MẮT KẼM GAI Phần 2

Tác giả Bài
chu sa lan
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.05.2008
MẮT KẼM GAI Phần 2 - 11.06.2008 08:15:06
 
4.
 
Đưa tay lên xem thấy gần 11 giờ đêm Thùy Dung gấp cuốn sách lại rồi vặn lu ngọn đèn dầu lửa. Đúng ra nàng cần phải tắt đèn để tiết kiệm nhưng nàng không muốn vì sợ ngủ trong bóng tối. Hơn ba năm sau ngày chồng chết nàng sợ ngủ một mình trong bóng tối. Chút ánh sáng lờ mờ nhưng đủ cho nàng thấy đỉnh mùng trắng ngà. Tự dưng nàng thở dài ứa nước mắt. Đôi mắt to và sáng. Nụ cười dễ thương. Giọng nói chậm và nhỏ nhẹ. Đạt hiền như con gái mới lớn. Sau khi quen nhau một thời gian nàng đưa Đạt về nhà giới thiệu với gia đình. Má của nàng rất chịu Đạt. Bà nói Đạt hiền nên không sợ đứa con gái cưng của mình bị chồng ăn hiếp. Còn ba của nàng không nói gì ngoài một câu. " Nó hiền quá mà mấy người hiền thường hay chết sớm ". Không biết điều này có đúng với người khác không nhưng lại đúng trong trường hợp của Đạt.
Thùy Dung cười trong bóng tối mờ mờ khi hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Đạt. Hồng Hạnh. bạn của nàng bồ với Khoa bị động viên vào Thủ Đức. Hồng Hạnh rủ nàng đi thăm Khoa và gặp Đạt. Mãi sau này khi dự đám cưới Hồng Hạnh mới tiết lộ cho nàng biết là Khoa vì tội nghiệp người bạn cùng phòng nên mới ngầm xếp đặt cho nàng với Đạt quen nhau. Khi vừa gặp nhau Khoa cười nói với nàng.
- Tôi hân hạnh giới thiệu với Thùy Dung đây là Đạt, bạn cùng giường với tôi. Nó nằm giường trên còn tôi nằm giường dưới. Nó hiền và nhà quê lắm nên Thùy Dung không sợ bị nó ăn hiếp đâu...
Đạt chỉ cười mà không nói trả lại câu nói đùa của bạn.
- Quê anh Đạt ở đâu?
- Dạ thưa cô tôi ở Cà Mau...
Thùy Dung cười nghĩ thầm. Ông này đúng là hiền và nhà quê. Nói chuyện với mình mà ông dạ thưa giống như mình là má vợ hay là huấn luyện viên của ông không bằng.
- Cà Mau chắc vui lắm hả anh Đạt?
Đang ngồi với chuyện với bồ Khoa cười lớn xen vào.
- Cà Mau mà vui gì. Thùy Dung không nghe người ta nói câu: " Ở đâu vui bằng xứ Cạnh Đền. Muỗi kêu như sáo thổi đỉa lội lền như bánh canh...".
- Có đúng như vậy không anh Đạt?
Đạt cười nói với nàng.
- Dạ đúng như vậy thưa cô. Đỉa ở Cà Mau nhiều lắm nhất là xứ Cạnh Đền. Cứ bỏ chân xuống nước là chút sau đỉa bu đầy cả chân...
- Nghe anh nói ghê quá ai mà dám ăn bánh canh...
Câu xác nhận của Đạt khiến cho Thùy Dung từ đó về sau không dám ăn bánh canh. Nàng nói với Đạt là mỗi lần ăn bánh cạnh nàng lại nhớ tới đỉa cho nên nhất định không ăn. Đạt muốn ăn, thèm ăn nàng nấu cho ăn riêng nàng không đụng đũa tới tô bánh canh.
Mãi cho tới sau này khi lấy Đạt, có con với nhau và ngay cả khi Đạt đã chết Thùy Dung  cũng không hiểu vì sau mình lại lấy Đạt. Nàng biết mình lấy Đạt vì tình yêu nhưng hỏi vì sao mình yêu cái anh chàng hiền như phật đó nàng cũng không tìm ra lý do. Đạt không đẹp trai hơn những người bạn trai cùng xóm của nàng. Đạt cũng không ăn nói có duyên vì anh ít nói và trầm lặng. Đạt cười nhiều hơn nói. Đạt là mẫu người nếu không thương được thời người ta cũng không ghét. Sau khi mãn khóa Đạt được về phục vụ tại quê nhà vì lý do gia cảnh. Vả lại đâu có ai thèm tranh dành với anh về Cà Mau, cái xứ khỉ ho cò gáy. Hơn một năm nàng với Đạt không có gặp nhau mà chỉ liên lạc qua thư từ. Một hôm khi đi học về nàng ngạc nhiên khi thấy Đạt ngồi nói chuyện với ba má của mình. Lý do mà Đạt lên Sài Gòn là xin phép cho nàng xuống Cà Mau chơi một tuần lễ. Dù bận học, dù không muốn lắm nhưng nàng không thể từ chối khi nhìn cái mặt hiền như phật và buồn hiu của Đạt. Nàng không ngờ một tuần lễ ở Cà Mau đã thay đổi cuộc đời của mình. Xuống tới Cà Mau ở nhà Đạt một tuần lễ nàng mới có dịp hiểu và thương anh nhiều hơn. Do đó nàng không chút do dự khi nhận lời lấy Đạt. Đám cưới thật đơn giản. Sau đám cưới nàng về Cà Mau sống. Nhờ có bằng tú tài 1 nàng xin được chân thơ ký trong tòa án. Cuộc sống ở tỉnh lỵ yên bình, nhàn hạ và nàng bằng lòng với hạnh phúc đang có. Nàng còn vui mừng hơn khi biết mình mang thai. Tuy nhiên cuộc đời không êm xuôi như nàng mong ước. Chiến tranh càng ngày càng gia tăng. Tiểu khu Cà Mau định thiết lập một căn cứ mới nằm ngay trên ngã ba của sông Bảy Hạp và con rạch Năm Căn với mục đích kiểm soát và dò xét hoạt động của Việt Cộng trong hai quận Năm Căn và Cái Nước. Không ai muốn lãnh một căn cứ nằm trong vùng địch kiểm soát. Hiền như phật và không biết chạy chọt Đạt được tiểu khu thăng chức trung úy và chỉ huy căn cứ Bảy Hạp. Thế là hai vợ chồng khăn gói tới căn cứ trong lúc nàng đang mang bầu ba tháng. Đạt không muốn vợ đi theo anh vào chỗ nguy hiểm nhưng nàng nhất định đi theo. Nàng đã nói với Đạt là chồng đâu thời vợ đó. Những ngày mới tới cái căn cứ buồn hiu này nàng khóc nhiều hơn cười. Tuy nhiên rồi  nàng cũng gượng vui để chấp nhận hoàn cảnh làm vợ của một người lính tiền đồn....
Ầm... Ầm... Ầm... Những tiếng nổ khủng khiếp rung rinh nhà cửa khiến cho Thùy Dung giật mình. Chụp vội khẩu súng, không kịp mang giày nàng chạy ra khỏi nhà.
- Bà Bùi... Bà Bùi... Tụi nó pháo tàu... Tàu của ông Khôi...
Thượng sĩ Bang nói với cấp chỉ huy của mình. Hơi gật đầu Thùy Dung hỏi.
- Mình có ai bị gì không?
- Chắc tụi nó không có ý pháo mình nên chỉ có vài trái rớt ngoài hàng rào...
Thùy Dung không hỏi nữa. Nàng nghe tiếng đạn nổ cùng với ánh lửa lòe chớp nơi ba chiến đỉnh của Khôi. Nàng với ông thượng sĩ nghe được hàng loạt tiếng bụp bụp rồi lát sau tiếng nổ rền trong bìa rừng.
- Đạn ở đâu mà họ bắn dữ quá...
Thượng sĩ Bang lên tiếng. Bà Bùi lên tiếng giải thích.
- Ông Khôi có nói với tôi là một chiếc tàu có súng đạn nhiều hơn đại đội của mình. Nay thấy họ bắn tôi mới tin...
Tiếng súng rời rạc rồi im hẵn ngoại trừ tiếng máy tàu nổ sình sịch trong đêm khuya.
- Chắc hết rồi... Bà vào nhà đi kẻo sương xuống lạnh...
- Ông cứ vào nhà ngủ trước đi...
Thượng sĩ Bang bỏ đi chỉ còn Thùy Dung đứng im nhìn về hướng bờ sông. Trong bóng đêm mờ mờ nàng thấy bóng của người nào đó giống như Khôi đứng trơ vơ trên mui tàu.
Trời sáng rõ. Nắng long lanh từng hạt đọng trên nền đất đen. Khi Thùy Dung và lính tới Khôi đã sẵn sàng.
- Ông và anh em có sao không?
Khôi cười tươi dù ánh mắt có vẻ mỏi mệt sau một đêm thiếu ngủ.
- Tụi nó bắn bảy tám trái mà không trúng... Tuy nhiên nếu mình không khóa họng thời lần sau sẽ lãnh đủ... Trên đồn chắc không có ai bị gì hả bà?
- Có tôi... Tôi bị mất ngủ vì sợ... vì lo...
Thùy Dung bỏ lững câu nói hơi tối nghĩa mà chỉ có người trong cuộc như Khôi mới hiểu. Mỉm cười Khôi hỏi nhỏ.
- Bà sợ gì? Lo gì?
Hơi cúi đầu xuống Thùy Dung nói thật nhỏ như không muốn cho mấy người lính nghe được.
- Tôi sợ gì... Tôi lo gì ông biết mà...
Liếc qua bên trái Khôi thấy đôi mắt long lanh đang nhìn mình.
- Thầy bói nói tôi có số chết vì tình hơn là chết vì súng đạn...
Bà chỉ huy trưởng căn cứ Bảy Hạp cười nhỏ.
- Cái đó thời tôi chưa biết...
Tàu quẹo vào rạch Năm Căn chừng năm ba trăm thước xong dừng lại. Dặn dò nhân viên canh gác cẩn thận Khôi và Thùy Dung chỉ huy tiểu đội lên bờ lục xoát. Đi sâu vào trong họ thấy có nhiều dấu chân còn mới. Cạnh một mô đất lớn họ tìm được nhiều vỏ đạn 82.
Thùy Dung đứng nhìn Khôi vừa đi vừa đếm bước từ chỗ mô đất ra tới bờ sông đoạn rút sổ tay ghi chép.
- Ông làm gì vậy?
- Tôi đo khoảng cách từ chỗ tụi nó đặt súng tới bờ sông để tính cách phản pháo. Hể tụi nó vừa bắn mà mình phản pháo trúng là tụi nó im liền...
- Ông học ở đâu vậy?
Khôi cười không trả lời.
- Ông Khôi...
Thùy Dung kêu với giọng nũng nịu. Khôi trả lời nhát gừng.
- Học ở trường chứ ở đâu...
- Trường nào?
Thùy Dung vặn.
- Trường trung học Võ Trường Toản...
- Tôi cũng học mà sao tôi không biết...
Khôi cười trong lúc ghi chép vào cuốn sổ tay.
- Bà biết làm chi những thứ giết người này... Đáng lẽ bà nên ở Sài Gòn hơn là giam mình trong cái tiền đồn heo hút...
Thùy Dung cố giấu tiếng thở dài như không muốn cho Khôi nghe được. Từ lúc đó cho tới khi lên tàu nàng có vẻ tư lự. Riêng Khôi mãi lo ghi chép và tính toán nên không thấy được.
Ra lịnh cho lính về đồn xong Thùy Dung nói với Khôi.
- Tôi đói bụng mà làm biếng về đồn nấu cơm. Tôi mời ông ra chợ ăn hủ tiếu...
- Tôi nhận lời nhưng bà phải để tôi trả tiền...
Hơi nhún vai Thùy Dung buông gọn.
- Hân hạnh...
Hai người bước song song trên con đường đất một bên là bờ sông còn một bên là hàng rào kẽm gai.
- Ông nhớ Sài Gòn không?
- Thỉnh thoảng... Dường như thỉnh thoảng nhớ thời mình lại nhớ thật nhiều. Bà xa Sài Gòn lâu chưa?
- Hơn một năm... Còn ông?
- Hai năm... Nhiều khi tôi chẳng muốn về Sài Gòn nữa. Bạn bè tản mạn khắp nơi. Gia đình thời không có...
Thùy Dung quay nhìn Khôi.
- Ba má ông không có ở Sài Gòn à?
- Ba tôi mất khi tôi còn nhỏ còn má tôi mất ba năm rồi. Tôi có người chị trước ở Sài Gòn sau chỉ theo chồng ra Nha Trang nên tôi chẳng còn ai ở Sài Gòn... Nhiều khi về phép tôi chỉ ở một hai ngày rồi đi...
Thùy Dung liếc người bạn đồng hành rồi mỉm cười vu vơ. Nhìn người đi bên cạnh Khôi lên tiếng.
- Bà nghĩ là tôi tả oán phải không?
- Làm sao ông biết tôi nghĩ ông tả oán...
Thùy Dung đưa tay lên bụm miệng vì biết đã lỡ lời. Nói như thế chẳng khác nào tự mình tỏ lộ cho người ta biết. Một vài người lính trong đồn chắp tay chào khi thấy Thùy Dung và Khôi đi với nhau. Hai người bước vào quán hủ tiếu. Chọn một cái bàn trong góc nhìn ra bờ sông Thùy Dung cười nói với Khôi.
- Nhiều lúc ngồi đây tôi có cảm tưởng như ngồi ở Sài Gòn...
Khôi cười nhìn Thùy Dung.
- Tôi cũng thế... Dòng sông này ở một lúc nào đó tôi tưởng như sông Sài Gòn. Nó khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên đi với bồ...
Thùy Dung làm bộ ngó ra dòng sông khi nghe câu nói của Khôi.
- Bà uống và ăn gì?
- Tôi xin ông một ly đá chanh và một tô hủ tiếu...
Khôi gọi hai tô hủ tiếu và hai ly đá chanh. Trong lúc ngồi đợi hai người im lặng ngó mong ra dòng sông Bảy Hạp. Nước lớn lừ đừ chảy. Mấy đứa con nít tắm sông cười hét vang vang. Thân cây khô chết trơ trọi. Đất sình đen đũi bốc mùi ngai ngái. Cảnh vật buồn và không có gì để nhìn ngắm. Hai ly nước đá chanh được đặt lên bàn.
- Mời ông...
- Mời bà... Tôi uống mừng cho...
- Ông muốn nói cho cái gì?
Khôi cười hớp ngụm nước như cố tình kéo dài thời gian để tìm câu trả lời.
- Cho tình bạn của tôi với bà... Bà đồng ý không?
Thùy Dung gật đầu cười cầm ly khuấy nước đá. Âm thanh của cái muỗng chạm vào thành ly nghe vui tai.
- Bạn thời tôi nhận... Tôi rất vui mừng có một người bạn tốt như ông...
- Cám ơn bà... Riêng tôi hân hạnh có được một người bạn đặc biệt như bà...
Chống tay lên càm Thùy Dung hơi nghiêng đầu nhìn Khôi.
- Tôi đặc biệt ở điểm nào?
- Nhiều điểm lắm...
- Đâu ông nói cho tôi nghe...
Khôi lắc đầu cười.
- Đó là một bí mật của tôi...
- Tôi muốn ông nói cho tôi nghe...
- Không... Bà phải tự tìm hiểu...
- Ông nhất định không nói hả?
Khôi cười lắc đầu trước sự hăm he của Thùy Dung.
- Ông cứng đầu lắm...
- Ông chồng của bà hiền lắm phải không?
- Ừ... Ổng hiền như ông phật. Tôi muốn gì cũng được...
- Bởi vậy bà mới hư...
Thùy Dung sầm mặt xuống.
