Nhật ký
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 7 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 104 bài trong đề mục
Tần Anh 24.05.2008 23:52:42 (permalink)
Thế là đã khép lại cuốn sổ nhật ký cũ, chuyển sang một trang nhật ký mới.

Và mình đã gặp anh.

Không thể hiểu nổi vì sao mình có thể lại nhanh chóng rơi vào cái tình trạng này như thế. Chỉ mấy ngày trước thôi, anh còn là một người xa lạ, một cái tên bình thường như bao cái tên khác. Vậy mà đột nhiên, không hiểu từ lúc nào, đã chiếm trọn tâm trí em.

Có phải là cố vin vào anh để tìm quên lãng cho một cái gì đó đã qua hay không.

Một phần là có, nhưng phần còn lại thì, em không rõ lắm. Em đâu có chủ định quen anh, đâu có chủ định nhớ anh, nhưng em đã không thể ngừng nhớ. Em giận dỗi khi không thấy anh, nhưng rồi gặp anh em mừng đến nỗi chẳng còn thời gian mà giận dỗi.

Càng ngày, sự bất an càng lớn trong tim em. Em sợ, sợ không biết mình có vị trí gì trong tim anh.

Người ta nói, đàn ông thường chóng chán. Người con gái muốn thu hút được người đàn ông mình yêu phải học cách từ chối, không bao giờ được cho một cách dễ dàng. Người đàn ông thường muốn có những cái gì phải khó khăn khi chiếm hữu.

Đương nhiên em biết điều đó. Đương nhiên em có thể làm điều đó.

Nhưng làm như vậy thì khác nào em phản bội với chính bản thân em. Em muốn gặp anh, muốn vì anh mà làm tất cả, thì tại sao em lại phải giả vờ em không thể thế này, em không thể thế khác.

Hy vọng qua những gì em đang làm, anh sẽ hiểu được tấm lòng của em.

Hy vọng lần này, em sẽ không phải đau khổ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2008 07:51:16 bởi Tần Anh >
#1
    Tần Anh 27.05.2008 13:52:06 (permalink)
    Sáng nhiều chuyện bực mình, bực đến mức muốn phát điên lên được, bực đến mức chỉ muốn đi tìm một ai đó kiếm có và gây sự.
     
    Nhưng gặp anh rồi, thì tự nhiên thấy vui vẻ, những bực bội tự nhiên tan biến hết
     
    Lại một lần nữa, những cảm xúc của mình lại phụ thuộc vào một ai đó.
     
    Lại một lần nữa, biết rằng, rốt cuộc nó chẳng đi đến đâu cả, nhưng vẫn muốn lao vào.
     
    Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy
    #2
      Tần Anh 02.06.2008 21:37:46 (permalink)
      Mấy ngày rồi không gặp anh.
       
      Tự hỏi, mình là gì đối với anh. Nếu quả thật mình có một chút trọng lượng gì, tất anh phải tìm gặp chứ. Nhưng tất cả chỉ là một cái nick lặng câm.
       
      Hóa ra xét cho đến cùng, chỉ mình nhớ anh, lại một mình mình đơn phương.
       
      Thôi thì nhân lúc chưa sâu nặng, để mặc kệ nó. Kẻ nào nặng tình, kẻ đó sẽ đau. Cứ đeo đuổi rốt cuộc mình sẽ lại đau khổ như trước đây mà thôi.
       
      Có lẽ nào mình đã từng gây ra tội lỗi gì chăng, nên giờ phải đau khổ thế
      #3
        Tần Anh 05.06.2008 22:49:38 (permalink)
        Sao anh lại buông tay em, để em lại một lần nữa rơi vào bóng tối
         
        Em đâu có muốn gặp anh, đâu có muốn quen anh, nhưng anh cố tình gặp em, cố tình tìm em, rồi bây giờ lại bỏ rơi em.
         
        Người tìm em trước là anh
         
        Người add nick em cũng là anh
         
        Người xin số điện thoại của em cũng là anh.
         
        Và bây giờ, khi em đã coi trọng anh, thì anh lại bỏ đi mất tăm mất tích. Nhắn tin không trả lời, tìm không gặp.
         
        Anh coi em là cái gì? Anh một lần nữa đẩy em vào bóng tối, anh có biết không.
         
