Truyện dài:Rosaline_The purple rose
sei yoshika 28.06.2008 09:30:40 (permalink)
Xin lưu ý, bối cảnh cuả tác phẩm không phaỉ thật, tuy nhiên tác phẩm được đặt vào thơì kì gìai cấp tại châu âu, khi các tầng lớp được phân chia một cách rõ ràng, rào cảng tôn giáo, hay giai cấp là một bức tường lớn cho một số đôi tình nhân, bạn hửu và mọi điều tốt đẹp khác! giai cấp không thể không có, song nếu lạm dụng điều đó quá nó lại trở nên xiềng xích vơí chính con ngươì, ngươì đặt ra giai cấp!

                                                       ____________________________________________


Happy forever ever affter!? Điều mà các câu chuyện thần tiên luôn có, và đó cũng là điều mà một cô gái luôn cầu xin vơí mẹ đỡ đầu!
Nhưng liệu điều ấy có xảy ra vơí cô, một cô kĩ nử không hơn không kém?!


Hãy đừng quá khinh thường cuộc sống cuả một ai đó nếu bạn thật sự chưa rõ về họ như rõ chính bạn.

                                                     ___________________________________________________


Rosaline- em mãi mãi là đoá hồng tím cao quý nhất cuả anh, mãi mãi cho dù em là ai, ở đâu chăng nưã! Nếu được gặp em lần nưã, anh thề sẽ từ bỏ cái họ Franxia này, phải từ bỏ mãi mãi!!



var editor;
function loadEditor()
{
var editorConf =
{
textareaID : 'txtComment',
iframeClass : 'editor-iframe',
buttons : 'toolbar a'
};

editor = new xEditor(editorConf);
}
accvn_cm.includeF(accvn_cm.options.base_url+'App_Resource/html/js/lib/script_lib_xEditor.js',loadEditor);







<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2008 08:00:05 bởi sei yoshika >
#1
    sei yoshika 28.06.2008 09:42:34 (permalink)

    Lucy rảo bước trên hành lang một căn biệt thự cổ lúc naò cũng đông đúc dòng người ra vào. Phải! một toà biệt thự khá cổ nát, ủ dột. Trừ chiếc cổng chính vẫn còn mơí, hay ít nhất mới so vơí sự củ kĩ quá mức thì mọi thứ đều như muốn rã ra vì mục nát.
     
    Vì sao nơi cũ nát như thế lại thu hút nhiều người chứ? Đó là lí do Lucy ở đây. Cô cũng thắc mắc, tò mò như bao người khác và cô quyết định phải khám phá nó.
     
    Rảo bứơc nhanh hơn, Lucy nhận ra mình đã thất lạc đoàn ngươì tham quan từ lúc naò. Cô lang thang một mình trên hành lang một sảnh nhỏ phiá tây, từ đây cô có thể nhận ra cả đám người lố nhố ở toà nhà phiá đông.
     
    _Các quý bà mà thấy bản thân mình lố nhố như mấy con sâu thế kia thì chắc chí choé lên mất. Còn quý bà nào có các quý ông lang thang ở đây thhì thật đáng lo nhỉ.- Lucy thầm nghĩ, cả đám người lố nhố, các quý bà quý ông cười nói lúc nhúc, dẫm lẩn vào cả váy aó nhau làm Lucy không khỏi buồn cười-Giá mà ta có máy ảnh ở đây, bảo đảm tờ Nhật báo sẽ có tin vui - Lucy cươì ranh mãnh.
     
    Nhìn đám sâu lúc nhúc một hôì, cô tiếp tục chuyến tham quan bất đắc dĩ củ mình tại sảnh Tây. Đi qua một đoạn, cô dừng lại, nheo mắt nhìn thật kĩ nơi mà ánh sáng phủ đầy đến loá cả mắt, thần Apolong đã quá thiên vị nơi này chăng?! Gần lại một chút, trước mặt Lucy là cả một vườn hoa rộng lớn, ánh nắng xuyên qua từng phím lá, trải dài trên giàn thiên lý rồi in bóng xuống đất mẹ hiền từ."Thiên đường"-Lucy thầm nghĩ.
     
     Tiến sâu hơn vào một chút, bấy giờ nữ thần Venus hiện ra rõ ràng đến sống động. Bức tượng nằm ở vị trí đẹp nhất cuả vườn hoa, nơi ánh sáng chói chang nhất, cỏ hoa đua nhau khoe sắc, và đặc biệt những đoá hồng tím nở rực rỡ nhất như một lời hứa bất diệt.
     
    _ Ở một nơi tồi tàn thế này mà cũng có khung cảnh thần tiên vậy sao?!-Lucy ngạc nhiên. không khỏi tò mò, Lucy đưa tay chạm vào bức tượng.
    Lạnh! Đó là tất cả những gì Lucy cảm nhận. Một bức tượng tinh xaỏ đến từng chi tiết nhưng lại lạnh cóng trên từng nét khắc. Mơn man đôi gò má nữ thần, Lucy như người mất hồn, cô đưa tay chạm vào đôi môi nhỏ nhắn ấy, cảm giác như có luồng điện chạy qua, người cô tê rần, nước mắt bỗng lăn dài trên gò má, xuống càm, rồi đọng lại long lanh trên bàn tay băng giá nữ thần. Giật mình, Lucy như cảm nhận được nôĩ uất hận vô hình, đau đớn như gai hồng xé nát trái tim cô. Không để nước mắt làm mờ nhạt tầm nhìn, Lucy đưa tay gạt nước mắt.
     
    Như không tin vào mắt mình, cô cố gắng duôị mắt thật kĩ, thật kĩ đến nỗi con mắt đau rát. Cô nhận ra trước mắt cô là một cô gái có gương mặt buồn bã, lạnh giá như bức tượng.
     
    Nàng có nét đẹp cuả một thiếu nữ, nhưng lại mang nét cao sang cuả một quý bà vương giả, một vóc dáng thiên thần, nhưng lại có một cái nhìn đầy u ám cuả một linh hồn, một linh hồn không hơn không kém.
     
    ............................................................
     
     
    _Dừng lại, Quý cô! dừng lại- Tiếng người đàn ông thét lên kinh hoàng.
     
    Lucy giật mình, mồ hôi tuá ra như tắm, trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt: một chân cô đứng trên mặt đất, chân còn lại lơ lửng trên mép vực sâu đung đưa như muá ngay trong vườn. Nó không hẳn là vực sâu, trông nó như một đường tách đôi mặt đất khá lớn, tàn tích cuả một trận động đất chẳng hạn.
    Chỉ vài cử động nhỏ vô ý nưã thôi  Lucy sẽ lạnh giá ngàn năm như bức tượng cô đang say đắm. Lúng túng, Lucy cứ đứng một chân làm xiếc cho ngài tử thần xem, tay khua loạng choạng, " Một màn xiếc quá tệ"- Cô nghĩ.
     
    _ Đưa tay cô sang đây!- Người đàn ông lên tiếng.
     
    Sực tỉnh, đầu óc như đóng băng cuả Lucy mơí bắt đầu làm việc trở lại." Phải, còn có người mà, may quá" như bắt được vàng, Lucy mừng rỡ đưa tay cho người đàn ông không chút ngừng ngại.
     
    _ Cô hên đấy! Mà cô làm gì ở đây?! Quý cô không thấy bản cấm tham quan ư?!- Ngườì đàn ông cau có. Lucy bấy giờ moí đnh thần lại, cô nguớc lên nhìn người đàn ông vừa cứu mình, một người tuổi trạc trung niên, thân hình cao to, mái tóc màu nâu hạt dẻ đậm như màu mắt, một ánh mắt có thể làm người khác yên lòng trong bất cứ hoàn cảnh naò, Lucy cảm thấy như vậy.
     
    _ Xin lỗi, nhưng… tôi bị lạc! Vưà rồi là chuyện gì vậy! Tôi… mém chết đấy! Là chuyện gì?! Đó là ai?! Người con gái ấy! Ông cũng thấy mà phải không?!- Lucy hỏi vồ vập như không được nói cả năm.
     
    Nguời đàn ông đứng lặng, nhìn Lucy một hôì rồi anh ta lên tiếng, giọng nói trầm ấm, không gay gắt như ban nãy
     
    _ Xin lỗi vì đã lớn tiếng với quý cô, Tôi là Mark! Mark Pryor!
     
    _ Lucy Diamond! hân hạnh làm quen, và đặt biệt là vơí một vị thần chiến tranh! Nhưng tôi nghĩ ông hợp với cái tên một vị thần hoà bình hơn, ngài Mark
    Pryor!- Lucy laị nở một nụ cười  tinh nghịch. Lần này nụ cười ấy nở cả trên gương mặt hiền diệu cuả Mark
     
    _ Phải, nhiều nguời nói giống cô lắm, cô Diamond ạ!
     
    _ Lucy! Gọi tôi là Lucy được rôì!
     
    _ Vâng, cô Lucy! Tôi cũng hân hạnh làm quen với một quý cô dòng họ quý tộc.- Mark tiếp lời.
     
     _ À, cái họ, ai cũng nghĩ vậy,nhưng chỉ là một dòng họ quý tộc ngheò thôi. Cái thời vàng son qua đã lâu rồi, chắc từ đời cố tổ ấy chứ! -Lucy cười phá lên
     
    Hai người nói chuyện với nhau rất ăn ý, cuộc trò chuyện kéo dài đôi phút tới khi Lucy chợt nhớ và lên tiếng:
     
    _ Mark! Anh có thể cho tôi biết chuyện lúc nãy chứ! chúng ta có vẻ bỏ quên nó.
     
    _ À, ừ, chuyện lúc nãy,…- Giọng Mark diệu lại, nét vui tươi lập tức biến mất trên gương mặt điển trai của anh- Cho phép tôi hỏi cô sanh ngày mấy? Tôi
    biết hơi thất lễ nhưng…
     
    _ 9/9 có sao không?- không đợi Mark dứt lời Lucy trả lời không chút ngần ngại, cô đã quá tò mò để bỏ qua mấy cái lể giáo ruờm rà ấy.
     
    _ Cô… xem ra rất nóng lòng rồi nhỉ! Tôi chỉ hỏi thêm một câu nuã thôi, cô sanh vào ngaỳ trăng tròn chứ?
     
    _ Phaỉ,theo mẹ tôi kể lại thì hôm đó là ngày trăng tròn. Nhưng sao?!
     
    _ Vậy thì đúng rồi, Rosaline, bà vẫn không tha thứ sao?!- Mark nói khẽ
     
    _ Sao? Sao cơ?
     
    _ Không! Không! Chuyện này khá dài và phức tạp, tôi nghĩ...
     
    _ Không sao, tôi có cả tuần để nghỉ ngơi mà! -Lucy quyết liệt, cô không thể ra về với caí lí do lừa con nít ấy được.
     
    _ Thôi được, nếu quý cô đã quyết liệt thế thì… chúng ta tìm chỗ naò từ từ nói chứ cô Lucy!?
     
    _ Rất sẵn lòng!-Lucy tươi cười hài lòng.
     
    _ Vậy chúng ta đi, cô cũng không nên ở lâu nơi này.
    Lucy và Mark nhanh chóng rời khỏi vuờn hoa, bóng hai người từ từ khuất khỏi tầm mắt của nữ thần Vệ Nữ.


    var editor;
    function loadEditor()
    {
    var editorConf =
    {
    textareaID : 'txtComment',
    iframeClass : 'editor-iframe',
    buttons : 'toolbar a'
    };

    editor = new xEditor(editorConf);
    }
    accvn_cm.includeF(accvn_cm.options.base_url+'App_Resource/html/js/lib/script_lib_xEditor.js',loadEditor);



    #2
      sei yoshika 28.06.2008 09:48:00 (permalink)
      Đến giữa trưa, dòng nguời tham quan mỗi lúc một đông hơn, các quý bà vận những bộ váy áo đăng ten đủ màu, đứng chỉ trỏ vào những món trang sức chạm trổ tinh vi, các đôi môi đỏ mọng ấy như muốn đụng tới cái mũi nhỏ gọn khi họ dè biểu tấm hình cuả một cô gái xinh xắn, các quý ông thì cứ đứng chết một chỗ, xuyết xoa, lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc cho một đoá hồng bạc phận. Những cặp mắt mê mẩn dán thẳng vào gương mặt thanh tú cuả thiếu nữ trong tranh. Đó là người con gái có một nét đẹp kì lạ, nó không thể chỉ mô tả là vẻ đẹp thanh tú cuả một thiếu nữ, hay vẻ kiêu kì cuả một quý phu nhân vọng tộc. Đó là một nét đẹp hòan haỏ, một nét đẹp mà nữ thần Venus cũng phải ghen tức.
       
      _ Thưa…, quý ngài Franxia đây chỉ biết đứng một chỗ, say sưa nhìn ngắm đứa con gái… tôi không muốn nói hai từ đó, nhưng ngài cứ đứng ngắm một cách khó coi như vậy sao!? Ngài cản đường tôi đấy!-Giọng một quý bà đanh đá cất lên tại sảnh chính toà nhà phiá Đông.
       
      _ Ồ, ra là quý bà Donia De Franxia, tôi thật vô ý quá, ngọn gió naò tại Paris lại có thể mời qúy phu nhân ghé chân qua London thế này!? Lại ghé ngay vào toà dinh thự cũ kĩ cuả một chủ nhân xinh đẹp quá cố thế chứ!?
       
       Qúy ngài Franxia đáp lời một cách thách thức. Thật ra ai chẳng biết Robert De Franxia và Donia De Franxia là hai cơn gió nguợc chiều, mỗi lần gặp nhau lại có những con bão nổi lên ở cấp nguy hiểm ấy chứ. Mọi nguời đều biết điều đó, Franxia là một dòng họ được xếp vào loại vương giả nhất nhì tại Paris và cơ đồ không nhỏ tại London. Dòng họ Fran là một dòng họ khá đông đúc, gia phả đuợc chia thành hai nhánh chính : một tại Paris và một tại London.
       
      _ Robert, nếu ngài nói toà nhà này mục nát thì tôi đồng ý, nhưng ngài baỏ chủ nhân nó là con ả đó thì tôi phản đối.-Donia châu mày tỏ vẻ bất đồng.
       
      _ Không đồng ý cung phải chấp nhận thôi, quý bà Donia ạ! Khế uớc ghi rành rành ra đó là gì! - Robert nói giọng đắc ý- Và bây giờ ai cũng biết đến
      toà nhà này với cái tên Rosaline đấy thôi!
       
      _ Ngài im đi, dòng họ Franxia đã quá nhục nhã vì toà nhà này rồi! Ta sẽ không ở lại nơi dơ bẩn này lâu đâu, cái nơi đáng lẽ thuộc về dòng họ ta, chứ không phaỉ con ả ki nữ lăng loàng đó! Ngài hiểu chứ!- Donia hét lên một cách bực tức. Robert tỏ vẻ đắc ý vì chọc điên đựơc con mụ đàn bà mình không ưa chút naò.
       
      _ Donia! Donia! Bình tĩnh! Làm gì mà nóng như lửa thế, mất cả khí khái một công nương rồi! Hay quý bà Donia đây lại có một quý ngài nào trong dòng họ chết mê chết mệt cô ki nữ ấy?!- Robert cứ châm dầu vào lửa một cách tỉnh táo.
      Loại dầu hảo hạn làm bùng cháy ngọn lửa tức giận Donia một cách khủng khiếp, Donia chỉ thẳng tay vào mặt Robert, các ngón tay nõn nà rung lên vì giận:
       
      _ Ngươi được lắm Robert De Franxia, ngươi cũng là thứ đàn ông ngu xuẩn ấy đấy.
       
       Robert nở một nụ cuời, nói thật tình thì đó là một nụ cuời đểu dễ thương nhất cuả chàng.
       
      La thét một hồi, Donia dọng chiếc dù bằng vải đăng ten tinh xảo xuống sàn nhà một tiếng uỳnh rồi bỏ đi một mạch. Bỏ lại nguời họ hàng xa đứng nhìn một cách khoái trí.
       
                                            *********
       
       
       
      Lucy ngồi trên chiếc ghế bành dài trong một gian phòng khách sang trọng, chiếc đèn chùm khổng lồ toả một thứ ánh sáng dìu dịu qua những phiến pha lê trong vắt. Mắt cô chăm chăm nhìn nguời đànn ông đối diện, lắng nghe một cách tỉ mỉ.
       
      _ Vậy ra đó là linh hồn cuả nữ chủ nhân toà biệt thự này sao? Tôi vẫn tin có linh hồn, nhưng không ngờ có ngày lại thấy được họ, lại còn được họ “quan tâm” đến nuã chứ!- Lucy nói đùa một cách… lãng nhách.
       
      _ Quý cô Lucy, quý cô phải biết đây không phải là chuyện đuà!-Mark khó chiệu.
       
      _ Tôi biết, tôi biết, xin lôi ngài, Mark!-Lucy hạ giọng- Để tôi nói lại xem tôi đã nắm câu chuyện chưa nhé! Rằng đây là căn biệt thự trực thuộc gia tộc Franxia, nơi đây đã xảy ra một bi kịch tình yêu và nữ chủ nhân ngôi biệt thự này đã chết một cách đau khổ? Như vậy đúng chứ?!
       
      _ Ừm…Đại khái là vây! Suốt cuộc đơì, bà luôn cô độc một mình, tình yêu duy nhất cuả bà cũng chẳng tốt đẹp. Rồi có lẽ khi thấy cô, bà cảm nhận được một điều gì đó chăng…-Mark ngập ngừng. Lucy nhìn Mark nghi ngại, cô chờ lời nói tiếp theo, nhưng chẳng thấy Mark tiếp tục.
       
      _Sao ngài lại ngừng?! Bà ấy thấy điều gì nơi tôi? Ngài tiếp tục đi chứ Mark!-Lucy giục.
      Ánh mắt Mark nhìn Lucy một cách soi mói, lạ thuờng. Anh nhìn cô một cách suy tư, chốc chốc lại đưa tay lên vuốt mặt, những ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên chiếc bàn gỗ nhỏ.
       
      _ Mark, ngài không nghe tôi nói sao!-Lucy hết kiên nhẫn, cô gằng giọng.-Ngài đừng làm vẻ suy tư một mình nhu vậy chứ. Cứ như tôi là con búp bê ấy.
       
      Mark giật mình, anh mãi lo suy nghi gì đó mà quên cả sự có mặt cuả Lucy.
       
      _Ồ, xin lỗ cô, vì trông cô giống…
       
      Ầm, Cánh cửa lớn phòng khách đóng sầm lại làm Lucy giật nảy mình.
       
      _ Mark! Anh biết gì không! Donia! Donia De Franxia đã tới London rồi đấy! Tôi vừa cho mụ ta một trận! Haha!- Giọng Robert cất lên cao vút, đầy phấn khởi, thích thú. Anh sập cánh cưả rồi cởi chiếc áo khoác đen treo lên giá.
       
      _ Tôi không thể nhịn cười khi nhớ cái gương mặt tức giận méo mó cuả quý bà Donia! Haha và cả….... ÔI LẠY CHUÁ! Là… là…Rosaline!
      Robert như chết đứng tại chỗ khi Lucy đứng lên mỉm chào, gương mặt tươi cuời cuả anh giờ méo mó y chang qúy bà Donia lúc tức giận.
       
      _Không! Không thể là Rosaline! Nhưng…- Robert lao đến thật gần Lucy làm cô giật bắn nguời, anh cầm tay cô và nhìn kĩ vào đôi mắt Lucy.
       
      _ Giống! Quả thậ rất giống! Nhất là đôi mắt! Như hai giọt nuớc. Không sai, rất giống.
       
      Lucy giật mình, bất giác hất tay Robert thật mạnh làm anh hơi chao đảo
       
      _Anh làm gì vậy, anh là ai? Chuyện này là sao, Mark?!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2008 09:50:29 bởi sei yoshika >
      #3
        sei yoshika 28.06.2008 09:54:40 (permalink)

        Mọi chuyện ngày càng trở nên khó hiểu, sau một hồi yên lặng, gương mặt xanh xao cuả Robert đã dần trở lại màu vốn có, anh ngồi phịch xuống ghế, tay chân buông thỏng nhìn Lucy một cách đau buồn. Phải, anh nhận ra đó không phải là Rosaline, nguời con gái anh yêu quý.
        Mark thở dài, đưa tay xoa xoa bờ vai Robert một cách khích lệ.
         
        _ Không phải quý bà Rosaline đâu thưa ngài.- Mark nói bằng một giọng khuyên nhủ. Đoạn anh đưa mắt nhìn Lucy, cô vẫn đứng ở cạnh chiếc ghế bành, tỏ vẻ khó hiểu. -Đó là điều tôi muốn nói, Lucy, quý cô quá giống chủ nhân quá cố cuả ngôi nhà này.-Mark nói thật nhanh như tránh động chạm nỗi đau cuả một ai đó, bấy giờ Robert vẫn ngồi bất động.
         
        Lucy được mời về phòng nghỉ ngơi, Mark sợ cô kiệt sức vì chuyến tham quan và những chuyện kì lạ này, anh sẽ gặp lại cô vào bưã tối, đó là lơì giải thích cuả anh. Nhưng thật chất Mark cần Lucy tránh mặt để Robert có thể bình tĩnh trở lại, Lucy biết điều đó, cô đến căn phòng dành cho khách đã đuợc
        chuẩn bị chu đáo tự lúc nào, mặc dù khúc mắt vẫn còn trơ trơ ra đấy.
         
        Lucy nối gót ông quản gia, băng qua một hành lang nhỏ nối đại sảnh với một dãy phòng dài. Những chiếc nến đúng kiểu quý tộc đuợc thấp lên dọc hai bên hành lang, ánh nến hắt vào nguời làm Lucy cảm thấy nóng bức, mặc dù bây giờ là tháng hai, cái lạnh có thể cắt đứt gia thịt.
         
        Quản gia dừng chân tại một căn phòng khá lớn nằm sát cuả sổ hành lang, từ đây Lucy có thể trông thấy đuờng phố London một cách rõ ràng.
         
        _Quý cô có thể nghỉ ngơi ở đây, nếu cần gì xin cô rung chuông, chúng tôi sẽ đến ngay.-Người quản gia nghiêng mình nói hết sức cung kính.
         
        _Vâng, tôi biết. Cám ơn ông.
         
        Nguời quản gia rút từ trong túi ra chiếc chià khoá nặng chịch, cưả phòng mở ra một tiếng cót khá lớn, âm thanh này làm Lucy chắc hẳn căn phòng không được sử dụng thường xuyên. Nở một nụ cuời cảm ơn đúng điệu, cô đóng cuả phòng, thở phào. Mọi chuyện quá kì lạ khiến cô có phần mệt mỏi.
         
        Lucy cởi găn tay và chiếc áo choàng lớn đặt lên chiếc bàn sát cưả ra vào. Cô tiến đến chiếc giường trải nhung êm ả rồi nằm thả nguời một cách tự do. Đôi mắt xanh lơ nhắm nghiền, cặp chân mày khẽ nhíu lại, cô đang suy nghĩ, suy nghĩ về những gì Mark và Robert đã nói, nhất là thái độ cuả Robert, lần đầu tiên cô thâý một người đàn ông đau khổ đến như vậy! Anh không nói, nhưng ánh mắt vô vọng cuả Robert khiến cô không thể thôi nghĩ đến.
         
        Nằm suy nghĩ một hồi, Lucy bật người dậy một cách dứt khoát. Khoác chiếc áo choàng, cô đi đến daỹ hành lang dẫn đến những căn phòng chính. Lần mò một hôì Lucy cũng tìm ra căn phòng cuả Robert. Đó là một gian phòng nhỏ hơn cô nghi, cánh cưả gỗ đen bóng với hàng chữ khắc nổi: Robert De Franxia. Ơn trời vì cánh cưả có khắc tên, nếu không cô cũng chẳng thể tìm ra Robert trong tòa biệt thự lớn này. Phân vân một lúc, Lucy đưa tay gõ cuả. Cánh cưả từ từ hé mở, tim Lucy cũng từ từ đập nhanh hơn, cô không biết sau cánh cưả kia là một thái độ như thế nào với chuyến viến thăm không báo trước cuả mình.
         
        Robert xuất hiện trong chiếc aó sơ mi voan trắng mỏng, thấp thoáng những cuộn cơ bắp rắn chắc. Anh nhìn Lucy, thoáng giật mình rồi đưa tay xoa xoa đầu mỉm cuời:
         
        _Ra là quý cô Lucy, xin lỗi vì thái độ thất lễ, nhưng thật sự tôi vẫn chưa quen… nhìn cô lắm. Ồ mơì quý cô vào, phòng hơi bưà bãi, cô biết đó, đàn ông mà.
         
        Robert vưà nói vưà đẫy cánh cưả lớn hơn để Lucy buớc vào, anh có vẻ đã bình tỉnh hơn ban nãy, điều đó khiến Lucy yên tâm hẳn. Bên trong, căn phòng cũng giản dị như bề ngoài cuả nó, chỉ một chiếc giường nhỏ nằm bên cạnh chiếc bàn làm việc, một bộ bàn ghế tiếp khách, một cái tủ lớn hai ngăn, bên bằng kính chứa toàn sách và vài thứ treo trên tuờng. Lucy ngồi xuống đảo mắt nhìn một vòng.
         
        _Cô uống trà chứ?-Robert lịch sự hỏi.
         
        _Ồ vâng, cám ơn ngài.
         
        Lucy đưa mắt nhìn nguời đàn ông rót trà một cách nghệ thuật, khói trắng bốc lên từ miệng ấm, đặt tách trà xuống bàn nhẹ nhàng, anh đưa tay ra hiệu mời dùng, một cử chỉ hết sức quý tộc. Lucy cuời nhẹ nhàng, cô cầm tách trà lên và hớp một ngụm, đêm tháng hai dùng một tách trà nóng thật thoải mái. Toan định ngồi tiếp chuyện Lucy, Robert chợt nhớ một chuyện gì đó, anh đi đến bàn làm việc, cất một số giấy tờ vào ngăn tủ rồi trở lại chỗ ngồi.
         
        _Tôi làm phiền ngài làm việc?!-Lucy ái ngại hỏi.
         
        _Ồ không, chỉ là tôi đang ngôì rảnh nên xem lại một số thứ thôi. Quý cô tìm tôi có chuyện gì chứ?-Robert đưa tay vuốt mái tóc đen óng cuả mình, những ngón tay đan trên những sợi tóc rắn chắc.
         
        _ Vâng, chuyện là…, thật khó mở miệng, nhưng ngài có thể cho tôi biết về chuyện cuả chủ nhân căn nhà này chứ? Cả chuyện xảy ra với tôi hôm nay nưã! Quả thật tôi không thể thôi nghi đến.-Lucy đề nghị thẳng thắn.
        Robert ngạc nhiên về lời đề nghị rất chân tình cuả Lucy, cô gái này đã quá nóng lòng đến nổi không cần phaỉ vòng vo lễ giáo. Anh trút một đợt thở thật dài, các ngón tay đan vào nhau, nắm chắt như giữ một thứ gì đó.
         
        _Thật sự chuyện này là một quá khứ quá đau buồn, tôi đã thật sự muốn quên nó và không bao giờ nhắc đến với một ai… -Anh cuối gầm mặt xuống bàn.
         
        _Vậy…
         
        _… cho đến khi gặp cô, cô Lucy!-Robert bỗng nguớc lên và nhìn thẳng Lucy.
         
        _Vì sao?
         
        _Vì Rosaline muốn thế, cô ấy đã bắt gặp chính mình trong cô, cô Lucy!- Robert bỗng đứng lên tiến về phiá góc phòng. Bây giờ Lucy mới để ý đến một vật cao cao đặt trong góc tối tăm, lại còn phủ kín bởỉ một tấm vải màu tím thẫm.
         
        _Xin mời quý cô buớc lại gần đây, tôi có thứ muốn cô xem! Robert đứng cạnh vật ấy, tay đặt trên thành tấm vải.
         
        Lucy từ từ buớc đến gần, ánh mắt cô không thể rơì khỏi góc phòng, cô buớc đến cạnh Robert và khẽ gật đầu. Tấm vải nhung tím rơi xuống nền gạch lạnh một cách êm ái, tấm vải vưà chạm mặt đất cũng là lúc bàn tay Lucy đặt lên đôi môi ngạc nhiên cuả mình, môi cô run run, đôi mắt vốn to cuả cô nay càng to hơn vì kinh ngạc:
         
        _Ôi trời ơi! Ôi trời ơi! Tôi…., tôi…
         
        _Cô không thể tin phải không!? Cứ như là dành cho cô phải không?! Chính tôi cũng giật mình khi thấy cô, có lẽ vì vậy mà một nguời ít nói như Mark lại mời cô để tiếp chuyện!
         
        _Mark?! Anh ấy mà ít nói ư?
         
        _Phải! Mark rất rất ít nói! Anh ấy chỉ cởi mở với tôi và… Rosaline!
         
        _Mà tôi thì quá giống cô ấy, nên….- Ánh mắt Lucy ánh lên một tia sáng, cô như hiểu ra vài chuyện.
        #4
          sei yoshika 28.06.2008 11:11:46 (permalink)
          Mặt trời chuyển động trên quỹ đạo mỗi lúc một rõ, ánh hoàng hôn ửng đỏ một góc trời London. Robert đứng tựa người vào cánh cưả sổ lớn, ánh mắt xa xăm một nơi nào đó. Lucy ngồi ngã mình trên ghế, mắt cô lại nhắm nghiền cho đến khi Robert quay người lại nhìn cô và nói:
           
          _Hoàng hôn tại Paris đẹp hơn thế này hàng vạn lần cơ.
           
          _Vậy sao thưa ngài? Tôi chưa từng đến Paris!
           
          _Phải, nơi kinh đô ánh sáng ấy, hoàng hôn là một thời điểm đầy phép màu, nó khiến tâm hồn con người bình thản để nhận ra những sai phạm cuả bản thân tại một thành phố đầy tội lỗi như Paris,… đó là ý thích cuả Rosaline!
           
          Robert tỏ vẻ xúc động và anh cũng không che giấu nỗi xúc động ấy, với đôi mắt ươn ướt, Robert quay lại chỗ ngồi, giọng run run, anh ta nói vơí Lucy:
           
          _Cô có phiền nếu phải nghe một người như tôi kể lể về số phận cuả một người con gái bạc kiếp?
           
          _ Không, không đâu thưa ngài, thât sự mục đích tôi gặp ngài là về cô ấy. Nếu ngài không phiền thì tôi rất vinh hạnh được nghe câu chuyện này.
           
          Robert mỉm cuời, một nụ cuời đầy nước mắt, anh đứng dậy, đi đến bàn làm việc và lấy ra một phong thư. Anh ta rút ra một tờ giấy đưa Lucy, hình như nó đã được đọc đi đọc
          lại nhiều lần.
           
          Lucy mở ra, nội dung tờ giấy ấy như sau:
           
          “Anh Robert thân mến, em đã nhận được thư anh! Cảm ơn thượng đế vì anh vẫn tốt với em. Vâng, anh Robert yêu qúy cuả em, em đang nằm trên giường bệnh tại London khi viết lá thư này cho anh, nhưng sự quan tâm cuả anh đã làm em giảm đi nhiều nỗi đau đớn trong nguời. Anh ơi, em uớc gì mình có thể bay đến bên anh một lần, xiết chặt đôi bàn tay đã viết những dòng thư làm em đuợc an ủi những ngày cuối đời thế này. Em sẽ không đuợc gặp lại anh, không đuợc cùng anh ngắm hoàng hôn tại Paris nưã, vì em đang đứng tại vực thẩm cái chết rồi anh ạ. Anh Robert, Rosaline cuả anh ngày xưa đã thay đổi, thà rằng anh đừng gặp em còn hơn gặp em lúc này anh ạ, bây giờ chính em còn sợ bản thân mình.
           
          Anh hỏi em có tha thứ cho anh không?! Không! Chính em mơí là nguời hỏi anh câu đó! Ôi! Con người thánh thiện! Người bạn chí thân! Và người anh quan trọng cuả em! Sau
          những gì em mang đến cho anh, anh vẫn còn thương em chứ? Tình yêu anh dành cho em thật sự quá lớn. Nhưng anh ơi, làm sao đây khi trái tim em đã thuộc về nguời khác?! Một người em không bao giờ thoát khỏi. Anh Robert thân mến, em muốn để lại cho anh một thứ gì đó để Rosaline có thể tồn tại mãi trong tâm trí anh, nhưng, anh ơi, hiện em không còn gì cả ngòai cái thân xác bệnh hoạn này và người chồng hết mực yêu thương, ngay cả nơi em ở bây giờ cũng là cuả anh ấy, hay đúng hơn nơi đây thuộc dòng tộc Franxia các anh đấy. Nhà cuả em, trang sức cuả em, tài sản cuả em đã bị tịch thu rồi và không còn một thứ nhỏ nhoi nào thuộc về em. Họ chỉ chờ em tắt hơi thở cuôí cùng để đem bán tất cả những thứ đồ đạc đó. Em không thể để lại cho anh bất kì thứ gì, vì điều ấy có nghiã là anh biển thủ tài sản.
          Ôi nguời đời thật tàn nhẫn! Cuộc đời mà em sắp từ giả thật bi đát. Hay em đã lầm, thuợng đế đang thực hiện một công việc mà không thể nào lay chuyển đuợc. Uớc gì thuợng đế rủ lòng thương, uớc gì người cho em gặp anh lần cuối, nguời anh yêu quý cuả em. Nhưng chắc chắn, giờ đây em phải vinh biệt anh rồi.
          Tha lỗi cho em vì em không thể viết tiếp đuợc nữa. Những lời hứa chữa trị cho em đều làm em hao mòn kiệt sức, giờ đây em không còn sức để viết thêm gì nuã…
          Rosaline Gautier.”
           
          Những dòng cuôí thư chữ thật khó đọc, Lucy cẩn thận trả bức thư cho Robert. Ai có thể ngờ đuợc những dòng trên là cuả một nguời kĩ nữ! Lucy chợt rùng mình, cô cảm thấy
          cái chết cuả Rosaline sẽ thật đau đớn, những nguời con gái tươi cười trên đuờng cô gặp, liệu họ có biết sẽ có những cái chết đau đớn như thế chờ họ!?
           
          Nhìn lại giây lát nét chữ trên lá thư, Robert xếp vội lá thư lại, anh tránh để những giọt nuớc mắt rơi vào tờ giấy ấy, anh phải giữ nó thật kĩ, những gì còn xót lại từ người con gái anh yêu quý.Đặt lá thư vào trong túi aó, rồi nói:
           
          _Cô ấy chết mà tôi không thể gặp đuợc lần cuối! Bức thư đến được tay tôi thì cô ấy đã qua đời, và khi tôi có thể về đến Lodon thì tất cả đã là không còn gì. Tôi phải vất vả lắm mới mua lại được những món đồ cuả Rosaline.
           
          _Tôi cứ tuởng ngài là chồng cô ấy, nhưng sau khi đọc lá thư thì… không phải vậy ư?!
           
          _Ồ, tôi cũng muốn mình được diễm phúc ấy lắm chứ! Nhưng trái tim nàng đã thuộc về nguời khác, đó là em cuả tôi. Duval De Franxia. Nó không khác gì tôi, cũng yêu say đắm Rosaline, nhưng nó may mắn hơn tôi ngàn vạn lần vì đuợc tình yêu cuả nàng đáp trả! Còn tôi, chỉ có thể đứng một bên, bảo vệ nàng như một nguời anh yêu thương đứa em gái yêu quý, phải, một người anh, đó là tôi trong mắt nàng, thật đau xót.
           
          Nuớc mắt bắt đầu rơi, Robert đưa tay gạt những giọt lệ, anh không muốn Lucy nhìn thấy anh mềm yếu một lần nưã.
           
          _Trời đã tối rồi, cô có phiền khi chúng ta đi dùng bữa tối rồi hãy bàn tiếp không? Vả lại tôi cũng muốn cô đến một nơi.-Robert đề nghị
           
          _Ồ đuợc chứ, nếu ngài đây muốn, tôi cũng thấy đói rồi.-Lucy nhẹ nhàng đáp, cô biết người đàn ông này không muốn để cô thấy anh ta rơi lệ nhiều lần trong ngày, dù gì thì
          anh ta cũng là một nguời đàn ông.
           
          Lucy và Robert rời khỏi phòng đi về phiá sảnh chính, bây giờ sảnh đã được dọn bàn ghế khá sang trọng, những chiếc chén bằng bạc bóng loán, những ly ruợu pha lê trong trẻo, những đoá hồng tím trưng bày ở góc phòng toả mùi hương nhè nhẹ khắp nơi làm nguời ta có cảm giác thư thái. Một giàn nến sáu chiếc đặt hai bên bàn ăn, những cây nến nhỏ tí tách trên bàn làm không gian bừng sáng, ấm cúng. Một bưã tôí đúng điệu quý tộc.
           
          Robert nhanh chân đẩy chiếc ghế vị trí khách quan trọng mời Lucy ngồi, một cử chỉ hết sức ga lăng. Anh đỡ chiếc áo khoát cuả cô và treo lên vá treo bằng đồng. Lucy mỉm cuời cảm ơn, Robert trở về vị trí chủ nhà và lên tiếng:
           
          _Không ngờ quý cô đến nên chúng tôi chỉ vội chuẩn bị đuợc vài món, mong cô bỏ qua!
           
          _Ồ, không đâu thưa ngài, thật ra tôi cũng đạm bạc quen rồi, gia đinh tôi vốn quý tộc nhưng vì một số chuyện nên nay chúng tôi chỉ là giai cấp quý tộc nghèo thôi, được dòng họ Franxia tiếp đón thế này thật vinh hạnh.
           
          _Không đâu quý cô, dòng họ Diamond tuy nay chỉ là quý tộc nghèo, nhưng những nhà quý tộc có tri thức như gia tộc cô đáng quý hơn những gia tộc xa hoa mà dốt nát bội phần. Gia tộc Franxia này cũng không tốt đẹp như bề ngoài cuả nó đâu cô ạ! Từ từ tôi sẽ cho cô biết cái thối nát cuả gia tộc này, cái đã đào mồ chôn hai trái tim trẻ nhiệt huyết một cách tàn nhẫn.
          #5
            sei yoshika 28.06.2008 11:16:17 (permalink)
            Lucy và Robert dùng bữa tối vui vẻ, họ trò chuyện linh tinh trong suốt buổi ăn, không ai nhắc đến Rosaline, hay chính xác là họ tránh nhắc đến để đối phương có thể thoải mái dùng bữa.

             
            _Sao tôi không thấy ngài Pryor đâu cả? Ngài ấy bảo sẽ dùng bữa cùng chúng ta mà?-Lucy nhìn quanh thắc mắc.

             
            Đợi nguời hầu dọn xong vài chiếc điã còn sót trên bàn, Robert nhấp chút rượu rồi nói:

             
            _Ổ, Mark ấy à, anh ấy rất tiếc vì không thể dùng bữa với cô, anh ấy gửi lời xin lỗi quý cô vì anh ấy có chuyện đột xuất phải ra ngoài.

             
            _Thật tiếc quá, tôi còn muốn trò chuyện với ngài ấy!

             
            _Nếu không ngại thì quý cô cứ ở lại chỗ tồi tàn này vài hôm, chúng tôi hiếm khi có khách như cô, và đặc biệt là…

             
            Robert nói những chữ cuối bằng một thứ âm thanh thật nhỏ, nhưng Lucy biết điều anh muốn nói, chẳng gì khác ngoài chuyện Rosaline.

             
            _Ồ, được không thưa ngài?! Tôi chỉ sợ làm phiền các quý ngài thôi! Tôi cũng rất muốn nghe chuyện “đặc biệt” ấy!

             
            _Rất sẵn lòng! Cứ xem đây là ngôi nhà thứ hai cuả cô, Rosaline sẽ rất thích chuyện này, từ xưa cô ấy đã ao ước một người em gái để chia sẽ, nhưng rất tiếc chỉ có người anh tinh thần là tôi thôi! - Thật không biết vẻ mặt khi nhắc đến Rosaline lúc ấy cuả anh như thế nào vì chiếc khăn tay trắng cuả anh đã che mất nưả khuôn mặt, nhưng chắc hẳn, nguời đàn ông này luôn nhớ đến Rosaline.
                                                                       
             
                                                                        *****



             
            Đêm đã về khuya, Lucy nằm trên giường không tài nào chợp mắt, đầu cô cô suy nghĩ mãi về Rosaline, người con gái ấy sao giống cô đến thế, tại sao cô ấy lại chết? Vì bệnh ư? Hay vì nguyên nhân nào khác? Gia tộc Franxia này thật ra như thế nào? Hàng ngàn câu hỏi dồn dập làm đầu Lucy muốn nổ tung. Cô ngồi dậy rót một tách trà nóng, tay xoa xoa vần trán cao xinh đẹp. Lucy đứng nhìn ngắm cảnh đêm London. Ban đêm mọi thứ thật tĩnh mịch, êm ả. Cái không khí êm như ru cuả đuờng phố thật khác lạ với London ban sáng.

             
            Tách trà vơi đuợc một nưả, Lucy đã không còn ở trong phòng, cô lang thang khắp toà nhà trong ánh nến lập loè. Lucy là một cô gái gan dạ, bằng chứng là cô chẳng sợ gì một toà biệt thự cổ vào lúc nưả đêm! Những bức tranh ban sáng chẳng có gì đáng chú ý, đêm lại thu hút đến kì lạ, những bức tượng sáp hai bên lối đi càng về đêm như càng có sức sống. Hơi lạnh toả ra từ những bức thạch cao trên tường làm Lucy cảm thấy ớn lạnh, cô kéo chiếc aó choàng kín hơn rồi đổi chiếc nến khác tại bàn để nến ở ngã rẽ hành lang. Loay hoay đốt nến, Lucy đưa tay quẹt mạnh vào nến, vô tình cháy bùng lên hình ảnh một cánh cửa lớn tại ngã rẽ vào đoạn cuối hành lang. Lucy đưa tay gạt làn khói trắng, cô tiến lại gần cánh cưả. Cánh cửa khắc nổi hình hoa hồng tinh xảo, hai bên tay nắm cưả là những viên đá dạ quan phát sáng trong đêm, lấn át cả ánh nến, chỉ nhìn sơ cũng biết đây là căn phòng xa hoa, lộng lẫy nhất nơi đây.

             
            Trí tò mò, cộng thêm tính ưa mạo hiểm, Lucy đưa tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa khá nặng, một tay cô không thể làm nó xoay chuyển. Cô đặt chiếc nến xuống đất, dùng hết sức, Lucy đẩy thật mạnh cánh cửa làm cô ngã nhoài phiá truớc. Lật đật ngôì dậy, Lucy phủi phủi tà aó rồi cầm chiếc nến lên loạng choạng.

             
            Căn phòng đầy nến thơm, một loại nến đắt tiền! Điều khiến Luxy chú ý hơn là một tấm màn đuợc kết bằng hoa hồng tím, một loài hoa hiếm có! Tấm màn ngăn cách chiếc giường với không gian bên ngoài, một chiếc giường lớn và thơm nức mùi hoa hồng. Lucy từ từ tiến lại gần, cô đưa tay vén tấm màn lên và… Ầm! Lucy té ngửa về phiá sau, chiếc nến trên tay cô rơi xuống đất tắt ngấm. Lucy đưa tay lết thục lùi một đoạn, môi cô run lên bần bật.

             
            _Trời..!. Trời… ơi!…-Lucy lẩm bẩm.

             
            Truớc mắt cô, hai bộ xương nằm cạnh nhau trên chiếc giường trải đầy hoa hồng tím và một số chất hoá học khác. Với kiến thức cuả cô thì Lucy biết đó là bô xương của hai người khác giới. Trên thành giường, dòng chữ “ Thương tiếc hai em Duval. D. Franxia và Rosaline Gautier” được khắc nổi tinh xảo đến từng nét.

             
            Mặt Lucy tái xanh, cô mấp mấy được vài câu không rõ rồi tưạ tay đứng lên. Loạng choạng một lúc, Lucy lấy lại chút bình tĩnh, cảnh tượng ấy thì người gan dạ đến mấy cũng phải giật mình giây lát.

             
            _Thật tàn nhẫn! Kết cuộc cuả sự phân chia gia cấp đây sao?! Thật tàn nhẫn! -Lucy lắc đầu khó chiệu, hơn lúc nào hết, cô ghét sự phân chia dã man đó.

             
            Nhìn về hướng khác, Lucy bắt gặp một bức tranh lớn treo trên tuờng. Cuối xuống lượm nến, cô đi đến gần bức tranh hơn và châm nến lên.
             
            Gương mặt Rosaline hiện ra, giống y cô. Lucy lùi lại vài bước để nhìn kĩ hơn người con gái bạt phận ấy. Phiá dưới tranh, một dòng chữ viết bằng mực khá cũ vẫn còn in trên đó “ Rosaline_ đoá hồng tím duy nhất cuả anh!” Lucy đưa nến gần lại để nhìn kĩ hơn, đang mãi ngắm bức tranh, bỗng từ phiá sau cô một bàn tay to lớn chụp lấy vai Lucy.

             
            Á..á…! Tiếng la cuả Lucy vang lên, cây nến lại rớt xuống nền gạch tối lạnh, tội nghiệp cây nến xấu số!
             
             
            __________________________________________________*****__________________________________________________________
             
             

             
            Trăng sáng soi qua bóng cửa sổ lớn phòng khách, Lucy ngồi dưạ người trên ghế, tay chống cằm nhìn Robert một cách bực tức.

             
            _Ngài định hù tôi đứng tim sao?! Sao ngài không lên tiếng ngay lúc đầu?-Hai má nàng ửng hồng kì lạ.

             
            _Không, tôi không cố ý làm cô sợ, vì nến đã gần hết nên tôi không thấy cô, đến gần thì mới phát hiện cô đang chăm chú nhìn bức tranh!-Robert giải thích rồi dừng lại giây lát như chợt nhớ điều gì đó- Nhưng sao cô lại vào đó?

            Lucy nhìn Robert, thái độ cô dịu lại khi anh nhắc đến sự tò mò cuả mình, Lucy cảm thấy hơi ngại vì chưa đuợc phép đã vào căn phòng đó.
             
            _À, xin lỗi…, vì ngủ không được nên tôi đi dạo một vòng để ngắm trăng, nhưng lạc đến nơi đó, thật xin lỗi ngài! Tôi thất lễ quá!

            Robert nhìn ánh trăng, anh thở một tiếng dài rôì nở nụ cười, một nụ cười không phải thái độ cuả người vừa bị xâm phạm cá nhân.

             
            _Không sao đâu thưa cô, có lẽ là duyên chăng?! Tôi cũng định mai sẽ dẫn cô đến gặp mặt Rosaline rồi  kể câu chuyện nhân tiện, nhưng…, mọi cái đều là duyên số! Nếu cô không ngủ được như tôi thì không phiền nếu tôi kể luôn câu chuyện ấy ngay bây giờ chứ?

             
            _Tất nhiên thưa ngài, rất sẵn lòng hầu chuyện với ngài thâu đêm.- Lucy hăng hái trả lời. Lòng cô nao nao câu chuyện về người con gái giống cô như hai giọt nước ấy! Cô muốn được chia sẽ nổi đau cuả nàng, cuả Robert và cuả ai đó tên Duval!


             
            _Tôi dám chắc mình là nguời rõ cuộc đời nàng nhất, vì tôi luôn chỉ là người quan sát, và đến lúc này đây cũng chỉ là người dõi theo những thứ còn sót lại cuả nàng, cuả đôi tình nhân xấu số đó. Phần, tôi lại tìm được cuốn nhật kí của nàng nên những chuyện về nàng, những suy nghĩ cuả nàng, tình yêu của nàng,… hầu như tôi đều biết và thấu hiểu…


             
             
            Robert bắt đầu câu chuyện về những con nguời trẻ tuổi, một bi kịch cuả số phân tại Paris…

             
            #6
              spiderkien 04.07.2008 17:44:21 (permalink)
              bạn này chắc nghiện "Trà hoa nữ" hì hì 
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9