- Ê... Tôi không có hư đâu nghe... Ông đừng có nói oan cho tôi...
Đón lấy tô hủ tiếu, đặt trước mặt Thùy Dung Khôi cười làm hòa vì biết mình lỡ lời.
- Tôi xin lỗi bà... Bà ăn hủ tiếu đi cho bớt giận...
- Ai thèm giận ông làm chi cho mệt...
Tuy nói là không giận nhưng Thùy Dung lại cúi đầu ăn không nói năng gì hết. Nàng ăn thật chậm. Thỉnh thoảng lại ngưng đũa nhìn ra bờ sông.
- Cháu Thùy Trâm chừng nào mới xuống thăm bà?
- Tôi không biết...
Khôi cười vì câu trả lời nhát gừng của Thùy Dung.
- Tôi có hứa với cháu là khi nào gặp lại tôi sẽ cho cháu một món quà...
Thùy Dung ngước lên nhìn Khôi với ánh mắt nửa dò xét nửa nghi ngờ.
- Ông nói thật hay là ông phịa ra để cho tôi hết giận?
Bị Thùy Dung gặn hỏi Khôi đành phải thú thật:
- Vì lỡ thất hứa với cháu do đó tôi tính chuộc lỗi bằng cách mua cho cháu một món quà...
- Ông tính mua kẹo cho nó hả... Ông đừng đem kẹo dụ con nít để khai thác nó...
Thùy Dung muốn cười nhưng cố gắng mím môi lại để không cho tiếng cười phát ra đồng thời nghiêm nét mặt để cho Khôi tưởng nàng vẫn còn giận. Bỗng dưng nàng muốn hành ông lính hải quân đang ngồi trước mặt mình cho bỏ ghét. Dù quen biết không lâu nàng nhận thấy Khôi có một nhiều điểm khác hẵn Đạt. Người chồng của nàng hiền lành quá do đó lắm khi trở thành nhu nhược. Khôi không dữ mà cũng không hiền. Khôi cứng đầu và cương quyết, nhiều khi quá cương quyết. Khôi tự tin, kiêu hãnh ngầm và có chiều sâu. Là người tự tín thêm kiêu hãnh cho nên từ khi gặp Khôi nàng cảm thấy tự tín và kiêu hãnh của mình bị va chạm hay tổn thương. Nàng phục nhưng có lúc lại thấy ghét Khôi.
- Bà nghĩ về tôi phải không?
Quái... Bộ ông này có thuật đọc được ý nghĩ của người khác sao mà ổng biết mình nghĩ về ổng. Từ ý nghĩ đó Thùy Dung buộc lòng phải chối.
- Ông là gì mà tôi phải nghĩ về ông?
Đưa ly nước lên uống một ngụm Khôi cười.
- Bà muốn nghe những nhận xét của tôi về bà không?
Thùy Dung ngước lên nhìn người đối thoại. Trong óc nàng hiện lên một ý nghĩ là ông này muốn cái gì đây mà dám phê bình người khác...
Giọng nói của Khôi vang lên chậm và đều đặn.
- Đây là những ý nghĩ thẳng thắn và thành thật của tôi cho nên nếu có va chạm tới tự ái của bà tôi xin bà đừng phiền giận...
Ngừng lại uống ngụm nước đá chanh xong Khôi mới hắng giọng. Trong lúc nói anh nhìn vào mặt của người đối diện như để dò xét hoặc đo lường phản ứng. 
- Sau nhiều lần gặp gỡ và chuyện trò tôi biết bà là một người đàn bà đặc biệt. Bà tự tín, cương quyết, kiêu hãnh...
Thùy Dung cười nói thầm trong trí não. Ông có thua gì tôi đâu. Sợ ông còn hơn tôi nữa kìa...
- Ba điều đó có thể do trời sinh hay do hoàn cảnh hoặc do cả hai. Nhiều khi tôi tự hỏi có cái gì khiến cho một người đàn bà đẹp, thông minh, khôn ngoan lại chịu giam mình ở chốn đèo heo hút gió này. Phải có cái gì đặc biệt lắm mới khiến cho bà ta bỏ phí thời xuân sắc của mình...
Ông ta bắt đầu nịnh mình, đưa mình lên mây xanh rồi chút nữa sẽ buông cho mình rớt xuống bùn. Thùy Dung cười thầm.
- Ý nghĩ đó ở mãi trong đầu khiến cho tôi phải điều tra về bà. Xuyên qua những điều dò hỏi và suy nghĩ riêng tư tôi tạm thời có một kết luận...
Dừng lại ở đó như chờ nghe câu nói của người đối thoại nhưng thấy Thùy Dung vẫn im lặng Khôi tiếp tục.
- Chồng bà được tiểu khu Cà Mau ủy nhiệm về đây thiết lập căn cứ Bảy Hạp, một vị trí quan trọng vì có thể dò xét mọi hoạt động của địch trong hai quận Cái Nước và Năm Căn. Cũng vì tính chất quan trọng này mà địch đã mấy lần định triệt hạ căn cứ song không thành công. Mặc dù không thành công nhưng chúng đã giết chết chồng bà. Hành động này va chạm mạnh mẻ tới tự ái và niềm kiêu hãnh của cô gái Sài gòn. Thù chồng lại thêm tự ái bị va chạm, bà đứng lên thay thế chồng để giữ vững căn cứ này. Bà muốn làm một Trưng Vương của thời xa xưa hay gần đây hơn là Bùi Thị Xuân. Bà muốn chứng tỏ cho kẻ địch biết rằng chúng có thể giết chết chồng bà nhưng không thể hủy diệt được ý chí của ông ta... Bà họ Bùi và sâu xa hơn họ Bùi còn là họ của nữ danh tướng Bùi Thị Xuân bởi vậy bà mới tự gọi mình là Bà Bùi...
Khôi dứt lời. Không khí im lặng trừ tiếng thở dài thầm lặng của Thùy Dung.
- Giỏi lắm... Ông còn giỏi hơn Tống Văn Bình nữa...
- Tôi không biết bằng cách nào mà bà được chi khu Cái Nước hoặc tiểu khu Cà Mau cho phép thay thế chồng làm chỉ huy trưởng căn cứ Bảy Hạp...
Thùy Dung ngắt lời Khôi.
- Đó là một bí mật của tôi...
Thùy Dung cười nhìn Khôi như muốn nói ông có tài thời ông hãy khám phá ra bí mật đó đi. Uống thêm ngụm nước đá chanh người lính hải quân gật gù.
- Tôi biết... Tôi hy vọng và chờ đợi dịp may để tìm ra bí mật của bà...
- Tôi nóng lòng chờ nghe ông tiết lộ về bí mật này...
Thùy Dung uống cạn ly nước. Câu nói của nàng như là một thách thức.
- Bà hết giận chưa?
- Tuy chưa hết giận nhưng đủ để cho tôi có thể ngồi nói chuyện với ông. Lần sau ông đừng chọc giận tôi nữa nghe...
Khôi le lưỡi cười đùa.
- Dạ thưa Bà Bùi em xin chừa...
Thùy Dung cười nhỏ vì câu nói đùa của người bạn trai. Trả tiền xong hai người trở lại tàu. Dừng nơi cổng đồn Thùy Dung hỏi.
- Ngày mai ông có lên đồn dạy cho lính tôi tháo ráp súng không?
Khôi cười lắc đầu.
- Tôi có việc cần làm nên tôi nhờ một nhân viên dưới tàu lên chỉ cho họ. Anh ta tên Thành, là một chuyên viên về vũ khí nên tháo ráp còn giỏi hơn tôi nhiều...
- Cám ơn ông... Mai mốt mình sẽ gặp nhau...
- Chào bà... Tôi xin bà hết giận tôi...
Hơi mỉm cười Thùy Dung cúi đầu bước vào cổng. Khôi không thấy được nụ cười tinh nghịch nở trên môi của người chỉ huy căn cứ Bảy Hạp cũng như câu lẩm bẩm.
- Còn lâu tôi mới hết sùng... Tôi muốn đì ông cho bỏ ghét. Cái mặt thấy...
Bước vào đồn Thành gặp thượng sĩ Bang đang đứng đợi ở cổng. Đi xuyên qua mấy hầm núp và giao thông hào ông ta đưa người lính hải quân tới một cái sân nhỏ có mấy người mặc bà ba đen đang đứng trong số đó có một người đàn bà.
- Em là Thành phải không?
- Dạ... Anh Khôi gởi tôi lên đây...
- Tôi là Bà Bùi...
Thành cười nói.
- Anh Khôi có nói về...
- Em cứ gọi tôi bằng chị đi cho thân mật... Mời em trổ tài...
Thành đúng là một chuyên viên về vũ khí. Không những tháo ráp nhanh nhẹn Thành còn giảng giải rành mạch về cách thức cũng như các tiểu xảo hoặc mánh khóe nhỏ nhặt để làm cho việc tháo ráp được nhanh chóng.
- Khí giới của Mỹ tối tân thật nhưng cũng có trở ngại nhất là đối với thời tiết của xứ mình. Nòng súng bị sét hay các cơ phận khác bị dơ cũng gây ra trở ngại nhất là vùng này gần biển lại ẩm thấp nên trong không khí vừa có nước và muối. Nó làm cho súng mau dơ hơn. Bởi vậy súng của tàu tụi em phải lau chùi hoài...
Thành nói với Thùy Dung trong lúc hai người đứng xem lính tháo ráp và lau chùi vũ khí. Buổi học kéo dài tới trưa mới tạm ngưng cho lính về ăn trưa.
- Chị mời em về nhà chị ăn cơm trưa...
- Dạ cám ơn chị em có đem theo đồ hộp...
Thùy Dung cười.
- Ăn canh chua cá kho không ngon hơn đồ hộp sao. Ông Khôi có nói với chị là em ngán đồ hộp tới cổ...
Thấy Thùy Dung đưa tay lên ngang càm làm dấu Thành bật cười một cách vui vẻ.
- Đi... Hai chị em mình về nhà ăn cơm rồi lát sau trở ra...
Thành không thể nào từ chối lời mời của một người đàn bà trẻ đẹp, duyên dáng và bặt thiệp như Thùy Dung. Về tới nhà Thùy Dung dọn cơm ra. Nàng ăn ít mà mời khách ăn nhiều hơn. Trong lúc ăn nàng gợi chuyện hay bắt đầu mở cuộc điều tra về đời tư của ông lính thủy đặc biệt của mình.
- Em đi lính lâu chưa?
- Dạ bốn năm rồi chị...
- Quê em ở đâu vậy?
- Dạ em ở Vĩnh Long?
Bới cơm vào chén cho Thành Thùy Dung cười hỏi tiếp.
- Chắc em ở chung  tàu với ông Khôi lâu lắm hả?
- Dạ cũng hơn một năm. Khi đi thực tập để lãnh tàu của Mỹ anh Khôi xuống trước nhất...
- Chị nghe nói ông Khôi ở binh chủng nào đó trước khi về hải quân...
- Dạ đúng như vậy thưa chị... Ảnh là trung sĩ nhất biệt động quân. Nhờ có bằng tú tài 1 và được tiểu đoàn trưởng thương nên ảnh được đi học khóa sĩ quan đặc biệt. Ra trường anh được đưa về toán biệt hải chuyên đổ bộ ra bắc. Khi biệt hải bị giải tán người ta giữ ảnh ở lại hải quân mà không trả ảnh về đơn vị gốc là biệt động quân. Điều này khiến cho ảnh sùng và bất mãn lắm. Trong thời gian tạm trú ở bộ tư lệnh hải quân anh có xích mích và gây gổ với một ông trung úy hải quân. Nổi máu anh hùng của biệt động quân ảnh dọng sặc máu mũi ông trung úy này...
Thùy Dung bật cười vì câu nói của Thành.
- Chắc ông Khôi du côn lắm hả Thành?
Thành lắc đầu binh liền.
- Không có đâu chị... Ảnh hiền và ít nói lắm. Sau vụ đánh nhau đó ảnh bị đưa ra hội đồng kỹ luật, bị giáng cấp xuống còn trung sĩ và bị đề nghị trả về biệt động quân. Nhưng không biết vì lý do gì mà cuối cùng họ giữ ảnh lại. Chắc họ muốn giữ ảnh lại để đì cho bỏ ghét. Ảnh bị đưa đi lãnh tàu rồi làm thuyền trưởng của một chiến đỉnh. Nếu không có vụ dọng vô mặt ông trung úy đó chắc giờ này ảnh cũng là trung úy rồi... Tội nghiệp ảnh... Ảnh nói với em là ảnh xin đi học khóa người nhái mà đơn xin bị bác vì lý do vô kỹ luật...  Ảnh là một người tốt. Ảnh hiền và thương lính vậy mà không hiểu sao mấy ông sĩ quan ở giang đoàn lại không ưa ảnh. Chỉ có ông chỉ huy trưởng là còn có chút cảm tình và bênh vực ảnh. Như chuyện biệt phái cho cái đồn của chị là họ muốn tống ảnh đi xa cho khuất mắt... Chị biết không ảnh giỏi lắm đó chị. Ảnh đàn một cây mà hát cũng không thua gì ca sĩ. Chị mà nghe ảnh đàn hát là chị mê liền...
Thùy Dung vừa vui vừa buồn khi nghe Thành nói về Khôi. Nàng cố giấu tiếng thở dài. Trong đời sống này những kẻ hiền lành như Đạt và có máu anh hùng- du côn như Khôi là những kẻ bị thiệt thòi nhiều nhất. Hiền lành như chồng nàng, không biết chạy chọt, nâng bi xếp nên mới bị đày ra đây rồi nhận lãnh cái chết. Có máu anh hùng cộng thêm những ẩn ức nên Khôi mới phát tiết bằng hành động du côn để rồi không bao giờ ngóc đầu lên trong quân đội.
Thành ngừng nói rồi buông đũa.
- Cám ơn chị... Chị đẹp mà nấu ăn ngon bởi vậy anh Khôi ảnh khen chị hoài...
Thùy Dung cười hỏi dồn.
- Ảnh khen ra sao Thành nói cho chị nghe đi...
- Ảnh khen chị đẹp mà lại giỏi vì chỉ huy cả đại đội...
- Cám ơn em...
- Thôi mình đi ra. Anh Khôi dặn là em phải chỉ cho lính của chị biết hết để rủi tụi này có rút đi thời họ nhớ mà làm...
Câu nói sau cùng của Thành làm cho Thùy Dung cảm thấy buồn. Như muốn che giấu nỗi buồn của mình nàng bước nhanh ra cửa. Vào lúc xế chiều Thành đã chỉ dạy tỉ mỉ chuyện bảo trì cho các khẩu súng. Dường như có cảm tình với Thùy Dung hay có thâm ý nào khác anh hứa sẽ đem sách vở cũng như một vài dụng cụ bảo trì lên cho mấy người lính. Đưa Thành ra tận cổng Thùy Dung còn dặn dò.
- Khi nào nhàn rỗi Thành lên đây chơi với chị nghe...
Đứng nhìn theo bóng người lính hải quân Thùy Dung mỉm cười cảm thấy vui vui trong lòng. Nàng vừa biết thêm được bí mật của ông lính biệt động-hải quân.
- Biết mà... Mặt coi hiền chứ cộc lắm... Dám dọng sặc máu mũi người khác... Mai mốt gặp mình sẽ chọc quê ổng chơi...
Thùy Dung cười khẽ khi nghĩ ra cách chọc quê Khôi. Nhìn về nơi mui tàu cao nàng thấy bóng một người đang lui cui làm việc.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
5.
 
Khôi gật đầu tỏ vẻ hài lòng sau khi điều chỉnh khẩu M79 tự động đúng theo phương hướng và giác độ mà mình muốn. Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ anh mới điều chỉnh được cũng như nối các dây đạn M79 lại với nhau rồi xếp gọn ghẽ vào cái thùng đạn lớn. Đậy súng lại cẩn thận anh leo xuống hầm tàu. Lục lọi giây lát anh lấy ra một vật gì được gói bằng giấy dầu không thấm nước. Cầm lấy vật đó anh lên đồn kiếm Thùy Dung. Vừa thấy mặt nàng vui vẻ hỏi.
- Ông bận lắm hả...
- Chỉ bận chút chút... Bà có việc gì nhờ tôi làm...
- Không tôi chỉ hỏi thăm vậy thôi...
Thấy Khôi cầm cái gói giấy dầu trong tay Thùy Dung hỏi.
- Ông đem cho tôi hả...
- Tôi có vật này muốn cho bà và anh em trong đồn xem thử... Xin bà kêu anh em tới để xem cho biết...
Thùy Dung bảo lính đi kiếm thượng sĩ Bang và ba trung đội trưởng tới xem Khôi thử súng mới. Khi mọi người có mặt đông đủ Khôi tháo bao giấy lấy ra một vật gì hình cong cong, ngang khoảng gần gang tay, dài độ gang tay rưởi, một bề có hai cọc nhọn dùng để cắm xuống đất, bề lõm vào có chỗ cắm dây điện.
- Đây là loại mìn mới nhất của lính Mỹ có tên là Claymore. Bên trong trái mìn có chứa hàng ngàn viên bi nhỏ. Nó được dùng để chống lại chiến thuật biển người của Việt Cộng. Khi phát nổ những viên đạn sẽ bay ra theo một hướng đã được định sẵn cho nên còn gọi là mìn định hướng...
Khôi mời mọi người ra một chỗ trống trải hướng ra ngoài bìa rừng. Khôi nói với thượng sĩ Bang cho lính ghép hai ba tấm ván lớn lại với nhau rồi dựng trên đất. Cắm hai cọc của trái mìn xuống đất, gắn một đầu dây điện vào trái mìn còn đầu kia vào một cần bấm Khôi lùi lại cho tới lúc hết dây điện. Ra dấu cho mọi người tìm chỗ núp xong Khôi bấm nút. Một tiếng nổ thật lớn cùng với âm thanh nghe bụp bụp vang lên. Mọi người đều lắc đầu le lưỡi khi thấy miếng ván có hàng trăm lỗ nhỏ.
- Nếu tụi nó lọt vào đúng hướng là mười người sẽ chết mười người, một trăm người sẽ bị thương một trăm người. Có hai điều mà quý vị phải cẩn thận khi gài loại mìn định hướng này. Thứ nhất là là đặt đúng cách. Bề cong ra ngoài và bề lỏm vào trong. Đặt lộn là khi bấm cò quý vị sẽ lãnh đủ. Điều thứ hai là phải đề phòng đặc công của tụi nó bò vào xoay mặt của trái mìn mà mình không biết thời lúc bấm nút mình sẽ lãnh đạn...
Quay sang Thùy Dung Khôi cười cười.
- Mai bà cho lính xuống tàu để lãnh mìn về phòng thủ căn cứ... Tôi có ba thùng. Tôi cho bà hết. Tôi chỉ giữ lại hai trái mìn để làm kiểng...
Đợi cho mọi người tản mác đi hết chỉ còn trơ lại hai người Thùy Dung nở nụ cười ý nhị.
- Thành dễ thương và được việc lắm...
Khôi nhìn Thùy Dung chăm chú.
- Bà hỏi nó nhiều điều về tôi lắm hả...?
Thùy Dung cười chúm chiếm.
- Chút chút thôi...
Khôi cười nói đùa trong lúc đốt điếu thuốc.
- Thằng đó mà bị một người đẹp như bà thẩm vấn thời cái gì mà nó không phun ra... Nó khai cái gì về tôi?
Thùy Dung cười khẽ khi nghe Khôi hỏi.
- Thành chỉ khuyên tôi là đừng có chọc ông giận. Ông mà cộc lên là ông dọng sặc máu mũi...
Thùy Dung rũ ra cười sặc sụa khi thấy Khôi ngẩn người trợn mắt nhìn mình rồi sau đó mặt đỏ lên vì mắc cở.
- Đó là một lỗi lầm khiến cho tôi vẫn còn áy náy tới bây giờ...
- Từ nay tôi không dám chọc giận ông nữa. Rủi ông dọng vô mặt tôi thời làm sao...
- Tôi xin hứa là không làm chuyện đó đối với bà. Nếu có giận tôi cũng chỉ làm...
Khôi ngừng lại. Thùy Dung hỏi liền.
- Nếu giận tôi ông sẽ làm gì?
- Bà đừng giận thời tôi mới dám nói...
- Tôi hứa là không giận ông...
- Nếu có giận tôi sẽ không dọng vô mặt mà chỉ hôn vô mặt bà cho hết giận...
Khôi nói bằng giọng nghiêm nghị và nhìn thẳng vào mắt Thùy Dung như để lường xem phản ứng của nàng. Anh thấy nàng chớp mắt mấy cái và làn da mặt hơi rám nắng chợt hồng lên như thẹn thùng lẫn sung sướng.
- Ông dám làm không?
Khôi kề môi sát vào khiến cho Thùy Dung phải né tránh bằng cách làm bộ cúi xuống cột lại dây giày. Khôi nói trong tiếng cười.
- Tôi tưởng bà chì tới độ dám để cho tôi hôn giữa ban ngày ngay trước mặt mọi người...
- Ông lì lợm quá tôi chịu thua ông... Cho tôi súng đạn nhiều quá ông coi chừng bị rắc rối. Nhất là người ta lại không ưa ông...
Khôi nhún vai.
- Những gì tôi đưa cho bà không có trong danh sách của tàu vả lại việc này chỉ có tôi với bà biết mà thôi. Ngoài ra tôi còn có một lý do quan trọng hơn. Tôi muốn đơn vị của bà đủ sức chống lại sự tấn công của địch. Tôi lo cho tính mạng của bà. Căn cứ của bà sẽ không được pháo binh hay phi cơ yểm trợ khi bị đánh. Còn bộ binh thời quá chậm hoặc sẽ bị phục kích khi tiếp viện. Công đồn đả viện là chiến thuật cũ rích nhưng hữu hiệu mà Việt Cộng thường hay áp dụng...
Trong lúc Khôi say sưa nói Thùy Dung len lén nhìn. Khuôn mặt xương xương. Làn da xạm nắng. Ánh mắt tinh anh nhưng buồn u ẩn. Tự dưng nàng thấy tội nghiệp người lính hải quân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh mình. Cái vỏ tự tín, cương quyết, kiêu hãnh chỉ để bao che cho sự cô đơn, nỗi buồn rầu và cái yếu đuối bên trong. Nàng hiểu được điều đó bởi vì nàng cũng ở trong hoàn cảnh tương tự. Nhiều khi nàng buồn muốn khóc. Nhiều khi nàng cần có một người để trò chuyện hay tâm sự. Lắm khi nàng cần có một người đàn ông ở bên cạnh để được làm nũng, để được cưng chiều, giận dỗi. Chung quanh đây cũng có người nhưng không phải là người đồng cảnh ngộ, chung tâm tình với nàng. Họ không có những suy tư, những ước mơ như nàng. Khôi như là vùng trời đã bị lãng quên, như quá khứ êm đềm của tuổi học trò. Khôi ngạo nghễ, kiêu hãnh nhưng cũng hiền hòa và rộng lượng bởi vậy Khôi mới lo lắng cho nàng.
- Thùy Dung...
Tiếng thì thầm của Khôi khiến cho nàng ra khỏi suy tưởng.
- Thùy Dung có làm gì không?
-  Dạ không...
- Tôi mời Thùy Dung đi uống cà phê...
- Tôi nhận lời nhưng ông hãy để cho tôi trả tiền...
Khôi cười đùa.
- Bởi vậy tôi mới rủ Thùy Dung...
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Thùy Dung giơ tay vẩy khi thấy Thành đang đứng trên mui tàu.
- Nó nói với bà nhiều chuyện lắm phải không?
- Nhiều chuyện lắm... Chuyện ông ra trước hội đồng kỹ luật, bị giáng cấp còn trung sĩ, chuyện ông xin đi học người nhái mà đơn xin bị bác... Thành có nói nếu ông không nổi máu anh hùng- du côn dọng vô mặt thằng cha trung úy nào đó thời giờ này ông đã đeo lon thiếu úy hay trung úy rồi...
Khôi cười cười.
- Bà chưa cho ăn kẹo mà nó đã khai hết trơn...
Thùy Dung bật cười vui vẻ.
- Thành còn khai với tôi nhiều điều hay ho lắm nhưng tôi không nói ra bây giờ đâu. Tôi để  cho ông hồi hộp chơi...
Hai người đi vào xóm chợ có hai tiệm cà phê, một ở đầu xóm và một ở cuối xóm. Họ thích quán cà phê cuối xóm hơn vì nó vắng khách và chỗ ngồi nhìn ra sông Bảy Hạp. Lý do quan trọng khiến cho họ chọn quán này vì nó nằm gần đồn và bãi đậu của tàu. Có chuyện gì xảy ra họ sẽ trở về không đầy năm phút.
Quán vắng người vào buổi xế chiều. Thùy Dung chọn một bàn cạnh cửa sổ nhìn ra bờ sông. Khôi gọi một ly cà phê sữa đá cho mình, ly đá chanh cho Thùy Dung và một cái bánh bao để họ ăn chung với nhau.
- Ông làm gì mà ngó tôi dữ vậy?
            Mặc dù đang nhìn ra khu rừng cây bên kia dòng sông Bảy Hạp Thùy Dung cũng biết Khôi đang ngó mình đăm đăm.
- Tôi thấy bà khác hơn ngày hôm qua...
- Ông thấy tôi khác cái gì?
- Bà diện đẹp hơn...
Thùy Dung cười im lặng. Chỉ có Khôi mới nhận ra điều này. Sáng hôm nay lúc thức dậy ngồi trước gương nàng nảy ra ý nghĩ là mình nên trang điểm một chút. Nàng kín đáo đánh phấn, kẻ mắt và thoa dầu thơm. Từ ngày Đạt chết nàng thôi trang điểm vì diện đẹp để làm gì? Cho ai nhìn? Tuy nhiên hôm nay nàng tìm ra lý do dù nhỏ nhoi để diện cho đẹp vì biết có người sẽ thưởng thức nhan sắc của mình.
- Tôi ước gì tôi gặp bà ở Sài Gòn lúc mình còn trẻ...
Thùy Dung mỉm cười khi nghe lời nói bóng gió xa xôi của Khôi.
- Ông có bồ lúc bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi...
- Trễ vậy... Hai ông anh của tôi có bồ sớm lắm. Hai ảnh gặp cô nào cũng tả oán là chưa có bồ vì còn đang học, vì cô đơn...
- Gọi là bồ cũng không đúng vì tôi mê cô ta trái lại cô ta chỉ xem tôi như bạn. Hai đứa là hàng xóm với nhau. Sau này cô ta đi lấy chồng... Đó là mối tình đơn phương...
- Ông còn yêu cô ta không?
- Tôi không biết... Lần sau cùng tôi gặp cô ta lúc cô ta đang mang thai đứa con đầu lòng. Cô ta trông già và xấu đi. Từ đó tôi tránh gặp cô ta... Tôi muốn giữ mãi hình ảnh đẹp của cô ta trong tâm tưởng. Bà biết mấy câu thơ này không... Hồng hồng tuyết tuyết... Mới ngày nào chẳng biết cái chi chi...
Gật đầu cười Thùy Dung ngâm khe khẽ.
- Mười lăm năm thắm thoát có ra gì
Ngoảnh mặt lại đã đến kỳ tơ liễu
Gặp em tay tế tay bồng
Tay cặp ông chồng tay dắt đứa con...
 
Khôi nhìn Thùy Dung với vẻ ngạc nhiên.
- Bà thích nhạc không?
- Thích lắm. Khi theo chồng về đây tôi có một cái cassette để nghe nhạc nhưng thời gian sau nó hư. Vả lại cũng không có pin để hát. Nhiều khi cũng nhớ...
- Tôi sẽ cho bà cái máy cassette của tôi...
- Rồi ông lấy đâu mà nghe nhạc...
- Tôi nghe hoài riết đâm ra nhàm...
Thùy Dung cười đùa.
- Sao cái gì ông cũng cho tôi hết vậy... Bộ kiếp trước ông mắc nợ tôi chắc...
Khôi cười.
- Tôi muốn cho hết chỉ sợ bà không nhận thôi...
Thùy Dung làm bộ ngó ra sông. Biết  câu nói bóng gió của Khôi ám chỉ điều gì nàng nghĩ thầm.
- Ông cứ cho đi rồi ngày nào đó tôi sẽ nhận...
Nói xong câu nói dò ý tứ của Thùy Dung nhưng thấy nàng im lặng ngó mong ra ngoài bờ sông Khôi có vẻ buồn tủi. Vì cúi đầu nhìn xuống bàn anh không thấy được nụ cười hóm hỉnh của người bạn gái.
- Tôi nghe nói ông đàn hát hay lắm...
Khôi ngước lên cười. Thùy Dung cảm thấy lòng mình chùng xuống vì nụ cười ngác ngơ buồn rầu của người ngồi bàn bên kia.
- Bà biết quá nhiều về tôi trong khi tôi lại mù tịt về bà...
- Ông có chịu đàn hát cho tôi nghe không hay là đợi tôi phải năn nỉ ông...
- Lúc nào bà muốn nghe tôi sẵn sàng...
- Uống cà phê xong ông về tàu lấy đàn trong lúc tôi về đồn lo nấu cơm chiều. Ăn cơm xong là bắt đầu giờ văn nghệ...
Khôi cười trước lệnh của người bạn gái. Thùy Dung trả tiền. Hai người rảo bước về hướng mấy chiếc tàu đang ủi bãi trước cửa đồn.
- Ông lẹ lên nghe... Tôi chờ ông ăn cơm...
Khôi gật đầu cười. Xuống chỗ nằm của mình lấy cái máy cassette và mấy cuộn băng bỏ vào cái túi xách nhỏ, tay cầm cây đàn anh nói với Tuyên.
- Anh đi ăn cơm tối với Bà Bùi. Tuyên coi chừng tàu dùm anh...
Tuyên cười lớn.
- Anh cứ đi chơi cho đỡ buồn... Có gì tôi lo cho...
- Cám ơn Tuyên... Anh sẽ không ở lâu đâu... Anh sẽ về trước khi trời tối...
Bước vào nhà đặt cây đàn và cái máy cassette lên bàn Khôi nhẹ bước ra sau bếp. Anh im lặng nhìn Thùy Dung đang đứng nấu cơm. Dù biết Khôi đang nhìn mình song nàng làm bộ như không biết và thản nhiên vừa chiên cá vừa hát nho nhỏ.
- Bà hát còn hay hơn tôi mà lại yêu cầu tôi hát cho bà nghe...
- Thành nói tôi mà nghe ông đàn hát là tôi sẽ mê ông liền. Bởi vậy tôi muốn thử...
Nói xong câu nói Thùy Dung quay nhìn Khôi.
- Ông chịu đàn không... Chậm là tôi đổi ý liền...
- Chịu... Tôi đứng đây rồi bà có đổi ý cũng không được...
Hai người ăn nhanh bữa cơm chiều. Thùy Dung lo dọn dẹp trong lúc Khôi chỉnh giây. Nhìn người đang ngồi đối diện mình qua chiếc bàn bằng cây Khôi hỏi.
- Bà muốn nghe loại nhạc nào? Bà thích nhạc sĩ nào?
- Tùy ông...
Mặc dù trời còn sáng nhưng Thùy Dung có cảm tưởng như căn phòng hơi tối lại khi tiếng nhạc nổi lên.
 
- Tôi như người ru mộng
sống cuộc đời bềnh bồng
ngó quanh đời quạnh hiu
Buồn rơi theo năm tháng
chết trên lưng tháng ngày
Tôi như loài cỏ dại
tôi như loài cỏ dại
suốt một đời chênh vênh
suốt một đời buồn tênh...
 
Thùy Dung nghe hồn mình chìm lắng trong nỗi buồn thật mơ hồ, thật dịu nhẹ. Giọng hát của Khôi trầm ấm, hơi khàn có lẽ vì hút nhiều thuốc lá nhưng quyến rủ ở chỗ phô bày tâm tình của mình cho người khác thấy.
 
-  Em có thương thì xin chút hiền ngoan thật lòng
vì cõi đời này là những đam mê.
là những chia ly
là những đớn đau lẻ loi
Nên vẫn hoài còng đi se cát
Biển nhớ mênh mông
tình vẫn hư không... đời đời...
 
Thùy Dung nhìn Khôi khi nghe câu "  Em có thương thì xin chút hiền ngoan thật lòng ". Tuy nhiên nàng thấy Khôi đang cúi đầu xuống. Mái tóc đen dài vì lâu ngày chưa được cắt tỉa. Hàng ria mép lún phún đen. Khung mặt gầy. Đôi mắt lá răm khép lại. Bờ mi cong. Khôi quên mất mình đang ở đâu. Quên cả người đang ngồi nghe mình hát.
 
-  Tôi như giòng sông cạn
cuốn quanh đời mệt nhoài
cuốn theo giòng nghiệt ngã
Buồn rơi theo năm tháng
úa trên lưng tháng ngày
Tôi mang hồn cỏ dại
ngu ngơ tự hỏi lòng
bỗng một ngày thiên thu
bỗng một đời phù du...
 
Khôi ngước lên với nụ cười ngây ngô như vừa tỉnh mộng. Thùy Dung cười nhẹ.
- Ông mà hát thời có khối người mê...
- Tôi không thích...
- Tại sao?
- Tôi ích kỷ... Chỉ hát cho riêng mình hay người nào mình muốn nghe như bà chẳng hạn...
- Cám ơn ông... Tôi có một đề nghị là ông gọi tên của tôi...
- Nếu Thùy Dung không gọi ông Khôi...
Chống tay lên càm Thùy Dung cười nói với Khôi.
- Dung muốn có một kỷ niệm đẹp để lỡ khi nào Khôi đi xa...
- Khôi cũng vậy... Bản nhạc mà Khôi sắp hát cho Thùy Dung nghe là của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng...
Khôi cúi đầu xuống cây đàn. Âm thanh chùng xuống nghe não lòng.
 
-  Mai mốt em về, em về đâu?
Con sông nước chảy trắng chân cầu
Tiếng hát già nua - người bạn cũ,
Ðêm dài muôn thuở buộc lòng nhau
 
Ngoài kia buồn không?
Buồn không em?
Xa hỡi ngàn xa, bóng nhạn chìm!
Thương ai, ái ngại tìm đôi mắt
Chưa biết đêm nào thức trắng đêm
 
Mái tóc vì em bồng bềnh bể khơi
Áo mỏng vì em nằm đây nhớ đời
Chiêm bao nửa giấc
Trời mưa bụi
Thấp thoáng em về như lá rơi...
 
Thùy Dung nhìn vào đôi mắt đẹp buồn của Khôi. Đàn ông mà có đôi mắt đẹp hơn mắt con gái, đẹp như mắt Thùy Trâm, con của mình. Chắc phải có nhiều người mê lắm. Nhiều người mê đôi mắt, chết vì tiếng hát này. Nó là những lời tỏ tình hay nhất, đẹp nhất. Nhìn Khôi Thùy Dung nhớ tới Khiêm, anh của nàng. Khiêm cũng đi lính biệt động quân, cũng đàn hát, cũng có nhiều bồ...
 
- Ơn em thơ dại từ trời
Theo ta xuống biển vớt đời ta trôi
Ơn em dáng mỏng mưa vời
Theo ta lên núi về đồi yêu thương.
Tạ ơn em
Tạ ơn em.
 
Khôi ngước lên nhìn Thùy Dung khi bắt đầu hát đoạn nhạc đầu tiên trong ca khúc Ơn Em của nhạc sĩ Từ Công Phụng. Thùy Dung cảm thấy mình như bị hút vào đôi mắt long lanh buồn u ẩn của Khôi.
 
- Ơn em ngực ngải môi trầm
Cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan.
Ơn em hơi thoảng chỗ nằm
Dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi
Tạ ơn em
Tạ ơn em.
Ơn em tình những mù lòa
Như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi
Ơn em hồn sớm ngậm ngùi
Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau
Tạ ơn em
Tạ ơn em
 
Thùy Dung hơi đỏ mặt khi thấy Khôi mỉm cười hát câu " Ơn em ngực ngải môi trầm. Cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan ".
Khôi ngừng đàn uống một ngụm nước lạnh. Nhìn Thùy Dung anh cười hỏi.
- Dung biết bản này không...
 
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới
Ngoài trống vắng mà thôi
Thùy Dung ơi, tình ơi...
 
Thùy Dung cười thành tiếng.
- Khôi sửa lời của người ta bộ Dung không biết sao. Anh Khiêm của Dung hát bản Khúc Thụy Du của Anh Bằng hoài...
 
- Như loài chim bói cá
Trên cọc nhọn trăm năm
Tôi tìm đời đánh mất
Trong vũng nước cuộc đời
Dung ơi và tình ơi !
Ðừng bao giờ em hỏi
Vì sao ta yêu nhau...
 
Chống tay lên càm nhìn ra ngoài trời nhưng Thùy Dung cảm thấy Khôi nhìn mình bằng ánh mắt nồng nàn, say đắm và tắm đẵm đam mê trong lúc hát hai câu " Đừng bao giờ em hỏi. Vì sao ta yêu nhau "...
 
- Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh rung
Vì sao chân không vững
Vì sao và vì sao !
Hãy nói về cuộc đời
Tình yêu như lưỡi dao
Tình yêu như mũi nhọn
Êm ái và ngọt ngào
Cắt đứt cuộc tình đầu
Dung bây giờ về đâu ?
 
Tiếng hát nhỏ dần. Âm thanh tắt lịm.
- Thùy Dung có thể ngồi nghe Khôi hát suốt ngày... Dung mê nghe Khôi hát... Không có mê người đâu mà ham...
Dựng cây đàn vào góc nhà Khôi cười.
- Không có người làm sao có tiếng hát... Mấy giờ rồi Thùy Dung?
- Năm giờ...
- Khôi phải về tàu... Khôi đã thay pin mới cho máy cassette. Tối nay Dung tha hồ nghe nhạc. Ngày mai Khôi sẽ đem cho Dung một bình điện lớn có thể dùng cả tuần lễ. Khi nào hết điện Khôi sẽ đổi cho Dung cái khác...
- Cám ơn Khôi...
Ngừng lại giây lát Thùy Dung cười nói với giọng âu yếm.
- Khôi nhắm mắt lại đi...
- Chi vậy?
- Người ta biểu nhắm mắt thời cứ nhắm mắt đi... Ai có ăn thịt đâu mà sợ...
Không nói lời nào Khôi nhắm mắt lại và cảm thấy chút giao động trong lòng khi làn môi mềm ấm của Thùy Dung chạm lên má của mình.
- Thùy Dung đền ơn Khôi ngồi hát...
Khôi cười nhẹ bước nhanh ra cổng. Anh không nhớ mình để lại cây đàn còn dựng trong góc nhà. Thùy Dung thấy nhưng cũng không nhắc. Dường như nàng muốn Khôi quên để có lý do trở lại.


 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
6.
 