        Lại một lần nữa em quay đầu. Lại một lần nữa em lại bị đẩy vào bóng tối. Biết nơi đó là địa ngục, nhưng vẫn sa chân, vẫn cố tình bước tới.
         
        Giá như em không gặp người ấy, giờ thì em phải nói thế, giá như em không gặp người ấy.
         
        Và em cũng đang muốn nói, giá em không trả lời anh, giá em không cho anh nick, giá em không cho anh số điện thoại của em.
         
        Vì người ấy, em đã trả lời anh
         
        Và bây giờ vì anh, em lại quay trở về con đường đau khổ ngày xưa ấy.
         
        Em căm ghét anh, em căm ghét người ấy.
         
         
         
         
        #4
          Tần Anh 12.06.2008 17:43:38 (permalink)
          Đóng lại trang nhật ký cũ, tức là muốn đóng lại những tháng ngày đau khổ. Hai tháng trời không gặp mặt, hai tháng trời sống thảnh thơi, tuy những nỗi nhớ vẫn còn rơi rớt, nhưng đã dần dần tự chủ được về mình.
           
          Thế mà chỉ một phút ngã lòng, một phút không làm chủ được mình, rốt cuộc đã lại rơi lại tình trạng cũ.
           
          Trong đời mình, đã có ai làm mình vui vẻ, đã có ai có thể ngồi nói chuyện với mình từ ngày này sang ngày khác, nói liền mấy tiếng đồng hồ mà không hết chuyện chưa? Đã có ai kiên nhẫn ngồi giảng giải cho mình mọi thứ mình không biết, dù rằng cách nói của mình khiến những người khác không chịu nổi, người ấy vẫn chịu đựng được. Mình biết là mình cực kỳ thích, cực kỳ thích cái tính cách đó, cái tính cách cao ngạo không biết chiều chuộng ai bao giờ.
           
          Chỉ là do mình cả mà thôi. Nếu mình cứ giữ mãi mình là một người bạn thông thường, tất mình sẽ rất hạnh phúc. Nhưng sao có thể coi chỉ là bạn một người như thế.
           
          Đau khổ vì mình là kẻ ích kỷ, mình chỉ muốn mình là người duy nhất.
           
          Đau khổ vì người ấy dịu dàng với một cơ số người, chứ không riêng với mình.
           
          Đau khổ vì không biết mình là ai trong cái trái tim mênh mông của người, hoặc giả đã biết, nhưng lại cố tình giả vờ không biết. Mình vĩnh viễn không thể bằng một số người nào đó, chỉ nghĩ đến thế thôi thì đã đau không chịu nổi.
           
          Hôm qua là một ngày đau khổ.
           
          Mới nói chuyện lại với nhau được vài ngày, chính xác là từ đầu tháng sáu, đến giờ đã lại cãi nhau. Thực ra cũng không mong đợi gì lắm, vì cái kết cục này chính mình cũng đã biết từ lâu. Có bao giờ nói chuyện được với nhau lâu mà không cãi nhau đâu.
           
          Đã thoát ra rồi, tại sao lại quay đầu trở lại, để đến bây giờ, tâm trạng lại một lần nữa rối lên như tơ vò.
           
          Hai tháng vừa rồi đã thoát khỏi tình trạng chờ mong người đến cháy lòng.
           
          Hai tháng vừa rồi sống thảnh thơi tự do, kiêu ngạo để nick sáng mà không bao giờ cần phải gọi ai, không phụ thuộc vào ai, không phải quan tâm đến việc mình tồn tại hay không tồn tại có nghĩa lý gì đối với ai đó hay không.
           
          Thế mà những ngày ấy đã lại qua rồi.
           
          Cố gắng giữ chặt tâm trạng mình, nhưng rốt cuộc, vẫn không có cách nào làm được.
           
          Ngày đầu tiên gặp lại nói với nhau vài câu bâng quơ khách sáo, nhưng chỉ vài ngày sau thì mật độ gặp nhau đã dày đặc.
           
          Vẫn nói chuyện được với nhau không biết chán. Đau khổ ở chỗ, dù mình không gọi, nhưng người ta lại gọi mình, mà khi người ta đã gọi, thì lại không có cách nào từ chối.
           
          Và tiếp tục đau khổ vì không hiểu, những ngày vui vẻ ấy sẽ tồn tại được bao lâu.
           
