Nhật ký
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 7 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 104 bài trong đề mục
Tần Anh 11.04.2009 13:11:28 (permalink)
Cám ơn em nhé 
#61
    Tần Anh 11.04.2009 13:17:51 (permalink)
    Nấm mồ chim nhạn

    Hỏi thế gian tình là chi hỡi
    Hứa một câu sống chết chẳng màng
    Trời Nam đất Bắc hai đàng
    Một đôi cánh mỏi đã sang mấy mùa

    Khi sum họp vui vầy hoan lạc
    Lúc chia ly đau khổ ngậm ngùi
    Chỉ vì gặp được một người
    Tình si nhi nữ, một đời không phai

    Lời người nói đã trôi xa lắc
    Vạn dặm mây tít tắp thinh không
    Tuyết chiều ngập đỉnh Thiên Sơn
    Một thân đơn lẻ biết còn về đâu

    Sông Phần ấy một ngày tịch mịch
    Bước chân qua nhớ tiếng trống dồn
    Năm nao binh Sở vong tồn
    Than ôi một khúc chiêu hồn kịp chăng

    Quỷ núi khóc thê lương mưa gió
    Trời già kia mấy nỗi hờn ghen
    Sự đời, ai biết, mong manh
    Yến oanh rồi cũng tan thành bụi tro

    Ngàn mối sầu thiên thu vạn cổ
    Còn đâu đây chờ đợi thi nhân
    Cuồng ca cạn nỗi sầu giăng
    Nấm mồ chim nhạn biết chăng nơi nào

    Phỏng dịch thơ
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2009 14:52:32 bởi Tần Anh >
    #62
      Tần Anh 04.05.2009 17:41:56 (permalink)
      Chạy ngang qua ngõ nhà anh
      Hương hoa nồng nàn giăng lối
      Ánh mắt chao nghiêng rất vội
      Đèn khuya thăm thẳm bóng dài

      Nào ai dám đợi ngày mai
      Khi tay nắm tay hờ hững
      Khi tim cách tim lơ lửng
      Hình như, chỉ thế, chạy qua./.

      Chạy về một mình sau cuộc vui, đột nhiên ngang qua ngõ nhà người ấy. Một mối quan hệ thoảng qua, chỉ như một cơn cảm nắng nhẹ nhàng, dù vậy, những cảm xúc ban đầu vẫn nồng nàn như hoa lys.

      Nếu có tiếp tục, thì chắc cũng có thể tiếp tục. Nhưng không thì cũng chẳng thấy mất mát gì.

      Sâu nặng đâu phải dễ dàng.
      #63
        Tần Anh 09.05.2009 12:28:41 (permalink)
        Hôm nay trời nắng đẹp, váy hoa xoè xanh tươi, mắt xanh, tiếc là chẳng thay đổi nổi tâm trạng. Càng ngày cảm giác cô đơn càng nặng trĩu, tựa như ván cờ tàn, muốn buông mà buông không nổi, lại không có cách nào xoá đi làm lại. Không muốn tồn tại, cái cảm giác ấy một lần nữa lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Sa đà vào mua sắm, chỉ muốn làm vơi đi cái cảm giác cô đơn điên cuồng trong mình, tiếc là, khi nhận hàng xong, cảm giác chán nản lại dâng lên gấp đôi.

        Mỗi buổi sáng, tự nhìn mình trước gương, ngồi bôi bôi vẽ vẽ, kỳ cạch mất nửa tiếng đồng hồ, mà đến khi hoàn thành, phải cố gắng lắm mới kìm được cái suy nghĩ là xoá sạch đi, vò rối tóc và xỏ vào mình một cái áo cũ mèm nhăn nhúm. Cảm giác sung sướng khi mặc đồ mới đã không còn, thay vào đó là sự chán chường quen thuộc. Chán đến phát điên.

        Mỗi dạo gần đây, tính tình lại càng thêm tồi tệ. Hơi một chút là có thể nổi cáu với mọi người, có khi chỉ vì những lý do không đâu. Những cuộc vui bạn bè hình như chỉ làm cái cảm giác tồi tệ này tăng thêm. Cực kỳ sợ khi mình dần trở thành một bà cô già bẳn tính.

        Tồn tại đến bao giờ thì mới có thể chấm dứt?


        #64
          Tần Anh 13.05.2009 23:36:57 (permalink)
          Buồn buồn.

          Trời đang nắng lại mưa rào, chưa dứt cơn mưa thì trời đã lại nắng. Chiều muộn, bạn gọi đi uống rượu, chẳng mượn rượu để tiêu sầu, sao rượu lại đắng nghét. Nhớ mênh mông một người, biết là không có duyên phận, sao cứ đãi đằng đeo đuổi.

          Không say, chỉ là có chút men, tự nhiên không ngủ được. Những nỗi buồn cứ dãi dằng.
          #65
            Tần Anh 19.05.2009 19:19:36 (permalink)
            Ngày hôm qua, tôi đã nói, tôi không bao giờ còn muốn gặp bạn nữa. Ngay lập tức, tôi thấy hối hận, dù vậy, tôi biết, nếu phải làm lại, tôi vẫn cứ nói như thế.

            Mấy năm về trước nhỉ, một người bạn của tôi ở trong Nam ra. Bạn ấy nhờ tôi chở đến gặp bạn trai. Khi tôi dừng xe, bạn ấy trèo xuống, nắm lấy bàn tay chìa ra, rồi hai người chia tay tôi. Tôi cứ nhìn theo mãi bóng hai người nắm tay nhau, không hiểu sao, tôi thấy họ đẹp vô cùng.

            Bạn ấy kể cho tôi nghe, tối hôm trước, bạn ấy, sau một trận cãi vã kịch liệt, đã chạy thẳng đến nhà bạn trai. Ước gì tôi có được dũng cảm như bạn ấy, ước gì tôi có đủ dũng khí để chạy tới nơi như bạn ấy.
            #66
              Tần Anh 14.07.2009 00:32:15 (permalink)
              Trong thế giới của tôi, màu xám luôn luôn ngự trị. Dù vậy, nó luôn được ẩn sâu dưới một khuôn mặt luôn luôn tươi cười.

              Lâu lắm rồi không khóc. Đã tưởng nước mắt đã cạn từ ngày hôm ấy, vậy mà ngày hôm nay, nước mắt lại chảy dài.

              Có đáng cho ta khóc không, những con người ấy.
               
              Biết là chẳng đi đến đâu, sao cứ mãi ảo tưởng?
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2009 00:34:41 bởi Tần Anh >
              #67
                Tần Anh 29.07.2009 17:32:28 (permalink)
                Mang một tình cảm khác để đè lấp đi tình cảm cũ là một sai lầm.

                Hầu như ai cũng biết vậy, và đương nhiên, một kẻ đầy lý trí như mình cũng biết vậy. Đổi một nỗi đau bằng một nỗi đau, có gì dại dột hơn thế chăng. Biết như vậy, mà rốt cuộc, lại bước chân sang một con đường cụt nữa.

                Đôi khi ao ước mình không có một trái tim.
                #68
                  Tần Anh 17.08.2009 00:10:09 (permalink)
                  Lần đầu tiên, trong một quán karaoke mình không thấy trống trải.

                  Đã từ lâu lắm rồi, mỗi khi vào một quán karaoke, mình đều cô đơn đến phát khóc lên được. Ánh đèn chớp loé, màn hình TV rực rỡ, tiếng cười đùa ồn ào của bạn bè, tất cả như càng đẩy mình vào nỗi cô đơn.

                  Ấy thế mà tối nay, mình hoàn toàn không thấy gì. Tự vấn lại mình, chỉ thấy, cả con tim trống rỗng. Không biết do điều hoà, hay do mình, mà con tim mình lạnh như băng. Không phải cái lạnh của cô đơn mệt mỏi, mà là cái lạnh của sự trống rỗng.

                  Ngày hôm nay, máy tính của mình có vấn đề. Mình hỏi người ấy, đáp lại chỉ là sự thờ ơ hờ hững. Mình lại gọi bạn trong vô thức. Cái thói quen cứ mỗi khi gặp khó khăn lại gọi bạn, tưởng chừng cắt đứt được trong mấy tháng nay, giờ lại trở lại.

                  Vì sao?

                  Mình vừa hài lòng, vừa đau khổ vì thái độ lập lờ hờ hững của người ấy. Không quan tâm đến mình, tại sao ngày nào cũng phải gọi mình. Có quan tâm đến mình, sao mỗi lúc gọi chỉ nói được vài câu? Có quan tâm đến mình, tại sao đối xử với mình lạnh nhạt như thế?

                  Mỗi lúc, mình không khỏi so sánh người ấy với bạn, và càng lúc càng đau khổ nhận ra rằng, tri kỷ trên đời này khó kiếm lắm thay.

                  Có ai như bạn không. Liệu có ai bằng bạn không?

                  Tại sao hiểu mình đến như thế, chăm sóc mình đến như thế, lại không yêu mình? Tại sao bạn lại tạo thành một cái bóng lớn đến như thế, để rồi, mình cố tìm mãi, tìm mãi mà không thể tìm được một người như bạn.

                  Mình chỉ muốn đơn giản thôi, một người yêu mình, sao mà khó đến như thế ?
                  #69
                    Tần Anh 28.08.2009 22:20:24 (permalink)
                    Hồn thơ em đã giã biệt bao giờ
                    Trang giấy trắng tần ngần, dùng dằng bút.
                    Những nỗi nhớ biết bao giờ hao hụt
                    Trả lại em, một thuở vô tư.

                    Em nhớ rằng thuở ấy, những ngày mưa
                    Tim em rải một nỗi buồn tha thiết
                    Anh viết cho em, những câu thơ da diết
                    Ươm hẹn thề, nhưng em chẳng nhận ra

                    Đường gập ghềnh, đường cứ thẳm xa
                    Tình dang dở, cuối đời còn dang dở
                    Phút nhận ra anh, thì hay mình đã lỡ
                    Hạnh phúc này, đã vuột khỏi tay em.



                    #70
                      Tần Anh 03.09.2009 18:58:01 (permalink)
                      Thôi cũng coi như xong. Cái gì đã có mở đầu, thì cũng phải có kết thúc. Nói chung, người đã bạc bẽo với ta, thì ta cũng chẳng nên cố níu kéo làm gì.

                      Làm một con người, thật là khó
                      #71
                        Tần Anh 09.09.2009 17:30:57 (permalink)
                        Đôi khi cả một ngày trời, ta lại chìm đắm trong những nỗi buồn thăm thẳm.

                        Đời người ta, có mấy ai không buồn. Nhưng ngẫm ra, phần lớn những nỗi buồn ấy đều là do mình tự chuốc lấy. Chứ nếu cứ thảnh thơi, bớt suy bớt nghĩ, thì làm gì nên nỗi.

                        Nhưng làm thế nào để có thể căn lòng phẳng lặng như nước hồ? Làm thế nào để gạt bỏ hết những ưu tư phiền muộn. Và làm thế nào để đi đúng con đường dành cho mình chứ không nhầm sang một con đường khác.

                        Mỗi lần lầm bước, lại một lần đau xé lòng. Mỏi mệt thực sự.
                        #72
                          Tần Anh 08.10.2009 14:50:22 (permalink)
                          Nhìn lại nhật ký mới nhận ra, cái lần nói chuyện gần đây nhất của tôi và bạn đã gần năm tháng trước. 19/5, và bây giờ đã là 6/10, khoảng thời gian không gặp nhau dài nhất từ trước đến nay giữa tôi và bạn.

                          Tôi gần như đã quên được bạn, thực tế là tôi đã quên, nhưng mấy ngày gần đây, thực sự tôi lại dần nhớ đến bạn. Dù cố gắng phủ nhận bao nhiêu lần, thì tôi vẫn phải chấp nhận, rằng, mối quan hệ ràng buộc giữa tôi và bạn không thể đứt gãy một cách dễ dàng như thế. Tôi đã học được cách xa bạn, quên bạn, không cần bạn trong bất kỳ hành động nào của tôi, hoá ra, nó chỉ tạm thời ẩn nấp trong một ngóc ngách nào đó, chứ chưa hề mất đi.

                          Năm tháng trời, nhiều thứ tôi đã quên, nhiều thứ tôi đã nhớ, thế nhưng, tôi và bạn vẫn như những người mới gặp nhau ngày hôm qua. Có điều, tôi biết, tôi đã giả dối với bạn hơn. Và cố gắng không nhận ra sự quan tâm của bạn dành cho tôi. Không muốn nghĩ tới nó, vì rốt cuộc, nó sẽ chẳng dẫn tới đâu cả.

                          Trong đời mình, đâu dễ gì gặp được một tri kỷ.

                          Trong đời mình, đẫu dễ gì gạt bỏ một tình yêu.

                          Này số phận, có cần cứ đùa giỡn với tôi như vậy không. Tôi đã quên được tình cảm của tôi với bạn đâu, sao bạn đã vội gọi tôi đến như thế.

                          Tôi nên làm gì với bạn, người vừa làm tôi hạnh phúc, lại vừa làm tôi đau khổ đến tột cùng?
                          #73
                            Tần Anh 18.11.2009 22:33:26 (permalink)
                            Ta lại đánh đu với những nỗi buồn
                            Trong chăn ấm mà lòng còn buốt giá
                            #74
                              Tần Anh 23.12.2009 18:27:41 (permalink)
                              Những ngày này, tâm trạng thường xuyên thay đổi. Buồn rầu, ảo não, khó chịu, những cảm xúc ấy cứ luẩn quất mãi không lòng.

                              Đã lâu lắm rồi, mới thấy mình lại rơi vào cái tình trạng này thường xuyên như thế. Công việc chán ngắt, chán đến mức không muốn nhìn gì, nghĩ gì, cảm giác năng lượng trong người sụt giảm nghiêm trọng, lúc nào cũng thấy bức bối.

                              Mình hoàn toàn không phù hợp với công việc này, mình không biết lo chu toàn cho người khác, không biết cách thoả hiệp với người khác, tóm lại là giờ mình rất tệ, cực kỳ tệ, không đáng tồn tại.

                              Mỏi mệt vì tồn tại.
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 7 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 104 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9