Nhật Ký
Ái Khanh Lạ nhỉ, khi người ta thấy núi
Ai cũng muốn leo lên để chạm mắt trời xanh
Nguời ta bước lên từng con dốc gập ghềnh
Núi cứ cao và trời không tay níu
Lạ nhỉ, khi người ta thấy biển
Ai cũng muốn ra khơi để mong tới đảo hoang
Nhưng trái đất thì vẫn cứ quay tròn
Và khổ cực thì dân mình chịu mãi
Lạ nhỉ, khi tôi nhớ lại thời con gái
Áo bà ba mà sao ai cũng thương
Có những câu thơ ngọt lịm mía đường
May kiến đã tha đi hết rồi để tôi hoài đạo mạo
Lạ nhỉ, khi ngồi bên song cửa
Thấy mình mềm như ngọn gió heo may
Anh à, anh! Anh có biết chiều nay
Em nhớ anh và nói những gì ngơ ngác
Lạ nhỉ, khi mình hờn mát
Đâu bàn tay vuốt hộ tóc mây
Ờ thì tôi, ngày cứ mỗi ngày
Tôi để một phút lang thang viết mấy dòng nhật ký
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2008 22:47:19 bởi Trường Phi Bảo >