Mảnh vụn!
Đôi lúc không biết nên buồn hay nên vui. Có quá nhiều thứ gây ức chế, nhưng con người ta vẫn chấp nhận mọi thứ như nó vốn có. Hay họ không thể đổi thay?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2008 19:42:21 bởi Tuong Vi >
...........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2008 15:36:18 bởi Tuong Vi >
"
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ"
Mưa hôm nay không vui, hay tại lòng mình có quá nhiều uẩn khúc? Những vết xước ngổn ngang bất chợt ùa về...
Nhớ nhà, nhớ Mẹ! Sẽ còn bao nhiêu cơn mưa bất chợt ngổn ngang?
Cơn đau bất chợt! Bất chợt như trẻ nhỏ ước chi có Mẹ ở nơi này. Ngoài 20 rồi, còn bé gì nữa đâu mà kêu Mẹ. Nhưng lúc này ta chỉ mong sao có Mẹ ở bên.
"
Mẹ là nước chứa chan Trôi giùm con phiền muộn Cho đời mãi trong lành"...
Ta biết Mẹ luôn dõi theo ta... Ta biết. Nhưng cái tên người lớn trong ta cản ngăn ta chạy về khóc òa trong lòng Mẹ. Ta sợ rồi Mẹ lại lo...
"
Cho tôi xin tay mẹ nồng nàn Cho tôi xin chân trẻ rộn ràng" ...................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2008 16:13:38 bởi Tuong Vi >
Một khoảng lặng nho nhỏ trong câu chuyện!
4 năm nữa gặp lại, chắc chắn rằng cả tôi và bạn đều khác. Khác nhiều lắm. Chẳng biết khi gặp lại có còn cãi nhau chí choé như bây giờ. Mong bạn đi bình an!
Bạn muốn ngắm Phố Phường thêm chút nữa. Tôi lại kéo bạn đi, lại còn kêu ca và cằn nhằn nữa chứ... Tôi biết, chỉ vài ngày nữa thôi, được ngắm lăng Bác, ngắm những con đường như thế này là một điều xa xỉ. Nhưng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2009 14:34:06 bởi Tuong Vi >
Những tháng ngày đáng nhớ. Thuốc, Thuốc, và Thuốc. Mình ghét thuốc. Ghét cả bác sĩ. Biết là không phải nhưng vẫn ghét.
Tĩnh tâm nào Vi. Mệt mỏi quá.
Hic! Nhóc lại ngày kia mới về, mải mê với Biển quá đây mà. Mong nhóc vui. Nhưng không có nhóc ở nhà buồn quá nhóc ah? Vẫn mắng nhóc vậy thôi, nhưng yêu nhóc lắm!
Mưa!
Không khóc!
Không cười!
Không thế này!
Không thế kia!
...
ướt nhẹp. Xám ngắt.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: