Tình Thơ
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 45 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 15.08.2008 22:38:58 (permalink)
HÀ NỘI TRONG TÔI 
 
Hà Nội trong tôi 
Là những con đường dài đầy bụi 
Đi xe máy không thể nào chịu nổi 
Phát ốm vì bụi khói ô tô 
 
Hà Nội trong tôi là những bờ hồ 
Dầy kít các đôi yêu nhau không còn nơi nào cho tôi hóng gió 
Hồ Gươm tuy nhỏ 
Cũng là nơi cho bao kẻ xa nhà sống kiếp bơ vơ 
 
Lang thang giữa phố phường chẳng thể làm thơ 
Bởi những cô hàng rong mặt sạm đi vì nắng 
Chợ người dài dằng dặc 
Những đứa trẻ vật vờ móc túi tại bến xe 
 
Hà Nội trong tôi là những đêm hè 
Muốn cầm gậy đập tan ô cửa nhỏ 
Ước mình được như ngọn gió 
Bay lên trời ngủ giữa những vì sao 
 
Ban mai Hà Nội lao xao 
Chợ buổi sáng bên cầu Long Biên nhộn nhịp 
Người nông dân với gánh hàng kĩu kịt 
Rau đổ về thành phố một mầu xanh 
 
Thôi lại ước ta là ngọn gió lành 
Xua tan đi giọt mồ hôi nặng trĩu 
Trên trán những con người mới ban mai đã vô cùng bận bịu 
Trên những khuôn mặt người hối hả lúc vào ca. 

Đoàn Minh Hằng
 
Mưa và tình yêu  
 
Mẹ dặn rồi con gái đừng đi mưa ướt áo. 
Bày thịt da cho thiên hạ đứng nhìn. 
Mẹ dặn rồi đừng sớm yêu mà khổ. 
Chuyện trăm năm rồi cũng đến với mình.  
Mẹ dặn ....và mẹ dặn....dù con đã lớn khôn. 
 
Nhưng mẹ ơi con thícch ra phố xem trời mưa nước chảy.  
Thiên hạ người ta xuôi ngược chật đường. 
Cùng bè bạn con rong chơi suốt buổi.  
Mặc các chàng trai đứng ngắm sau lưng.  
Nếu lở ướt âu là duyên con gái.  
Vui một chút thôi mẹ lại bảo đừng,  
Thì mẹ cũng một thời con gái.  
Con muốn vui đùa để mãi trẻ trung. 
 
Mẹ ơi , con đã dặn lòng mình đừng yêu sớm.  
Nhưng ánh mắt kia đâu phải vô tình.  
Suốt mấy ngày con như người chạy trốn.  
Để sớm mai ngơ ngẩn trông tìm.  
Con có thể lên rừng xuống biển.  
Nhưng dễ gì xa được trái tim.  
Tình yêu đến kể gì mưa hay nắng.  
Cũng mấy ai chọn được tháng ngày lành 
Nên mẹ ạ, đài báo thời tiết xấu 
Che ô trên đầu con đến tìm anh.
#31
    Trường Phi Bảo 15.08.2008 22:47:50 (permalink)
     Loanh quanh cho những nhớ thương
    Sưu tầm  
     
    Em loanh quanh trong những nhớ thương 
    Kiếm tìm em 
    Tìm anh... 
    Hay điều gì chẳng rõ 
    Phía ngoài kia giọt mưa đang oà vỡ 
    Trên những ô cửa kính không màu 
     
    Em loanh quanh không biết sẽ về đâu 
    Những bước chân có điều gì ngăn lại 
    Không đến được phía cuối con đường 
    Nơi anh đứng đợi 
    Chỉ có những lặng im 
     
    Em loanh quanh lạc lối kiếm tìm 
    Hạnh phúc mong manh 
    Hay những điều hư ảo? 
    Sao lòng em dông bão 
    Khi ngoài kia nắng đẹp biết bao nhiêu? 
     
    Em loanh quanh giữa ghét và yêu 
    Cố quên anh, em biết mình đang nhớ 
    Có tiếng bước chân ngập ngừng ô cửa 
    Ngỡ anh về... 
    Sao có bóng người vội vã bước ra đi?
      
     
    GHÉT
    Sưu tầm 
     
    Một tiếng cười khanh khách 
    Phòng nữ múa vọng sang 
    Anh cau mặt ngừng đàn 
    Và quát to: Trật tự 
    Cười thì như chợ vỡ 
    Nhảy với múa suốt ngày 
    Anh có con sau này 
    Quyết cho làm nghề khác 
     
    Cô lườm sang phòng nhạc 
    Rõ ghét cái anh chàng 
    Chẳng nghĩ lúc mà đàn 
    Làm người ta mất ngủ 
    Khi nào cũng nhăn nhó 
    Dứt khoát con cô sau 
    Sẽ không làm nghề nhạc 
     
    Hai người luôn xung khắc 
    Thường cố chấp lẫn nhau 
    Một cử chỉ không đâu 
    Cũng lọt vào tầm mắt 
     
    Một hôm dưới dàn nhạc 
    Anh bỗng ngước lên nhìn 
    Ai uyển chuyển dịu dàng 
    Ôi bao ngày lao động 
    Kết quả là chính đây 
    Trên sân khấu có hay 
    Lòng anh đang xao xuyến 
     
    Dây đàn anh lưu luyến 
    Nghe đầm ấm ngọt ngào 
    Lòng cô bỗng xôn xao 
    Say sưa theo điệu nhạc 
     
    Và từ sau hôm đó 
    Họ sánh bước cùng nhau 
    Anh cúi sát mái đầu 
    Cùng người yêu anh nói 
    "Nếu anh có con gái 
    Nó sẽ múa như em" 
    Mỉm cười cô tiếp luôn 
    "Trai em cho học nhạc" 
     
    Niềm vui trong khoé mắt 
    Vằng vặc ánh trăng lên 
    Ai biết đâu chữ GHÉT 
    Là nhịp cầu nối duyên  
    #32
      Trường Phi Bảo 15.08.2008 22:53:18 (permalink)
      Lối rẽ
      Sưu tầm
       
      Rồi tất cả chìm tan cơn dĩ vãng 
      Những dại khờ, những lọc lõi phù du 
      Em bất chợt ngoặc ngang qua lối rẽ 
      Tôi nuối nhìn lạc lõng cuối trời thu 
       
      Ngô đồng ơi xin ào ào trút lá 
      Bàng bạc chi mấy cánh mỏng bay vèo 
      Ta quay lại nơi bốn bề oi ả 
      Mở toang phòng cơn gió chẳng vào theo 
       
      Xin lượm chút sợi dài vương trên gối 
      Khóe mắt nhìn âu yếm thuở thương yêu 
      Phút mong ngóng tháng năm dài đau đáu 
      Về đào sâu đem chôn chặt nẻo chiều... 
       
      Rồi tất cả tan chìm theo dĩ vãng 
      Có đành lòng cho kẻ ở người đi 
      Xòe bàn tay tìm đâu ra lối rẽ 
      Dành cho nhau ta còn giữ được gì?
       
       
       
      Nhớ quê 
      Sưu tầm
       
      Xa quê rồi, thế là tôi biết nhớ 
      Con sông quê còn đó những chuyến đò 
      Chiếc lá cuối thu tôi gửi về nới ấy 
      Để khi về tôi viết lại bài thơ 
       
      Xa quê rồi, tôi đã biết bơ vơ 
      Cánh chim bay trên bầu trời xa vợi 
      Chim có biết tôi là hoa dại? 
      Đang âm thầm lạnh lẽo đợi xuân sang 
       
      Xa quê rồi thế là tôi biết hát 
      Ôi bài ca sao gống quá quê mình 
      Những bài ca như lòng ta khao khát 
      Kẻ xa nhà xin gửi lại quê hương 
       
      Xa quê rồi, tôi biết thức trắng đêm 
      Nhớ thương sao giờ ba đang trông ngóng 
      Đàn em thơ chờ mong người trở lại 
      Con xa rồi mắt mẹ mòn mỏi trông 
       
      Một cánh đồng những dãy núi dòng sông 
      Bao thênh thang cho lòng tôi ở lại 
      Những ngày tôi đi sông Hinh xanh gợn sóng 
      Lâu chưa về sóng có giận tôi không?
       
       
      (Tặng người ở Phú Yên)  

      #33
        Trường Phi Bảo 15.08.2008 23:13:34 (permalink)
        Xa ngưởi
         Hoàng Vân
         
         
        Xa người rồi mới hiểu mình  
        Hiểu mình như hiểu cả tình mình xa  
        Bấy lâu lòng ngỡ phôi pha  
        Chợt dây tơ đứt - lòng ta hãi hùng  
        Phím đàn năm ngón còn rung  
        Người đi bỏ lại vô cùng tiếc thương..
        .  
        #34
          Trường Phi Bảo 16.08.2008 22:46:06 (permalink)

          Nhật Ký
          Ái Khanh


          Lạ nhỉ, khi người ta thấy núi
          Ai cũng muốn leo lên để chạm mắt trời xanh
          Nguời ta bước lên từng con dốc gập ghềnh
          Núi cứ cao và trời không tay níu

          Lạ nhỉ, khi người ta thấy biển
          Ai cũng muốn ra khơi để mong tới đảo hoang
          Nhưng trái đất thì vẫn cứ quay tròn
          Và khổ cực thì dân mình chịu mãi

          Lạ nhỉ, khi tôi nhớ lại thời con gái
          Áo bà ba mà sao ai cũng thương
          Có những câu thơ ngọt lịm mía đường
          May kiến đã tha đi hết rồi để tôi hoài đạo mạo

          Lạ nhỉ, khi ngồi bên song cửa
          Thấy mình mềm như ngọn gió heo may
          Anh à, anh! Anh có biết chiều nay
          Em nhớ anh và nói những gì ngơ ngác

          Lạ nhỉ, khi mình hờn mát
          Đâu bàn tay vuốt hộ tóc mây
          Ờ thì tôi, ngày cứ mỗi ngày
          Tôi để một phút lang thang viết mấy dòng nhật ký


          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2008 22:47:19 bởi Trường Phi Bảo >
          #35
            Trường Phi Bảo 17.08.2008 23:25:56 (permalink)
            Thơ viết cho mình
            Sưu tầm

            Cha trở về đâu chỉ có tấm huân chương
            Mà cả những vết thương hằn sâu vào năm tháng
            Tưởng đã qua rồi cái thời súng đạn
            Khói thuốc ken dày đặc quánh không gian.

            Mẹ vội vã về nhà sau mỗi buổi làm tan
            Nào muối nào dầu giữa bộn bề bếp núc
            Những quặn khói đen, những thanh củi mục
            Khoả nhoà vóc mẹ xanh xao.

            Anh trai đi lập nghiệp ở nơi nào
            Chẳng biết chiều nay có nghe đài báo bão
            Những vết thương trên ngực cha bỗng thành hung bạo
            Mẹ cũng gập mình rao rát những cơn ho.

            Bước chân đi sâu thẳm dưới tầng lò
            Khói bụi khói than lấp cái nhìn khắc khoải
            Anh chắc lo nhiều về miền qua xa ngái
            Thoi thót giật mình trong cả những cơn mơ.

            Mỗi sớm mai mẹ đứng trước ban thờ
            Khói toả vân vi mở đường vào cõi Phật
            Tin tưởng lòng thành mẹ lầm rầm cầu khấn
            Giã cơn đau cha khoẻ lên dần.

            Giữa bạn giữa bè con mải mốt tìm vui
            Ôm ước vọng lớn lao được trở thành thi sĩ
            Chợt một ngày nhận ra mình ích kỷ
            Chẳng khói mà trong ý nghĩ cứ xè cay...
            #36
              Trường Phi Bảo 17.08.2008 23:29:48 (permalink)
              Nói chuyện với cây cỏ dại
              Sưu tầm

              Giang hồ ở khắp mọi nơi
              Mày là cỏ dại suốt đời lang thang
              Tao như một khúc gió hoang
              Về đây hát khúc tình tang quê mùa.
              Mày sống nhờ bởi nắng mưa
              Tao sống nhờ bởi chuông chùa kêu oan
              Trời cho tao một tiếng đàn
              Đắng cay không biết thở than cùng người
              Đất cho mày được non tươi
              Ngàn năm giữ trọn tiếng cười nhân gian.
              Tao không theo đóm ăn tàn
              Mày không trâu lấm vẩy càn ngõ quê
              Chỉ còn tao biết đam mê
              Lấy thơ làm cõi đi về bơ vơ
              Khôn ngoan đến mức dại khờ
              Mày đau để sướng hững hờ để yêu
              Tao giờ tuổi đã sang chiều
              Đường xa đến chợ có liều được không
              Tao đi thì mày ngóng trông
              Mày về chấp cả mưa giông vẫn nhìn
              Tao gửi mày một niềm tin
              Đường xa dẫu phải ăn xin cũng đành.
              #37
                Trường Phi Bảo 18.08.2008 00:01:58 (permalink)
                Hạnh phúc
                Sưu tầm

                Đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt
                Nhé em!
                Hạnh phúc ở trong những điều giản dị
                Trong ngày
                Trong đêm...
                Đừng than phiền cuộc sống
                Nhé em!
                Hạnh phúc ngay cả khi em khóc
                Bởi trái tim biết buồn là trái tim vui.
                Hạnh phúc bình thường và giản dị lắm
                Em ơi!
                Là tiếng xe về mỗi chiều của bố
                Cả nhà quây quần trong căn phòng nhỏ
                Chị xới cơm đầy bắt phải ăn no
                Hạnh phúc là đêm về không có tiếng mẹ ho
                Là ngọn đèn khuya soi tương lai em sáng
                Là điểm mười đỏ tươi mỗi khi lên bảng
                Là ánh mắt một người như lạ... như quen...
                Hạnh phúc là khi mình có một cái tên..
                Vậy đừng nói cuộc đời tẻ nhạt
                Nhé em!
                Tuổi mười tám còn khờ khạo lắm
                Đừng cố vẽ tô một chân trời xa toàn mầu hồng thắm
                Hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường
                .
                 
                 
                Câu hát theo chồng


                Giã từ câu hát người ơi
                Là khi tôi thấy đất trời rỗng không
                Em mang câu hát theo chồng
                Thuyền tôi đậu nắng trên sông gẫy sào

                 
                 
                Thất tình
                Lưu Thị Lượng


                Thì vẫn ngày qua có gì đâu
                Với ai, ta cũng "chẳng gì đau"
                Với người, ta vẫn là bạn cũ
                Với kia, đầy ắp một cơn sầu

                #38
                  Trường Phi Bảo 18.08.2008 00:06:35 (permalink)
                  Yêu mến
                  Xuân Diệu

                  Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu
                  Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu!

                  Một phút gặp thôi là muôn buổi nhớ
                  Vài giây trông khơi mối vạn ngày theo
                  Mộng bay chơi nhằm một buổi trời chiều
                  Gặp tóc biếc: tưởng sắc ngày xưa nở!

                  Nửa câu nói, một chút cười, đôi tiếng thở
                  Tình cờ qua trên miệng mở quá xinh:
                  Ta ngây thơ vội tưởng họ yêu mình
                  Về dâng vội cả ân tình thứ nhất
                  Đương vương chủ ta bỗng thành hành khất
                  Chỉ vì nghe một lời hứa như chim

                  Ôi đôi chân! Sao mà chúng hay tìm
                  Ôi cái ngực! Sao mi thường đập mạnh
                  Toả thương nhớ để ôm choàng bóng ảnh,
                  Những chiều thu góp lạnh giữa mù sương
                  Những đêm đông giạt bước ở trên đường
                  Gió khuya khoắt dậy cơn buồn lá úa
                  Sao rải rác như lệ vàng đêm nhỏ
                  Mưa lơ phơ như dạ khóc âm thầm!

                  Những mai mong, tối đợi, những trưa cầm,
                  Đến phong cảnh cũng mượn làm nỗi thảm...
                  Bao nhiêu sầu! Ôi sầu biết bao nhiêu
                  Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu?

                   
                   
                  Xuân Không Mùa
                  Xuân Diệu

                  Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,
                  Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêụ
                  Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiềụ
                  Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.
                  Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
                  Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,
                  Chim trên cành há mỏ hót ra thơ ;
                  Xuân là lúc gió về không định trước.
                  Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,
                  Mây bay đi để hở một khung trờị
                  Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,
                  Như được nắm một bàn tay son sẻ ...

                  Xuân ở giửa mùa đông khi nắng hé;
                  Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;
                  Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
                  Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.
                  Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,
                  Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;
                  Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,
                  Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa ?
                  *
                  * *
                  Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,
                  Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
                  Khi những em gặp gỡ giữa đường qua
                  Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.
                  Ấy là máu báo tin lòng sắp nở
                  Thêm một phen, tuy đã mayá lần tàn.
                  Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
                  Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ ?
                  Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ
                  Nghe xôn xao rờn rợn đến hay haỵ..
                  Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;
                  Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày
                  Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng ...
                  Miễn trời sáng, màlòng ta dợn sóng,
                  Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa ?
                  Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
                  Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng

                   
                   
                  Cứ phải là em
                  Xuân Diệu

                  Cứ phải là em, chẳng phải ai
                  Là em, em nữa, chỉ em thôi
                  Sao người anh quý anh yêu thế
                  Mà chẳng cùng anh ở suốt đời.

                  Khéo chi cây sống mà đem chặt
                  Chặt giữa ngang lưng sự sống còn,
                  Chặt giữa đang hoa, ngang giữa lá,
                  Khác chi hoa nở phải vùi chôn.

                  Em có bao giờ tưởng tượng xem
                  Một mình anh sẽ sống không em
                  Bơ vơ như đã muôn lần chết.
                  Đã chết nhưng còn phải sống thêm!

                  Lời ước cùng nhau thuở sánh đôi
                  Anh còn vẹn vẻ giữ y lời
                  Rằng không ai thể thay em được
                  Em vắng, yêu em vẫn suốt đời.

                  Duy có lòng em vẫn hẹn hò,
                  Ấy là ân huệ của em cho
                  Cho anh một đóa hoa tinh túy,
                  Một đóa hoa lòng chẳng héo khô.

                  #39
                    Trường Phi Bảo 18.08.2008 00:26:59 (permalink)
                    Phép cộng tình yêu
                    Trần Đình Khâm


                    Những phép toán thông thường không thể tính
                    Những yêu thương ta cộng cả cho nhau
                    Mỗi ngày, mỗi ngày nỗi nhớ nhiều thêm
                    Một cộng một vẫn chỉ như là một

                    Cũng thế thôi khi không còn yêu nữa
                    Hai số không cộng lại vẫn bằng không
                    Hai số không vô tình như một số
                    Phỏng có ích gì khi “không” cứ nhiều lên

                    Khi kết quả là số âm ta vẫn cộng
                    Thì trong tim ắt day dứt đớn đau
                    Và trong lòng là một vết thương sâu
                    Và tình yêu chỉ còn như địa ngục

                    Anh mong muốn mình sẽ bằng dương một
                    Dù trên đời đầy dãy những số âm
                    Và phép cộng lúc nào cũng có
                    Hãy giữ mình đừng để nó âm nghe.

                     
                     
                    VÔ ĐỀ
                    Sưu tầm

                    Một lần thoáng có
                    ...rồi không,
                    Em mơ hồ
                    giữa mênh mông cõi người.
                    Ngẩn ngơ ta
                    một góc trời
                    Ôm niềm hư ảo
                    thốt lời không âm.

                     
                     
                    Trôi
                    Văn Cao

                    Tôi thả con thuyền giấy
                    con thuyền giấy trôi.


                    Tôi thả một bông hoa
                    bông hoa trôi.

                    Tôi thả một chiếc lá
                    chiếc lá trôi.

                    Tôi giữ chặt em
                    em vẫn trôi...
                    #40
                      Trường Phi Bảo 18.08.2008 00:36:03 (permalink)
                      Lấy chồng đi ... anh đợi
                      Mai Hồng Niên


                      Em bảo Duyên trắc trở
                      Phải đi đò hai lần
                      Sao cứ băn khoăn mãi
                      Đợi ngày nào sang sông ?

                      Ra biển thì mênh mông
                      Về nhà đi lối hẹp
                      Con thuyền là gác xép
                      Cứ bồng bềnh với em

                      Tháng đúng tuần trăng lên
                      Cây đến mùa lá đổ
                      Bao chàng trai đến đó
                      Đã hẹn rồi vẫn đi

                      Em chọn tàu hay xe?
                      Người giàu đều cầm lái
                      Còn anh thì trống trải
                      Chỉ có buồn và thơ

                      Em đi hai lần đò
                      Nhanh cho qua chuyến trước
                      Anh nghèo không tới được
                      Ngồi đợi đò sang sau...

                       
                       
                      Gửi Mùa Đông
                      Sưu tầm

                      Em thả vào chiều từng sợi nhớ mùa đông
                      Cái lạnh tháng 12 em se lòng đến lạ
                      Từng nỗi nhớ rơi qua vòm cây kẽ lá
                      Hờ hững rớt xuống đời
                      Anh bắt được không?

                      Bắt được không anh giữa trời đất mênh mông
                      Khi cuộc đời còn nhiều lo toan trắc trở
                      Mà tình yêu em chỉ là viên kẹo nhỏ
                      Một chút ngọt ngào như muối bỏ sông....

                      Trả lời đi anh kẻo qua hết mùa đông
                      Đừng để em - tháng 12 ngơ ngác
                      Rồi xuân sang em thành con chim lạc
                      Bay giữa trời...bay mãi biết về đâu?!?

                       
                       
                      Dù Rằng


                      Dù rằng một chữ cũng thơ
                      Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa
                      Dù rằng một cánh cũng hoa
                      Dù rằng một nửa cũng là trái tim
                      Dù không nói, dù lặng im
                      Dù sao anh cũng thương đêm nhớ ngày...


                      Nguyễn Bính
                      1961

                      #41
                        Trường Phi Bảo 18.08.2008 00:55:19 (permalink)
                        Một mình với mùa hạ
                        Vũ Tùng Khánh


                        Chẳng còn gì nữa phải không em?
                        Câu thơ ấy bây giờ ai cất giữ
                        Bỗng hoang vắng khi qua vườn hẹn cũ
                        Kỷ niệm khép mình như con dế ngủ im.

                        Hết mùa hạ rồi hoa dại vẫn không tên
                        Bong bóng vỡ - sũng chiều cơn mưa đến
                        Khép nhẹ hàng mi, quá khứ rồi sẽ hiện
                        Em nghiêng vai cho chiều rụng vào đêm

                        Chẳng còn gì nữa cả. Chỉ có em
                        Ngơ ngác đứng giữa hai miền cháy khát
                        Gió khép mở trong ráng chiều bàng bạc
                        Ngôi sao xanh nghiêng đậu xuống tay mềm.

                        Tất cả xa rồi, chỉ còn lại nhẹ êm
                        Như cỏ ướt dịu dàng, mây huyền thoại
                        Mùa hạ đi rồi, cơn giông còn nán lại
                        Và một mình em đứng lặng bên thềm.

                         
                         
                        EM VÀ TÔI
                        Phạm Thị Quý


                        Em ngụ trong tôi những nỗi buồn, niềm vui,
                        những hạnh phúc ngọt ngào và nỗi đau mất mát

                        Em ngụ trong tôi những vuông, tròn, cạnh, góc,
                        những đường ngang, nét dọc số phận con người

                        Em ngụ trong tôi sự nghiệt ngã cuộc đời,
                        phút thăng trầm trên con đường định mệnh

                        Em ngụ trong tôi bao sắc màu cuộc sống,
                        nét rực rỡ của mặt trời, sự tăm tối của bóng đêm

                        Em ngụ trong tôi sự cứng rắn yếu mềm
                        của trái tim đang nhịp cùng nguồn thông tin trí não

                        Em ngụ trong tôi những ánh nhìn ngơ ngác
                        của tuổi hồn nhiên và phiền muộn tuổi già.

                        Trước bao điều đang lặng lẽ trôi qua,
                        sự chuyển vận của thời gian khi trái đất đang xoay trong vũ trụ

                        Em và tôi, tôi và em tồn tại bên nhau không thể tách rời
                        Trong khoảng khắc, vĩnh hằng em vẫn lặng lẽ trong tôi
                         
                         
                        Tình Yêu Ấy
                        Ngô Thụy Miên

                        Tình yêu ấy em chẳng bao giờ trách
                        Chưa đắm say sao đã phụ nhau rồi
                        Em nhìn anh trái tim em vẫn nhói
                        Vẫn nghẹn ngào làn nước mắt khô môi

                        Tình yêu ấy xin cho em giữ lại
                        Nghìn năm sau dù bia đá có mòn
                        Em vẫn đếm tháng ngày dài qua vội
                        Khung trời buồn với sớm nắng chiều buông

                        Tình yêu ấy em tôn thờ trọn kiếp
                        Bao giờ em tìm lại ở nơi anh
                        Thôi cũng đủ một lần yêu chôn kín
                        Làm sao em qua được khúc rẽ quanh

                        Tình yêu ấy em trao người rồi đó
                        Thiên thu buồn mộ khúc khóc đời nhau
                        Em vẫn đợi trên đỉnh đời băng giá
                        Tượng đá buồn ngàn năm đứng thương đau
                        #42
                          Trường Phi Bảo 18.08.2008 01:01:28 (permalink)
                          Sợi chỉ mong manh
                          Sưu tầm

                          "Tình cảm của mình như sợi chỉ mong manh
                          Mỗi người kéo một đầu chỉ căng sẽ đứt
                          Chỉ làm sao mà dài vô cực
                          Vì thế cho nên chuyện của chúng mình ...
                          Tại sao không lỏng tay cho sợi chỉ trùng
                          Cho anh và em đỡ phần lo nghĩ
                          Em cũng định nhưng rồi lại sợ
                          Em thả tay ra sợi chỉ chẳng còn
                          Tình cảm chúng mình - Sợi chỉ con con
                          Anh cố kéo, còn em cố giữ
                          Em thả tay ra chúng mình - người lạ..."

                           
                          Lính mà Em
                          Phạm Tiến Duật


                          Em trách anh gửi thư sao chậm trễ
                          Em đợi hoài em sẽ giận cho xem
                          "Thư anh viết bao giờ anh muốn thế
                          Hành quân hoài đấy chứ,
                          Lính mà em!"

                          Anh gửi cho em mấy nhành hoa dại
                          Để làm quà không về được em ơi
                          Không dự lễ Nô- En cùng em được
                          Thôi đừng buồn em nhé,
                          Lính mà em!

                          Ngày nghỉ phép anh cùng em dạo phố
                          Tay chiến binh đan năm ngón tay mềm
                          Em xót xa đời anh nhiều gian khổ
                          Anh mỉm cười rồi nói,
                          Lính mà em!

                          Qua xóm nhỏ anh ghi dòng lưu niệm
                          Trời mưa to, hai đứa nép bên thềm
                          Anh che em khỏi ướt tà áo tím
                          Anh quen rồi không lạnh,
                          Lính mà em!

                          Anh kể em nghe chuyện trong này
                          Trăng đầu mùa không đủ viết thư đâu
                          Thư anh viết chữ mờ nét vụng
                          Hãy hiểu dùm anh nhé,
                          Lính mà em!

                          Ghét anh ghê chỉ được tài biện hộ
                          Làm cho người ta thêm nhớ thương
                          Em xa lánh những ngày vui trên phố
                          Để nhớ người hay nói,
                          Lính mà em!

                          #43
                            Trường Phi Bảo 18.08.2008 19:10:52 (permalink)
                            Ta ở trời Tây, nhớ trời Đông
                            Kim Tuấn
                             
                            Ta ở trời tây, nhớ trời đông
                            Nhớ trong sợi khói, cuốn phiêu bồng
                            Có muôn trùng núi, ngăn người đến
                            Có một nguồn xa, chia mấy sông

                             
                            Ta ở trời tây, nhớ trời đông
                            Nhớ nhau nghìn nỗi, xót xa lòng
                            Sao ta chợt thấy, men đời đắng
                            Thấy một mình trong, nỗi nhớ mong

                             
                            Ta ở trời tây, nhớ trời đông
                            Nhớ như con nước, trôi thành giòng
                            Như chim mỏi cánh, bay tìm về núi
                            Có một mình riêng, hoài ngóng trông

                             
                            Ta ở trời tây, nhớ trời đông
                            Nhớ mưa nhòa phiếm, nắng tơ hồng
                            Nhớ đôi dòng tóc, chia đường gió
                            Cõi mình ta mù, như hư không.

                            #44
                              Trường Phi Bảo 31.12.2008 19:51:07 (permalink)
                              Người này và người đó
                               
                              Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
                              cũng như giữa nước chanh và tắc đá
                              vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
                              để rồi ta trượt dài xuống vực sâu...
                              ..
                              Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
                              ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
                              ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
                              ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
                              một điều gì đó không thể gọi tên...

                              Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...
                              có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
                              ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
                              ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
                              rồi cứ thế bước đi...

                              Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
                              người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
                              người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
                              cho tất cả thương nhớ này...

                              Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
                              (nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)
                              ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
                              (nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)

                              Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
                              hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
                              nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
                              làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

                              Giữa người đó và người này...
                              tại sao ta không chọn người đó
                              dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!
                               
                              Nguyễn Phong Việt.
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 45 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9