CHỐN BÌNH YÊN
Tôi sống lại quê hương đầy ký ức
Lẫn vui buồn trong tiềm thức tuổi thơ
Thuở hồn nhiên chờ tắm những cơn mưa
Đôi chân nhỏ dẫm bừa lên bùn đất
Những sớm mai khi bình minh thức giấc
Lũ bạn bè cứ tất bật tìm nhau
Ôi bây giờ thương biết làm sao
Trò đuổi bắt rượt nhau trong sân vắng
Nhớ có lần rượt nhau trên bãi cỏ
Tôi lở tay làm nhỏ đứt chiếc nơ
Nhỏ khóc ròng tôi vẻ mặt ơ thờ
Mẹ tôi đánh đến giờ còn ghi nhớ
Những trưa nhau mẹ cứ hòai mắng quở
Chẳng ngủ trưa sợ bỏ lỡ trò hay
Lại gọi nhau tắm mát dưới sông dài
Sông xanh biếc men dài theo xóm nhỏ
Thời gian qua nhưng tuổi thơ còn đó
Phút bồi hồi con tim nhỏ xuyến xao
Quê hương ơi thương biết làm sao
Từng lối nhỏ, bờ ao rốc rạ
Thương giọt nắng xuyên qua từng kẽ lá
Giọt mưa ngâu rỉ rả bên hiên
Con đường nhó bóng chiều nghiêng nghiêng đổ
Đợi mẹ về trên cổ đẫm mồ hôi
Nhánh sông dài năm tháng nước vẫn trôi
Mang mạch sống vun bồi từng tấc đất
Tôi bước về đắm mình trong ngây ngất
Hương vị ngọt ngào cuộc sống rất bình yên
Thả hồn ra rủ sạch ưu phiền
Lòng Thanh thản như con thuyền xuôi mái
Và quanh tôi bao nhiêu vườn cây trái
Cánh đồng vàng chờ gặt hái bội thu
Tôi về đây từ bóng tối âm u
Bao năm tháng lao tù trong tâm trí
Quê hương ơi lòng vị tha vốn dĩ
Cho ta về an nghỉ tháng ngày sau
Rồi mai khi ánh nắng lên mau
Ta không thấy bao nỗi buồn áo não
Ngước mắt nhìn cảnh vật đẹp biết bao
Niềm hạnh phúc nơi nào ta mới thấy
Dòng sông xanh uốn quanh vườn cay trái
Tiếng mái chèo khua nước lao xao
Vầng tranh thanh đôi trai gái hẹn nhau
Nguồn sống dậy vưon màu từ bóng tối
Quay về đi những ai đang lạc lối
Bước ra đi nơi bóng tối âm u
Xóa tan mau bao quá khứ hận thù
Quê hương đó là tiếng ru muôn thở