Mấy ngày hôm nay, mình cảm thấy hơi mệt mỏi vì thời tiết. Có lẽ cái số của mình không thích hợp với sự ồn ào phố phường. Từ bé khi mỗi lần được về quê thăm ông bà anh em họ hàng, mình chỉ muốn ở luôn mà chẳng muốn về. Bây giờ những ao ước được sống về cái thời đó ... luôn cháy bỏng, khắc khoải... lúc âm thầm lúc dữ dội.
Nhiều khi mình nghĩ, cuối cùng vẫn chỉ một kiếp người mà sao người ta ham hố tiền bạc, địa vị vậy nhỉ? Liệu trong dòng người tấp nập trên các nẻo đường kia và trong đó có mình một lúc nào đó chợt giật mình thấy cuộc đời mình thật nhàm chán với những lo toan quẩn quanh về tiền bạc không?
Đã không dưới 3 lần, mình đã tranh luận với mọi người khi mình vào chat room về giá trị của cuộc sống: Tiền hay tình cảm quan trọng hơn trong cuộc sống?
Tuyệt đại các chatter đều coi trọng $$$ và quan niệm có $$$ sẽ có tình
... tóm lại có tất cả. Mình thì ngược lại, luôn đứng trên luận điểm: có tình sẽ có tất cả, kể cả $$$ và địa vị!!!
Mấy hôm rồi mình như ngồi trên đống lửa chờ đợi việc xét duyệt học thêm. Ngẫm ra, mình cũng.... là kẻ ham...hố đó chứ! Hì, nhưng mà mình ham hố...tri thức chứ không phải là ham việc học để thăng tiến hay gì cả.
Mình chỉ muốn học cả cuộc đời này để tự khám phá, chiêm nghiệm những điều mới lạ của cuộc sống. Mình thích đọc tiểu sử các nhà khoa học, các nhà hoạt động cách mạng và kể cả những nhân vật được gọi là khủng bố... thế mới lạ chứ! Mình không thích đọc tiểu thuyết gì cả mà lại thích.... đọc cổ tích, thần thoại, truyền thuyết và.... thích đi đến những vùng đất mới, những dân tộc thiểu số để ngâm mình trong lớp văn hoá của họ... Ôi chao, mình thích nhiều quá!
Buồn cười, có những hôm mình ao ước ngay lập tức được đằm mình trong làn nước trong xanh của một dòng suối nào đó và ngắm nhìn cây cối và,lắng nghe tiếng chim chích líu ríu gọi nhau.... những dây leo điểm hoa xinh nhỏ xíu lướt thướt thả mình xuống dòng nước leo lẻo.
Có hôm, mình lại ao ước được leo lên một quả núi hay đồi gì đó có hoa cỏ may và hoa sim tim tím để thả diều và nằm dài thẳng cẳng nghe tiếng sáo vi vút trên cao.... trời xanh thẫm...
Bề ngoài, ai cũng bảo mình là khô khan nhưng mà...nội tâm của mình cũng...lãng mạn lắm chứ nhỉ? Chứ không lãng mạn mà...sao mình nhiều mơ mộng hão huyền đến thế he he