Thân đã vốn trời sinh xấu xí
Da nhăn nheo gân guốc đầy quanh
Nhiệt năng tràn chứa bỗng phình nhanh
Sứ mạng dỗ người vào mộng mị
Ấm lòng bao cô nữ xuân thì
Khi lạnh lẽo cô đơn gối chiếc
Căng to trên vòng tay cuồng nhiệt
Lép kẹp dưới thân ngọc đè ghì
Chuyện phũ phàng cũng có lắm khi
Gót ngọc ngà đạp tận chân giường
Lọt ra ngoài không chút tiếc thương
Khi mềm xèo nguội không nhiệt khí
Tỉnh giấc nồng, người không trân quí
Rất vô tư, bóp vắt tận khô
Rồi vô tình - mi kẻ, son tô
Lơ đãng đổi xiêm y, dạo phố...