Nhớ miền tây
nguyễn thế duyên 26.06.2008 17:41:08 (permalink)
0
                  Nhớ miền tây
                                                            Nơi ta ở đất chỉ là nơi ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn
              Chế lan viên
Tôi chỉ biết miền tây qua những trang bút kí
Qua những câu ca dao chẳng nhớ đọc bao giờ
Đến hôm nay qua vần thơ em viết
Miền tây bỗng hiện về rất thực trong thơ
 
 
Biết bao giờ tôi đến được miền tây
Để ngắm những cánh đồng cò bay mỏi cánh
Để ngắm những mảnh vườn trong những chiều nhập nhoạng
Tiếng chim kêu xáo xác cả trời chiều
 
Miền tây
Nơi tôi chưa từng đến
Sao vẫn về trong lòng tôi sao xuyến
 
Một dòng kênh xanh xanh
Chiếc cầu khỉ chênh vênh
Em đứng đó tóc dài bay trong gió
Những chiếc ghe nho nhỏ
Êm êm trôi chở nặng những câu hò
“Thò tay anh ngắt ngọn ngò
Thương em đứt ruột giả đò ngó ngơ”
 
Không có những ngọn ngò
Chỉ có những vần thơ
Tôi ngắt từng vần thả về nơi ấy
Những vần thơ mang đầy chờ đợi
Đến thăm em- Cô gái miền tây
 
Biết bao giờ tôi đến được miền tây
Để em hái  trao tôi một trái soài Bến cát
Trái soài ngọt như tình người
 Tóc em dài bay trong thơ tôi
 
Ơi cô gái miền tây
Sao chiều nay bỗng nhớ
Thoảng trong gió một câu quan họ
Lại nhắc tôi nhớ đến một bông ngò
Nhớ đến nhữn vần thơ
Em đã viết trong nỗi buồn da diết
 
Miền tây xa xôi
Nơi tôi chưa từng ở
Đâu cứ ở đất mới là nơi ở
Vì ta yêu đất ấy hóa tâm hồn
 
                Hà nội 22-6- 2008
 
 
            
 
 
 
#1
    Liên Thơ 27.06.2008 10:30:47 (permalink)
    0
    [quote]Trích đoạn: nguyễn thế duyên
    Nhớ miền Tây
                          Nơi ta ở đất chỉ là nơi ở
                    Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn
                                   Chế Lan Viên
    Tôi chỉ biết miền Tây qua những trang bút kí
    Qua những câu ca dao chẳng nhớ đọc bao giờ
    Đến hôm nay qua vần thơ em viết
    Miền Tây bỗng hiện về rất thực trong thơ
     
     
    Biết bao giờ tôi đến được miền Tây
    Để ngắm những cánh đồng cò bay mỏi cánh
    Để ngắm những mảnh vườn trong những chiều nhập nhoạng
    Tiếng chim kêu xáo xác cả trời chiều
     
    Miền Tây
    Nơi tôi chưa từng đến
    Sao vẫn về trong lòng tôi xao xuyến
     
    Một dòng kênh xanh xanh
    Chiếc cầu khỉ chênh vênh
    Em đứng đó tóc dài bay trong gió
    Những chiếc ghe nho nhỏ
    Êm êm trôi chở nặng những câu hò
    Thò tay anh ngắt ngọn ngò
    Thương em đứt ruột giả đò ngó ngơ”
     
    Không có những ngọn ngò
    Chỉ có những vần thơ
    Tôi ngắt từng vần thả về nơi ấy
    Những vần thơ mang đầy chờ đợi
    Đến thăm em- Cô gái miền tây
     
    Biết bao giờ tôi đến được miền Tây
    Để em hái  trao tôi một trái xoài Bến Cát
    Trái xoài ngọt như tình người
    Tóc em dài bay trong thơ tôi
     
    Ơi cô gái miền Tây
    Sao chiều nay bỗng nhớ
    Thoảng trong gió một câu quan họ
    Lại nhắc tôi nhớ đến một bông ngò
    Nhớ đến nhữn vần thơ
    Em đã viết trong nỗi buồn da diết
     
    Miền Tây xa xôi
    Nơi tôi chưa từng ở
    Đâu cứ ở đất mới là nơi ở
    Vì ta yêu đất ấy hóa tâm hồn
                     Hà Nội 22-6- 2008

    Nhớ người bên cạnh
    Nỗi nhớ cứ nghiêng về nơi ta vắng mặt
    Chuyện thường tình muôn đời nay vẫn vậy
    Riêng em... mãi nhớ người bên cạnh...
    Người trong em...người của lòng em...
                     Lê Minh Liên Thanh Thơ
                      Nắng mai hồng, 27/6/2008
     

     
                 
     
     
     

    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9