chết một hồn thơ
hồn thơ sỏi đá vấp cô đơn
sao chẳng chia tôi một chút hờn
có những con đường không ngỏ lại
vì trời mưa nắng trở từng cơn
hạ nồng vẫn ngủ giấc mồ côi
ngọn cỏ khẽ răng cắn mấy hồi
để nhớ mà quên qua chổ hẹn
người đi còn lại đứng mình tôi
Dạ khúc môi hồng nguyệt đắm say
vầng trăng chỉ nhỏ một vòng tay
ai ôm cũng hết sao không giử
để dưới làn mây thoáng vụt bay
người về bên ấy mộng với ai
chờ mưa , mưa đến hẹn ngày mai
mà mai tháng sáu trời trong hạ
chỉ có gió nồng thổi rát vai.
Sn.cosiaus
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2010 07:16:42 bởi so nang >