Mười hai giờ đêm. Trời thật tối. Sao vời vợi. Dòng sông Bảy Hạp sáng mờ mờ. Khu rừng cây đen thẳm. Tay mang khẩu M16 Thành đi đi lại lại sau lái tàu. Đêm nay anh gác ca thứ nhì từ 11 giờ đêm tới 2 giờ sáng. Khôi vẫn còn thức dù đã quá nửa đêm. Không hiểu tại sao anh không buồn ngủ. Dường như có điều gì khiến cho anh lo lắng.
- Anh uống cà phê không tôi pha cho anh một ly?
Thành hỏi và Khôi trả lời nhanh.
- Uống... Cà phê đen với đường cũng được...
Lát sau Thành mang lên mui tàu hai ly cà phê nóng và thơm. Hớp ngụm nhỏ Khôi tặc lưỡi.
- Ngon... Giải ngũ mày mở quán cà phê chắc đắc lắm...
Thành cười lớn.
- Anh quên là ba má tôi có quán cà phê tại chợ Biên Hòa à...
- Mày nói hoài mà tao quên mất...
Thành cười nhìn  Khôi.
- Chắc Bà Bùi hớp hồn anh rồi phải không?
- Sao mày biết tao thích bả?
- Chị ấy đẹp, dễ thương và hiền lành. Người như vậy anh thích cũng phải. Chỉ hỏi huyên thiên về anh...
- Rồi mày phun ra hết phải không?
Thành nhăn răng cười trong bóng tối.
- Thì tôi cũng nói sơ sơ... Chỉ hỏi hoài nên tôi phải nói... Chỉ có thích anh chỉ mới hỏi dò chớ bộ...
Khôi cười vui vẻ.
- Thì tao có nói gì đâu. Có điều mày kể chuyện tao dọng sặc máu mũi thằng cha trung úy làm cho bả chọc quê tao...
Thành cười hăng hắc. Khôi đứng lên nhìn qua bên kia bờ sông trong lúc đưa ly cà phê lên định uống. Đột nhiên anh thấy ánh sáng loé lên trong đêm tối thâm u liền theo đó là hai tiếng  bum bum.
- Pháo kích... Thành... Pháo...
Như một phản ứng Khôi nhảy tới chỗ khẩu M79 tự động. Bụp... Bụp... Bụp... Khôi miết cò... Ầm... Ầm... Hai tiếng nổ làm lùng bùng lỗ tai. Nước văng tung tóe cùng với đất cát bay rào rào. Tiếng nổ của đạn M79 rền vang trong đêm vắng. Bụp... Thành bắn liền hai trái sáng về hướng bên kia sông. Tiếng máy tàu nổ. Ba giang đỉnh lùi ra giữa sông.
- 11 đây Đan Khôi... 11 đây Đan Khôi...
- 11 nghe Đan Khôi...
- Anh có bị gì không?... Nghe rõ trả lời...
- Đan Khôi đây 11... Tụi này bình an...
- Tango 12  đây Đan Khôi...
- 12 nghe Đan Khôi... Nó chơi cách tôi chừng chục thước... Tụi tôi vô sự chỉ có thằng Tây sặc máu mũi một chút thôi...
Khôi yên tâm khi nghe hai chiếc tàu kia báo cáo không có nhân viên nào bị thương. Lần thứ nhất địch pháo hơi xa nhưng lần thứ nhì lại gần hơn chứng tỏ địch đã điều chỉnh mục tiêu. Lần thứ ba pháo sẽ rơi trúng mục tiêu là ba chiếc tàu đậu cạnh nhau ngay trước cửa đồn.
Cảnh vật trở lại yên lặng. Mọi người đều ngủ yên trừ Khôi vẫn đứng im trên mui tàu nhìn về hướng rừng thưa. Anh giống như một pho tượng cô đơn và buồn rầu.
Vừa mặc quần áo xong Khôi thấy Thùy Dung đang bước xuống tàu. Đi trước nàng là Tuyên và Thành.
- Ảnh mới vừa thức dậy... Đêm qua ảnh thức suốt đêm...
Thấy Khôi tươm tất trong bộ quân phục mới Thùy Dung cười hỏi.
- Ông đi đâu mà diện vậy?
- Đâu có đi đâu... Hết quần áo mà làm biếng giặt nên tôi phải lôi mấy bộ quần áo mới ra mặc...  Đêm qua bà có bị gì không?
Thùy Dung lắc lắc mái tóc xỏa ngang vai.
- Chỉ rớt có hai trái thôi. Cũng may lọt vào chỗ trống... Tôi nghe tàu bắn dữ quá...
Khôi cười nhẹ.
- Tụi này bắn dọa chứ có thấy ai đâu. Tôi mời bà đi uống cà phê..
Quay sang Thành và Tuyên Khôi tiếp.
- Hai đứa đi luôn cho vui...
- Tụi này ăn uống rồi... Vừa về tới tàu thời gặp chị...
Tuyên ngập ngừng. Hiểu ý Thùy Dung cười.
- Em cứ gọi chị Bùi...
Tuyên cười nói với Khôi.
- Anh đi với chị Bùi đi còn hai đứa tôi phải lo chùi súng. Tôi sợ tụi nó sẽ pháo mình dài dài...
- Ừ... Anh cũng nghĩ như vậy... Nhớ gắn thêm đạn cho khẩu M79 tự động...
Khôi và Thùy Dung bước lên bờ.
- Tôi mời ông lên nhà uống cà phê...
- Thùy Dung muốn tôi đàn hát nữa phải không?
- Không... Đêm qua tôi thức tới hơn mười giờ nghe hết một cuộn băng nhạc của ông cho mượn. Tôi muốn bàn với ông một chuyện quan trọng hơn...
Vào tới trong đồn Khôi để ý thấy lính tráng lo đắp lại công sự phòng thủ, chùi các ổ súng đại liên cũng như kiểm soát lại các dây mìn. Dường như họ chuẩn bị vì sợ bị địch tấn công. Thấy Thùy Dung mang ra hai cái phin cà phê Khôi cười cười.
- Lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức hương vị của Sài Gòn...
Thùy Dung nói trong lúc chế nước sôi vào phin cà phê.
- Tôi nhờ một ông trung đội trưởng mua dùm khi ổng đi phép ở Cà Mau. Cà phê chắc không ngon bằng Sài Gòn...
Khôi im lìm nhìn những giọt cà phê đen nhánh rơi chầm chậm xuống cái ly thủy tinh. Thùy Dung kéo ghế ngồi đối diện với Khôi.
- Có chuyện gì mà Khôi thấy Thùy Dung lo âu vậy?
- Chi khu gọi báo cho tôi biết là tình báo của tiểu khu khám phá ra sự chuyển quân của địch về vùng Cái Đôi... Đơn vị mới này là đại đội 321 chủ lực miền...
Thùy Dung trải lên bàn tấm bản đồ rồi đưa ngón tay trỏ chỉ vào vị trí in hai chữ Cái Đôi xong tiếp nhanh.
- Từ Cái Đôi về căn cứ này chừng mười mấy cây số. Như vậy chắc chúng đã có mặt ở đây rồi...
Khôi gật gù cười. Trong lúc Thùy Dung có thái độ khẩn trương thời anh lại tỏ ra bình tịnh cùng với giọng nói từ tốn vang lên.
- Đêm qua chúng pháo kích là để dò xét xem tình hình cũng như phản ứng của ta. Không chừng đêm nay chúng sẽ tiền pháo hậu xung...
- Khôi tính thế nào?
Thùy Dung hỏi bằng giọng không được bình thường. Lo âu cũng có mà nũng nịu cũng có. Khôi không trả lời vì đang chăm chú nhìn vào bản đồ. Lát sau anh mới ngước lên cười nói với Thùy Dung.
- Biết địch sẽ tập trung quân để đánh mà mình không cản được. Đó là cái bất lợi của mình. Tuy nhiên mình cũng có được lợi điểm là căn cứ nằm lọt giữa vùng sông rạch chằng chịt. Mặt đông là sông Bảy Hạp thời mình không lo vì đã có tàu bảo vệ. Mặt bắc có con rạch nhỏ này...
Chỉ tay vào con rạch nhỏ Khôi nói tiếp.
- Nếu tập trung quân ở vùng Cái Đôi địch phải vượt qua con rạch Bà Quan rồi chia ra làm hai cánh tấn công vào hai hướng tây và nam của căn cứ. Theo tôi ước lượng thời mặt tây mới là hướng tấn công chính của chúng...
Thùy Dung nhìn Khôi như chờ nghe giải thích thêm.
- Tuy có nhiều rừng thưa và mô đất lớn tiện cho việc ẩn nấp nhưng mặt nam lại nằm cạnh bờ sông do đó tôi nghĩ địch sẽ không tập trung nhiều quân để tấn công vì sợ hỏa lực của tàu. Phần mặt tây địa thế tuy trống trải nhưng sẽ không được bao che bởi hỏa lực của tàu cho nên địch sẽ tập trung quân đánh vào vì chúng nghĩ sẽ đè bẹp được hỏa lực yếu kém của căn cứ...
- Thùy Dung có bao nhiêu máy truyền tin?
- Mỗi trung đội được trang bị một máy 25. Riêng ông thượng sĩ và Dung mỗi người có riêng một máy để liên lạc với nhau...
Khôi cười. Thùy Dung thấy nụ cười của người bạn trai tươi tắn và vui vẻ như tìm ra cái gì mới lạ.
- Khôi nghĩ hai đứa mình nên có một tần số riêng để liên lạc hoặc cần bàn chuyện gì Khôi không phải lội bộ lên đây hoặc Thùy Dung cũng không phải đi xuống tàu...
Nheo mắt nhìn Khôi Thùy Dung đùa.
- Chứ không phải có tần số riêng để cho Khôi tha hồ tán tỉnh...
Khôi cười cười nói lảng.
- Thùy Dung nên đem hai trung đội với ba khẩu đại liên M60 bố trí cho mặt tây, chừng một tiểu đội canh mặt bắc còn bao nhiêu phòng thủ mặt nam. Đặt một số mìn định hướng ở mặt tây để chống lại chiến thuật biển người và phòng khi địch tràn vào căn cứ...
Thùy Dung đứng lên trong lúc nói.
- Mình đi một vòng căn cứ quan sát và Khôi chỉ cho Thùy Dung các địa điểm để bố trí các khẩu đại liên...
- Chuyện này ông thượng sĩ Bang có thể làm được...
Tuy nói như vậy nhưng Khôi cũng đi với Thùy Dung ra ngoài gặp thượng sĩ Bang.
- Tôi định gặp bà để bàn chuyện bố trí các trung đội. Tôi đoán tụi nó sẽ đánh mặt tây vì đây là hướng mà tàu của ông Khôi không can thiệp được...
Khôi cười nhìn Thùy Dung.
- Bà thấy chưa... Ổng cũng nhìn ra điều đó...
Thùy Dung cười gật đầu nói với người đại đội phó của mình.
- Tôi và ông Khôi cũng đoán như ông vậy. Tôi để cho ông toàn quyền bố trí các khẩu đại liên. Tuy nhiên ta cũng nên để một ít lính phòng bị hai mặt kia...
Khôi thêm vào.
- Tụi nó sẽ pháo trước khi tấn công... Mọi người ráng tìm chỗ nấp để khỏi bị thương...
Đi một vòng quan sát xong Khôi nói với Thùy Dung.
- Khôi phải về tàu chuẩn bị. Có chuyện gì cần bàn Khôi sẽ gọi máy...
Thùy Dung đứng im nhìn Khôi chậm bước trên con đường đất dẫn ra cổng. Hai tay thọc vào túi quần, đầu cúi xuống, Khôi đi thật chậm như vừa đi vừa suy nghĩ chuyện gì. Từ khi quen nhau nàng để ý tới dáng đi của Khôi. Anh không bao giờ bước nhanh hoặc hấp tấp như mọi người. Với Khôi đi như là một cách để suy tư và an dưỡng. Một hôm ngồi trong quán cà phê nàng mỉm cười lắc đầu khi nhìn thấy Khôi vẫn cúi đầu chậm bước trong cơn mưa lất phất. Một lần nàng hỏi: " Tôi không bao giờ thấy ông vội vàng, hấp tấp như bao nhiêu người khác? "  Khôi cười trả lời: " Thời gian có chờ có đợi mình đâu mà mình phải vội vàng hay hấp tấp..."
Chiều từ từ xuống. Thùy Dung đứng nơi lô cốt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Nàng nhìn chăm chú vào một bóng người. Khôi. Hai tay thọc vào túi quần, đầu hơi cúi xuống, Khôi bước chậm trên con đường đất dọc theo bờ sông đi về hướng biển. Thỉnh thoảng nàng thấy Khôi dừng lại quay đầu nhìn vào khu rừng thưa rồi tiếp tục bước. Khi hoàng hôn xuống và trước khi bước vào hầm chỉ huy Thùy Dung còn thấy bóng Khôi đứng im như pho tượng cô đơn và buồn bã.
Trái với sự ưóc đoán, mong đợi và hồi hộp của mọi người địch không có hành động nào kể cả việc pháo kích. Dường như chúng chờ cho mọi người mỏi mệt mới tấn công. Khôi cũng không lên căn cứ gặp Thùy Dung. Anh thức suốt đêm cho nên phải ngủ ngày. Để tránh pháo kích đoàn tàu phải thay đổi vị trí hai hoặc ba lần trong một đêm. Việc này khiến cho thủy thủ đoàn mỏi mệt rồi phàn nàn nhưng họ kiên nhẫn làm theo lệnh của cấp chỉ huy.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
7.
 
