Chương 8. James O’Brien Bước ra khỏi chiếc máy bay của hãng Air Vietnam, James O’Brien đặt chân lên Sài Gòn, hòn ngọc của Viễn Đông. Đây không phải lần đầu tiên James tới Việt Nam, anh đã từng cầm súng chiến đấu ở đất nước này nhưng khi đó thành phố duy nhất anh từng đặt chân đến là Đà Nẵng. Thủ đô Sài Gòn là một thành phố khác hẳn, với những xa lộ rộng thênh thang, với những nét kiến trúc mang đậm dấu ấn của người Pháp khiến ai đặt chân đến đây có thể nhầm tưởng mình đang lạc vào Paris. Đi trên đường phố Sài Gòn, James thấy một cảm giác thú vị, khác hẳn với Việt Nam mà anh từng biết, không phải một Việt Nam chiến tranh mà là một Việt Nam thanh bình. Ở đây không thấy bóng dáng người lính, không thấy bóng dáng chiến tranh, trên gương mặt những con người nhỏ bé da vàng ấy hiện lên sự yên bình, có phảng phất nét lo toan nhưng cũng chỉ là những lo toan vụn vặt cho cuộc sống thường ngày, nó không giống với sự bình thản mà anh đã từng thấy ở những người nông dân Việt Nam trong những cuộc hành quân truy quét Việt Cộng, cái vẻ bình thản sẵn sàng đối mặt với những tai họa luôn rình rập.
James được các đồng nghiệp ở văn phòng Newsweek tại Sài Gòn chào đón, trong số họ anh nhanh chóng làm quen với Lê Minh, người Việt duy nhất được Newsweek nhận vào vị trí phóng viên. Minh nói tiếng Anh đúng giọng Mĩ chuẩn, phong cách thì tự tin, cởi mở và hào hiệp khiến James nghĩ anh ta chẳng khác nào một người Mĩ vậy. James hiểu không phải đơn giản mà tờ báo danh tiếng nhận một người Việt vào làm phóng viên: Minh có bằng báo chí của đại học Maryland và có ưu thế là sự hiểu biết sâu sắc của một người bản xứ. Ngay ngày đầu ở Sài Gòn, James đã được Minh rủ đi café. Từ quán café nhìn ra đường phố, James có một cảm giác rất thú vị.
- Sài Gòn về đêm đẹp quá- anh nói- Trước nay tôi chỉ biết một Việt Nam chiến tranh chứ chưa biết một Việt Nam hòa bình thế này.
- Anh đã từng tham chiến ở Việt Nam?
- Đúng vậy, từ ba năm trước, hồi đó tôi ở trong lực lượng thủy quân lục chiến đóng ở Đà Nẵng.
- Vậy điều gì đã biến người lính trở thành một phóng viên vậy?- Minh cười.
- À, thực ra tất cả chỉ là những sự ngẫu nhiên mà thôi.
“Phải rồi, tất cả những điều mình đã làm chỉ là do một chuỗi những sự ngẫu nhiên mà thôi”, James trầm ngâm. Trong đầu anh quá khứ lại hiện về như tất cả mới ngày hôm qua…
*************
James O’Brien ngồi trên thảm cỏ xanh say mê ngắm hồ Mendota. Những con sóng xì xào như lời bài hát mặt hồ chiều chiều ngân nga để ru lấy tâm hồn những con người ở cái thành phố Madison này. Những làn gió nghịch ngợm lướt băng băng cuốn theo những hạt nước li ti vừa mới thoát khỏi mặt hồ chưa kịp bốc lên trời thành mây trắng. Những con gió ấy nô giỡn trên mặt hồ chưa chán còn táp cả vào mặt James mong làn hơi mát rượi của mình có thể làm dịu bớt cái nhìn đau đáu trên đôi mắt anh. Nhưng không, đôi mắt anh vẫn tha thiết nhìn về phía chân trời, chẳng phải vì nơi đó lấp ló đôi ba cánh buồm trắng của những tay chơi vênh váo ở câu lạc bộ thuyền buồm, cũng chẳng phải vì những bông mây mịn màng đang dạo chơi nơi đấy. Đôi mắt anh như muốn nhìn xuyên qua bức họa thần tiên của thiên nhiên trước mặt. Nói theo cách của Enstein, ánh mắt anh muốn vượt qua cả ánh sáng. Nói theo cách của những người trần chúng ta, ánh mắt ấy muốn nhìn thấy cả quá khứ, hiện tại, tương lai. James muốn biết điều bí ẩn mà hàng ngàn năm nay loài người vẫn mòn mỏi kiếm tìm: số phận của chúng ta. Rốt cuộc chúng ta sinh ra trong cõi đời này là vì mục đích gì. Chúng ta sinh ra để rồi chết đi. Sự tồn tại của mỗi chúng ta dù ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt của thời gian nhưng nhất định nó phải mang một ý nghĩa gì đó. James tự hỏi ý nghĩa cuộc đời anh là gì. Một làn gió nữa phả hơi mát vào mặt anh gợi cho tâm hồn nhạy cảm ấy nhớ về hồ Michigan. Trước mặt anh, hồ Mendota to rộng là thế nhưng không tài nào sánh được với hồ Michigan. Dù là hồ lớn nhất trong bốn hồ ở Madison nhưng thật khập khiễng khi đem nó so với hồ Michigan, một trong Ngũ hồ ở Bắc Mỹ. Sự rộng lớn của hồ Mendota cũng mang vẻ gì đó hiền lành, ngây thơ và yếu ớt của chốn đô thành. James có cảm giác hình ảnh hồ Michigan vẫn gần với trái tim mình hơn, một hình ảnh lớn lao, hùng vĩ và man dại. Hồ Michigan gắn với thuở ấu thơ của anh. Kí ức của anh vẫn còn in đậm kỉ niệm lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ hùng vĩ của con hồ mà tên của nó theo tiếng thổ dân đã tự giới thiệu về mình một cách giản dị: “cái hồ lớn”. Đó là năm anh lên bốn tuổi được cha cho ngồi trên lưng ngựa dạo trên bãi cát vàng, James nhớ rõ mình đã há hốc mồm thốt lên:
- Whoao!!!
Giọng nói sang sảng của cha anh vang lên như mới ngày hôm qua thôi:
- Thật tuyệt vời. Hồ Michigan đấy con trai.
James O’Brien sinh ra và lớn lên ở trang trại Cây sồi. Trang trại bao trùm một diện tích năm trăm mẫu Anh ở hạt Marinette, một vùng đất còn hoang sơ mới được khai phá từ cuối thế kỉ mười chín. Cha anh, ông John O’Brien, thừa hưởng mảnh đất của cha mình, đã ra sức mở mang vương quốc của ông để biến mình thành một điền chủ lớn, người sở hữu một trong những đàn bò sữa đông nhất bang Wisconsin. Ông John là một người nóng nảy nhưng vô cùng nhân hậu, những tính cách hình thành từ dòng máu Ái Nhĩ Lan chảy trong huyết quản của ông. Ông có thể lao vào ăn thua đủ với một tên đô con dám xúc phạm những người Ái Nhĩ Lan nhưng không bao giờ đánh một roi vào những chú bò cũng như bỏ mặc một kẻ đói khát. Giọng nói ông ồm ồm sang sảng đôi khi giống tiếng gầm gừ của một con sư tử. Mỗi khi ông cất tiếng hát thì ai nấy đều thấy khó chịu, thế mà ông thì luôn mồm hát dân ca, nhất là mỗi khi hứng chí ông lại hát bài “Anh lính xung phong Ái Nhĩ Lan”:
“Nào hãy rót cho đầy cốc những chàng trai và nâng chén với tôi
Rồi đây lá cờ Ailen và lá cờ sao hợp chủng quốc sẽ tới
Và những kẻ phản bội hay những tên phiến loạn sẽ run rẩy trong nỗi sợ hãi của chúng
Khi tới đây chúng sẽ phải đối mặt với những chàng trai Yankee và những người lính xung phong Ái Nhĩ Lan!
Chúa phù hộ cho Washington, cái tên được đất nước này tôn kính
Chiến thắng sẽ đến với Meagher,Nugent, và những người lính xung phong Ái Nhĩ Lan!”
Đó là một bản hùng ca tuyệt vời được những người lính Hợp chủng quốc cất lên trong cuộc nội chiến Nam Bắc một trăm năm về trước nhưng với chất giọng ồm ồm của mình, ông O’Brien đã biến nó thành một hình thức làm phiền lỗ tai của vợ và bốn cậu con trai. Trong bốn người con ấy, James là cậu cả. Anh thừa hưởng tính quyết đoán và lòng nhân hậu của bố, nhưng lại mang nét điềm tĩnh và đôi mắt của mẹ. Màu xanh đôi mắt James tựa như màu xanh mặt nước hồ Michigan. Tưởng như trong lần đầu tiên anh được ngắm hồ, màu xanh thăm thẳm của mặt nước đã tràn vào và nhấn chìm mãi mãi đôi mắt ấy. Đôi mắt đẹp tuyệt vời ấy không mỏng manh như pha lê mà rắn chắc như kim cương. Khi ông O’Brien nhìn vào đôi mắt ấy và bảo:
- Mày đừng học đại học làm gì, James ạ. Ở lại trông nom trang trại cùng cha mày chẳng sướng hơn sao. Mày học thế cũng đủ rồi đấy.
Đôi mắt xanh màu nước Michigan đã đáp lại kiên quyết:
- Không, con sẽ đi học đại học.
Chẳng phải James yêu quí gì những con chữ đến mức phải cãi lại người cha nóng tính. Môn học duy nhất anh yêu thích là môn toán. Tài năng toán học của anh có lẽ xuất phát từ ngày bé thích đếm xem trang trại Cây sồi có bao nhiêu con bò, bờ sông Michigan có bao nhiêu hòn đá và bầu trời Marinette có bao nhiêu ngôi sao. Tuy vậy các môn còn lại anh đều dở. Sở dĩ anh muốn vào trường đại học vì hai lí do. Thứ nhất, anh muốn tiếp tục theo đuổi đam mê với môn bóng rổ, chính thành tích chơi bóng ở trường phổ thông đã giúp anh được nhận vào đại học Wisconsin với một bảng điểm khiêm tốn nếu không muốn nói là tệ hại. Thứ hai và quan trọng không kém, Jenny cũng vào trường đại học Wisconsin. Jenny là bạn gái của James, họ bắt đầu cặp với nhau từ năm học cuối ở trường phổ thông sau một buổi dạ tiệc. Mọi thứ diễn ra thật tuyệt, Jenny và bóng rổ, James có cả hai nhưng giờ đây anh lại ngồi một mình ngắm hồ Mendota và suy nghĩ vẩn vơ về số phận của mình.
Bỗng nhiên trước mắt anh, hồ Mendota biến mất, đường chân trời biến mất, một màu đen kịt ụp vào mắt anh.
- Ôi, Jenny thôi nào. Anh biết chỉ có em thôi.
Jenny cười khúc khích.
- Thật chẳng giống anh chút nào. Ngồi một mình ngắm hồ. Không khéo đêm nay Madison có bão.
Jenny Muller, con một ông bố người Đức, là một bông hoa đẹp của những cánh rừng Wisconsin. Nàng là sự pha trộn độc đáo những nét hoang dã của rừng xanh với nề nếp giáo dục nghiêm khắc của bà mẹ dòng dõi quí tộc Pháp. Thành ra trông nàng vừa duyên dáng thanh lịch như một nàng tiểu thư của vương triều Buốc-bông, vừa tràn đầy sức sống như những cô gái Hawaii suốt ngày đùa giỡn với nắng vàng và biển xanh. Nàng có thể rực rỡ trong những buổi dạ tiệc nhưng đồng thời cũng có thể nép mình dưới những trang sách. Nàng yêu những cuốn sách, những cuốn tiểu thuyết, cho nên nàng đã chọn cho mình chuyên ngành văn học Mỹ. Trong khi ấy, James chẳng bao giờ lật được quá hai trang một cuốn sách dầy đặc chữ. Đôi khi anh tự hỏi những cuốn sách ấy có gì hấp dẫn khiến nàng say mê như thế.
- Hình như em yêu những quyển sách vớ vẩn ấy hơn cả anh- có lần anh đã không kìm được sự giận dỗi của mình.
- Ô kìa, anh ghen đấy à- Jenny cười tinh nghịch- Ai đời lại đi ghen với sách- nàng bĩu môi trông chẳng hề đáng ghét mà nom càng xinh tươi trong mắt James.
Xuất hiện cùng với Jenny là một anh chàng cũng cao gần sáu phít giống như James nhưng vóc người đậm hơn, vầng trán cao và một cái mũi to ngự trên khuôn mặt. Đó là người bạn thân thiết của James, Grant Taylor. Tên anh được đặt theo tên vị tướng lừng danh đã đánh bại tướng Lee trong trận quyết chiến ở Gettysburg, và sau này trở thành vị Tổng thống thứ mười tám của Hợp chủng quốc. Grant thể hiện lời chào với James bằng một quả đấm thụp vào lưng:
- Sao trông rầu rĩ thế chàng trai? Bị thằng Billy chơi xỏ à?
Không biết là cú đấm hay cái tên Billy đã đưa James trở về với con người thường ngày của anh. Anh bật dậy:
- Ồ cái thằng Billy đần độn đó sao đáng để mình phải bận lòng. Chỉ là mình vẫn còn buồn trận thua của đội hôm trước thôi.
- Anh yêu, hôm đó anh chơi xuất sắc mà. Lũ con gái đằng sau em cứ kêu gào tên anh suốt. Hẳn Billy phải tức lộn ruột lên ấy chứ - Jenny nói.
Billy là thằng con ông phó thống đốc bang, lùn hơn James mười phân nhưng sự kiêu căng, hợm mình của hắn thì cao hơn hẳn. Không hiểu vì nỗi gì mà Billy đặc biệt căm ghét James. Hắn luôn tận dụng mọi cơ hội để chọc tức James, luôn mồm kêu anh là “thằng chăn bò nhà quê” và xoáy sâu vào điều đó: “Cái tay vắt sữa bò của mày mà cũng biết cầm bóng cơ à?”. Bởi thế khi Jenny vẽ nên trong đầu anh khuôn mặt tức giận của Billy thì James thấy thật hả hê.
Sau những phút giây chuyện trò tán gẫu bên hồ Mendota gió lộng, ba người rảo bước quay về. James nắm tay Jenny, phía còn lại của anh là chàng Grant luôn mồm không ngớt ngán ngẩm về việc học hành.
- Thật lòng mình đâu có ngờ học đại học lại mệt thế. Suốt ngày lăn lộn trong thư viện với những bài báo cáo chết tiệt. Mà mấy ông giáo sư thì khiến mình phát ngán với cái giọng giảng bài như cha Frank đang đọc kinh cầu hồn.
Trong lúc Grant độc thoại thì James và Jenny mỉm cười nhìn nhau. James đặt lên môi nàng nụ hôn chóng vánh. Anh tự hỏi tại sao mình lại có thể yêu Jenny nhiều đến thế. Sau ba năm bên nhau, anh vẫn không hề đánh mất niềm yêu thương dào dạt dành cho nàng như cái thuở ban đầu. Anh yêu sao giây phút được ngắm Jenny lúc nàng ngồi đọc sách trên bãi cỏ, lúc ấy trông nàng hoàn toàn nhẹ nhõm, thư thái và đẹp như một thiên thần vậy. Nhiều khi anh không kiềm chế được cảm xúc của mình, lại sà đến bên vuốt ve mái tóc vàng mềm mại, ấp má vào bờ má trắng hồng thơm một mùi hương rất nhẹ mà lưu lại rất lâu trong tâm trí James. Những lúc ấy, Jenny kể cho anh nghe những điều trong sách khiến cô thích thú dù anh chẳng hiểu mấy những điều cô nói:
- Thơ Byron mới tuyệt làm sao anh à. Em chưa thấy ai viết được những vần thơ dạt dào yêu thương như thế.
- Vậy à? – James cố tỏ ra quan tâm đến anh chàng Byron kia, nhưng thực ra anh chỉ quan tâm đến đôi mắt long lanh niềm thích thú của Jenny.
- Để em đọc cho anh nghe một bài thơ của ông nhé.
- Ừ.
Jenny bắt đầu đọc, má nàng ửng hồng, khuôn mặt rạng rỡ và đôi mắt tươi vui một cách mơ màng dù bài thơ nàng đọc rất buồn:
Và ta không còn bước bên nhau Và ta không còn bước bên nhau
Trong những đêm lối về rất muộn
Dù đôi tim vẫn cùng nhịp đập
Dù ánh trăng vẫn sáng trên đầu
Như lưỡi gươm bào mòn chiếc vỏ
Như hồn ta đôi lúc bồi hồi
Như con tim phải ngừng mỗi nhịp
Và tình yêu đến lúc nghỉ rồi
Dù yêu thương ngập tràn đêm tối
Và bình minh sẽ lên rất vội
Nhưng ta sẽ không còn chung bước
Dưới vầng trăng xưa ta sánh đôi.
- Hay không anh?
- Ừ, hay- James vẫn mơ màng ngắm đôi mắt nàng.
- Ồ James, chắc anh chẳng nghe em nói gì đâu nhỉ. Tại sao em lại yêu một người chả có chút tinh tế nào như anh thế?
- Bởi vì em rất ngốc- anh trả lời bỡn cợt rồi hôn lên má nàng.
Sau khi trao cho Jenny nụ hôn tạm biệt, James và Grant cùng về nhà. James sống chung với gia đình nhà Taylor. Bố anh và ông Taylor là những người bạn chí cốt nên khi James lên Madison học đại học, anh đã được gia đình nhà Taylor chào mời đến sống chung dưới mái nhà của họ, nơi đã trở thành mái nhà thứ hai của James.
Hai chàng thanh niên về đến nhà thì bữa chiều cũng vừa dọn xong. Trong khi ấy, ông Taylor ngồi chăm chú đọc tờ nhật báo Wisconsin, chẳng hề mảy may xúc động trước hương vị thơm phức tỏa ra từ những món ăn. Là một Đảng viên Đảng Cộng Hòa, ông dành mối quan tâm đặc biệt cho những trang tin tức chính trị. Kể từ cuộc khủng hoảng hạt nhân tháng mười năm ngoái với Cuba, tình hình chính trị Mỹ bề ngoài thì khá yên ắng nhưng bên trong lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm chỉ chực chồm lên bất cứ lúc nào. Cuộc đấu tranh đòi quyền bình đẳng cho những người da đen do Martin Luther King khởi xướng và nỗi lo sợ làn sóng đỏ nhấn chìm thế giới tự do là những vấn đề làm đau đầu chính quyền Kennedy và nó cũng gây ra cho ông Taylor nhiều băn khoăn. Thấy ông cứ chúi mũi vào tờ báo, bà Taylor bèn nhắc:
- Ông ơi dùng bữa đã. Lát nữa ăn xong tha hồ mà đọc báo.
Ông vẫn không bỏ tờ báo xuống:
- Chà chà bà nghe này. Tay George Wallace đã phải bỏ lệnh cấm đám nhóc da đen trong trường đại học Alabama sau khi phải chịu sức ép của quân đội liên bang. Thực lòng, dù không tán thành chính sách cực đoan của gã Dân chủ này nhưng tôi cũng đồng tình với hắn ở quan điểm không thể để bọn chúng ngang hàng với người da trắng được.
Bà Taylor chẳng để tâm đến chuyện chính trị còn hai chàng thanh niên thì quá mải mê đánh chén. Thành ra ông Taylor độc thoại một mình:
- Dù đám Niggers cũng có những đứa thông minh sáng sủa như thằng Sean hay giao báo cho nhà mình nhưng phần đông chúng nó thì ngu dốt, nghiện ngập và… Ôi chúa ơi, một nhà sư tự thiêu trên một góc phố đông người qua lại ở Sài Gòn để phản đối chính quyền Diệm. Madam Nhu, đệ nhất phu nhân Việt Nam Cộng hòa, nói bà sẽ vỗ tay nếu được coi màn nướng thịt sư lần nữa.
Cái tin giật gân ấy phá tan sự thờ ơ của các thành viên còn lại trong gia đình. Bà Taylor nhăn mặt:
- Khủng khiếp quá. Thế kỉ hai mươi mà còn có kẻ tự thiêu như thời Trung Cổ hay sao?
Grant thì cười đến mức suýt nghẹn:
- Con thấy khoái bà phu nhân này rồi đấy. Bà này vui tính thật.
Đó là lần đầu tiên hai tiếng Việt Nam đi vào trong đầu James. Đất nước nhỏ bé ở bán đảo Đông Dương vẫn còn là một xứ sở huyền bí đối với những người Mĩ. Khi nghe thoáng qua cái tên Đông Dương, James còn lầm tưởng nơi ấy cũng chỉ là một vùng lãnh thổ của đất nước Trung Hoa. Anh cũng như những người Mĩ khác, không ngờ rằng cái tên Việt Nam sau này sẽ mãi mãi gắn với lịch sử nước Mĩ trong những trang u ám nhất, bóng ma Việt Nam sẽ mãi mãi theo gót những người lính Mĩ đến những chiến trường mà họ đặt chân tới. Đó là Việt Nam, cái đất nước nhỏ bé mà James không hề biết nó có trên bản đồ thế giới không nữa. Sự hiểu biết về Việt Nam của một người quan tâm đến chính trị như ông Taylor cũng không khá hơn James bao nhiêu. Ông chỉ biết rằng cũng giống như Triều Tiên, Việt Nam bị chia cắt thành hai miền. Miền Bắc là miền đất do Cộng sản nắm giữ và lãnh tụ của miền Bắc Việt Nam là Hồ Chí Minh cũng giống như Kim Il-sung đứng đầu Bắc Triều Tiên. Miền Nam Việt Nam đang là miền đất tự do mà nước Mĩ lãnh trách nhiệm bảo vệ khỏi sự xâm thực của làn sóng đỏ đến từ phương Bắc. Tổng thống Kennedy đã tuyên bố nước Mĩ sẽ “gánh lấy mọi trách nhiệm, vượt qua mọi khó khăn, hỗ trợ mọi người bạn, chống lại mọi kẻ thù” để bảo vệ những miền đất tự do mà miền Nam Việt Nam là một trong những miền đất ấy, một con đê quan trọng mà nước Mỹ cần phải bảo vệ. Nhưng cái sự nghiệp cao cả ấy của nước Mĩ liệu sẽ đi đến đâu khi mà những người Cộng sản đang ầm ầm rung chuyển cả địa cầu. Cái chế độ tư bản theo cách gọi của những người Cộng sản liệu có đứng vững trước chế độ xã hội chủ nghĩa mới ra đời chưa đầy nửa thế kỉ đang độ thanh xuân tràn đầy sức sống. Liệu rồi chế độ tư bản có bị lật đổ như nó đã từng lật nhào ngai vàng phong kiến? Ông Taylor vẫn luôn canh cánh trong lòng những câu hỏi ấy. Sống ở cái nôi sinh ra chủ nghĩa McCarthy, ông không bị nhiễm lòng thù hận điên cuồng của người kế tục triều đại La Follete đối với Cộng sản nhưng đối với ông, Cộng sản là một thứ gì đó xa lạ và đáng sợ giống như một giáo phái cuồng tín sẵn sàng tử vì đạo cho cuộc Thánh chiến của mình.
Tối hôm ấy, khi đã tắt đèn đi ngủ, chợt Grant hỏi James:
- Học xong cậu sẽ làm gì?
- Mình cũng chưa biết.
Sau một thoáng suy nghĩ, anh trả lời:
- Có lẽ mình sẽ đi du lịch châu Âu với Jenny một chuyến, sau đó sẽ về quản lí cái trang trại của ông già. Không, mình sẽ kinh doanh gì đó ở thành phố. Kể ra thì mình không thích bị gọi là một thằng nhà quê cho dù là một thằng nhà quê lắm tiền chăng nữa.
- Mình thì muốn phục vụ trong quân đội. Nơi đó sẽ rèn giũa mình thành một chàng trai thực sự, James ạ. Mình sẽ được đối diện với những hiểm nguy, sẽ được trao những tấm huân chương, những thứ thể hiện sự khác biệt của mình với những gã trai khác. Những cô gái sẽ xao xuyến khi trông thấy mình trong bộ quân phục oai nghiêm với những tấm huân chương lấp lánh. Ấn tượng về hình ảnh bác mình trong buổi lễ diễu binh ở quảng trường tòa thị chính Wisconsin kỉ niệm chấm dứt thế chiến thứ hai vẫn in đậm trong tâm trí mình. Bác mình trông mới oai vệ làm sao, mình cũng muốn được như bác ấy. Và James ạ, nếu chẳng may mình ngã xuống nơi chiến trường thì quan tài của mình cũng sẽ được phủ bằng lá cờ Hợp chủng quốc. Được chết vì những ngôi sao và những vạch sọc thì cái chết ấy cũng xứng đáng biết bao. Những câu nói của ngài Tổng thống đã khiến mình suy nghĩ rất nhiều: “Đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho anh, hãy hỏi anh có thể làm gì cho Tổ quốc”.
James bất ngờ vì Grant lại có những suy nghĩ chín chắn như vậy. Anh vốn ít khi tỏ ra mình là một con người nghiêm túc, thường chỉ nói với James những câu bông đùa cợt nhả, một anh chàng cũng giống James vô tư hồn nhiên như một tờ giấy trắng chưa bị cuộc đời vấy lên những vết mực nhem nhuốc. Trong họ vẫn còn nguyên vẹn những hoài bão, những ước mơ, những khát khao trong sáng đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân. Họ là những chân dung tươi sáng của nước Mỹ, những đứa con xinh đẹp của mảnh đất tự do.
Madison là một thành phố có khí hậu ôn hòa. Thời tiết nơi đây giống như một cô thiếu nữ mới lớn thích diện đủ bộ váy áo khác nhau trong một năm. Mùa xuân, nàng diện bộ váy tươi thắm đầy quyến rũ trang trí bởi màu xanh mơn mởn của cỏ cây. Mùa hạ, nàng rực rỡ trong sắc nắng vàng và đôi lúc làm những người dân thành phố thấy nóng bức bởi sức sống rạo rực toát ra từ người con gái ấy. Những ngày tháng bảy nhiệt độ ở Madison có khi lên đến bốn mươi độ C nhưng xen lẫn trong những ngày nóng bức ngột ngạt ấy là những cơn mưa dịu mát hình thành bởi những giọt hơi nước bốc lên từ bốn con hồ trong thành phố và trong những làn gió thổi từ hồ Michigan. Thời tiết mùa thu lại diện bộ váy xanh lục dịu dàng đằm thắm gợi cho con người những niềm suy tư trong khí trời mát dịu một nỗi buồn xa xăm. Khi ấy, lá của những cây phong trên con dốc cạnh hồ Mendota sẽ ngả sang màu đỏ tạo thành một bức họa tuyệt mĩ làm loạn nhịp những con tim khô cứng nhất. Đến mùa đông, khi người thiếu nữ mang chiếc váy màu trắng của băng tuyết thì nàng lại đẹp một vẻ khác, kiêu sa và lộng lẫy. Thường những bông tuyết chỉ rơi lơ thơ nhưng cũng có lúc tuyết rơi dày đến mức lũ trẻ con sung sướng hân hoan vì có thể nặn người tuyết còn người lớn thì lo lắng cho việc sưởi ấm ngôi nhà và tình trạng giao thông nguy hiểm ngoài đường.
Thủ phủ bang Wisconsin tự hào được đặt tên theo James Madison, vị tổng thống thứ tư của Hợp chủng quốc và là cha đẻ của bản Hiến pháp Mĩ. Thành phố còn tự hào là nơi nuôi dưỡng tài năng của cậu bé sau này trở thành nhà kiến trúc sư lừng danh nước Mĩ Frank Lloyd Wright, người nghệ sĩ thổi vào những tòa nhà sự hài hòa tuyệt diệu với cảnh quan xung quanh, đặc biệt là với thiên nhiên cây cỏ, và một lối kiến trúc phá tan sự ngăn cách của những bức tường lạnh lẽo thay bằng không gian mở thanh thoát và phóng khoáng. Một niềm tự hào nữa không thể không nhắc đến của mỗi người dân Madison là tòa thị chính của bang đặt tại đây. Tòa nhà xây dựng theo lối kiến trúc Phục hưng với qui tắc đối xứng và những chiếc cột to chạm khắc họa tiết cầu kì giống những đền đài Hi Lạp. Mái vòm tòa thị chính là viên ngọc quí long lanh đính trên đường chân trời của thành phố. Trên đỉnh vòm là bức tượng “nữ thần tiến bộ”, biểu tượng của bang Wisconsin. Buổi tối, mái vòm tòa thị chính trở nên lung lình kì ảo trong ánh đèn. Dưới quảng trường tòa thị chính, James và Jenny tay trong tay dạo bước sau bữa tối ở một nhà hàng gần đó. Khung cảnh đông vui một cách thanh bình nơi đây cùng với không khí mát mẻ buổi tối cuối xuân khiến cặp tình nhân cảm thấy hạnh phúc êm đềm dường như mãi mãi là tấm thảm trải trên con đường họ sẽ cùng bước bên nhau trọn đời. James bỗng nhớ lại những lời Grant nói với mình hôm trước bèn đem kể với Jenny. Nàng đăm chiêu trả lời:
- Grant là một chàng trai tốt nhưng anh ấy không hiểu thế nào là chiến tranh. Em đã đọc Hemingway và cảm nhận được chiến tranh tàn khốc thế nào. Nó sẽ giết chết tâm hồn con người ta bởi trong một trận chiến, anh phải giết người để bảo vệ mạng sống của mình.
- Nhưng nếu đó là một cuộc chiến tranh vì chính nghĩa thì cũng đáng để ta hi sinh lắm chứ.
- Em cũng không chắc trên đời này có cuộc chiến nào là chính nghĩa hay không bởi bản thân chiến tranh đã là phi nghĩa rồi.
- Dù ta không muốn chiến tranh nhưng nếu kẻ thù cứ muốn gây hấn thì chẳng nhẽ chúng ta lại lùi bước sao. Không, như thế là hèn nhát, là nhu nhược. Khi đó chúng ta chỉ có thể chiến đấu để tự vệ, đó là một cuộc chiến tranh chính nghĩa.
Hai người cùng im lặng. Họ không thể dung hòa quan điểm với nhau. James chịu ảnh hưởng của Grant, đã nhất trí với người bạn thân về sự cao cả của người lính phụng sự Tổ quốc. Jenny ngược lại cho rằng người lính là kẻ liều mạng một cách mù quáng cho sự phi nghĩa. Nàng ước ao trên trái đất này sẽ không còn gã ngốc nào đi lính, như thế sẽ chẳng còn những cuộc chiến tranh nữa. Không muốn gây bất hòa với cô bạn gái ương bướng, James bèn chuyển đề tài:
- Kì nghỉ hè sắp đến rồi. Jenny này, em đã có kế hoạch gì chưa?
- Em muốn đến bãi biển Palm, em ước ao đến đó lâu rồi mà chưa có dịp. Anh sẽ đi cùng em chứ.
- Tất nhiên rồi. Nhưng trước đó tại sao em lại không đến thăm trang trại nhà anh nhỉ? Anh muốn giới thiệu em với gia đình anh. Hẳn các cụ sẽ rất vui.
- Vâng- Jenny cười tít mắt- Em muốn cưỡi ngựa, anh sẽ dạy em chứ.
- Ok. Em sẽ cưỡi ngựa giỏi như một chàng cao bồi miền Tây nhờ may mắn gặp được một người huấn luyện bậc thầy là anh đây.
- Gớm- Jenny bĩu môi- Chẳng biết anh có phải bậc thầy cưỡi ngựa không nhưng về độ nổ thì anh đúng là bậc thầy đấy.
Mùa hè ấy đáng lẽ phải là mùa hè hạnh phúc nhất đối với James nhưng thật bất hạnh, bi kịch đã giáng xuống đầu anh. Hôm ấy, Jenny đã học được cách cưỡi ngựa, nàng rất thích thú với điều đó và nói với James:
- Anh thấy em giỏi không, vừa học đã biết cưỡi ngựa rồi nè?
- Em thấy chưa. Nhờ có anh huấn luyện đấy? Thưởng công cho anh đi.
- Anh muốn thưởng gì nào?
- Một nụ hôn.
Nàng cười:
- Anh thật là… Bắt được thì em cho hôn.
Nàng phóng ngựa đi, đầu ngoái lại nhìn anh cười, mái tóc vàng bay bay trong gió, đôi mắt nàng rạng ngời vui tươi. Anh sững sờ ngắm nàng quên cả phóng ngựa theo. Bất chợt, một tiếng súng nổ trong khu rừng của một người đi săn nào đó khiến con ngựa của Jenny hoảng sợ hất nàng xuống đất. James lạnh cả người khi chứng kiến cú ngã ấy. Anh chạy đến ôm lấy nàng.
- Jenny, em không sao chứ? Jenny! Jenny!
Anh vừa gọi vừa lay nhẹ nàng. Thấy nàng mở mắt, James mừng rỡ nghĩ rằng nàng sẽ không sao. Nhưng đôi mắt nàng chỉ nhìn anh được một giây rồi khép lại. Nàng không còn thở nữa. James bàng hoàng không tin rằng nàng đã mãi mãi xa anh. Trông khuôn mặt nàng như đang mỉm cười trong một giấc mộng đẹp. Suốt những ngày hôm sau, James bần thần ngẩn ngơ. Chỉ đến khi người ta ném những nắm đất xuống chiếc quan tài của nàng, khi mẹ nàng và những cô em gái gào khóc thảm thiết, anh mới sực tỉnh, mới chấp nhận sự thật rằng nàng đã xa anh thật rồi. Anh cay đắng nhớ lại hình ảnh nàng quay lại nhìn anh lúc phóng ngựa đi, khuôn mặt nàng mới rạng rỡ làm sao, mới sinh động làm sao, vậy mà giờ đây anh sẽ chẳng bao giờ còn được ngắm khuôn mặt ấy. Đám tang đã kết thúc, mọi người đã về hết nhưng James vẫn tần ngần ngồi cạnh mộ người yêu. Thấy bạn mình chưa vượt qua được nỗi bất hạnh, Grant đến bên an ủi:
- Thôi về đi James, mình biết cậu rất buồn nhưng thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống thôi.
- Cậu về trước đi. Mình không muốn bỏ Jenny, cô ấy ở đây một mình sẽ buồn lắm.
- Thôi được, cậu nhớ về sớm đấy.
- Grant này, mình vẫn nhớ hình ảnh Jenny quay lại nhìn mình lúc phóng ngựa đi. Nụ cười của cô ấy mới tuyệt vời làm sao. Mình nhớ những lúc ngắm cô ấy đọc sách. Mình ước gì mãi mãi được ngắm Jenny như thế, trông nàng giống như một thiên thần vậy. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Làm sao cô ấy lại bỏ mình ra đi mãi mãi như thế?
James gần như kích động. Grant nhìn anh với ánh mắt thông cảm và nói:
- Mình rất tiếc.
James chìm trong đau đớn, mất Jenny đời anh chẳng còn ý nghĩa. Tất cả những kế hoạch của đời anh đều có Jenny trong đó, bây giờ không còn nàng chúng trở thành những thứ đồ bỏ. Tốt nghiệp đại học, anh theo Grant ghi danh vào lực lượng thủy quân lục chiến. Khác với Grant, James không có lí tưởng phụng sự Tổ quốc mà chỉ muốn những trận chiến có thể làm mình quên đi hình bóng của Jenny. Vào lực lượng thủy quân lục chiến, trong ba phần thì một phần anh sẽ phải cầm súng chiến đấu. Nếu Jenny còn sống có lẽ nàng sẽ không đời nào để anh trở thành người lính nhưng giờ Jenny đã không còn, chẳng có ai ngăn anh được. Nếu Jenny còn sống, có lẽ anh sẽ không đời nào đi lính vì sợ cái chết sẽ chia cách anh và nàng nhưng giờ anh không sợ cái chết vì nó sẽ đưa anh đến với Jenny, có lẽ nàng đang chờ anh trên thiên đường.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2008 01:00:44 bởi spiderkien >