Chiều thơ thẩn!
Kể ra đôi khi ngỗi ngẫm mới thấy hết cái hay của sự sống xung quanh. Vẫn con người đó, vẫn khối óc và trái tim đó... mà sao cảm giác xa vời....
Ở ngoài đời, người ta cạnh tranh, giành giựt nhau đến mức có thể dùng xảo ngôn bôi nhọ thanh danh người khác chỉ cốt để đạt được mục đích nào đó, danh vọng hoặc tiền tài nào đó.... Người ta khoác lên mình những "bộ" mặt lương thiện giả hiệu...nhưng bên trong ẩn chứa chồng chất những "âm mưu và thủ đoạn" thâm sâu.... không thể ngờ được.
Nhìn người ta tranh đấu....với những "kỹ xảo"....mà mình buồn cười. Mình ngồi nghĩ.... tại sao người ta không thể bằng lòng với những gì người ta đang có và...phấn đấu một cách vô tư, công bằng, sòng phẳng...để đạt được cái người ta muốn. Nếu như vậy thì chắc chẳng có gì phải nói nhỉ! Và mình cũng chẳng nghĩ ngợi làm gì...để có những dòng tâm sự này!!!
Năng lực người ta có hạn, chỉ có thể mang vác được 50% nhưng mà...lại cố tham lam...mang vác cho bằng được 100% thì quá sức.... nên đành dùng tiểu xảo thôi!
Kẻ không năng lực muốn được thăng tiến thì phải giỏi nịnh hót, luồn cúi nịnh bợ, uốn ưỡi cho thật dẻo như bánh cuốn và lại phải có sức đàn hồi như cao su ấy thì mới mong có ngày cất mặt lên trời!
Kẻ có năng lực...lại cậy mình giỏi hơn người...vênh váo lên, giở giọng trịch thượng kẻ cả...khinh bỉ người hèn kém... thì sao tồn tại và phát triển? Chỉ tự rước khổ vào thân, lắm kẻ dèm pha ganh ghét.... rồi cũng sa vào hoạ....
Kẻ quan chức thì cậy quyền cậy thế... dìm dập...
Mình thấy cũng lạ đời! Sao người ta không sống cho thật một chút, để đưa miếng cơm vô miệng mà nhâm nhấm cảm nhận cuộc sống.... ngủ ngon giấc... và mỗi sáng mai thức dậy là lại mỗi một cuộc vui khám phá và tận hưởng...
Cuộc sống thật thì vậy, còn cuộc sống ảo thì....càng hỗn độn hơn! Họ trá hình dưới những cái tên khác nhau thật đáng yêu, mỹ miều...nhưng đằng sau cũng toan tính...ghen tị, đố kỵ...với những âm mưu hoang tưởng! Họ cũng kéo bè kéo phái, cũng rì rầm bàn tán...cũng rắp tâm giở những chiêu thức nhằm hạ độc thủ.... một phát chết luôn! Hoặc không thì...chí ít cũng làm cho kẻ đáng thương kia không cất mặt ngẩng đầu lên được trong cái khối cộng đồng ảo đó!!! Ngẫm mà thấy họ....thật thảm thương!
Họ cũng "yêu thương" như ai, cũng tình tứ...cũng mơn chớn...và cuối cùng là... để rồi thành thói thành bệnh...di căn trong con người thật...thành bản chất! Ngẫm ra cũng thấy nhiều trò tiêu khiển trái khoáy, lạ đời!
....
Chiều buồn tênh tang! Ta ngẩn ngơ trước thu vàng cuối mùa... ngoài kia tiếng còi xe vẫn inh ỏi huyên náo! Dòng đời vẫn vần vũ....và trong đó có bao kiếp đời...đáng kính và đáng thương!????