Nước lớn lên thật cao. Nắng xế chiều không gay gắt lắm nhờ có gió. Nằm trên chiếc võng treo sau lái tàu Khôi lơ đểnh nhìn. Dãy nhà lá xám mốc. Lá cờ vàng ba sọc đỏ bay phất phơ trên đỉnh cột cờ bằng cây cao của chiếc đồn địa phương quân. Vọng gác buồn hiu. Con đường dọc theo bờ sông không người đi lại. Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ Khôi chợt chú ý tới một người lính. Từ trong đồn đi ra anh ta đứng nơi bờ sông chăm chú ngó ba chiếc tàu thật lâu rồi rút túi lấy ra cuốn sổ tay ghi ghi chép chép cái gì xong bỏ vào túi trở lại. Cử chỉ của anh ta khiến cho Khôi thắc mắc nhưng anh cứ giả vờ như đang ngủ không biết gì về hành động khác thường của người lính địa phương quân. Đứng nhìn thật lâu xong anh ta đi về hướng xóm nhà lá. Vì khoảng cách khá xa nên Khôi không thể nhận diện người lính. Anh chỉ thấy anh ta mặc quần kaki xanh và mang sợi dây nịch màu vàng.
Tiếng nói từ máy 25 vang lên.
- Đan Khôi đây Thùy Dung... nghe rõ trả lời...
Khôi chậm chạp nhấc ống liên hợp của chiếc máy 25.
- Đan Khôi nghe Thùy Dung...
Giọng nói ấm êm của Thùy Dung vang vang.
- Khôi khoẻ không?
- Mệt chút chút... Thức ban đêm và ngủ ban ngày thành ra hơi lừ đừ...
- Mình đi ăn hủ tiếu... Khôi chịu không?
- Chịu... Thùy Dung trả tiền nghe vì Khôi không còn đồng nào dính túi. Tàu phát lương tới trễ thành ra...
Tiếng cười của Thùy Dung vang lên vui vẻ.
- Mai mốt lãnh lương Khôi đưa Thùy Dung giữ dùm cho... nghe rõ trả lời...
Khôi cười lớn.
- Đưa cho Thùy Dung rồi đòi lại khó lắm. Phải năn nỉ gãy lưỡi may ra...
- Thì Khôi năn nỉ một chút có sao... Biết đâu nhờ năn nỉ, ỉ ôi mà Khôi còn được thêm nhiều thứ khác... Hẹn gặp ở quán...
Thùy Dung cúp máy. Khôi chậm rãi mặc quần áo. Cầm lấy khẩu Colt 45 nhét vào lưng quần nhưng nghĩ sao anh lấy ra bỏ trên giường. Bước vào quán Thùy Dung thấy Khôi đang nhâm nhi ly cà phê. Nàng vừa ngồi xuống chú Hòng đặt trước mặt nàng tách trà nóng. Thấy Khôi đưa tay che miệng ngáp nàng cười hỏi.
- Khôi buồn ngủ hả?
- Buồn ngủ cũng có mà ghiền thuốc lá cũng có. Thùy Dung mua cho Khôi gói thuốc lá được không...
- Không... Khôi muốn ăn muốn uống gì cũng được nhưng thuốc lá thời đừng có năn nỉ gì hết...
Thùy Dung nói với giọng nghiêm nghị. Tuy nhiên thấy Khôi mặt mày ủ dột và ngáp vắn ngáp dài nàng không đành lòng nên mua một gói bastos xanh.
- Thôi nghe... Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng...
Tuy nói vậy nhưng nàng biết sẽ không có lần cuối cùng. Một lần sẽ thành hai lần. Lần đầu tiên sẽ thành lần thứ nhì, thứ ba và cứ như thế mà tiếp tục.
- Cám ơn Thùy Dung...
Khôi cười nói trong lúc tháo bao thuốc, xé lớp giấy bạc, lấy ra điếu thuốc, dọng dọng một đầu vào chiếc zippo. Thùy Dung mỉm cười khi thấy mọi cử chỉ đều được Khôi làm một cách chậm rãi và ung dung. Bật lửa đốt thuốc Khôi hít hơi thật dài. Biết Thùy Dung không thích ngửi mùi thuốc lá nên anh phải quay mặt mới nhả khói ra ngoài cửa sổ.
Đưa tay phủi phủi mấy lượt Thùy Dung phàn nàn.
- Hút thuốc có ích lợi gì đâu mà ông lính nào cũng hút thuốc. Miệng hôi rình ai  thèm hôn...
Khôi cười cười.
- Vậy mà hôn một lần rồi ai đó ghiền luôn...
- Còn lâu...
Thùy Dung gọi hai tô hủ tiếu.
- Họ không đánh làm mình mệt hơn. Hai đêm rồi Thùy Dung phải ngủ ở hầm chỉ huy... Nằm giường cây đau lưng muốn chết...
- Thùy Dung cần người đấm lưng không?
- Thôi cám ơn... Khôi đấm lưng hay dọng vô mặt người ta...
Thùy Dung cười sặc sụa khi nhìn nét mặt ngượng ngùng và buồn rầu của Khôi.
- Thùy Dung xin lỗi Khôi. Thùy Dung hứa sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa...
Khôi cười gượng lảng sang chuyện khác.
- Ủa bộ Thùy Dung không có nệm à?
- Không... Ở nhà có mà hầm chỉ huy không...
Uống hớp cà phê Khôi cười.
- Để Khôi cho Thùy Dung tấm nệm của Khôi...
- Rồi Khôi lấy gì mà ngủ...
- Tàu có hai ba tấm nệm cũ bỏ lăn lóc không ai nằm...
- Khôi lấy nệm đổi thuốc lá hả...
Thùy Dung đùa. Khôi cũng đùa lại.
- Khôi sợ Thùy Dung đau lưng...
- Khi nào đau lưng Thùy Dung sẽ gọi máy báo cho Khôi biết...
Thùy Dung cười nhìn Khôi với cái nhìn là lạ. Tình cảm của hai người dần dần trở thành thân mật tới mức độ họ có thể nói những lời bóng gió và xa xôi dù chuyện yêu thương chưa xảy ra. Ngầm hiểu chuyện đó sẽ xảy ra nhưng họ đồng ý để cho nó xảy ra một cách tự nhiên.
- Khôi bỏ quên cây đàn ở nhà...
Khôi cười nhẹ.
- Khôi biết... Khôi cố tình bỏ quên cây đàn để có lý do trở lại...
- Khôi muốn trở lại lúc nào cũng được... Thùy Dung lúc nào cũng mở rộng cửa đón Khôi mà...
- Cửa gì?
- Cả hai thứ cửa...
Thùy Dung cười thành tiếng tươi vui khi nói một câu có nhiều ẩn ý. Ăn xong Thùy Dung trả tiền.
- Thôi mình về cho Khôi ngủ...
Vừa nhỏm người Khôi lại ngồi xuống. Anh thấy người lính mặc chiếc quần kaki xanh và mang dây nịt màu vàng đang đi tới gần chỗ mình ngồi.
- Khôi chưa muốn về à?
Thùy Dung hỏi và Khôi gật đầu.
- Mình ngồi chơi chút nữa...
Đưa tay chỉ người lính đang đi tới Khôi hỏi Thùy Dung.
- Anh đó là lính trong đồn phải không?
Nhìn người lính mà Khôi chỉ Thùy Dung cười nói.
- Anh ta tên Bản, tiểu đội trưởng tiểu đội 1 thuộc trung đội 3 của ông Hợi. Khôi muốn biết để làm gì?
Khôi cười cười.
- Thấy anh ta quen quá mà không biết tên. Để hôm nào Khôi mời anh ta xị đế...
- Thôi đi... Khôi đừng có rủ rê lính của Thùy Dung nhậu hoài...
Khôi cười giả lả.
- Thì Khôi cần phải quen với họ. Nếu mình không làm cho họ thương thời cũng không nên để cho họ ghét mình... Thôi đi về...
Thùy Dung bảo con gái chú Hòng tính tiền. Hai người đi dài trên con đường đất. Dừng lại trước cửa đồn Khôi nói.
- Khuya nay Khôi sẽ gọi... Nhớ để máy...
- Dạ... Khôi ngủ ngon...
Khôi về tàu ngủ một giấc tới bảy giờ tối mới thức dậy. Ăn nhanh tô mì gói anh ra lịnh cho bốn chiếc tàu di chuyển khỏi căn cứ chừng  bốn năm chục thước rồi canh gác như thường lệ. Đoán thế nào địch cũng sẽ tấn công nên anh bảo Thành pha một bình cà phê đầy để uống và thức suốt đêm. Nhờ đó mà mỗi ca gác có tới hai người. Một nhân viên canh gác và Khôi ngồi trên mui dùng starlight scope quan sát động tịnh.
Mười hai giờ đêm. Cảnh vật thật yên tịnh nhưng khó thở. Khôi vẫn đứng trên mui tàu quan sát. Đột nhiên anh thấy ánh sáng loé lên từng loạt rồi sau đó là những tiếng bum bum ở hai hướng đông và nam.
- Pháo kích...
Tiếng hú của đạn 82 ly nghe lồng lộng. Khôi chụp lấy ống liên hợp của máy 25.
- Thùy Dung... Thùy Dung đây Đan Khôi... nghe rõ trả lời...
- Thùy Dung nghe Đan Khôi...
- Pháo... Địch pháo vào chỗ Thùy Dung nằm nghe rõ trả lời...
- Thùy Dung nghe Đan Khôi...
Xuyên qua ống liên hợp Khôi nghe tiếng nổ ầm ầm liên tục và đều đặn. Pháo địch rơi khắp nơi nhất là trước cửa đồn ngay chỗ bốn chiếc tàu thường hay ủi bãi. Mặc vội cái áo giáp và đội nón sắt Tuyên nói với Khôi.
- Nếu không dời tàu thời mình lãnh đủ rồi anh...
Khôi cười nói với Tuyên.
- Em bảo hai chiếc 11, 12 rút ra giữa sông. Mình di chuyển thời địch khó điều chỉnh mục tiêu hơn. Sau đợt pháo đầu tiên địch sẽ pháo và đánh cùng một lượt...
Ba chiếc tàu trôi lềnh bềnh trên sông. Vì nước lớn nên đứng trên mui tàu Khôi có thể thấy ánh lửa lóe lên từng chập về hướng đông của mình. Chụp lấy ống liên hợp Khôi gọi.
- Tango 12 đây Đan Khôi... nghe rõ trả lời...
- 12 nghe Đan Khôi...
- Anh cho mấy thằng em của anh quay hết súng về hướng đông bắn vào chỗ có ánh sáng loé lên...
- 12 nghe Đan Khôi...
Ba khẩu 12 ly 17, một khẩu đại bác 20 ly, một khẩu M79 tự động và đại liên M60 nhắm vào mục tiêu ở hướng đông. Đạn réo lên như sấm. Đạn lửa kéo thành một đường dài đỏ rực trong không khí. Bị hỏa lực dữ dội của tango 12 các ổ 82 ly của địch ở hướng đông phải tạm thời ngưng hoạt động. Địch chỉ còn các ổ pháo từ hướng tây và nam mà thôi.
Tiếng súng nơi căn cứ của địa phương quân chợt nổ dồn dập cùng với tiếng mọt chê 82 ly hú thành âm thanh kinh dị. Đứng cạnh phòng lái Khôi dùng ống dòm quan sát nơi hướng tây của anh tức là hướng nam của đồn. Trong ánh sáng vàng vọt của hỏa châu anh thấy bóng người chạy lúp xúp trên khoảng đất trống có nhiều mô đất và gốc cây khô.
- Alpha 11 đây Đan Khôi...
- 11 nghe Đan Khôi...
- Anh cho súng trên tàu quay về hướng tây. Khi nào có lệnh của tôi mới được bắn...
- 11 nhận 5/5...
- Tango 12 đây Đan Khôi...
- 12 nghe...
- Hướng tác xạ của mình là hướng tây... Khi nào có lệnh mới bắn...
- 12 tôi nghe 5/5...
Khôi nhấc lấy ống liên hợp của máy 25.
- Thùy Dung đây Đan Khôi... nghe rõ trả lời...
- Thùy Dung nghe Đan Khôi... Địch bắt đầu tấn công... Đan Khôi nghe rõ trả lời...
Khôi hơi cau mày khi nghe giọng nói run run của Thùy Dung.
- Thùy Dung bình tỉnh... Khôi sẽ bắn che mặt nam cho Thùy Dung... nghe rõ trả lời...
Giọng nói của Thùy Dung hầu như chìm trong tiếng đại liên gầm thét và tiếng mọt chê ì ầm...
- Thùy Dung nghe Đan Khôi... Địch đông lắm...
Vất ống liên hợp của máy 25 Khôi chụp lấy ống nói của máy 46 trên tàu.
- 11, 12 bắn...
Ba chiến đỉnh cùng lượt nổ súng. Ba khẩu đại bác 20 ly, chín khẩu 12 ly 7, ba khẩu M79 tự động và M60 đồng loạt tác xạ. Âm thanh réo lên khủng khiếp làm điếc tai người nghe. Đạn lửa kéo thành dây dài lê thê trong đêm tối. Đạn  đan với nhau thành lưới lửa dày đặc và nóng hổi. Tiếng M79 nổ rền khắp nơi át luôn tiếng súng của địch và tiếng súng của bạn. Tất cả đều chìm mất trong âm thanh cuồng nộ và hung hãn của hỏa lực của ba chiến đỉnh.
Khôi hét vào ống liên hợp của máy 25.
- Thùy Dung đây Đan Khôi... nghe rõ trả lời...
- Thùy Dung nghe Đan Khôi... Địch ngưng bắn rồi... Đan Khôi nghe rõ trả lời...
- Đan Khôi nghe Thùy Dung... Cứ nằm tại chỗ... Địch sẽ tấn công trở lại... Nghe rõ trả lời...
- Thùy Dung nghe Đan Khôi... Súng của Khôi bắn đẹp lắm...
Khôi nghe tiếng Thùy Dung cười vang trong ống liên hợp. Ra lệnh cho tàu ngưng bắn để nối dây đạn Khôi dùng ống dòm quan sát. Cảnh vật im lìm trừ tiếng lửa nổ lách tách. Địch tạm thời rút lui để chỉnh đốn hàng ngủ cho đợt tấn công thứ nhì. Trong lúc đó thủy thủ đoàn cũng vội vàng khuân vác đạn lên các ụ súng. Khôi ra lệnh cho ba giang đỉnh xếp hàng dọc trên sông mà mũi hướng ra biển. Khôi dặn Tuyên.
- Tụi nó sẽ quấy phá để mình không bắn yểm trợ cho đồn được. Em để ý hướng pháo của địch rồi dùng M79 làm câm họng mấy  khẩu 82...
Bum... Bum... Bum... Âm thanh báo hiệu cuộc tấn công bắt đầu. Đạn 82 ly rơi khắp nơi. Nước bắn tung tóe trên sông. Bóng người chạy lúp xúp trên quãng đồng trống có nhiều mô đất và thân cây chết. Trăm thước... Bảy mươi lăm thước. Năm mươi thước. Khôi thấy bóng người hiện rõ trong ống dòm. Ba mươi thước...
- Bắn...
Từng thân người bị hất tung lên cao. Từng thân người ngã vật ra. Tiếng hét đớn đau. Tiếng la của người trước khi chết chìm mất trong tiếng nổ của đại bác 20 ly, đại liên 12 ly 7 và M79 tự động. Dù có mình đồng da sắt lính của mặt trận cũng phải chùn bước. Dù có được nhồi sọ cách mấy người lính cộng sản cũng phải vỡ vụn dưới lửa đạn. Ngay cả bác và đảng cũng phải co giò chạy dưới lằn tên lửa của 12 ly 7 và đại bác 20 ly. Mười lăm phút. Không khí như cháy lên. Cảnh vật bị đun nóng bởi ngàn ngàn viên đạn của ba chiếc tàu.
- Đan Khôi... Đan Khôi đây Thùy Dung nghe rõ trả lời...
- Đan Khôi nghe Thùy Dung 5/5...
- Đan Khôi bắn đẹp lắm... Địch chém vè rồi... Sáng mai Thùy Dung pha cà phê chờ Đan Khôi... Đừng có ngủ quên nha... Đan Khôi mà
 