          Mỗi khi nhớ lại những lời nói người ta đã nói với mình, tim lại đau như cắt, chỉ hận mình không đủ dũng khí từ bỏ, để càng nghĩa càng thấy mình đớn hèn xấu xa.
           
          Đã bao nhiêu lần có thể dứt áo ra đi một cách dễ dàng, tại sao chỉ riêng với người này, ta đi không nổi.
           
          Ngày hôm qua, lại một lần nữa rơi nước mắt vì người, thật đáng xấu hổ khi ngồi khóc ngay trong giờ làm việc.
           
          Đã tự hứa với mình, nếu người không gọi thì tuyệt đối sẽ không gọi người nữa.
           
          Mong rằng sẽ trở lại thảnh thơi như ngày xưa ấy.
           
          Dù sao, nước mắt ta đã rơi rất nhiều rồi.
          #5
            Tần Anh 15.06.2008 09:04:41 (permalink)
            Hôm qua mưa to, mệt mỏi, đau đầu ghê gớm.
             
            Sang nhà bạn, chơi với hai đứa sinh đôi nhà nói, dẫn chúng ra công viên, thấy ánh mắt trầm trồ của bọn nó, tự nhiên sinh ra ghen tị. Nhất là nhìn cảnh con bé dỗi, rồi úp chặt mặt vào ngực mẹ, dễ thương vô cùng. Vốn thích tự do sống một mình, nhưng thấy cảnh đó, không khỏi đột nhiên yếu lòng, không khỏi đột nhiên thầm nghĩ, có con cũng là một điều hay.
             
            Nhưng chơi với trẻ con mệt thật, không biết chúng khóc hay cười được bao lâu, lại chưa biết nói, nên cũng chẳng hiểu chúng muốn gì. Từng được mệnh danh là người rất kỳ lạ, khi chỉ cần nghe tiếng mèo kêu thôi thì cũng đoán được nó muốn gì, nhưng đối với các cháu thì đành chịu, nhất là khi các cháu khóc tướng lên, thì cô cũng chỉ muốn khóc theo. Dù sao thì mèo cũng không biết khóc, nếu có mắng thì nó cũng chỉ xị mặt ra rất đáng ghét mà thôi. Nhưng có những lúc nó cũng i chang lũ trẻ con, như tối hôm qua đang ngồi chat thì nó nhảy lên lòng, rồi thản nhiên đưa chân quơ một cái, tí nữa thì tắt mất máy tính.
             
            Cứ nghĩ rằng mình là người sắt đá, hóa ra mình lại là kẻ yếu lòng hơn ai hết. Lại không có cách nào từ bỏ được người ấy, đồng thời lại không có cách nào ngăn cản con tim mình. Bình thường chỉ cần một tháng là có thể xóa sạch hình ảnh của một người, nhưng riêng đối với người này, sao lại khó khăn đến như thế. Tại sao mà sau hai tháng lạnh lùng, gặp lại rốt cuộc vẫn nói chuyện i như những ngày xưa????
             
            Không ngừng tự hỏi, mình là gì đối với người ấy. Không ngừng đau khổ khi nghĩ rằng, đối với người ấy, sự có mặt của mình chỉ để khỏa lấp những phút giây buồn chán.
             
            Mà dù ta có là người quan trọng thì sao.Cái ta cần là duy nhất.
             
            Ước gì ta có thể gặp một ai đó, để có thể nghĩ " Không phải là người ấy thì cũng không sao"
            #6
              Tần Anh 21.06.2008 17:39:42 (permalink)
              Lại khóc thầm.
               
              Mỗi lần gặp người xong, tâm trạng lại đau đớn, người chắc cũng khó chịu, không chừng, vì cái cách nói năng của ta, vì suy nghĩ của ta.
               
              Vì bản thân ta vẫn không ngừng tự hỏi, ta là gì trong tâm trí người.
               
              Vì ta không có cách nào tự kiềm chế được mình, nên ta cứ không ngừng đau khổ, đau khổ triền miên từ ngày này sang ngày khác.
               
              Người hoàn toàn không có lỗi, khi đã đối xử với ta tốt đến mức này. vì căn bản, người càng đối xử với ta tốt bao nhiêu, thì ta lại càng đau khổ bẩy nhiêu.
               
              Vì người càng tốt với ta, thì ta lại càng không bao giờ từ bỏ được người.
               
              Cứ đứng một cách chông chênh như thế này, ta không bao giờ ngừng bất an, không bao giờ ngừng đau khổ.
               
              Ta chỉ có thể yên ổn với những gì ta có thể nắm được trong tay, và tiếc thay, người không phải là một thứ đồ vật để ta có thể thản nhiên chiếm hữu
               
               
               
              #7
                Tần Anh 22.06.2008 14:57:55 (permalink)
                Đọc thấy một đoạn topic cũ của người với con bé kia, lòng cồn cào sóng dậy. Đau lòng khủng khiếp. Sao ngày xưa mình vui vẻ khi thấy người đùa giỡn với người khác nhỉ.
                 
                Thôi, ráng nuôi dưỡng những hờn ghen, đau khổ, để đủ sức dứt bỏ người
                #8
                  Tần Anh 23.06.2008 08:06:32 (permalink)
                  Ta yêu gì người ấy
                  Người ấy yêu gì ta
                  Cớ sao duyên dan díu
                  Mãi chẳng rời chẳng xa
                   
                  Ta yêu gì người ấy
                  Người ấy yêu gì ta
                  Cớ sao đi không dứt
                  Cớ sao bước chẳng qua
                   
                  Ta vô duyên người ấy
                  Người ấy vô phận ta.
                  Chắc là trời đôi lúc
                  Nhỡ tay, đổ chén trà.
                   
                  #9
                    Tần Anh 24.06.2008 22:38:26 (permalink)
                    Gọi mà không thấy
                    Tim ngơ ngẩn buồn
                    Muốn buông không nổi
                    Quay đầu, lệ tuôn
                     
                    Dùng dằng vướng víu
                    Bao giờ cho xong
                    #10
                      Tần Anh 27.06.2008 00:02:08 (permalink)
                      Thế giới thiếu vắng anh của em bỗng yên ắng biết bao nhiêu
                       
                      Nghe mưa, đọc Loneliness in the net, đột nhiên lại nhớ người đến điên cuồng, đã tắt đèn đi ngủ rồi lại phải mò dậy, bật máy tính, viết nhật ký.
                       
                      Không gọi người, vì biết, giờ này người đã đi ngủ.
                       
                      Không gọi người, vì biết, không còn như ngày xưa, mình gọi lúc nào là người cũng có mặt lúc đó, sẵn sàng trả lời những câu hỏi không đầu không cuối vô thưởng vô phạt của mình
                       
                      Không gọi người, vì biết, gọi chẳng để làm gì, cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn, rốt cuộc cố níu kéo bao nhiêu thì cái thời gian ấy cũng đã xa mất rồi
                       
                      Không gọi người, vì biết, một cuộc chuyện trò ngắn ngủi cũng không thể làm vơi bớt nỗi nhớ, nhiều khi, ngồi nhớ người còn hạnh phúc hơn chờ đợi một câu trả lời lạnh lùng trong vô vọng.
                       
                      Jakub có thể ngồi viết mỗi ngày một lá thư cho người con gái ấy, nhưng ta thì không thể. Vì rằng, bản thân ta, một chút yêu cũng chưa từng được có.
                       
                      Nhớ điên cuồng.
                      #11
                        Tần Anh 27.06.2008 14:26:12 (permalink)
                        Ngồi xoá log chat, chợt thấy log chat với một người bạn cũ. Gọi là cũ, chứ thực ra mới chỉ nói chuyện cách đây chưa đầy một tháng.
                         
                        Hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao lại như thế.
                         
                        Ngày đầu tiên người bạn ấy nói chuyện với mình là 27/03, và ngày cuối cùng là 30/05. Hoàn toàn không có cãi nhau, không tranh luận, không nhàm chán, không có bất kỳ một cái gì bất thuờng hết, chỉ là sau ngày hôm đó, người bạn ấy đột nhiên biến mất tăm mất tích.
                         
                        Không buồn, không vui, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không hiểu nổi, đối với người bạn ấy, mình là cái gì. Mình không thể hiểu nỗi những người có thể nói chuyện một cách rất thân thiết với bất kỳ ai đó, nhưng sau đó đột nhiên biến mất tăm mất tích.
                         
