Phập phồng trong nỗi nhớ.
Em biết phải làm gì đây, biết rằng chẳng có một chút duyên phận nào với nhau, sao lại vẫn tiếp tục nhớ nhung chờ đợi. Ngày hôm nay, ngày hôm qua, hay những ngày trước đó, dù em có cố gắng biết bao đi chăng nữa, thì số phận vẫn rành rành như thế, chắc chắn một điều, tương lai chúng mình không thể có bất kỳ quan hệ nào với nhau. Em đã nhiều lần tự hỏi, sao số phận cứ mãi đùa cợt với em, nếu chúng mình đã không thể có bất kỳ quan hệ nào, thì sao lại cho mình gặp được nhau.
Anh không là gì của em cả. Ngay từ thuở ban đầu, em đã biết là như vậy. Tại sao anh không như những người khác, bỏ đi ngay từ khi gặp thái độ lạnh nhạt của em. Tại sao anh cố tình chui sâu vào thành lũy trái tim em, để rồi, lại ngang nhiên vứt bỏ nó như một món đồ vô dụng
Anh gặp em làm gì, anh coi em là gì. Thực ra em biết, đối với anh, em chỉ là một con số không tròn trĩnh. Dù ngày nào cũng gặp nhau, nói chuyện với nhau, nhưng nếu người ta có một chút tình cảm với nhau, thì người ta không thể bỏ bẵng nhau một thời gian dài như thế, rồi quay lại nói chuyện với nhau như bình thường không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Chỉ là một người bạn, thế thôi, là do em, do em đã cố tình vấn vương chờ đợi
Em đã dũng cảm xóa tên anh một lần, tại sao anh không đi mất biệt luôn cho rồi. Tại sao anh đột ngột quay trở lại, rồi một lần nữa, lại tiếp tục bỏ em ra đi.
Em đâu phải là một bến đợi vô tri, vui vẻ tiếp đón khi anh đến, và lại lẳng lặng một mình khi anh đi.
Xin anh hãy đi luôn đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại nữa.
Vì cho đến cùng, chúng ta vĩnh viễn chẳng có bất kỳ quan hệ nào với nhau.