ngủ quên là Thùy Dung nghỉ chơi luôn...
- Đan Khôi nghe Thùy Dung 5/5...
Khôi ra lệnh cho tàu ủi bãi. Ba thuyền trưởng báo cáo chỉ có một nhân viên bị thương nhẹ vì đạn mọt chê nổ gần. Thủy thủ đoàn không có người nào đi ngủ dù lúc đó mới có bốn giờ sáng. Người nấu mì gói, người pha cà phê hay trà bày lên mui chiếc tango ngồi tán dóc trong lúc Khôi gọi máy báo cáo về đơn vị.
Trời sáng rõ. Thùy Dung cho lính ra ngoài lục soát. Kết quả vượt khỏi dự tính và mong ước của mọi người. Địch rút lui không kịp mang theo xác đồng đội bị tử thương. Lính đếm được ba mươi xác, tịch thu một khẩu 82 ly, 9 súng trường bá đỏ và năm AK... Điểm đặc biệt nhất là trong số xác để lại lính thấy có một người mang cấp bậc trung úy.
Buổi trưa Thùy Dung và Khôi đang ngồi uống cà phê ở quán thời lính chạy ra báo tin có phái đoàn ở chi khu tới thăm khiến cho hai người hộc tốc trở về đồn. Tháp tùng với vị đại tá tiểu khu trưởng của tiểu khu Cà Mau còn có vị trung tá của quân lực Mỹ ở căn cứ Năm Căn, vị đại úy chỉ huy trưởng của Khôi và vị thiếu tá chi khu trưởng chi khu Cái Nước. Không biết Thùy Dung đã báo cáo như thế nào mà mọi người đều bắt tay Khôi và thăm hỏi vui vẻ. Riêng chỉ huy trưởng của Khôi rất hài lòng khi đọc báo cáo của Khôi cũng như từ chi khu Cái Nước.
- Em chỉ huy tàu yểm trợ giỏi lắm... Anh cám ơn em đã làm nở mặt nở mày đơn vị của mình...
Vỗ vai Khôi một cách thân mật ông ta nói tiếp.
- Em cần thêm súng đạn cứ lập danh sách xong báo về đơn vị nghe... Ngày mốt tàu sẽ đem lương và tiếp liệu tới...
Khôi cười nói.
- Xin chỉ huy trưởng gởi tiền lương sớm sớm. Tôi ghiền thuốc mà không có tiền mua. Phải năn nỉ gãy lưỡi Bà Bùi mới cho mượn tiền mà bả còn hăm he đủ thứ...
Mọi người cười lớn vì câu nói đùa của Khôi. Quan sát trận chiến chừng mười lăm phút phái đoàn lên trực thăng. Theo Thùy Dung vào nhà Khôi hơi ngạc nhiên khi thấy nàng sửa soạn quần áo bỏ vào vali.
- Thùy Dung đi phép hả?
- Ba của Thùy Dung bị bịnh nặng nằm ở nhà thương Nguyễn Văn Học. Thùy Dung phải về thăm ba... Khôi muốn mua gì không?
- Thùy Dung đi phép bao lâu?
- Ba tuần...
Thấy Khôi có vẻ buồn Thùy Dung an ủi.
- Đi lâu như vậy Khôi có nhớ không?
Khôi gật đầu.
- Nhớ chứ... Không có Thùy Dung nói chuyện buồn lắm...
- Thôi ráng chịu đi... Mai mốt Thùy Dung về tha hồ mà nói...
- Chừng nào Thùy Dung mới đi?
- Sáng mai... Thùy Dung nhờ tàu của Khôi chở tới Đầm Cùn rồi đi ghe về Cà Mau sau đó đón xe đò về Sài Gòn...
Nói thêm mấy câu Khôi bỏ về tàu. Nhìn theo bóng người bạn trai Thùy Dung thở dài rưng rưng nước mắt.
Khôi ngồi đối diện với Hợi và Bản trong quán cà phê của chú Hòng. Trên mặt bàn bày một dĩa lòng heo, một con mực nướng và một xị đế với một cái chung nhỏ.
- Uống đi Bản... Bà Bùi đi phép rồi cho nên mình tha hồ nhậu. Ông Bang thời dễ tính hơn. Ăn đi ông Hợi. Lòng heo để nguội mất ngon...
Vừa giục hai người lính địa phương quân ăn nhậu Khôi vừa cười nói.
- Hôm nào rảnh tôi lấy tàu mời ông Bang, ông Tình, Đáng, Hợi và mấy anh em tiểu đội trưởng ra Cà Mau phá phách một bữa...
Uống cạn chung rượu đế Bản khà tiếng nhỏ xong đặt cái chung trước mặt Khôi.
- Ông thầy nhậu chì quá... Làm ba xị rồi mà ông còn tỉnh bơ. Tui mà làm vài chung nữa là quắc liền...
Tự tay rót rượu vào chung Khôi cười hà hà.
- Đâu có được... Dân Cà Mau chịu chơi lắm... Ủa mà Bản ở quận nào vậy?
- Tía tôi ở Thới Bình còn bà già tôi ở Cái Nước. Phần tôi sanh ra ở Sông Ông Đốc...
Ực nghe cái trót cạn chung rượu đế Khôi rót đầy chung rượu đẩy qua cho Hợi rồi cười hà hà.
- Vậy hả... Năm ngoái tôi có đi công tác ở Sông Ông Đốc. Hình như ở vùng Rạch Ráng gì đó...
- Ông thầy rành quá. Chắc ông thầy đi lính lâu lắm?
- Cũng được bảy năm... Bản đi lính lâu chưa?
- Dạ hơn hai năm... Trước tôi ở tiểu khu sau mới xin vào căn cứ Bảy Hạp...
Ba người vừa uống rượu vừa trò chuyện tới xế chiều mới về đồn. Sáng hôm sau Khôi lên đồn gặp thượng sĩ Bang. Không biết anh nói gì mà ông ta đưa cho anh xấp lý lịch của tất cả binh sĩ thuộc tiểu đội 1 do Hợi làm trung đội trưởng.
- Tôi mang về tàu đọc rồi mai tôi sẽ trả lại cho ông...
Thủy thủ đoàn vui mừng khi chiếc tàu mang lương và tiếp tế tới. Khôi nhận được lệnh phải về trình diện chỉ huy trưởng. Xế chiều tàu về tới căn cứ Năm Căn. Khôi vào trình diện chỉ huy trưởng. Sau khi bắt tay Khôi ông ta vui vẻ nói.
- Xuyên qua đề nghị của chi khu Cái Nước anh cho em bảy ngày phép đặc biệt cộng thêm bảy ngày phép thường niên. Mãn phép em về thẳng tàu luôn không cần phải ghé Năm Căn...
Mừng rỡ Khôi chào vị chỉ huy trưởng tốt bụng của mình xong qua ban văn thư lấy giấy phép. Mới bảy giờ sáng anh đã có mặt ở bãi đáp chờ trực thăng về Sài Gòn. Điều khiến cho anh ân hận là không biết mình sẽ về Sài Gòn nên không hỏi nhà của Thùy Dung.
- Phải chi có Thùy Dung thời vui biết mấy...
Khôi nghĩ thầm khi chiếc trực thăng từ từ bốc lên cao. Căn cứ Năm Căn biến mất trong mây mù.

hopeful
  • Số bài : 16
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 30.04.2008
RE: MẮT KẼM GAI Phần 2 - 11.06.2008 12:22:42
Bạn chu sa lan nè, bạn có thể up luôn vào cùng một topic luôn cũng được. Không cần phải chia ra làm những topic riêng với mỗi phần của truyện đâu, như thế đọc không được liền mạch, lại còn dễ "thất lạc" nội dung truyện đó bạn à!