TA TỰ SỰ VÀ TA ....
Hôm nay thứ 2...đầu tuần đấy! Chưa nhận được tiền gì cả! Chán ghê! Kinh tế của mình đang ....móm mém nặng quá đi! Hic!
Lần sau...chắc không bao giờ gửi đến đó nữa! Ghét rồi! Bực rồi!
Vậy là một năm học đã kết thúc rùi. Hè đến với những kế hoạch nối tiếp. Híc híc híc! Năm học rùi không đáng tệ lắm so với kế hoạch đã đặt ra từ đầu. Có nhiều niềm vui bất nngờ ngoài ước muốn. Tổng kết cuối năm học:
A.Những việc đã làm được:
1. Hoàn thành đề tài cấp khoa và cấp trường; và được thầy cô tặng vài cuốn sách (quy đổi ra tiền cũng được....hơn 400K)
2. Viết được 2 bài nghiên cứu chuyên ngành (mặc dù nhuận bút thì phải đợi....làm ta gọi điện mấy lần);
3. Kết thúc khoá học tiếng Anh (mặc dù dzị nhưng vẫn không khá lên được vì mình thuộc dạng...ngu si tứ chi phát triển);
4. Không thi lại môn nào nhưng một bài kiểm tra học trình....viết sơ sài quá nên....;
5. Hồ sơ được thầy cô tiến hành nhanh chóng và được kết nạp với nghi thức khá trang trọng. Kết quả là...hoa đè chết người và liên hoan bị say say...; Được tiền từ....một tổ chức trao đổi giáo dục của USA cho vấn đề đề xuất nghiên cứu song chưa thấy đâu (nó bắt mình phải học cái gì gì đó của nó -------> potay);
6. Về quê chơi 2 lần...say xe gần chết và....tốn chút tiền cho thu thập tài liệu; Đi nghỉ mát vụ 30.4 kiếm được nhiều tài liệu....đặc biệt về Phật giáo;
B. Những việc chưa làm được, tự gây ra hoặc đã bỏ mất:
1. Đi học muộn mất mấy buổi và bỏ tiết (cái này là do hoàn cảnh bắt buộc nhá. Không phải tại ta);
2. Chưa học được tiếng Anh (cái này chắc mình....có học mãi thì cũng như....muỗi cắn cột điện thôi. Ước gì toàn thế giới nói tiếng Việt ------> khỏi học);
3. Bỏ mất vụ...đi ăn cưới của ông anh họ (cái này cũng không trách được. Ai bảo lấy vợ xa tít mù khơi --------> ai mà đi được. Mệt, say xe chết);
4. Bản thân còn ham mê chơi bời tám gẫu online nhiều và... hihihiiiiiiiiii làm nhìu người bực bội boot cho ngã sấp ngã ngửa! Cơ mà mình thích thế!
5. Dự định viết lịch sử bằng thơ nhưng...đứt mạch do....chưa đọc hết và nắm vững luật thơ cũng như thẩm thấu hết các sự kiện;
5. Yêu tiếng Pháp và cảm giác thích học nhưng không học được (he he he học được vài câu giao tiếp vớ va vớ vẩn);
6. Ốm vài trận nhưng....nhẹ nhàng do thời tiết khắc nghiệt quá. Ví dụ như nóng quá ------> tắm nhiều ----->ăn nhiều kem và mất giọng ---> ho khù khụ như cụ già.
......còn nhìu nhìu cái khác.
Hè ta chơi thoải mái chút chút cho sướng cái đời. Hem làm gì hết nữa.
Giữa đô thị sầm uất với tiếng còi xe rộn rã hối hả, không khí trở nên ngột ngạt với cái nóng oi nồng đến quay quắt không lấy một khoảng không thoáng đãng. Tôi mệt mỏi chán chường nhấc bước nặng nề lần lên từng bậc cầu thang và mở toang cánh cửa sân thượng. Một chút gió nhè nhẹ thổi qua yếu ớt – món quà nhỏ nhoi mà ông trời ban phát cho – không đủ làm dịu đi cái nóng mùa Hạ cùng cảm giác pha trộn như món salad trong tôi: bực bội, nôn nao, khao khát...một cái gì đó không thể định nghĩa chỉ tên ra. Ánh đèn điện sáng chói soi rọi những con đường, dãy phố hắt lên những đám mây lờ lững tạo ra những chùm sáng nhờ nhợ.Bầu trời trở nên thấp hơn, tù túng, ngột ngạt...
Tôi ngồi đếm từng đợt gió nhè nhẹ vuốt qua khuôn mặt bơ phờ của mình và cảm nhận vị của chúng. Ồ có ai từng nếm mùi vị của gió như tôi không? Tự hỏi lòng và chợt cười - nụ cười méo xệch méo xạc - trước suy nghĩ điên điên dại dại của mình.
Ừ mà điên thật! Ai nếm gió bao giờ?
Tôi bâng khuâng nhìn lên bầu trời đầy ánh sáng hư ảo của phố đêm vô định. Một cơn gió ùa đến với mùi xăng dầu khét lẹt pha lẫn chút "dư vị" của rác thải đâu đó bay đến. Ở đây, nhữngcơn gió chỉ có một mùi đặc trưng – mùi thành phố! Tôi lại cười với suy nghĩ điên dại của mình.....Gió thành phố có khác!
Tự dưng cảm thấy mình buồn hơn giữa nơi đông đúc chỉ có nhà và nhà. Những ngôi nhà cao và ánh điện chói loà. Ngoài kia, đường xá vẫn nườm nượp xe và người mải miết. Còn tôi, tôi đang khao khát tìm kiếm một cái gì đó chưa thể nghĩ ra ....và gọi tên. Có lẽ đã lâu rồi, tôi không được "sờ", được được vùng vẫy và "nhìn" thấy nó! Có lẽ, tôi đã quên đâu đó trong trí nhớ về một thứ gì vốn đã rất gần gũi, gắn bó mà bấy lâu không có điều kiện đụng đến. Nó vẫn còn đâu đó trong tâm trí đang rối bời những cảm giác....
Từng làn gió mang "hương vị" đặc trưng của thành phố vẫn thỉnh thoảng thổi qua không đủ làm phất phơ mái tóc đã được cắt tỉa sao cho "gọn nhẹ nhất" mà không làm mất đi "dáng" truyền thống. Tôi dần lịm vào giấc mộng mị ..........
****************
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 00:15:04 bởi venus4t.vns_hnu >
Lịm dần lịm dần vào giấc mộng mị ....nhẹ nhàng êm ái. Tôi thấy mình đang bay lượn giữa những gòn mây mềm mại nhiều màu sắc. Vài ba dải mây dính vào nhau mỏng mảnh như tấm sa tanh đính những viên ngọc lấp lánh. Những đám mây ngũ sắc lững lờ ve trôi kề bên nhẹ nhàng. Làn gió mải miết đưa tôi lang thang theo những đám mây nhiều màu sắc đó. Tôi mỉm cười thích thú và đưa tay vớt lấy một nhúm mây quàng quanh cổ và tiếp tục để cho gió đưa đi đến nơi nào đó mà tôi không thể biết. Mặc kệ - tôi thầm nhủ vậy.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/47891/F94369209CEA489CACFB3C486DE8F95D.jpg[/image]
Không gian mờ ảo và phảng phất hương thơm - một thứ hương thơm là lạ nhưng rất đỗi thân thuộc mà tôi vẫn chưa thể nhận ra.
Bên tai tôi văng vẳng:
"- Chào người quen cũ nhé!"
Ai vậy? Tôi giật mình lắng tai nghe. Tiêng nói nhè nhẹ huyền hoặc lao xao lào khào vẫn tiếp tục:
"- Lâu rồi đấy nhỉ....đã hơn chục năm rồi còn gì!? Mọi thứ đã thay đổi và cô bạn cũng vậy ...chỉ còn nơi đây và thời gian. Ừ! Chỉ còn thơi gian là không thể thay đổi!"
Xung quanh tôi vẫn chỉ có mây và mây....cùng những làn gió đang vuốt ve đưa tôi đi. Tôi gọi to:
"- Ai đó! Ai đó".
Tiếng nói nhè nhẹ ấm áp vẫn văng vẳng bên tai:
"- Ai ư? Tôi là ....thứ mà cô bạn đã lãng quên!"
Một tiếng nói khác rõ hơn gần hơn:
"- Ừ! Bạn đã quên thật rồi! Tôi là.... GIÓ QUÊ! Anh chị em nhà gió ....gọi tôi như vậy vì tôi mang hương thơm đồng nội! Anh trai tôi – GIÓ THÀNH THỊ - đã đưa cô về đây"
Tôi ngỡ ngàng....thì ra hương thơm mà làn gió đưa tới quanh mình là ...GIÓ QUÊ. Vậy còn tiếng nói kia từ đâu? Tôi mơ hồ chợt nghĩ, hay là tiếng nói của một làn gió khác. Tiếng nói nhè nhẹ kia lại vang lên:
"- Cô bạn này ...quên ta thật rồi! Chính ta ...mang cô về đây....về với ....GIÓ QUÊ mà! Ta đã theo cô bé từ thủa nhỏ đến khi ....cô lãng quên ta"
Lãng quên? Tôi lục tung lại trí nhớ và cố nghĩ đã lãng quên cái gì hay điều gì mà mình gắn bó từ thủa nhỏ. Những trò nghịch ngợm tuổi thơ hay những trận ốm ...hay những tai nạn do trèo leo bơi lội? Có lẽ không phải – tôi thầm nhủ vậy và chờ đợi tiếng nói kia vang lên. Làn gió vẫn đưa tôi bay nhè nhẹ và thấp dần xuống, rời xa những làn mây thưa thớt mà bây giờ chỉ còn vài đốm trắng. Tôi dần thấy bên dưới hiện ra màn xanh đủ loại pha lẫn những chấm nâu li ti. Một dải xanh thẫm uốn lượn mềm mại như chiếc khăn voan. Gió đưa tôi xuống thấp nữa....thấp nữa. Hiện dần ra dưới mắt tôi là một cánh đồng lúa múa theo nhịp gió như những con sóng vỗ nhẹ nhàng nối tiếp. Dải xanh thẫm kia chính là một dòng sông nước xanh ngăn ngắt với hai diềm là những luỹ tre ngả ngả. Bờ đê cao cao dài ngoằn ngoèo chạy miết theo bờ sông. Bãi ngô đang lên cờ phấp phới bay xào xạc. Xa xa là một xóm làng nhỏ nổi lên giữa những màu xanh bát ngát của đồng quê với những mái nhà màu mâu đang thả những làn khói trắng mảnh như tơ.
"- Cô bé đã thấy gì nào? Cô biết tôi là ai chưa?"
Tiếng nói quen quen vẫn văng vẳng bên tai nhưng dần rõ hơn và gần tôi hơn. Tôi ngờ ngợ như đã gặp tiếng nói này đâu đó rất đỗi thân quen mà giờ tôi chưa nghĩ ra. Một làn gió nữa thổi tới mạnh hơn và hương thơm nồng nàn hơn. Mùi bùn tanh tanh lẫn với mùi rơm rạ, mùi cỏ mật, ngai ngái của ngô, của lúa và ....hương thơm của hoa sen, hoa ngâu thoang thoảng....Một đàn cò trắng đang từ cánh đồng lúa bỗng bay vút lên rồi lượn dần, lượn dần đến luỹ tre cạnh bờ sông. Tôi ép lồng ngực hít căng hương vị - thứ hương vị mà tôi khao khát trằn trọc bao đêm – vào huyết quản cho thoả thê, no say. Tiếng nói thân quen trầm ấm vẫn vang lên:
"- Cô nhóc đã nhớ ra ta là ai chưa nào? Nhớ ra chưa nào?"
______________
Tiếng nói thân thương đó là ai vậy? Tôi không biết nhưng tôi chắc chắn một điều ....đó là "người" đã gắn bó với tôi và .....với tất cả mọi người!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 22:50:13 bởi venus4t.vns_hnu >
Gió nhẹ nhàng đưa tôi đáp xuống bãi cỏ ven chân đê. Những cây hoa cỏ may xao xác và thảm cỏ mềm như nhung man mát dưới gót chân. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Không gian khoáng đạt và thanh bình đến thật lạ lùng. Tôi dang rộng hai cánh tay như cố ôm vào lòng tất cả và cất tiếng reo vui thích thú.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/47891/B43E92C559814086ABE9878EB1354737.jpg[/image]
Từng làn gió mát lành đượm hương thơm ngai ngái nồng nàn của đồng nội đánh thức miền sâu thẳm trong KÝ ỨC. Ồ! KÝ ỨC – cái mà tôi cất dấu bao năm bỗng dưng hiện về dồn dập. Giữa đô thành sầm uất bon chen và náo nhiệt, tôi đã mải miết chạy theo dòng chảy cuộc sống mưu sinh để rồi nhận ra mình thiếu vắng thật nhiều những KỶ NIỆM TUỔI THƠ – LÀNG QUÊ. Tôi gào thét lên trong sung sướng hạnh phúc vô bờ. Gió thổi làm cho cánh đồng như chạy miết với hàng hàng lớp lớp sóng nối nhau. Những khao khát cháy bỏng về một miền KÝ ỨC của tôi giờ đã được thoả mãn. Hoá ra những cái tôi mê mẩn kiếm tìm giữa đô thị tấp nập lại là sự thanh bình của làng quê.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2009 22:12:41 bởi venus4t.vns_hnu >
KỶ NIỆM TUỔI THƠ - LÀNG QUÊ
Làng quê! Tuổi thơ tôi gắn với những kỷ niệm "nhất quỷ nhì ma" cùng bạn bè đồng trang lứa thời tóc cháy râu ngô vàng hoe vàng hoắt. Mỗi dịp hè về, tôi lại được mẹ đưa về quê thăm bà con cô bác và "lánh nắng" ở thành phố ngột ngạt đầy bụi bặm. Mẹ bảo: "Các con còn nhỏ thì còn có điều kiện về quê chơi vui vẻ để biết anh em họ mạc, biết nơi chôn rau cắt rốn mình sinh ra".
Quê tôi – nơi cha mẹ tôi sinh ra và trưởng thành – là một vùng quê yên ả thanh bình với những đầm hồ, sông và có cả những ngọn đồi lúp xúp như những đàn rùa đang dạo chơi trên cạn. Đầu làng quê tôi có cây đa cổ thụ bao. Ba nói với chúng tôi rằng, cây đa cổ thụ này đã có từ đời ông bà cụ kị tôi không biết tự bao giờ. Bao năm qua, cây đa bị bão đánh gãy nhiều lần và có những năm tưởng chừng như bị đổ không sống nổi, vậy mà, nó vẫn tiếp tục đâm những nhánh rễ thả từ những thân cành còn lại bám chặt vào đất và lớn lên hơn, mạnh mẽ hơn và lại xây cành toả tán to hơn – như những người con của làng, lớn lên rời xa làng quê đi khắp mọi miền đất nước rồi vẫn nhớ đường quê mà tìm về.
Mỗi lần ba mẹ tôi đưa chúng tôi về quê đều dừng xe ghé vào cái quán bé tẹo teo núp dưới tán đa cổ thụ đó để nhấm nháp chén nước chè xanh nghi ngút hương thơm ngai ngái, ngòn ngọt thanh thanh và để hỏi thăm sức khoẻ bà hàng nước. Tôi thích thú ngồi bên bà và được bà kể lại những trò nghịch ngợm thủa chăn trâu cắt cỏ của ba mẹ tôi. Bà luôn nhìn xa xăm và nói một câu mà tôi thuộc nằm lòng "Ngày xưa, bọn bay nghịch như quỷ!...".
Ở quê mỗi sáng sớm, tôi lại thức dậy lẽo đẽo theo một người chị cùng tuổi con bác ra hồ sen để xem chị hái những búp sen. Hồ sen bảng lảng sương sớm như làn khói se se lạnh. Hai chị em ngồi trên một chiếc thuyền thúng nho nhỏ tròn tròn bơi nhè nhẹ, gạt những đài lá chi chít gai và lấm tấm sương mai ngắt những bông sen thả vào lòng thúng. Thật trong lành! Tôi hà hơi hít căng lồng ngực hương thơm thanh khiết đến lạ lùng đó. Có lần khi thuyền bơi ra gần giữa hồ, tôi nhổm dậy hét to lên như muốn phá vỡ không gian mơ màng thơ mộng đó làm chiếc thuyền chòng chành như muốn lật úp xuống. Chị tôi cười rạng rỡ và mắng "Nhóc con có muốn hai chị em bị dìm nước không đó! Ngồi ngay xuống!" Rồi chị nói " Chè được thả vào những búp sen chớm nở vào tối hôm trước và buộc lại. Sáng ra phải hái ngay không thì sen nở bung ra là chè rơi mất thì tiếc lắm".
