Truyện ngắn: Điếu thuốc thứ 9
Nam Phan 10.05.2008 12:18:21 (permalink)
Điếu thuốc thứ 9
 

- Anh sẽ không yêu nữa.

Tú nhìn tôi với cái ánh mắt tròn xoe như thể đang chứng kiến một công trình vĩ đại nào đó. Sau thì cô bắt đầu cười.

- Anh sẽ không yêu nữa, thật đấy.

Tôi nhăn nhó nhắc lại.

Tú càng cười to hơn. Lần này có thể cả vì cái điệu bộ dúm dó của tôi nữa.

- Này em, anh sẽ không yêu nữa đâu.

Tôi làm mặt nghiêm nghị, vừa chỉnh lại cái dáng ngồi cho thẳng thớm. Tú bắt đầu nguôi cười dần. Cô hắng giọng rồi cũng ngó vào mắt tôi như kiểu một bà nội trợ đang đánh giá chất lượng của một miếng thịt lợn. Và rồi mặc cho tôi vẫn cố gồng lên cái vẻ nghiêm túc ấy, cô đơn phương cúi xuống chiếc túi xách to đùng của mình và lôi ra một bao Marlboro trắng. Tú chìa bao thuốc về phía tôi. Tôi vẫn ngồi im, nhìn Tú với hy vọng tăng thêm sự nghiêm nghị trong cái dáng vẻ tức thời của mình. Bắt gặp thái độ đó của tôi, Tú khẽ nhún vai rồi tự rút ra một điếu đặt lên miệng và châm lửa. Khói thuốc khiến tôi cảm giác cô ấy có vẻ đang chuyển từ giai đọan thăm dò một miếng thịt lợn nào đó đến đọan chuẩn bị mặc cả nó trước khi mua về, … rim mắm chẳng hạn.

- Trước đây, anh chỉ hút khi thất tình.

Tôi nói.

 
***

 
Hà Nội chuyển mùa.. đẹp. Tôi thấy mình lúng túng trong việc lựa chọn từ ngữ để diễn tả nó. Nên đẹp thế nào tôi nhường nó cho mỗi người hoặc ai đó có cách diễn đạt tốt hơn tôi tự đánh giá. Vẻ đẹp ấy quyến rũ tôi, quyến rũ cái cách tôi dong mắt ra không trung chỉ để nhìn một cái cây khẳng khiu trụi lá bên kia vệ đường hay chỉ cố đếm xem có bao nhiêu cái hạt không khí đang bay lên hỗn lọan ngay trước mắt. Hay như khi tôi vừa ngang qua một căn nhà cổ mà những mảng kiến trúc thời Pháp thuộc nay đã hoen mốc và đôi chỗ đang tự bóc ra chực lã chã rơi xuống thi thoảng. Phía trong căn nhà đó, sau những chấn song cửa mỏng manh là một không gian tối hiu hắt. Có một bà già đang đứng chải những sợi tóc trắng lơ thơ cho một.. lão bà, đang ngồi. Mắt bà lão nhìn ra đường phố phía sau những song sắt của cánh cửa khép hờ ấy tuyệt nhiên khó đóan. Người già tự phủ lên mắt mình những lớp ngăn dày cộm của quá khứ, nó không khiến cho cảm xúc chết đi, mà chỉ giấu chúng đi qua những ánh nhìn ngược lại của những ánh mắt mỏng manh hơn, giả như tôi. Cái tình mẫu tử của hai thế hệ già nua ấy, nơi bóng tối phủ mờ trong căn nhà cổ đang ơ hờ để những mảng vôi vữa tự tróc ra khỏi mình ấy, tự dưng tạo nên một cơn lạnh khẽ vuốt nhẹ nơi gáy tôi. Tôi đã ngoảnh mặt đi, để lại cái khuôn hình ám ảnh ấy lại phía sau_ nơi chóp đuôi của làn gió mà phía khởi nguồn làn gió ấy theo cái cách tôi cảm nhận, là tôi với mắt mũi đang tê đi, đám tóc trên đầu lòa xòa bay như muốn đua với những chiếc lá cây rụng. À, phải nói thêm rằng tôi đạp xe. Những ngày Hà Nội chuyển mùa thế này, cảm hứng chuyển động đều đều và chầm chậm của xe đạp hấp dẫn tôi hơn cả. Nó như thể một cảm giác nhâm nhi, nhẩn nha nào đó và nuông chiều các giác quan của tôi một cách chu đáo nhất.
 
*
 
Bằng cách nhấc chân này lên và đặt chân kia xuống, rồi ngược lại. Cứ thế, 6 lần cả thảy từ chỗ tôi dựng chiếc xe đạp màu xanh rêu của mình vào chiếc tường phủ rêu xanh của cái quán quen đó cho đến lúc đặt mình vào trong quán. Nếu việc đạp xe của tôi giống như cách người ta hay gọi là phản ứng ngẫu nhiên hay vô điều kiện với mỗi lúc chuyển mùa, đại loại thế thì cái quán này cũng ngẫu nhiên và chẳng có điều kiện gì mà thành ra cái chốn tôi muốn náu mình hơn cả những buổi thế này. Có gì đâu, chỉ là một quán cà fê đơn giản với vài ba thứ thức uống đơn giản. Vài bức tranh cũ kỹ đơn giản với vài vị khách đơn giản, và cũ kỹ. Tôi mừng húm khi thấy góc ngồi ưa thích của mình còn trống chỗ. Buổi sáng quán không bật đèn. Ánh sáng yếu ớt ngòai trời chiếu vào đủ để khiến người ta nhận ra bên trong vốn rất tối. Trong góc tối nhất, có khi là tôi đang ngồi, một mình. Ở cái bàn giữa quán, có một đôi trai gái khác đang ngồi, với nhau. Ở ngòai hiên, ngay sát cửa ra vào, có một đôi trai gái nữa, cũng đang ngồi, với nhau. Thế mới biết, những sáng thế này ít người ngồi cà fê thật. Cũng mới biết, những buổi chuyển mùa thế này, ít người môt mình ngồi cà fê nơi góc tối, như tôi.
Tôi gọi một một li cà fê đen đá. Cô chủ quán gật đầu và cười lại rất tươi. Khi cô ấy định quay đi và không cười với tôi nữa, tôi đóan cô ấy chuẩn bị pha cà fê đến nơi, chợt nhiên tôi thấy mình nhạt miệng lạ. Thế, tôi mới bảo:

- À, cô ơi..
Cô chủ quán nhướn mắt nhìn tôi, tôi không thấy cô cười. Mà may là cô không cười, chứ dễ cô cười lúc này có khi lại đến phiên tôi nhướn mắt nhìn cô lại. Cô chủ quán chỉ như có ý hỏi tôi gọi gì thôi.

- Thôi, cô chưa pha cà fê chứ ?

Giờ thì cô ấy mới cười.

- Anh muốn đổi món ?

- À.., ừ _ Tôi nhún vai _ nếu cô chưa pha thì..

- Chanh muối đúng không ạ ?

Tôi gật đầu.

Tôi đã nói rồi. Tôi đang ở trong một cái quán quen. Mà với nó, tôi là một vị khách cũ kỹ.

 
*

 
Hà Nội, một ngày chuyển mùa. Tôi đạp xe đến một quán quen. Ngồi ở một góc quen. Uống thứ thức uống quen, và đang cố quen với việc hút vài điếu Marlboro “trắng”.


 
*

 
Điếu thuốc trên môi tôi trễ nãi chúc đầu xuống đất. Hai viền môi tôi ngậm nó hờ hững và đôi lúc lật nó lên xuống như muốn xem chừng nào thì nó rơi xuống đất. Môi tôi đã kịp khô để giữ nó lại lâu hơn tôi tưởng, đến khi nó chuẩn bị rơi xuống đến nơi thì tôi cũng kịp giữ nó chặt hơn. Tôi châm lửa, hít một hơi dài, thở một hơi dài trộn lẫn khói, rồi nhìn đám hơi ấy bay lên. Khói thuốc trắng hơn bao giờ và rõ rệt hơn bao giờ. Cứ thử tưởng tượng, một góc tối tôi đang ngồi, màu trắng sẽ hiện lên rõ đến thề nào. Cái làn khói phả ra xua đi mớ hạt không khí tôi đang quan sát. Đồng tử tôi chấn động nhẹ đôi chút trước khi thích nghi được với đối thể quan sát mới. Đôi khi là thế, những điều cũ xì bỗng thành mới mẻ, những việc giản dị đôi lúc cũng đặc biệt hơn. Trong làn khói thuốc bay lên ấy, tôi thấy biết bao nhiêu là hình ảnh. Có lúc tôi thấy cả một cặp mông đàn bà to tướng, có khi lại thấy cả một tướng quân thời trung cổ đang trợn mắt hung tợn, mà còn thấy cả con sư tử nữa chứ. Không, tôi thấy nó giống con trâu hơn. Không, giờ tôi lại thấy nó giống con chó. Phải, có vẻ nó đã giống với con chó nhất trước khi nó mỏng dần đến lúc tan hẳn vào hư vô. Mà nếu là con chó thì con chó này có vẻ béo quá. Tôi chợt bật cười nhớ đến con Bi.

 
*

 
Con Bi là con chó của nhà chú Quân. Chú Quân là hàng xóm cũ của nhà tôi. Gia đình chú ấy có 4 người. Vợ chú ấy là cô Nga và 2 đứa con là thằng Nam và thằng Hưng. Chú quân năm nay độ 40 tuổi. Chú làm quản lí bộ phận chăm sóc khách hàng của một công ty. Hàng xóm hay gọi chú là Quân “béo” bởi tướng tá có phần phốp pháp và cái bụng phúc hậu của chú. Hai thằng con chú cũng lần lượt được gọi là Nam béo và Hưng béo bởi trộm vía chúng giống bố như tạc, từ nét mặt cho đến dáng dấp. Đặc biệt, chúng có cái dáng đi khệnh khạng y hệt bố chúng. Năm đó thằng Nam béo 13 tuổi, còn thằng Hưng béo mới lên 3. Vì lẽ đó, mọi người đều khen cô Nga rất mát tay nuôi chồng, nuôi con khiến cô Nga rất mãn ý. Thật ra, ngòai tài nuôi chồng, nuôi con cô Nga cũng rất biết chăm sóc mình nữa. Trong nhà, so với ba bố con , cô cũng phốp pháp không kém phần. Mỗi lần nhìn cả nhà cô Nga đi cùng nhau, hàng xóm ai cũng phải gật đầu tấm tắc. Có đợt, cái Trang nhà kế bên đã hét tóang lên sợ chết khiếp khi đang ngồi vắt vẻo ở ban công chợt thấy một con sâu róm ở chậu cây nhà chú Quân bò sang. Điều đáng nói là con sâu róm ấy cũng tròn trùng trục và béo quay béo quắt. Nghe chuyện, ai cũng phải cười và gật gù công nhận cô Nga mát tay thật. Được khen thế, cô Nga thích lắm. Đi đâu cô cũng muốn kéo chồng con đi theo để thiên hạ lác mắt với tài vỗ béo của cô. Một thời gian sau, nhà cô Nga nuôi thêm một con chó. Đấy, chính là con Bi. Ai cũng nhớ, hồi cô chú ấy nhận con Bi về, nó chỉ là 1 con chó bé xíu và gầy nhẳng. Tuy nhiên, với chế độ dinh dưỡng của cô Nga, chẳng mấy chốc con Bi phát tướng trông thấy. Nó nhanh chóng trở thành một chú chó tròn quay. Từ đó, mỗi lần đi đâu, ngòai chồng và 2 đứa con béo tròn, cô Nga luôn dắt theo con Bi nữa. Hẳn nhiên, đại gia đình bề thế ấy luôn thu hút những cặp mắt trầm trồ của hàng xóm. Cô Nga có vẻ rất tự hào và đắc ý. Mỗi lần bắt gặp những ánh nhìn của thiên hạ, hai cánh mũi cô hấp háy liên tục và ánh mắt cô chợt long lanh hơn hết khi nào.
Cô Nga chăm con Bi lắm, trông nó béo lên từng ngày. Mỗi lúc nó chuyển động, cái bụng tròn quay lê sát xuống mặt đất. Thế, lũ trẻ con trong xóm cũng cố quan sát nhiều bận, nhưng chẳng khi nào chúng thấy con Bi chạy. Lũ trẻ con khi ấy mới quay sang thằng Nam béo và thằng Hưng béo, rồi mới gật gù đúng là con Bi khôn thật, mới đấy đã học được cả cái dáng đi của chủ rồi. Một ngày, lũ trẻ con nghe thấy tiếng thằng Hưng béo khóc tướng lên. Chúng hò nhau hiếu kỳ chạy sang ngó nghiên thì thấy cả chú Quân đang mặt mũi méo xệch, cô Nga và thằng Nam béo cũng nước mắt ngắn dài. Phía dưới sàn nhà, con Bi nằm im lìm không động tĩnh gì. Chả ai hiểu sao, một lúc, lũ trẻ con lại thấy thằng Nam béo hì hục đào một hố đất trước nhà, thằng Hưng béo khệ nệ ôm con Bi đặt xuống. Hai thằng hì hục chôn con Bi. Phía cửa nhà, chú Quân vẫn vỗ vai an ủi cô Nga đang khóc nấc. Thôi, thế thì đúng là con Bi chết rồi. Gặng hỏi nhưng chẳng ai biết lý do tại sao. Mãi sau này, lúc thằng Nam béo tự nhiên gầy đi trông thấy. Rồi thằng Hưng béo cũng hao đi đáng kể. Chú Quân hàng ngày cũng chịu khó đi tập thể thao. Một ngày đẹp trời, cả nhà cô Nga cùng nhau đi ngòai đường lại bắt gặp ánh nhìn tò mò của hàng xóm. Cô mới quay ngoắt ra mà gắt rằng :

- Có gì mà nhìn. Béo thì hay ho gì. Như con Bi chết vì bội thực kia kìa.


 
*

 
- Ha..

Tự nhiên tôi bật cười khô khan và vô duyên vô cùng. Tôi biết điều ấy khi cả 4 cặp mắt còn lại trong quán bỗng dồn lại phía mình. Đấy là tôi nói tới 2 cái cặp trai gái đang chia sẻ với tôi cái không gian tù mù và chật hẹp của cái quán cũ này này. Tôi không quên cô chủ quán đâu, nhưng tôi đồ rằng cô ấy đang rất hạnh phúc với giấc mơ dang dở của mình trên chiếc ghế dựa sau quầy pha chế. Cũng phải thôi, thời tiết mát mẻ và dễ chịu này dễ ru ngủ lắm. Tôi hắng giọng để xua đi cái vẻ nhăn nhở của mình và cả 4 cái cặp mắt lạ lẫm kia nữa. Tôi thừa nhận mình cũng có hơi xấu hổ 1 tị, điều đó làm tôi cảm thấy lúng túng. Tôi đã nâng ly chanh muổi lên rồi ngụm một miếng nhỏ. Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu điều gì. Chợt nhận ra cứu cánh của mình, tôi rút thêm một điều Marlboro trắng thứ 2 đặt lên môi, vội vã châm lửa. Khói thuốc phả ra và tôi mừng rỡ thấy sau làn khói thuốc ấy, những cặp mắt kia rõ là sẽ không nhìn tôi được kỹ hơn. Và tất nhiên, tôi giấu bớt cái đi vẻ bối rối thảm hại của mình. Hai đứa ngồi ngòai hiên bắt đầu chụm đầu lại với nhau cùng câu chuyện dang dở của bọn chúng. Hai đứa ngồi giữa quán rõ ràng cũng đã nhích lại với nhau gần hơn so với lúc ban đầu tôi mới bước vào quán này. Ái chà, con bé kia có cái điệu bộ thật đáng ghét, cứ nũng na nũng nịu. Mà cả cái đứa con trai này nữa, nó có kêu ngứa cái thôi mà cũng cuống quýt lên líu cả lưỡi lại hỏi ngứa ở đâu ở đâu để mà loay hoay gãi chân cho nó. Việc gì mà phải thế, tôi nhăn mặt, phả ra một hơi dài. Đám khói thuốc bay phụt ra rồi tản mác tung tóe. Trước mặt tôi tự hình thành một làn khói mỏng với 2 cái đứa đang gãi chân cho nhau ở giữa quán kia. Ừ, việc gì mà phải thế…
Tôi chợt nhiên nhớ đến thằng Huấn.

