Nhật ký
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 7 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 104 bài trong đề mục
Tần Anh 13.01.2010 11:16:32 (permalink)
Sau hơn một tuần vui đùa với nắng gió và sóng, giờ em lại trở về với công việc thường nhật, với cái rét tái tê.

Trưa, con bạn gọi. Khoe ảnh đám cưới ở Nha Trang. Khoe cái lễ quả trang trí hình rồng. Nhắn nhủ, hứa khi nào em cưới sẽ trang trí quả cho em như thế.

Nghỉ làm mười ngày, văn phòng đồn đại em đi tuần trăng mật. Lăn ra cười.

Nhớ ngày xưa, đọc truyện của Thái Trí Hằng, nhớ có câu : Hai dòng đục chọn dòng bớt đục hơn. Kết hôn hay không kết hôn cũng chỉ là gieo mình vào một trong hai dòng nước đục ngầu, có điều một dòng bớt đục hơn một chút, thế thôi. Làm gì có dòng nào trong.

Đi nhiều nơi, buồn mênh mang càng chồng chất.

Là nỗi buồn khi bước chân vào một cái hồ cá, ngắm nhìn con cá hải tượng khổng lồ bị nhốt trong cái bể bé xíu. Là một sinh vật của đại dương bao la, vậy mà giờ lại lờ đờ bơi trong một cái hồ cá nhỏ xíu, chịu trăm nghìn con mắt chòng chọc, còn gì bi ai hơn.

Là nỗi buồn khi ngồi trên một chuyến xe đò ở Miền Nam. Trước cửa xe, chủ xe đặt một cái bậc nối để giúp hành khách dễ bước lên hơn. Xe chạy thẳng, không dừng bắt khách giữa đường. Khách say xe, phụ xe đứng bên cạnh ân cần hỏi han, đưa khăn đưa nước. Đến tới bến xe, lại có xe nhỏ trung chuyển đưa khách về tận nhà. Miễn phí. Và nhớ lại chuyến xe đò từ Thanh Hóa về Hà Nội, nhét người chặt như nêm, ngồi chen chúc trên sàn, lái xe cộc cằn thô lỗ. Buồn gì buồn hơn.

Là nỗi buồn khi ngồi nghe bạn bè mỉa mai về lễ hội hoa ở Hà Nội. Lễ hội hoa Đà Lạt tưng bừng, người chen như nêm, nhưng tuyệt đối không rụng tới một chiếc lá nhỏ. Lại nhớ đến lễ hội hoa Hà Nội, kẻ bẻ hoa, người vin cành, có kẻ còn ngang nhiên bê cả chậu hoa về nhà bày chơi. Buồn gì buồn hơn.

Là nỗi buồn trong những ngày ngồi ăn ở HCM, Nha Trang, Đà Lạt. Cứ năm phút là có một người vào mời mua vé số. Gầy gò, ốm yếu, mặt khô cằn dãi dầu sương gió. Mỗi tấm vé số tới 10 k. Nhiều người bán vì nhiều người mua. Mua những ảo tưởng mơ hồ. Buồn gì buồn hơn.

Là nỗi buồn trong một buổi tối ngồi ở chợ Đà Lạt. Một anh nghệ sĩ ngồi viết chữ ở vỉa hè. Một bức tranh chữ 80 K. Đang viết dở thì có tiếng còi xe, rồi công an đuổi. Nghệ sĩ chạy dạt vào một góc chợ. Buồn thật là buồn.

Dòng đời này đục ngầu, tìm đâu ra dòng nào trong ? Cố gắng len ra khỏi những bon chen đó còn không được, lẽ nào lại cố chìm nghỉm vào trong.

Bao giờ em lấy chồng ?

Chừng nào em tìm đủ dũng khí để lội xuống cái dòng nước đục ngầu kia, thì lúc đó sẽ tính tiếp. Mà nếu yêu ai đến mức đủ dũng khí để lội xuống dòng nước đục ngầu ấy, thì lẽ nào em lại nỡ kéo người ta xuống chung.

Hai dòng nước đục, chọn dòng bớt đục hơn sao ? Nếu đã đục từa tựa như nhau, thì việc gì phải cố mà chui sang dòng khác bớt hơn một chút ?
#76
    Yến Trang Châu 13.01.2010 17:19:32 (permalink)
    Khi tâm trạng con người đang buồn thì dù đi đến nơi đâu cũng đều cảm giác buồn thì phải ... 

    Vừa đi chơi về chắc là mệt lắm ha, hôm nào show ảnh cho coi dzí nha bà hihi...

    Cố lên hén !!!
    #77
      Tần Anh 08.02.2010 17:23:33 (permalink)
      Ảnh xấu  mù í mà :D
      #78
        Tần Anh 08.02.2010 17:27:18 (permalink)
        Hôm nay, lại ở nhà một mình

        Chẳng biết tại sao, tự nhiên, tim lại đau đến thế. Như một lời nguyền, biết rằng vô vọng, biết rằng chẳng mang lại bất kỳ kết quả nào, sao vẫn cố mù quáng đâm đầu vào.

        Điều hoà lạnh ngắt. Tâm trạng buồn.

        Lại thèm ngủ. Thèm ngủ một giấc thật dài, không tỉnh giấc, không phải bon chen giữa dòng đời.

        Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.

        Những ai cần ta?
        #79
          Tần Anh 10.02.2010 22:59:45 (permalink)
          Buồn nẫu ruột.

          Căn bệnh trầm kha tưởng chừng đã khỏi, ngờ đâu lại bắt đầu manh nha. Sao lại thế? Tại sao cứ đi từ sai lầm này tới sai lầm khác.

          Lại thấy mọi sự trước mắt trở nên mịt mờ.
          #80
            Tần Anh 24.02.2010 22:18:33 (permalink)
            Em sẽ chờ anh, có được không ?
            #81
              Tần Anh 01.03.2010 13:24:55 (permalink)
              Sáng, trời đổ mưa phùn. Hơi se se lạnh. Lôi áo sơ mi ra mặc, vui mừng khi thấy nó không bị chật căng. Hoá ra mấy ngày tết ăn mỳ gói cũng có cái tốt của nó, tốt nhất là giảm được chút cân.

              Sếp đi công tác, đây là ngày thứ hai yên bình nhất trong những ngày từng làm tky. Đau đầu quá, có lẽ do trở giời. Đau đến mức đọc truyện cũng không thấy vui.

              Lại cãi nhau với bạn vì một chuyện không đâu. Thấy mình bị giỡn như con ngốc. Đau lòng. Lại có một người mà mỗi cử động đều làm ta thấy đau lòng. Con thiêu thân lúc nào cũng hăm hở lao mình vào lửa, là sao.

              Bông hoa cắm trên bàn đã gần tàn, nhưng lười không muốn bỏ đi. Không còn đẹp, nhưng vì lười, vì một cái gì đó quen thuộc yên ổn, nên không đành bỏ nó đi.

              Sáng dậy bói thử một quẻ, hình như bạn ấy lại cãi nhau với bồ thì phải. Tội nghiệp. Nhưng lòng mình đã sạch không, đã không còn chút lưu luyến với bạn ấy.

              Ngoài cửa sổ, nắng đã lên. Những toà nhà ẩn hiện xa xa.

              Nắng qua một khung kính, chỉ thấy chói ngời rạng rỡ. Có phải yêu người ở xa cũng vậy? Có phải vì thế mà tình đẹp?

              Ngày anh về, sẽ như thế nào?
              #82
                Tần Anh 03.03.2010 13:12:27 (permalink)
                Sáng ngày ra, trời nắng chói chang. Đầu ngày mà công việc đã không ra sao cả. Lại không làm tròn trách nhiệm, lại bị sếp mắng. Mối quan hệ giữa mình và sếp cứ trục trặc. Không hiểu vì sao, nhưng mình luôn lúng túng trong mọi việc, như một con ngớ ngẩn. Không thể dò nổi ý sếp

                Mệt mỏi. Không biết mình đang làm cái gì nữa.
                #83
                  Tần Anh 11.03.2010 19:06:53 (permalink)
                  Mệt mỏi, buồn chán, khó chịu.

                  Cảm thấy người mình đang dần dần thối rữa.
                  #84
                    Tần Anh 01.04.2010 21:14:50 (permalink)
                    Con mèo nằm cạnh em, sờ vào mềm mại đáng yêu.

                    Cả ngày hôm nay, em chìm trong trạng thái buồn rầu. Kể từ khi người ấy gọi em, thì em đã biết, em không thể quay đầu lại được nữa rồi. Giống như có một sợi dây vô hình níu chặt, hình như cả em, cả người ấy, hai người bọn em không có cách nào rũ bỏ cho được.

                    Người ấy chi phối bản thân em quá nhiều, nhiều đến mức em không còn cách nào khác. Và đau khổ nhất, là chính người ấy cũng biết người ấy có vị trí như thế nào trong tim em, trong khi em vô phương hiểu rõ.

                    Em có vị trí như thế nào trong tim người ấy.

                    Mà cũng để làm gì, khi mà rốt cuộc chúng em cũng không thể đi đến đâu.

                    Từ bỏ sao lại khó khăn đến như vậy???
                    #85
                      Tần Anh 04.04.2010 16:56:29 (permalink)
                      Dẫu có nghĩ hàng trăm lần, thì cũng có một chút ánh sáng nào ở cuối con đường.