Ông tôi rất thích thú tự tay đun siêu nước nho nhỏ để chế và hãm loại nước chè ướp sen này. Nước dùng để pha chè là nước mưa được hứng từ dãy cau trước sân nhà. Ba tôi thường phụ giúp ông bằng cách đun sôi nồi nước và cho "ấm chuyên dụng" tròn tròn như trái cam cùng vài chiếc chén "hột mít" vào để tráng cho chúng nóng rẫy lên rồi mới dùng kẹp để ghắp chúng ra. Ông bảo với bố tôi là "Uống loại nước chè này thì phải gác hết mọi suy nghĩ tiền nong cơm cháo sang bên và tâm phải thoải mái yên lặng....không thì không nghiệm ra cái thanh cao của vị chè!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2009 00:41:48 bởi Mục Đồng >
Mùa hè, quê tôi ngào ngạt hương thơm của sen, của lúa trổ đòng, của những làn gió mát lành đùa rỡn trên cánh đồng xanh non mơn mởn cùng tiếng nghé ọ của đàn trâu khoan khoái gặm cỏ trên đồi và tiếng hò reo chơi trận giả, ú tìm của lũ trẻ nhỏ. Có lẽ cái mà tôi háo hức chờ đợi nhất trong năm là mùa hè được về quê cùng các anh chị con các bác và lũ trẻ trong làng đi chăn trâu và đùa nghịch thoả thích, được leo đồi hái những quả sim tím tịm hay đùa nghịch dưới làn nước trong xanh của dòng sông nho nhỏ chạy ngoằn ngoèo sát chân đồi.....
Chúng tôi ngồi vắt vẻo trên lưng trâu tha hồ hò hét kêu gào đến khản cổ cho đến khi đàn trâu lên đến bãi cỏ thoai thoải lưng đồi. Lũ trâu bắt đầu túa ra tranh nhau đi tìm cỏ còn chúng tôi thì lao ngay vào những lùm cây mâm xôi, bụi sim để tìm quả chín. Những chùm quả sim tròn tròn với những cái núm xinh xắn chín tím tịm xen lẫn những nụ hoa phơn phớt tím nằm núp mình bên dưới cành lá xanh ngăn ngắt.
Giữa các anh chị và lũ bạn của tôi có cuộc thi ngấm ngầm xem ai kiếm được nhiều sim nhất. Anh họ tôi luôn là người đứng đầu trong cuộc thi này nhưng cũng là người "ẩu" nhất – theo tôi là vậy – vì cái rổ của anh lẫn lộn cả sim chín và sim xanh mới ngả màu hồng hồng đầu cuống. Anh tôi nói "Rùi thì nó cũng chín .....hái luôn cho được nhiều. Loại này chỉ để qua đêm một hôm là lại chín như mấy quả kia như thường!" Hoá ra anh họ tôi hái sim "cần cù" như vậy là để hôm sau đến phiên chợ bác gái tôi đem ra chợ bán cho mấy người thu mua lại. Riêng tôi thì mải tha thẩn tìm những quả sim to nhất mà cho vô miệng không để ý gì đến cuộc thi có vẻ căng thẳng này.
Chiều tà, đàn trâu no căng như những trái sim và miệng chúng tôi thì tím đen lại cả răng lẫn lưỡi. Đứa nào cũng lè lưỡi ra trêu nhau. Đàn trâu lững thững bước nối nhau về cũng là lúc trời bắt đầu tắt nắng. Mặt trời to như cái nắp vung dần dần lặn khuất sau dãy núi mờ xa sương chiều lẫn khói bếp mọi nhà.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2009 23:17:11 bởi Mục Đồng >
CHỢ QUÊ
Tôi thức giấc bởi tiếng người ơi ơí gọi nhau, tiếng rầm rì của bác với các anh chị. Tôi lồm cồm bò dậy thấy bác tôi đang chuẩn bị đi chợ phiên. Đôi quang gánh chứa đồ lỉnh kỉnh những mớ rau, một bu gà, và vài đồ vặt khác. Trời mới tờ mờ sáng. Thấy tôi lò dò đứng ngó, bác cười:
"- Dậy sớm vậy cháu! Có đi chợ với bác không?"
Tôi chẳng mấy khi thích đi cùng bác vì bác đi chợ mua bán nhiều thứ mà tính tôi lại thích la cà, nhảy nhót ngó nghiêng hoặc đơn giản là ngồi đâu đó để xem "chợ phiên" đầy những thứ lạ lùng mà ở nhà tôi không hề biết.
Bác tôi lưỡng lự một chút rồi nói:
"- Thôi, cháu đi chơi sau cùng các anh chị. Bác đi trước còn "đổ" mấy cái này cho mấy lái buôn kẻo muộn!"
Tôi "dạ" và đi ra giếng làm vệ sinh. Tiếng bác tôi một lần nữa nói với theo:
"- Chõ xôi bác để trên chạn bát, cháu ăn sáng rồi thong thả mà đi!"
Mấy anh chị họ tôi đang lúi húi trong bếp đun nấu cám lợn. Ông tôi đang vươn vai tập vài miếng võ - mấy ngón võ mà ông bảo để giữ gìn sức khoẻ - coi ngồ ngộ như đang múa.
Sương sớm bảng lảng trên những tán cây. Đàn gà ra chuồng chạy te te theo chân bác trai đòi ăn. Đàn gà con lông vàng suộm chiêm chiếp chạy líu ríu theo mẹ như những gòn bông. Bác tôi vừa vãi lúa ra sân miệng vừa kêu "tục tục".
" Đi chơi nhé! Hôm nay, mấy đứa anh chị hẹn với chúng nó đi "buôn" mấy thứ". Anh trai họ hơn tôi vài tuổi cười tủm tỉm.
Tôi ngạc nhiên:
"- Buôn gì cơ ạ? Em có thấy anh có gì đâu mà buôn với bán!?"
"- Bí mật! Đảm bảo đủ đãi em mấy món hay hay!" Bà chị họ xen vào
Tôi hồi hộp không biết mấy cái bao tải to kềnh càng mà chị lôi ra đựng cái gì.
.......
Mặt trời ló rạng với những tia nắng sớm ló lên sau bụi tre. Đường làng giờ tấp nập hơn với tiếng cười nói của các bà các cô, tiếng trẻ con gọi nhau ý ới cười đùa. Các anh chị và tôi hoà vào dòng người với mấy cái bao tải nhẹ tênh căng phồng trên vai, chiến lợi phẩm của anh chị họ tôi những lúc đi thả trâu, những bao tải đựng đầy cây nhân trần phơi khô. Chị gái tôi bảo dân thành phố thích uống nước nhân trần lắm vì nó ngọt mát rất lành. Nhà bác tôi cũng hay uống loại nước này nhưng thêm mấy miếng vỏ quế hoặc lá quế cho thơm. Mùa hè nóng nực mà được một cốc nhân trần khi khát thì coi như hết chê.
Chưa ra đến chợ, những người buôn hàng đã níu lấy chúng tôi hỏi mua mấy bao nhân trần và cả thúng hạt sen. Hai bên ngã giá, cân đong thật nhanh gọn. Anh chị tôi phấn khởi vì giá bán không đến nỗi nào so với những lần trước. Cả đám bắt đầu tung tăng ra chợ và việc đầu tiên chúng tôi bàn là phải vào ngay hàng bánh đúc hoặc bánh cuốn làm vài miếng. Thỉnh thoảng, anh chị tôi lại gặp bạn bè đứng nói chuyện và cuối cùng thì nhập thành một đám gần chục người kéo nhau đi. Cả buổi sáng tôi lẽo đẽo theo chân anh chị đi hết ngóc ngách của cái chợ làng. Gọi là chợ phiên nhưng mọi thứ hàng hoá thật phong phú không khác mấy ở thành phố, có lẽ cái khác duy nhất là, những đồ điện tử và hàng hoá không được bày bán trong các sạp hoặc những ngôi nhà sang trọng mà bày cả ra dưới những dãy nhà lợp ngói không có tường mà chỉ có những hàng cột trụ. Chợ chia ra nhiều khu vực bày bán các loại đồ khác nhau. Ngay cổng vào là dãy nhà chuyên bày bán quần áo, kim chỉ..., rồi khu bán đồ hàng sén với đầy đủ các loại nông cụ nồi niêu cho đến dầu hoả, nước mắm, muối, hàng khô, rồi nơi bán đồ ăn uống với đầy đủ hàng quê như cốm, kẹo bánh,...; đến hàng rau cỏ và thịt thà.... khá quy củ.
Chúng tôi nhao ra khỏi khuôn viên của chợ đến cửa hàng bách hoá. Ở đây cũng đông nghẹt không khác gì ở chợ với cả người già và trẻ nhỏ choai choai. Anh chị tôi chen mua mấy thứ cần thiết cho năm học tới. Tôi ngơ ngác đứng nhìn rồi lững thững bước ra ngoài hớp hớp như người thiếu ôxi.
Nắng bắt đầu trở nên nóng hơn và chợ quê cũng huyên náo hơn. Kẻ mua người bán có vẻ vội vã hơn với những cuộc ngã giá nhanh gọn vì ai cũng muốn mua muốn bán cho được thứ gì đó. Những giọt mồ hôi đổ ra nhễ nhại trên khuôn mặt khắc khổ của các chị, các cô các bà đang gắng mời mọc khách mua hàng.
....................
Gần trưa, chúng tôi thất thểu ra khỏi chợ. Mấy anh em túm lại chỗ bán kem dưới tán bụi tre và nhâm nhi cái ngòn ngọt mát lạnh đến tận ruột gan của que kem màu sữa. Anh trai họ tôi cười khà khà trêu bà chị tôi nhăn mặt miệng há ra vì lỡ cắn miếng to đang cố thổi phù phù như gió rít......
GIÓ ĐƯA TÔI DỜI CÕI MỘNG
.....
Những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ nhất của tuổi thơ tôi gắn liền với những kỷ niệm lang thang trên những con đường ngoằn ngoèo nho nhỏ rợp bóng tre của làng quê. Những ngày tha thẩn cùng đám bạn cùng lứa da đen nhẻm tóc cháy nắng vàng hoe hoét chăn trâu lấy củi. Những vụ "đột kích" vào vườn hay những vụ tắm sông suối mò ốc, bắt cua bắt tép.
Càng lớn lên, tôi càng ít có cơ hội để được về quê và lũ bạn đồng trang lứa cũng trưởng thành không còn những mùa hè thơ mộng với những trò đùa quái chiêu như hồi nào. Đứa đi học, đứa đi làm tứ phương và tôi lại theo đuổi những ước mơ hoài bão và chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc sống tương lai sau này. Quê hương trong tôi với những mùa hè giờ chỉ còn là kỷ niệm đẹp, thật đẹp.
.....
Tôi mơ màng giữa đồng lúa reo vui theo từng làn gió như sóng vỗ bờ mà lòng cảm thấy xốn xang dâng trào cảm xúc. Đàn cò trắng đang lượn về phía xa xa và khuất dạng. Tiếng trâu gọi bầy văng vẳng bên tai như một lần nữa níu kéo tôi về miền tiềm thức lãng quên bấy lâu. Gió nhẹ nhàng đưa chân tôi bước tiếp lên triền đê đầy cỏ dại mềm mại thỉnh thoảng điểm những bụi cây nhỏ. Tôi tiếp tục bước vào cõi mộng du theo tiếng thì thầm của gió. Dòng sông lững lờ chảy miết về xuôi. Vài con thuyền nho nhỏ đang bơi ngược dòng thả đơm, thả đó và buông những tấm lưới mỏng. Mặt trời dần khuất dạng sau dãy núi phía chân trời ánh lên những tia nắng vàng vọt cuối cùng. Tiếng trẻ trâu đang tắm nô đùa khuấy động một vùng sông nước trong xanh.
Tôi như mê mẩn ngây dại với nỗi nhớ quê da diết. Tôi ao ước được ngâm mình trong dòng nước mát xanh kia và hò hét đạp chân vỗ cho nước bắn lên tung toé như ngọc. Làng quê - hai tiếng mộc mạc mà sao thân thương da diết đến rạo rực và thổn thức đến vậy.
"- Thế nào rồi cô bé? Ta nghĩ đã đến lúc đưa cô trở về...." Tiếng gió khe khẽ bên tai.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/47891/DBD73CF377C34CD9853322683434B231.JPG[/image]
Tôi thấy mình như được nhấc bổng lên trời cao, hai tay dang ra như muốn níu kéo lại tất cả bên mình: dòng sông, tiếng trâu gọi bầy, hương thơm của muôn vàn cây cỏ đồng quê.... Gió càng lúc càng đẩy tôi lên cao hơn.....và những cảnh vật về một miền quê lạ dần đen bởi bóng đêm như chiếc màn the trùm xuống. Bầu trời trong xanh với dải ngân hà dần hiện lên như dòng sông quê êm đềm. Ông Thần Nông cúi rạp xuống với cái nón lá như đang nhổ cỏ. Bên tai tôi văng vẳng tiếng ông ngoại "- Hè này trời lại nắng nóng lắm đây, cháu ạ!"
.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2009 22:57:40 bởi Mục Đồng >
Đêm trung thu trăng sáng và đẹp đến nao lòng. Không biết ánh trăng nơi biển cả có khác đây không? Không biết trung thu ở vùng cao xa xôi thì nó thế nào nhỉ? Chắc ánh trăng ở nơi đó thanh khiết và mơ mộng hơn ở đây rồi. Những lúc như vậy, giá mà mình có một phép màu....mình sẽ....
Bụp!
Thế là mình biến mất và hiện ra ở một bờ biển hoang dại nào đó. Những đợt sóng rì rầm rì rầm nối nhau vỗ bờ đến cồn cào bờ cát mịn. Mình sẽ lang thang dọc bờ biển để tắm mình trong những đợt gió mát nồng hương vị của biển cả.
Bụp!
Mình lại hiện ra ở một khoảng rừng núi nào đó...nơi mà trơ trọi những múi đá tai mèo và vài bụi cây dại. Mình sẽ lang thang trong tĩnh lặng và ngắm ánh trăng vời vợi đơn côi và tận hưởng cảm giác cô độc đến se lòng. Mình ước mình có thể thổi sáo hay gì đó và nhờ tiếng gió gửi về miền xa thẳm của nỗi nhớ.....
Ở nơi ấy chắc cũng giống nơi đây nhỉ? Trăng sáng nhàn nhạt lẫn ánh điện sáng quắc. Chán nhỉ?....Giá mà có điều ước mà chỉ một điều ước là đủ cho lúc này!
...........
Hôm nay mọi việc tàm tạm ổn rồi mà sao thấy trống rỗng vậy nhỉ? Mệt quá rồi...không thể thở nổi nữa! Nhiều lúc đầu mình đau như búa bổ không chịu nổi. Hai tháng nay mất ngủ rùi...mắt thâm lại.... Kiểu này chắc khi kết thúc....thì cũng lăn ra quỵ mất thôi![sm=bed.gif] Uhm mà...thôi chẳng than nữa. Gắng tiếp vậy!
Vậy là đến ngày hôm nay, đúng 1h 57 phút 03.12.09 mình đã hoàn thành...công việc nặng nhất của cả năm rồi. Thở phào như vứt được một gánh nặng bấy lâu nay. Lúc này liệu còn...người bạn online nào ta quen không nhỉ? Chắc họ cũng đi ngủ lâu rồi còn gì nữa. Ai như mình...chỉ ham chơi bời.... Thôi ngồi nghe nhạc đến 2h30 thì out vậy! Hic hic...nhạc toàn loại cũ cổ lai hi đâu ấy...nghe mãi cũng thấy chán. Cơ mà...nhạc bây giờ nó thế....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2009 02:06:21 bởi Mục Đồng >
Vậy là mình đã hoàn thành việc trọng đại rồi đó! Mấy hôm nay định vào diễn đàn viết một cái gì đó, quậy chút gì đó cho vui mà ...loanh quanh chẳng biết làm gì cả. Đầu óc hình như rỗng tuếch. Chắc là mình nghĩ nhiều quá nên giờ các nơ ron thần kinh chúng phản đối. Thôi vậy! Mai mốt, mình có cái gì hay hay thì....8 vậy. À còn vụ E nữa chứ. Tuần tới phải đi học thôi không quên sạch thì chỉ có nước chết chắc! Học rồi thi lấy cái bằng giắt cạp quần cho ăn chắc chứ nhỉ! Hic... chán ghê cơ ấy!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: