Thư cho người dưng!
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
venus4t.vns_hnu 28.04.2009 15:26:40 (permalink)

Trích đoạn: Hạo Vy

ko ngờ một người có đầu óc kinh doanh như pà chủ STTC đây lại cũng có đời sống tình cảm vậy!
Chúc pà lun dzui nhé!


Hì hì! Chào HV nha! Lúc vui vui thì viết vài câu cho tay chân nó khoẻ ấy mà chứ....HV mới tình củm lắm lắm đó! Hihiiiiiiiiiiiii
#16
    venus4t.vns_hnu 06.07.2009 23:38:06 (permalink)
    "...Hạnh phúc hôm qua còn sót lại gì?
    Bạn đi và đã gói mang đi;
    Tưởng chừng lâu lắm không chung sống
    Vẫn nhớ, vẫn buồn, vẫn biệt ly..."
    Xuân Tâm

    Ngày buồn thángnhớ năm 2009
    Q.D ơi! Ở nơi ấy - nơi mà người ta nói là vô vi tiên hiền, không vương bụi trần - bạn có bao giờ nhớ đến người thân và bạn bè của bạn không? Nơi ấy hẳn sẽ đẹp hơn với nắng chan hoà với hoa thơm và réo rắt tiếng ca hát của các tiên đồng, phải không bạn? Bạn ở nơi ấy còn nhớ đến mình không?

    Bạn à!
    Mình còn nhớ những ngày hai đứa đạp xe đến trường, bạn nhiều lần hỏi mình rằng: ước mơ của bạn sau này là gì? Ước mơ ư? Mình có nhiều ước mơ lắm đấy! Bạn bảo mình nói cho bạn nghe và mình nói lên những ước mơ ấp ủ từ nhỏ là được đi lang thang khắp các nơi để khám phá, mình sẽ chọn ngành Báo chí và bạn cười. Nụ cười thật hiền, bạn nói sau này sẽ làm nghề Y hoặc nghề dạy học. Bạn muốn được giúp đỡ mọi người thật nhiều. Từ đó, hai đứa mình hay mơ mộng và nói về tương lai - một tương lai thật đẹp với những ước mơ cháy bỏng ở phía trước.

    Q.D còn nhớ chứ? Mình có lần đã chọc bạn là....bạn đừng chọn 2 cái nghề đó. Mình lý luận là....nghề bác sĩ thì giết người về mặt thể xác; nghề dạy học thì giết người ta về...tâm hồn; và, nghề thầy cúng...lo toan những công đoạn cuối cùng... Lần đầu nghe mình nói vậy, bạn giận hơn một tuần lễ....để mình thui thủi đi học một mình. Đó là thời gian 2 đứa buồn nhất, phải không D? Và sau đó, mãi về sau, mình mới hiểu tại sao bạn lại có mơ ước đó và kiệt sức phấn đấu cho nó.

    Có lẽ trong những người bạn, mình quý bạn thật nhiều, nhiều đến mức mà bố mẹ chúng ta cũng trở nên thân thiết, anh chị em hai nhà coi nhau như người thân của mình. Nhờ chúng ta cả đấy, bạn biết không? Mình và bạn đã cùng nhau bước trên cùng một con đường đầy vất vả và gian khó để sống cho ra sống, sống không tiếc nuối với ngày hôm qua và mình không có gì phải ân hận. Những lúc buồn vui, mình có bạn và bạn có mình kề bên cùng gia đình của chúng ta.

    Bạn bị bệnh như vậy sao mình không biết chứ? Nhưng...ai biết được nó lại là nguyên nhân để chúng ta xa nhau? Đến bác sĩ cũng chỉ nói là thiếu máu mà! Mình đôi lúc tự trách bản thân và hận ngành Y lắm. Nếu người ta đúng là "Lương y như từ mẫu" và sống với những gì họ tuyên thệ khi ra trường, sống đúng với lời dạy của Hypocrates thì đâu đến nỗi bạn rời xa mình....mình mất một người bạn thân thiết như chân với tay....

    Con đường chúng ta đang bước bây giờ chỉ còn lại mình bước tiếp. Bạn đã vội ra đi để gia đình chúng ta và mình buồn lắm đấy, bạn biết không? Đã mấy năm qua rồi, mình vẫn cảm thấy nhói trong tim.... đau lắm, nhức lên như...vết thương hôm trở trời đổi gió.

    Bạn ơi! Từ khi bạn rời xa gia đình và người thân, ước mơ của bạn....mình đã chọn và bước tiếp.... bước tiếp cho đến đích cuối cùng. Mình đã hứa và đã thực hiện được một nửa chặng đường....đầy vất vả và gian khó. Ước mơ của chúng ta giờ chỉ có mình thực hiện và mình không bao giờ hối hận vì nó là ước mơ của bạn, bạn biết không?
    Mình luôn nghĩ có bạn kề bên tiếp sức cho mình và gia đình đấy, bạn của tôi ạ!

    Q.D của tôi ơi!
    Từ khi bạn rời xa mình....mình ít lên nhà lắm vì sợ....gia đình buồn....nỗi nhớ thương vẫn chưa lên da non trong từng người thân.... Ba mẹ bạn vẫn thỉnh thoảng đến nhà chơi để nguôi ngoai nỗi nhớ....bạn ơi! Bạn ở nơi ấy đừng buồn nhé....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2009 23:42:59 bởi venus4t.vns_hnu >
    #17
      venus4t.vns_hnu 05.01.2010 00:47:19 (permalink)
      ".... Ôi! Nắng vàng sao mà nhớ nhung!
      Có ai đàn lẻ để tơ chùng?
      Có ai tiễn biệt nơi xa ấy
      Xui bước chân đây cũng ngại ngùng..."
      (Huy Cận)
      Trên thế gian này có bao định nghĩa về tình yêu, chắc là nhiều lắm bạn nhỉ!? Mỗi chúng ta đều có những cảm nhận riêng về tình yêu với những rung động theo từng cung bậc của con tim. Đôi khi chúng ta đến với nhau từ những sự đồng cảm ban đầu hay trong những hoàn cảnh tình cờ quen nhau... Cũng có khi chúng ta đến với nhau bất ngờ và nhanh chóng như một tia chớp nháng lên trong không gian.... làm con tim thổn thức loạn nhịp khi lần đầu gặp mặt. Đó là lúc chúng ta bị mũi tên vô hình của nữ thần Venus bắn phải.... Chúng ta không thể lý giải nổi sự phức tạp của tình cảm khi lý trí cất lời cảnh báo... và chỉ dừng ở mức cảnh báo, còn chúng ta vẫn chạy theo theo tiếng gọi của tình yêu.  Nhiều khi tình yêu ngay kề bên nhưng chúng ta vô tình không nhận ra và mải miết đi tìm để rồi hối tiếc.... thì đã quá muộn. Ta quay về tìm thì người ấy đã dời xa ta mãi mãi...

      Chúng ta thường nói với nhau rằng, khi yêu thì mọi thứ xung quanh đều trở nên đẹp đẽ, ta nhìn thấy mọi thứ đều là màu hồng và hoa hồng đỏ trở thành loài hoa tượng trưng cho tình yêu lứa đôi nồng thắm. Mình đọc đâu đó có câu ngạn ngữ:
      "Where there's love there's rose
      Where there's rose there's no war
      Where there's no war there's peace
      Where there's peace there's love"
      hay "Love adds species for life". Câu này có thể tạm hiểu là "Tình yêu là gia vị của cuộc sống" hoặc "Tình yêu là hương vị của cuộc sống".... Bạn thấy câu này hay chứ?

      Khi chúng ta yêu một ai đó thì mọi ước vọng về một tương lai tốt đẹp sẽ đến với chúng ta. Chúng ta hi vọng nhiều hơn, yêu đời hơn, lãng mạn hơn. Chúng ta thấy mọi người xung quanh đều trở nên thân thiện đáng mến và bầu trời trở nên trong xanh hơn, những bông hoa dại khiêm nhường ven đường cũng đáng yêu biết chừng nào...

      Mình cầu chúc cho một năm mới tình yêu đến với bạn, với tôi và tất cả mọi người.

      Mỗi chúng ta hãy cảm nhận tình yêu với sự chân thành theo tiếng gọi của con tim bạn nhé. Hãy để cho trái tim chúng ta tự nói lời yêu và chúng ta sẽ thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Bạn hãy mở lòng mình để cảm nhận tình yêu trong công việc
      mặc dù công việc đó hiện đang chán ngắt đối với bạn. Bạn có thể để dành cho nó một chút tình cảm của bạn chứ? Đảm bảo công việc của bạn sẽ thú vị hơn. Bạn nên thể hiện tình cảm của mình bằng nụ cười rạng rỡ và ánh mắt chìu mến với những người xung quanh. Họ sẽ gửi lại bạn tình yêu làm cho bh[nj trở nên hạnh phúc hơn và tình cảm của bạn sẽ nhân lên nhiều lần....vô tận. Bạn đừng quên ba mẹ bạn nhé! Chỉ một chút thời gian, bạn hãy tận dụng thời gian để gọi cho ba mẹ, anh chị em của mình và nói "nhớ mọi người!" - dù rằng bạn không có chuyện gì quan trọng để nói. Bạn sẽ nhận được sự quan tâm, những tâm sự sẻ chia đặc biệt của gia đình khi bạn buồn.
      Bạn nên thể hiện tình cảm với người mình yêu bằng những món quà nho nhỏ do chính tay bạn làm. Có thể đó chỉ là một đoá sen hay một cánh hạc được gập bằng giấy, một mẩu tin nhắn tưởng chừng như vô nghĩa "Anh (em) à! Em thấy cuộc sống thật đẹp từ khi được gặp anh" .... Bạn sẽ trở nên đáng yêu hơn trong con mắt của người ấy. Bạn đừng bỏ qua những món quà nhỏ đó nhé! Vì món quà đó là tình cảm của bạn và người ấy sẽ đáp lại bạn..... Tình yêu của chúng ta sẽ được hâm nóng thường xuyên và bền chặt hơn.

      Tình yêu muôn màu mà cũng nhiều cách để thể hiện nó. Vấn đề là chúng ta thể hiện tình yêu như thế nào cho thật lòng mình một cách lãng mạn nhất nhưng không quá mức. Sự giản dị và chân thành luôn làm cho tình yêu trở nên lung linh và huyền ảo hơn là sự xa hoa lãng phí không cần thiết. Bạn có thể bày tỏ tình cảm của mình với người mình yêu bằng nhiều cách đúng không? Vậy thì chúng ta có phải nhất thiết nói câu "Anh (Em) yêu em (anh). Em (anh) nhận lời yêu anh (em) không?" nhỉ? Bạn thử nói lời yêu hoặc bày tỏ tình cảm bằng cách khác xem nhé. Có thể những lời yêu đó của bạn lại ấn tượng hơn nhiều lần và không bao giờ người bạn yêu có thể quên thay vì bạn lặp lại những câu nói đã trở nên quá phổ biến chẳng còn thú vị mà loa đài gào ầm ĩ ngoài đường, trong rạp hay ở nhà. Hãy thì thầm nho nhỏ đủ để người ấy cảm nhận được bạn yêu người ấy đến nhường nào.

      Mình chúc cho bạn và mọi người bày tỏ tình yêu bằng những lời nói thú vị ngọt ngào nhất từ sâu thẳm trái tim.

      Chúng ta đừng bao giờ quá buồn và thất vọng vì tình yêu dời xa chúng ta trong một lúc nào đó. Vì một lẽ, tình yêu luôn ngự trị trong chúng ta và chúng ta có thể chưa tìm thấy một tình yêu đích thực cho mình, một người đồng điệu về tâm hồn và đủ dũng khí sẻ chia cay đắng - ngọt bùi, thất bại - thành công.... đối với chúng ta. Bạn đừng buồn khi một người bạn mến yêu và ao ước đi đến cùng trời đã dời xa mình, bạn nhé. Bạn hãy mở lòng mình thứ tha mọi lỗi lầm của người ấy và bạn sẽ thấy.... người ấy chưa hội tụ đủ những yếu tố để bạn yêu và trao trọn tình yêu cho họ. Hãy biết quên đi.... và dành tình yêu cho cuộc sống, cho bạn bè người thân và công việc. Cuộc sống sẽ gửi bạn món quà mới tốt đẹp hơn, người bạn cần sẽ đến và rồi bạn sẽ có được một tình yêu trọn vẹn.

      Mình chúc cho bạn và mọi người có được một tình yêu trọn vẹn với những giá trị  tốt đẹp nhất từ cuộc sống, bạn nhé!

      Mục Đồng kính chúc!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2010 00:54:03 bởi Mục Đồng >
      #18
        venus4t.vns_hnu 14.09.2010 18:18:32 (permalink)
        Chiều thu phương xa nhớ thu Hà Nội

        Bạn phương xa
        Nghe bạn nói mấy hôm nay tiết trời Hà Nội đẹp lắm. Những ngày dài oi nồng nóng bức đã dần qua thay vào đó là cảm giác se lạnh. Ừ, ai một lần ghé thăm Hà Nội được tắm mình trong tiết trời thu thì  sao có thể quên được cảm giác đó bạn nhỉ!? Mình chợt nhớ đôi câu của nhà thơ Chế Lan Viên:
        "... Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
        Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn..."
        Lạ thật đấy! Thu này mình xa Hà Nội, nỗi nhớ Hà Nội bỗng trở nên da diết, thổn thức đến tê dại. Nhớ những con đường thân quen bao năm gắn bó với đôi hàng cây rợp bóng mát. Trục đường Láng uốn quanh sông Tô có hàng cây xà cừ cổ thụ trở nên rạng rỡ hơn sau khi chỉnh trang nạo vét. Mình nhớ những chiều lang thang ở con đường này để mua sách cũ và ghé vào chùa Láng ngồi đọc sách, ngắm khách muôn phương thăm quan cảnh phật.
        Mình nhớ những lần đạp xe trên con đường Bưởi, đường Hoàng Hoa Thám rồi vòng qua lăng Bác. Mình nhớ đường Cổ Ngư, chùa Trấn Quốc, đường Lạc Long Quân vòng quanh Tây Hồ.
        Mình nhớ khu phố cổ, nhớ quận Hai Bà nơi tập trung những trung tâm và viện nghiên cứu mà mình hay qua đọc tài liệu, tán gẫu với các thầy cô bên đó....nhăm nhe xin sách.
        Mình nhớ cầu Long Biên bắc qua dòng sông Mẹ vào mùa lũ nước đục ngàu phù sa. Đã có lần mình ao ước với bạn là chỉ mong được một lần theo ngược dòng Hồng Hà để tìm về nguồn cội và những chi lưu đắp bồi phù sa cho miền châu thổ. Những hạt phù sa nhỏ li ti gom góp từ những những miền văn hoá, của đồi núi, thác ghềnh xa xôi....
        Bạn có còn dạo quanh Tây Hồ mỗi chiều thu và mộng mơ? Bạn có còn bâng khuâng ngắm những pho tượng chùa Quán Thánh? Bạn có còn nhớ hương sen cốm thơm nồng. Ôi mùa thu, mùa thu Hà Nội! Mình nhớ lắm bạn ạ.
        Dạo này mình thích nghe đi nghe lại bài hát "Em ơi Hà Nội phố" của nhạc sĩ Phú Quang và thả hồn mộng mơ về miền ký ức với những kỷ niệm vui buồn. Nơi ấy những người thân thương và có bạn có mình.
        Nhớ nhớ ... con tim rung .... hồn thổn thức .... nhớ .... mùa thu ... Hà Nội ....
        Mục Đồng
        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9