Đóng lại trang nhật ký cũ, tức là muốn đóng lại những tháng ngày đau khổ. Hai tháng trời không gặp mặt, hai tháng trời sống thảnh thơi, tuy những nỗi nhớ vẫn còn rơi rớt, nhưng đã dần dần tự chủ được về mình.
Thế mà chỉ một phút ngã lòng, một phút không làm chủ được mình, rốt cuộc đã lại rơi lại tình trạng cũ.
Trong đời mình, đã có ai làm mình vui vẻ, đã có ai có thể ngồi nói chuyện với mình từ ngày này sang ngày khác, nói liền mấy tiếng đồng hồ mà không hết chuyện chưa? Đã có ai kiên nhẫn ngồi giảng giải cho mình mọi thứ mình không biết, dù rằng cách nói của mình khiến những người khác không chịu nổi, người ấy vẫn chịu đựng được. Mình biết là mình cực kỳ thích, cực kỳ thích cái tính cách đó, cái tính cách cao ngạo không biết chiều chuộng ai bao giờ.
Chỉ là do mình cả mà thôi. Nếu mình cứ giữ mãi mình là một người bạn thông thường, tất mình sẽ rất hạnh phúc. Nhưng sao có thể coi chỉ là bạn một người như thế.
Đau khổ vì mình là kẻ ích kỷ, mình chỉ muốn mình là người duy nhất.
Đau khổ vì người ấy dịu dàng với một cơ số người, chứ không riêng với mình.
Đau khổ vì không biết mình là ai trong cái trái tim mênh mông của người, hoặc giả đã biết, nhưng lại cố tình giả vờ không biết. Mình vĩnh viễn không thể bằng một số người nào đó, chỉ nghĩ đến thế thôi thì đã đau không chịu nổi.
Hôm qua là một ngày đau khổ.
Mới nói chuyện lại với nhau được vài ngày, chính xác là từ đầu tháng sáu, đến giờ đã lại cãi nhau. Thực ra cũng không mong đợi gì lắm, vì cái kết cục này chính mình cũng đã biết từ lâu. Có bao giờ nói chuyện được với nhau lâu mà không cãi nhau đâu.
Đã thoát ra rồi, tại sao lại quay đầu trở lại, để đến bây giờ, tâm trạng lại một lần nữa rối lên như tơ vò.
Hai tháng vừa rồi đã thoát khỏi tình trạng chờ mong người đến cháy lòng.
Hai tháng vừa rồi sống thảnh thơi tự do, kiêu ngạo để nick sáng mà không bao giờ cần phải gọi ai, không phụ thuộc vào ai, không phải quan tâm đến việc mình tồn tại hay không tồn tại có nghĩa lý gì đối với ai đó hay không.
Thế mà những ngày ấy đã lại qua rồi.
Cố gắng giữ chặt tâm trạng mình, nhưng rốt cuộc, vẫn không có cách nào làm được.
Ngày đầu tiên gặp lại nói với nhau vài câu bâng quơ khách sáo, nhưng chỉ vài ngày sau thì mật độ gặp nhau đã dày đặc.
Vẫn nói chuyện được với nhau không biết chán. Đau khổ ở chỗ, dù mình không gọi, nhưng người ta lại gọi mình, mà khi người ta đã gọi, thì lại không có cách nào từ chối.
Và tiếp tục đau khổ vì không hiểu, những ngày vui vẻ ấy sẽ tồn tại được bao lâu.
Mỗi khi nhớ lại những lời nói người ta đã nói với mình, tim lại đau như cắt, chỉ hận mình không đủ dũng khí từ bỏ, để càng nghĩa càng thấy mình đớn hèn xấu xa.
Đã bao nhiêu lần có thể dứt áo ra đi một cách dễ dàng, tại sao chỉ riêng với người này, ta đi không nổi.
Ngày hôm qua, lại một lần nữa rơi nước mắt vì người, thật đáng xấu hổ khi ngồi khóc ngay trong giờ làm việc.
Đã tự hứa với mình, nếu người không gọi thì tuyệt đối sẽ không gọi người nữa.
Mong rằng sẽ trở lại thảnh thơi như ngày xưa ấy.
Dù sao, nước mắt ta đã rơi rất nhiều rồi.