 
*

 
Thời còn la cà cho việc đèn sách tang bồng tận xứ người, tôi quen Huấn. Nó bằng tuổi tôi, học cùng trường nhưng dưới tôi một khóa. Hai thằng gặp nhau lần đầu trong một dịp tình cờ. Quen nhau và nhờ sau này tiếp xúc trao đổi thấy hợp nhau mà thành thân. Tôi quý nhất nó ở tính chân thành và rất hết mình trong chuyện tình cảm. Nhưng cũng ghét nó nhất ở tính đó. Hồi ấy nó yêu My, theo như tôi biết là một cô gái Hà Nội cơ bản. My xinh đẹp, gia đình tốt và tương đối khéo léo trong giao tiếp. Tôi biết thế là bởi nghe Huấn kể về My rất nhiều, và cũng vài lần tôi có gặp My trong những dịp về nghỉ nước nghỉ phép cùng Huấn. Nhìn 2 đứa quấn quýt nhau tôi cũng mừng cho thằng bạn. Mỗi lúc phải lên đường sang học tiếp, phải xa cái My tôi thấy thằng Huấn khổ sở là. Bảo khổ sở cũng chẳng sai, vì dường như lúc nào thằng Huấn cũng vật vã vì nhớ cái My, suốt ngày chỉ chăm chăm gọi điện về thăm hỏi và rủ nhau lên mạng “chat chit”. Mỗi lúc biết có ai về nước là thằng Huấn lại sốt sắng mua biết bao nhiêu quà gửi về cho cái My. Sáng sớm tôi thấy nó gọi cho cái My để “chào buổi sáng”. Đến trưa tôi lại thấy nó gọi về chúc cái My ăn trưa ngon miệng. Tối thì lại sốt sắng gọi “chúc ngủ ngon”. Đều lắm. Đến mức hôm nào tôi không thấy thằng Huấn gọi về cho cái My thì cũng tự thấy thiếu thiếu. Chỉ khi nào “ngân khố” hết sạch nó mới đành phải chịu thế thôi. Mà mỗi lần thế trông bộ dạng thằng Huấn bứt rứt lạ. Có đôi lần tôi cũng định góp ý thằng bạn, bảo nó vừa vừa phai phải, cái gì nhiều quá chắc hẳn đã tốt. Nhưng cứ hễ trông cái vẻ mặt mơ màng hạnh phúc của thằng Huấn khi nhắc tới cái My là tôi lại thở dài rồi cũng chẳng nỡ khuyên nhủ gì. Yêu nhau được vài năm, đến lúc chúng tôi sắp hòan thành khóa học chuẩn bị về nước thì thấy thằng Huấn hăng hái lắm. Nó bắt tôi hứa lên hứa xuống là lần này về nước phải làm rể phụ cho nó. Nghe đâu ở nhà hai bên gia đình qua lại và thống nhất để cho hai đứa làm đám cưới ngay khi thằng Huấn về rồi. Tôi cũng mừng cho thằng Huấn và hứa đi hứa lại cho nó yên tâm. Về nước được một thời gian, tôi cũng bận bịu với việc xin việc cho mình nên ít liên lạc với thằng Huấn. Mãi cũng không thấy nó liên lạc với tôi hay đả động gì đến việc cưới xin. Một lần tôi mới chủ động gọi điện hỏi thăm nó. Thằng Huấn nghe điện thọai giọng ủ dột lắm. Nó bảo nó và My chia tay rồi. Tôi có hỏi nguyên do, thằng Huấn chỉ thở dài. Nó bảo My thậm chí đã yêu người khác rồi, theo nó biết người đó chả đóai hòai gì đến My. Nhưng My thì sống chết cũng đòi yêu anh ta. Tôi biết thằng Huấn đau lắm…

Đến giờ thì thằng Huấn có vợ rồi, nhưng mỗi lần nhắc đến cái My trông nó vẫn buồn buồn..

 
*

 
Tôi thở dài. Rất dài. Thở dài đến nỗi phát ra tiếng, mà thấy họng mình khô khốc. Tôi nhận ra hình ảnh xung quanh mình rõ nét quá. Thế là hết điếu thứ 2. Cái đôi ngồi giữa quán giờ thì đã dựa hẳn vào nhau. Khóe môi tôi vô thức nhếch lên như thể thừa nhận thực ra tôi đang mỉm cười, cái mỉm cười mộ điệu. Tôi không biết, nhưng có vẻ như bất cứ hình ảnh nào đại diện cho tình yêu trong mắt tôi cũng đều là đẹp nhất. Không gian cái quán này như lặng đi. Tôi mơ màng tưởng tượng ra cả tiếng guitar ai đó chơi bản Romance thật tình quá. Đời đẹp hơn hết khi người ta tự đặt mình vào bình yên và mệt mỏi hơn hết khi người ra cố gắng chạm đến nó. Rốt cuộc có thể nó vẫn luôn ở quanh mình, hoặc ít nhất trong đầu mình, trong trí tưởng tượng của mình. Có ai nói rằng trí tưởng tượng là thứ quí giá nhất không nhỉ ?
Tôi một mình, với góc riêng của mình, với chanh muối của mình và Marlboro của mình nhưng trong quán quen của mình tôi thấy 2 cặp tình nhân, họ không của tôi nhưng là của nhau. Tôi thấy đời được đẹp. Haha, tôi lại bắt đầu cười với cái suy nghĩ mơ màng có phần lơ đãng hơn cả… khói thuốc.
Tiếng trẻ con khóc nấc lên đâu đó làm vỡ òa tiếng guitar tưởng tượng của tôi, tôi thấy chị chủ quán bật dậy và lật đật chạy vào nhà trong. Tôi biết khóe mép tôi lại đã trĩu xuống…Vì tôi biết mình đang nghĩ đến điều gì. Một cách chậm chạp, tôi đặt điếu thuốc thứ 3 lên môi…

 
*

 
Ngày ấy, cũng trong cái quán này. Tôi độc thọai, còn không thì nói là tôi nói chuyện với tiếng khóc cũng được. Cũng chẳng ai coi việc nói chuyện với sự khóc không thôi là một cuộc hội thọai cả, nhưng nói chuyện với một người cứ khóc mãi cũng có thể coi là một cuộc nói chuyện, nhỉ.
Chị chủ quán ngày ấy có nói câu nào đâu..

- Thôi thì giờ tập lại cho cháu dần dần vậy…
- …
- Chị khóc mãi cũng có được gì đâu.
- …
- Tại chị chăm nó quá
- …
- Đành rằng người mẹ nào chẳng yêu con, đành rằng cháu cũng thiệt thòi vì cha nó..
- …
- Nhưng đâu phải cứ không cho ai chạm vào nó, không cho nó tiếp xúc với ai, cứ giữ khư khư cho riêng mình, mỗi lần tắm phải đun lá chè xanh, mỗi lần ăn là phải bài bản như trong sách vở…
- …
- Trẻ con phải cho cháu hòa đồng, tiếp xúc, vui đùa với những đứa bé cùng tuổi khác cháu mới phát triển bình thường được..
- …
- Chứng tự kỷ rồi sẽ chữa khỏi thôi..
- …

Ngày ấy chị cứ khóc mãi và rệu rạc như những dấu ba chấm của tôi. Con trai chị vừa khóc ré lên thế chắc chẳng qua cu cậu lại vừa đùa nghịch va đầu vào đâu đấy thôi. Từ dạo ấy như tôi biết thì chị đã thay đổi cách chăm sóc con mình khác đi, còn cu cậu giờ đã cứng cáp và tươi rói. Nghe đâu ông mãnh cũng nghịch lắm thì phải..

 
*

 
Tôi hít một hơi thuốc dài và cảm nhận viền môi mình nóng rát. Điếu thuốc thứ 3 này sao cháy nhanh thế nhỉ. Tôi ngúc ngoắc dụi mẫu thuốc xuống chiếc gạt tàn nhớp nháp. Mà sao tự nhiên tôi bỗng thấy đâu đó trên người mình nhồn nhột. Tôi có đưa tay khều khào vài chỗ bâng quơ mà vẫn cảm giác ấy vẫn còn nguyên. Bất giác, tôi nhìn ra phía cửa, nơi ngòai hiên cặp trai gái còn lại đang ngồi. A ha, thì ra cô ấy nhìn tôi. Bắt gặp ánh mắt của tôi nhìn về phía mình, cô ấy bối rối quay đi, cặp má ửng hồng. Tôi nhìn mà khẽ cười. Để xem nào, hôm nay tôi mặc một chiếc áo sơ mi khá vừa người, vài chiếc khuy áo còn tháo ra trễ nải. Bộ mặt lún phún râu vài ngày chưa cạo. Có khi nào ngòai ra còn cả cái thái độ bất thường của mình từ lúc vào đây đến giờ làm người ta chú ý không nhỉ. Bất luận thế nào, thì cô ấy đã nhìn tôi. Mặc đời, tôi vẫn nhìn lại. Tôi đã hút đến điếu Marlboro thứ 3, giá như cô ấy biết như thế là tôi đang thất tình. Và giá như cô ấy cũng biết rằng trông cô ấy cũng khá xinh. Cô ấy có mái tóc ngắn, có cặp mắt to, khuôn mặt nhẹ nhõm, làn da trắng trẻo. Cô ấy vận một chiếc áo sơ mi màu trắng với quần jeans màu navy. Đúng là trông cũng xinh xắn đấy, tôi gật gù. Cô ấy lại còn hút thuốc nữa chứ. Tôi mới thóang thấy cô ta đặt điếu thuốc lên môi rồi nhả khói, trong khỏanh khắc, tôi đồ rằng cô ấy lại mới vừa khẽ nhìn về phía mình. Tất nhiên tôi nhận ra mình có vẻ cũng như đang quan sát cô ấy. Tôi biết điều đó khi cô ấy lại bối rối quay đi…
Chợt thằng con trai ngồi cùng bàn cô mà tôi đóan là bạn trai của cô quay lại nhìn tôi, đọan gã quay đi với vẻ mặt cau có. Hai bọn họ dường như tranh cãi với nhau điều gì mà tôi không muốn cho rằng lí do là tại mình. Giờ đến lượt tôi bối rối quay đi và lại vụng về châm cho mình điếu thuốc thứ 4…

 
*

 
Điếu thuốc thứ 4 trên môi tôi cứ chốc chốc lại cháy đỏ lựng. Tôi đã cứ để nguyên nó trên môi mình để hút thật sâu và nhả khói. Đám tàn thuốc đến lúc sẽ tự rơi xuống đất, đôi lúc một chút tàn thuốc lại rơi vào người tôi. Khi tôi hờ hững phủi đi, chúng lại rơi xuống đất. Hai tay tôi như thừa thãi khi chỉ biết bẻ quặp vào nhau thành những tiếng kêu răng rắc.

- Chị ơi tính tiền

Giọng đàn ông cất lên. Tôi chợt hướng mắt về phía tiếng gọi mà chị chủ quán cũng đang niềm nở chạy lại phía ấy. Cái cặp ngồi ngòai hiên đã đứng dậy, và tôi tương đối hốt hỏang khi nhận ra người đang tính tiền, cũng là người vừa cất tiếng gọi ấy là “cô gái xinh xắn” của tôi. “Cô” ấy đã đứng dậy, với bộ ngực phẳng lì cùng cái hột táo của adam nhấp nhô nơi cổ.

- Cám ơn 2 chú !

Chị chủ quán niềm nở nhận tiền thanh tóan. Mặt tôi nghệt ra khi nhận thấy quả thực đó là hai gã đàn ông. Tự nhiên tôi thấy xấu hổ với suy nghĩ mới ban nãy của mình, thế nào mà mình lại nhầm gã với một cô gái được nhỉ. Mà cũng phải, người đâu mà giống con gái thế. Tôi nhả khói liên tục.
Hai gã trai bước ra khỏi quán. Trước lúc hai gã ngồi yên vị lên chiếc xe máy, tôi thề là gã trai mà tôi tưởng nhầm là cô gái ấy lại kín đáo khẽ nhìn tôi, còn gã trai đi cùng cùng tặng cho tôi một ánh nhìn nhuốm màu thuốc súng. À, tôi còn thề là trước khi chiếc xe của hai gã phóng đi hẳn, tôi đã thấy rõ gã ngồi sau quàng tay qua eo gã đằng trước, và bàn tay gã ngồi trước thì siết chặt lấy bàn tay gã ngồi sau đang đặt trên đùi mình. Như chợt hiểu ra điều gì, tôi nhả một hơi khói dài thay cho lời thán “ Ôi , tình yêu…”

 
*

 
Với tôi, tình yêu dù sao cũng luôn đẹp.

 
*

 
Tự nhiên tôi thấy ngưỡng mộ 2 gã ấy quá. Ngưỡng mộ cả cái đôi còn lại trong quán đang dựa vào nhau tình tứ. Mà tôi cũng thấy tủi thân cho mình nữa. Kể ra cũng nên tủi thân một chút thì hợp lí hơn, vì dù sao tôi cũng đang thất tình...
Tôi khẽ thở dài trước khi lặng lẽ châm cho mình điếu Marlboro thứ 5.

 
*

 
Đây là lần thứ 3 tôi thất tình trong tổng cộng 3 lần tôi yêu người ta. Đều đến nỗi, tôi đã từng nham nhở thừa nhận rằng có vẻ sự yêu với mình xa xỉ quá và ấu trĩ đến độ cho rằng mình luôn thất bại khi yêu. Giờ thì tôi nghĩ như vậy là ấu trĩ, vì giờ thì tôi đang hút đến điếu thuốc Marlboro thứ 5 rồi và nó giúp tôi nghĩ lại rằng nếu tôi thất tình thì không phải tôi thất bại trong tình yêu mà là tình yêu ấy thất bại với tôi. Nói là thế đi. Đâu phải tự nhiên tôi chỉ hút thuốc mỗi khi thất tình ? Bất giác tôi bật cười nhạt với ý nghĩ trong đầu mình.

Người ta.. , có khi cả tôi nữa cứ hồ nghi rồi lại áp dụng hàng tá công thức trong sự yêu với hàng tá dẫn dụ minh chứng. Haha. Người ta cố gắng làm điều ấy để làm gì nhỉ, thay vì cố gắng yêu dù chỉ vì cố gắng cho thất tình. Giải pháp tốt nhất cho sự sợ thất tình là thôi không tiếp tục yêu nữa, có lẽ, tôi nham nhở nghĩ.
Dầu vậy, cả thế giới đều đã vinh danh ông Enistein! _ Tôi bật cười với mớ lí lẽ luẩn quẩn của mình. Suy cho cùng có điều gì là tuyệt đối, nhất là tình yêu ?

 
*

 
Tôi đã hút liên tục 3 điếu thuốc nữa. Khi hút đến điếu thứ 8 thì cặp trai gái ngồi trong quán cùng tôi cũng đứng dậy ra về. Có trời mới biết họ sẽ tiếp tục đi đâu. Tôi đã hút điếu thứ 9 với những làn khói quyện lại đặc quánh trong cảm nhận mình là vị khách cuối cùng.
Và tôi đã không hút nữa.

 
***

 
Tú nhìn tôi cười .

- Nghĩa là anh sẽ không thất tình nữa ?
- Không, chỉ vì hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
- Nhưng anh vừa nói anh sẽ không yêu nữa ?


- Có thể anh sẽ vẫn thất tình.


 
 
 
                                                            Nam Phan
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2008 22:13:42 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9