Ct.Ly
-
Số bài
:
23590
-
Điểm thưởng
:
0
|
RE: HOA MAI-bộ tiểu thuyết tình cảm cổ trang đầu tiên ở VN-Phần 1(chương 1-5)
-
13.06.2008 04:56:25
Chương 5: _Muội yên tâm,huynh sẽ đưa muội đi khỏi nơi này đến 1 nơi chỉ có chúng ta,muội sẽ ko bao giờ cô đơn vì huynh sẽ luôn bên cạnh muội,làm bạn với muội,nói chuyện với muội cho đến khi muội nhớ ra huynh là ai.Chúng ta đi thôi.Nói rồi Hk nắm chặt lấy tay nàng rồi 2 người nhanh chân chạy trốn khỏi sự truy đuổi của thiên đình.Trên đường đi nàng hỏi HK trong khi 2 người ngồi nghỉ tại 1 góc cây ven đường: _TẠi sao huynh vì muội mà làm nhiều việc đến thế,huynh có hối hận ko? _Vẫn là câu trả lời đó vì muội là thê tử của huynh,thôi ta mau lên đường đi-HK chân thành nói. Chưa kịp dứng dậy,cả 2 đã nghe thấy tiếng của Nhị Lang Thần phụng mệnh tới bắt nàng về trời: _Các ngươi chạy đi đâu,mau buôn tay chịi trói đi! _Hắn là ai sao lại đến bắt muội?-Nàng hỏi HK _Muội đừng sợ rồi mọi việc sẽ ổn thôi,huynh sẽ bảo vệ muội-HK nói với nàng bằng giọng chân tình. _Tên người phàm ngông cuồng kia,mau tránh ra-Nhị Lang Thần ra lệnh. _KO vì ông trời đã sớm từ bỏ chúng tôi,tôi chỉ có muội ấy,muội ấy chỉ có tôi nên dù chỉ còn lại 1 hơi thở chúng tôi cũng quyết tuyên chiến với thiên đình.-HK quả quyết. Nghe những lời nói của HK,những hình ạh của quá khứ tái hiện dồn dập trong tâm trí của nàng nhưng dù đã cố gắng hết sức nàng vẫn ko tài nào nhớ ra bản thân mình là ai và mối quan hệ giữa bản thân với HK.Đầu nàng rất rất đau nhưng lòng còn đau hơn thế,nàng nhìn HK,lệ ngấn mi: _Muội xin lỗi,muội ko thể nhớ ra huynh là ai,muội thật là đáng trách. _Muội ko bao giờ là người có lỗi,người phải nói xin lỗi là huynh.Nếu như muội ko nhớ ra thì đừng nghĩ tới điều đó nữa,huynh thà để muội quên huynh cũng ko bao giờ muốn muội gặp đau khổ. _Hạo Kì! _Tên người phàm kia ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Nói xong Nhị Lang Thần rút ra ngay 1 thanh kiếm đã đc làm phép,chớp mắt thanh kiếm đã bay đến đâm ngay vào ngực HK,máu tuông ra sối sã,chàng khụy xuống nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng. _Ngươi mau theo ta về thiên đình,chỉ cần về đến nơi thì máu của tên người phàm này sẽ ngưng chảy và vết thương cũng tự nhiên mà biến mất bằng ko thì ko quá nửa canh giờ nữa hắn sẽ hồn lìa khỏi xác-NL Thần nói với nàng. _Đc ta sẽ theo ngươi đi. HK ôm chặt lấy nàng,nước mắt đã trào dâng,chàng nói: _Muội đừng đi,đời đời kiếp kiếp vận mệnh 2 ta tương li nếu muội ra đi như thế huynh sẽ ko thể sống đc như thế còn đau khổ hơn cái chết,hứa