ấy đóng giả làm mình Còn mình thì đóng giả thành người khác! Hihiiiiiii! Vậy mà đôi khi vẫn chết mới tức chứ! ND thứ 2 từ trên xuống, BÙM! Nếu đúng mình...thế là ra đứng nhìn! Còn không thì....đứng im cho đội bên chạy qua chỉ và nhầm thì họ tự chết! Xin mời đứng ra ngoài!
Một lần, mình còn nhớ tối hôm đó trăng sáng vô cùng! Cả đám chạy ra chơi cái trò này! Cả đội chết hết còn đúng mình! Đội kia do anh Tuấn Ch làm đại ca còn hẳn đến 3 người. Mình chạy đi núp đến tận cuối dãy lớp học và.... chẳng hiểu tại sao ngồi mãi mà không thấy ai đến bắn... Hoá ra, có một đôi trai gái đang yêu nhau đi đến đuổi bọn mình nên cả lũ bỏ chạy.... vứt mình ở lại! Nghĩ lại mà buồn cười!
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà... cái đôi đó lại chọn đúng cái lớp mình núp để tỏ tình. Họ cứ ngồi đó thì thì thào thào! Mình cũng hoảng quá nên ngồi chết giấc một lúc, miệng cứng đơ... Hic! Nghĩ lại sao hồi đó sợ thế! Cứ nghĩ những người như vậy giống như là kẻ trộm hoặc là ma... Được một lúc, mình chẳng thấy ai đến gọi hoặc cứu mình nên đành đứng bật dậy... làm cho một cái ghế băng đổ kềnh và...chạy thục mạng về nhà! Mình chạy đến đầu dãy lớp học thì thấy la liệt quần áo, nong nia các anh chị và các bạn vứt lại! Chẳng thèm để ý! Mình cứ thế chạy về xóm thì thấy.... mọi người vẫn đang túm tụm đứng bàn tán! Thấy mình về, mấy người dồn dập hỏi sao giờ mới về! Mình kể lại chuyện gặp đôi yêu nhau.... Cả lũ cứ đứng mãi vậy rùi mới đi ra.... một cách rón rén....rùi mạnh ai người ấy cầm quần áo chạy về! Vụ đó khiếp quá!
Tết nào về đám nhóc ngày xưa của xóm mình cũng họp lại một ngày để tổ chức ăn uống! Đó là luật! Mấy người trước kia sống cùng xóm sau ba mẹ chuyển đi sống chỗ khác trong TX cũng về và cả các anh chị đã lập gia đình cũng vậy! Vui thiệt! Bao kỷ niệm thủa chăn bò, kiếm củi, ăn trộm hoa quả, đi mót khoai, lạc, ngô... tát cá cũng lôi ra để kể! Đa số là kể tội nhau như việc cái Ngọc đi tát cá cùng cả nhóm mà sợ đỉa! Cả nhóm đắp bờ xong thì tát nước ra...Cô nàng nhìn thấy con đỉa bơi bơi...sợ quá bỏ chạy làm vỡ bờ... nước chảy vô....thành công toi!
....Thật là đẹp những kỷ niệm buồn vui của cái thời trai tráng anh hào!...........
Phù! Hôm nay cũng như những ngày khác, mình có quá nhiều thời gian rảnh mà... mình chẳng muốn viết làm chi! Lạ thiệt! Thôi mai viết nhé, nhật ký của ta!
bà ơi thế cháu đọc tự sự của bà đc ko,mà sao bà lại xoá đi thế
...Hôm nay trời lại mưa to! Mưa rơi lã chã cả ngày lẫn đêm! Những hạt mưa tí tách rơi mà mình thấy buồn quá. Những ngày hè trôi qua mau và mình có thật nhiều thời gian chơi quậy! Nghĩ lại những tháng ngày đã qua ...chiêm nghiệm cuộc đời...mà vui buồn lẫn lộn!
Nhớ ngày nào vào mùa các cô chú công nhân nhổ lạc, mình chỉ mong trời mưa để đi mót lại. Trời càng mưa to càng tốt. Mưa to, những củ lạc bị sót lại trong các lớp đất nổi lên... mình và các bạn chỉ việc đi nhặt. Mưa thấm vào quần áo rét run. Những hạt lạc của mình và mẹ chắt chiu được phơi khô để vào các chai lọ ăn dần.
Mình nhớ cái lần, mẹ biểu mình đi lấy rau lợn và mình vui lém vì được đi cùng các bạn. Mùa lạc mà. Mình mải đi mót lạc rùi ngồi bóc ăn sống mà quên không lấy rau... đến khi các bạn và mình cuống cuồng đi lấy rau thì đạ muộn.... Hic! Cả đám lại rủ nhau đi vô soi bãi người ta trồng bí.... Hi hi hi! Khi ra về, đứa nào đứa đó lặc lè một rổ rau bê đến...vẹo xương sườn! Cả bọn tưởng các bác bảo vệ ra về rồi nên ung dung đi đường lớn chứ không đi chui men theo bờ sông như trước. Ai dè, các bác các chú bảo vệ đang ngồi trong chòi canh hút...thuốc lào. Họ thấy cả đám con nít chúng mình vừa đi vừa cười nói rôm rả.....rau thì lèo phèo mà đứa nào đứa đó bê lặc lè! Cả đám bị bắt đứng lại kiểm tra.... hihihiiiiiii trong rổ của đứa nào đứa nấy đều có một quả bí to bổ chảng! Thế là bị tịch thu cả bí lẫn liềm, sén! Đau khổ! Vậy mà không chừa!
