TIỄN CON GÁI LỚN VỀ NHÀ CHỒNG
[font="]Hoá ra bố lại yếu lòng hơn mẹ!
[font="]Lúc người ta đến xin dâu
[font="]Mẹ vẫn cười rất tươi
[font="]Mà bố thì rưng lệ
[font="]Lời thưa ngập ngừng nghẹn giữa câu...
[font="]Bố chẳng buồn đâu
[font="]Ai lại buồn trong một ngày như thế?
[font="]Bố chỉ thương con
[font="]Vất vả thời thơ bé
[font="]Thuở ấy nhà ta thật nghèo
[font="]Con vừa sinh ra đã phải cùng chia sẻ
[font="]Một quả trứng ba người nhường nhau
[font="]Mền bông rách truyền hai thế hệ
[font="]Thời khốn khó tránh sao điều nặng nhẹ
[font="]Con buồn nhiều không khi bố mẹ bất hoà?
[font="]Giờ con thành con người ta
[font="]Phận gái lớn rồi phải thế
[font="]Con mặc váy cưới kiêu sa
[font="]Cổ mang vòng vàng sang quý
[font="]Bố không ưa bày vẽ
[font="]Nhưng muốn ngày vui con không thua kém bạn bè...
[font="]Xe hoa đưa con đi
[font="]Căn nhà đột nhiên trống trải
[font="]Vẫn biết ngày mai các con lại về
[font="]Nhưng có điều gì đã rời xa... mãi mãi
[font="]Nâng li rượu một mình trong nắng chiều nán lại
[font="]Ta già rồi ư?...
[font="]Nguyễn Hoàng Sơn
[font="]Lời bình:
[font="]Trong suy nghĩ của mọi người, nước mắt đàn ông thường chảy ngược vào trong và tình phụ tử là những con sóng ngầm giữa đại dương sâu thẳm chứ không phải là những đợt sóng bạc đầu ào ạt. Người ta cho rằng đó là cái cứng cỏi, mạnh mẽ của đàn ông. Nhưng Nguyễn Hoàng Sơn trong bài thơ Tiễn con gái lớn về nhà chồng lại cho ta thấy hình ảnh một người đàn ông, một người bố đã không thể cầm lòng trong ngày vui trọng đại của con gái. [font="]Bài thơ bắt đầu như một sự vỡ lẽ:
[font="]Hoá ra bố lại yếu lòng hơn mẹ
[font="]Phải rồi lẽ ra bố phải cứng rắn, mạnh mẽ chứ, bởi bố là đàn ông kia mà? Nhưng có một sự thực không thể nào giấu giếm, nó như những dòng lệ rưng rưng trong buổi người ta đến xin dâu:
[font="]Mẹ vẫn cười rất tươi
[font="]Mà bố thì rưng lệ
[font="]Lời thưa ngập ngừng nghẹn giữa câu...
[font="]Mới nhìn qua, sự đối lập trong hình ảnh: mẹ vẫn cười – bố thì rưng lệ tưởng chừng vô lí. Nhưng không! Bằng sự cảm nhận tinh tế nhà thơ đã thể hiện rất chân thực và sâu sắc cái lôgic nội tại trong tâm trạng con người. Có lẽ trong trường hợp này, mẹ vẫn là người bình tĩnh hơn, bởi mẹ cũng đã làm dâu, và đã từng trải qua cái cảm giác bước chân lên xe hoa để về một gia đình xa lạ... có nỗi buồn và có cả niềm vui! Nhưng với bố thì hoàn toàn khác. Đây là lần đầu tiên người đàn ông ấy biết thế nào là cảm giác bị sẻ chia tình cảm, bị người ta đem người phụ nữ của mình đi. Ông biết, giờ đây đứa con gái ấy không thể là của riêng ông được nữa. Tuy nhiên điều đáng trân trọng ở đây là những giọt nước mắt kia không biến người cha trở thành ích kỉ. Sau phút yếu lòng người cha lại trở về với con người độ lượng, bao dung:
[font="]Bố chẳng buồn đâu
[font="]Ai lại buồn trong một ngày như thế?
[font="]Vậy thì những giọt nước mắt rưng rưng kia phải có một duyên cớ sâu xa... Có cha mẹ nào lại không hụt hẫng trước sự thực: con mình thành con người ta. Nhưng tấm lòng bao dung vị tha dã biến nỗi buồn thành tình thương cao cả. Trong giây phút trọng đại của đời con gái, hoài niệm trở về bộn bề trong trái tim cha. Những câu thơ tự nhiên dung dị mà chất chứa biết bao tình thương yêu và nỗi niềm trăn trở. Có lẽ đây là giây phút hiếm hoi một người cha, một người đàn ông bộc bạch lòng mình. Mặc dù nói chẳng buồn nhưng những câu thơ ấy, một cách tự nhiên, cứ thấm thía và chạm vào cõi sâu kín nhất của tình phụ tử. Một thoáng ăn năn trong câu hỏi:
[font="]Con buồn nhiều không khi bố mẹ bất hoà
[font="]tất yếu dẫn đến những sự đắp bù cho đứa con gái sớm phải chịu nhiều thiệt thòi ấy.
[font="]Con mặc váy cưới kiêu sa
[font="]Cổ đeo vòng vàng sang quý
[font="]Bố khômg ưa bày vẽ
[font="]Nhưng muốn ngày vui con không thua kém bạn bè
[font="]Trong sự lộng lẫy kiêu sa của con có cả sự hi sinh nhưng nhiều hơn vẫn là niềm vui và niềm hạnh phúc vô bờ của bố. Nhưng cuối cùng người cha rất mực thương con ấy cũng không thể không đối diện với sự thực: Xe hoa dưa con đi. [font="]Nếu những khổ thơ trên là những lời bộc bạch, những cung bậc tình cảm có phần bộn bề thì ở khổ thơ cuối tất cả lại như lắng lại. Lắng lại trong cái trống trải của căn nhà và trong nỗi niềm sâu thẳm của người cha.
[font="]Xe hoa đưa con đi
[font="]Căn nhà đột nhiên trống trải
[font="]Vẫn biết ngày mai các con lại về
[font="]Nhưng có điều gì đã rời xa... mãi mãi
[font="]Nâng li rượu một mình trong nắng chiều nán lại
[font="]Ta già rồi ư?...
[font="]Cảm giác hụt hẫng ở người cha là hoàn toàn dễ hiểu khi mà đứa con gái thân thương đã vuột khỏi vòng tay bao dung, ấm áp của cha để ngả vào vòng tay mãnh liệt, nồng nàn của một người đàn ông khác. Nỗi buồn chợt đến trong ngày vui trong đại của con khi người cha bất chợt nhân ra cái quy luật nghiệt ngã của cuộc đời. Điều gì đã rời xa mãi mãi? Đứa con gái thân yêu không còn là của riêng cha nữa và cuộc đời… những tháng ngày đã qua có bao giờ lấy lại? Hình ảnh nắng chiều gợi cảm giác bâng khuâng khi người cha đối diện với tuổi già. Câu hỏi kết thúc bài thơ ta già rồi ư?... cũng chính là sự thức nhận xen lẫn cảm giác nuối tiếc của người cha trước điều gì đó…[font="]Bài thơ khép lại nhưng dư ba của nó vẫn ám ảnh tâm hồn người đọc. Nỗi buồn trong ngày vui của con gái vẫn không thể làm mờ đi tình thương, lòng bao dung, độ lượng trong sâu thẳm trái tim của bậc làm cha./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2008 15:18:54 bởi coco_trencungtrang >
Cung Trăng cắt đất phân lô
Đừng tưởng chỉ đám điên rồ mới mua
Bao người lắm của tiền thừa
Cũng tậu vài thửa dẫu chưa được dùng!