                      Thế thì tôi phải làm thế nào? Biết là vô ích, sao vẫn mơ mơ hồ hồ, cố tình níu kéo???? Biết rốt cuộc chẳng đi đến đây, sao vẫn vọng tưởng

                      Chẳng lẽ ta cứ khổ khổ sở khở như vậy sao?
                      #86
                        Hà Thu 07.04.2010 14:29:47 (permalink)
                        Em à! Nhiều khi cái mình đang có, cứ nghĩ nếu từ bỏ sẽ rất đau, sẽ thật khó để làm được. Nhưng hãy thử xem, thử refresh lại mình xem sao, chưa biết chừng cái điều mà mình cho là sẽ rất đau ấy lại chính là sự khởi đầu cho những điều tốt đẹp hơn, ngọt ngào hơn đấy.
                        Chúc chuồn chuồn thân yêu của chị mạnh mẽ nhiều hơn em nhé!
                        #87
                          Tần Anh 26.04.2010 04:35:58 (permalink)
                          Em cố thử nghe lời chị HT, nhưng hình như không thể được.

                          Tối ngủ sớm, cả ngày mệt mỏi khó chịu, nên đêm lại gặp một cơn ác mộng khủng khiếp. Trong mơ, mình khổ sở, bất lực, không biết phải làm thế nào cho phải. Sợ đến run rẩy cả người.

                          Gặp một chuyện không như ý, lập tức rơi vào cảm giác bất lực, muốn trốn tránh, muốn ngủ để quên tất cả. Có phải bản thân mình tệ hại đến mức đó không????

                          Mệt mỏi khôn cùng.
                          #88
                            Tần Anh 28.04.2010 09:56:25 (permalink)
                            Đôi khi, dẫu có cố gắng đến đâu, người ta cũng không thể tìm ra phương thức giải quyết cho mọi vấn đề. Con người là một giống vật tham lam, vẫn biết rằng nó chẳng mang lại gì cả, nhưng vẫn không ngừng truy cầu.

                            Tôi biết là tôi không có bất kỳ điều gì có thể dựa dẫm vào, tôi biết, dù đã tìm mọi cách, tôi vẫn không tìm ra phương thức giải quyết cho vấn đề đó. Nhưng không hiểu sao, khi vấn đề đó tự giải quyết theo cách mà tôi cho là khả thi nhất, tôi lại thấy buồn rầu hụt hẫng. Trong bảy tỷ người ấy, tại sao chỉ có mình tôi không ngừng vấp hết lần này đến lần khác, đã cố đứng dậy bao nhiêu lần mà vẫn không có cách nào an lành đi tiếp cho được.

                            Con người, đâu thể sống vô cảm với nhau. Tôi đã cố gắng sống vô cảm, cố gắng lưu giữ những tình cảm trong tim theo cách ít nhất có thể, sao vẫn khổ sở như thế.

                            Muốn giữ lòng được trong như nước, nhưng sao vẫn tự mình làm khổ mình.

                            Đã dặn lòng không mong cầu, sao vẫn mong cầu ?

                            Một ngày viết nhật ký hai lần, đúng là khùng. Nhưng làm thế nào được???? Làm cách nào để có thể rũ bỏ sạch những muộn phiền trong tim ta
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2010 22:27:34 bởi Tần Anh >
                            #89
                              Tần Anh 30.04.2010 20:27:18 (permalink)
                              Mớ lùng bùng này bao giờ mới hết.

                              Làm cách nào để có thể quét sạch những rối rắm trong lòng tôi. Ảo tưởng xa vời, cứ mông lung thế này chỉ làm khổ người, khổ mình. Con người, có mấy ai thoát khỏi những muộn phiền rắc rối.

                              Tôi và bạn, không có gì ngạc nhiên cả khi thân nhau đến thế. Câu nói thường xuyên của bạn là " T biết C rồi mà" Đương nhiên tôi biết, và nhiều khi, tôi còn biết cả những điều mà bạn không biết. Bởi cả tôi và bạn đều giống nhau, đều là những kẻ hay thích suy nghĩ, thích mổ xẻ cặn kẽ từng vấn đề, hay quá lo lắng, hay tự đặt mình vào vị trí của người khác, cố tìm ra một phương thức thật sự hoàn hảo cho bất kỳ vấn đề nào. Điều đó làm chỉ tổ làm khổ mình, khổ người, chứ nào có hay ho gì.

                              Tôi ước mong, có thể một lần nào đó, tôi thôi không lo lắng, thôi không suy nghĩ, có thể sống một cách tự do thoải mái, có thể tự nhủ với mình, đừng nghĩ tới ngày mai nữa, có được không. Tiếc thay, cái lý trí cứng rắn của tôi có bao giờ ngừng lại.

                              Nếu anh yêu em một chút, em sẽ yêu anh cả đời. Chỉ là nếu mà thôi.
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 7 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 104 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9