Hoạ bài MUỖi CHÍCH
MÓ MÓ, MÂN MÊ
Em lại ví von giống cọng mùng
Tay thì ra dấu cứ lung tung
Miệng cười khúc khích - la oang oảng
Mắt liếc tía lia - chớp sục sùng.
Mó mó, mân mê rồi nựng nựng
Cầm cầm, nắn nắn lại rung rung
Tay nâng, tay kéo, cầm ghì chặt
Tiếng nhạc du dương vọng tận cùng
Trần Mạnh Hùng
Muỗi chích
Hôm qua mộng thấy muỗi chui mùng
Bị chích tê người giật nảy tung
Ôm chiếc gối hồng nghe sảng khoái
Nhìn da mận đỏ chợt thêm sùng
Bây chừ ở dạ còn vui thú
Dạo ấy trong lòng bổng sợ rung
Nhất định đêm về xem cẩn thận
Bằng không nhát nữa ngại kim cùng
Vancali 1.31.15
Mấy hôm nay thấy em im ru bà rù tưởng có chuyện gì làm Đồng Lão lo quá chừng , bây giờ chịu "SƯỚNG" bài mới lại vậy mới ngoan chứ hì..hì...
Muỗi Cali nhát lắm ngủ khỏi giăng mùng hen
Muỗi Sợ
Muỗi thấy thịt thơm ngọa giữa mùng
Tìm đường đột nhập lượn lung tung
Bay trong đêm tối lo màn nhện
Nấp ở tường cao ngại thạch sùng
Vác xác chơi liều e quá ẩu
Mài kim chích đại lại hơi run(g)
Không đi thì đói đi thì sợ
Nhát cáy ham ăn khổ tận cùng
Đồng Lão
Phải công nhận muỗi Cali nhát thật , chứ muỗi Texas tâm sự như sau ....
Muỗi sầu
Lồng hương dáng ngọc ở trong mùng
Khiến muỗi hưng tình cánh rối tung
Xáp lại không xong lòng chợt tức
Nhào vô chẳng được dạ đâm sùng
Núi cao sừng sửng bờ vai động
Suối cạn im lìm ngọn cỏ rung
Bấm bụng toan liều nhưng ái ngại
Cám treo heo đói tội khôn cùng
Vancali 1.31.15
Muỗi Đói Gặp May
Dò dẩm hồi lâu lọt lỗ mùng
Muỗi vờn muỗi đợi lúc mền tung
Thiên đường lồ lộ lòng mừng húm
Vưu vật hây hây óc nổi sùng
Sãi cánh lao sầm vồ vập đốt
Vươn vòi chích mạnh nhấp nhô rung
Đầu hôm một phát chưa phê đủ
Tới sáng tăng hai sướng tột cùng
Đồng Lão
Ha ha con muỗi Huynh Đồng Lão bẹp dúm rùi hì hì ...
Muỗi xui xẻo
Vòng vo kiếm cách lọt vô mùng
Thấy lỗ chui vào lúc gió tung
Nhác thấy rừng thiêng hừng mặt nóng
Vừa nom thạch động bớt cơn sùng
Bày mưu hạ cánh nghe ê ẩm
Lựa kế tra vòi bổng phát rung
Vụt ả ngồi lên vùng đâp mạnh
Muỗi ta sợ hãi tới đường cùng
Vancali 1.31.15
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng