Lần đầu tiên, trong một quán karaoke mình không thấy trống trải.
Đã từ lâu lắm rồi, mỗi khi vào một quán karaoke, mình đều cô đơn đến phát khóc lên được. Ánh đèn chớp loé, màn hình TV rực rỡ, tiếng cười đùa ồn ào của bạn bè, tất cả như càng đẩy mình vào nỗi cô đơn.
Ấy thế mà tối nay, mình hoàn toàn không thấy gì. Tự vấn lại mình, chỉ thấy, cả con tim trống rỗng. Không biết do điều hoà, hay do mình, mà con tim mình lạnh như băng. Không phải cái lạnh của cô đơn mệt mỏi, mà là cái lạnh của sự trống rỗng.
Ngày hôm nay, máy tính của mình có vấn đề. Mình hỏi người ấy, đáp lại chỉ là sự thờ ơ hờ hững. Mình lại gọi bạn trong vô thức. Cái thói quen cứ mỗi khi gặp khó khăn lại gọi bạn, tưởng chừng cắt đứt được trong mấy tháng nay, giờ lại trở lại.
Vì sao?
Mình vừa hài lòng, vừa đau khổ vì thái độ lập lờ hờ hững của người ấy. Không quan tâm đến mình, tại sao ngày nào cũng phải gọi mình. Có quan tâm đến mình, sao mỗi lúc gọi chỉ nói được vài câu? Có quan tâm đến mình, tại sao đối xử với mình lạnh nhạt như thế?
Mỗi lúc, mình không khỏi so sánh người ấy với bạn, và càng lúc càng đau khổ nhận ra rằng, tri kỷ trên đời này khó kiếm lắm thay.
Có ai như bạn không. Liệu có ai bằng bạn không?
Tại sao hiểu mình đến như thế, chăm sóc mình đến như thế, lại không yêu mình? Tại sao bạn lại tạo thành một cái bóng lớn đến như thế, để rồi, mình cố tìm mãi, tìm mãi mà không thể tìm được một người như bạn.
Mình chỉ muốn đơn giản thôi, một người yêu mình, sao mà khó đến như thế ?