Tôi biết rằng tình mình nay tan vỡ
Xoá tan đi tất cả những mộng mơ
Dâng nỗi sầu cao ngất tự bao giờ
Thầm trách tim sao còn hoài nhung nhớ.
Tôi biết rằng duyên số chỉ có thế
Dứt tình rồi, nên thoát khỏi cõi mê
Người phụ tôi, người đã quên câu thề
Nỗi lòng đau, biết làm sao mà kể...
Tôi từng nghĩ tình ta là vĩnh cửu
Con thuyền đời mãi neo đậu bến yêu
Sẽ chẳng có phút giây nào cô liêu
Nhưng đến giờ... dằn lòng đành cam chịu...
Lòng tôi thế mà người nào có thấu
Rời xa tôi, bỏ lại buồn thẳm sâu
Để mình tôi, thao thức suốt canh thâu
Hoài tiếc về một ngày xưa yêu dấu...