Kể chuyện một mình
Quý bà may mắn không còn ghé
Thôi đành phó mặc với hên xui
Chắc tại ta cứ làm như trẻ
Dù dấu thời gian phủ kín rồi
Thì thế bây giờ ta nói thật
Bằng chính ngôn từ kẻ dở hơi
Dẫu có ra sao thì ít nhất
Cũng đủ cho em khảo nghiệm đời
Ta sống một mình sướng như tiên
Chẳng thích yêu đương chán lụy phiền
Sợ nước mắt sợ lời trách móc
Ngại nghe ca cẩm chuyện tình duyên
Ta độc thân nhưng thân không độc
Ta hiền khô có lắm người mê
Cũng có đôi lần ta tán dóc
Để tránh vương mang chuyện ước thề
Ta học cũng chăm bằng cũng khá
Siêng năng cần mẫn có thua ai
Hình thức nếu đừng khe khắt quá
Cũng đáng xem là đủ đẹp trai
Ta thích màu vàng hoa cúc thôi
Những màu sắc khác ngắm cho vui
Rất ít rượu chè kiêng hút xách
Không mê cờ bạc chẳng chơi bời
Ta hát rất hay đàn rất ngọt
Làm thơ viết nhạc cũng tươm tươm
Vẽ vời đôi chút làm cũng tốt
Trò vui vặt vãnh chớ coi thường
Chỉ có một điều còn hơi tệ
Không thích giao du kệ xóm riềng
Ta ít quan tâm và câu nệ
Có người ác miệng bảo “vô duyên”
Ta chẳng cần ai vì đã có
Mẹ già, chị kế với em sau
Đủ rồi ấm áp gia đình nhỏ
Tìm nữa làm chi để nhức đầu
Những gì cần nói thì đã nói
Có lẽ cung xưng cũng đủ nhiều
Những gì còn dấu xin đừng hỏi
Xin chừa một chút để…em yêu.
NB