[Tản văn] "Tương lai" và "Thực tại"
YêuThơ 09.05.2008 21:03:43 (permalink)
“Tương lai” và “Thực tại”
[Tản văn]

Có gì đó làm hôm nay thật lạ, con đường quen thuộc bỗng nhiên chuyển sắc vàng, một màu vàng sáng rực…

Trời trong xanh, không mưa, những miếng kẹo bông gòn bồng bềnh trôi trên không, quang đãng…

Cũng lạ thay là con đường đổi màu liên tục, hết vàng rồi đến xanh, xanh rồi đến vàng. Sao hay quá…?

Đạp xe dưới những vòm cây xanh mướt, tưởng chừng như đang lướt trên một cánh đồng xanh vào một ngày mát mẻ. Hôm nay thật thoải mái, tâm hồn thanh thản, chẳng nghĩ ngợi gì, vì mùa hè đến rồi mà…

oOo


Từ đó đến giờ chẳng bao giờ được hỏi rằng mình thích điều gì nhất, mà có hỏi cũng chẳng biết mình thích gì. Thích ngửi hương thơm thoang thoảng mà nồng nàn của một nàng hoa lài. Thích ngắm những chiếc lá vàng rơi nhè nhẹ giữa trưa hè cũng như thích xem từng hạt mưa lướt nhẹ, rơi, vỡ vụn trong màn đêm.

Nhìn qua lớp học, chợt giật mình nhận ra hoa phượng đã nở từ khi nào mà không hay. Hoa phượng đẹp, đẹp như chính cái tên của nó. Cánh phượng rơi cũng giống những chiếc lá vàng nhẹ nhàng cuốn theo gió trên không để rồi nhắm mắt hôn nhẹ vào đất mẹ. Chẳng bao giờ có thể ngờ được thời gian trôi qua nhanh như vậy. Tưởng chừng như bạn mình mới quen không lâu, tích tắc là phải chia tay vội vàng. Không muốn nghĩ đến cảnh khi mỗi đứa phải đi một ngã, một con đường mới, chào tất cả và đi mất để lại sau lưng những kỉ niệm thời học trò.

oOo


Thế đấy, xong hết nửa ngày để ngẫm nghĩ, suy tư, trò chuyện. Không biết từ lúc nào con đường lại gắn bó với mình đến như thế…

Hàng cây xanh bao trùm những lối nhỏ, vu vơ cất tiếng hát bài “Xe đạp”, lòng chợt nhận thấy xung quanh chỉ có một mình mình.

Một lần bên em hỡi, nắng gió sân trường vui đùa…
Ngồi tựa vai nhau, anh đưa em qua bao con phố…


Vui vẻ thế thôi, việc gì cũng có hồi kết mà.

Đã về đến nhà rồi mà vẫn còn mơ tưởng đến con đường màu vàng. Nhìn qua cửa sổ, cảnh vật sao tĩnh lặng, sao mơ màng, sao sáng rực thế?

Kìa như có cơn gió mới thổi qua, nhè nhẹ, lay động lá cành. Chợt lá rời cây, để gió cuốn đi, đi đến một nơi nào đấy để rồi cũng rớt xuống, héo khô…

Chẳng như chiếc lá muốn bay xa, chẳng như cây thích đứng một chỗ, chẳng thích một cuộc sống xô bồ, tấp nập, chẳng thích một cuộc sống hưởng thụ, xa hoa ; thích mơ màng đến một nơi vô thực, thích gió thổi, vô tình, thoảng qua, nhanh rồi biến mất, thích ngồi một chỗ, làm những gì mình thích, thích giản dị, đơn sơ, chẳng cầu kì.

oOo


Hay ngẫm nghĩ sâu xa mà quên mất cái gì cũng có quy luật của nó. Có để mất, mất để còn, còn để có lại những gì đã mất. Cũng như kết thúc để có thể bắt đầu một điều gì đó mới, đời phải có những bước ngoặt chuyển biến làm thay đổi con người thì mới giống như một trò chơi luôn phải được cải tiến, thêm vào để có chơi mãi cũng chẳng ngán.

Bạn bè, người thân, có phải họ suốt đời bên mình? Bắt đầu cùng mình để rồi cùng nhau kết thúc? Những lời hứa hẹn chăng vu vơ như gió thoảng cuốn lá bay đi? Người bạn tôi ơi, có bao giờ bạn nghĩ sẽ có một ngày chúng mình ôm nhau và nói rằng: “Chúc cậu thành công” trước khi bước lên chuyến xe đi đến một nơi mà chẳng bao giờ chúng ta có thể gặp lại đằng sau những giọt pha lê đang lăn dài trên má rồi xuống bờ môi đang mỉm một nụ cười cầu chúc cho một người bạn ra đi để ta bước qua một thời kì mới…?

Phượng ơi… sao cứ rơi mãi, rơi mãi để tôi, để tuổi học trò, để những kỉ niệm đẹp rơi cuốn theo dòng thời gian, để những kí ức mãi mãi vẫn chỉ là kí ức. Thời gian trả lời cho tất cả, ta không cần đợi thời gian, ta chẳng muốn nghe câu trả lời, chỉ muốn có những phút giây thật hạnh phúc, yên bình, để lắng đọng, để cảm giác, để cho ta thấy sống trên đời mãi không bao giờ uổng phí.

Có ai hay chăng những dòng cảm xúc cứ chảy mãi trong lòng, như muốn níu kéo những gì đang còn, để chẳng thể nào mất, để ta không bao giờ có được một chân trời mới, chỉ muốn sống những ngày yên vui bên những người mà mình yêu quý?

oOo


Trốn tránh tương lai, ta chỉ muốn sống trong thực tại. Cứ kháo nhau rằng: “Hãy quý trọng những gì mình đang có”, mà chẳng thể nào thích được cảnh lẻ loi như bây giờ.

Khi thì muốn thời gian trôi nhanh đi, đếm từng khoảng khắc, từng giây, từng phút, khi dường như muốn mọi vật xung quanh bất động, để thỏa mãn niềm vui sướng nhất thời, để qua đi sự chán rỗi đáng ghét.

Rồi cũng sẽ có một hôm, cũng con đường vàng ấy, sẽ mất đi những lời ca bài “Xe đạp”, và cũng trong những khoảng không gian mình đang trải qua ấy, sẽ mất đi những nụ cười, những khi trò chuyện, những lúc giận hờn, những buổi cãi nhau… Còn đâu nữa những khoảng thời gian hiện tại ấy? Đến tương lai? Về quá khứ? Chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có được cỗ máy thời gian cả…

oOo


_ Chỉ còn vài ngày nãy thôi cậu nhỉ?

_ Ừ…

_ Cậu không buồn à?

_ Không…

_ Tớ hiểu cậu mà

_ Cố gắng nhé bạn hiền!

_ Chắc chắn rồi!

Tuy là tương lai, nhưng chắc chắn nó sẽ đến….

Minh Lam
09, 05, 08
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9