Tuổi thơ ai cũng có những kỷ niệm khắc sâu khó phai. Ai cũng có những khoảng khắc vui buồn. Tuổi thơ của mình đến giờ ngẫm lại đầy tủi cực mà vẫn thấy tự hào. Vì mình đã được sống trong những tháng ngày đó để đủ hiểu thế nào là khổ, tủi, đói, rét. Mình thấy thoả mãn với những gì mình có. Mình đã cùng gia đình và các bạn mình làm đủ "nghề", "bôn ba" để tồn tại để giờ được sống với những thứ mà trước đây không thể nghĩ đến! Đất nước đổi mới, kinh tế phát triển và mình...lột xác!
Kỷ niệm sẽ luôn là kỷ niệm và ta không có gì phải dấu diếm khi bộc bạch cùng mọi người những kỷ niệm buồn vui đó. Vì không có nó đã không có ta ngày nay! Ta chẳng ngại ngần chi đúng không ta ơi!
Mà kể cũng lạ! Tuổi thơ vất vả mà ta lại thấy đó là những ngày tháng đẹp nhất của cuộc đời! Ta đã làm gì? Những gì đã đến với ta! Ta đã "trường kỳ kháng chiến" với những tháng năm bán và mua đủ thứ! Nào là cùng mẹ đi mua củ mì, khoai, cám, chè (người nam gọi là trà).... về bán lấy vài đồng lời. Trong những ngày hè, ta lại cùng các bạn mỗi đứa một cái hộp xốp long tong trên chiếc xe cà tàng đi bán từng que kem. Hồi đó, kem có 200 VND một que. Kem toàn là bột mì và đường hoá học. Ta đem kem đi bán còn bị bọn trẻ chăn trâu lừa ăn hết rùi... chạy lên đồi. Ta ngồi khóc hu hu! Các cô chú đi qua hỏi và... mỗi người cho ta vài đồng...bù lỗ! Ta cùng mấy đứa đi ra bãi ngô đang thu hoạch để "phục vụ" các cô chú công nhân... bằng cách đổi kem lấy ngô. Nghĩ cũng vui thiệt. Trời mùa hè nắng oi bức mà đứa nào đứa đó chỉ có cái nón mê lang thang khắp nơi!
Cuộc sống là vậy và còn nhiều kỷ niệm về "thương trường" nữa ta sẽ khó thể quên được. Giờ mỗi lần về quê, ta và các bạn lại ngồi kể những chuyện đã qua. Ta lại vui vẻ quây quần bên nhau và kể về ước mơ hoài bão của chúng ta... Mấy đứa thì cầu ra trường có công ăn việc làm ở quê cho gần nhà để chăm sóc ba mẹ! Mấy đứa thì ao ước đi làm công ty nước ngoài! Mấy đứa thì biểu học xong sẽ học tiếp... Đứa thì mong gặp được ông chồng sau này giàu có để con cái bớt khổ... đứa thì nói chẳng cần giàu chỉ cần chồng "ngoan" hoặc vợ "ngoan" là được...hihihiiii và thế là kiểu chi cũng xảy ra "đụng đô" quan điểm! Đứa thì bảo giàu mà... thì còn khổ hơn! Đứa thì bảo nghèo mãi rùi nên phải kiếm thằng... để đổi đời! Đổi đời kiểu đó chắc...lại khổ thôi!.... Đứa thì bảo, chẳng cần gì cả, cốt có công ăn việc làm và gia đình "cơ bàn" là... ok! Nghi quá! Cơ bản là thế nào?...
Hôm nay ngồi viết nhật ký cho Jet em và vài dòng tâm sự nè em!
Jet à! sis viết ra tâm sự với mọi người và cũng như nói với sis vậy đó Jet! Ai cũng có những kỉ niệm jet à! Sis ngồi viết ra đây những gì mà sis đã trải qua để chia sẻ với cả nhà vnthuquan cũng là để cất giữ những kỷ niệm cho ....sau này của sis! Jet cung viết đi nghen! sis sẽ vô đọc của jet! Sis cũng đã vô blog của em và thấy Jet đáng yêu lém! sis hồi nhỏ mà được như giờ thì chắc sis đâu chỉ có vậy! Tuổi thơ đẹp ngây thơ trong sáng như những giot nước đó! Chẳng bít em là ai cả nhưng nhật ký mà! sis mong em học thiệt giỏi nghen học giỏi sau có công việc tốt nè! Chiện tình cảm làm theo sis đi nghen! Đừng sớm vướng vô rùi hỏng học được là chít đó!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: