nguyen duc long
-
Số bài
:
73
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.06.2008
- Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
|
RE: Bản sửa hoàn chỉnh: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết
-
05.07.2008 23:40:03
Năm ngày sau. Khi vị tướng và vua Chiêm cưỡi ngựa từ trong thành ra thì cùng lúc Thái Tông và Hà Bổng cưỡi ngựa từ xa đến. Vừa thấy Thái Tông, vua Chiêm vội cùng vị tướng xuống ngựa hành lễ và định nói thì Thái Tông đã nói: -Biết sai thì sửa là được! Vua Chiêm cúi đầu nói: -Tạ ơn hoàng thượng! Trong lúc vua Chiêm nói, Thái Tông vừa xuống ngựa vừa nói: -Được rồi, bắt đầu đi! Dứt lời, ông liền vỗ mông cho nó chạy đi, rồi phóng lên lối đi của tường thành, vua Chiêm cũng phóng theo, khi gần đến nơi liền bật lên, xoay thân lại hạ xuống đứng gần Thái Tông. Cùng lúc vị tướng và Hà Bổng cưỡi ngựa về hai bên rồi quay lại chắp tay chào và cùng phi tới, đồng thời chém đao kiếm tới nhưng chưa chạm nhau thì hai người đã chém ngược lên, cả hai cùng ngả ra sau tránh và lập tức quay ngựa lại phi tới rồi cùng chém tới, một tiếng choang vang lên, lập tức một tia lửa toé ra, hai người lại quay lại và cùng phi chậm tới rồi cùng chém tới, nhưng chưa chạm nhau thì một người đã chém ngược kiếm lên, người kia chém ngang đao tới, vị tướng liền ngả ra sau tránh, Hà Bổng vừa nhảy lên tránh đao phong vừa chém kiếm xuống rất nhanh, kiếm quang loé ánh sáng trắng, vị tướng cũng rất nhanh vung đao chém lên, kình lực phát ra rất mạnh đẩy Hà Bổng bay lên ngược về sau, còn con ngựa thì hí lên đau đớn vì bị gãy cả bốn chân do bị ép lún xuống, cùng lúc vị tướng liền lộn người về phía sau thì Hà Bổng cũng đã tiếp đất. Hà Bổng hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên: -Sao huynh không được ra chiến trường? Rồi phóng tới. Vị tướng vừa phóng tới vừa nói: -Vì sở trường của tôi là giữ thành, vì giữ thành là nhiệm vụ vinh hạnh mà đại vương giao phó, và vì tôi không muốn giết người. Khi nói đến đoạn cuối, hai người cùng tấn công, vị tướng chém ngang đao tới, Hà Bổng chém thẳng kiếm tới, khi vừa chạm nhau, cả hai gần như cùng biến chiêu, Hà Bổng vừa vung tay trái chém ngang xuống dưới, đồng thời chém chéo lên vừa hỏi: -Thế lúc quân địch công thành thì sao? Nhưng khi kiếm và tay chuyển động thì vị tướng đã ở bên tay phải Hà Bổng, đồng thời chân và đao đã đá và chém tới. -Lúc ấy thì tôi buộc phải giết người. Thái Tông vừa nhìn Hà Bổng bật nhảy lộn vòng người về bên phải vừa cau mày nói: -Ngươi nghe rõ rồi chứ? Binh sĩ cũng từ dân, đế vương cũng từ dân, bất cứ một đế vương, triều đại, quốc gia nào trên đời này cũng phải lấy dân làm gốc, không thì sớm muộn cũng diệt vong, bởi quan bức thì dân phản. Ở dưới, Hà Bổng còn chưa chạm đất đã phải đặt lòng chưởng vào thân kiếm để thu kiếm về đỡ đao đâm phóng tới, rồi cùng với lúc Hà Bổng liền vỗ vào thân kiếm để đẩy bật đao ra, còn vị tướng thì hơi chấn động, thì vua Chiêm cúi đầu nói: -Hoàng thượng dạy chí phải, thần đã sai rồi! Hà Bổng liền chớp cơ hội rất nhanh, quay người nhanh như gió chém vòng kiếm liên hoàn tới, thân người quay như gụ, xung quanh những tia kiếm quang sắc bén bắn ra tua tủa với tốc độ cực nhanh, con ngựa của Hà Bổng vội phi rất nhanh đi với vẻ vô cùng hốt hoảng, nhưng khi vị tướng vận múa đao quanh người mật khít liên hoàn đỡ nhanh như gió, lập tức vô số đao ảnh, kiếm quang đấu nhau dữ dội rồi tán xạ ra xung quanh, con ngựa liền bị phân ra làm nhiều mảnh, con ngựa bị gãy chân cũng chịu chung số phận, tường thành bị cắt, đâm thủng nhiều chỗ, còn hai nguời trên tường thành vừa né vừa tung quyền, chưởng gạt đỡ, còn vị tướng tuy đỡ được hết nhưng vẫn bị ép xuống liên tục, vị tướng liền vận lực vung đao chém chéo ngược lên, đồng thời hét lớn: Hàn phong lãnh nguyệt. Lập tức xuất vô số đao ảnh hình bán nguyệt và những luồng hàn phong thấu xương. Cùng lúc Hà Bổng cũng vừa vận toàn lực vung kiếm chém bổ xuống vừa hét: Bách liên thi khai. Vô số kiếm quang hồng sắc như trăm đoá sen hồng thi nhau nở rộ giữa đầm sen lạnh giá toả bắn ra. Khi đấu nhau không phát ra tiếng động nhưng lại tạo ra sương mù, từ trong sương mù vô số tia đao ảnh, kiếm quang hình ánh trăng và cánh hoa tán xạ ra như sao xẹt, lần này tường thành bị cắt ra thành nhiều mảng, còn hai người thì phóng thẳng lên cao, khi hai người vừa tiếp đất thì Hà Bổng và vị tướng từ từ hiện ra khi sương mù dần tan, tình trạng hai người hoàn toàn giống nhau: bộ giáp bị chém nát, vài vết xước trên người, toàn thân bốc ra làn sương lạnh. Thấy Thái Tông nhìn hai người vận công đẩy dư khí với vẻ rất lo lắng thì vua Chiêm rất ngạc nhiên? Và khi hai người vận công xong, vua Chiêm và Thái Tông cùng hỏi hai câu khác nhau: -Hai người không sao chứ?! -Ai thắng vậy? Trong khi hai người nhìn vua Chiêm với vẻ ngạc nhiên thì vị tướng chắp tay trả lời với vẻ hơi buồn: -Bẩm, bất phân thắng bại! Hà Bổng chắp tay nói ngay: -Không, huynh thắng rồi! Vua Chiêm và vị tướng ngạc nhiên, Hà Bổng nói ngay: -Tuy tình trạng như nhau nhưng tôi không thể thắng khi ở thế thượng phong, còn huynh tuy ở thế hạ phong, liên tiếp phải vận múa đao phòng ngự nhưng vẫn có thể xuất một chiêu lợi hại như vậy khiến trận đấu bất phân thắng bại thì thật đáng nể nên tôi nhận thua mà tâm phục khẩu phục! Trong lúc Thái Tông mỉm cười bước tới vỗ vai Hà Bổng, Hà Bổng cũng đáp lại bằng một nụ cười, thì vị tướng nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ! Còn vua Chiêm thì mừng ra mặt, lập tức vỗ vai vị tướng cười nói: -Khanh giỏi lắm, ta sẽ trọng thưởng! Đúng lúc này, con ngựa của Thái Tông chạy tới sau khi nghe tiếng huýt sáo, hai người cùng lên ngựa, trong khi Thái Tông mỉm cười thì Hà Bổng chắp tay chào, vua Chiêm và vị tướng vội chắp tay hơi cúi đầu chào lại, và khi hai người liền quất ngựa phóng đi thì vị tướng chắp tay nói: -Thần vô công không dám nhận. Vua Chiêm xua đi nói: -Dù không chính thức nhưng đây vẫn là chiến thắng đầu tiên của quân ta, vì thế ta nhất định phải mở tiệc. Rồi quay người bước nhanh đi, vị tướng vừa bước theo vừa khẽ lắc lắc đầu. Tối hôm ấy, trong khi Lê Tần và Quốc Tuấn luyện võ bằng cách giao đấu thì quân Chiêm đang uống mừng chiến thắng. Sau khi uống vài ly cho có, vị tướng chắp tay nói: -Đại vương, thần xin cáo lui! -Khanh mới uống vài ly thôi mà? Vị tướng cau mày nói ngay: -Thần còn phải đấu hai trận nữa, hai đối thủ sắp tới lợi hại hơn rất nhiều, vì thế thần phải tranh thủ thời gian luyện càng nhiều càng tốt! Nói xong liền cúi đầu chào, đi giật lùi vài bước, rồi quay người bước đi nói: -Mọi người đừng uống nhiều quá! Mọi người vừa bước theo, vị tướng đã nói: -Chúng tôi một đấu một mà. Rồi bước nhanh đi, một thiếu niên xấu xí liền bước nhanh theo, còn mọi người liền nói: -Vậy chúng tôi lần lượt đấu với ngài. Vị tướng cười nói: -Được rồi, khi nào cần ta sẽ bảo Ca Khắc đi gọi! Vua Chiêm cau mày khó chịu khi tất cả chỉ quan tâm và nhất nhất nghe theo lời vị tướng. Trong khi thiếu niên hỏi: -Cha, đối thủ sắp tới lợi hại vậy sao? Vị tướng vừa gật đầu, thiếu niên liền hỏi tiếp: -Liệu cha có thắng được không? Vị tướng cau mày nói: -Rất khó! Vừa nói vị tướng vừa phóng ra khoảng sân lớn để luyện. Thiếu niên vừa xem vừa hỏi: -Hai trận sắp tới cha cho con đi xem được không? Vị tướng cau mày nói: -Lúc giao đấu đao kiếm khí bắn ra mọi phía nên rất nguy hiểm nếu con đến đó! Thiếu niên vừa ngáp vừa nói: -Con đi ngủ trước đây! Rồi bước đi ngay, vị tướng vừa luyện vừa nhìn thiếu niên với ánh mắt hơi nghi ngờ nhưng rồi gạt đi ngay. Năm ngày sau. Từ trên đỉnh tháp cao nhất, thiếu niên ngồi theo dõi trận chiến với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng! Trong tháp, vua Chiêm vừa xem với Thái Tông vừa nghĩ thầm: -Cố lên, chỉ cần thắng một trận nữa thôi. Ở dưới, vị tướng liên tục bị Lê Tần bức lui, đao chiêu của Lê Tần vừa nặng ngàn cân vừa vô cùng biến hoá, khi chém ngang tới từ phải sang, vị tướng vừa đỡ, Lê Tần liền chém chéo lên, vị tướng xoay người sang trái đối thủ, đồng thời chém chéo tới, tuy phản công rất nhanh nhưng vẫn bị Lê Tần vung chưởng đánh áp đao xuống, rồi vung chưởng cực nhanh đánh ngược lên trúng vai đối thủ, vị tướng vừa bị đẩy ra thì Lê Tần đã chém ngang tới, đao phong rất nhanh, đao quang sáng quắc, thế đao như vuốt mãnh hổ tát tới, vị tướng liền cầm đao bằng hai tay, vận nhu lực âm hàn chém xuống... Vua Chiêm và thiếu niên vừa nở nụ cười đắc chí đã phải thất vọng tức thì khi song đao vừa chạm nhau thì đao của Lê Tần liền bị luồng nhu lực âm hàn quái dị chặn lại, luồng nhu lực còn lập tức truyền thẳng qua đao lên rất nhanh khiến song thủ Lê Tần đông cứng, vị tướng liền trở đao chém tới rất nhanh, Lê Tần vừa xoay chân để nghiêng ngả người về bên tay trái, đồng thời vận hoả nhiệt lực phá âm hàn, tức khắc song thủ trở lại bình thường rồi lập tức thu đao về đỡ đao chém xuống, đồng thời vung tay trái chém xuống chân vừa nói với vẻ rất vui: -Ta chưa gặp tướng địch nào lợi hại như huynh! Vị tướng cười nói: -Huynh cũng là địch thủ đao hữu duy nhất của ta! Trong lúc nói vị tướng nhún chân lộn người về sau. Lê Tần vừa tung chân bật người lên vừa cười lớn: -Vậy thì thật vinh hạnh! Vua Chiêm rất ngạc nhiên khi thấy hai ngưòi tuy xuất toàn bộ chiêu mạnh nhất ra: đao quang, đao ảnh, đao khí hình ánh trăng rằm và hình bán nguyệt cùng hình bầy mãnh hổ tán xạ, tung hoành tứ phía, đấu nhau quyết liệt cùng vô số âm thanh kim khí giao nhau vang lên... nhưng không hề có sát khí, thậm chí còn cười vang khi vừa phóng lên, bay xuống vừa chém đao các kiểu tấn công nữa. Trong lúc thiếu niên cau mày nhìn hai người vừa bay từ dưới lên theo hình xoắn ốc như hai luồng gió vừa phóng đao liên hoàn tấn công thì Thái Tông nhìn Lê Tần nghĩ thầm: -Cuối cùng thì khanh cũng tìm được địch thủ, đao hữu tri kỷ rồi, xin chúc mừng! Rồi cau mày nhìn vị tướng chém thẳng đao xuống, đao quang sáng rực, thế đao nhanh như tia chớp, Lê Tần liền chém ngược đao lên, tức khắc phóng ra vô số đao ảnh màu xanh lục, đường đao nhanh khủng khiếp, vị tướng lập tức chuyển từ cương lực sang nhu lực rất nhanh, song đao vừa chạm nhau liền phát ra ánh sáng chói loà, những tiếng choang choang, keng keng vang lên liên tiếp cùng kình lực rất mạnh và vô cùng quái dị, trong khi thân người Lê Tần liền bị bức lún xuống với tốc độ khá nhanh thì vị tướng cũng lập tức bị hất thẳng lên không trung, vị tướng liền vận hết nội lực và cau mắt nói lớn: -Lê huynh, trận này không thể hoà được, vì thế chúng ta hãy quyết phân thắng bại trong một chiêu cuối cùng này đi! -Rất sảng khoái, mau xuất chiêu! Vừa nói Lê Tần vừa hành đao thủ thế. Vị tướng vừa vung đao chém thẳng xuống vừa hét lớn: Bách ảnh nguyệt đao. Lập tức xuất toả hàng trăm ảnh nguyệt đao khí đan xen dày đặc không một khe hở chụp thẳng xuống đầu Lê Tần và phong toả hết mọi đường lui, đao phong nhanh khủng khiếp, không gian như bị đao kình mạnh như thiên lôi giáng búa chém rách toạc ra. Mãnh hổ phá vây. Ba người trên tháp cau mắt nín thở nhìn Lê Tần vừa hét lớn vừa xuất chiêu, Lê Tần như một con mãnh hổ vung đao phóng thẳng lên, thanh đao như chân hổ, lưỡi đao như trảo hổ sắc nhọn đâm thẳng lên nhanh như ánh sáng, một tiếng choang vang lên, lập tức màn đao khí bị đâm thủng một khoảng vừa đủ để xông thẳng qua, cùng lúc những luồng đao khí còn lại phá tan mặt đất, còn hai người liền chém về phía nhau, nhưng vì đã mất quá nửa công lực vào chiêu vừa rồi, Lê Tần lại ở thế thượng phong nên khi hai đao vừa chạm nhau, một tiếng keng vang lên, vị tướng liền bị đẩy bắn xuống rất nhanh, Lê Tần vội phóng xuống với tốc độ nhanh như ánh chớp. -Tránh xa cha ta ra. Vừa hét thiếu niên vừa tung một lúc hai chiêu, một chém thẳng xuống, lập tức đao quang vạch xuống đất trước mặt vị tướng năm bước, một chém ngang tới, Lê Tần vừa đưa đao ra đỡ liền bị rung nhẹ, khi tất cả còn đang kinh ngạc thì thiếu niên đã tiếp đất, cau mày lo lắng hỏi ngay: -Cha không sao chứ!? Vị tướng cau mày hỏi: -Ai cho con đến đây? Cùng với lúc vị tướng hỏi, hai người trên tháp cùng phi thân xuống, còn thiếu niên trả lời ngay: -Con lo cho cha nên mới tới! Rồi quay sang Lê Tần nói: -Ông đã thắng còn cố tình đuổi theo truy sát... Chưa dứt lời thì vị tướng đã quát: -Không được vô lễ! Thiếu niên nói ngay: -Cha! Tất cả đều thấy rõ ràng mà. Quá giận dữ, vị tướng đã vung tay lên, một tiếng bốp vang lên khiến tất cả bất ngờ, còn thiếu niên từ từ ngước đầu nhìn vị tướng với đôi mắt đỏ hoe, ấm ức... thì liền bắt gặp đôi mắt vị tướng hơi nhíu lại, thiếu niên liền vừa chạy vào thành vừa quệt máu ở khoé miệng! Lê Tần liền nói: -Những đứa trẻ bị cha mẹ đánh lần đầu rất ấm ức, tủi thân, huynh mau đi xem nó thế nào đi! Vị tướng nói ngay: -Không được, nếu đi tìm nó ngay thì nó sẽ tưởng nó nói hỗn là đúng, tôi đánh nó là sai! Lê Tần cũng nói ngay: -Nhưng nó cũng là vì lo cho huynh nên mới như vậy! Đúng lúc này một binh sĩ Việt cưỡi ngựa, đồng thời dắt theo hai con ngựa tới, cùng lúc ở phía trong thành một binh sĩ Chiêm cũng làm như vậy, đồng thời gọi lớn: -Đại vương, vương phi lại phát bệnh rồi. Vừa nghe vậy, vua Chiêm và vị tướng liền chắp tay cúi đầu chào rồi lập tức phóng băng qua đống gạch thành bị đao khí đánh sập, rồi nhảy lên ngựa phóng nhanh đi. Còn Thái Tông thì vội lên ngựa khi thấy Lê Tần mỉm cười nhìn mình rồi vừa phi nhanh đi vừa nói: -Mau về báo tin chiến thắng cho mọi người biết! Lê Tần vừa lên ngựa vừa cau mày nghĩ: -Thôi, chờ dịp khác vậy! Binh sĩ ngạc nhiên hỏi: -Sao tướng quân không vui?! Cả hai cùng phi nhanh đi. Lê Tần cười nói: -À, ta đang nghĩ về trận cuối. Binh sĩ mỉm cười nói ngay: -Ngài khỏi lo đi, Trần tướng quân chắc chắn sẽ thắng! -Dựa vào đâu mà ngươi khẳng định như vậy? -Vì Trần tướng quân giỏi hơn tướng quân! Lê Tần tròn mắt cười nói: -Ô cái thằng này, nói vậy mà không sợ ta giận à!? Binh sĩ cười nói: -Sợ gì chứ, ngài đâu phải là người hẹp hòi, đố kỵ, huống hồ tuy chúng ta là quân - thần, tướng sĩ nhưng đều coi nhau như huynh đệ một nhà mà! Lê Tần cười lớn: -Nói rất hay! Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ một nhà, đã là sinh tử huynh đệ thì không câu nệ tiểu tiết! Binh sĩ cười tinh quái: -Ngài nói cũng rất hay, chỉ có điều hơi ngược một chút! Dứt lời liền phóng nhanh hơn, đồng thời cười lớn, Lê Tần vừa đuổi theo vừa chỉ tay nói: -Thằng này láo quá, đứng lại cho ta. Trong khi cùng lúc, Thái Tông cau mày nghĩ: -Khanh nói đúng, nhưng mà ta không thể tha thứ cho chính mình được!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2008 20:19:04 bởi nguyen duc long >
|