Tiếng Đàn
Tôi trải lòng tôi trên phím sầu
Nghiêng vai Đàn gởi mộng về đâu ?
Nhặt khoan theo nhịp đời khoan nhặt
Ru điệu tình ca thưong nhớ nhau
Đàn buông âm hưởng một dòng sông
Trôi chiếc thuyền nan thả cánh hồng
Có mảnh trăng tình soi bóng nước
Ngàn năm trầm bổng giữa mênh mông
Đàn gieo thương mến khúc Oanh ca
Thấp thóang người xưa về nhạt nhòa
Nỗi nhớ dâng đầy rung vạn ngón
Trùng Dương khắc khỏai một trời xa
Tôi với Người dan díu chút duyên
Hạ đi, Thu đến...phỉ hương nguyền
Tình xưa cũng ngả màu vàng úa
Chiếc lá cuối cùng... rơi trước hiên
Tíếng Đàn ...chợt im !!!
Dạ Thảo
Bài họa:
Trăng À!
Trăng ở trên cao có cảm sầu
Tôi người trần thế bước về đâu
Dang tay ôm lấy tình khoan nhặt
Để thấy vui buồn... mấy...khác nhau
Trăng hởi soi mình khắp non sông
Cho tôi riêng gởi một cánh hồng
Theo trăng êm chảy trên dòng nuớc
Có khách đa sầu cảm mênh mông
Trăng ở thượng ngàn ngân khúc ca
Ái ân non nước khó phai nhòa
Ý trăng ấm tỏa dài theo ngón
Ngón nhạc trữ tình xa miết xa
Tôi thấy trăng ngà trông có duyên
Hằng mong diện kiến thỏa ước nguyền
Để khi nhung nhớ, khi vàng úa
Luôn thấy dáng hình...trăng trước hiên
Trăng à...sao im!!!
lãngthi
hạuydi