Loài hoa mang tên… người con gái Một chiều tháng chín chớm thu tình cờ tạm rời xa phố biển trong chốc lác để cho vòng xe thản nhiên lăn bánh trôi dạt ra ngoại vi thành phố. Gửi biển xanh lại sau lưng mà gió mơn man trên vành tai như níu gọi người về.
Cánh đồng hiện ra xanh um, lúa đương trổ thì con gái. Thân lúa múp míp căng đầy nhựa sống chuẩn bị cho mùa bội thu phía trước. Chỉ mấy bước chân mà nỗi nhớ quê đã tràn ngập ùa về. Nỗi nhớ luôn là thứ không bao giờ biết chờ đợi, chỉ chực một vết xướt vô hình nào đó lướt qua là tràn ra miên man như từng ngọn sóng trào dâng từ lòng biển cả. Mà quê thì lại quá xa so với một vòng xe.
Hoa trinh nữ ( Nguồn: Internet)
Nỗi nhớ không dài không ngắn, không quá rộng nhưng cũng đủ chất chứa bao thứ tưởng như vô vi, vụn vặt. Nhớ con đường mòn đất đỏ rẻ lối từ đường lộ chạy vòng vo qua mấy cái ngã ba, ngã tư lướt ngang cổng nhà. Con đường không có vỉa hè, không có hoa bằng lăng, hoa sữa mà chỉ có những bụi hoa dại mọc ven theo hàng rào kẽm gai nhà ai mái ngói đỏ đã chuyển màu rêu phong cổ kính quê mùa. Con đường chạy ngang qua cánh đồng như chiếc cầu màu đỏ nối liền dòng sông xanh màu mạ mới. Nhớ là nhớ những câu hỏi bâng quơ của em ngày xưa tản bộ hóng gió bên cầu…
- Vì sao ngọn lúa lại cong mình cuối đầu thật thấp khi những hạt gạo bên trong đã căng chắc mầm?”
- Khi nào lớn hơn thì em sẽ hiểu … Nhưng biết đến bao giờ mới có thể gọi là đủ lớn dù rằng để trả lời em cũng không thể chỉ bằng một câu. Nỗi nhớ luôn vụng về vì chẳng khi nào biết chọn lựa cái gì là nên hay không nên thành thử chiều cứ loang ra giữa những nhớ, những quên.
- Anh đố em loài hoa gì ở quê mình mang tên người con gái?
Em chỉ cười bẽn lẽn rồi giả đò quay mặt đi nơi khác làm lơ. Em chỉ tay lên bầu trời về phía xa xa có đám mây trắng hồng in hình nụ hoa năm cánh rồi reo lên khoái chí như nhặt được niềm vui ai thả cuối chiều.
- Mây mà cũng biết nở hoa ngộ quá đi anh, vậy em đố anh đó là hoa gì nào?
Hai bên triền đê cỏ lên xanh rợn một màu sau mấy cơn mưa của những ngày giông hôm trước. Ẩn mình trong những bụi cỏ may, cỏ mực, cỏ gấu, nụ hoa màu hồng phấn tròn tròn như viên bi lấm tấm điểm mấy chiếc nhụy vàng xinh xinh bẽn lẽn khoe mình cùng hương đồng gió nội.
- Anh có thấy những đám mây hồng kia bắt chước nụ hoa này không? Giờ thì em đã biết câu trả lời rồi đó, loài hoa có tên con gái đó chính là hoa trinh nữ… Bàn tay em ngày ấy thật ấm mà mềm mại như cọng cỏ non đương độ xuân về. Chiều cứ lững lờ trôi dần về tối mà bàn tay cứ lẫn khuất vào túi áo len.
“Em phải đâu là hoa mắc cỡ, mà sao rụt rè, nhút nhát bé ơi”. Nên nụ hoa mây hồng đã dần chìm vào đêm mà bàn tay em vẫn cứ chơi trò trốn tìm để rồi đêm về trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Đêm chìm hẳn vào giấc ngủ mơ màng tiếng cười khúc khích để rồi ú ớ gọi tên “mắc cỡ ơi”. Rồi sáng mai ra ngô nghê tự hỏi lòng mình có nên mang hoa mắc cỡ về trồng vào chậu để lâu lâu vô tình chạm nhẹ cho cành lá giật mình khép nhẹ vào trong?
…Tiết trời năm ấy cũng vừa chuyển mình vào thu như bây giờ, khí trời thay đổi mang theo những cơn mưa giông tự nhiên làm cho người cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Em bảo bị nổi mề đay rồi đó, “đàn ông đàn ang gì mà nắng không ưa mưa không chịu”. Chưa hết chê bai em đã vội chạy một mạch về nhà lúi húi một hồi sau vườn rồi mang sang một bọc ni lông toàn thân cây mắc cỡ, bỏ cả vào nồi nước nấu sôi sùng sục, lại còn thêm vào mấy nắm cám cho heo ăn, xong rồi trùm mền bắt chui vào xông làm ngộp muốn hụt hơi, lại còn bắt phải uống cả cái thứ nước màu vàng vàng trong nồi làm nhớ mãi cái mùi vị hăng hăng, ngai ngái. Vậy mà tự dưng ngày hôm sau trong người khoan khoái hết cả ngứa ngáy mề đay. Em bảo cái này gọi là lấy độc trị độc, lấy cái nhạy cảm của cỏ cây để chữa trị cho cái nhạy cảm của thời tiết. Em cứ như là bà cụ non…
Sau mấy ngày khỏi ốm, cầm tay em mới thấy bàn tay vẫn còn dọc ngang vết cào xướt. Em nói tại gai mắc cỡ hôm trước hái về nấu nước xông. Hoa hồng có gai đã đành, đằng này hương đồng cỏ nội mà cũng có gai làm chi vậy mắc cỡ ơi?
Em không nói mà chạy một mạch về nhà cầm cuộn băng cát-xét sang rồi bảo đem về mở lên mà nghe. “Hoa trinh nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa. Hoa đâu dám khoe màu cùng nàng cúc vàng tươi. Hoa không bán hương thơm như nàng dạ lý trong vườn.Nhưng hoa trinh nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta…”. Để rồi tối về lại thổn thức trong lòng mà nhớ lại chuyện ngây ngô hôm trước. Làm hôm sau em sang nhà lại cười khúc khích:
- Hồi giờ chưa thấy ai như anh, hoa gì không trồng lại trồng hoa mắc cỡ.
- Lỡ mai mốt có bị nổi mề đay thì em khỏi phải đi hái làm xướt cả bàn tay,
- Đúng rồi đó, ai ở mãi đây mà hái mắc cỡ nấu nước cho anh tắm… Hình minh họa ( Nguồn: Internet) …
Những điều vu vơ đôi khi lại trở thành sự thật mà nỗi nhớ lại thường không được đặt tên. Em vào đại học bỏ lại khung trời với những đám mây màu hồng nở hoa trinh nữ. Năm tháng trôi qua thật nhanh như vòng xe lăn bánh từ giữa thành phố chạy ra rìa ngoại ô nơi này. Chỉ một tích tắc đã đứng trên bờ đường đất đỏ một bên là ruộng lúa xanh rì ven bờ cỏ mọc tràn lên cả phía trên như con đường làng dẫn về ngôi nhà ở quê xa tít. Mắt dõi xa hết tầm nhìn cho màu xanh bạt ngàn của đồng quê thấm đẫm vào lòng mà nỗi nhớ lại muốn dội ngược lên trên.
Nhành hoa mắc cỡ theo xe về phố biển cứ đung đưa với gió ngược chiều như gửi vào không gian lời thì thầm, “hoa trinh nữ ơi, bây giờ em ở đâu?”.
(Theo Blog Duy Phúc)