Thư cho người dưng!
Thấy người ta viết thư tình tui cũng tình tính tang thử xem sao! Ai thích thì đọc không thích thì ra! Vậy nhé! ND nói trước, đây là thử viết thui để sau này còn có kinh nghiệm viết cho bồ nhí! hihihi!
**************
Đâu đó, ngày tháng năm nào đó!
Anh (em) yêu dấu của em (anh)!
Chẳng biết anh còn nhớ đến em không hay là anh đang vui cùng người khác ở bên! Sao dạo này anh không qua chỗ em nữa! Em lo lắng vô cùng và cảm thấy cô đơn trống trải lắm. Em lo không biết anh bị bịnh, công việc bận hay là anh đã tìm thấy một hạnh phúc mới cho riêng mình. Em đi trên con đường tấp nập người qua mà như không có ai cả! Mưa rơi và gió thổi bên mình em mơ màng như có anh cùng song hành ở bên. Anh đang che ô cho em và chúng ta nắm tay nhau đi mãi tìm bến đậu. Có lần anh có nói với em rằng, anh cần có một người vợ chỉ biết yêu mình anh thôi! Em đã cười và nói rằng như vậy là quá ích kỷ! Em yêu anh ít thôi vì em còn dành tình cảm để yêu người khác nữa chứ! Anh giận em nhưng em có cái ngụ ý riêng mà anh! Nếu chúng ta đi đến cái đích cuối cùng của tình yêu, em còn yêu cha mẹ chúng ta, rùi còn anh em họ mạc và còn thế hệ tương lai và còn bà con hàng xóm! Tình yêu đâu có ichs kỷ đâu anh!
Anh không ở bên em mấy hôm nay chắc vì chuyện đó phải không anh! Uhm! Em chẳng biết anh đang làm gì và đang nghĩ gì! Gọi điện thì không nghe mà tìm gặp anh thì khó! Em có đến tìm anh nhưng người ta ra nói anh đang bận! Em ngồi quán nước kề bên chờ anh ra thì thấy anh cười hạnh phúc với bạn bè anh kìa! Sao vậy anh! Chúng ta đã có những tháng năm đâu phải là ngắn để không hiểu nhau! Chúng ta đã cầm tay nhau đi dạo những chiều thứ bảy và chủ nhật! Chúng ta đã vậy và đã tâm sự nhiều mà anh! Sao không hiểu!
Con tim khó nói lên những gì ngang trái vì nó chỉ biết đến có từ YÊU mà thôi. Con tim em cũng vậy. Nó đang thổn thức và lo lắng! Nó đang đau đớn và rên xiết khi lâu rồi không thấy anh qua để em được nghe anh tâm sự. Và, em cũng có những tâm sự riêng cho anh đó, anh à!
Thôi! chắc em mong đợi thêm nữa vậy. Em sẽ đợi anh một thời gian nữa nếu như anh có gì hãy liên lạc lại cho em biết! Nếu anh đã thay lòng... cũng hãy gặp nhau dù chỉ một lần nghen anh! Em muốn biết điều gì đã xảy ra giữa hai chúng ta. Em đã có lỗi chăng? Hay chúng ta không hợp thì em cũng muốn có câu trả lời.... để rùi bớt nhức nhối khổ đau.... bớt đi phiền muộn chút nào đó chăng?
Mong tin anh sớm! Em!
*****************
hic! Hết cả vốn lẫn lãi rùi! ND chạy về STTC đây! Chào cả nhà nghen!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2008 23:18:51 bởi ngocdiep87 >
Ơ mà lạ thiệt đó bà con à! Đã chạy rùi mà thấy mình còn có thể viết được nữa nên lại quay vào làm thêm một vài câu nữa! Lần này là thư tình cho ai đang yêu nghen!
********************
Nơi nào đó, ngày tháng năm nào đó!
Em(anh hoặc con gì đó) thương yêu của anh (em hoặc...)!
Có vài ngày mà anh tưởng như đã lâu lắm rùi, hàng thế kỷ không được gặp em! Anh mong được nghe những lời em thủ thỉ và thấy em cười hạnh phúc. Anh cũng muốn được thấy em xù lông cánh khi anh chọc em nè bé ơi! Anh chỉ nghe em gọi điện mà hình dung ra đủ những gì của con người em! Thật đầy đủ như khi chúng ta ở bên nhau em à.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng được ở bên nhau đúng không em!? Cốt là ở tình cảm ta trao cho nhau và tin tưởng vào những gì chúng ta đang phấn đấu! Anh nhớ em và thao thức mấy ngày nay rùi em ạ! Em chắc cũng vậy chứ! Hay là... vắng anh em còn vui hơn! Nếu mà vậy thì đáng đánh đòn lắm đó nghen! Anh thì nhớ mà em thì... là không được đâu đó em! Mấy hôm nữa, anh sẽ về và anh sẽ nhắn tin cho em nghen! Em sẽ ra đón anh chứ! Em sẽ tặng anh những bông hoa đỏ thắm chứ em! hic! Phải tặng hoa cho anh đó nghen để trả lại công anh những ngày tặng em! Mà nhớ là em đừng có buôn thớt nghen!
Em à! Anh định mua tặng em một món quà xinh xinh mà anh nhìn thấy trong siêu thị nhưng giá mắc quá đành thôi! Anh sẽ có quà khác tặng em được không??? Anh tặng em cả cuộc sống của anh đó em! Đó là món quà anh muốn trao tặng cho riêng em mà thôi! Anh không còn gì khác ngoài cái đó cả đâu em ạ! Em đừng có giận và buôn thớt nghen em! Nghe nói ở nhà, cha mẹ đã mua đủ mấy cái thớt để em làm rùi mà!
Thôi nghen em! Anh không biết nói thế nào nữa đâu à! Vài dòng thương nhớ để gửi em làm tin! ********************
Hơ hơ! Càng viết thấy là ta cũng giỏi ghê à nghen! Lâm li thống thiết chắc... tử quá!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2008 23:19:25 bởi ngocdiep87 >
Trích đoạn: ngocdiep87
Ơ mà lạ thiệt đó bà con à! Đã chạy rùi mà thấy mình còn có thể viết được nữa nên lại quay vào làm thêm một vài câu nữa! Lần này là thư tình cho ai đang yêu nghen!
********************
Nơi nào đó, ngày tháng năm nào đó!
Em(anh hoặc con gì đó) thương yêu của anh (em hoặc...)!
Có vài ngày mà anh tưởng như đã lâu lắm rùi, hàng thế kỷ không được gặp em! Anh mong được nghe những lời em thủ thỉ và thấy em cười hạnh phúc. Anh cũng muốn được thấy em xù lông cánh khi anh chọc em nè bé ơi! Anh chỉ nghe em gọi điện mà hình dung ra đủ những gì của con người em! Thật đầy đủ như khi chúng ta ở bên nhau em à.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng được ở bên nhau đúng không em!? Cốt là ở tình cảm ta trao cho nhau và tin tưởng vào những gì chúng ta đang phấn đấu! Anh nhớ em và thao thức mấy ngày nay rùi em ạ! Em chắc cũng vậy chứ! Hay là... vắng anh em còn vui hơn! Nếu mà vậy thì đáng đánh đòn lắm đó nghen! Anh thì nhớ mà em thì... là không được đâu đó em! Mấy hôm nữa, anh sẽ về và anh sẽ nhắn tin cho em nghen! Em sẽ ra đón anh chứ! Em sẽ tặng anh những bông hoa đỏ thắm chứ em! hic! Phải tặng hoa cho anh đó nghen để trả lại công anh những ngày tặng em! Mà nhớ là em đừng có buôn thớt nghen!
Em à!
Anh định mua tặng em một món quà xinh xinh mà anh nhìn thấy trong siêu thị nhưng giá mắc quá đành thôi! Anh sẽ có quà khác tặng em được không??? Anh tặng em cả cuộc sống của anh đó em! Đó là món quà anh muốn trao tặng cho riêng em mà thôi! Anh không còn gì khác ngoài cái đó cả đâu em ạ! Em đừng có giận và buôn thớt nghen em! Nghe nói ở nhà, cha mẹ đã mua đủ mấy cái thớt để em làm rùi mà!
Thôi nghen em! Anh không biết nói thế nào nữa đâu à! Vài dòng thương nhớ để gửi em làm tin!
********************
Hơ hơ! Càng viết thấy là ta cũng giỏi ghê à nghen! Lâm li thống thiết chắc... tử quá!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2008 23:20:07 bởi ngocdiep87 >
Cám ơn bạn nghen! ND thử viết cho quen tay thui chứ ND đâu có bít viết thư đâu! Vài câu cho vui vậy thui mà! Viết thư phải là từ tâm can của mỗi người mà ND có viết cho ai đâu .... ND bịa đó! hic
Cô ơi!
Em viết những dòng này tâm sự cùng cô mặc dù em biết cô không còn trên cõi đời này nữa! Cô ạ, hồi học cấp II, cô chủ nhiệm lớp mình từ khi chúng em bỡ ngỡ từ cấp một lên cho đến khi chúng em vô cấp III. Bao nhiêu kỷ niệm vui - buồn giữa cô trò ta đến bây giờ mỗi khi chúng em tổ chức họp lớp hồi cấp II vẫn nhắc lại.
Em nhớ nhất kỷ niệm hồi lớp 6 và lớp 8 đó cô! Đó là những kỷ niệm mà sau đó quyết định em đi theo con đường nào!? Các bạn có người còn nhớ, có người không nhưng em thì hình dung rất rõ cái ngày đó!
Cô ạ! Hồi đó, em học sao mà kém mấy môn xã hội vậy! Cô ra đề văn, em chẳng biết làm đã đi lên thư viện của TX mình và lấy một cuốn sách có một bài văn mẫu giống đề cô ra rùi chép nộp! Em chỉ có chế biến đi một chút mà thôi! Và khi đó, cô chấm rùi gửi vở về cho chúng em với những lời phê của mình! Riêng vở của em, cô giữ lại và đọc cho cả lớp nghe! Sau đó, cô nói em chép từ sách nào và em không trung thực. Cô cho em điểm 0 về bài văn đó và ra đề khác bắt em làm! Cô nói, văn là sự cảm nhận của tâm hồn, là nhân cách của con người... Lúc đó, em đâu có biết đến ý nghĩa sâu xa của những lời cô nói. Nhưng cũng từ đó, em không bao giờ dám chép lỏm của ai cả! Em đã cố gắng rất nhiều để học tốt các môn xã hội! Thực là một cuộc vật lôn kinh khủng với em!
Nhưng rùi lần đầu tiên, em được cô cho điểm 7 môn văn và đến giờ em vẫn nhớ và giữ gìn điểm 7 bài tập làm văn đó, cô à! Em càng ngày càng có thiên hướng về học môn xã hội. Điều này làm mẹ em buôn lắm! Mẹ biểu em đã giỏi tự nhiên thì nên theo nó nhưng... em đâu có biết vậy! Vì đơn giản, những đề văn, sử, địa, sinh ngày càng làm em hứng thú học hành hơn! Có lẽ đây chính là bước ngoặt để em sau này thi đại học đã chọn một ngành học liên quan mật thiết đến đạo đức, nhân cách, tư duy.... đó là: Văn hoá học!
Còn lần nữa là lớp 8, hôm đó, chúng em học hè và học môn của thầy hiệu trưởng! Chúng em đã rủ nhau trốn đi chơi lên nhà mấy bạn cách đó khoảng 15 - 20 km gì đó! Chúng em đi chơi leo núi đá và hái hoa dẻ đó cô! Hôm ấy, em bị trượt chân ngã đau lắm mà lại bị vướng vào lá han nên vừa đau vừa ngứa kinh khủng! Cô nghe tin đã vội vàng lên để đón em về! Hôm ấy, cô trò mình tâm sự thật nhiều! Cô kể về tuổi thơ của cô và gia đình cô. Em vui vì cô không trách mắng gì. Cô nói với em rằng, môn học nào cũng quan trọng nên em không được học thiên lệch bất kỳ về một khối nào! Cô nói, muốn văn hay và sắc thì cần giỏi tự nhiên và ngược lại, muốn học giỏi tự nhiên thì cũng phải giỏi cả xã hội.... Em lờ mờ...chẳng hiểu gì. Nhưng đến giờ, với ngành học này, em đã hiểu.
Có những thứ đã trải qua không để lại dấu vết. Có những con người đi qua đời ta không để lại hình ảnh. Nhưng đối với em, cô và cá thầy cô đã dạy em luôn ở trong trái tim của em! Cô luôn là hình ảnh để em phấn đấu, cô ạ!
Em viết những dòng này tâm sự với cô và cũng tâm sự với chính mình. Em luôn mong muốn đất nước chúng ta có một nền giáo dục toàn diện và tiên tiến... nhưng quan trọng nhất là, nền giáo dục đó không phải chỉ đào tạo ra những con người giỏi về kiến thức mà là... đào tạo những con người có nhân cách tốt. Nền giáo dục đó phải đào tạo ra những con người mang yếu tố NGƯỜI! Vì vậy, em đã chọn học một ngành liên quan đến vấn đề này để hoàn thiện bản thân mình, cô ạ!
Em luôn nhớ về cô và kỷ niệm của cô trò chúng ta! Hy vọng rằng, các bạn lớp mình đều là những người hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại!
sis ND ơi cho Jet link tới blog sis đi
Trích đoạn: jet
sis ND ơi cho Jet link tới blog sis đi
Hơ sorry nhé Jet chỉ nhìn cái avartar mà ko nhìn name lại cứ tưởng là sis ND
Trích đoạn: jet
Trích đoạn: jet
sis ND ơi cho Jet link tới blog sis đi
Hơ sorry nhé Jet chỉ nhìn cái avartar mà ko nhìn name lại cứ tưởng là sis ND
Ngày lãng đãng, tháng sầu sầu, năm 2008!
Jet thương của sịt!
Chẳng bít Jet còn qua đọc những dòng ngô nghê này của ss không nhưng ss vẫn...
Thấy những dòng tâm sự của Jet ở Diary! Sịt bít Jet chắc buồn lém! Học tài thi phận mà em! Thày langthang nói cũng đúng đó Jet à!
Bít chiện đã dzị rùi nhưng sịt hum nay mới mail ở đây cho Jet được vì...sịt nghĩ có khi lúc đó em đang rất buồn....tâm sự vào chưa chắc đã cứu vãn tình thế... Sịt chẳng bít nói chi cả chỉ mong Jet thấy việc đó cũng chỉ là một thất bại trong nhìu nhìu thất bại có thể xảy ra trong cuộc sống sau này mà thui!
Vấn đề là, Jet có bít nguyên nhân vì seo mình bị..không? Và, Jet đã nghĩ đến việc mình cần phải làm chi sau đó không? Đó mới là vấn đề! Khi Jet bít mình vì seo bị như dzị và có phương hướng hành động (hihi càng mau lẹ càng tốt đó nghen) thì...mọi thứ sẽ OK!
Sịt hồi nhỏ đó! Sịt cùng bạn bè trang lứa đâu có được có điều kiện học hành chi đâu nhưng mà...hùi đó nó khác! Thi cử nó cũng dễ chứ không như bi giờ! Chắc em cũng đã đọc Diary của ss, Jet cũng đã bít chút ít về những gì ss trải qua rùi đúng không! Con người của thế kỷ XXI mà vừa rùi...ss mới bít đến Internet! Buồn nhỉ Jet nhỉ!
Sịt nghĩ "một lần vấp ngã.. sẽ là vạn lần thành công"! Ss nói vài lời nhắn nhủ Jet dzậy thui! Còn Jet có muốn ss cho lời khuyên hay tâm sự gì thì...cứ nói ss sẽ giúp! Chẳng bít như thế nào nhưng ss có chút kinh nghiệm chi ss sẽ giúp em! Đặc biệt trong vấn đề tự học và thi cử! Dzị nhé Jet pé pỏng của Xóm Tám thân iu!
Cuối cùng, ss chúc Jet luôn yêu đời và mạnh mẽ và hạnh phúc cùng gia đình, bè bạn!
Bà chủ Siêu thị tình củm chất lượng...
p/s: À mà ss chưa bít cách tạo Blog đâu nên chưa có! Đợi ss khi nào rảnh ss tìm hỉu rùi ss....nhé
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2008 00:24:14 bởi venus4t.vns_hnu >
Hà Nội, ngày ? tháng ? năm?
Ai thân mến!
Ai dạo này thế nào? Hà Nội mưa tầm tã như chút ấy ai ạ! Mây hôm rùi, ông trời chẳng thương đổ nước xuống toàn miền Bắc mà nặng nhất là Hà Nội.
Nhiều con đường ngập đến hơn mét lận. Đường Thái Hà, khu Pháo Đài Láng thì thôi rồi! Nước ngập quá trời ai ạ! Khu Cầu giấy của mình cũng bị ngập, mặc dù, chỗ này thế đất cũng khá cao và lại gần con sông Tô. Buồn quá đi thôi! Chỗ của ai có vậy hông? Ai có phải...mang phao ra đường hông? Hic! Hà Nội như biển ấy! Trẻ con nhìu đứa tranh thủ tập bơi...và chắc cũng bị tốn nhiều thuốc chữa ghẻ lở mất. Thì cũng đúng ai à! Hàng ngày, mặc dù có các cô chú lao công, dân Hà Nội nhà mình vẫn vô tư đổ rác ra các con sông như Kim Ngưu, Tô Lịch và hàng loạt con Hồ mà.
Giờ đây, nước ngập mênh mang với rác tha hồ mà ngắm ai à! Nghĩ nhiều khi cũng buồn quá. Thủ đô vốn phát động phong trào "xanh - sạch - đẹp" mà. Ai ơi! Chỗ ai có vậy không? Chắc cũng vậy nhỉ ai nhỉ!? Việt Nam mình chỗ nào chẳng vậy, đúng không? Bao giờ mà Hà Nội mình đi ra đường khỏi phải đeo khẩu trang nhỉ? Bao giờ mà vào các công viên nằm dài ra đó mà không sợ bụi bẩn nhỉ! Chắc lâu lâu ai à! Có thể tương lai xa ....
Nhìn mưa mà buồn quá! Trời mới có mưa hơn tuần mà đã vậy nếu mưa đổ cho gần tháng thì sao? Người Hà Nội chắc đi sơ tán hết thôi. Nhìn vậy mới biết hệ thống cơ sở hạ tầng Hà Nội ngày thường đã có vấn đề nay càng trầm trọng hơn!
Vài dòng mình gửi cho ai để than thở. Chúc ai hạnh phúc và khoẻ mạnh...kím được nhiều tiền và sẽ không phải chịu cảnh như mình đang ở Hà Nội nhé!
ND87
Bạn thân ơi!
Đêm nay trăng sáng quá phải không bạn? Ánh sáng vay mượn ấy sao đáng yêu thế cơ chứ. Không gian bàng bạc lẫn hơi sương và cái rét ngòn ngọt cuối đông. Bây giờ mà được lang thang tản bộ trên một con đường nhỏ, một bờ đê nào đó và khoác tay người yêu chắc lãng mạn vô cùng. Nhưng chỗ mình ở chỉ nhà lớp lớp cùng với ánh trăng lạnh lẫn ánh đèn điện quyện vào nhau. Ảo thật, thật ảo! Nghĩ đến đây mình ước chi tuổi thơ quay lại dù chỉ một lần để được vui vẻ cười đùa cùng bạn bè, hò hét, chạy nhảy!
Bạn ơi!
Năm rồi chắc bạn có gì đặc biệt không? Năm vừa rồi mình có nhiều sự kiện bất ngờ lắm: vui có, may mắn có, buồn có! Lạ thật bạn à! Những thứ tưởng chừng như đã trong tầm tay bỗng dưng vuột mất... còn thứ mình chẳng nghĩ và không dám ước thì tự đến, đến bất ngờ! Còn bạn? Cuộc sống chúng ta hình như ngày càng đi vào một quỹ đạo vô hình, mình cảm giác như vậy bạn à! Tại sao ư? Tại vì mình bắt đầu nghĩ đến cuộc sống dài sau này! Mình sẽ ra sao và đi đến đâu? Những suy nghĩ nông nổi, hồn nhiên đến khờ khạo những ngày trước không còn nữa. Mình bắt đầu nghĩ sâu hơn về cuộc sống sau này.... Mình bắt đầu xây dựng "lộ trình" cuộc đời cho riêng mình. Mình bắt đầu thấy tiếc thời gian qua mau quá!
Bạn giờ đang làm gì vậy?
Bạn có giống mình không?
Ở chỗ bạn có lạnh và cô tịch như chỗ mình không? Bạn chắc đang vui vẻ cùng ai đó hoặc đang ngồi tư lự ngắm trăng và thưởng thức tách café nóng hay đã đi nghỉ rồi?
Mùa xuân đang đến... đến thật gần bên bạn và bên mình đó. Mùa xuân của niềm tin, ước mơ, kế hoạch và những hy vọng mới. Mình mong mùa xuân này ai cũng hạnh phúc và thành công cùng một sức khoẻ tràn đầy! Mình mong mùa xuân khởi đầu cho một năm mới với những điều tốt đẹp sẽ đến với mình và với bạn. Mọi dự định của mình và bạn đặt ra đều thực hiện được, bạn nhé!
Đêm trăng ngày 09 tháng 01 năm 2008.
Ngày 26 tháng 04 năm 2009.
Người dưng thân mến!
Đầu thư, mình chúc người dưng hạnh phúc, sức khoẻ và may mắn trong cuộc sống nhé!
Mấy hôm nay thời tiết thay đổi nhiều, nắng, mưa liên tục cộng thêm cái oi bức đầu Hạ! Việc của mình thì chất đống vào mà không biết làm cái nào trước, cái nào sau. Công việc vẫn vậy nhưng chắc mình lười và tính kế hoạch không cao nên giờ thở không ra. Cả ngày hết đọc rồi ghi chép và đánh máy.... cơm cũng chẳng buồn ăn. Mặc dù vậy, mình vẫn muốn viết cái gì đó gởi cho người dưng nè!
Người dưng thân mến!
Mùa Hạ về rồi đó! Mùa Hạ về với những ngày lịch sử trọng đại của dân tộc ta. Người dưng còn nhớ không? Đã nhiều lần mình nghe mẹ kể về tháng Năm lịch sử này. Hồi đó mẹ học Cao đẳng. Đài phát thanh đưa tin chiến thắng. Toàn dân đổ ra đường ăn mừng. Sinh viên như mẹ cũng vậy. Người cũng gào thét như chưa bao giờ được gào thét. Người thì khóc như chưa bao giờ được khóc. Ôm nhau khóc cười trong sung sướng tột độ của hạnh phúc, của sự sum họp gia đình và sum họp đất nước.
Người dưng thân mến!
Vậy là chỉ còn tuần nữa là đến ngày chiến thắng của dân tộc rồi đó. Người dưng có nghĩ gì về ngày này không? Còn mình thì đang vui cùng với gia đình về ngày này. Bạn chắc biết chứ? Dân tộc Việt Nam chúng ta đã phải chiến đấu và hi sinh thật nhiều xương máu trong 117 năm mới có được ngày này, ngày Nam - Bắc một nhà, ngày trên đất nước ta vắng bóng quân xâm lược. Một sự hi sinh to lớn của bao thế hệ cha ông để cho mình và người dưng có được cuộc sống bình an như ngày hôm nay, người dưng có nghĩ như mình không?
Người dưng ơi!
Bạn biết không, chúng ta đã được hưởng 34 năm sống trong hoà bình rồi đó. 34 năm thật đáng quý với một đất nước bị nô lệ trong suốt 117 năm. Thời gian chúng ta được hưởng hoà bình chưa nhiều phải không bạn? Vậy bạn và mình cùng trân trọng những gì cha ông chúng ta giành được và bảo vệ nó, người dưng nhé!
Bạn thân của người dưng!
ko ngờ một người có đầu óc kinh doanh như pà chủ STTC đây lại cũng có đời sống tình cảm vậy!
Chúc pà lun dzui nhé!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: