tiểu thuyết tình cảm cổ trang HOA MAI-khúc biệt li đau thương tạo nên một mối tình cảm động!
tuyetthienthan 12.06.2008 11:54:06 (permalink)
Chương 1:

Đêm mưa tầm tã,gió lạnh cắt da.Bỗng trước cửa nhà Thượng Quan nghe có tiếng gọi:"Bà ơi,cháu là Hạo Kì đây ,bà mở cửa cho cháu vào với,ngoài này mưa to lắm bà ạ!"Dường như nghe được tiếng gọi của thiếu gia ,lão Tề(quản gia nhà Thượng Quan)vội vã chạy vào trong báo cho lão phu nhân.Vừa đi tới cửa phòng,lão đã nghe có tiếng vọng ra từ bên trong:"Hạo Kì nó đã về rồi đấy à?Nếu thế thì hãy cho nó ngoài cửa một lál đã,cứ xem như đây là sự trừng phạt mà ta dành cho nó."Lão Tề vội lên tiếng:"Thưa,ngoài trời đang mưa lớn với lại thiếu gia..."
_Ta biết ,nhưng nếu không dạy nó thì sau này nó sẽ ko còn biết đến phép tắc,kĩ cương là gì nữa.Rồi lão Tề buồn bã bước ra khỏi gian phòng của lão phu nhân,chưa kịp rời khỏi lão lại nghe thấy:"Ngươi không được phép cho nó vào nhà đấy,nếu ko thì đừng trách lão bà này."Lão Tề vội vã gật đầu 1 cách sợ hãi rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng.Hạo Kì ngồi ngoài sân,người ướt đẫm,lạng cóng,cậu ta ngồi co ro nép sát vào cửa nhà.Gió rít từng cơn,từng cơn lạnh buốt xương thế mà cậu ấy đã trải qua 2 giờ liền trong cơn mưa chết người ấy.
Lão Tề vô cùng lo lắng cho thiếu gia,ông ấy cứ thấp thỏm,chạy ra chạy vào,lòng rất muốn đón cậu chủ vào nhà nhưng chợt nghĩ đến lời nói lúc nãy của lão phu nhân lão Tề lại chùn bước.Không thể nào chịu thêm 1 giây phút nào nữa,lão vội vã đi cầu xin lão phu nhân.Đến cửa phòng lão chợt nghe có tiếng nói:"Ngươi hãy mở cửa cho nó vào đi,bảo nó thay đồ xong rồi đến gặp ta".Nghe xong,lão Tề nhanh chân chạy ra mở cửa cho thiếu gia.Sau khi thay y phục xong,Hk đến phòng bà nội,cậu ta gõ cửa:
_Bà ơi,Hạo Kì đây ạ!
_Vào đi.
_Đây là lần thứ 5 cháu về trễ và đã là lần thử cháu phải ở ngoài sân.Hãy cho ta biết lý do về trễ lần này xem nào,ta mong cháu cho bà lão này đây 1 nguyên nhân chính đáng và ta ko muốn nghe bất cứu lý do nào về lòng nhân hậu của cháu.
Hạo kì nhập nhừng trả lời:"cháu thấy có 1 đứa bé ăn xin,nó vừa đói vừa lạnh..."
_Nên cháu dẫn nó đi ăn cơm và mua cho nó vài bộ quần áo chứ gì-Bà nội cắt ngang lời Hạo Kì hỏi với thái độ tức giận.

_Ta không muốn gặp lại trường hợp này nữa.Nếu cháu ko nghe thì lần sau ko chỉ đứng dầm mưa 2 tiếng thôi đâu.Còn bây giờ cháu hãy về phòng ngủ sáng mai còn phải đến trưường và đừng bao giờ quên nhiệm vụ của cháu là chuyên tâm đèn sách để sớm ngày đổ đầu khôi nguyên.Cháu đã hiểu chưa?
_Dạ,cháu hiểu rõ.
_Thế thì tốt,ta đi nghỉ trước đây,đừng hoang phí thời gian với những chuyện vặt vãnh nữa,chuyện thiên hạ cháu lo ko xuể đâu.Thôi đi nghỉ đi.
Hạo Kì bước ra khỏi phòng bà,đứng lặng im 1 hồi rất lâu.Trong tâm tư cậu ấy suy nghĩ rất nhiều chuyện và điều khiến Hạo Kì ko vui nhất chính là cuộc đời của cậu ấy dường như đã đc định sẵn từ khá lâu.Định rằng HK sẽ phải là con cháu nhà Thượng Quan và chỉ sống vì tương lai của dòng tộc mà ko có cho riêng mình dù chỉ là 1 mong ước nhỏ nhoi.Tất cả mọi hành động của cậu ấy đều liên quan mật thiết đến sự tồn vong của gia tộc.Trên vai Hạo Kì hiện đang mang 1 khối đá rất nặng ko thể bỏ xuống được.Cơn gió nhẹ thoảng qua khiến Hạo Kì rời khỏi những suy nghĩ của mình,cậu ấy nhanh chân trở về phòng.Nghe như trong mỗi bước chân của chàng đều chứa đựng 1 nỗi buồn rất lạ.


Chương 2:

Sớm hôm sau,khi mặt trời còn chưa ló dạng,trước cửa nhà Thượng Quan đã nghe tiếng người gọi í ới:
-Soái ca,huynh mau ra đây đi học cùng bọn tôi!
Một hồi sau,nghe từ trong nhà có tiếng động,bọn học trò lầm tưởng là Hạo Kì,chúng bèn bày trò chọc phá.Tên Đổng Vĩnh và Nguyên Bảo núp ngay trước cách cửa chờ khi có người từ trong nhà bước ra chúng sẽ hù cho mà chết khiếp.Nhưng thật ko may ng trong nhà vừa mở cánh cổng to đen nặng chình ấy không phải Hạo Kì mà là lão Tề,thế là toàn bộ kế hoạch của đám thư sinh đều bị phá sản,chúng ngạc nhiên đến mức đứng ngay người ra.Chàng Đổng Vĩnh bèn hỏi:
_Thưa lão,Hạo Kì đã chuẩn bị xong chưa?Chúng cháu muốn rủ huynh ấy cùng đến lớp.
_Các cậu đến trễ rồi,thiếu gia đã đi học từ sớm.
Nói xong lão Tề vội vàng đi vào trong vì xưa nay nhà Thượng Quan ít giao thiệp với bên ngoài.Hai chàng thư sinh bị hụt hẫng tỏ ra ko vui,Nguyên Bảo nói với giọng châm chọc:
_Khoai Lang à,cậu nhìn xem mặt trời còn chưa lên nữa là,vậy mà Soái ca...huynh ấy chơi vậy ko đẹp rồi,làm chúng ta mất thời gian quá chừng!
_Thôi đi Nguyên Bảo,chúng ta nên nhanh chân đến trường kẻo trễ giờ học-Đổng Vĩnh nói nhanh.

  Đến lớp thấy ai nấy đều vui đùa,nói chuyện duy chỉ có mỗi Hạo Kì ngồi 1 mình lặng lẽ ô bài,2 cậu bạn bèn đến bắt chuyện :
_Soái ca,huynh không cần phải siêng năng thế đâu,với sức học của huynh hiện giờ cũng đủ đánh bại chúng tôi rồi.Đi ra ngoài hít thở không khí trong lành đi chứ ngồi đây hoài ngạt lắm!
_Các huynh muốn đi thì cứ đi,ta còn phải học bài nữa.-Hạo Kì lạnh lùng trả lời.
Cũng như thường ngày,hôm nay La Phu Tử cũng đến trễ nửa canh giờ.Lão vội vàng chào các học trò rồi nhanh chân bước vào ghế ở phía trên lớp học.Sau khi yên vị xong,lão bắt đầu giảng bài.Câu hỏi đầu tiên mà lão đặt ra là:
_Trong số các trò ai cho ta biết định nghĩa từ gia đình là như thế nào?
Có 1 cánh tay giơ lên rất nhanh,thầy mời trò Đổng Vĩnh:
_Thưa thầy,gia đình là nơi ko thể thiếu của mỗi con người.Mỗi khi ta cảm thấy buồn thì gia đình chính là nơi để ta giãi bày,tâm sự những nỗi buồn ấy.Đối với em gia đình là điều quan trọng nhất.
_Đó là 1 ý kiến hay,cám ơn trò Đổng Vĩnh-La Phu Tử ôn tồn bảo.

  Một cánh tay khác giơ lên."Bây giờ đến lượt trò Nguyên Bảo xem nào"
_Dạ thưa,đối với em gia đình chính là nơi tuyệt mỹ,tuyệt mỹ nhất trên thế giới này bởi lẽ khi tôi thiếu ngân lượng thì điểm dừng chân đầu tiên để lấy hầu bao là tổ ấm yêu quý của tôi-Nguyên Bảo nói bằng giọng say sưa.
  Vừa dứt câu nói đó,cả lớp phá ra cười.Tên Nguyên Bảo có vẻ quê độ,hắn làm tịch quay sang hỏi Đổng Vĩnh:
_Khoai Lang,bộ ta nói sai hay sao?
_Ko đâu,đối với huynh thì như thế là đúng.
_Thôi nào các trò,ta muốn nghe 1 ý kiến nữa,mời trò Hạo Kì nói ta nghe xem nào-La Phu Tử nhẹ nhàng nói.
_Thưa thầy,đối với em chuyện trên đời này đều có 2 mặt tốt và xấu và gia đình cũng thế.
_Khoan đã nào,giờ trò hãy nói ta nghe thế nào là mặt xấu của gia đình vì mặt tốt lúc nãy trò Đổng Vĩnh nói rồi.
_Dạ vâng,gia đình chính là gánh nặng của mỗi người mà không ai tránh khỏi.Nó sẽ đeo đuổi ta cả đời mà khi đi đâu,làm bất
cứ việc gì ta cũng điều phải nghĩ đến nó.Lỡ ko may phạm phải sai lầm liên lụy đến cả nhà thì đó quả thật là tội lỗi.
_Cũng có lí đấy chứ,ta sẽ tiếp thu ý kiến của trò.Hôm nay chúng ta học tới đây thôi,giải tán.

 
Chương 3:

  Len lỏi trong đám thư sinh đông nghìn nghịt cặp bày trùng Đổng Vĩnh,Nguyên Bảo vội chạy đến chặn đầu Hạo Kì:
_Soái ca à,tối nay là sinh nhật tôi,tôi mời huynh đến nhà ăn cơm ko được từ chối đâu đấy-Đổng Vĩnh nói bằng giọng nghiêm nghị.
_Thôi đc,tối nay nếu có rãnh tôi sẽ đến-Hạo Kì miễn cưỡng nói.
_Chàng đẹp trai đã nhận lời rồi,ko đc thất hứa đâu đó-Một giọng nữ vang lên từ đằng xa.
_Tiểu Thất sao muội vào đc đây?-Đổng Vĩnh ngạc nhiên hỏi.
_Sao lại ko,huynh quên là muội biết cải trang sao?Có phải thế ko chàng đẹp trai-Tiểu Thất hí hửng nói.
_Các cậu nói chuyện vui vẻ,Thượng Quan Hạo Kì tôi về trước.
Nói xong,Hạo Kì nhanh chân trở về nhà.Cậu chủ Nguyên Bảo nói với Khoai Lang và tiểu Thất:
_Soái ca này thật lạ,lúc nào cũng lạnh lùng.
_Chàng đẹp trai tuy khó gần nhưng huynh ấy rất tốt bụng đúng ko Khoai Lang-tiểu Thất hồn nhiên nói.
_Ờ đúng.
_Khoai Lang à,huynh bị làm sao thế?-tiểu Thất hỏi đầy quan tâm.
_Huynh không sao.À phải rồi chúng ta nên đến nhà Tái Kim mời muội ấy đến nhà huynh ăn tiệc.
_Đúng đó có chàng đẹp trai đi,thế nào cô ta cũng đến cho mà xem-tiểu Thất hí hửng
Vì thường xuyên nghe tiểu Thất nhắc đến Hạo Kì nên trên đường đi Đổng Vĩnh có vẻ ko vui,chàng ta có vẻ mất tập trung.Khi đến nhà trọ Mỹ Phụng,3 người họ vội vào hỏi:
_Chào dì Mỹ Phụng cho bọn cháu hỏi Tái Kim có nhà không ạ?
_Nó ở trên lầu ấy các cháu cứ lên mà tìm-dì Mỹ Phụng nói nhanh vì mắc tiếp rất nhiều khách ra vào quán trọ.

Lên phòng Tái kim,thấy cô nàng đang chăm chú viết thứ gì đó,tiểu Thất hét lớn hòng dọa cô ta:
_Cô đng viết gì thế,viết thư tình cho Hạo Kì à?
 Thấy tiểu Thất.Tái Kimvội cất những tờ giấy đang viết dở rồi trả lời cô ta:
_Cô đừng chọc tôi nữa có đc ko?Lần sau nếu nói thế nữa là tôi giận đấy.
_Thôi bỏ qua nha,tôi hứa ko đùa nữa đâu.Khoai Lang à,huynh mời Tái Kim đi chứ,sao qua nhà rồi lại đứng thẫn thờ thế kia.
_Tái Kim,tối nay muội có rãnh thì đến nhà huynh dự tiệc mừng sinh nhật huynh-ỉông Vĩnh ngỏ lời mời.
_Muội cũng ko biết tối nay có đi đc hay ko?-TKim e ngại nói.
_Sao vậy Tái Kim?-cậu chủ NB hỏi.
_Tiếc thật vậy thì tối nay chàng đẹp trai phải ngồi 1 mình rồi-tiểu Thất cố ý nói ra câu này.
_Tiểu Thất cô nói cho tôi biết đi có phải HKì sẽ đi dự tiệc ko?- Tái Kim hỏi vẻ đầy quan tâm.
_Xem cô kìa chưa chi mà đã cuống lên rồi.Phải,đêm nay HKì sẽ đến nhà Khoai Lang dự tiệc.Có chàng đẹp trai đấy,cô có đi ko?
_Thôi đi đừng chọc muội ấy nữa mà tiểu Thất,chúng ta nên về thôi-Đổng Vĩnh kéo tay tiểu Thất bảo.
  Biết sắp được gặp Hạo Kì,Tái kim vui lắm,cô nàng vội sửa soạn quần áo,tóc tai sao cho thật đẹp nhưng nhìn vẻ bề ngoài cô ta cũng chỉ tầm thường, không mang vẻ đẹp quốc sắc thiên hương.
  Bực bội suốt từ đoạn đường từ thư viện đến nhà Tái Kim lại còn liên tục nghe chàng đẹp trai này chàng đẹp trai nọ ko ngừng buôn ra từ miệng tiểu Thất khiến đầu óc Đổng Vĩnh ngày càng rối rắm,chàng ta quyết định hỏi thẳng:
_Có phải tiểu Thất thích Soái ca lắm phải ko?
_Phải nhưng mà tiểu Thất thích Khoai Lang hơn!
Nói rồi tiểu Thất vội kéo Khoai Lang chạy nhanh:
_Đi nào,chúng ta đi ăn Khoai Lang đi,muội đói bụng lắm rối!
_Tạm biệt Nguy6n Bảo nhé,chúng tôi đi đây.
_Bạn bè gì chứ,lúc nào cũng...thôi mình đi tửu lầu uống rược vậy-Nguyên Bảo tự nói với bản thân.


Chương 4:
Hạo Kì về đến nhà gặp bà nội cậu ta lễ phép chào rồi cậu khẩn xin bà:
_Thưa bà,tối nay cháu có thể đến nhà bạn học ĐVĩnh dự tiệc đc ko ạ?
_Đổng Vĩnh à,thôi đc rồi,cháu có thể đi nhưng phải hoàn thành công việc nhà và bài tập,cháu rõ chưa?
_Dạ cháu hiểu rõ,cháu cảm ơn bà.
Đổng Gia trang tối hôn nay thật ồn ào náo nhiệt.Người người ra vào tấp nập,bọn gia đinh gọi nhau í ới bởi lẽ nhà họ Đổng cũng là 1 gia tộc có tiếng tăm ở huyện Thiên Thừa.Đổng Vĩnh bữa nay ăn mặc rất bảnh ra đứng trước cổng đón khách cùng với ba cậu ta.Hết người này vào lại tới người khác đến ra vào ko ngớt.Nhưng cuối cùng khách quý của buổi tiệc cũng đã đến,đám học trò đông nghịt vừa đi vừa giỡn từ xa đã nghe thấy tiếng.Sang trọng và nổi bật nhất trong nhóm là Nguyên Bảo thiếu gia vì cậu ta đc ngồi trên chiếc kiệu tám người khiêng,xung quanh còn có đám hầu mang theo quà dự tiệc:
_Khoai Lang à,hôm nay NB tôi cất công đến đây ăn mừng lại còn mang nhiều quà đến chúc mừng cho cậu cho nên hôm nay cậu phải tiếp đãi tôi chu đáo đấy.
 Huỳnh Đạt đại diệ cho đám thư chúc mừng Đổng Vĩnh:
_Chúng tôi đến đây cũng có chút quà mọn dù ko nhiều như Nguyên Bảo nhưng nó là lòng thành của tất cả bọn tôi,mong rằng tối nay huynh sẽ vui.
_Cám ơn các cậu, mời các cậu vào nhà ngồi chơi.

Buổi tiệc sắp bắt đầu ai nấy đều đã có mặt đông đủ duy chỉ mỗi Hạo Kì vẫn chưa

đến.Thấy lâu, Tái Kim sốt ruột,cô ta hỏi tiểu Thất:
_Cô bảo Hạo Kì sẽ đến nhưng có chắc là thế ko?
_Yên tâm đi xưa nay chàng đẹp trai ko thất hứa.
_Vĩnh nhi à,giờ lành đã đến tuyên bố khai tiệc đi con-mẹ Đổng Vĩnh vui vẻ bảo.
_Kính thưa mọi người,hôm nay là ngày sinh thời của Đổng Vĩnh tôi,rất vui vì quý vị đã bỏ thời gian đến đây cùng tôi chung vui.Bây giờ tôi tuyên bố buổi tiệc bắt đầu,nâng ly lên nào.
Buổi tiệc trôi qua gần nửa canh giờ rồi mà HKì vẫn chưa đến,trong đám bạn ai nấy đều thấp thỏm ngay cả Đổng Vĩnh mắc bận tiếp khách rất nhiều nhưng cứ vài phút là cậu ấy lại nhìn ra cổng nhưng người lo lắng nhất là TKim.Từ lúc nhập tiệc đến giờ cô ta chưa đụng đũa đến món nào mà chỉ luyên thuyên hỏi tiểu Thất về Hạo Kì khiến cô nàng xưa nay háu ăn giờ cũng chỉ thưởng thức đc vài món.Nếu ko hỏi tiểu Thất thì Tái Kim liên tục nhìn ra cổng làm cho NBảo thiếu gia ngồi bên cạnh cũng lo âu,chàng ta lên tiếng:
_Tái Kim,cô nương ăn chút gì đi,thức ăn nhiều thế này phí phạm quá,đừng có nhìn ra cửa nữa chứ !Chắc là Soái ca không...
Chưa kịp dứt câu,mọi người đã thấy 1 chàng thanh niên thân hình rắn rỏi,đôi mắt sáng cùng cặp chân mày đen sậm trông rất bảnh trai vội vã bước vào.

_Hạo Kì đến rồi-TKim nói thầm với chính mình,cũng trong lúc đó nụ cười bất chợt xuất hiện trên mặt cô ta.
_Xin lỗi Khoai Lang.Vì có chút chuyện phải làm nên tôi đến trễ,quà của huynh đây,có lẽ tôi nên về trời cũng tối rồi-Hạo Kì nói với đám bạn.
_Ko đc đâu Soái ca,huynh đã đến đây rồi thì phải nhập bọn cùng chúng tôi chứ,ngồi xuống đây ăn đi-Đổng Vĩnh vui vẻ nói.
Dường như đã có sự sắp xếp sẵn,chỗ ngồi của Hạo Kì ngay bên cạnh Tái Kim mà lẽ ra chỗ đó vài phút trước đây thuộc về tiểu Thất.HKì ngồi cạnh Tái Kim mà cô ấy chẳng nói đc lời nào,thấy vậy tiểu Thất lên tiếng:
_Chàng đẹp trai này cô nương ngồi bên cạnh huynh là Tái Kim,lâu nay rất ngưỡng mộ huynh,cô nương ấy muốn làm quen với huynh đấy,2 người từ từ nói chuyện nha.
Nói xong tiểu Thất,NBảo cùng bọn học trò rời bàn ăn đến bên Đổng Vĩnh cùng chàng ta tiếp khách.Ở bàn ăn chỉ còn lại 2 người HKì và TKim,ko ai nói với ai,cuối cùng Hạo Kì lên tiếng phá tan sự im lặng:
_Tái Kim cô nương là con gái bà chủ quán Long Phụng nổi tiếng khắp Thiên Thừa huyện này phải ko?
_Công tử quá khen rồi thực ra người khiến cho người khác phải ngưỡng mộ là công tử mới đúng.

_Cô nương lại cười tôi rồi, Thượng Quan Hạo Kì này tài cán gì chứ.
_Công tử đừng nói vậy,trong số những thư sinh đc học ở thư viện thì công tử là người xuất chúng phi phàm nhất,văn thông võ thạo lại còn hiểu rõ đạo nghĩa lễ nghi.
_Bất quả tang rồi nha,2 người lén ngồi ở đây trò chuyện tình tứ chưa kìa-tiểu Thất bất ngờ xuất hiện chọc phá.
_Cô nói bậy gì thế, chúng tôi chỉ nói chuyện thôi mà-TKim luống cuống giảo thích.
_Làm gì khẩn trương vậy,tôi chỉ nói thế nếu ko có thì thôi.Chàng đẹp trai này ,thấy TKim cô nương thế nào?-tiểu Thất ma mãnh hỏi HKì.
HKì ngồi 1 lát,ko nói gì rồi cậu ấy lặng lẽ đứng tới chỗ Đổng Vĩnh nói:
_Tôi về trước,chúc cậu vui vẻ Khoai Lang.
 Nói xong Hạo Kì lẳng lặng ra về,ko mảy may để ý đến những người xung quanh và cả những lời trách móc của bạn bè.Thấy Hạo Kì về,TKim cũng về theo.Trên đường về nhà nàng ta vui lắm cứ hở chút là tủm tỉm cười vì đây là lần đầu tiên cô nàng đc gặp mặt và trò chuyện với HKì.Còn Hạo Kì thì hoàn toàn ngược lại,cậu ta phải chạy thật nhanh về nhà bởi lẽ bà cậu ấy chỉ cho phép Hạo Kì rời khỏi nhà đúng 1 canh giờ.Dù cố gắng đến mấy chàng vẫn ko thắng nổi thời gian.Khi về tới nhà,cánh cổng to đen kia đã bị khóa lại.Biết mình về trễ,Hạo Kì ko gõ cửa mà từ tốn ngồi xuống khoảng đất ngay trước sân.Cậu ta vừa ngồi ngắm trăng vừa suy nghĩ bâng quơ gì đó rồi thiếp đi lúc nào ko hay.


Chương 5:
_Muội yên tâm,huynh sẽ đưa muội đi khỏi nơi này đến 1 nơi chỉ có chúng ta,muội sẽ ko bao giờ cô đơn vì huynh sẽ luôn bên cạnh muội,làm bạn với muội,nói chuyện với muội cho đến khi muội nhớ ra huynh là ai.Chúng ta đi thôi.Nói rồi Hạo Kì nắm chặt lấy tay nàng rồi 2 người nhanh chân chạy trốn khỏi sự truy đuổi của thiên đình.Trên đường đi nàng hỏi Hạo Kì trong khi 2 người ngồi nghỉ tại 1 góc cây ven đường:
_TẠi sao huynh vì muội mà làm nhiều việc đến thế,huynh có hối hận ko?
_Vẫn là câu trả lời đó vì muội là thê tử của huynh,thôi ta mau lên đường đi-Hạo Kì chân thành nói.
Chưa kịp dứng dậy,cả 2 đã nghe thấy tiếng của Nhị Lang Thần phụng mệnh tới bắt nàng về trời:
_Các ngươi chạy đi đâu,mau buôn tay chịi trói đi!
_Hắn là ai sao lại đến bắt muội?-Nàng hỏi Hạo Kì
_Muội đừng sợ rồi mọi việc sẽ ổn thôi,huynh sẽ bảo vệ muội-
Hạo Kì nói với nàng bằng giọng chân tình.
_Tên người phàm ngông cuồng kia,mau tránh ra-Nhị Lang Thần ra lệnh.
_KO vì ông trời đã sớm từ bỏ chúng tôi,tôi chỉ có muội ấy,muội ấy chỉ có tôi nên dù chỉ còn lại 1 hơi thở chúng tôi cũng quyết tuyên chiến với thiên đình.-HKì quả quyết.
Nghe những lời nói của HKì,những hình ạh của quá khứ tái hiện dồn dập trong tâm trí của nàng nhưng dù đã cố gắng hết sức nàng vẫn ko tài nào nhớ ra bản thân mình là ai và mối quan hệ giữa bản thân với HKì.Đầu nàng rất rất đau nhưng lòng còn đau hơn thế,nàng nhìn Hạo Kì,lệ ngấn mi:
_Muội xin lỗi,muội ko thể nhớ ra huynh là ai,muội thật là đáng trách.
_Muội ko bao giờ là người có lỗi,người phải nói xin lỗi là huynh.Nếu như muội ko nhớ ra thì đừng nghĩ tới điều đó nữa,huynh thà để muội quên huynh cũng ko bao giờ muốn muội gặp đau khổ.

_Hạo Kì!
_Tên người phàm kia ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Nói xong Nhị Lang Thần rút ra ngay 1 thanh kiếm đã đc làm phép,chớp mắt thanh kiếm đã bay đến đâm ngay vào ngực HK,máu tuông ra sối sã,chàng khụy xuống nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng.
_Ngươi mau theo ta về thiên đình,chỉ cần về đến nơi thì máu của tên người phàm này sẽ ngưng chảy và vết thương cũng tự nhiên mà biến mất bằng ko thì ko quá nửa canh giờ nữa hắn sẽ hồn lìa khỏi xác-Nhị Lang Thần nói với nàng.
_Đc ta sẽ theo ngươi đi.
HKì ôm chặt lấy nàng,nước mắt đã trào dâng,chàng nói:
_Muội đừng đi,đời đời kiếp kiếp vận mệnh 2 ta tương li nếu muội ra đi như thế huynh sẽ ko thể sống đc như thế còn đau khổ hơn cái chết,hứa với huynh đừng đi.
Nước mắt nàng rơi ướt vai áo HKì,nghẹn ngào nàng nói:
_Muội sẽ ko đi nhưng huynh phải hứa ko đc rời bỏ muội.
_Ngốc quá sao huynh có thể rời bỏ muội đc chứ,chúng ta sẽ đi đến 1 nơi thật xa đúng kh?
Nói rồi,nàng dìu HKì đứng dậy, đi tìm hạnh phúc riêng cho 2 người.Mặc cho máu vẫn tuôn chảy ướt đẫm cả áo nhưng Hạo Kì vẫn ko rên la 1 tiếng.Mới đi đc độ năm mười bước ,vết thương của HK ngày 1 sâu hơn,máu chảy ra cũng nhiều hơn lan cả sang đôi bàn tay nàng.Bất chợt nàng rời tay khỏi HKì,cô ta quay sang Nhị Lang Thần nói:
_Tôi theo người về thiên đình.
 Nói xong,nàng quay lại nhìn Hạo Kì,lệ rơi ướt cả mặt rồi nàng quay lưng cùng Nhị Lang Thần trở về thiên đình.HKì ở lại,ruột gan chàng như có ai vừa đâm vào.Chàng nằm đó tuyệt vọng,nước mắt rơi từ khóe mắt tràn xuống má,miệng không ngừng nói:
_Đừng,muội đừng đi...
_Thiếu gia ,thiếu gia dậy đi trời sáng rồi.-Lão Tề gọi Hạo Kì.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2008 01:30:08 bởi tuyetthienthan >
#1
    Ct.Ly 13.06.2008 04:56:25 (permalink)
    #2
      Ct.Ly 13.06.2008 05:00:33 (permalink)
      #3
        tuyetthienthan 14.06.2008 00:46:25 (permalink)
          Chương 9:

         Hôm sau đến lớp Hạo KÌ tìm gặp Đổng Vĩnh và NguyênBảo hỏi thăm tin tức Tái Kim:
        _Cho tôi hỏi Tái Kim cô nương đã khỏe chưa?
        _Muội ấy không sao,tịnh dưỡng vài hôm nữa là bình phục thôi-ĐổngVĩnh vui vẻ trả lời.
         Nguyên Bảo thiếu gia thấy thế bèn góp ý kiến:
        _Soái ca,huynh nên đi thăm Tái Kim đi vì huynh mà cô nương ấy mới bị thương,đến hỏi thăm người ta vài câu cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu.Hay là sau khi tan học ba chúng ta rủ tiểu Thất cùng đi thăm Tái Kim-vừa nói Nguyên Bảo vừa lấy tay quàng cổ Hạo Kì và Đổng Vĩnh.
        Suy nghĩ một hồi Hạo Kì nói nhanh rồi ngồi lặng thinh ôn bài:
        _Lát nữa,tôi gặp các huynh ở trước cửa nhà Khoai Lang đc chứ?
        _Đương nhiên là được,về chỗ ngồi mau đi Nguyên Bảo,phu tử sắp vào rồi-Đổng Vĩnh nói với Hạo Kì rồi lấy tay kéo Nguyên Bảo về chỗ.

         Nhà trọ Long Phụng hôm nay đóng cửa vì bận sửa sang lại phòng ốc.Cả tầng trệt và lầu 1 đều bị cháy chẳng còn thứ gì.Cũng may nhà trọ còn có dãy nhà thứ hai nằm khá xa gian nhà chính nên mới không bị bắt lửa.Bởi thế Tái Kim mới có chỗ nghỉ ngơi trong lúc trị thương.Vết thương chưa khỏi hẳn mà Tái Kim đã lọ mọ bước xuống giường.Thất thế,dì Mỹ Phụng vội can ngăn:
        _Con muốn lấy thứ gì cứ bảo với mẹ.Con chưa khỏi bệnh không được đi lung tung.
        _Con chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi.Nằm đây hoài chán lắm mẹ ạ!

        Dì Mỹ Phụng tỏ vẻ vui mừng khi nhìn Tái Kim dần dần khỏe mạnh.Dì ấy nở một nụ cười rồi nói với con gái bằng giọng dịu dàng:
        _Con mau khỏe lại đi để còn lên kiệu hoa nữa!
        Nghe xong câu nói,Tái Kim sửng sốt quay ngay vào hỏi mẹ:
        _Mẹ nói con sẽ được gả cho ai chứ?
        _Thì ĐVĩnh công tử ấy.Bên nhà họ đã đem sính lễ đến cầu thân với mẹ từ hai hôm trước rồi-dì Mỹ Phụng thản nhiên trả lời mặc cho sắc mặt Tái Kim ngày càng xanh xao.
        Tái Kim quả quyết nói:
        _Con sẽ ko lấy Đổng Vĩnh đâu.
        _Không được,con phải nghe lời mẹ.Dù sao nhà họ Đổng cũng là một gia đình giàu có,ít ra con cũng ko cần lo đến cái ăn cái mặc,so với tên nghèo Thượng Quan Hạo Kì thì tốt hơn nhiều-dì Mỹ Phụng cố gắng khuyên bảo con gái nhưng vô ích.Tái Kim đã quyết định đời này chỉ lấy mỗi Hạo Kì nên nói ngay:
        _Con ko bao giờ lấy ĐVĩnh.Mẹ nên trả sính lễ lại cho nhà họ Đổng đi!
          Nói rồi Tái Kim chạy nhanh ra ngoài mặc cho dì Mỹ Phụng khuyênngăn thế nào cô ta cũng ko nghe.Vừa ra khỏi nhà,Tái Kim gặp Hạo Kì,Đổng Vĩnh,Nguyên Bảo và tiểu Thất đến thăm.Thoáng thấy họ,Tái Kim đã chạy ngay đến bên Đổng Vĩnh:
        _Tôi có việc muốn nói chuyện riêng với Đổng Vĩnh công tử.Phiền hai huynh và tiểu Thất đứng ngoài chờ một lát.
          Đổng Vĩnh đi cùng Tái Kim vào căn phòng mà cô ta đang tịnh dưỡngmặc cho Nguyên Bảo đứng ngoài soi mói:
        _Hai người này sao lạ vậy,có bí mật gì muốn giấu chúng ta thế,không nói ở đây được sao.
          Sau khi pha trà mời Đổng Vĩnh,Tái Kim trịnh trọng hỏi:
        _Có phải Đổng Vĩnh công tử ngỏ lời cầu hôn tôi?
        Nghe như sét đánh bên tai,Đổng Vĩnh bối rối:
        _Tái Kim à,cô nương đừng đùa như thế.
        _Tôi không mang hạnh phúc cả đời ra đùa đâu,tôi mong huynh thẳng thắn trả lời câu hỏi lúc nãy.

        Nói đến đây,Đổng Vĩnh sực nhớ cuộc trò chuyện với mẹ cậu ta hai ngày trước.Suy nghĩ một hồi,Đổng Vĩnh đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc,cậu ấy giải thích với Tái Kim:
        _Thật ra đây chỉ là hiểu lầm,do tôi và mẹ tôi không hiểu ý nhau nên mới xảy ra cớ sự này.Tôi xin lỗi,mong Tái Kim cô nương
        bỏ qua.Tôi sẽ về nói rõ lại với mẹ,cô nương nhớ đừng cho tiểu Thất biết chuyện này.
        Khi đã giải thích đầu đuôi câu chuyện xong,Đổng Vĩnh vội trở về nhà để nói rõ ràng với mẹ cậu ta.Giờ đây,Tái Kim dường như
        đã thở phào nhẹ nhõm,cô ta sung sướng ra mở cửa cho ba người lúc nãy bị nàng ấy cho đứng ngoài sân.Thấy ĐVĩnh sau khi nói
        chuyện xong thì chạy ngay về nhà,tiểu Thất lo lắng định về theo nhưng bị TáiKim cản lại:
        _Tiểu Thất,cô vào đây trò chuyện với tôi đi!
        Thiết nghĩ người cần trò chuyện với Tái Kim nhất vào lúc này không phải là mình nên tiểu Thất từ chối khéo:
        _Tôi đến đây cốt để xem cô khỏe chưa.Bây giờ thấy cô tốt thế này thì tôi an tâm rồi.Cô nên vào phòng tâm sự với Hạo Kì,tôi sẽ ở đây với NguyênBảo.Nghe nhắc đến mình,tên Nguyên Bảo mắt sáng rực:
        _Tiểu Thất,cô cứ yên tâm,Nguyên Bảo tôi sẽ bầu bạn với cô,không để cô phải buồn đâu.
        _Được rồi ông tướng,làm ơn ngồi xuống đây đi-vừa nói tiểu Thất vừa xách tai Nguyên Bảo đẩy hắn ngồi xuống ghế.

         Bên trong phòng Hạo Kì lo lắng hỏi thăm sức khỏe Tái Kim:
        _Tái Kim cô nương,vết thương của cô nương đã đỡ rồi chưa?
        _Cảm ơn Thượng Quan công tử quan tâm,vết thương của tôi đã khá hơn nhiều rồi.
          Trả lời câu hỏi đó xong,hai người đều ngồi lặng im,không ai lên tiếng.Tái Kim hơi ngượng nhưng rồi cô ta quyết định nói ra câu này:
        _Thượng Quan công tử,hôm qua tôi bày tỏ tấm lòng của tôi đối với công tử.Tôi cứ tưởng sẽ ko còn cơ hội để nói,mong công tử đừng chê cười.
        _Không đâu,sao tôi lại cười cợt đối với tình cảm mà người khác dành cho tôi đc chứ.Thật ra câu nói đó phải để cho nam nhi mở lời.Nếu tôi là một nam nhân tốt thì tôi nên bày tỏ trước.

        _Đối với tôi,công tử là người tốt nhất-Tái Kim nói bằng giọng chân tình.
        _Hôm nay đến đây,trước hết để thăm hỏi cô nương.Việc thứ hai,tôi muốn hỏi mượn cô nương một ít tiền để trang trải chi phí sinh hoạt gia đình.
        _Huynh cần bao nhiêu cứ nói.
        _Tái Kim cô nương có thể cho tôi mượn 20 lượng được không?
        _Huynh đợi tôi một chút.
        Nói xong,Tái Kim đi lấy số ngân lượng cô dành dụm bấy lâu rồi đưa cho Hạo Kì.Chàng vui mừng nói:
        _Cảm ơn Tái Kim cô nương.Sau này có dịp nhất định tôi sẽ đềnđáp.
        _Huynh ko cần cách sáo với tôi như thế đâu Thượng Quan công tử.
        _Cô nương cứ gọi Hạo Kì là được rồi.
        TáiKim rất sung sướng khi có thể xưng hô với Hạo Kì bằng chính tên thật của cậu ấy.Cô nàng mừng rỡ:
        _Hạo Kì à,trưa nay muội mời huynh ở lại dùng cơm.
        Bất chợt dì Mỹ Phụng bên ngoài xông vào la mắng:
        _Hạo Kì,Hạo Kì,xưng hô nghe thân mật quá nhỉ!Muốn gạt con gái ta à,đừng hòng,mượn tiền thì ghi giấy nợ đi còn muốn ăn cơm ở
        đây nữa chứ!
        _Thôi mà mẹ,không có gì xảy ra cả,mẹ ra ngoài đi.

        _Không có gì là sao,cô nam quả nữ ở chung một phòng,người khác nhìn vào thì thanh danh nhà ta sẽ mất hết.Đối với hạng người như hắn,mượn tiền con rồi không biết có trả không nên mẹ phải bắt hắn ghi nợ-dì Mỹ Phụng nói oang oang cố tình cho mọi người nghe thấy.
           Chạm đến lòng tự ái khi bị người khác nói về nhân cách của mình chẳng khác gì những kẻ lừa đảo ở đầu đường xó chợ,Hạo Kì mặt lạnh như băng,chàng lằm lủi đi lấy giấy bút ghi nợ.Mặc cho Tái Kim bảo không cần nhưng lòng Hạo Kì đã quyết ko thể để cho người khinh
        thường.Viết xong,Hạo Kì đưa cho dì Mỹ Phụng rồi xin phép cáo từ.Tái Kim vô cùng e ngại,cô ta quýnh quíu chạy theo an ủi kèm theo lời xin lỗi Hạo Kì:
        _Hạo Kì,muội thay mặt mẹ xin lỗi huynh,mong huynh đừng trách...
        Hạo Kì lạnh lùng nhìn Tái Kim nói:
        _Ta không sao,dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên.Sau này,Tái Kim cô nương đừng gọi tôi là Hạo Kì nữa mà hãy gọi là ThượngQuan công tử đi.
        Dứt lời,Hạo Kì vội vã bước đi ko buồn quay đầu lại đáp trả những lời gọi vang vảnh của Tái Kim.Tái Kim đứng đó,lòng buồn rười rượi,chỉ biết âm thầm lặng lẽ quay gót trở về phòng.


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2008 01:12:07 bởi tuyetthienthan >
        #4
          tuyetthienthan 15.06.2008 11:25:09 (permalink)
           Chương 10:
          Xuống sân thấy Nguyên Bảo đứng quậy phá bọn gia đinh sửa nhà,Hạo Kì không nói gì chỉ nhìn thoáng qua rồi lẳng lặng bỏ về mặc cho tên Nguyên Bảo gọi vói theo:
          _Soái ca,huynh và Tái Kim trò chuyện vui vẻ chứ?Soái ca à,Soái ca!Sao không trả lời vậy?
          Nguyên Bảo tỏ vẻ thất vọng,không biết phải đi đâu,làm gì,nói chuyện với ai,hắn đành phải quay về nhà,nơi mà hắn ko muốn đi nhất.
            Vừa về đến trước cửa,Đổng Vĩnh thấy trong nhà hôm nay có vẻ khác lạ:người người ra vào tấp nập,vải đỏ và chữ hỷ đc dán đầy nhà;đặc biệt bữa nay cha hắn không đến xưởng dệt coi nhân công làm việc mà ngồi ở nhà uống trà,vui vẻ tán gẫu với bà xã.Đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra,Đổng Vĩnh vội chạy ngay đến phòng khách nói rõ ngọn ngành sự việc với ba mẹ.Vừa thấy Đổng Vĩnh bước vào,ba cậu ta vui vẻ:
          _Vĩnh nhi à,con vào xem y phục cưới này,trông có đẹp không?Còn mấy thứ vàng ngọc cho con dâu nữa,con cứ xem hết đi,có gì không hài lòng thì nói với cha mẹ.Mà ta chắc rằng con sẽ vừa ý vì sính lễ của nhà ta toàn là đồ quý hiếm,lục tung cả huyện Thiên Thừa này lên cũng chưa hẳn có đâu.
            Nghe cha nói mà Đổng Vĩnh không yên cứ muốn chen ngang nhưng không thể.Cuối cùng đợi cha nói xong,cậu ta mới lên tiếng:
          _Mẹ hiểu lầm rồi,người mà con nhắc đến hôm đó không phải là Tái Kim.Con chỉ xem Tái Kim là bạn,hoàn toàn không có cảm tình khác,mẹ bảo con làm sao có thể cưới cô nương ấy được chứ!
          Sắc mặt cha lẫn mẹ Đổng Vĩnh đều dần dần thay đổi khi nghe con trai nói người cậu ấy muốn lấy không phải Tái Kim.Giờ đây mặt họ nghiêm nghị đầy vẻ căng thẳng chẳng bù lúc đầu vui vẻ nói cười.Mẹ Đổng Vĩnh nhìn con trai mình với vẻ dò xét:
          _Con nói người con thích không phải là con gái bà chủ quán Long Phụng vậy thì người đ1o là ai?

            Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt Đổng Vĩnh,cậu ta đáp:
          _Người đó...người đó con sẽ cho cha mẹ biết sau.Điều quan trọng bây giờ là mẹ giúp con qua nhà Tái Kim cô nương từ hôn trước đã.
          _Bà này thật là,chưa hỏi rõ ràng con cái mà đã vội quyết
          định rồi.-Đổng lão gia càu nhàu.
          _Tôi làm sao biết được chứ.Thôi ông mau kêu bọn gia dinh dọn dẹp lại nhà cửa đi;gỡ lồng đèn đỏ xuống và tháo hết những chữ hỷ kia ra nữa.
          _Thế còn vàng vòng thì sao?-Cha Đổng Vĩnh hỏi.
          _Ông này hỏi lạ thì cứ đem cất vào phòng tôi chứ sao.
            Đứng đó một hồi,Đổng Vĩnh chợt nghĩ đến tiểu Thất,cậu ấy vội vã nói với cha mẹ;
          _Cha mẹ giúp con đừng cho tiểu Thất biết chuyện này.Con có việc phải ra ngoài một lát.
            Thấy Đổng Vĩnh có vẻ bất thường nên Đổng phu nhân sinh nghi:
          _Vĩnh nhi à,con đi đâu vậy?Sao nó lại muốn giấu tiểu Thất,chẳng lẽ người nó thích lại là con bé đó?
            Đổng Vĩnh đi tìm tiểu Thất hết chỗ này đến chỗ khác từ thư viện đến tiệm ăn mà hai người thường lui tới nhưng vẫn không thấy tăm hơi.Cuối cùng Đổng Vĩnh đến vùng ngoại ô,nơi hai người đã gặp nhau lần đầu.Nhớ hôm đó,tiểu Thất cải trang thành nam nhi,quần áo bảnh bao lại có hàng ria mép trông ngộ ngộ.Hai người ngồi nói chuyện cứ xưng huynh huynh đệ đệ,lúc sau khi biết tiểu Thất là nữ nhi,Đổng Vĩnh thấy ngượng vô cùng.Cũng may hôm đó trời mưa nên thân thế tiểu Thất mới bị bại lộ,chẳng biết may rủi thế nào mà bộ ria mép của cô ta gặp hơi nước hay trời lạnh gì đó là cứ bong ra.Nghĩ lại lúc đó tiểu Thất quýnh quíu không biết che đậy thế nào thì Đổng Vĩnh lại phì cười.Thấy Đổng Vĩnh cười vô cớ nên tiểu Thất bắt chẹt:
          _Huynh cười gì thế bộ vui lắm sao?

          _Đương nhiên là vui rồi,huynh buồn gì chứ.
            Vừa nói Đổng Vĩnh vừa bước tới ngồi cạng tiểu Thất trên một bãi cỏ xanh rì cùng với những cụm hoa dại tỏa hương thơm thoang thoảng khiến cho lòng người không khỏi bồi hồi,xao xuyến.
          Ngồi ngắm những áng mây sữa trắng đục nhẹ nhàng trôi trên bầu trời quang đãng,tiểu Thất chợt phì cười:
          _Đúng rồi,huynh phải vui vẻ mới đúng.Chúc mừng huynh Khoai Lang.
          Nghe câu nói đó,Đổng Vĩnh có phần ngạc nhiên xen lẫn lo lắng:
          _Tại sao muội chúc mừng huynh?
          _Huynh còn giả ngây ngô nữa chẳng phải huynh sắp thành thân sao.
          Đổng Vĩnh giật nẩy người,chàng vội vàng giải thích:
          _Không phải đâu tiểu Thất,đó chỉ là hiểu lầm...
          Nhìn nét mặt khẩn trương của Đổng Vĩnh,tiểu Thất thấy tức cười nhưng cố nhịn:
          _Khoai Lang,nhìn huynh lúc này trông buồn cười lắm!Huynh đừng cuống lên nữa thật ra chuyện đó muội biết cả rồi.
          Tiểu Thất càng nói,Đổng Vĩnh càng hồ đồ,chàng ta chẳng hiểu gì cả,buộc miệng hỏi:
          _Muội biết gì chứ tiểu Thất?
          _Lúc ở nhà Tái Kim,trong khi cô ấy và chàng đẹp trai vào phòng nói,muội đứng ngoài với Nguyên Bảo,hắn ngồi không yên cứ múa tay múa chân,bày trò chọc phá khiến muội bực bội chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.Đến nơi,thấy huynh đứng nói chuyện với bá phụ bá mẫu,muội đứng ngoài xem,tình cờ nghe được toàn bộ chuyện cưới hỏi của huynh và Tái Kim.
          Ngưng một hồi,tiểu Thất nhìn vào khoảng không tươi đẹp rồi cô ấy nói tiếp:
          _Huynh không lấy Tái Kim thật chứ?
           Đổng Vĩnh chợt cười nói:
          _Huynh chỉ lấy tiểu Thất thôi.
            Đổng Vĩnh nắm tay tiểu Thất,hai người cùng ngồi nhìn bầu trời quang đãng không một bóng mây,cảm nhận sự tươi đẹp tuyệt vời của thiên nhiên:gió lồng lộng,hương hoa thơm dịu

          mát,những bông hoa nắng khẽ nô đùa trên bờ vai tiểu Thất.Nàng ta rất đỗi vui mừng trước cử chỉ lẫn lời nói của Khoai Lang nhưng chẳng hiểu vì sao tiểu Thất lại đâm chiêu suy nghĩ rồi hỏi Đổng Vĩnh một cách lạ lùng:
          _Khoai Lang,huynh sẽ làm gì nếu như một ngày nào đó muội đột nhiên từ bỏ huynh,từ bỏ tất cả mọi người ở huyện Thiên Thừa này để đến sống ở một nơi rất xa mà không ai tìm đến được.
            Đổng Vĩnh hơi ngạc nhiên trước câu hỏi kì lạ của tiểu Thất nhưng khi nghĩ tiểu Thất là một cô bé thích đùa,Đổng Vĩnh đáp trả lại:
          _Thế thì muội sẽ làm gì khi huynh chạy trốn muội nào?
            Câu hỏi thật lòng của tiểu Thất lại bị Đổng Vĩnh xem là trò đùa lại còn mở lời trêu chọc nhưng dù sao câu nói đó đã giúp tiểu Thất vui trở lại,nàng ta đánh Đổng Vĩnh một cái rõ đau điếng.Trong lúc vui cười,tiểu Thất tự nói với lòng:
          _Xin lỗi Khoai Lang,bây giờ chưa phải lúc nhưng sẽ có một ngày muội sẽ cho huynh biết tất cả sự thật.
            Hai người cùng nắm tay trở về nhà trong khung cảnh tuyệt diệu khi hoàng hôn buông xuống.Nổi bật trong khung cảnh tăm tối của buổi chiều tà là một màu đỏ rực soi sáng từng nhánh cây ngọn cỏ.Phong cảnh thật hữu tình!

           
          Chương 11:

            Nguyên Bảo thiếu gia vừa về đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng:
          _Phát Tài,Tấn Tài,Lộc Tài,kim ngân châu báu gì đó mau ra đây hết đi,bổn thiếu gia về rồi.
          Vào trong thấy vắng vẻ hơn mọi ngày,bọn gia đinh không thấy đâu cả chỉ toàn là bàn ghế và mấy món đồ cổ quý giá mà cha Nguyên Bảo xem như bảo vật nằm lặng thinh tại chỗ.Cậu ta sinh nghi nên quát lớn:
          _Người đâu cả rồi bộ chết hết rồi sao?
          _Làm gì la toáng lên thế,con không thấy cha à.
          Một giọng trầm trầm từ phía nhà trong vang lên.Hiện hữu giữa phòng khách đẹp đẽ,sang trọng này ngoài Nguyên Bảo ra còn có cha cậu ta: Phó lão gia;một người đàn ông nhỏ con,hơi tròn trịa,nổi bật trên gương mặt quá khổ là đôi mắt lươn nhỏ xíu cùng hàng ria mép xếch lên trông thật dị hợm.
            Thấy trong nhà có người,Nguyên Bảo mừng quýnh,vội chạy đến cạnh cha trò chuyện:
          _Cha ơi,tại sao nhà cửa hôm nay trống phốc vậy cha?
          _Con nói sao chứ,cha thấy nhà mình trang trí tươm tất thế này.Có phải con bị bệnh không Nguyên Bảo?-Vừa nói Phó lão gia vừa lấy tay sờ trán Nguyên Bảo.
          Nguyên Bảo gạt phắt tay cha xuống nói:
          _Cha hiểu sai ý con rồi.Từ “trống phốc”mà con nói có nghĩa là bọn gia đinh đâu mất hết rồi.Chắc hôm nay Phó lão gia vui vẻ trong lòng nên cho bọn chúng nghỉ xả hơi đúng không?
          _Con tưởng cha điên hay sao chứ?Ta tốn bao nhiêu ngân lượng thuê chúng về chẳng lẽ chỉ để ngắm thôi sao.Chúng nó bận bù đầu bù cổ chứ không rảnh rang như con suốt ngày lêu lổng ngoài đường hết quán rượu rồi lại sòng bạc,gánh hát không lo học hành.
            Bị cha cằn nhằn Nguyên Bảo thấy hơi bực,hắn định chuồn về phòng nhưng bị cha hắn giữ lại:
          _Nguyên Bảo à,cha sẽ hỏi cưới một cô nương cho con có được không?
          _HẢ,cha nói gì chứ?Con xem như cha chưa nói,con về phòng đây.
            Nghe đến chuyện hôn nhân,Nguyên Bảo vội né tránh vì xưa nay hắn chỉ chọc phá các cô gái chứ chưa thật sự thích ai bao giờ.Thấy Nguyên Bảo giả lã,cha hắn bèn đề nghị:
          _Thuý Nương, đúng rồi ta phải hỏi cưới cô nương ấy cho con.

            Nghe đến chuyện hôn nhân,Nguyên Bảo vội né tránh vì xưa nay hắn chỉ chọc phá các cô gái chứ chưa thật sự thích ai bao giờ.Thấy Nguyên Bảo giả lã,cha hắn bèn đề nghị:
          _Thuý Nương, đúng rồi ta phải hỏi cưới cô nương ấy cho con.
          Nghe nói dứt câu,mắt Nguyên Bảo trợn tròng,người đứng sựng lại,hắn cáu kỉnh đáp:
          _Dù phụ nữ trên thiên hạ này chết hết,con cũng không lấy bà chằn ấy đâu.
          _Sao lại không,lấy được Thúy Nương là phước phần của con đấy.Diện mạo cô ấy không tồi,gia thế lại cực tốt:con gái huyện lệnh lão gia.Nếu như được làm xuôi với nhà bên đó thì việc làm ăn của cha sẽ ngày càng phát đạt hơn đấy.
          _Nói vậy thì cha lấy cô nương ấy đi!
          _Con…-Phó lão gia tức tối nhìn Nguyên Bảo.
          Nguyên Bảo bực tức từ nãy đến giờ,hắn quát to:
          _Bà chằn đó tính tình lạ kỳ,sáng nắng chiều mưa lại cực kì hung dữ.Nam nhân trong huyện Thiên Thừa này không ai thèm để ý đến cô ta tự dưng cha lại bắt con phải gánh cục nợ này.
            Nguyên Bảo mặt hầm hầm đi thẳng một mạch vào phòng mặc cho cơn giận dữ của Phó lão gia đã lên đến tột cùng. Ông chỉ còn biết đứng đó ậm ừ:
          _Cái thằng trời đánh này…mày…mày đúng là hết thuốc chữa rồi!Sao tôi lại có một thằng con như thế chứ!
            Về đến nhà,Hạo Kì vào phòng ngồi lặng thinh suy nghĩ một hồi.Nét mặt cậu ta lúc ấy trông u uất dường như có điều khó nói.Nhưng vẻ mặt ấy không tồn tại bao lâu,chợt nhìn thấy đống sách vở bừa bộn trên bàn,Hạo Kì vội đi nhanh đến dọn dẹp,cất mọi thứ đâu vào đấy.Nơi yên vị của quyển sách cuối cùng cũng chính là chỗ Hạo Kì cất giấu hộp gỗ mà bên trong là những lời tâm tình chân thành của Tái Kim. Ánh mắt Hạo Kì dừng lại nhìn rất lâu vào chiếc hộp bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài làm cậu ấy quay đi,chàng vội nhanh chân ra mở cửa.Lão Tề vào phòng Hạo Kì nói khẽ:
          _Thiếu gia,Tái Kim cô nương hẹn gặp thiếu gia ở gốc đa già ngoài cổng huyện ấy,lúc ba giờ trưa nay.Cô ấy bảo sẽ đợi cho đến khi thiếu gia đến mới thôi.Tôi ra ngoài làm việc trước đây.
          _Cảm ơn lão Tề-tiếng Hạo Kì vọng lại từ sau lưng lão.
            Ánh mắt Hạo Kì chợt dấy lên nỗi buồn lạ lùng.Thiết nghĩ Tái Kim đã đối xử với chàng rất tốt và cậu ấy còn nợ cô ta một món nợ ân tình.Hạo Kì muốn đối đãi thật tốt với Tái Kim nhưng dì Mỹ Phụng lại xem đó là sự trừng phạt,dối trá.Hạo Kì suy nghĩ không biết có nên đi gặp Tái Kim hay không thì bất chợt lão phu nhân gọi y từ phía sau:
          _Sao cháu không vào phòng đọc sách, đứng đây làm gì?
          _Những quyển sách ấy cháu đã đọc xong từ lâu rồi ạ!Cháu đi nấu cơm đây.
           Hạo Kì chưa kịp cất bước đã nghe thấy tiếng bà nói:
          _Khoan đã,ta muốn hỏi cháu Tái Kim là ai thế?
          Nghe câu hỏi của bà,Hạo Kì lúng túng trả lời:
          _Cô nương ấy là…là tiểu nữ của bà chủ quán Long Phụng.
          _À,thì ra là một đứa bán đậu hũ ở đầu đường xó chợ-lão phu nhân cố tình nhấn mạnh từng chữ trong câu nói này.
           Thấy Hạo Kì đứng im,bà nội nhìn cậu ta to tiếng:
          _Cháu là con cháu nhà Thượng Quan,quen biết với bạn bè cũng phải lựa chọn cho thật kĩ.Cháu kết bạn với hạng người như cô ta không sợ làm mất mặt dòng họ hay sao?
            Hạo Kì đứng chôn chân tại chỗ nhưng cuối cùng chàng cũng lên tiếng:
          _Dạ thưa cháu hiểu rồi ạ!Sau này cháu sẽ dè dặt khi tìm bạn.
          _Cháu biết thế là tốt!-lão phu nhân gật đầu vẻ bằng lòng.
            Kết thúc cuộc trò chuyện ,lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi còn Hạo Kì nhanh chân xuống bếp chuẩn bị bữa ăn trưa sau đó cậu ta còn phải giặt quần áo.Sở dĩ Hạo Kì phải làm những công việc vốn dĩ của phụ nữ là vì nhà cậu ấy mấy năm nay chi tiêu eo hẹp,ngoài lão Tề lo dọn dẹp nhà cửa và giúp đỡ cho lão phu nhân thì trong nhà chẳng còn người hầu nào cả.Thế nên ngoài việc học hành,Hạo Kì phải giúp đỡ lão Tề một tay.
          Ba giờ chiều,Tái Kim ăn diện đẹp đẽ đứng bên gốc đa ngoài cổng huyện đợi Hạo Kì. Đứng đợi nửa canh giờ,Tái Kim thấy hơi lo.Bông hoa tím trên tay bị cô ta ngắt hết cánh chỉ còn lại nhuỵ hoa vàng,những cánh hoa tím nhạt rơi lả tả dưới chân nàng.Không còn hoa để ngắt,Tái Kim đứng chôn mình tại chỗ trông có vẻ bình thản lắm nhưng đầu óc cô ấy lại rối bời.Ngay lúc này đây,Tái Kim chỉ có duy nhất một câu hỏi cần được giải đáp:”Liệu Hạo Kì sẽ đến chứ?”Lòng Tái Kim nóng như lửa đốt,một phút cũng không yên nhưng cái không yên đó chợt biến mất tức thì vì trước mặt nàng ta bây giờ là một chàng trai thân hình rắn rỏi, nổi bật trên gương mặt đầy u uẩn là đôi mắt sáng cùng hàng chân mày đen sậm trông rất ưa nhìn.Tái Kim mừng rỡ chạy đến bên chàng:
          _Hạo Kì,cuối cùng huynh cũng đến.Xin lỗi,muội nên gọi huynh là Thượng Quan công tử.
          _Không cần đâu,muội cứ gọi huynh là Hạo Kì.Sáng nay huynh nóng nảy quá, mong muội đừng trách.
            Tái Kim vui mừng ra mặt khi nghe lời giãi bày của Hạo Kì rồi nàng ái ngại nhìn Hạo Kì nói:
          _Thật ra người phải nói xin lỗi là muội vì mẹ muội đã nói những lời không phải với huynh.
          Hạo Kì lắc đầu, đôi mắt nhìn về phía xa xăm:
          _Chẳng có gì đáng buồn cả.Từ nhỏ đến lớn huynh luôn gặp xui xẻo,làm chuyện gì cũng không thành công lại phải gánh trên vai một tảng đá quá nặng.
            Tái Kim nghe được những lời tâm sự của Hạo Kì,cô ấy càng cảm thông,chia sẻ với chàng hơn:
          _Huynh đừng bi quan,hãy cố gắng lên.Muội có lòng tin huynh sẽ vượt qua tất cả.
          _Cảm ơn muội,Tái Kim.

           Hai người ngồi dưới gốc cây nói chuyện rất lâu.Tiếng côn trùng kêu râm ran như hoà nhịp cùng lời nói.Mặt trời lúc này gần khuất bóng nên bản hoà tấu êm dịu của bọn côn trùng ngày một to hơn.Thấy vậy,Hạo Kì đề nghị:
          _Chúng ta ngồi đây lâu quá rồi nên về thôi.
           Chẳng may khi Tái Kim đứng lên vấp phải tảng đá dưới chân làm cho vết thương hôm trước đau trở lại.Dù không chảy máu nhưng Hạo Kì biết Tái Kim rất đau vì vẻ mặt cô ta lúc này chẳng dễ coi tí nào.Hạo Kì khòm lưng xuống lấy thế rồi bảo Tái Kim:
          _Muội lên đi,huynh cõng muội về.
          _Nhưng…
          _Mau lên đi,trời tối rồi-Hạo Kì thúc.
            Đến lúc này Tái Kim không ngần ngừ nữa,cô ta từ từ lên lưng Hạo Kì,chàng ân cần cõng cô ta về nhà.Hai người đi qua cây cầu Thuỷ Nguyệt bắc sang con rạch nhỏ chảy ngang huyện. Ánh chiều tà soi rọi hình ảnh nên thơ ấy xuống mặt nước,những con sóng khẽ gợn lăn tăn hoà cùng màu đỏ cam của buổi hoàn hôn,cảnh vật thật huyền ảo!Cơn gió nhẹ thoảng qua khiến những bông hoa rơi dưới phố chợt bay lên ngang tầm Tái Kim,nàng ấy nhẹ nhàng đưa tay ra đón lấy cánh hoa màu trắng phớt hồng tuyệt đẹp!Niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt,Tái Kim nở một nụ cười thật tươi.Xưa nay Hạo Kì vốn dĩ lạnh lùng nhưng hiện tại là một cảm giác hoàn toàn khác,chàng không biết đó có phải là sự ấm áp hay không,suy nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua vài giây vì y luôn không cho phép mình tận hưởng sự hạnh phúc của bản thân khi chưa làm rạng danh gia tộc.
           Trước cửa nhà trọ Long Phụng có tiếng người gọi í ới thế nên tên thợ sửa nhà bèn chạy đến hỏi:
          _Bà đến đây tìm ai?
          _Tôi muốn gặp bà chủ quán,chẳng hay bà ta có nhà không?-mẹ Đổng Vĩnh nói.
          Người kia nhanh nhảu đáp:
          _Phiền bà đứng đây đợi một lát để tôi vào thông báo.
            Anh ta vừa quay người vào,chưa kịp bước thì bà chủ từ trong phòng đi ra quát lớn:
          _Có chuyện gì mà ồn ào thế?
          _Bà có phải là mẹ Tái Kim cô nương?- Đổng phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
            Dì Mỹ Phụng nhìn thấy mẹ Khoai Lang đến tìm,bà liền thay đổi thái độ ngay:
          _Ôi,quý hoá quá rồng đến nhà tôm.Mời chị vào nhà ngồi chơi để tôi gọi Tái Kim ra chào.
            Dì Mỹ Phụng chạy ngay sang phòng Tái Kim,vừa đi bà ta vừa nói lớn:
          _Tái Kim à,con ra đây mẹ bảo nào ,Tái Kim!

           Gọi mãi không trhấy,dì Mỹ Phụng đành trở lại tiếp Đổng phu nhân,gương mặt bà ta hớn hở,miệng nói cười luyên thuyên:
          _Thật xin lỗi,con bé Tái Kim nhà tôi không biết chạy đi đâu mất rồi.Tôi biết Đổng gia là một gia đình có tiếng tăm trong huyện Thiên Thừa nên lễ thành thân của con trai ông bà không thể tổ chức sơ sài được nhưng cũng không nên làm quá qua loa.Thôi thì để tôi tính xem,mình đãi khoảng tám,chín món cho năm,sáu chục bàn gì đó…
           Cắt ngang lời nói của dì Mỹ Phụng, mẹ Đổng Vĩnh e ngại lên tiếng khiến bà chủ quán vô cùng hụt hẫng:
          _Chị à,hôm nay tôi đến đây không phải để bàn tính chuyện kết hôn mà là để từ hôn.
           Sắc mặt mẹ Tái Kim nhợt nhạt:
          _Chị nói gì tôi nghe không rõ?
          _Thật áy náy quá,tại sự hiểu lầm giữa tôi và Vĩnh nhi nên tôi cứ tưởng Tái Kim cô nương và con trai tôi thích nhau nhưng thực ra không phải vậy.Chuyện hôn nhân liên quan đến hạnh phúc cả đời của bọn trẻ nên chúng không thể lấy nhau được.Mong chị thông cảm,sính lễ thì chị cứ giữ không cần mang trả lại đâu.
          _Cô đã nói thế thì thôi vậy.-mẹ Tái Kim rầu rĩ.
            Dì Mỹ Phụng mặt mày ủ rũ tiễn Đổng phu nhân ra về.Mẹ Đổng Vĩnh thì hoàn toàn ngược lại,lúc này bà ta sung sướng như lấy được vàng chỉ là không thể hiện ra mặt chứ trong lòng lại vui mừng khôn xiết vì bỏ một ít kim ngân châu báu để đổi lấy con trai yêu quý và gia sản nhà họ Đổng thì quá lời.Dì Mỹ Phụng bực tức đứng trước cổng đợi con gái về,chẳng biết từ trưa giờ biến đi đâu mà không ai hay.Chợt thấy Tái Kim được Hạo Kì ân cần cõng trên lưng,máu nóng sôi sục trong người,bao nhiêu bực bội giờ có dịp tuông ra hết.Thấy mẹ hùng hổ đi tới,Tái Kim hoảng hồn vội nhảy xuống lưng Hạo Kì rồi ra hiệu bảo Hạo Kì nên tránh mặt nhưng chàng quyết không đi.Mẹ Tái Kim đứng trước mặt Hạo Kì sừng sộ:
          _Ngươi làm gì con gái ta thế?
          _Con chẳng làm gì Tái Kim cả.
          Dì Mỹ Phụng nhăn mặt:
          _Chẳng làm gì à,chẳng làm gì sao ngươi phải cõng nói bộ nó không đi được sao.Ngươi nhìn lại thân mình đi,ngươi thì có cái gì chứ?Gia thế,học vị,tiền bạc cái gì ngươi cũng không có,ngươi lo cho bản thân còn chưa xong lấy gì lo cho Tái Kim.

           Nghe những lời nói đó nhưng Hạo Kì vẫn không lung lây,chàng quả quyết nói:
          _Tuy hiện giờ con chưa có gì nhưng con sẽ cố học hành đỗ đạt công danh nhất định chăm sóc Tái Kim thật tốt.
            Hạo Kì vừa nói xong,dì Mỹ Phụng đã cười khẩy:
          _Ngươi đừng mơ mộng viễn vong nữa,thực tế chút đi chàng trai trẻ à.Ngươi nói ngươi về nhà cày ruộng kiếm sống ta còn tin đấy!
           Hạo Kì tức giận:
          _Với tài năng của Thượng Quan Hạo Kì ta chẳng lẽ không thể nuôi sống một cô nương hay sao?
          _Ngươi to tiếng với ai thế? Đừng tưởng ta không biết,ngươi chỉ giỏi kiêu căng,ngạo mạn thực chất chẳng làm được việc gì ra trò.
           Tái Kim vội vã níu tay mẹ kéo vào nhà:
          _Sao mẹ lại nói thế chứ,tại con bị thương không đi được nên Thượng Quan công tử mới cõng con.Thôi,chúng ta mau vào nhà đi!
          Dì Mỹ Phụng nói với Tái Kim không buồn nhì Hạo Kì:
          _Cứ cho là thế thì con cũng đừng bao giờ mong mẹ chấp nhận hắn.Dù không ai lấy con mẹ cũng nhất quyết không gả con cho hạng người đó đâu.
             Những lời nói của dì Mỹ Phụng đã xúc phạm nặng nề đến lòng tự trong của Hạo Kì.Cậu ta đứng đó,không nói gì,lẳng lặng nhìn hai cánh cổng lớn từ từ đóng sầm lại trước mặt.Chàng tưởng tượng hai cánh cổng đó chẳng khác nào mối quan hệ giữa cậu ấy và Tái Kim,nó đã được người khác đặt vào một dấu chấm hết.Kết thúc rồi.Hạo Kì lê bước đi trên con đường dài,nắng chiều khẽ đậu trên vai áo người buồn,cùng càm thông,chia sẻ với nỗi đau thầm lặng của chàng ta.


           
          #5
            tuyetthienthan 18.06.2008 23:28:15 (permalink)
            Chương 12
            Nguyên Bảo thiếu gia cùng hai người bạn là Lý Dũng và Huỳnh Đạt đi xem hát.Vì hôm nay là Tết Nguyên Tiêu nên mọi người túa nhau ra phố xem hội bởi thế đường xá đông đúc,phải chen lấn cả buổi,bọn chúng mới tới được gánh hát.Trên đường đi,liếc thấy Đổng Vĩnh và tiểu Thất đang xem mọi người thả những ngọn đèn cầu nguyện xuống hồ,tên Nguyên Bảo nhanh nhảu chạy ngay đến:
            _Khoai Lang,tiểu Thất,hai người đang làm gì vậy? À ta biết rồi các người đang thả đèn cầu nguyện đúng không thôi thì để ta cầu giúp cho.
            Nguyên Bảo với tay lấy hai ngọn đèn thả xuống nướv rồi hô to:
            _Thượng Đế phù hộ cho Khoai Lang và tiểu Thất sớm ngày thành thân.Cầu xong rồi đó hai người cùng ta đi xẻm hát đi!
            Khoai Lang đứng đó khẽ cười còn tiểu Thất thẹn thùng đến đỏ bừng cả mặt chỉ muốn bỏ về nhưng bị tên Nguyên Bảo nài nỉ,cuối cùng cũng đành phải đi xem hát.Cô nàng nhanh trí nghĩ ra một câu hỏi tự giải vây cho mình:
            _Hôm nay diễn vở gì thế Nguyên Bảo?
            _Vở Dương Quý Phi do đoàn hát từ kinh thành xuống diễn. Đừng lề mề nữa đi nhanh lên đi hết vé bây giờ.
            Lý Dũng và Huỳnh Đạt đứng từ xa hối thúc:
            _Lẹ lên Nguyên Bảo,huynh lâu lắc quá!
            Đổng Vĩnh,tiểu Thất ,Nguyên Bảo vội chạy ngay đến nhập bọn.Năm người vừa nói cười vui vẻ vừa đi đến gánh hát. Đổng Vĩnh ngó qua ngó lại thấy còn thiếu người,y bèn lên tiếng:
            _Soái ca và Tái Kim đâu,hai người họ không đến à?
            Nguyên Bảo thiếu gia liền ra vẻ ta đây thông thạo:
            _Soái ca đời nào chịu đến chỗ đông người chứ.Thế nên ko có chàng đẹp trai thì cũng sẽ không có Tái Kim.
            _Thôi được rồi Nguyên Bảo,huynh nói nhiều quá, đi nhanh lên đi-cả bọn phàn nàn.
            Gánh hát bữa nay đông đúc lạ thường,người người ra vào không ngớt,không khí thật ồn ào náo nhiệt.Cũng may có Nguyên Bảo đặt vé trước nếu không thì giờ này cả bọn có nước đứng đợi dài cổ mà cũng đừng mong có vé.
            _Xem ra đoàn hát này khá nội tiếng đây-Đổng Vĩnh nói với tiểu Thất.
            Tên Nguyên Bảo lại nhanh nhảu:
            _Tại hiểu biết của huynh nông cạn quá đấy.Có thể nói đoàn Hoa Viên là một trong những đoàn hát nội tiếng nhất nước ta. Đoàn được giải nhất trong cuộc thi Biểu diễn Kịch nghệ toàn quốc,giải nhì cuộc thi Nguyệt Quế Hương, đặc biệt đây là đoàn hát đầu tiên không qua khóa huấn luyện trong cung được biểu diễn cho Đương Kim Hoàng Thượng xem…
            Trong khi Nguyên Bảo còn đang say sưa với lời quảng cáo của mình thì cả bọn đều đã tìm được chỗ ngồi,chỉ còn mỗi hắn là đứng luyên thuyên một mình,nói mãi không thôi.Thấy hắn đứng lớ ngớ cũng hơi tội,tiểu Thất vỗ vào tay Nguyên Bảo nói:
            _Huynh ngồi xuống đây nhanh lên,sắp tới giờ diễn rồi.
            Tấm màn đen bao trùm cả sân khấu vừa được kéo ra,khán giả đã vỗ tay ầm ĩ.Quả không hổ danh là đoàn hát nổi tiếng,họ như có ma lực khiến mọi người phía dưới ai nấy đều dán mắt lên sân khấu.Nguyên Bảo đặc biệt chú ý đến cô diễn viên thủ vai Dương Quý Phi nên cuối buổi diễn có cuộc giao lưu với khán giả,hắn vội chạy ngay đến bắt chuyện với cô ta nhưng Nguyên Bảo chưa kịp nói câu nào đã nghe có một giọng nữ vang lên từ đằng xa:
            _Vân Phi,hôm nay cô diễn hay lắm!Cô có thể cho tôi xin chữ kí không?
            _Đương nhiên là được rồi.
            Bị hụt hẫng,Nguyên Bảo liền quay lại xem kẻ nào đang phá đám.Nhìn thấy Thuý Nương hắn sửng sốt há hốc mồm:
            _À thì ra là bà chằn đó-Nguyên Bảo nói thầm trong miệng,hắn đã nghĩ ra trò hay để trêu ghẹo Thuý Nương nên vội chạy đến bên Vân Phi.
            _Chào tiểu thư,tại hạ là Phó Nguyên Bảo,con trai Phó Thế Bá,người giàu nhất huyện Thiên Thừa này-hắn cố tình kéo dài giọng ở mấy chữ cuối không phải để cho cô nàng Vân Phi kia biết mà là để ra oai với Thuý Nương.
            Thấy Vân Phi chẳng để ý gì đến mình,chỉ chăm chú trò chuyện với Thuý Nương,hắn bắt đầu nóng máu,vội cắt ngang cuộc trò chuyện:
            _Vân Phi cô nương có thể cùng ăn tối với Nguyên Bảo tôi được chứ?Cô muốn ăn gì cứ nói,Nguyên Bảo thiếu gia này xin chiều.
            Nghe những lời chiêu dụ quá êm tai của Nguyên Bảo,nàng diễn viên liền quay phắt người lại về phía hắn:
            _Công tử nói thật chứ?Tôi thích gì công tử cũng chiều sao?
            _Xưa nay Nguyên Bảo ta không nói dối nhất là đối với những cô nương xinh đẹp như tiểu thư.-vừa nói Nguyên Bảo vừa lấy tay nâng cằm cô gái kia lên vẻ bẫng cợt.
            Nàng diễn viên để tay Nguyên Bảo xuống, ưỡng ẹo nói:
            _Tôi thích kim ngân châu báu vàng ngọc vạn lượng công tử có không,có không vậy công tử?
            Tên Nguyên Bảo nói lớn,nhấn mạnh từng chữ một:
            _Vạn lượng thôi sao,Nguyên Bảo thiếu gia ta có một triệu,một tỉ lượng ấy chứ.
            Vân Phi gượng cười sảng khoái rồi e ngại nhìn Thuý Nương nói:
            _Xin lỗi Thuý Nương nhé,Vân Phi phải đi với công tử đây rồi.
            Nói rồi,hai người quàng tay nhau bước đi.Tên Nguyên Bảo ranh mãnh liền ngoảnh đầu lại cười trêu chọc Thuý Nương làm cô nàng quê với hai nhỏ người hầu hết sức,cô ta quát lớn:
            _Hai người đứng lại ngay.Vân Phi,ai cho phép cô đi với người khác khi chưa được sự đồng ý của tôi thế.Cô đừng quên sự nổi tiếng của cô là nhờ tôi cả đấy!
            Chỉ chờ có vậy, đã lâu ko có dịp đấu khẩu với Thuý Nương,nhớ tới lần trước bị cô ấy chơi khâm,Nguyên Bảo lại tức điên lên.Lần này hắn quyết trả món nợ cũ nên đã có kế hoạch chu toàn:
            _Vân Phi à,Thuý Nương cho cô bao nhiêu ngân lượng vậy?
            _Toàn bộ trang phục,son phấn của đoàn hát đều do Thuý Nương cung cấp,tổng cộng là 800 lượng.
            Nghe xong,Nguyên Bảo cười lớn vẻ châm chọc:
            _Chỉ có tám trăm lượng mà đã mua được một đoàn hát nổi tiếng thì quá rẻ đấy. Đây một ngàn lượng đủ mua lại đoàn hát từ tay cô rồi chứ Thuý Nương-Nguyên Bảo dí sấp tiền dì cộm vào mặt Thuý Nương.
            Thuý Nương liền gạt phắt tay hắn xuống nói to:
            _Ngươi tưởng bổn tiểu thư là ăn mày nên chưa thấy tiền bao giờ à.Ta nói cho mà biết tất cả gia sản của ngươi cũng không bằng một phần mười tài sản của ta đâu đấy.
            _Cô nương bảo gia sản nhà cô nương nhiều hơn nhà ta thế thì cô nương có dám cá cược không?
            Thuý Nương đứng dựa tường nói dứt khoát:
            _Cược thì cược,thể lệ ra sao ngươi nói đi.
            Nguyên Bảo mở cờ trong bụng,cuối cùng con cá lớn đã cắn câu,hắn nói ngay:
            _Chúng ta đấu giá đoàn hát này,ai trả giá cao hơn thì người đó làm chủ,ngoài ra người thua còn phải kêu người thắng ba tiếng ông nội hoặc bà nội.Thế nào Thuý Nương,cô dám chơi không?
            Thuý Nương ngước mặt lên trời,khinh khỉnh nói:
            _Đương nhiên là chơi rồi,bổn Thuý Nương sợ ai nào?
            Tên Nguyên Bảo vội nhảy tọt lên sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người:
            _Nguyên Bảo tôi nhờ các vị có mặt tại đây làm giám khảo cuộc đấu giá đoàn hát giữa tôi và Thuý Nương,các người có đồng ý không?
            Đám đông bên dưới nhao nhao,ai nấy đều rất phấn khởi trước sự trang đua xem ai là người giàu nhất huyện Thiên Thừa.Thấy bên trên ồn ào,bọn thư sinh ngước lên nhìn thì mới biết đấy là trò của Nguyên Bảo,cả đám đồng loạt hỏi:
            _Phó Nguyên Bảo,cậu làm gì đứng đó thế?
            Hắn liền hồ hởi vẫy tay chào đám bạn:
            _Các người là những giám khảo quan trọng đấy,nhớ phải cổ vũ nồng nhiệt cho ta.
            Sự dần dà của Nguyên Bảo làm Thuý Nương bực tức,cô ta quát lớn:
            _Ngươi có đấu không vậy,sao ngươi lôi thôi thế.
            Đám đông bên dưới cũng la toáng lên:
            _Đấu đi, đấu nhanh đi…
            Nguyên Bảo nhanh chóng trấn an mọi người:
            _Ngay bây giờ cuộc thi sẽ bắt đầu,mọi người chú ý theo dõi nhá.
            Hai đối thủ đứng gườm nhau,klhông ai chịu ra giá trước. Đầu óc Nguyên Bảo lởn vởn suy nghĩ đến hình ảnh Thuý Nương gọi hắn là ông nội mà cảm thấy sung sướng như đang ở trên mây,hắn nói thầm:
            _Bà chằn kia,hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh của Nguyên Bảo ta.
            Thuý Nương cũng không vừa,cô nàng thầm nghĩ:
            _Nguyên Bảo à,kì này ngươi chết chắc rồi,sẽ còn thê thảm hơn lần trước nữa đấy.
            Mọi người bên dưới reo hò ầm ĩ khiến những hoang tưởng ấy chỉ hiện lên trong tíc tắt rồi biến đi.Lúc này cuộc đấu mới chính thức bắt đầu,Thuý Nương ra giá trước:
            _1200 lượng.
            _1500 lượng.
            _1800 lượng.
            Nguyên Bảo nói chắc:
            _2800 lượng.
            Thuý Nương cũng chẳng vừa:
            _3500 lượng.
            Chứng kiến toàn bộ sự việc bên dưới, Đổng Vĩnh định lên kéo Nguyên Bảo xuống nhưng bị tiểu Thất ngăn lại:
            _Khoai Lang,huynh đừng lên đó,huynh kéo Nguyên Bảo xuống thôi thì để hắn nhận thua cho rồi.
            Nghe vậy, Đổng Vĩnh không lên,tiếp tục đứng đó quan sát cùng tiểu Thất,Lý Dũng và Huỳnh Đạt.
            Cuộc đấu giá lúc này đã lên đến con số cao ngất ngưởng.Không khí cả bên trên lẫn bên dưới sân khấu đều căng thẳng.Bên trên Nguyên Bảo và Thuý Nương chăm chú thi đấu đến toát mồ hôi,phía dưới khán giả như nín thở để lắng nghe từng đợt ra giá của hai đấu thủ.
            _7800 lượng.
            Tên Nguyên Bảo tỏ vẻ tự đắc,cứ ngỡ Thuý Nương đã chịu thua nên hắn cười khì khì nhưng không ngờ cô ta lại lên tiếng:
            _9800 lượng.Sao rồi Nguyên Bảo,ngươi hết tiền rồi phải không.Thì ra gia sản của nhà ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Đúng là ít ỏi thật đấy!
            Nguyên Bảo bị Thuý Nương chọc tức nên nổi khùng,hắn tin chắc rằng Thuý Nương không thể chịu thua,cô ấy càng không thể gọi cậu ta là ông nội bởi thế y liều nói đại một con số cao ngất ngưởng mà nếu có thắng thật thì cũng không biết phải đào đâu ra số tiền ấy.
            _MỘT VẠN LƯỢNG.
            Thoáng nghĩ con số trên cũng đủ để Nguyên Bảo chạy đôn chạy đáo tìm cho đủ vả lại 9800 lượng đã là con số quá kinh khủng đối với Thuý Nương.Nếu lượt đó mà cô ta thắng thì nguy to rồi,thế nên cô nàng quyết định dừng chơi tại đây:
            _Nguyên Bảo thiếu gia quả không tồi,Thuý Nương tôi xin chịu thua.Bái phục,bái phục!!
            Câu nói của Thuý Nương làm Nguyên Bảo sửng sốt,mặt hắn xanh mét,chân đứng không vững,bước đi hơi loạng choạng,y tiến gần Thuý Nương hơn:
            _Cô nương chịu thua tôi sao,cô nương nói thật chứ?
            Thuý Nương vô cùng hớn hở,cô nàng cười nói:
            _Đương nhiên là thật rồi,bây giờ tôi thực hiện sự trừng phạt dành cho kẻ thua cuộc đây.” Ông nội! Ông nội! Ông nội!!!”-Thuý Nương nói ba tiếng ấy trong tâm trạng cực kì vui mừng,phấn khởi chẳng bù với Nguyên Bảo,mặt hắn ủ rũ như đưa đám,không biết phải xoay sở ra sao để tìm được số tiền lớn ấy.
            Cuộc chơi kết thúc, đám đông giải tán một cách nhanh chóng;Thuý Nương cũng tươi cười ra về.Trước khi đi,cô ta không quên chúc mừng Nguyên Bảo:
            _Chúc mừng Nguyên Bảo thiếu gia trở thành ông chủ mới của đoàn hát,làm ăn phát tài nhé!
            Nguyên Bảo không buồn trả lời Thuý Nương,chỉ ngồi rầu rĩ một mình.Vừa ra khỏi gánh hát,Thuý Nương đã thao thao bất tuyệt:
            _Bổn tiểu thư quả nhiên có thần hộ mạng,thắng được kẻ gian trá xảo nguyệt.Tên Nguyên Bảo đó muốn chơi khâm ta à, đừng có hòng.
            _Tiểu thư,người quả thật hên thiệt đó.Nếu như lúc đó hắn ta chịu thua thì tiểu thư phải đau đầu rồi-một người hầu đứng cạnh cô ta lên tiếng.
            _Đúng rồi,mình phải đi tạ lễ mới được.Trước mặt mọi người mình là kẻ thua cuộc nhưng người bại trận thảm hại là tên Nguyên Bảo đáng ghét kia!

            #6
              tuyetthienthan 02.07.2008 23:17:33 (permalink)
              cảm ơn các bạn đã ủng hộ tiểu thuyết Hoa Mai!!
              Nhấn vào đường link này để tiếp tục đọc.

              http://www10.ttvnol.com/forum/tacphamvanhoc/1059918.ttvn
              Chân thành cảm ơn!!!!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2008 23:18:33 bởi tuyetthienthan >
              #7
                tuyetthienthan 05.07.2008 16:52:16 (permalink)
                 
                Chương 13:

                Đổng Vĩnh,tiểu Thất,Lý Dũng,Huỳnh Đạt vội vã chạy lên sân khấu,nơi mà Nguyên Bảo đang đứng thừ người ra.Tiểu Thất càu nhàu:
                _Huynh đúng là một thằng ngốc,tự dưng bỏ ra một số tiền khổng lồ chỉ để mua một gánh hát.Với số tiền đó huynh có thể sở hữu mấy chục cái dinh thự, ăn bao nhiêu món ngon,giúp đỡ được vô số người nghèo,muội thực sự chẳng hiểu huynh nghĩ gì nữa.
                Lý Dũng và Huỳnh Đạt cũng lên tiếng:
                _Đệ thực sự có số tiền đó chứ Nguyên Bảo?
                _Ta không có-Nguyên Bảo nói cụt ngủn.
                Cả đám hét toáng lên:
                _Huynh điên rồi sao,huynh không có tiền tự dưng lại cá cược làm gì?
                _Các người im cho ta nhờ được không.Các người nghĩ thử xem khi ta gọi bà chằn đó là bà nội thì tôn nghiêm của ta sẽ ở đâu chứ? Ở trong sự khinh bỉ của cô ta hay là nó hiện rõ trên mặt ta hai chữ “chết nhát”-Nguyên Bảo đưa mắt nhìn chằm chằm về phía tụi bạn,tức giận quát.
                _Nguyên Bảo à,ta nghĩ thôi thì bây giờ huynh trở về nhà mượn đỡ ngân lượng của cha huynh thử xem-Đổng Vĩnh vỗ vai Nguyên Bảo.
                _Bất cứ chuyện gì cũng được nhưng đụng đến tiền chắc chắn ông ta sẽ không cho,huống hồ chi số tiền này…Các huynh nói xem ta phải làm sao đây,làm sao bây giờ ?-Nguyên Bảo cuống cuồng nói.
                _Huynh đừng cuống lên, chuyện đã đến nước này thôi thì chúng ta sẽ gộp tiền mua gánh hát được không?- Đổng Vĩnh đề nghị.
                _Các huynh đồng ý giúp tôi sao?Có thật không, các huynh đồng ý à?-Nguyên Bảo vừa mừng rỡ vừa xúc động,hắn tưởng mình nghe lầm nên cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần.
                Đám bạn thấy tức cười trước hành động của hắn nên vui vẻ đáp:
                _Đương nhiên,bạn bè phải cùng nhau vượt qua hoạn nạn chứ.
                Nguyên Bảo vui mừng khôn xiết,hắn ôm chằm lấy các bạn,bùi ngùi bảo:
                _Thế thì tốt quá,cám ơn mọi người,cám ơn mọi người!
                Sau khi thỏa thuận với ông chủ đoàn hát xong,cả bọn chia nhau ra ai về nhà nấy lấy ngân lượng.Sáng mai sẽ giao đủ số tiền đó và chính thức trở thành chủ mới của đoàn hát.Trên đường về nhà,tiểu Thất hớn hở:
                _Khoai Lang,chúng ta đến nhà Tái Kim đi,lâu rồi muội không qua thăm cô ấy.
                _Được,chúng ta đi nào.
                Chẳng biết vì lí do gì mà việc làm ăn gần đây của nhà trọ Long Phụng không được thuận lợi lắm.Chỉ có vài người ra vào quán trọ,những vị khách ở lại qua đêm chỉ đếm trên đầu ngón tay bởi thế mấy tên gia đinh cũng lần lượt phải cuốn gối về quê.Vào quán thấy dì Mỹ Phụng mặt mày rầu rĩ,tiểu Thất liền chạy ngay đến hỏi:
                _Dì à,sao dì lại ngồi đây buồn bã vậy?
                Dì Mỹ Phụng gắt gỏng đáp:
                _Cô cứ nhìn xem,quán trọ gì mà chẳng có ma nào cả lại còn con bé Tái Kim nữa,không biết có phải bị trúng tà hay không mà suốt ngày bám díu lấy tên Thượng Quan Hạo Kì nghèo xác xơ kia,cô bảo tôi không chán sao được.
                Tiểu Thất ranh mãnh:
                _Tái Kim thích Hạo Kì là đúng rồi vì huynh ấy đẹp trai lắm!
                _Đẹp trai có thể kiếm tiền được sao?-dì Mỹ Phụng nhăn mặt.
                Nãy giờ đứng lặng thinh quan sát cuộc trò chuyện của dì Mỹ Phụng và tiểu Thất, đến lúc này Đổng Vĩnh mới lên tiếng:
                _Hiện giờ Tái Kim cô nương ở đâu ạ?
                _Nó ở dãy nhà số hai đối diện gian nhà chính ấy.
                _Tụi cháu xin phép qua thăm Tái Kim.- Đổng Vĩnh kính cẩn nói.
                _Các người cứ đi đi.
                Tái Kim ngồi một mình trong phòng, đầu óc cứ suy nghĩ vẩn vơ,bất chợt nàng bị tiểu Thất hù nên vô cùng hoảng hốt:
                _Tiểu Thất,cô có thể gõ cửa trước khi vào không,cô cứ xuất hiện thế này khiến tôi sợ quá!
                Cứ ngỡ Tái Kim giận thật,tiểu Thất bèn đẩy đẩy cánh tay cô ta nài nỉ:
                _Thôi mà Tái Kim,cô không phải là người nhỏ nhen thế chứ,bỏ qua cho tôi đi mà.Phải rồi,quan hệ giữa cô và chàng đẹp trai tốt chứ?
                Nghe xong câu hỏi,Tái Kim liền nói ngay:
                _Mẹ tôi không có thiện cảm với huynh ấy nhưng huynh ấu đối xử với tôi tốt lắm!
                _Vậy thì được rồi,cô có muốn gặp Hạo Kì không, để tôi và Khoai lang giúp cho.
                Lòng rất muốn được gặp Hạo Kì lại có sự giúp đỡ của tiểu Thất và Khoai Lang,Tái Kim vội chạy đi lấy lá thư đã được nàng chuẩn bị sẵn từ nhiều ngày trước đưa cho tiểu Thất nhờ vả:
                _Nếu không gặp được Hạo Kì thì hai người cứ đưa lá thư này cho lão Tề,tuyệt đối đừng gửi cho bà nội huynh ấy.Cũng giống như mẹ tôi,bà huynh ấy không thích tôi cho lắm.
                _Biết rồi.Tái Kim à,cô hẹn gặp chàng đẹp trai lúc nào vậy?Cô nên cho chúng tôi biết để tôi và Khoai Lang dễ sắp xếp cho cô hơn-tiểu Thất dụ dỗ.
                _Tối nay,trên cầu Thuỷ Nguyệt.
                Tái Kim vừa dứt lời,tiểu Thất đã vọt nhanh ra khỏi phòng cô ta,nhắm thẳng hướng Thượng Quan gia mà tiến bước.
                Đổng Vĩnh lúc nào cũng là người lên tiếng sau cùng,chàng ta nói:
                _Tái Kim yên tâm,huynh và tiểu Thất nhất định sẽ giúp đỡ cho muội.
                _Cảm ơn hai người nhé!-Tái Kim cảm động nói.