với huynh đừng đi. Nước mắt nàng rơi ướt vai áo HK,nghẹn ngào nàng nói: _Muội sẽ ko đi nhưng huynh phải hứa ko đc rời bỏ muội. _Ngốc quá sao huynh có thể rời bỏ muội đc chứ,chúng ta sẽ đi đến 1 nơi thật xa đúng không? Nói rồi,nàng dìu HK đứng dậy, đi tìm hạnh phúc riêng cho 2 người.Mặc cho máu vẫn tuôn chảy ướt đẫm cả áo nhưng HK vẫn ko rên la 1 tiếng.Mới đi đc độ năm mười bước ,vết thương của HK ngày 1 sâu hơn,máu chảy ra cũng nhiều hơn lan cả sang đôi bàn tay nàng.Bất chợt nàng rời tay khỏi HK,cô ta quay sang NL Thần nói: _Tôi theo người về thiên đình. Nói xong,nàng quay lại nhìn HK,lệ rơi ướt cả mặt rồi nàng quay lưng cùng NLT trở về thiên đình.HK ở lại,ruột gan chàng như có ai vừa đâm vào.Chàng nằm đó tuyệt vọng,nước mắt rơi từ khóe mắt tràn xuống má,miệng ko ngừng nói: _Đừng,muội đừng đi... _Thiếu gia ,thiếu gia dậy đi trời sáng rồi.-Lão Tề gọi HK. Chương 6: _Thiếu gia,thiếu gia dậy đi,trời sáng rồi-Lão tề gọi HK _Trời sáng rồi sao,mà có chuyện gì thế?-HK hỏi. _Tôi thất thiếu gia nằm mơ gọi tên 1 cô nương nào đó trông có vẻ thảm lắm,thiếu gia lại còn khóc nữa. _Cô nương nào chứ?Lão có nghe thấy tên cô nương đó ko? _Xin lỗi thiếu gia,tôi ko nhớ rõ. _Không sao,bà tôi có chuyện cần gặp tôi à? _Dạ phải thiếu gia ,lão phu nhân bảo thiếu gia đi thỉnh an phu nhân.Thiếu gia nhanh lên,lão phu nhân đợi thiếu gia từ sớm rồi đấy-Lão Tề nhắc nhở HKì HKì vội vào phòng thay y phục rồi đến gặp bà.Tới gian phòng chính thấy bà ngồi trong đó với vẻ mặt ko vui,HKì hơi lo lắng nhưng cậu ấy vẫn nhanh chân bước vào.Bà nhìn HKì nghiêm nghị nói: _Cháu đã thất hứa với bà bao nhiêu lần rồi,cháu nhớ ko? _HKì xin lỗi bà,cháu biết sai rồi. _Đây ko phải là chuyện cháu có sai hay ko.Điều quan trọng rằng cháu ko ghi nhớ bản thân là con cháu nhà Thượng Quan. Gia tộc ta 2 đời trước đều hưng thịnh nên cháu hãy nhớ rõ sự vinh quang hay sỉ nhục của cả nhà đều nằm trong tay cháu. Hôm nay cháu đc nghỉ học,thế thì cháu hãy đến nhà La Phu Tử thỉnh giáo thêm kiến thức để sớm ngày bảng vàng đề tên. -Bà HKì to tiếng. _Dạ,cháu biết. Trên đường đến nhà phu tử,đầu HKì luôn đầy ắp những suy nghĩ từ những lời nói lúc nãy của bà đến đến cô nương mà cậu ta gặp trong giấc mơ.HKì tự nói với bản thân: _Tại sao mục đích sống của mình là chỉ vì sự tồn bại của gia tộc,chẳng lẽ đó là số mệnh và tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ kì quặc ấy.Liệu nó có thể là sự thực ko? Rất nhiều câu hỏi đc đặt ra nhưng dường như ko có câu nào có đáp án.Đi một lúc,HKì đã tới nhà La Phu Tử.Vào bên trong,cậu ta chẳng thấy ai cả mà chỉ thấy đồ đạc vứt lung tung;nào là tập sách,bàn ghế đến cả phòng ngủ cũng bị lục tung lên.Hối hả,Hạo Kì vội chạy đi tìm La Phu Tử.Đến bờ sông,chàng thấy 1 người đàn ông trạc thất tuần có ý định nhảy xuống.Hkì vội chạy nhanh đến gọi:"Phu Tử" nhưng ko còn có nghĩa gì nữa.La Hân Vinh đã nhảy xuống nước.Hoảng quá,HKì vội nhảy xuống theo.Chàng ta cố lặn tìm kiếm phu tửnhưng ko thấy.HKì hít 1 hơi thật sâu,cố nín thở,chàng lặnxuống tìm kĩ từng khe đá nhưng vẫn ko có kết quả.Cuối cùng, chàng ngoi lên mặt nuớc thì thấy La Phu Tử đang ngồi trên bãi cỏ.Phu Tử ôn tồn hỏi: _Hôm nay đến tìm ta,chắc hẳn là trò có chuyện muốn hỏi phải ko? HKì đi lên bờ tới chỗ Phu Tử,chàng nói: _Thưa thầy,con đến đây muốn học hỏi ở thầy vài điều. _Trò muốn ta giải đáp điều gì thì trò cứ nói. _Thầy có thể giải thích cho con hiểu rõ đạo lí làm người được ko ạ? Nghe xong câu hỏi,La Phu Tử gật gù rồi lão nhẹ nhàng nói: _Người là 1 vật thể do vũ trụ,trời đất sinh ra có yêu,hờn,trách,ghét và cả hận thù.Làm người đã ko dễ cho nên để làm người tốt càng khó hơn.Có một số người ko phân biệt đc đâu là yêu đâu là hận bởi thế họ lâm vào cảnh khổ triền miên.Họ lầm tưởng yêu và hận ở 2 thái cực khác nhau nhưng thực ra chúng lại rất gần nhau.Có yêu sẽ có hận tuy hận cũng bắt nguồn từ chữ:"yêu",trò có hiểu ko? _Dạ thưa hiểu.Học trò muốn hỏi tại sao thầy lại muốn tự sát? _Tự sát à?Ko,ta ko tự sát,ta chỉ muốn quên-LPTử cười nói. _Thầy muốn quên gì chứ ạ? _Tình. _Tình sao?-HKì ngạc nhiên hỏi. _Phải,1 cuộc tình lẽ ra ko nên có.Thôi cũng đã quá trưa rồi,trò nên về đi! Sau khi tiễn phu tử về,HKì rảo bước đi trên con đường dài.Trên đường về bỗng gặp ĐVĩnh,tiểu Thất,NBảo và cả TKim nữa. Chuơng 7: Vừa thấy Soái ca,tên Nbảo vội chạy đến quàng cổ nói: _Chàng đẹp trai này,sao hôm nay huynh có hứng thú đi chơi vậy?Nều thế thì nhập bọn luôn cho vui. HKì để tay NBảo xuống,chàng đáp: _Tôi ko đi chơi mà mới đi gặp phu tử về. _Đúng là Soái ca thần tượng của tôi lúc nào huynh cũng siêng học-NBảo tí tởn. Cả bọn đẩy NBảo ra,ĐVĩnh nói: _Cũng trưa rồi,huynh đi ăn cùng bọn tôi chứ? _Thôi để khi khác,tôi đã hứa với bà hôm nay sẽ ăn cơm ở nhà. Vừa dứt lời HKì vội quay lưng bước đi.Hình như có điều muốn nói với HKì,TKim vẫn ko bước đi trong khi đám bạn đã rời cô 1 khoảng.Nghĩ ngợi 1 chút,TKim chạy ngay đến bên HKì,cô nương ấy nói: _Thương Quan công tử,tôi có thể làm bạn với công tử đc ko? _TKim cô nương quá lời rồi. _Tôi có vật này muốn tặng cho huynh,mong huynh ko từ chối. Nói rồi TKim lấy ra 1 tấm vải,viết đầy thơ văn bên trong tặng cho HKì.Lúc đầu HKì ngần ngừng ko nhận nhưng vì ánh mắt và thái độ của TKim rất chân thành nên HKì chấp nhận lấy món quà đó. _Cảm ơn cô nương. Nhận quà xong,HKì từ biệt TKim rồi nhanh chân rảo bước trở về nhà.TKim sực nhớ ra đám bạn nên cũng vội vã chạy nhanh theo mọi người,xem ra tâm trạng cô nàng vui vẻ lắm. Tới quán ăn,NBảo thiếu gia quay qua quay lại,ngó đông ngó tây,cậu ta lên tiếng: _Các người có thấy quân số ko đủ ko?TKim đâu,cô ta bay hơi rồi à? _Ngốc thật,nàng phải đi tâm sự với chàng chứ!-Tiểu Thất ranh mãnh. TKim từ xa đi tới,cô ta bất chợt lên tiếng: _Cô nói ai tâm sự với ai? _Sao nhanh vậy,mới đây mà về rồi đấy à.Thôi chúng ta vào ăn cơm đi-tiểu Thất nhanh trí lảng sang chuyện khác. Nói rồi cả bọn kéo nhau vào quán ngồi ăn.Mẹ Đổng Vĩnh chợt đi ngang qua thấy con mình đang nói chuyện với TKim nên bà lầm tưởng Khoai Lang có ý với cô ta.Khi về nhà,ĐVĩnh bị mẹ cậu ta tra khảo về chuyện riêng tư: _Vĩnh nhi à con lớn rồi cũng phải nghĩ đến chuyện hôn nhân.Nói cho mẹ biết xem con đã ưng ý ai chưa? ĐVĩnh hơi ngượng ngùng nhưng chàng ta cũng trả lời: _Dạ thưa người con thích là... _Mẹ biết rồi,con ko cần phải nói ra đâu.Chuyện hôn sự của con cứ để mẹ lo.Nghe mẹ mình nói thế,ĐVĩnh rất vui mừng,cậu ta cứ tưởng mẹ cậu ấy hiểu hết mọi chuyện chứ đâu có ngờ rằng người bà nghĩ đến lại là Tái Kim. Hạo Kì về đến nhà lấy tấm vải mà lúc nãy TKim tặng ra đọc.Chàng rất cảm động trước những lời lẽ ghi trong thư và cũng hiểu đc 1 phần tân ý của TKim nhưng khi nghĩ đến trách nhiệm nặng nề mà đôi vai phải gánh,HKì buồn bã cuộn tấm vảilại,cho vào 1 chiếc hộp cũ rồi cất đi. Chương 8: Sáng hôm sau;ĐVĩnh,HKì,NBảo cùng đến thư viện học nhưng hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày là vì có cả tiểu Thất cùng đi nữa.Thân hình tiểu Thất ko mảnh mai như bao cô gái khác mà hơi tròn trịa nên khi cải trang thành nam nhi cũng ko khác là bao.Như mọi ngày,hôm nay La Phu Tử cũng đến trễ nửa canh giờ.Sau khi từ tốn bước lên phía trước đám thư sinhchợt nhìn thấy 1 học trò lạ nên lão bèn hỏi: _Xin hỏi trò ở cuối lớp,ta phải xưng hô với trò như thế nào? Mọi ánh mắt đều dồn về tiểu Thất,cô ta đứng lên mạnh dạn nói: _Tôi tên tiểu Thất,thế lão tên gì? Trong lúc này,dường như những ánh mắt còn tập trung về phía tiểu Thất nhiều hơn nữa vì từ trước giờ chẳng có ai dám trò chuyện với phu tử như cô ta.Duy chỉ có tiểu Thất ko biết mình đang nói gì,cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào phu tử.Thế rồi,phu tử cười bảo: _Ta tên La Hân Vinh,trò có thể ngồi xuống đc rồi. "La Hân Vinh",tiểu Thất giật bắn mình khi nghe tên đó.May nhờ ĐVĩnh ngồi bên cạnh kéo xuống,tiểu Thất mới ko đứng thừ người ra.Cô nàng tự lảm nhảm: _Thì ra đây là người tình của nhị tỉ,hèn gì trông ông ta rất quen.Giờ nghỉ trưa hôm đó,chẳng ai thấy HKì và tiểu Thất đâu cả.Chỉ có NBảo thiếu gia lẻo mép là biết đc chuyện,hắn chạy như bay vào lớp báo tin: _Mọi người ra sân sau xem Soái ca và tiểu Thất hẹn hò kìa,hèn gì bữa nay cô ta có hứng thú đi học.Vừa dứt câu,ĐVĩnh vội chạy ngay ra sân sau.Quả ko sai,chàng thấy Soái ca và tiểu Thất đang ngồi nói chuyện gì đó. Bất chợt,NBảo chạy ngay đến bảo: _Khoai Lang,ngươi phải giữ tiểu Thất cho chặt nếu ko sẽ bị người khác lấy mất đó. Tan học,HKì về trước nhưng hôm nay cậu ta ko về nhà mà đến nhà Tái Kim.Trên đường đi,ĐVĩnh chẳng nói với tiểu Thất lấy 1 lời,nhìn mặt mày cứ đăm đăm.Thấy thế tiểu Thất rụt rè hỏi: _Huynh mệt sao? _Đâu có,chúng ta về thôi. _Muội chưa muốn về đâu,chúng ta đi ăn khoai lang đi! Nói xong,tiểu Thất nắm lấy tay ĐVĩnh kéo đi nhưng chàng buông tay,người đứng sựng lại.ĐVĩnh hỏi tiểu Thất mà mặt cứ ngó đâu đâu: _Tiểu Thất sao muội ko đi theo Soái ca? _Tại sao muội phải đi với chàng đẹp trai chứ,huynh ghen à? _Ta đâu có-Đổng Vĩnh ngượng ngùng nói. _Huynh yên tâm,muội ko thích chàng đẹp trai đâu vì huynh ấy đâu có thích ăn khoai lang.Sở dĩ lúc trưa muội hẹn gặp HKì là vì TKim. _TKim sao?-Đổng Vĩnh ngạc nhiên hỏi. _Phải,sau khi chúng ta ăn xong, muội sẽ dẫn huynh đi xem,chắc chắn sẽ vui lắm.HKì đến trước nhà trọ Long Phụng,ko thấy ai cậu ta định về.May thay đúng lúc đó bà chủ tiệm mở cửa,thấy HKì bà ta nói: _Cậu đến đây tìm ai? _Cháu có chuyện muốn gặp con gái bác. _Tìm con gái ta à,nó đi vắng rồi.-dì Mỹ Phụng lạnh nhạt bảo Thật ko may cho bà ta,TKim từ trong nhà vội chạy ra lên tiếng : _Thượng Quan công tử,huynh có chuyện cần gặp muội sao,mau vào nhà đi. Thấy dì Mỹ Phụng có vẻ ko hoan nghênh nên HKì từ chối khéo: _Thôi để ngày mai chúng ta gặp nhau ở thư viện có HKì và tiểu Thất nói chuyện cũng dễ hơn. _Khỏi cần làm vậy Soái ca,chúng tôi đến rồi-ĐVĩnh từ xa lên tiếng. _Dì Mỹ Phụng,chúng tôi ko phiền dì làm ăn chứ?-tiểu Thất láu lỉnh hỏi. _Các người cứ vào đi. Soái ca chậm rãi theo chân ĐVĩnh,tiểu Thất và TKim lên lầu. Đến nơi,HKì lạnh nhạt bảo: _Có chuyện gì thì nói đi. _Huynh cố gắng đợi 1 lát,chờ NBảo đem 1 vật quan trọng đến đã-ĐVĩnh nói.Nghe ĐVĩnh nói thế HKì bèn với tay lấy 1 quyển sách rồi ra hành lang đứng đọc chẳng để ý gì tới mọi người xung quanh.TKim cũng ra ngoài,cô ta đứng kề bên HKì nói: _Thượng Quan công tử,huynh có thể vào phòng đọc sách ko cần thiết phải đứng đâu. _Đa tạ TKim cô nương.Hạng người nghèo khổ như tôi ko cần người khác phải bận tâm.-HKì vô tâm trả lời rồi bước đi chỗ khác cứ như thể sự có mặt của mọi người xung quanh đều chẳng có nghĩa lý gì.TKim lại đến hỏi: _Có phải công tử muốn đi thi võ trạng nguyên? _Không sai,làm rạng danh gia tộc ko chỉ là mơ ước lớn nhất của tôi mà còn là điều kì vọng của bà tôi nữa.Chắc có lẽ NBảo ko đến,thôi thì để mai nói,tôi về trước đây. HKì định bước xuống nhà nhưng vì lúc nãy bất cẩn ko tắt bếp khi tiếp khách,dì Mỹ Phụng đã để ngọn lửa cháy sang vách.Giờ đây ngọn lửa đã to lên đến tận lầu,muốn thoát ra ngoài cũng ko đuợc. _TKim,ĐVĩnh,tiểu Thất mau thoát khỏi đây,quán trọ bị cháy rồi-HKì thông báo cho mọi người. _Đổng Vĩnh và tiểu Thất đã xuống nhà từ trước rồi,trên đây chỉ còn chúng ta thôi.Hạo Kì cẩn thận! TKim chạy đến bên HKì vội đẩy cậu ta ra khỏi chỗ rơi xuống của trần nhà gỗ bị cháy.HKì đc TKim đẩy ra ngoài nên đã an toàn nhưng còn TKim thì sao?Cô ta bị thanh gỗ cháy xém quật mạnh vào người làm lưng và đôichânbị thươngnặng.HKì hốt hoảng,chàng vượt qua biển lửa chạy ngay đến bên cạnh TKim,đưa cô nàng ra khỏi vùng nguy hiểm.Bên dưới,dì Mỹ Phụng,Đổng Vĩnh,tiểu Thất cùng mọi người tìm cách để chữa lửa.Ba chân bốn cẳng,họ chạy thật nhanh đi tìm nguồn nước.Nhưng ko may, cả 1 huyện Thiên Thừa rộng lớn thế kia mà chỉ có 1 giếng nước lớn ở ngoài cổng huyện thế nên ai nấy đều phải tất bật đi lấy nước mới mong dập tắt đc ngọn lửa.Vừa bước ra khỏi cửa,ĐVĩnh gặp NBảo từ xa đi tới,trên tay cầm 1 tấm chăn vừa dày lại vừa lớn mà NBảo thừa lệnh cha cậu ta đi mua.ĐVĩnh nhanh tay lấy tấm chăn quàng lên khắp người rồi trở vào nhà trọ cứu bạn.Thấy thế,tiểu Thất vội chạy theo,cô nàng lên tiếng: _Khoai Lang huynh định làm gì thế?Huynh ko đc lên lầu nguy hiểm lắm! NBảo ko hay biết gì,đứng ngây người 1 hồi,sau đó cậu ta quyết định đến xem có chuyện gì xáy ra.Đến nhà trọ Long Phụng thấy khói đen mù mịt,người người ra vào tấp nập,NBảo bèn vịnh ngay 1 người hớt hãi chạy từ trong nhà ra,cậu ấy dửng dưng hỏi: _Có chuyện gì mà ồn áo thế,bộ cháy quán trọ rồi à? Người kia trả lời nhanh,gương mặt vẫn ko bớt đi vẻ sợ hã: _Phải,đám cháy to lắm,trên lầu còn có 2 người chưa thoát ra đc và còn 1 người nữa từ bên ngoài vào cứu,sống chết ra sao còn chưa hay. Nghe xong ,NBảo sợ xanh mặt,vội chạy vào nhà trọ,thấy tiểu Thất đứng lớ ngớ,cậu ta hỏi: _Ai còn mắc kẹt trên đó vậy? _Chàng đẹp trai và TKim,Khoai Lang lên cứu nhưng ko biết bây giờ ra sao nữa?Mình phải lên mới đc.Dứt câu,tiểu Thất một thân một mình chạy lên lầu mặc cho lửa cháy ngày càng to.NBảo thấy thế cũng làm ra vẻ: _Cô nương lên,NBảo ta cũng lên. Nói rồi nhưng vừa chạy đến cầu thang,NBảo lại lùi bước nên đám đông bèn khuyên cậu ta ở lại.Lửa cháy rất to đang dần thiêu trụi mọi thứ.Tưởng chừng như cái chết đã gần kề với HKì và TKim,đúng lúc đó 1 lời nói từ tận đáy lòng đc TKim thốt thành lời: _Thương Quan công tử,thật ra tôi đã yêu thích công tử từ rất lâu.Tôi ko biết công tử có thích tôi ko nhưng chỉ cần công tử cho TKim 1 vị trí nhỏ trong tim công tử là tôi đã mãn nguyện rồi. _Cô nương đừng nói nữa,vết thương của cô nương ko nhẹ đâu. Bây giờ chúng ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này trước đã.ĐVĩnh từ dưới nhà lên cứu gặp biết bao nhiêu hiểm nguy;nào là khói ngạc bay mù mịt nào là những thanh xà nhà bị cháy đen có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.Cậu ta suýt chết mấy lần nhưng đều đc tiểu Thất giúp đỡ bởi vì cô nương ấy có tiên thuật.Nhờ kiên trì cuối cùng ĐVĩnh cũng lên đc lầu giúp HKì và TKim.Thấy ĐVĩnh,HKì mừng rỡ: _Huynh cùng tôi mau dìu TKim thoát khỏi nơi này. Khi ĐVĩnh,HKì và TKim xuống lầu,tiểu Thất đã âm thầm làm phép giúp cả bọn vượt qua biển lửa mà ko hề hấn gì.Xuống dưới nhà, dì Mỹ Phụng than khóc khi thấy TKim bị thương nặng: _Trời ơi,con tôi làm sao thế này.TKim à con mở mắt nhìn mẹ đi Tái Kim! HKì ray rứt trong lòng nên chàng ngỏ lời xin lỗi: _Cháu sẽ chịu trách nhiệm về việc này vì cứu cháu nên TKim cô nương mới bị thương. _Thì ra là tại tên nghèo kiết xác nhà ngươi mà con ta ra nông nỗi thế này!-dì Mỹ Phụng vừa đánh vừa quở trách HKì thậm tệ. Thấy thế,ĐVĩnh và tiểu Thất vội can ngăn: _Dì đừng quá đau buồn,điều quan trọng lúc này là phải mời đại phu chữa trị cho TKim. NBảo thiếu gia cũng vội khuyên HKì lánh mặt khi nào dì Mỹ Phụng nguôi giận sẽ đến nói chuyện sau.Nghe lời mọi người nên HKì về trước.Đang đi nhưng đầu óc lại suy nghĩ việc khác suýt chút nữa thì bị xe ngựa tông nhầm may thay ĐVĩnh vội đẩy cậu ấy ra.Nhìn mặt HKì chất chứa 1 nỗi buồn lạ,KLang khuyên bạn: _Soái ca,huynh đừng lo lắng,chắc chắn TKim sẽ ko sao.Nếu huynh gặp khó khăn,huynh cứ tìm tôi.HKì nhìn ĐVĨnh,chàng vô cùng cảm động trước lời nói lúc nãy vì xưa nay HKì ko có người bạn nào quan tâm chia sẻ với cậu ấy như Khoai Lang.HKì vui mừng nói: _Cảm ơn huynh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2008 05:00:52 bởi Ct.Ly >
|