                        Mỗi lần kết bạn với một người, cũng mất công mất sức lắm đấy chứ. Tình cảm đâu phải giống như món mì ăn liền, bỏ nước sôi vào là chín đâu.
                         
                        Tự nhiên thấy nổi giận khi lần đầu tiên kết bạn dễ dàng với một người, rồi lại gặp một kẻ không ra gì. Cảm thấy mình như bị lôi ra đùa giỡn. Khó khăn lắm mới có thể kiếm được một người nói chuyện tầm phào mà hoàn toàn không xuất hiện bất kỳ một cảm xúc nào như thế.
                         
                        À, không phải không có cảm xúc. Giờ thấy bực mình.
                         
                        Từ bây giờ tuyệt nhiên không bao giờ nói chuyện với những người không quen biết nữa.
                           
                        #12
                          Tần Anh 28.06.2008 14:16:10 (permalink)
                          Sáng sớm đi làm đã được cô bé cùng phòng mua hộ cái tai nghe, thật may là tìm ra cớ, lập tức buzz người ấy với một đề nghị rất khẩn thiết " Bạn mới mua tai nghe rồi, mau share cho bạn ít nhạc đi nào" Đáp lại chỉ là khoảng không trống rỗng. Đầu giờ chiều, đang ngồi tán gẫu với đồng nghiệp thì nhận được một cú buzz. Mở lên thì thấy người ấy gửi cho mấy cái link nhạc. Đang click thử thì nhận được một câu nói làm giật thót tim "ngồi donwload mà chả thèm cám ơn tiếng nào"
                           
                          Đối với bất kỳ một ai đó nào khác, câu nói đó rất là bình  thường, nhưng riêng đối với người ấy, câu nói đó quả là một sự khó tin. Vì vốn dĩ người ấy không thích nghe cảm ơn, không thích nghe xin lỗi.
                           
                          Vội vàng giải thích thì lại nhận được tiếp một câu nữa " Ngụy biện" Lại giật thót tim một lần nữa, tại sao người ấy tự nhiên lại có hành động hết sức nhõng nhẽo đến như vậy, làm ta một lần nữa lại rơi vào sương mù.
                           
                          Mỗi lần muốn thoát ra, thì lại một lần lún sâu
                          #13
                            Tần Anh 30.06.2008 00:56:33 (permalink)
                            Ngày hôm qua tự nhiên vỡ một trong hai chiếc vòng, cảm giác bất an bỗng tràn đầy trong tim. Không chịu được, mười một giờ khuya còn phải réo người. Thật kỳ lạ là người vẫn còn ở đó.
                             
                            Sao nói chuyện hoài mà không hết chuyện, kẻ ngu muôn đời vẫn không khá được
                             
                            Ta(28/06/2008 11:21:50 PM): í ngưi là tử vi của ta nói, ta là đồ rác rưởi hả
                            Nguoi (28/06/2008 11:22:08 PM): ngưi nói đấy, không phải ta nói nhá !
                            Ta(28/06/2008 11:22:26 PM): sao ngưi cứ chửi ta hoài, vậy mà còn nói chiện với ta
                            Người (28/06/2008 11:22:50 PM): tại ngưi không nghe ta chửi thì ngưi chịu không được
                            Ta(28/06/2008 11:22:55 PM): vớ vẩn, làm gì có ai thích nghe chửi, vô lý
                            Người(28/06/2008 11:23:09 PM): đấy, cần gì phải tìm đâu xa
                            Ta(28/06/2008 11:23:25 PM): ta thích nghe ngừi ta khen á, ta thích nghe chửi bao giờ
                            Người (28/06/2008 11:23:58 PM): mấy hôm nay rồi
                            Ta(28/06/2008 11:24:34 PM): mấy hôm nay ta làm gì mà ngưi kêu ta thích nghe chửi ?
                            Người (28/06/2008 11:24:49 PM): không phải ta chửi ngưi mấy hôm nay rồi sao
                            Người (28/06/2008 11:25:00 PM): ngưi vẫn tìm ta để nghe chửi đấy thôi

                            ...........
                            Ta(28/06/2008 11:57:57 PM): nếu vậy thì ngưi chỉ có da bọc mỡ
                            Ta(28/06/2008 11:58:03 PM): khác gì ta đâu
                            Ta(28/06/2008 11:58:08 PM): chẳng qua hơn ta mí chục ký mỡ

                            Người (28/06/2008 11:58:26 PM): ta thì nói làm gì
                            Người (28/06/2008 11:58:32 PM): ta có bao giờ thích ta đâu

                            Ta(28/06/2008 11:58:44 PM): ngưi không thích ngưi hả
                            Ta(28/06/2008 11:58:50 PM): thế cho ta quách đê

                            Người (28/06/2008 11:59:01 PM): ta lỡ cho người khác rồi
                            Người (28/06/2008 11:59:11 PM): ngưi xin muộn quá

                             
                            .......
                             

                            Ta (29/06/2008 1:53:29 AM): ta đi ngủ, 3 tuần nữa gặp lại
                            Người (29/06/2008 1:53:43 AM): 2 tháng
                            Ta (29/06/2008 1:53:52 AM): đang định nói cho 1 tháng, thôi thì 2 tháng nữa vậy
                            Người (29/06/2008 1:54:06 AM): 2 năm
                            Ta (29/06/2008 1:54:15 AM): vừa 2 tháng sao lên thành 2 năm òi, phát triển nhanh thế
                            Người (29/06/2008 1:54:33 AM): thời đại tên lửa
                            Ta (29/06/2008 1:55:27 AM): thế thì 2 tháng
                            Người (29/06/2008 1:56:57 AM): thôi đi ngủ đi, ta nằm xem phim người lớn
                            Ta (29/06/2008 1:57:38 AM): thế 2 tháng hay 2 năm
                            Người (29/06/2008 1:57:49 AM): tuỳ duyên
                            Ta (29/06/2008 1:57:58 AM): duyên khỉ gì, 2 tháng thì 2 tháng nữa ta gọi ngươi, 2 năm thì 2 năm nữa gọi
                            Người (29/06/2008 1:58:17 AM): không có thì thôi chứ sao
                            Ta (29/06/2008 1:58:19 AM): chứ duyên cái gì, ngưi không gọi, ta không gọi, thì duyên ở chỗ nào
                            Người (29/06/2008 1:58:48 AM): tức là vô duyên
                            Ta (29/06/2008 1:58:56 AM): ok
                            Ta (29/06/2008 1:59:00 AM): để tùy duyên
                            Ta (29/06/2008 1:59:01 AM): bb
                            Người (29/06/2008 1:59:05 AM): bb

                            Duyên đợi biết đến bao giờ, tim lại một lần nữa đau đớn khôn nguôi.

                            #14
                              Tần Anh 02.07.2008 14:56:51 (permalink)

                              Rõ ràng hẹn là hai tháng, thế mà ngày hôm qua, giữa lúc mình đang bận gần chít, lại đùng đùng gửi cho một đống link nhạc. Nhưng lần này không nói năng gì khi mình không trả lời được, chắc cũng biết mình đang bận. Mạng lởm, down chả được, vừa mới reply như vậy, thì mấy phút sau lại thấy gửi cho đống link nhạc khác. Vẫn là mớ nhạc đó, nhưng người đã load về và up lên một cái host khác dễ down hơn. Không muốn cảm động cũng phải cảm động.
                               
                              Chiều muộn, văn phòng vắng ngắt, công việc làm xong tuy mệt rã rời, nhưng vẫn phải ngồi lại down cho xong mớ nhạc. Mở chat, nói chuyện với người một lúc, mạng lởm khủng khiếp, gửi đi cả lúc sau mới nhận lại được. Một lúc sau thì mãi chả thấy mạng thông, bực mình tắt máy đi về.
                               
                              Biết rằng người sẽ giận, thế là tối muộn, dù rất mệt mỏi vẫn phải cố mò lên mạng. Chỉ để phân trần một câu. Quả nhiên vừa thò mặt lên đã thấy quẳng cho một câu vào mặt " đi ngủ đi". Hi hi, quát người ta đi ngủ đi mà còn cố tình kể lể một hồi, làm người ta thức tới gần 3 giờ sáng. Buồn ngủ muốn chít, nhưng thấy người phấn khích như vậy, lại không đành lòng bỏ đi.
                               
                              Chỉ là, càng ngày càng nhận ra tình cảm dần dần rơi rớt
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 7 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 104 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9