Chuyện của Linh Linh
hnilinh 11.06.2008 13:21:32 (permalink)
Góp gom khoảnh khắc

Cho KaTaKuTu,
dù cậu ấy không phải là một đứa con gái.


Khoảng khắc Một

24 tháng 12.
Đêm nay là Giáng Sinh. Trời lại mưa vào đúng giờ tan trường. Giảng đường giờ đã vắng tanh. Tự mỉm cười với lòng mình. Hình như càng ngày mình càng lớn dần lên, làm việc gì cũng rõ ràng và chính xác. Vài ngày nữa thôi là bước sang tuổi 21 rồi còn gì. Cảm giác vụng về như những chiều mưa ngày xưa thì đã cùng ai đi đâu mất. Áo mưa giờ đang để ngoài xe. Thói quen mà. Có cả một chiếc ô xinh xinh màu đỏ. Nhưng...Sao buồn đến lạ? Sao lại mong mình tiếp tục lạc bước đi trên những con đường. Sao lại mong mình tiếp tục khờ dại và trẻ con? Và mơ màng khi được nghe câu nói dịu dàng của một ngày không quá xa xôi và lạnh lẽo.

“Chết, V. không mang áo mưa! Làm sao giờ đây?"

”...Thì chờ tạnh mưa đã. Vội gì?...”

Tự dưng thấy lạnh. Lạnh mênh mang.

Tạnh mưa...Xe lại chạy dọc dài theo những con phố. Sau mỗi cơn mưa hình như phố càng nhộn nhịp. Đành để cho gương mặt lạnh lùng và bất cần đời nhìn những người đang chở nhau đi.

Như bao ngày cuối tuần đã qua. Phóng xe khắp các ngõ ngách dọc ngang giờ gần như đã trở nên quen thuộc. Ngắm nhìn những người khác yêu nhau. Lại khẽ thì thầm với lòng mình “Thứ bảy máu chảy về tim”.

Đôi khi lại thấy sợ, chỉ dám ngồi một mình ở trong nhà và nhìn ra cửa sổ. Những con đường đông đúc quá. Dường như càng đông người, mình lại càng thấy cô đơn hơn khi lạc vào trong.

...Rồi lại thấy mình suy nghĩ nhiều quá. Có nhiều điều đã trở thành quá lớn lao, mình thì còn quá trẻ, còn bao nhiêu việc phải làm…Rồi hết lạnh. Rồi bình yên dắt xe ra khỏi nhà đi dạo phố. Rồi về nhà. Lại tiếp tục chờ cho những ngày cuối tuần sẽ đến.

Nhưng hôm nay không giống như ngày hôm qua và ngày mai sẽ không nhất định phải giống như hôm nay.

Mưa. Lạnh. Nhớ. Thấy chạnh lòng.

Ngày xưa, mỗi dịp Giáng Sinh, lại hẹn Người đi loang quanh để chia sẻ không khí Giáng sinh ngoài đường phố. Để rồi lúc nào cũng chỉ nhận được cái lắc đầu. Người lúc nào cũng nói muốn quây quần cùng đại gia đình hơn là cùng mình chung bước lang thang.

Ngày xưa, cứ mỗi tối 24 mình lại đứng ngoài đường chậm rãi thì thầm vào điện thoại “Đang ở ngoài đường. Đi với bạn. Trời lạnh lắm!”. Người lại cười. Người bao giờ cũng hiểu rằng cái Giáng Sinh ở Đà Nẵng này, trời bói đâu ra cái lạnh. Muốn nói thêm một vài lời nhưng rồi lại thôi. Đâu phải lúc nào con người ta lạnh cũng vì băng giá? Chỉ mong những lời thì thầm làm cho Người ấm áp một tý chỗ tai nghe…Ai mà không có những giây cô quạnh? Và đôi khi chỉ một lời nói dịu dàng thôi cũng đủ hơi ấm để con người ta sống vững vàng qua những cơn gió lạnh mùa đông.

Giáng Sinh năm rồi. Người đã ở thật xa. Nhưng cũng vẫn điện thoại.Vẫn ở ngoài đường và âm thầm “Giáng Sinh hạnh phúc!”. Rồi cúp máy. Nơi Người đến là xứ sở chỉ có nắng và mưa. Người cũng đang đi ngoài đường cùng lũ bạn. Chắc Người không thấy lạnh. Chỉ còn lại một mình mình, đơn độc giữa phố phường. Cái lạnh tràn vào phổi. Rồi vào tim. Lạnh thật sự.

Loanh quanh luẩn quẩn, rồi một mùa Giáng sinh lại tới. Cũng gặp nhau vài lần, dường như bạn, nhưng dường như không thể trở lại là bạn. Bởi cái cảm giác ấm áp đặc biệt mà từ đó đến nay vẫn chưa ai mang lại được mỗi khi gặp nhau, bởi cái cảm giác không gian rộng ra mỗi khi bất chợt nhớ đến một nụ cười… Mà cũng dường như không trở lại là bạn cũng không được, trong lòng cứ vướng vướng một điều gì đó không biết gọi tên.

Lại ước gì có ai đó để mình cầm tay nhè nhẹ lúc đông về. Ước gì có ai đó để thì thầm như mơ hồ vào quá khứ. Để những khoảnh khắc thinh lặng nhất cũng để lại trong lòng bao điều kỳ diệu. Tinh khôi và ngào ngạt toả hương.

Giáng Sinh tới rồi. Chắc lũ bạn ở nhà bận rộn lắm…Chỉ riêng mình thôi.

Khoảng khắc Hai

Ngày mai sẽ là Ngày Ấy. Ngày lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Và cũng là ngày những điều vốn mong manh vỡ tan thành thành hàng nghìn mảnh nhỏ. Như những ngôi sao đêm giờ đang lung linh toả sáng trên bầu trời.

Hình như là tới quá nhanh. Ba năm hoá ra cũng chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi.
Đã có lúc nói với Người, chỉ muốn đươc cầm lấy những ngón tay xinh xinh của Người trong giây phút. Để rồi những ngón tay ấy đã nằm im trong đôi bàn tay run run của mình cho đến tận đêm. Nhưng những bàn tay vẫn lặng im, vẫn lạnh lùng trong cái phút giây ấy, vẫn không thể nào làm cho nhau ấm lên. Mãi mãi cho đến tận những ngày chưa kịp tới.

Người đã nói: "P. hãy nói với mình một lời thôi. Bất kỳ điều gì. V. sẽ làm cho P.. Không bao giờ nuối tiếc điều gì. Nhưng đừng nói đến tương lai... Hãy sống cho hiện tại thôi nghen..."

Mình đứng dậy, lầm rầm như đưa tất cả vào miền hư ảo:" Mình chia tay đi! Đó là điều tốt nhất”. Chưa bao giờ trong những khoảnh khắc của quá khứ mình từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình nói ra những lời đầy vị cay cay đắng đắng ấy . Nhưng mình đã nói. Người sững sờ. Rồi Người khóc. Nhưng mình đã không quay đầu lại. Và dịu dàng để cho nỗi nhớ vĩnh viễn ghim chặt vào tim. Người phải nói ra nhữmg lời tàn nhẫn cũng nào phải đâu là người không chịu những tổn thương ghê ghớm.

