Thế là đã khép lại cuốn sổ nhật ký cũ, chuyển sang một trang nhật ký mới.
Và mình đã gặp anh.
Không thể hiểu nổi vì sao mình có thể lại nhanh chóng rơi vào cái tình trạng này như thế. Chỉ mấy ngày trước thôi, anh còn là một người xa lạ, một cái tên bình thường như bao cái tên khác. Vậy mà đột nhiên, không hiểu từ lúc nào, đã chiếm trọn tâm trí em.
Có phải là cố vin vào anh để tìm quên lãng cho một cái gì đó đã qua hay không.
Một phần là có, nhưng phần còn lại thì, em không rõ lắm. Em đâu có chủ định quen anh, đâu có chủ định nhớ anh, nhưng em đã không thể ngừng nhớ. Em giận dỗi khi không thấy anh, nhưng rồi gặp anh em mừng đến nỗi chẳng còn thời gian mà giận dỗi.
Càng ngày, sự bất an càng lớn trong tim em. Em sợ, sợ không biết mình có vị trí gì trong tim anh.
Người ta nói, đàn ông thường chóng chán. Người con gái muốn thu hút được người đàn ông mình yêu phải học cách từ chối, không bao giờ được cho một cách dễ dàng. Người đàn ông thường muốn có những cái gì phải khó khăn khi chiếm hữu.
Đương nhiên em biết điều đó. Đương nhiên em có thể làm điều đó.
Nhưng làm như vậy thì khác nào em phản bội với chính bản thân em. Em muốn gặp anh, muốn vì anh mà làm tất cả, thì tại sao em lại phải giả vờ em không thể thế này, em không thể thế khác.
Hy vọng qua những gì em đang làm, anh sẽ hiểu được tấm lòng của em.
Hy vọng lần này, em sẽ không phải đau khổ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2008 07:51:16 bởi Tần Anh >