Cám ơn Panda nhiều lằm. Hôm trước sao đang chat lai bỏ đi vậy? Anh cảm thấy trong người đã khỏe hẳn rồi. Làm thơ được nữa ấy chứ.       
Không thích làm người lớn .           Chẳng bao giờ em thích làm người lớn 
  Bởi vì rằng người lớn… khổ lắm cơ 
  Nhưng mà sao… Em cũng không biết nữa 
  Đã người lớn trong em tự bao giờ.     
  Em vẫn nghĩ mình mãi hoài con nít 
  Để đùa vui và giỡn với bạn bè 
  Thế mà em… thôi không còn giả thiết 
  Chứng minh rồi quy luật của đời em.     
  Có gì khác xa giữa hai từ lớn _ nhỏ? 
  Em không thể nào hiểu nổi những nguyên do 
  Làm người lớn thì nó như thế đó 
  Cười vu vơ và khóc cũng vu vơ.     
  Làm người lớn tất nhiên rồi sẽ khổ 
  Nhưng có người nào trẻ nít mãi hoài đâu? 
  Em biện minh chăng? Ôi! _ Đến nhức đầu 
  Cái định lý trái tim lấy cách nào hiểu nổi.     
  Những công thức 
  bài văn thôi hết còn sôi nổi 
  Trí nhớ học trò  
  chỉ còn chứa đựng những bài thơ 
  Bài toán lý-hóa sao chỉ toàn gió thổi 
  Học mà nghĩ toàn đến chuyện ngu ngơ.     
  Có bao giờ em thích làm người lớn 
  Thích trái tim mình chứa đựng một tên ai 
  Vậy mà sao… tronglúc đang đùa giỡn 
  Chợt bâng khuâng em khẽ thở dài.     
  Bằng ẩn số Y _ Phương trình trong em đảo lộn 
  Cái ẩn số dị kỳ chẳng lẽ tự có trong em? 
  Chao ơi sợ và mừng khi em tìm ra nó 
  Y là chi? Đáp số thật êm đềm.     
  Nếu bài toán thời gian có nhiều rắc rối 
  Phân tích bài văn có đôi chỗ lạc đề 
  Cân bằng phản ứng hóa nhiều khi không làm nổi 
  Thì làm sao giải được rộng lớn tâm hồn?     
  Bởi thế cho nên em rất sợ làm người lớn 
  Rất sợ buồn… Rất sợ nhớ mênh mông 
  Nhưng cái ẩn số kia nó lại màu hồng 
  Em đành chịu… bởi…  
                 … màu hồng sao đáng yêu quá thể.     
  Và như thế để rồi mãi hoài như thế 
  Em lớn tự lúc nào qua điều ẩn kín trong tim 
  Tên của ai sao mà ghét… chẳng chịu nằm im 
  Cứ gõ mãi theo nhịp tim em chân thật.     
  Sao mà ghét _ Sao mà thương, chất ngất 
  Em soi gương mà cũng ngượng, cũng nhìn quanh 
  Làm người lớn đôi mắt bỗng màu xanh 
  Và mái tóc cũng thay màu thương nhớ.     
  Làm người lớn trời ơi sao khó!? 
  Cũng bước chân mình bỗng vấp lung tung 
  Vẫn đôi tay sao chợt dài đến vô cùng 
  Khi đột nhiên phía đối diện kia là đối tượng.     
  Ngôn ngữ loài người thật nhiều âm hưởng 
  Nhưng vẫn có ba từ không cần nói nên câu 
  Khác bài toán học cao đến nhức đầu 
  Ba từ thôi, giản đơn mà rắc rối.     
  Làm người lớn có mấy ai hiểu nổi 
  Những đổi thay trong chính tâm hồn 
  Thế rồi thức trắng đêm suy nghĩ vui buồn 
  Thế rồi ngủ trong lớp vì đêm qua mất ngủ.     
  Cái khổ làm người lớn kể bao lời cho đủ 
  Lên lớp thì ngồi ngắm cảnh mưa rơi 
  Rồi làm thơ ngay giữa giờ chơi 
  Rồi chép nhạc ở trong giờ ngoại ngữ.     
  Làm người lớn _ Khổ ơi nhiều thứ 
  Nên có bao giờ em thích làm đâu 
  Em chẳng thích làm đâu _  
                           Ơ! _ Cái con bé nóng đầu? 
  Có ai bắt ngoài trái tim mình cơ chứ?             
  Rồi có một buổi nào loay hoay nấu bếp 
  Em sẽ hiểu rằng con nít chẳng biết đâu 
  Và trong lúc nghĩ suy sẽ cắt phải vào tay 
  Nhận thức đó  
                   cho em biết mình đã là người lớn.     
  Người lớn ơi! Sao mà khó hiểu 
  Cứ thương thương _ ghét ghét một cái tên 
  Một cái tên nhưng là cả một trái tim… 
  Người lớn ơi! Sao mà không thể hiểu…?         
  Anh tập làm con nít thử xem sao.       
  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49687/65340E4227D94B498DE30BA2AAABDDA4.jpg[/image]