Gửi Ngày Hôm Qua Thuỵ Thảo Chúng mình không còn là bạn của nhau
Lâu lắm rồi.. (hai ta đều biết thế)
Nếu có gặp trên đường cũng vậy
Không một câu chào cũng chẳng hỏi vì sao
Nếu để tôi nói một lời thôi
Thì tôi sẽ nói rằng tôi rất tiếc
Phút cuối tôi chưa nói lời "tạm biệt"
Chỉ hai từ bình thường đến nhỏ nhoi
Nếi bạn biết rằng tôi rất muốn đến chơi
Như ngày xưa tôi vẫn thường như thế
Sao bây giờ mỗi buổi chiều bóng xế
Vòng xe ngập ngừng trước ngõ.. lại thôi..
Bạn là bạn và tôi là tôi
Là hai người nên có thể đi hai con đường hoàn toàn khác
Nhưng bạn thấy không
Lá nơi nào cũng đang xao xác
Bởi chúng mình cùng gặp Hà Nội thu
Nếu bạn biết rằng tôi vẫn thường viết thư
Viết nhiều lắm để rồi không dám gửi
Nếu bạn biết tôi vẫn muốn gọi điện
Chỉ để nghe chuông reo
Chúng mình không còn là bạn của nhau
Nhưng tôi vẫn nói rằng tôi rất tiếc
Tôi tiếc không nói được câu "tạm biệt"
Để tiếp rằng "Hẹn gặp nhé! Ngày mai.."
Với thời gian
Thuỵ Thảo Mùa này có một chòm mây rất cũ
Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời
Chiều nay có một người rất cũ
Sao lạ lẫm quá thời gian ơi !
Tất cả vẫn là những điều rất cũ !
Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường
Lá cứ đổ và hoa cứ nở
Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương !
Bức thư cũ ta viết rồi không gửi
Giờ như cho một ai đó khác rồi
Góc-để-quên bụi mờ trên ô cửa
Ranh giới ngày nào: chúng ta - tôi…
Tất cả vẫn là những điều rất cũ
Ta đã qua và gặp lại - bàng hoàng
Có những điều không chia làm hai nửa
Thời gian phủ mờ vẫn nặng mang…
Cây phượng cũ không còn nơi cũ
Quán ngày xưa của mùa vắng xa rồi
Có những điều ta tưởng rằng quen thuộc
Lại trở về trong dáng mới tinh khôi…
Mùa này có một chòm mây rất cũ
Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời
Có những người ta tưởng rằng rất cũ
Một ngày thành xa lạ, thời gian ơi!
Cuối cùng gửi...
Hoàng Anh Tú Nếu thương mến chỉ là trò khờ dại
Là đùa vui, là vẩn vơ thì...
Nhóc ơi, nhóc hãy ngoảnh mặt mà đi
Tôi chẳng nhớ, tôi chẳng buồn phát khóc
Chẳng còn ai sẽ cùng tôi tan học
Tôi một mình, vui chán cần ai thương?
Chẳng còn ai để tôii dạo quanh trường
Thì vào căng tin chỉ mình tôi, càng tốt!
Sẽ có lúc nhóc mời đi sinh nhật
Tôi sẽ qua và cũng sẽ tặng quà
Món quà đó chẳng ý nghĩa gì sất
Tôi tặng rồi và nói chuyện qua loa
SẼ có lúc trên con đường tôi qua
Kỉ niệm cũ lại len vào vòm ngực
Có thể buồn nhưng không thổn thức
Tôi đã khờ như đứa trẻ mà thôi
Sẽ có lúc gặp nhóc với một người
Đi qua tôi và mỉm cười giễu cợt
Tôi lúc đó dẫu như con lật đật
Cũng toét miệng cười ra vẻ như không
Sẽ có lúc đi trên phố chiều đông
Tôi giật mình thấy ai cũng giống nhóc
Tôi nhất định không giật mình khờ ngốc
Để được buồn như một kẻ không vui
Sẽ có lúc... à mà kệ nó thôi
Thương mến cũ coi như sương khói
Lúc nhìn theo sẽ hơi chút bồi hồi...
Thơ tình gửi vu vơ
Hoàng Anh Tú Em ơi - Một nửa tôi ơi
Em đang trốn ở đâu trên đời?
Đêm nằm mộng thấy vầng trán bướng
Thơ trượt chân vồ ... cóc mất thôi.
Em ở đâu, em đang làm gì?
Sao không ú oà với tôi đi?
Tình bất ngờ có tên tình "Sét"
Sét xuống đầu thi sĩ hoá "si"
Em mặc áo màu gì em nhỉ?
Vàng - Trắng - Xanh - Tím - Đỏ hay Đen?
Là Đỏ nhé, để nhớ màu phượng vĩ
Mùa thi về tim nhớ cài then.
Em nói giọng thế nào em nhỉ?
Chua như chanh hay ngọt như đường
Khàn để Rock, trong veo để nhé ...
Thơ của tôi em đọc giọng sương
Em ở đâu - Ba sáu phố phường?
Hà Nội nhỏ như bàn tay em vậy
Sáng nay nhé, hãy nhìn vào gương
Cô gái đó là người tôi thương đấy.
Hãy xuống phố tìm trong xe cộ
Một gã trai ngơ ngác giữa đường
Vai đeo cặp đợi mùa tốt nghiệp
Bên cạnh tên em thêm một chữ "Thương".
Với nhóc xa Sưu tầm
Có một người sao giống quá nhóc ơi!
Khuôn mặt giống, cả nụ cười cũng giống
Trời không gió mà sao lòng anh động
Nghe bàn chân ngủ quên giữa đường
Anh bàng hoàng như đứng trước màn sương
Môi buột tiếng ''''nhóc ơi'''', anh gọi
Và người đó nhìn anh bối rối
Cái bối rối kia sao cũng giống quá nhóc ơi!
Anh vẫn biết mình nhầm lẫn đó thôi
Nhưng vẫn muốn mãi nhầm như thế
Cô gái đó là người thứ mười có lẻ
Anh đã nhầm là nhóc ngày xưa
Nhóc bây giờ có còn nghe nữa
Có còn đọc thơ anh viết hôm nào
Và nhóc có khi nào nôn nao
Cũng như anh thấy ai cũng tưởng...