Sau hơn một tuần vui đùa với nắng gió và sóng, giờ em lại trở về với công việc thường nhật, với cái rét tái tê.
Trưa, con bạn gọi. Khoe ảnh đám cưới ở Nha Trang. Khoe cái lễ quả trang trí hình rồng. Nhắn nhủ, hứa khi nào em cưới sẽ trang trí quả cho em như thế.
Nghỉ làm mười ngày, văn phòng đồn đại em đi tuần trăng mật. Lăn ra cười.
Nhớ ngày xưa, đọc truyện của Thái Trí Hằng, nhớ có câu : Hai dòng đục chọn dòng bớt đục hơn. Kết hôn hay không kết hôn cũng chỉ là gieo mình vào một trong hai dòng nước đục ngầu, có điều một dòng bớt đục hơn một chút, thế thôi. Làm gì có dòng nào trong.
Đi nhiều nơi, buồn mênh mang càng chồng chất.
Là nỗi buồn khi bước chân vào một cái hồ cá, ngắm nhìn con cá hải tượng khổng lồ bị nhốt trong cái bể bé xíu. Là một sinh vật của đại dương bao la, vậy mà giờ lại lờ đờ bơi trong một cái hồ cá nhỏ xíu, chịu trăm nghìn con mắt chòng chọc, còn gì bi ai hơn.
Là nỗi buồn khi ngồi trên một chuyến xe đò ở Miền Nam. Trước cửa xe, chủ xe đặt một cái bậc nối để giúp hành khách dễ bước lên hơn. Xe chạy thẳng, không dừng bắt khách giữa đường. Khách say xe, phụ xe đứng bên cạnh ân cần hỏi han, đưa khăn đưa nước. Đến tới bến xe, lại có xe nhỏ trung chuyển đưa khách về tận nhà. Miễn phí. Và nhớ lại chuyến xe đò từ Thanh Hóa về Hà Nội, nhét người chặt như nêm, ngồi chen chúc trên sàn, lái xe cộc cằn thô lỗ. Buồn gì buồn hơn.
Là nỗi buồn khi ngồi nghe bạn bè mỉa mai về lễ hội hoa ở Hà Nội. Lễ hội hoa Đà Lạt tưng bừng, người chen như nêm, nhưng tuyệt đối không rụng tới một chiếc lá nhỏ. Lại nhớ đến lễ hội hoa Hà Nội, kẻ bẻ hoa, người vin cành, có kẻ còn ngang nhiên bê cả chậu hoa về nhà bày chơi. Buồn gì buồn hơn.
Là nỗi buồn trong những ngày ngồi ăn ở HCM, Nha Trang, Đà Lạt. Cứ năm phút là có một người vào mời mua vé số. Gầy gò, ốm yếu, mặt khô cằn dãi dầu sương gió. Mỗi tấm vé số tới 10 k. Nhiều người bán vì nhiều người mua. Mua những ảo tưởng mơ hồ. Buồn gì buồn hơn.
Là nỗi buồn trong một buổi tối ngồi ở chợ Đà Lạt. Một anh nghệ sĩ ngồi viết chữ ở vỉa hè. Một bức tranh chữ 80 K. Đang viết dở thì có tiếng còi xe, rồi công an đuổi. Nghệ sĩ chạy dạt vào một góc chợ. Buồn thật là buồn.
Dòng đời này đục ngầu, tìm đâu ra dòng nào trong ? Cố gắng len ra khỏi những bon chen đó còn không được, lẽ nào lại cố chìm nghỉm vào trong.
Bao giờ em lấy chồng ?
Chừng nào em tìm đủ dũng khí để lội xuống cái dòng nước đục ngầu kia, thì lúc đó sẽ tính tiếp. Mà nếu yêu ai đến mức đủ dũng khí để lội xuống dòng nước đục ngầu ấy, thì lẽ nào em lại nỡ kéo người ta xuống chung.
Hai dòng nước đục, chọn dòng bớt đục hơn sao ? Nếu đã đục từa tựa như nhau, thì việc gì phải cố mà chui sang dòng khác bớt hơn một chút ?