                #8
                  tuyetthienthan 05.07.2008 16:56:45 (permalink)
                   
                  Chương 14:

                  Hạo Kì đang ngồi đọc sách trong phòng,thoáng thấy lão Tề đứng thấp thỏm phía ngoài,chàng liền chạy nhanh ra mở cửa:
                  _Có chuyện gì không lão Tề?
                  Lão Tề nhìn trước ngó sau,khi chắc chắn không có lão phu nhân ở đó,lão mới mang lá thư ra dúi vào tay Hạo Kì:
                  _Đây là thư mà Tái Kim cô nương gửi cho thiếu gia.
                  Xong việc,lão Tề vội vã đi ra ngoài.Hạo Kì cầm lá thư trên tay mà lòng rối bời,nửa muốn đọc nửa kia lại bảo thôi.Chàng quyết định để lá thư trên bàn rồi tiếp tục đọc sách. Đọc xong quyển sách,Hạo Kì lại ngồi suy nghĩ một mình,bên trong ánh mắt sâu thẳm chứa đựng rất nhiều tâm tư muốn nói nhưng không thể giãy bày,cuối cùng chàng cũng với tay lấy lá thư ra xem.Biết chắc mối quan hệ của mình và Tái Kim sẽ không có kết quả tốt đẹp,Hạo Kì vội lấy giấy bút ghi ghi chép chép gì đó.Viết xong,chàng nhờ lão Tề chuyển đến tận tay Tái Kim tại cầu Thuỷ Nguyện vào tối hôm ấy.
                  Tái Kim đã đứng đợi Hạo Kì từ rất sớm. Đợi mãi đợi mãi không thấy ai,cô nương ấy bắt đầu tuyệt vọng chợt thấy có bóng người đang đi tới từ phía xa,Tái Kim rất vui mừng vội chạy ngay đến nhưng niềm hy vọng ấy phụt tắt khi người đến không phải Hạo Kì.Lão Tề nhìn Tái Kim nói:
                  _Thiếu gia không đến được,cậu ta nhờ tôi chuyển cho cô nương lá thư này.
                  Nhanh tay,Tái Kim xé toạc phong bì,rút lá thư ra đọc:
                  _Tái Kim,huynh rất cảm ơn muội trong thời gian qua đã đối xử tốt với huynh.Có thể nói muội là người con gái đầu tiên mà huynh cảm mến. Đối diện với muội,huynh luôn thoải mái trình bày những mong ước cũng như nỗi đau khổ của huynh mà đối với những người khác huynh không bao giờ làm được bởi vì muội rất hiểu huynh và quan tâm huynh nhưng mà Tái Kim à,mối quan hệ của chúng ta không thể nào tốt đẹp hơn được nữa.Sau này,huynh và muội đường ai nấy đi,muội đừng bận tâm đến cuộc sống của huynh nữa,huynh không đáng để muội làm như vậy.Nếu có kiếp sau,huynh rất hy vọng Tái Kim lại trở thành bạn của Thượng Quan Hạo Kì này.
                  Tái Kim vừa đọc mà nước mắt lại tuôn trào,nàng ra sức lắc đầu như không thể tin vào những điều mình vừa thấy:
                  _Không đâu Hạo Kì,huynh không thể,không…không thể nào...
                  Đổng Vĩnh và tiểu Thất đứng rình từ xa nên chẳng biết rõ sự tình chỉ thấy Tái Kim đứng đó một mình khóc thảm thiết nên vội chạy đến tìm hiểu.Tiểu Thất ân cần hỏi:
                  _Sao cô khóc thế Tái Kim,Hạo Kì đâu?
                  Tái Kim không nói gì chỉ lẳng lặng đưa lá thư cầm trên tay ra.Tiểu Thất liền lấy đọc nhanh,cô ta cũng không khỏi bức xúc;
                  _Chàng đẹp trai thật là quá đáng.Tại sao huynh ấy lại viết như vậy?
                  Thấy Tái Kim và tiểu Thất đều buồn bã khi đọc lá thư của Hạo Kì, Đổng Vĩnh vội nhướn tay lấy lá thư ra xem.Phản ứng của Khoai Lang có phần còn mạnh mẽ hơn hai cô nương kia:
                  _Tái Kim đừng lo,huynh nhất định sẽ dạy cho Soái ca một bài học.
                  _Huynh định làm gì huynh ấy thế?-Tái Kim lo lắng hỏi.
                  _Huynh sẽ không làm gì nhiều Soái ca đâu,chỉ bảo cho huynh ấy biết cách đừng để người khác phải đau lòng.
                  Trong giờ nghỉ trưa của buổi học hôm sau, Đổng Vĩnh hối hả đi tìm Hạo Kì.Thấy Soái ca đang ngồi ôn bài trên bãi cỏ xanh mượt,Khoai Lang mặt hầm hầm chạy ngay đến nắm lấy cổ áo,kéo Hạo Kì đứng dậy.Cậu ta không nói không rằng gì chỉ giơ tay đấm một cú thật mạnh vào mặt Hạo Kì khiến chàng khụy ngã. Đổng Vĩnh tiếp tục lôi Hạo Kì đứng dậy nói:
                  _Sao huynh lại đối xử với Tái Kim như vậy,huynh có biết huynh làm thế cô nương ấy đau lòng lắm không?
                  Cuộc cãi vả nhanh chóng được lan truyền đến tai mọi người.Giờ đây tất cả bọn thư sinh đều tò mò vây quanh hai chàng trai trẻ.
                  Ánh mắt Hạo Kì lạnh băng nhìn thẳng vào mặt Khoai Lang:
                  _Tôi và Tái Kim ra sao thì việc gì đến huynh.Huynh thích Tái Kim à,thế thì tôi nhường cho huynh đấy.
                  Nghe câu nói đó,máu Đổng Vĩnh sôi sục,cậu ta đưa tay lên định đấm Hạo Kì một phát nữa nhưng không thể vì lần này Soái ca đã kịp nắm chặt cánh tay của Đổng Vĩnh:
                  _Khoai Lang,cậu đừng thách tôi.Tôi không nghĩ cậu có thể thắng tôi dễ dàng.
                  _Soái ca à,tôi không muốn đánh huynh nhưng rõ ràng huynh và Tái Kim thích nhau thì tại sao huynh lại phải từ chối cô ấy?
                  Hạo Kì lạnh lùng đáp:
                  _Huynh dám chắc tôi thích Tái Kim!Nực cười thật,trên đời này tôi chưa từng thấy ai như huynh chỉ thích lo chuyện bao đồng.Xin huynh đừng quan tâm chuyện của tôi và Tái Kim nữa.
                  Nói rồi Hạo Kì định bước đi nhưng bị Đổng Vĩnh ngăn lại;
                  _Huynh đi xin lỗi Tái Kim đi!
                  _Tôi không đi.-Hạo Kì dứt khoát.
                  Bất chợt Đổng Vĩnh vung ngay một cú đấm thật mạnh từ phía sau.Hạo Kì đứng loạng choạng rồi ngã xuống, ánh mắt Hạo Kì lúc này trông đầy sát khí,chàng vội đứng lên,chạy nhanh đến tấn công Khoai Lang nhưng bị Nguyên Bảo cản lại:
                  _Soái ca, đừng đánh nhau nữa,chúng ta mau lên lớp đi,phu tử sắp vào rồi!
                  Nghe lời Nguyên Bảo,Hạo Kì cuối xuống lấy đống sách vở,chàng giơ tay quẹt lấy vệt máu chảy ra từ miệng rồi quay lưng bước cùng Nguyên Bảo về lớp.


                  #9
                    tuyetthienthan 06.07.2008 19:21:48 (permalink)
                    Chương 15:
                    Ba ngày sau.
                    _Bẩm báo Vương Gia,chúng ta đã đến huyện Thiên Thừa rồi ạ- tên người hầu mặt cúi sát đất vội thông báo.
                    Một người đàn ông trạc tứ tuần,mặt mày sáng , ăn mặc trông giống con nhà vương tử,từ tốn vém tấm màn kiệu nhìn ra:
                    _Tốt lắm!Các ngươi hãy tìm một nhà trọ sạch sẽ, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ chân tại đó.
                    _Tuân lệnh Vương Gia-đám cận vệ hô to.
                    Thật may cho nhà trọ Long Phụng, đúng lúc có khách quý từ phương xa đến thì nhà trọ cũng vừa sửa sang lại xong.Phòng ốc thật khang trang,mát mẻ,không khí bên ngoài cũng trong lành không kém.Bởi thế Long Phụng quán nhanh chóng lọt vào mắt xanh của Vương Gia.
                    _Bà chủ,mau chuẩn bị một căn phòng thượng hạng nhất cho lão gia nhà ta-một tên hầu nói với dì Mỹ Phụng.
                    _Tiểu nhị đâu mau dẫn các vị khách quý lên phòng này-bà chủ quán xốt xắn.
                    Thoáng thấy cách ăn mặc cũng như phong thái và nhất là thái độ của các tên hầu đối với vị khách kia rất cung kính,lễ phép.Dì Mỹ Phụng đoán được ngay chắc chắn người đó là con nhà quyền quý nên vội bạo Tái Kim lên hầu.
                    Buổi trưa hôm đó thay vì nghỉ lại trong trường nhưng Huỳnh Đạt phải về nhà có chút chuyện nên cậu ấy ghé lại quán Long Phụng ăn trưa.Thấy Tái Kim đi vào phòng Vương Gia rồi đóng cửa lại,them vào đó dì Mỹ Phụng tươi cười hớn hở khiến mặt tên Huỳnh Đạt tái ngắt,hắn sợ có chuyện gì xảy ra nên vội trả tiền cho bữa ăn dở.Ba chân bốn cẳng,hắn liền phóng ngay đến thư viện.Vừa đến trước cổng,Huỳnh Đạt đã la toáng lên:
                    _Có chuyện không hay rồi,có chuyện không hay rồi.
                    Đổng Vĩnh,tiểu Thất,Nguyên Bảo chạy ngay đến xem:
                    _Xảy ra chuyện gì thế?
                    Huỳnh Đạt hấp tấp:
                    _Soái ca đâu,huynh ấy ở đâu rồi?
                    _Soái ca đang ở trong lớp đọc sách-Đổng Vĩnh nói nhanh.
                    Huỳnh Đạt phóng như bay vào lớp.Thấy Hạo Kì,hắn mừng rỡ:
                    _Không xong rồi Soái ca.
                    _Có chuyện gì?-Hạo Kì vừa hỏi vừa lật lật mấy trang sách.
                    _Tái Kim bị mẹ cô ta bắt đi tiếp khách.
                    _Gì chứ-Hạo Kì quay phắt người lại.
                    _Quán trọ Long Phụng được tiếp đãi một ông khách nhà giàu nên dì Mỹ Phụng đẩy Tái Kim vào phòng ông ta.Huynh mau đi giúp Tái Kim đi Soái ca!
                    Hạo Kì lấy ngay thanh kiếm treo trên tường,chạy nhanh đến nhà trọ Long Phụng.Sắc mặt chàng vô cùng căng thẳng, đầu óc chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất là mau chóng cứu thoát được Tái Kim. Đổng Vĩnh,tiểu Thất,Nguyên Bảo đứng kế bên nghe được toàn bộ câu chuyện nên vội theo sau Hạo Kì đến Long Phụng quán giúp đỡ một tay.
                    Đến nơi mặc cho dì Mỹ Phụng can ngăn,Hạo Kì vẫn nhanh chân chạy lên lầu, đẩy cửa xông ngay vào căn phòng của vị khách quý.Thấy ông ta đứng bên cạnh Tái Kim còn cô ấy ngồi trên giường.Hạo Kì liền rút kiếm ra khỏi bao,lao thẳng đến người Vương Gia. Ông ta chỉ đỡ chứ không đánh trả.Bất chợt một thanh kiếm khác lao vun vút đến người Hạo Kì,chàng suýt bị đâm trúng nhưng đã kịp thời xoay người né tránh.
                    _Thuộc hạ cứu giá chậm trễ,xin người giáng tội.
                    _Không đâu,ngươi đến đúng lúc đấy Kiến Phi-Vương Gia lên tiếng.
                    Hạo Kì cầm kiếm chạy ngay đến chỗ đứng của Vương Gia nhưng bị thanh kiếm sắc nhọn của Vân Kiến Phi cản đường.Những đường kiếm thoăn thoắt của Kiến Phi khiến Hạo Kì phải chống đỡ liên tục. Đổng Vĩnh thấy thế liền rút kiếm tương trợ.Soái ca đánh phía trên,Khoai Lang đánh phía dưới; Đổng Vĩnh vây bên trái,Hạo Kì vây bên phải. Đường kiếm của hai người hợp nhau đến không ngờ đã gây cho Vân Kiến Phi nhiều khó khăn.Chẳng mấy chốc hai chàng trai trẻ đã đánh bại được tay kiếm đệ nhất kinh thành.Vương Gia đứng từ xa vỗ tay tán thưởng:
                    _Hay lắm, đánh hay lắm!Hai chàng trai này,mau cho ta biết tên họ xem nào?
                    Hạo Kì chẳng để ý gì đến lời khen,chàng vẫn giữ chặt thanh kiếm trong tay định sấn tới người Vương Gia.Dù đã bị đánh bại nhưng Vân Kiến Phi rất kiên cường:
                    _Ngươi muốn hành thích Vương Gia thì phải bước qua xác ta trước đã.
                    Đến lúc này,ai nấy đều biết thân phận của vị khách lạ kia,cả đám đông nhốn nháo,người nào người nấy cũng phân vân:
                    _Người đó là Vương Gia à,có phải Vương Gia thật không…
                    _Đến nước này ta cũng không cần giấu giếm nữa.Ta chính là Bát Vương Gia,em ruột của Đương Kim Hoàng Thượng-vừa nói Vương Gia vừa đưa lệnh bài ra cho mọi người xem.
                    Những người hiện diện tại đây đều đồng loạt quỳ mọp xuống đất bái kiến duy chỉ mỗi Hạo Kì đứng sững ra đó,cậu ấy bạo gan hỏi:
                    _Người đã là Vương Gia,thân phận cao quý thì tại sao lại ức hiếp một cô gái?
                    _Ngươi nói ta ức hiếp ai?-Vương Gia ngạc nhiên hỏi.
                    _Thứ lỗi cho thảo dân nói thẳng;người và Tái Kim cô nương con gái bà chủ quán Long Phụng sao lại ở chung một phòng?
                    Tái Kim đứng ngoài nghe thấy vội vã chạy nhanh đến kéo Hạo Kì ra:
                    _Huynh hiểu lầm rồi,Vương Gia là một chính nhân quân tử,ngài ấy không làm gì muội cả.Sở dĩ muội và Vương Gia ở cùng phòng là vì ngài là một người học rộng tài cao nên muội nhờ ngài chỉ giáo them.Lúc nãy muội hơi chóng mặt nên ngài dìu muội lên giường nghỉ thôi.
                    Toàn bộ khúc mắc trong lòng đã được tháo gỡ. Đến lúc này,Hạo Kì e ngại nhìn Tái Kim:
                    _Tối hôm trước,huynh đã không đến.Tái Kim à,mối quan hệ của chúng ta…
                    Nghe nhắc đến chuyện cũ,sắc mặt Tái Kim hơi tái đi nhưng cô ấy vẫn cố giữ bình tĩnh:
                    _Huynh không cần nói,muội hiểu cả mà.
                    _Cảm ơn muội,Tái Kim.
                    Vương Gia sai người đi gọi Hạo Kì và Đổng Vĩnh đến nói:
                    _Mục đích chuyến đi lần này của ta là tìm người xuất sắc nhất trong huyện Thiên Thừa này để lên kinh ứng thí võ trạng nguyên.Cả hai ngươi cùng đánh bại Vân Kiến Phi, đệ nhất cao thủ đại nội,xét ra thì cả hai đều có thể dự thi nhưng ta chỉ được phép chọn một người thế nên ngày mốt hai ngươi hãy tỉ thí với nhau tại khoảng đất trống của thư viện.Người thắng sẽ theo ta lên kinh dự thi còn kẻ bại trận hiển nhiên là phải ở lại.Sao hả,các ngươi đồng ý không?
                    _Tuân lệnh Vương Gia-Hạo Kì và Đổng Vĩnh đồng loạt hô to.
                    #10
                      tuyetthienthan 08.07.2008 21:41:25 (permalink)
                      Chương 16:
                        Tiểu Thất đi lang thang một mình đến vùng ngoại ô,nơi có gốc đa già đứng sừng sững,chiếc xích đu nhỏ lặng lẽ treo lơ lửng trên không.Tiểu Thất ngước nhìn trời:
                       _Phụ hoàng,mẫu hậu,các vị tỉ tỉ,mọi người có khỏe không?
                       Bất chợt có một giọng nói lạ vang lên từ phía sau.Thì ra là La Phu Tử,lão ngồi trên ghế đá,chăm chú quan sát từ nãy giờ:
                       _Nhị tỉ của cô vẫn tốt chứ?
                       Tiểu Thất quay người lại thấy La Phu Tử,mặt cô ấy hầm hầm:
                       _Ông quên nhị tỉ của tôi đi,tỉ ấy vì ông đã chịu quá nhìu đau khổ rồi.
                        La Phu Tử ngồi lặng im không nói gì.Tay phải lão cầm một con dao để gọt vỏ quả táo đang cầm bên tay trái,ngoài ra trước mặt lão ta còn có chiếc gương soi.Thấy La Phu Tử hành động quá kì quặc,tiểu Thất bèn lên tiếng:
                       _Lão già,lão đang làm gì vậy?
                        Phu Tử thản nhiên trả lời:
                       _Ta đang gọt táo cưới phu quân.
                       Tiểu Thất chưng hửng khi nghe câu nói của La Phu Tử,cô nàng cười khẩy:
                       _Lão đã già nên lẩm cẩm rồi phải không?Làm sao mà lão lại cưới phu quân được cơ chứ?
                       La Phu Tử chẳng buồn trả lời câu hỏi của tiểu Thất, ông ta chỉ chăm chú ngồi gọt táo. Đột nhiên tay lão tuột khỏi con dao làm vỏ táo bị đứt giữa chừng. Đó là một điều không may,lão lắc đầu khẽ nói:
                       _Ý trời,quả thật là ý trời.
                       La Phu Tử thu dọn đồ đạc,lặng lẽ bước đi trên con đường đầy nắng.Mặt lão đâm chiêu suy nghĩ,miệng không ngừng lảm nhảm những điều gì đó mà chẳng ai nghe rõ.Lão lê bước trên con đường thênh thang;mây bay lởn vởn trên đỉnh đầu,gió khẽ vui đùa bên mái tóc nhưng đối với lão những thứ đẹp đẽ xung quanh mình cũng hệt như là khung cảnh ảm đạm,hoang phế của một đêm đông lạnh lẽo.Tiểu Thất không khỏi ngạc nhiên xen lẫn bực tức trước những hành vi kì quái của La Phu Tử. Đứng ngây người một hồi,nỗi cô đơn đáng sợ bỗng ập đến nên tiểu Thất quyết định trở về nhà.Chưa kịp quay lưng bước đi,cô đã nghe thấy tiếng gọi vang vảnh từ phía xa:
                       _Tiểu Thất công chúa,tiểu Thất công chúa!
                       Cô nàng ngẩng đầu nhìn lên.Từ xa xa nơi chân trời,một vệt sang dần dần hiện rõ lên.Xuất hiện trước mặt nàng bây giờ là một ông lão râu tóc bạn phơ, đôi mắt ánh lên vẻ nhân từ trông rất hiền hậu,tay trái lão cầm một cây phấc trần dài,trắng toát.Lão nghiêng mình cúi đầu chào nhẹ nhàng:
                       _Chào công chúa,chẳng hay cuộc sống dưới nhân gian tốt chứ?
                       Kể từ khi tiểu Thất hạ phàm đến nay đây là lần đầu tiên có người từ tiên giới đến thăm.Thấy thế cô nàng vui mừng khôn xiết vội chạy ngay đến tiên ông kia tay bắt mặt mừng:
                       _Thổ địa à,sao lúc này ông không ở nhân thế, ông cho tôi biết lí do xem nào?Tại sao ông lên thiên đình rồi ở trên đó luôn không xuống nữa?
                       _Công chúa nói sai rồi.Chẳng phải hiện giờ tiểu tiên đang ở trước mặt công chúa đó sao.
                       Tiểu Thất nhanh nhảu đáp:
                       _Ta sống ở đây rất tốt. À phải rồi,phụ hoàng,mẫu hậu và các tỉ tỉ vẫn khoẻ chứ?
                       _Ai nấy đều ổn cả nhưng mọi người rất lo lắng cho Thất công chúa.
                       Tiểu Thất ngờ vực:
                        _Sao lại lo lắng cho ta?
                       Lão Thổ Địa từ tốn nói:
                       _Ngọc Đế và Vương Mẫu đã vô cùng an tâm khi gửi công chúa cho nhà họ Đổng.Họ rất đỗi vui mừng khi biết công chúa đã trưởng thành rất nhiều trong thời gian ở nhân thế.Mọi người đang tính toán xem khi nào công chúa được phép quay lại thiên đình nhưng công chúa hãy yên tâm đi ngày đó chắc chắn không xa đâu.
                       Đáng lí ra khi nghe tin mình sắp được về nhà tiểu Thất phải vui mừng mới đúng nhưng hiện tại thì trái ngược hoàn toàn.Tiểu Thất mặt ủ mày ê, ánh mắt mơ mơ màng màng, đầu óc lơ đễnh như đang ở trên mây.Thấy tâm trạng tiểu Thất bất thường,Thổ Địa bèn tiến gần lại hỏi:
                       _Công chúa không khoẻ sao hay là công chúa vẫn chưa muốn về?
                       Câu hỏi của Thổ Địa khiến tiểu Thất giật mình,cô nàng vội vã giải thích:
                       _Không phải.Ta đương nhiên muốn về rồi.Thổ Địa à, ông có biết khi nào thiên đình cử người đến đón ta không?
                       _Để tiểu tiên tính thử xem chắc cũng khoảng một,hai tuần nữa thôi.Công chúa nên về từ giã nhà họ Đổng đi là vừa,dù gì họ cũng có ơn với công chúa nên chúng ta không thể đột nhiên bỏ đi khi chưa nói lời từ biệt.Chào Thất công chúa,tiểu tiên trở lại miếu Thổ Thần đây.
                       Nói rồi,lão ta dậm chân một cái.Như có phép mầu thân hình lão biến mất ngay trong không trung.Hiện hữu giữa muôn vàn cỏ cây xinh đẹp lúc này chỉ còn lại mỗi mình tiểu Thất.Con người cô ta thường ngày hiếu động chỉ thích bay nhảy khắp nơi nhưng tiểu Thất bây giờ là một người hoàn toàn khác.Nàng ngồi lặng yên suy nghĩ, ánh mắt không ngớt nhìn về phía chân trời xa xăm.Nơi mà tiểu Thất sẽ phải từ bỏ vùng đất tuyệt vời này để trở về.Cô ta luôn tự hỏi lòng:
                       _Liệu mình có thể từ bỏ Khoai Lang để trở lại thiên đình lạnh lẽo,tối tăm kia được không?
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 21:42:47 bởi tuyetthienthan >
                      #11
                        tuyetthienthan 12.07.2008 11:21:09 (permalink)
                        Chương 17:
                        Thời gian trôi thật mau mới đây mà đã tới ngày tỉ thí giữa Hạo Kì và Đổng Vĩnh.Hôm đó,cả hai đều có mặt tại trường từ rất sớm.Trong lúc Khoai Lang ngồi trò chuyện vui vẻ với tiểu Thất và đám bạn thì Soái ca đứng luyện tập vài đường kiếm phía xa xa. Đúng bảy giờ sang khi Vương Gia và La Phu Tử đều có mặt,cuộc tỉ thí được bắt đầu..Trước khi cuộc đấu diễn ra,một tên hầu của Vương Gia lên đứng giữa đám đông thông báo thể lệ cuộc thi:
                        _Như mọi người đã biết tính chất quan trong của cuộc tỉ thí hôm nay bởi lẽ người thắng sẽ vinh dự đại diện cho huyện Thiên Thừa tham dự cuộc thi võ trạng nguyên được tổ chức tại kinh thành vào tháng tới.Hai thí sinh đấu loại trực tiếp,trong quá trình thi đấu không được dùng ám khí ,không sử dụng tiểu xảo hay bất cứ trò gian lận nào và điều quan trọng nhất là hai đấu thủ không được nhường đối phương,phải phát huy hết năng lực của mình,Hai người hiểu rồi chứ?
                        Cả Hạo Kì và Đổng Vĩnh chỉ nhanh nhẹn gật đầu thay cho lời nói đồng ý.Vương Gia ngồi ngoài ra lệnh bắt đầu trận đấu.Hai người đứng nhìn nhau,chưa ai vội ra tay trước.Trong giờ phút quan trọng này,Hạo Kì vô cùng tập trung,gạt bỏ hết tất cả mọi chuyện xung quanh,trong đầu chàng chỉ nghĩ đến một việc duy nhất là phải thắng trận đấu này bởi lẽ đây là một cơ hội tốt để Hạo Kì có thể thực hiện ước mơ bấy lâu của mình.So với Hạo Kì, Đổng Vĩnh suy nghĩ trái ngược hoàn toàn,thắng thua đối với Khoai Lang không phải là điều tất yếu vì phải tham gia cuộc thi này đã là một việc làm miễn cưỡng đối với cậu ta. Đổng Vĩnh thầm nghĩ mình sẽ nhường phầnthắng lại cho Soái ca vì xưa nay vận mệnh huynh ấy không tốt,làm bất cứ chuyện gì cũng thất bại nên ngay lúc này chỉ có mình mới giúp được huynh ấy.Khi hai đấu thủ còn đang lởn vởn trong suy nghĩ của họ thì đám đông bên ngoài đã nhao nhao:
                        _Các ngươi có dám cá với Nguyên Bảo ta không?
                        Khi tên Nguyên Bảo bày ra trò cá cược,cả đám thư sinh liền nhốn nháo:
                        _Đệ cá Soái ca sẽ thắng. Đệ cũng vậy, đệ bắt Soái ca.Cho ta nữa,cho ta nữa,ta cũng nói là Soái ca…
                        _Một mình ta về phe Khoai Lang.Nếu ta thắng,các ngươi trả ta 100 lượng còn nếu ta thua 300 lượng này sẽ thuộc về các ngươi-Nguyên Bảo ra vẻ ta đây lắm tiền,hắn vừa nói vừa cầm sấp ngân phiếu dày cộm dí vào mặt bọn thư sinh.
                        Mãi bàn đến chuyện cá cược mà bọn chúng quên bén trận đấu đã được bắt đầu từ lúc nào.Hạo Kì cầm trên tay thanh kiếm sắc nhọn,nhắm hướng Đổng Vĩnh thẳng tiến.Những đường kiếm nhanh thoăn thoắt lại có độ chính xác tối đa được Hạo Kì liên tiếp tung ra.Khoai Lang chỉ né tránh chứ không đánh trả khiến tiểu Thất đứng ngoài vô cùng sốt ruột:
                        _Khoai Lang làm gì vậy,sao huynh chỉ đỡ ma không đánh trả,cứ tiếp tục như thế huynh sẽ thua đấy.
                        Nghe tiểu Thất nói,La Phu Tử bèn lên tiếng:
                        _Thoạt nhìn thì trò Đổng Vĩnh có vẻ yếu thế nhưng lấy tĩnh trị động là một phương pháp hữu hiệu.Cứ bình tĩnh xem cục diện trận đấu đi!
                        Thanh kiếm của Hạo Kì liên tiếp vây quanh người Đổng Vĩnh nhưng thực ra chẳng có một đường kiếm chí mạng.Hạo Kì bay người lên không trung,chem. thẳng xuống tuy nhiên Khoai Lang đã kịp lùi ra sau.Bất chợt Đổng Vĩnh xoay người,bật ngay đến Soái ca,chỉ cần nhích tay thêm một chút nữa thôi phần thắng đã thuộc về cậu ấy nhưng Khoai Lang lại rút kiếm lại.Hạo Kì chẳng biết Đổng Vĩnh nhường mình,cậu ta cứ tiếp tục xuất chiêu,chiêu thức ngày càng nhanh và chính xác hơn còn Đổng Vĩnh chỉ chống đỡ yếu ớt.Chẳng mấy chốc thắng bại đã phân rõ,Hạo Kì dùng chân đá vào tay Đổng Vĩnh,thanh kiếm của y bị văng ra xa,Soái ca chĩa thẳng kiếm vào cổ Khoai Lang.Cuộc đấu kết thúc trong sự la ó vui mừng của bọn thư sinh.Nguyên Bảo thiếu gia quay lưng bỏ đi,tay cầm sấp ngân phiếu vung lên trời. Đám học trò vừa tung hô Hạo Kì vừa lấy tay lượm những tờ ngân phiếu rơi vãi.Vương Gia rời chỗ ngồi,bước lên trên thông báo kết quả:
                        _Cả hai thí sinh đều đã cống hiến cho chúng ta một trận đấu đẹp mắt.Ta nhiệt liệt hoan nghênh tinh thần thi đấu của hai cậu ấy.Ta trân trọng tuyên bố người dành chiến thắng trong cuộc tỉ thí hôm nay và cũng là người đại diện cho huyện Thiên Thừa tham gia cuộc thi võ trạng nguyên là:Thượng Quan Hạo Kì.
                        Đám đông bên dưới vỗ tay nhiệt liệt,bọn thư sinh ùa lên vây lấy Hạo Kì chúc mừng trong số đó có cả Đổng Vĩnh và tiểu Thất.Vương Gia gật đầu vẻ hài lòng,ngài tiến gần đến Soái ca:
                        _Cậu làm tốt lắm Hạo Kì!Ta sẽ giúp cậu mở một buổi tiệc nhỏ tại nhà coi như là tiệc chúc mừng.
                        _Đa tạ Vương Gia-Hạo Kì kính cẩn nói.
                        Dù trong lòng cảm thấy vui nhưng gương mặt Hạo Kì vẫn rất u uẩn . Ánh mắt chứa nhiều điều khó nói không thể giãi bày.Chàng biết sẽ còn rất nhiều,rất nhiều chuyện mà chàng phải vượt qua.Chiến thắng hôm nay chỉ là một sự khởi đầu nhỏ nhoi.
                        #12
                          mùa đông khuyết 20.08.2008 14:47:18 (permalink)
                          cái này vừa mới đọc dòng đầu đã biết ngay nó là bản viết truyện của phim thiên ngoại phi tiên.
                          truyện này là do bạn sáng tác nhưng các tình tiết trên phim lại bê nguyên xi vào truyện (cho dù đã có chỉnh sửa nhưng vẫn giống đến 90%)
                          bạn ạ! tôi thiết nghĩ truyện này bạn đưa vào mục fanfiction( sáng tác dựa theo các nhân vật, cốt truyện hoặc phim có sẵn của người khác thì hơn) chứ trên ttvnonline mà nghiễm nhiên nó truyện do mình sáng tác thì...
                          mà dẫu có là fanfiction thì tên các nhân vật là không đổi, còn các tình tiết phải khác đi chứ! giống y xì thế này thì gọi là sao chép đấy bạn ạ!
                          còn nếu đây không phải truyện do bạn sáng tác thì tên tác giả đâu?! còn như bạn nói chính bạn là người đã viết kịch bản cho phim thiên ngoại phi tiên do lâm y thần và hồ ca đóng vai chính thì miễn bàn! tôi không còn gì để nói.
                           
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9