Đêm ngày sau đó, Người lại ra nơi hai đứa vẫn hẹn nhau. Người ngồi trong bóng tối, trong những cơn gió mang hơi thở cay nồng của biển cả. Người lại khóc. Tiếng khóc không thành tiếng, cố dập tắt đi trong ức nghẹn. Miên man trong con sóng vỗ những lời thì thầm có thể làm tan chảy một con tim nhưng chẳng thể nào làm lung lay một cái đầu đang đóng kín." V. chấp nhận. V. đã đứng chờ P. ở nơi đây. V. đã mong P. cũng sẽ có chung những ý nghĩ như mình. Sẽ đợi, sẽ gặp nhau và mọi điều ngày hôm qua sẽ như một giấc mơ không tốt đẹp. Nhưng không ai đến hết. Chỉ có một mình V. Và gió lạnh lắm. Lạnh lắm có biết không?"

Mình đã im lặng. Im lặng cho đến một ngày không hiểu vì cố tình hay vô ý mà những vòng xe lại đưa mình đến Nơi-có-thể-là-chỗ-không-bao-giờ-nên-đến. Mình đứng trước biển, nghe gió rơi và biết bao điều như tan ra thành bọt nước. Đã biết khủng khiếp chừng nào khi chờ đợi một người mà biết rằng người đó sẽ không bao giờ đến. Và rã rời một tin nhắn. Không một lời đáp lại.

Tự động hiểu, một kết quả, một đích tới đã rõ ràng. Vậy lựa chọn con đường nào để đi tới cái đích đó chỉ còn là một khái niệm mà thôi.

Nhủ với lòng mình. Muộn rồi.Về đi Ta nhé.

Có rõ ràng gì đâu để nói tiếng chia tay
Chưa ai e ấp dù chỉ một lần thôi những điều nồng cháy
Chẳng còn bé để đùa vui như trò nghịch dại
Càng chưa đủ lớn khôn để ôm Người mãi mãi vào lòng
Chưa bao giờ đủ niềm tin cho vĩnh viễn chờ mong
Đừng đợi nữa Ta về đi Ta nhé.
Tình yêu đã chẳng thể biến cả Người và Ta thành mạnh mẽ
Xin chôn quá khứ ngủ yên cùng kỷ niệm u buồn.


Khoảng khắc Ba

Trời lại mưa tầm tã, cái lạnh như chà xát vào da thịt. Chỉ muốn rúc đầu vào chăn ấm ngủ một giấc thật no nê. Và mơ về một ngày mai trời hửng nắng hơn.

Đâu đó rung lên tiếng chuông điện thoại. Hình như là một tin nhắn. Nhìn thấy tên người gởi. Tắt máy đi và chẳng muốn đọc dù chỉ một dòng.

Trời càng thêm lạnh. Lại rúc đầu vào tấm chăn nhưng không thể nào ngủ được. Lại dậy. Lại bật máy lên. Tình yêu hay cái gì đó đã được mình công nhận là như thế đôi khi dần dễ biến thành niềm ám ảnh. Nó làm con người ta sợ hãi mỗi khi nhắc đến. Thế rồi đôi lúc lại bùng cháy lên như những ngọn núi lửa tàn ác. Nhưng mỗi người lại bùng nổ theo một chu kỳ, theo những khoảng khắc riêng mà ai cũng hiểu là dường như mãi mãi không thể cùng một nhịp đập được nữa. Và người còn lại sẽ đổ nước vào cái đống lửa đang cháy đó, làm cho nó tàn rụi đi. Lòng tự trọng của mỗi người lại xâm chiếm. Thêm những khoảng không gian của im lặng và xa cách. Một cái vòng tưởng chừng như lẫn quẫn không hồi kết nhưng lại cuốn cả hai xa dần nhau ra cho đến tận vô cùng.

Trả lời. Đơn giản là im lặng sẽ chỉ làm nặng thêm những hiểu lầm. Đã bao lần thế rồi còn gì.

”P. van khoe.Lau qua roi nhi.Van binh thuog.Co sog tot hon.Co de tran trog nhung gi nguoi khac mag den cho mih.V. cung sog tot nhe.Moi nguoi deu co nhieu viec can phai lam.”

Chỉ khoảng vài phút đã có tin nhắn trả lại ngay.

“Gio moi biet dieu do sao?Muon qua roi do.Neu P. khog tran trog nhug dieu minh da co chug se bien mat. Hieu khong? Nhung loi P. da noi.V. that vong.Gan nhu la su phan boi”

“P. khog phan boi, V. cung khog phan boi.Co nghia la khog ai phan boi het. Chi co khac la khog o ben nhau nua thoi”

“P. ac lam.Vay thi chug co con y nghia gi dau? P. cu lam tho nhug gi P.da noi di.Dung hoi han.Tam biet.”

Bật máy tính lên. Mở cái list quen thuộc. Sau My hear will go on sẽ là Song from secret garđen, sẽ là The moment, Tie a yellow ribbon in the old oak tree, Matsuri và Forever.Và cuối cùng la Bad day.

Tự hỏi lòng mình không hiểu đến một ngày nào đó mình có thể nghĩ ra một ý nghĩ nào dù có vẻ thật ngu ngốc nhưng có thể đem lại một sự đổi thay thật sự như cô gái trong cái clip ca nhac mình thích nhất không? Mơ hồ vẻ lên trên trang giấy những giọt mưa, cái ô rồi dấu chấm hỏi. Chỉ có điều vẽ một mình và vẽ rất xấu. Hóa ra mình cũng đang có một ngày tồi tệ. Tình yêu được hợp thành từ hai dấu hỏi nhưng đặt ngược chiều nhau. Nghĩa là một người sẽ hỏi, người kia sẽ trả lời và ngược lại. Nhưng…

Mặc quần áo lạnh, quàng thêm một cái áo mưa nữa rồi xuống phố. Phải làm một điều gì đó. Cuộc sống là của mình mà.

Chờ Người nơi góc phố quen ngày xưa, nơi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Cho một cái hẹn luôn được trông chờ là cái hẹn cuối cùng. Người vẫn tới như chưa từng có điều gì xảy đến. Nhưng rồi ta chợt nhận ra vẫn là con người ấy, vẫn là đôi mắt u buồn ấy nhưng có những điều đã không còn ở lại nữa rồi. Và một lời thật rõ ràng và dứt khoát như ta đã nghĩ tới cả ngàn lần đã không thể nói ra.

Buồn cười thật. Xa nhau và không yêu nhau nữa thế là mọi chuyện kết thúc, cần gì phải nói ra thật nhiều lời. Mỗi lời nói ra có khác nào một lời trong gượng ép.

Mà có gì nhiều đâu để gượng ép chư? Chỉ còn những kỷ niệm. Mà kỷ niệm thì biết rồi đấy. Mang con người ta đi quá xa. Mình thì dù sao cũng phải tiếp tục sống, tiếp tục làm việc, tiếp tục đợi chờ và mơ ước....

Về thôi! Điều mà ta đợi đã chẳng thể nào quay về nữa. Dù ai kia vẫn cười và mong hai đứa sẽ là bạn bè tốt của nhau. Đừng bao giờ cố đạt được một điều mà mình chưa đủ sẵn sàng để đón nhận. Tình yêu cũng thế thôi. Xa rồi đó. Chẳng còn gì.

Rồi một ngày anh biết
Anh chẳng còn yêu em như những ngày xưa.
Chẳng còn mong ôi những cơn mưa.
Ai lại đón ai về qua lối vắng
Chẳng còn mong trời đừng buông nắng
Biển chiều vàng ai sánh bước bên nhau
Rồi cũng dần quên đi những đêm thâu
Tay nắn nót vài dòng ghi đầy vụng dại
Chẳng còn tin nhiều điều là mãi mãi
Chẳng còn tin cố bước sẽ đến nơi
Sóng xô bờ, sóng vĩnh viễn xa khơi
Tay níu kéo chỉ quạng quờ vào hư ảnh
Kỷ niệm ngày nào rồi sẽ là lửa lạnh
Đốt cạn muộn phiền trong cháy rực lãng quên
Yêu muộn màng, tình yêu mãi không tên
Xa rồi đó, phai mờ, xa rồi đó.

Khoảng khắc Bốn

Trích Nhật Ký.
Ngày ...tháng...năm...

Cái khoảng cách giữa lời mình đã nói và những điều trái tim mình có thể làm là biển cả mênh mông. Một ngày nữa lại trôi qua, giống như ngày hôm qua và có lẽ là sẽ giống như cả ngày mai. Cuối tuần rồi. Coming home! Nhà luôn là nơi tuyệt vời nhất dù rằng ta lại luôn muốn rời khỏi nó và ra đi để kiếm tìm biết bao điều khác.

Tự nhiên nhớ đến câu thơ của Xuân Diệu mà con bạn thân đã tặng mình hồi cấp ba. "Tôi là con chim. Đến từ núi lạ. Ngứa cổ hát chơi". Và hình như vẫn chưa đến lúc để chơi mà? Hãy nhớ đến tham vọng khổng lồ của mình.

Mình đang yếu đuối. Mình biết điều đó. Cuộc sống vẫn trôi qua trong sự kiểm soát. Nghĩa là công việc luôn được hoàn thành tốt. Không có gì quá lo lắng hay thất vọng. Nhưng chính điều đó làm cho mình cảm thấy thật nhọc mệt. Mình đã suýt hét lên trong lớp một câu trong Numb của Linkin' Park. Every step that I take is another mistake to you.

Nhớ những ngày ở Huế. Trời lại mưa, lạnh, đành ở nhà, nhìn ra vườn. Áp tai vào Mp3. Lại lôi giấy bút ra. Vẽ vài hình ngu ngốc.Chiều trời tạnh. Hai thằng dẫn nhau đi dạo phố. Huế nhỏ bé và thanh bình. Cái gì cũng trôi qua thật chậm chạp và không vội vã. Con gái Huế đẹp nhưng trang nghiêm dễ sợ.

Chợt thấy hai đứa nhóc đèo nhau trên chiếc xe đạp đôi. Trông đẹp lạ lùng. Cứ như sinh ra là để dành cho nhau.

Huế về đêm. Lang thang trên bến sông Hương. Không biết mắt có bị gì không nữa? Sao cứ nhìn những hư ảnh xa lạ thành những bóng hình quen thuộc. Lúc chiều là ở chùa Thiên Mụ còn giờ lại mơ hồ dưới chân cầu Tràng Tiền. Thằng bạn gọi mới giật mình tỉnh lại.Ừ cũng chiếc áo khoác xanh lá cây, chiếc khăn quàng màu tím mà nào có phải đâu.

Nhớ một bộ phim của Tom Hank. You've got mail. Một thành phố đông người. Hai con người xa lạ. Và có lẽ họ sẽ mãi là những người xa lạ nếu như mỗi ngày họ không bí mật chờ đón một vài dòng của nhau hiện lên trong hộp mail. Ai mà chẳng cô đơn, chỉ có khác nhau là cách của mỗi người để sống chung với nỗi cô đơn đó. Họ cô đơn và bất ổn trong từng bước chân trước mặt cho dù trong Hội Chợ Phù Hoa họ là những con người lịch lãm và đáng kính. Tất cả đều được che đậy trong một vỏ bọc gần như an toàn và hoàn hảo. Thế rồi như một sự sắp đặt của Số Phận họ phải đối mặt với nhau trong một cuộc chiến mà kẻ thua cuộc sẽ trở thành một Người Thừa. Một cuộc chiến mà mọi điều dù là tàn nhẫn nhất đều có thể được chấp nhận. Một cuộc chiến giữa một kẻ mạnh đầy ngạo mạn với một kẻ yếu đầy kiêu hãnh. Cuối cùng cả hai đều đã thua. Chỉ có tình yêu là chiến thắng.

Ai cũng sẽ ra đi. Chỉ có lòng mình là ở lại. Mãi mãi.

Khoảng khắc …

Đoản khúc tình đầu


Ước gì anh có ngàn vạn trái tim
Để anh nói yêu em thêm nhiều, nhiều triệu lần hơn nữa
Phút cô đơn dầu có thêm chất chứa
Vỡ nát lần rồi thêm chút nữa đáng chi đâu
Một vì sao lẩn giữa những vì sao
Anh chẳng biết em nơi nào cho lòng mình tìm kiếm
Anh sao nỡ để em thành kỷ niệm
Kỷ niệm rồi buồn dai dẳng chẳng qua mau

Ước gì anh có ngàn vạn cái đầu
Để anh nói với em chỉ bằng thôi những điều anh muốn nói
Phút hiểu lầm làm lòng ai giận dỗi
Hờ hững đôi lần thành biển cả hoài nghi
Anh đã đi theo tiếng gọi của trái tim
Anh mơ hồ tình yêu cần gì nhiều hơn thế
Và con đê - em thêm một lần đứt rễ
Nước mắt cuốn em xa, xa mãi không cùng

Anh chỉ còn lại chút mông lung
Vài hạt hy vọng lập loè trong bóng tối
Những mộng mơ bây giờ là bối rối
Theo anh ngồi mong chút lửa bình yên
Em sẽ trở về hay vĩnh viễn ra đi ?
Anh sẽ đợi chờ hay kiếm tìm một hình bóng khác ?
Và ngày mai cùng nỗi buồn tản mác
Anh có thể quên em như quên quá khứ bản thân mình ?
#1
    hnilinh 13.06.2008 09:59:51 (permalink)
    Tình yêu mà
     
    Thay đổi là tất yếu.
     
    Hôm qua Nhóc lại gặp chuyện không đâu. Cũng quẩn quanh Nhóc và Người Ấy, cũng quẩn quanh chừng đó điều có thể nói, chừng đó điều có thể xảy ra mà sao lại rắc rối đến tệ hại.
     
    Nhóc quyết định về quê. Đón cái không khí trong lành khi đứng giữa cánh đồng xanh bát ngát, hít một hơi dài căng lồng ngực rồi hét lên thật to tùy thích mà chẳng phải bận tâm ai đó sẽ nhìn mình giống như nhìn một người từ cõi trên xuống. Bình yên khi ngủ ngon trên chiếc giường luôn dành sẵn cho mình. Sáng sớm ra vườn ngắm một bông hoa hồng bé nhỏ vừa mới nở. Nạp lại phần năng lượng sống gần như cạn kiệt, nạp cả tiền đủ dùng cho vài tuần sau. Nhóc lại bắt đầu cuộc trường chinh ra phố, đóng một bộ mặt lạnh lùng mặc kệ nó. Lại bon chen và rạo rực, lại lao đầu vào những điều mà ngày hôm qua tưởng chừng là ngõ cụt.
     
    Nhóc biết mình vẫn buồn. Tình yêu mà! Nhóc không phải là người coi tình yêu giống như một trò đùa, một trò chơi theo thời vụ. Yêu chỉ để cảm thấy mình không quá khác biệt với mọi người. Mà như thế thì dẫn tới nhiều thứ lắm, toàn những điều không thể nghĩ và không thể làm như những đứa trẻ con. Tìm được một người đã khó, giữ được người đó và vừa đi thăng bằng trên một sợi dây mà phía dưới là hàng tỉ những cánh tay đòi kéo tuột mình xuống với hàng tỉ những danh từ to tát như tương lai, sự nghiệp, trách nhiệm, tuổi tác, tiền bạc, quá khứ, hoài nghi…là một điều gần như là không tưởng.   
     
    Nhiều lúc Nhóc có cảm giác mình đang cố gắng quá sức, cố tìm kiếm quá nhiều thứ vượt trên những điều mình cần và những điều mình đang có. Nhưng Nhóc lại không muốn thay đổi. Nhóc không cảm thấy tin tưởng. Và nếu sự thay đổi không mang lại một điều gì đó, Nhóc sẽ biến mất. Biến mất thật sự trong thế giới đa hình mà nhan nhản này.
     
    Nhóc phóng xe trên con đường lầy lội do trận mưa tối hôm qua. Con Wave già nhọc mệt và ì ạch chạy. Nhóc lẩm nhẩm một bài Rap quen quen hiện lên trong đầu. Rồi Nhóc thấy hai người đang đứng trước con ngõ vắng lặng. Đường không có nhiều người lang thang vào cái giờ giữa chiều nửa nắng, nửa mưa như thế này. A couple. Một đôi. Nhóc đã từng ghét những cái cảnh như thế này kinh khủng. Chàng đứng tựa mơ hồ vào xe nhìn Nàng. Nàng đứng về đối diện và im lặng. Đôi mắt Nàng buồn rầu đến tê tái lòng người. Chẳng ai nói với ai một câu. Hình như Chàng vừa đưa Nàng về đến cổng nhà Nàng rồi thì phải. Có lẽ sau một chuyến đi xa không đem lại nhiều điều tốt lành cho những ngày mai.
     
    Nhóc để trí tưởng tượng của mình bay rất xa như thói quen. Hàng vạn điều có thể đã xảy đến. Ghen tuông, hiểu lầm, lừa dối, cách trở... Và biết đâu đó chuyện khủng khiếp nhất có thể đến: chia tay. Biết đâu là thế thật. Tình yêu mà! Người ta yêu nhau và người ta chia tay nhau. Một từ tiếng Anh có thể được dùng để diễn tả chính xác điều gì đang xảy ra: break up - tan vỡ. Cho chưa đủ nhiều và nhận lại thì quá ít. Đó là chuyện bình thường. Nếu ai yêu nhau rồi sau đó ngay lập tức hoặc sau ba ngày, ba tháng, ba năm hoặc ba mươi năm đều sẽ lấy nhau, sẽ sống với nhau hạnh phúc cho đến cuối đời thì nước mắt đã trở thành một thứ hàng xa xỉ phẩm còn  đắt tiền hơn cả rượu ngoại và đồ làm đẹp. Ai cũng hạnh phúc hoặc gần gần như hạnh phúc. Kẻ giàu và người nghèo, tốt và xấu, tài giỏi cũng như ngu ngốc. Tất cả.
     
    Mãi nghĩ vẫn vơ suýt nữa Nhóc đã gây ra một tai họa. Thế nhưng cái khoảng cách giữa kỳ công và tai họa hóa ra ngắn ngủi vô cùng. Mọi chuyện cũng tại con Wave già hết, nó lười biếng ghé cái bánh xe mòn hết gai lên vũng nước bẩn dài trơn tuột rồi trượt đi trên những hòn đá cuội. Nhóc lạc tay lái và không định thần kịp đành nhắm mắt lao nguyên cả hai cái thân xác nặng nề hoặc là vào người Nàng hoặc là vào bụi rậm.
     
    Nhưng cuối cùng Nhóc chẳng lao vào cái gì cả. Điều kỳ diệu đã xảy ra. Nàng, đôi mắt nhìn về một nơi xa xôi nên có nghe, có biết điều gì đang đến. Chỉ có Chàng là lúc nào cũng vững vàng và mạnh mẽ. Chàng nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Nàng và kéo thật mạnh về phía mình. Con Wave lách qua cái khe hẹp ấy trong tích tắc không quên để lại dấu ấn của mình bằng một loạt đạn bùn dày đặc. Nhóc tất nhiên là không dám quay đầu lại. Chỉ khi đi được một quãng rồi mà ngạc nhiên khi mãi chưa nghe thấy những lời chửi rủa tàn hại nhưng hoàn toàn đúng sự thật, Nhóc mới cho con Wave giảm ga và nhìn về phía “chiến trường”.
     
    Giờ thì Nhóc hiểu tại sao tất cả đều im lặng. Chàng đã không buông Nàng ra, Chàng đang ôm chặt lấy Nàng, đang vuốt ve và dịu dàng hôn lên mái tóc. Và Nàng, Nàng đang khóc, khóc ngon lành, khóc và xiết chặt Chàng hơn vào lòng mình, khẽ thì thầm một điều gì đó mà có lẽ trừ họ ra chẳng ai hiểu nỗi. Chẳng ai quan tâm đến tên tội phạm tội nghiệp mang tên Nhóc.
     
    Nhóc đứng một hồi lâu ở đó, cố nhẹ nhàng để không làm phiền đến hai con người Đang Hạnh Phúc. Biết đâu đấy Nhóc đã vô tình làm được một điều tốt. Một vị cứu tinh nữa cũng nên. Họ có thể sẽ không bao giờ nhớ đến mặt mũi cái thằng bặm trợn đã lao đầu vào họ nhưng  sẽ nhớ đến những cái ôm nồng cháy gởi bỏ muộn phiền và nghi ngờ chỉ trong giây lát. Biết đâu đấy họ sẽ yêu nhau hơn và tiếp tục làm những điều theo cái logic của cảm xúc và thời gian. Tình yêu mà! Biết đâu được.
     
    Nhóc lại tiếp tục con đường của mình. Tình yêu thì muôn đời vẫn đẹp, vẫn luôn khiến con người ta sống tốt hơn lên. Vấn đề vẫn là lựa chọn những  khoảnh khắc hợp lý để con tim có thể sống đúng với những gì nó đang có. Và làm cho tình yêu của mình trở thành hiện hữu trên cái cõi đời có quá nhiều huyền hoặc và lầm lẫn này.
     
    Nhóc mỉm cười. Nhóc đã có một kế hoạch cho buổi tối hôm nay. Nhóc sẽ tới nhà Người Ấy, đến trước cổng và chờ cho tới khi Người Ấy xuất hiện. Người mà Nhóc chưa hề cầm tay, chưa một cái hôn và nồng nàn ôm chặt. Nhóc sẽ không lạnh lùng như đã từng lạnh lùng. Nhóc sẽ mặt kệ nó sợi dây ở tít trên cao cùng cả đống cánh tay luôn muốn ghì chặt con người ta xuống dưới hố sâu. Nhóc sẽ chỉ đứng trên mặt đất, sẽ mỉm cười khi nhìn thấy Người như đang mỉm cười bây giờ đây. Sẽ để cho mình làm và nói ra những điều mà mình đã sẵn sàng từ hàng ngàn ngày về trước.
     
    Biết đâu đấy. Lúc đó lại chẳng có một chiếc xe của một thằng Nhóc sầu đời nào đó chạy qua. Hà hà...Còn nếu chờ vào những những vận may là quá lâu và chỉ biết cầu mong vào thần may mắn, Nhóc sẽ tự tạo ra cơ hội cho mình bằng cách nhờ thằng bạn thân đóng vai Cu Khùng vĩ đại, hoặc bất kỳ cách nào khác mà Nhóc nghĩ ra. Chỉ cần một tia lửa thôi để làm cháy bùng lên những thứ lớn hơn đã ấp ủ, đã lặng lẽ âm ỉ đến ấm ức vì kìm nén. Mà lửa đã cháy lên rồi sẽ tự nó đốt sạch sẽ  những thứ cản đường còn lại. Nhóc tin vào sức mạnh vĩnh hằng của con người khi sống với tình yêu, với niềm tin bất tận. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Sẽ kết thúc theo cái cách mà người ta gọi là những ngày tươi đẹp.
     
    Tình yêu mà! Đúng không? Luôn luôn tươi đẹp.
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9