Trò Chơi Tuổi Thơ - Trần Thành Mỹ
Thanh Vân 08.07.2008 07:39:41 (permalink)
Trò Chơi Tuổi Thơ
 
Trần Thành Mỹ


Cùng gợi lại cho nhau nghe những trò chơi thuở trước lúc còn ngồi trên băng ghế trường Nữ Tiểu học quê nhà. Thùng !Thùng !Thùng ! Tiếng trống vừa điểm vang, được lệnh thầy cô, như đàn vỡ tổ bay ra khỏi lớp, những lúc nghỉ nầy quả là một lối mở nút chai, giải tỏa sinh lực bị dồn ép trong giờ học vừa quạVới óc tưởng tượng phong phú, qua kinh nghiệm của thế hệ trước, bao trò chơi được bày ra nhiều cách, dụng cụ khác nhau, cá nhân tập thể và nhất là tùy theo thời tiết, trong hành lang trước lớp hoặc ngoài sân. Nước ta vốn nông nghiệp, tất nhiên trò chơi nhầm thích ứng với tập tục thói quen, vì từ công tác đồng áng chăn nuôi đến nội trợ, phụ nữ Việt luôn đều góp phần không nhỏ nên việc giải trí cho phái nữ cũng được phân định quan tâm. Trò chơi nào cũng có quy luật riêng và thường khởi đầu bằng cuộc thi xếp hạng. Khán giả không được « xía » vào, cổ vũ phê bình.
Trước hết, trò chơi thuần túy nữ sinh, luôn luôn ngồi « chồm hỗm » nầy là đánh búng tương đương lối chơi bắn đạn bắn kè của nam sinh thay vì hòn bi viên đạn cục kè, dùng toàn hột me khô. Ðây cũng là lối tập bắn, luyện nhắm chính xác, khéo tay. Có hai lối chơi « búng chỉ », hột me đầu tiên do đối thủ chỉ định, và « búng gạch », dùng ngón tay gạch giữa từng cặp hai hột me cấm không được chạm vào hột nào hết.
Cuộc thi mở màn là mỗi « lực sĩ » để tất cả hột me vào lòng bàn tay, vừa « chưởng lực » vừa hất lên vừa lật úp bàn tay cho tất cả hột me rơi trên mu bàn tay, rồi lại hất lên cho hạt rơi trở lại vào lòng bàn tay. Nếu không hột nào rơi ra ngoài xuống đất gọi là ‘trụm’, việc xếp hạng trước sau là do số hạt rơi ra nhiều ít.
Cách búng thường phải dùng hai ngón tay cái và trỏ chụm vào nhau, ngón cái búng ngang, ngó trỏ búng dọc. Khi búng, cổ tay bắt buộc phải sát đất, nếu di chuyển gọi là ‘búng hất’ bị phạt, nhường phiên cho người khác.
Thật không dễ đâu vì luôn luôn phải ngồi chồm hỗm, dạng chân, xoay qua trở lại, nhắm thật trúng đích, phát pháo đúng mục tiêu mới thắng.Trò chơi nầy thường chơi trong hành lang hơn ngoài sân và có thể chỉ có hai hoặc nhiều người. Thú vị nhất là cuối năm, bạn bè hùn nhau hột me nhờ mẹ nấu chè hột me với nếp nước dừa thơm béo ngọt làm sao !
Có dịp nhìn vào cập của nữ sinh dầy cộm, bạn khám phá không phải chỉ có sách vở bên trong mà còn có cả kho tàng giải trí nào giây, banh, hột, đũa, gia tài đầu tiên của tuổi học trò. Môn tiếp đây sử dụng cả toàn thân lúc ngồi khi đứng, đánh đũa hay đánh tên với mười chiếc đũa tre và một trái banh. Thi xếp hạng là quay dưới đất ba chiếc đũa thành hình tam giác đủ to để có thể đặt đầu chiếc đũa vào trong. Ðặc điểm là trước khi thực hành mỗi giai đoạn bắt buộc phải « chuyền » tức là tung banh lên cao rồi dùng hai tay xoay vòng bó đũa, tùy theo giao ước ban đầu, một hay nhiều vòng, cuối cùng tay nầy nắm bó đũa tay kia hứng bắt trái banh. Bước nào cũng do sự kết hợp giữa tung hứng banh và xoay vòng bó tên một cách nhịp nhàng chính xác.
Phần mở màn khởi đầu tuần tự lưa từng chiếc một, rồi hai cho đến mười. Kế đó là ‘nụm’, một tay nắm giữa bó đũa, tay kia chạm luân phiên vào hai đầu bao nhiêu lần theo qui định. Rồi đến ‘nẻ’, dùng một đầu bó đũa đập xuống đất, rồi quay sang đầu kia gây tiếng vang.
Trò chơi nầy đòi hỏi mắt phải tinh để theo dõi banh, ước lượng cao thấp, độ lệch. Còn phải tùy theo hướng gió đất ẩm hay khô để tung banh theo ý. Tay không được ướt ảnh hưởng đến banh tên.Cử động nhịp nhàng, dễ dàng, dẻo dai xoay trở, linh động đứng lên ngồi xuống, chăm chú không phút lãng xao. Ðây cũng thể hiện được nét chính các động tác đồng áng như bó mạ, đập lúa, sàng sải gạo, cấy trồng,…truyền thống của dân mình.
« Nhảy giây » là trò chơi ngoài trời mà hầu hết nữ sinh thích dự. Có lẽ đây là trò chơi phổ biến nhất, nước nào cũng biết tuy căn bản vẫn giống nhau nhưng kỹ thuật nhảy thật thiên biến vạn hóa, lối luyện toàn thân càng ngày càng đòi hỏi nhiều sức lực hơn.
Dụng cụ căn bản chỉ cần một sợi giây sử dụng cho cá nhân hay phe nhóm tập thể, bằng nhiều thế xuôi, ngược, tréo trước sau. Hai tay nắm hai đầu giây, quay giây qua đầu, nhảy lên cho giây luồn dưới chân, nếu đạp lên dây là thua. Khởi sự quay vòng trước mặt là xuôi, sau lưng là ngược. Hai tay tréo lại gấp dây thành vòng nhảy qua cũng đòi hỏi lắm công phu. Vận tốc cũng đáng kể, càng nhanh càng nhiều vòng nhiều điểm. Có thể dùng một sợi dây cho nhiều người tham dự, chia phe tiếp sức, tinh thần đồng đội được nâng caọDây do hai người phe khác quay. Cơ bản như trên và tùy thuộc vào người tham dự đồng ý hay sửa đổi tùy thích.
Nhảy giây đúng là môn chơi biến chuyển nhất, muôn phương nghìn cách thay dạng đổi hình. Có dịp nhìn các cuộc biểu diễn hay thi đua quốc tế, nhảy dây quả thật không còn là một môn thể thao giải trí thông thường mà xứng danh là một nghệ thuật, kỷ thuật toàn diện, một thế võ tuyệt luân.
« Mình ơi tôi gọi là nhà,
Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi. »
Chữ « nhà tôi » được dân ta thường thường dùng trong việc vợ chồng lịch sự gọi nhau lúc giao tiếp với khách, nhập thể chủ với nhà đủ chứng tỏ hoài bão của người Việt « sống có nhà, chết có mồ ». Do đó cũng ảnh hưởng đến việc giáo dục con em.Các bạn đừng tưởng xứ mình nghèo chỉ có nhà tranh vách đất, trò chơi « đánh nhà » thể hiện rõ nhất nét cao sang. Từ mới học lớp a b c khoanh đã tập tành học đòi xem đất cất nhà tối tân đủ loại.
Trước hết, vẽ hình nhà xuống đất theo mẫu sơ đồ kiến trúc đã được chuẩn y : nhà trệt với ba ô, nhà lầu bảy ô, nhà nóc bằng nhiều tầng cao, building tám ô, nhà nóc chùa vẽ hình xoắn ốc, nhiều ô tùy hứng.
Cách chơi mỗi người đều có một ‘đồng mạng’ bằng gạch hoặc đồng tiền để ném vào ô qui định. Nhảy một chân gọi là ‘cò ’, đặt một lượt hai chân vào hai ô qui định là ‘chập’, ‘hất’ là vừa cò vừa dùng bàn chân tạt ngang đồng mạng sang ô khác, ‘xủi’ là đẩy thẳng lên ô trên. Cán mức là ra, thay phiên người khác. Khi nào thực hiện đúng các bước đi, sẽ được cất lần lượt một đến nhiều nhà, trái lại nếu không cẩn thận đề phòng đi sai nước, nhà bị cháy tiêu.
Ðây là lối luyện thăng bằng, trầm tĩnh, bền chí hữu hiệu nhất dù không đòi hỏi nhiều sức hay căng thẳng như nhảy giây. Các bạn gái quen chơi thì tất biết, trò chơi nào cũng lắm công phu. Ngay cả « con cò bay lả bay la », khi đậu trên một chân thì vững chứ chỉ có cò què mới ‘cò rò’ một chân thôi.
Khi cò, một chân làm trục, chân kia gập lại, có mỏi nhờ tay vịn dùm cũng chẳng dám vịn dùm. Hai cánh tay không dùng làm cánh quạt, chỉ làm « gạt đờ co » hỗ trợ thân mình thoát hẳn sức hút của địa cầu trong chốc lát tung lên giáng xuống. Phải dùng cả nội lực thâm hậu dồn xuống bàn chân làm chuẩn, giữ trọng tâm cho vững không khéo ngả nghiêng luýnh quýnh chân co chạm đất, uổng toi công. Thất bại của mình còn có thể là đòn bẩy gây thắng cuộc cho đối phương.
Tuy nhiên đề cập đến học trò là liên tưởng ngay đến hoa phượng, miền Nam xưa kia còn gọi là cây điệp. Hoa phượng đẹp đỏ như xác pháo, chỉ nở vào mùa hè báo hiệu múa thi, nghỉ hè cuối năm học. Còn đối với nữ sinh thật có nhiều công dụng tạo trò chơi.
Tai hoa dáng dấp chiếc thuyền con dược vò nhẹ thành bong bóng nhỏ, rình bạn nào không để ý đập bóng lên trán, nổ tét gây tiếng vang. Bạn giật mình, hết hồn la hoảng, thủ phạm thích thú cười rũ rượi. Rồi một màn rượt nhau, la chí chóe đùa nhau đập bóng phượng ‘trả thù’ vui nhộn hả hê !
Cánh hoa ăn dòn dòn chua chua ngòn ngọt, khá mỏng manh trùm lên một bàn tay khoanh tròn hổng trên kín dưới như chiếc trống chầu nhằm kề tai bạn, tay kia đập nổ bốp. Cánh hoa vỡ tung như xác pháo vu qui. Không nổ bể là pháo lép, ắt là bị « chọc quê » trở lại.
Nhụy hoa hình nốt nhạc, cọng đỏ nhụy vàng. Trò chơi ‘đá gà’ phỏ biến nhất vào mùa hoa phượng nở rộ, dùng hai nhụy hoa tượng trưng hai con gà, khều móc nhau, bên nào đứt đầu thua cuộc. Thấy thế mà không dễ đâu, đối thủ phải biết chọn cách ngồi thích hợp, ngồi bệt hay hồm chỗm, ước lượng tình trạng gà địch, lập thế lừa giật, chọn nhụy hoa tươi như cựa bén của gà nòi. Rồi như trong mọi chiến cuộc, xáp lá cà, mất mát không thể tránh, thắng bại định ngôi phân thứ nhất thời thôi. Trong phút giây nháy mắt, mọi bất ngờ xảy ra thật bất lường đoán trước phòng ngừa !
Tóm lại đây là những trò chơi mà nữ sinh ngày xưa thường bày ra chơi nhất. Không thuộc môn học thể thao bắt buộc mà đúng là phương cách dọ dẫm, hướng dẫn, phát huy khả năng tiềm lực cá tính có khuynh hướng giáo dục theo truyền thống nước nhà. Ðó cũng là lối giải tỏa, xả hơi thỏa mãn tính hiếu động của tuổi trẻ, xả « xu báp » sau giờ học căng thẳng « bất ly cục kịch », ít nhúc nhích, kỷ luật khắt khe của nền giáo dục Việt nam nhất là thời Pháp thuộc. Nhưng rồi, sĩ số càng gia tăng, giờ học tùy hoàn cảnh đất nước bị rút ngắn, trường sở không còn sân chơi thích hợp, trò chơi biến dạng dần dần.
Tất nhiên môn chơi môn nào vẫn cần phải thích nghi với hoàn cảnh hiện tại của xã hội, chuyển tiếp, hội nhập vào trào lưu tiến hóa văn minh. Và trò chơi dù « vang bóng một thời » vẫn là kích thích tố khai nguyên, phát huy mầm hoạt động, năng lực tiềm tàng, khơi nguồn tài năng, phản ảnh khía cạnh bản tính tâm tư của từng thế hệ, kỷ niệm gây mơ xây mộng đẹp nhất của tuổi học trò vô tư trong trắng hồn nhiên.

Trần Thành Mỹ
#1
    Thanh Vân 08.07.2008 07:42:09 (permalink)
    Rau Ðồng Quê
     
     
    Nguyễn Thế Hoàng


    Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông tôi trúng tuyển kỳ thi vào đại học khoa học xã hội và nhân văn tại Saigon. Tôi là một cô gái đồng quê. Ngoài giờ học, quanh năm tôi miệt mài ruộng vườn rẫy bái giúp cha mẹ, ít được đi đây đi đó. Bây giờ lên đại học tôi phải xa nhà để đến thành phố trọ học. Ðối với tôi, Saigon có những xa lạ, tôi cảm thấy ngỡ ngàng và lo lắng. Con đường tiến thân tôi buộc lòng xa nhà, mạnh dạn bỏ tất cả mọi quen thuộc, mang niềm tin tuổi trẻ nhiều mơ ước xây dựng tương lai sự nghiệp cho bản thân và phục vụ xã hội.
    Mẹ tôi lo lắng nhiều cho tôi nơi xứ lạ quê người. Không những bà lo lắng tiền bạc chu cấp hằng tháng mà còn lo cho tôi đau ốm bệnh hoạn, lo nơi ăn chỗ ở và nhất là không có ai bên cạnh chỉ dẫn, nhắc nhở và trông chừng tôi hằng ngày.
    Mẹ đang nghĩ tôi còn non người trẻ dạ rất có thể vấp ngã trước cuộc sống phồn hoa đầy cạm bẫy nơi đất lạ. Mẹ rất cưng con gái ruột của mẹ nên đã lặn lội tìm nhà người bạn quen thân để gởi gấm tôi. Tôi thưong mẹ hơn tất cả mọi người và hứa chắc nịch với mẹ là sẽ chăm học, vài năm sau con sẽ chiếm được mảnh bằng mang về cho mẹ.
    Tại Saigon hằng ngày đi học tôi mặc quần tây áo sơ mi, cỡi chiếc xe đạp cà tàng, tóc kẹp thả dài xuống lưng. Nhìn dáng vẻ bề ngoài của tôi trông quê quê gì đâu ! Ðôi lúc tôi mặc cảm ngượng ngùng với bản tính rụt rè cố hửu. Trong lúc đó thì bạn bè dân thành phố chúng nó đi học bằng honda, cúp đời mới, đeo đồng hồ xịn, mặc thời trang, xài điện thoại di động có camera, máy nghe nhạc đeo tai, tóc cắt uốn theo người mẫu, tài tử, diễn viên. Tan giờ học chúng kéo vào nhà hàng ăn chơi, đến các tụ điểm giải trí, vào quán internet tìm bạn bốn ohương, chat ... hoặc có đứa dợt le bằng những xế hộp bóng nhoáng vi vút trên đường phố, nhìn mà ham.
    Mặc cảm thân phận thấp hèn, tôi ít tiếp xúc thân thiện với tụi nó, và chỉ biết chơi với mấy con nhỏ nhà quê như tôi. Dù sao trong lòng tôi cũng gợi lên những ước muốn những cái mà mình chưa có. Xin thêm tiền gia đình là điều tôi không nên làm. Cha mẹ tôi đầu tắt mặt tối để có chu cấp cho tôi hằng tháng bằng số tiền cố định. Ước muốn cho tôi vươn lên như bạn bè đâu phải là chuyện dễ. Chính là sự ray rứt và thường xuyên suy nghĩ của tôi.
    Qua năm học thứ hai, tôi đã dần dần thích nghi với hoàn cảnh mới, bớt dần sự ngượng ngùng rụt rè. Cuộc sống đã giúp tôi những hiểu biết khôn ngoan hơn. Ðầu tiên tôi muốn tách rời nơi nhà trọ mà mẹ tôi đã gởi gấm. Họ kiểm soát tôi chặt chẽ, theo dõi sinh hoạt hằng ngày của tôi. Họ đã thực hiện những gì mẹ tôi đã nhờ cậy họ. Còn với tôi, tôi cảm thấy hơi khó chịu như đang bị giam lỏng mất tự do.
    Tôi nói dối mẹ là có sự không hợp tính giữa tôi với gia đình đang ở trọ. Chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự chăm chỉ đèn sách của tôi. Nghe tôi than thở, mẹ đồng ý để tôi dọn đến ký túc xá ở chung phòng với mấy đứa bạn và ăn cơm tháng. Thế là tôi được chút không khí tự do của đời sinh viên. Tôi đem ý nghĩ thua sút của mình tâm sự với mấy đứa bạn cùng phòng. Có đứa bảo kệ nó, hơi sức đâu mà lo, tụi mình làm gì theo kịp chúng nó. Có đứa bảo muốn có tiền ăn xài chưng diện cho nở mặt thì đi làm thêm ngoài giờ học. Chúng nó nhìn bề ngoài tôi, tấm tắc khen tôi vượt quá tiêu chuẩn sắc diện, lợi khí hái ra tiền. Có đi làm nhà hàng như chúng nó vào mỗi buổi tối chừng thời gian là khối tiền để mua sắm, nhưng mà coi chừng bản thân để không hối hận.
    Tôi nghe lời chúng nó trong tâm trạng náo nức để nhập cuộc. Tôi xin vào làm cho một nhà hàng lớn ngay giữa Saigon, cho dù tại đây tôi đã nghe xảy ra những chuyện không tốt trong công việc phục vụ khách. Nhưng không phải lúc nào cũng như vậy, tùy lúc xử sự. Còn do ở mình, nên hư do mình, cứ cố gắng giữ, nếu quá lắm thì rút lui. Ði làm để kiếm tiền trang trải cuộc đời, không phải đi làm để sa ngã hư hỏng tấm thân. Tôi mang tâm trạng đã xác định vị trí để an tâm làm việc.
    Như lời chúng bạn nói, bước chân vào nhà hàng được vài hôm tôi là người được tiền típ nhiều nhất. Không nói cũng hiểu được rằng tôi là người mới ra nghề, sắc diện hấp dẫn, cơ thể nở nang đầy đặn, dân đồng quê sạch sẽ bảo đảm, ăn nói có duyên, thêm cái mác sinh viên nên đã thu hút được những vị khách giàu có sang trọng của nhà hàng. Họ đến với tôi nhiều lần và đã dành cho tôi những ưu đãi đặc biệt. Họ vồn vập bao quanh tôi với ánh mắt thèm khát, những lời nói ngọt ngào nóng bỏng. Họ bỏ tiền ra để mua lấy vài giờ ở bên tôi sau khi nhà hàng đóng cửa. Tôi khôn khéo tìm mọi cách trì hoãn, giữ lòng chừng mực giao tiếp. Tôi đã nhìn thấy điểm khởi hành sa vào cạm bẫy đang bắt đầu từ đây. Những lời ong tiếng ve, ánh mắt đưa tình, sự săn đón niềm nỡ, những tờ giấy bạc hấp dẫn là bình phong che khuất bên trong sự manh tâm gian trá của người đời chực chờ quyết chiếm cho bằng được thể xác mình để thỏa mãn thú tính nhục dục bằng mọi giá. Bao nhiêu đàn bà con gái đã bị dụ dỗ và sa ngã đến tan nát cuộc đời. Cũng đã vô số những cô gái vô danh đang từ bùn đen một sớm một chiều muốn ngoi lên thật nhanh trên nấc thang danh vọng và giàu sang, hãnh diện với đời vẫn phải kinh qua những mặc cả ghê tởm và hèn hạ. Tôi hiểu điều đó và cũng đã hiểu những biến đổi trong môi trường đang sống.
    Từng đêm đi làm về nhìn những bộ quần áo thời trang đắt tiền vừa mua sắm, các món nữ trang quí giá lấp lánh đeo trên người cùng những sấp tiền dày cộm tôi cảm thấy vừa lòng và còn tự biết khen cho chính mình, rồi đôi lúc thờ ơ hoặc lãng quên những điều hiểu biết trước mắt.
    Qua ba tháng làm nhà hàng tôi đã có sự thay da đổi thịt từ một cô sinh viên miệt vườn đang trở thành một nàng sinh viên thành phố biết chưng diện và ăn chơi. Thời điểm này là vàng son. Tôi là một bông hoa biết nói giữa bao nhiêu cánh hoa khác. Bao nhiêu ong bướm dập dồn vây chung quanh để tranh nhau vờn hoa hút nhụy. Tôi đang quen biết được nhiều người từ sang đến hèn, những đại gia, những khuôn mặt lớn thời đại lắm quyền nhiều thế. Sự quen biết vì cần đồng tiền bỏ túi, không vì tình cảm. Tôi chưa thỏa mãn điều gì cho ai bằng những tình cảm riêng tư.
    Lúc này tôi đang chú ý đến một người. Ông là một vị khách đặc biệt của nhà hàng. Hằng ngày ông đến và đặc biệt ông yêu cầu tôi phải tiếp ông trọn những giờ ông có mặt. Thường là những bữa ăn sáng, ăn chiều, những bữa tiệc đãi bạn bè, những tiếp xúc cho công việc làm ăn của ông, ông buộc tôi luôn bên cạnh ông. Ông không bao giờ trả tiền chi phí ăn uống này nọ, cứ mỗi cuối tháng có nhân viên của ông đến thanh toán cho nhà hàng. Tôi ngồi tại bàn với ông, cần điều gì tôi phải lo cho ông. Thỉnh thoảng ông hỏi tôi vài câu về cuộc sống. Ông tỏ ra đứng đắn, lịch sự, sang trọng và nghiêm nghị. Ông lớn tuổi vào hàng chú bác đối với tôi. Ông ăn mặc chỉnh tề đi xe hơi có tài xế riêng. Ông là tổng giám đốc dưới tay có nhiều kẻ hầu người hạ.
    Hằng ngày ông luôn cho tôi tiền đôi khi kèm theo những món quà đắt giá. Ông ân cần nhắc nhở tôi việc học hành. Ông dặn dò tôi trong việc tiếp xúc với khách hàng phải luôn thận trọng. Ông hỏi tôi về lý lịch, quê quán, gốc gác. Tôi thật thà nói cho ông nghe không dấu diếm một điều gì. Ông ngọt ngào nói với tôi là ông thương tôi, thương một cô gái đồng quê vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ học hành.
    Vài tuần quen nhau ông đưa tôi đến một cửa hàng mua tặng tôi một chiếc Dylan cấu cạnh mà ông gọi là quà kỷ niệm ngày quen nhau. Tôi xuýt xoa không dám nhận món quà quá lớn vì nghĩ rằng tôi mang tiếng lạm dụng chăng ? Tôi cảm thấy nghi ngờ tấm lòng tốt của ông mà bên trong như đang có một ý đồ nào đó. Nhưng rồi tôi phải nhận vì ông nài nỉ tôi, và vì tôi cũng đang đạt ước mơ đã ấp ủ trong lòng từ lâu. Ông bảo chỉ là chuyện nhỏ chẳng có gì đáng phải quan tâm. Ông giúp tôi như ông đã giúp mọi người vậy thôi.
    Ông bỏ tiền thuê dài hạn một căn phòng đầy đủ tiện nghi ở tầng ba của một cao ốc lớn nằm giữa trung tâm Saigon dành riêng cho tôi. Ông nói ở chung đụng với nhiều người trong một căn phòng nhỏ ở ký túc xá là không tốt cho sức khoẻ, vã lại không yên tỉnh học hành ôn luyện bài vở cũng như bất tiện khi ông muốn đến thăm tôi. Trước đề nghị thật tình và rất mượt mà của ông tôi nào từ chối được. Nhưng mà làm sao từ chối được nhỉ ? Tiền, xe, nữ trang, chỗ ở, quần áọ..là những thứ tôi đang cần. Cần cho nhu cầu cuộc sống thăng hoa. Cần và thèm mà không tiền mua. Ðợi chừng nào mới có tiền mà mua. Dường như tôi cảm thấy mình đang rơi vào dòng định mệnh mà bề Trên đã dành sẳn cho tôi mà tháng trước tôi đã đi xem bói đã ứng rằng tôi sẽ được quới nhân giúp đở, nhưng phải thận trọng đừng để gì xảy ra. Ðiều ấy tôi không giải thích được mà cũng không thể tài nào quay lưng từ chối. Trót bước chân vào đành chấp nhận sự rủi may, dù vinh dù nhục, chuyện gì đó vẫn còn thì giờ suy tính lại và hạ hồi phân giải. Tôi biết và tôi hiểu lắm. Tôi như con thiêu thân đang chờn vờn gần vùng lửa nóng đang đâm đầu vào mà chưa cảm nhận cái chết gần kề. Cũng chưa chắc chắn rằng những điều không tốt xảy ra, nếu may ra tôi vẫn còn có qưới nhân phù trợ. Tôi bấu víu để tạo một niềm tin mà bước tới.
    Ông đến căn phòng tôi ở vừa dọn về một tuần lễ. Ông đảo mắt nhìn căn phòng, quan sát tính toán gì đó, rồi gọi điện thoại người làm đến sai họ đi mua chở về tủ, bàn, giường, ghế, một số vật dụng cần thiết trong căn phòng. Ông không hỏi han gì ý kiến của tôi. Ông cho rằng mọi việc ông toàn quyền quyết định. Tôi như con chim nhỏ xinh xinh đang được ông đặt vào chiếc lồng son, như con búp bế đẹp đặt trong lồng kính trong suốt đem trưng bày giữa căn phòng xinh xắn đầy hương hoa. Ông có thể đang va chạm tự ái của tôi, còn có thể xem nhẹ tôi.
    - Em cám ơn lòng tốt của ông. Ông đã bao trọn gói cuộc sống của em như hiện nay, không lẽ ông không có một ý định nào đó đối với em ?
    Ông lịch sự trả lời nhỏ nhẹ :
    - Vì tôi thương em ! Lài ạ ! Thương em như thương mọi người ! Tôi cũng đã giúp nhiều người như thế. Chỉ như vậy thôi, không có gì khác hơn.
    Nghe ông nói tiếng thương, tiếng giúp, lòng tôi se lại. Tôi lo ngại, e sợ như bao e ngại lo sợ mà tôi đã từng nghe bạn bè kể. Ngay bây giờ tôi đang là gì trước mặt ông ? Tôi bâng khuâng lo nghĩ đến một chỗ đứng, không lẽ thiên hạ chi tiền để rồi không được gì ?
    Ông nhìn tôi trìu mến, nói như rót mật vào tai tôi :
    - Tôi muốn Lài nghỉ việc nhà hàng kể từ hôm nay. Tôi không muốn hằng đêm em miệt mài ngột ngạt với khói thuốc, men rượu nồng nặc bên cạnh những tên đàn ông sàm sỡ không tư cách. Em cần sự yên ổn lo chuyện học hành. Tôi chỉ muốn em phải như thế.
    - Ông độc quyền sở hửu em ?
    - Em cũng đã hiểu rồi đó. Em giỏi lắm.
    Ông lại ngọt ngào với tôi :
    - Lài ạ ! Tôi muốn em làm việc với tôi tại công ty ngoài giờ học của em bắt đầu hôm nay. Tôi giao em nhiệm vụ kiểm soát viên tài chánh kế toán của công ty, làm việc bên cạnh tôi. Công việc thật dễ dàng, lúc nào rảnh em đến công ty vài giờ kiểm soát lại các bản chiết tính tài chánh mà nhân viên đã làm. Một công việc có tính cách hình thức để em được ở cạnh tôi yên tâm học hành. Việc học của em là chính. Tôi đem chuyện kể với bạn bè. Tụi nó chúc mừng bảo tôi có số đỏ, đẻ bọc điều hãy cố bám lấy, nhưng cẩn thận coi chừng vấp ngã vào cạm bẫy của những tên nhà giàu quyền thế. Không ít những đại gia thích của lạ bao gái tơ mơn mởn, bồ nhí, lập phòng nhì, phòng bạ..để hú hí. Khi chán thì sang tay từ đại gia này đến đại gia khác trong quyền lực đồng tiền. Bao nhiêu cô gái sa chân, những mảnh đời tan nát vỡ vụn. Họ chẳng bao giờ thương tiếc cành hoa đã tàn úa dưới tay mà họ đã vùi dập chán chê. Nghĩ được, hiểu được mà lòng tôi không kiềm chế được. Bao nhiêu bộ quần áo đắt tiền, các món nữ trang sang trọng, tiền bạc rủng rỉnh đang hấp dẫn quyến rũ tôi mãnh liệt. Tôi đang có được tất cả. Tiền lương hằng tháng ông chi trả cho tôi do nhân viên của ông mang đến quá nhiều chẳng xứng công sức tôi làm. Ông để tôi hoàn toàn tự do trong công việc của tôi. Mà có làm việc gì cho cam. Tôi chỉ nhỏng nha nhỏng nhảnh cho hết thì giờ tại công ty rồi về. Khi nào thích thì đến công ty vài giờ vào những buổi tối không có bài học, xem xét qua loa vài tập hồ sơ mà nhân viên của ông đã làm xong. Làm để có mà làm. Ðúng, sai chẳng cần thiết. Tôi có văn phòng riêng, bàn giấy riêng thật tự do và riêng tư. Tôi đi làm không ngoài mục đích ăn mặc chưng diện theo sự thèm khát của tôi trong tâm trạng một người đang như có chút thế lực trong công ty.
    Thường khi tôi đang ở nhà, ông gọi điện thọai di động, hoặc những buổi tối tại công ty, ông bảo tôi sửa soạn để đi với ông. Ði ăn uống tại các nhà hàng với những cặp đại gia khác. Ði tham dự tiệc tùng tại các nhà giàu có quyền lực. Tôi như một mệnh phụ phu nhân và luôn được niềm nỡ nghênh đón như một nữ hoàng. Tôi hãnh diện đi bên ông trong những bộ quần áo thời trang đắt tiền ông sắm cho tôi trên chiếc xe hơi bóng loáng có tài xế riêng lái đến những nơi ấy. Tôi là một bông hoa khả ái, hiếm quí đang tô thắm cuộc đời ông.
    Thỉnh thoảng những ngày nghỉ cuối tuần ông tự lái xe đưa tôi du ngoạn Dalat, Nhatrang, Vũng tàu ...cư ngụ trong những khách sạn sang trọng. Không nói cũng thừa biết tôi đương nhiên đã ngủ với ông nhiều lần thật hạnh phúc tại các nơi ấy. Chính ông đã đưa tôi vào chuyện đó thật nhẹ nhàng và lịch lãm mà tôi chẳng có thể nào từ chối hoặc cưỡng lại được. Tôi không ân hận việc tôi đang làm, nhưng tôi chưa cảm nhận đó có phải là tình yêu thật sự mà ông đã có với tôi không ? Trái lại, tôi vẫn thích và ước muốn ông luôn bên cạnh, được ông che chở và chiều chuộng, và được ông yêu. Ông ngọt ngào lịch sự những lúc tôi nằm trong vòng tay ông :
    - Lài ạ, những lúc ở cạnh bên em, anh cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc.
    Tôi trề môi nhõng nhẽo và hỏi khích ông ::
    - Ông thật sự nói đúng ý nghĩ mình hay chỉ nghĩ là món rau đồng quê tươi mát, bảo đảm an toàn cần có khi cần đến để được ăn bửa ăn ngon miệng ?!
    Ông trợn mắt nhìn tôi chúm chím cười :
    - Em đã hiểu được nguyên lý của vấn đề rồi đó. Trong cuộc trao đổi có sòng phẳng chẳng gì là thiệt thòi. Nếu so lệch chưa chắc em phải chịu thiệt.
    Tôi khởi sự hiểu được bối cảnh sau hội trường ông đang dàn dựng. Tôi càng hiểu thêm cái logic của ông mỗi lần ở cạnh tôi, khi ông nhận điện thoại nói chuyện với vợ con ông nghe thật ngọt ngào, dễ thương và quí trọng họ rất mực. Ông ôn tồn xác nhận :
    - Với Lài là con chim quý bé nhỏ của anh mà anh đang cưng chiều là điều kiện ắt có trong anh. Nhưng vợ con anh phải là tất cả, là gia sản quý hiếm anh trang trọng gìn giữ một cách nghiêm túc
    - Ông nói với em như thế được nhỉ ?
    - Không có gì khác hơn ngoài qui luật, Lài ạ.
    Ðó là sự thật gây đau khổ và niềm ân hận nhen nhúm trong lòng. Tôi hiểu suốt nhưng phải nhẫn nại chịu đựng vì con đường mình đang đi đã trót lại còn hấp dẫn vô cùng.
    Một hôm vô tình ông đưa tôi trở lại nhà hàng cũ để ăn tối. Mọi người trong nhà hàng đã không còn nhìn ra được tôi. Tôi đang lột xác. Lớp áo sinh viên của cô gái đồng quê dân dã vừa mới đó trông quê mùa ngếch ngác, giờ đã thay da đổi thịt trong cốt cách quý phái sang trọng. Tôi đã không còn là chính tôi của những ngày đi xe đạp cà tàng đến xin việc làm thêm tại nhà hàng này do viên quản lý thu nhận. Anh ta chúc mừng tôi, khen ngợi tôi không tiếc lời. Nhưng tình cờ tôi được nghe trộm cuộc đối thoại giữa ông và viên quản lý nhà hàng. Ông bảo chính đó là thú chơi tao nhã mà ông đã có được. Thời đại này biết đem món rau tươi mát tinh sạch và an toàn của đồng quê biến thành nữ hoàng lộng lẫy, và đặt nó trong chiếc đĩa kiểu sẽ trở thành món ăn thời thượng quý hiếm cho giai cấp giàu sang thế lực và để sở hửu cho mình.
    Tôi choáng váng trước sự ví von lố bịch của ông. Lòng tự ái của tôi đang tổn thương. Ông cho rằng sự qua lại, gần nhau giữa hai người chỉ là trò chơi tiêu khiển. Tôi chỉ là món đồ chơi nhất thời của ông không hơn không kém. Có thức ăn nào ăn mãi một lúc nào đó rồi cũng phải chán. Rồi cũng phải thay đổi để hợp khẩu vị. Tôi hiểu nhiều rồi nhưng cứ lăn xả vào.
    Chán nản, tôi bảo ông đưa tôi về nhà lấy cớ đang bị mệt trong người, không còn muốn ngồi lại tại nhà hàng này một giây phút nào. Ông tỏ thái độ không vừa ý :
    - Em không có quyền quyết định một điều gì khi chưa có ý kiến của anh. Em hoàn toàn thuộc về anh và phải tuyệt đối vâng phục.
    Tôi im lặng mím chặt môi kiềm giữ sự tức tối đang muốn bật thành tiếng khóc. Về tới nhà, ông bỏ tôi xuống và lái xe đi thẳng không nói một lời. Tôi nằm vật xuống giường khóc cho đã cơn giận. Suốt đêm tôi không ngủ với suy nghĩ mình chỉ là món đồ chơi, một món rau dân dã an toàn của ông nhà giàu. Ðầu óc tôi mụ mẫm vì những vật chất hấp dẫn mà tôi có được trước mắt. Học hành dần trễ biếng theo thói đua đòi đang trở thành hư hỏng. Tôi như đã quên lời hứa với mẹ lúc rời khỏi nhà là sẽ cố gắng học hành, đoạt mảnh bằng đem về cho mẹ. Hơn hai năm qua tôi đã làm khác đi những điều mẹ mong muốn. Thời gian gần đây gia đình tôi ở quê bắt đầu sa sút đã không còn đủ sức cấp dưỡng cho tôi. Mẹ thường đau bệnh trong tuổi già. Tôi phải gởi tiền liên tục về cho mẹ để điều trị và trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình. Mẹ mừng lắm khi biết tôi vừa đi học vừa đi làm ra tiền. Mẹ đâu có biết đồng tiền đó do đứa con gái yêu của mẹ bán thân mới có được.
    Buồn quá, tôi bỏ căn phòng sang trọng về ký túc xá với mấy đứa bạn và nằm lỳ với tụi nó gần tuần lễ để cho tâm hồn thư giản bớt. Ông tìm tôi cùng khắp và khi gặp được tôi, ông đã không ngần ngại tát vào mặt tôi mấy cái tát khiến tôi tối tăm mày mặt và bảo rằng tôi là sở hửu của ông. Muốn đi đâu, làm gì tôi phải gọi điện thoại xin phép ông trước.
    Tôi phản kháng, nói thẳng :
    - Ông không có quyền đánh đập tôi. Ông không có quyền ngăn cấm tôi. Ðừng hủy diệt món đồ chơi sau cuộc chơi của ông. Ông cũng đã nhận đó là một thú vui tao nhã của kẻ giàu tiền lắm bạc như ông kia mà.
    Ông ôn tồn lịch sự :
    - Tôi xin lỗi em. Tôi muốn biết em đã suy nghĩ gì trong cuộc chơi này ?
    Tôi trả lời nhát gừng :
    - Không nghĩ gì hết. Ông hãy trả lại sự trong trắng và hồn nhiên của tôi ngày trước. Tôi đang là kẻ nhận những thiệt thòi, ông biết chưa ?
    Ông cười biếm nhẻ :
    - Em lầm rồi. Những gì em đang có trong tay là do từ đâu ra để em được hãnh diện ? Tôi nghĩ rằng giữa chúng ta đã có sự sòng phẳng rồi đó.
    Sự tức giận sôi sục trong lòng, tôi chỉ vào mặt ông :
    - Ông im đi. Ông chớ quá tàn nhẫn với tôi. Ông đã bỏ tiền ra mua lấy sự ngây thơ khờ dại của tôi và chiếm đoạt tôi. Ông chẳng mất gì. Kẻ mất mát thiệt thòi là tôi.
    Giọng ông kênh kiệu :
    - Em hãy hiểu rằng nếu tôi coi đồng tiền của mình lớn, có nghĩa là em có lời. Tôi nhận phần lỗ. Tuy nhiên, tôi đã đánh giá cao sự an toàn và trinh tiết của em, tôi đã trả cho em thật xứng đáng và sòng phẳng trong cuộc chơi này. Giữa chúng ta không ai thiệt thòi vì ai. Em còn đòi hỏi gì nữa ? Tôi điên lên và để trả đủa, tôi tát những tát tai nẩy lửa vào gương mặt béo phệ nung núc của ông, gằn từng tiếng :
    - Tôi trả lại tất cả cho ông. Tôi không cần. Ông hãy dọn tất cả mọi thứ ông trưng bày trong căn phòng, và trả lại phòng cho chủ nhà.
    Ông mở cửa xe, rồ máy, nói vói :
    - Công việc như em nói tôi đã cho gia nhân thu dọn xong xuôi trong mấy ngày vắng em, em chớ lo. Ðó là qui luật trong cuộc chơi mà. Chúc em có nhiều niềm vui mới. Ráng mà học hành đi.
    Tôi bủn rủn tay chân nhìn theo chiếc xe của ông mất hút trên đường phố. Tất cả đã không còn gì. Món ăn lâu ngày ăn mãi sẽ chán, và thiu mốc phải vứt đi. Ông đã chán sau khi hưởng thụ đầy đủ. Ông đang vứt bỏ tôi như vứt một cây tăm đã sử dụng bên lề đường. Ðó là cách chơi của bọn nhà giàu, những tên có máu mặt. Biết bao nhiêu con gái nhà lành đã sa chân như tôi ? Có không ít bạn gái không vì cần tiền để bớt đi cái nghèo mà chỉ cần danh vọng để được lăng xê trở thành ca sĩ, người mẫu, diễn viên...phải nở đem "cái ngàn vàng"đánh đổi nó để mà có. Phải chịu nát ngọc tan vàng để có được cái mác mà mình mong ước. Có bao nhiêu cô gái sinh viên, học sinh, các cô nhan sắc miền quê cả những ca sĩ, người mẫu, diễn viên...vì cần tiền, vì đua đòị..đã trót đem thân làm bé, làm bồ nhí, làm gái baọ..cho những đại gia lắm bạc nhiều tiền, kẻ quyền cao chức trọng để một sớm một chiều sa cơ thất thế, bị đánh ghen, bị tạt át xít, bị bỏ rơi, bị sát hại nguyền rũa... !! Tôi sợ lắm !! Sợ mà vẫn lăn xả vào. Lòng tự ái không để tôi dừng lại. Xã hội nhiễu loạn đảo điên, đạo lý suy đồi đang chấp vào tôi đôi cánh để tiếp tục bay. Tôi quyết trả thù ông bằng mọi cách.
    Năm đại học thứ ba tôi đang dần dần bỏ rơi. Ðã trót sa cạm bẫy, thân tôi đâu còn gì để phải gìn vàng giữ ngọc. Cuộc sống vật chất trước mắt lung linh muôn màu sắc cám dỗ, thật quyến rũ thèm khát. Tôi tìm bạn trai, tập uống rượu, hút thuốc, thỉnh thoảng làm vài điếu cần sa cho quên sự đời. Ban ngày ôm mấy thằng con trai bụi đời mà tôi thích để ngủ vùi. Ðêm về thì đi vũ sexy, hầu bàn, chuốc rượu, đi lắc. làm gái bao, gái dù...hoặc nhập nhò vào những canh bạc đỏ đen...
    Tôi trả thù ông say sưa để cho ông biết rằng tôi không hẳn là kẻ chỉ biết dựa vào những tên nhà giàu, quyền thế như ông. Nhưng thực tế tôi càng trả thù ông tôi càng cảm thấy mình vẫn chịu nhiều thiệt thòi. Cứ thế tôi lao theo như chiếc xe tuột dốc. Ðến khi nhìn lại mình, cơ thể tôi héo hon, suy sụp, mất dần sinh lực.
    Ðến lúc tỉnh lại, tôi nghiệm ra rằng khi chưa có tiền thì bằng mọi cách để có tiền. Khi đã có tiền trong tay, có những thứ mình không mua được bằng tiền. Suy nghĩ cho tôi thấy hãy sống những gì tôi đang có trong tầm tay, nếu muốn vươn lên tôi phải thích nghi trong khả năng đang có.
    Tôi lại nhớ về mẹ. Tôi đang có sự hối hận. Tôi trở lại cố gắng học. Tôi đang sợ mẹ tôi hơn bao giờ hết. Tôi là đứa con gái hư của mẹ. Xin mẹ tha thứ. Con đã không ngờ con lại hư thân mất nết như thế này ! Cũng do từ đâu hả mẹ...!?

    Nguyễn Thế Hoàng

    #2
      Thanh Vân 08.07.2008 07:44:32 (permalink)
      Tìm Về Dĩ Vãng
       
       
       
      Vành Khuyên


      Tôi tên là Hà Tịnh Như. Có lẽ lúc có mang tôi, mẹ tôi mong một đưá con gái. Hay lúc đó, cuộc đời mẹ tôi nhiều sóng gió, trôi nổi đến độ bà đặt tên tôi như vậy để mong cuộc đời mình được thanh tịnh, bình yên.

      Mẹ tôi không đẹp nhưng trong những tấm hình còn xót lại tôi giữ được, bao giờ trong hình bà cũng có cái nhìn rất là tự tin với đôi môi luôn cười mĩm, nhìn rất xa về phía trước.

      Mẹ tôi là nhà thơ tài tử, những bài thơ bà viết được bà ngoại tôi còn giữ đến giờ đưa cho tôi đọc. Trong đó bao giờ tôi cũng đọc thấy một hoài vọng cho một hạnh phúc vĩnh cữu, một mơ ước yêu và được thương yêu cho đến tận cùng.

      Tôi không may, mất mẹ khi mới hai tháng tuổi. Tôi cũng chẳng hề biết chính xác cha tôi là ai.

      Bác Hoan, mà bà ngoại vẫn nói là vị hôn phu chính thức của mẹ tôi xưa kia vẫn lui tới chăm sóc cho tôi. Ông sống một mình, xem tôi như con. Tôi từ nhỏ quen với cô độc, chỉ xem ông như người quen, một người quen rất đáng tin cậy, vì tôi biết, ông không phải là cha tôi. Sau ngày mẹ tôi mất, ông ở vậy, có khi là quá nhớ và hận mẹ tôi chăng?

      Tôi chưa bao giờ hỏi về mẹ tôi với ông. Tôi không muốn làm ông buồn, nhưng cuộc hành trình trở về dĩ vãng, với tôi ... là nguồn sống tôi đang có trong lúc này.

      Tôi đứng trước cổng trường Trung Học Sư Phạm số 53 Nguyễn Du Q 1 như địa chỉ đã ghi của bao nhiêu lá thư mẹ tôi nhận từ người đàn ông đã từng yêu mẹ tôi say đắm.

      Ông tên Hưng là người quản thủ thư viện của trường từ bao lâu nay. Trước khi về nước, tôi đã lục kiếm số phone để gọi về trường và được biết ông vẫn còn làm tại đây. Dường như có điều gì đó thiêng liêng lắm ở ngôi trường này giữa mẹ tôi và ông. Hai người không cùng học ở đó, nhưng trước khi xa nhau, đây là điểm hẹn gặp của họ chăng ...mà trong lá thư nào họ cũng nhắc đến cho tôi cái hình ảnh thật rõ về ngôi trường này đến không ngờ khi nó đang hiển hiện trước mặt.

      Chào bác, cho con hỏi có bác Hưng ở đây không?

      Người dàn ông cao ráo, tóc đã điểm bạc, hạ đôi kiếng, đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi " Tôi đây , Hưng , cậu kiếm có chuyện chi ? " rồi ông tiếp ..." Cậu trông không phải người ở đây mà nói tiếng Việt rành quá hở "

      "Bác khoẻ hông? " Con là Hà Tịnh Như con trai của bà Bích Nga, bác không lạ gì tên mẹ con chứ ? "

      Tôi nhận ra một tia nhìn ưu ái từ ông sau câu nói đó của tôi. Một tia nhìn thân thiện nhưng tôi phân biệt được đó không phải là tia nhìn của một người cha với đứa con rơi. Cũng như với bác Hoan, tôi cũng nhận ra sự tin cẩn từ mình với người đàn ông này vô cùng.

      p Ông dìu tôi ra sân, giọng cố ngăn xúc động," Tôi, cậu ra Hồ Con Rùa ngồi, nơi tôi và mẹ cậu hay gặp mỗi chiều. Có lẽ những gì về Bích Nga tôi đã cất vào vùng quá khứ, nay cậu muốn gợi lại, mình ra đó nhé ..."

      Tôi về ngôi trường cũ thăm anh
      Ngôi trường tôi chưa bao giờ tới
      Trong mơ chỉ thấy anh đứng đợi
      Dang rộng tay ôm tôi vào lòng.

      Anh ơi có phải là chờ mong
      Lồng chặt trong bao niềm thương nhớ
      Vây kín trong xúc cảm đợi chờ
      Giúp ta có được ngày hôm nay

      Gặp lần này chẳng tay trong tay
      Chỉ có đôi mắt còn trung thực
      Tôi nhìn rõ cả những bức rức
      Tự đáy lòng anh đó anh ơi

      Anh sợ dã bỏ tôi chơi vơi
      Không anh, tôi vẫn đứng bên đời
      Dù dầm mưa, dãi gió , nắng phơi
      Tôi vẫn sống như chưa từng sống

      Tôi vẫn sống với bao hy vọng
      Có một ngày về đến bên anh
      Hay chết đi làm ngọn gió lành
      Thổi quanh anh tình yêu dịu mát

      Gió có thể thổi anh đến ngạt
      Ðể biết tình vẫn thắm trong tôi
      Ðể tin tình yêu tôi muôn đời
      Mãi bên anh và của anh đó

      Trái tim tôi giờ vẫn bỏ ngỏ
      Trái tim anh cửa khóa chặt rồi
      Nên đôi ta hai ngã chia đôi
      Phía trước hai con dường xa thẳm

      Về đây tôi đã vượt vạn dặm
      Chỉ một ly xa cách trái tim anh
      Không sao tôi hiểu rõ ngọn ngành
      Một ly cũng là một khoảng cách

      Giữa anh và tôi giờ là dấu gạch
      Chẳng nối liền cũng chẳng cách xa
      Nên tình tôi dù có đậm đà
      Anh không hiểu, chẳng bao giờ hiểu

      Người yêu tôi thật là không thiếu
      Tình cho anh vẫn trọn anh ơi
      Yêu là chi, là khổ cả đời
      Phải vậy không anh? Người tình cũ?

      Tôi đưa bài thơ của mẹ tôi cho ông đọc. Mắt người đàn ông ngấn lệ, môi ông bậm lại dù không chặt, nhưng tôi đủ hiểu ông đang cố ngăn lại những xúc cảm ông mình có. Ðã quá lâu rồi, ít nhất là trước mặt tôi ... ông cố không lộ ra nhiều lắm cho lần đầu tiên gặp gỡ.

      Giọng ông run run ... Ông bắt đầu kể ...
      Chúng tôi chia tay nhau đêm hôm trước khi mẹ cậu ra đi chính thức. Ngày đó, thật đau lòng, tôi có nói mẹ cậu về nhà tôi sống, cơm cháo có nhau, xin mẹ cậu đừng đi, vì tôi hiểu nếu xa nhau, không biết đến bao giờ mới gặp lại. Dù mẹ cậu hẹn với tôi ba năm sau sẽ về. Tôi sống nhờ người anh trai để đi học thời gian ấy. Nhà chúng tôi là một mái tranh dựng tạm nơi khu đất Văn Thánh. Mẹ cậu từ chối ở lại, tôi không lạ nên đành gạt nước mắt tiễn đi, biết làm sao hơn.

      Chúng tôi liên lạc đều lắm trong ba năm đầu, mỗi tuần một lá thư . Tôi lang bạc nay đây mai đó sống nhờ bạn bè, ở đậu nhà từng người một thời gian. Tuy có điều chỗ làm này, dù bao sóng gió, bao lần thay đổi, tôi vẫn không rời xa, vì đây là nơi duy nhất tôi nghĩ sẽ được gặp lại mẹ cậu, dù chỉ qua thư từ.

      Một thời gian sau đó, tôi và mẹ cậu không liên lạc, cũng do xa mặt cách lòng thôi, chứ tôi hiểu mẹ cậu yêu thương tôi lắm. Thời gian này , tôi buồn, uống rượu, rồi có người khác, có lẽ mẹ cậu cảm được.

      Mẹ cậu khi viết lại thư cho tôi thì tôi sắp đám cưới với vợ tôi bây giờ. Tuy vậy tôi vẫn mong mẹ cậu về cho tôi gặp lại, mọi cái dều có thể thay đổi, nhưng tự ái, mẹ cậu tự ái cao lắm, chửi tôi và thề không bao giờ gặp lại tôi nữa

      Tôi biết mình lầm lẫn, nhưng mẹ cậu không về nữa, thì làm sao tôi có lý do hoãn lại đám cưới. Tôi cũng mang ơn vợ tôi, người đã cho tôi sống lại những ngày có ý nghĩa, lôi tôi ra khỏi cuộc sống vô vọng trong những cơn say.

      Một ngày mẹ cậu gọi điện cho tôi, báo ngày giờ đến của chuyến bay về lại. Tôi cùng một người bạn ra phi trường chờ đến gần sáng mới về chẳng thấy bóng mẹ cậu đâu . Sau đó thì được mẹ cậu báo, phi trường thành phố ngày mẹ cậu đi đóng băng, máy bay không bay ra khỏi được nên mẹ cậu không kịp đến nơi máy bay chuyển tiếp để về đúng chuyến.

      Sau đó ba ngày, mẹ cậu và tôi gặp nhau tại trường này. Mẹ cậu cho tôi chỉ có một buổi sáng, lạnh lùng và chỉ muốn lấy lại những kỷ vật hồi còn bé tôi giữ dùm mà thôi.

      Tôi không còn nghe gì từ mẹ cậu từ ngày ấy.

      Sau này qua người bạn chung, tôi mới biết chuyện mẹ cậu bị băng huyết và đã mất sau hai tháng sanh cậu.

      Ba cậu có về cùng với cậu không?
      Tôi ngơ ngẩn nghe tiếng ông Hưng ngừng lại .
      Tôi nghe mình trả lời " Không ! " Trong tôi chữ không tôi trả lời cho chính tôi và cho bác Hưng; bác Hưng không phải là ba tôi, không tôi không có ba ... không .... mẹ tôi tại sao lại phải chịu đánh mất người mình thương yêu nhất khi bà vẫn còn cơ hội.

      Có lẽ mọi việc như vẫn còn rất mới trong ông Hưng như ngày hôm qua hay sao mà gặp tôi, những lời nói của ông dù vội vàng, nhưng rất rõ về những điều đã xảy ra. Ðiều nữa là dù ông nói ông đã cất hết vào vùng dĩ vãng, nhưng
      " Tôi còn nhiều thư của mẹ cậu ngay hộc bàn trong sở, cậu cất dùm tôi nhé. Sau này tôi già chết đi, tôi không muốn ai giữ những kỷ niệm ấy của chúng tôi ... "
      Tôi trầm ngâm, lẳng lặng bước theo chân ông về lại trường.
      Tôi bỗng nhớ mẹ vô cùng, thương mẹ và chính trong lúc này tôi nhận ra nữa cuộc hành trình này tôi làm là vì bà.
      Tay tôi run run cầm lấy tất cả những kỷ vật của mẹ tôi từ ông, mẹ tôi còn một bài thơ nữa viết về ông, tôi nhận ra vì vẫn là hình ảnh tại ngôi trường này.

      Tôi đưa cho ông mạnh dạn như có cái gì đó đổi trao. Tôi hy vọng bài thơ này trong lòng ông còn quý hơn tất cả những gì ông đã trao cho tôi .

      Ta về giữa vùng trời xanh, nắng ấm
      Chim hót vui, gió mát thổi vờn quanh
      Lưu luyến chi quãng đời không ngọt lành
      Anh đứng đó, nhưng sao mà xa quá

      Khi tạm biệt, dù không là gỗ dá
      Nước mắt đâu sao buồn chẳng còn rơi
      Ta mất anh như mất nửa cuộc đời
      Nửa còn lại cũng không còn nắm lấy

      Thế là hết đời còn gì nữa vậy
      Những cuộc vui, suốt sáng, với thâu đêm
      Những vòng tay, dù xao xuyến , êm đềm
      Sao quên được, vòng tay anh ngày ấy.

      Tôi đi giữa thành phố nơi mẹ tôi từng có bao nhiêu kỷ niệm, ôm ấp một hạnh phúc trọn vẹn, nhất là ước mơ về một mái ấm gia đình nho nhỏ, nơi văn thơ là cái hồn duy nhất mẹ tôi tin sẽ truyền lại dược cho con cái của mình.

      Bà ngoại tôi kể trước kia mẹ tôi có sinh hoạt tại Câu Lạc Bộ Văn Thơ của Nhà Văn Hóa Q 1. Ðó cũng là nơi gặp gỡ những người sáng tác trẻ, được rèn và được huấn luyện trong các trại sáng tác họ tổ chức hàng tháng. Qua đó họ mong duy trì lại được những nét chấm phá của lịch sử xã hội mà các tác giả trẻ này ghi lại được qua ngòi bút của mình. Nghe đâu mẹ tôi đã từng là thành viên tích cực lắm của CLB này, nhưng sau đó bà đã bỏ và không buồn viết thêm chữ nào một thời gian dài cho tới ngày ra đi luôn.

      Tôi lần mò hỏi thăm để tới dược nơi sinh hoạt của CLB ấy. Lúc tôi đến, vài người trong phòng đang trang hoàng cho đêm ra mắt tập thơ Tình sau trại sáng tác hè năm đó. Một người đàn ông tóc đã điểm sương thấy tôi lớ ngớ lại hỏi " Cậu tìm ai ? " " Dạ không chỉ đứng xem bác. Bác sinh hoạt tại CLB này lâu chưa ? " " Khá lâu rồi cậu , có chuyện chi không ? " Bác rành hết những người tham gia từ những ngày đầu không? " " Cũng vài người hay trò chuyện thôi, làm sao nhớ hết " ... Tôi tần ngần, thật mong khi nói tên mẹ mình ra ông này sẽ nhận ra được, nhưng tôi sợ mình thất vọng. Tôi nhìn quanh , " Cậu còn hỏi gì nữa không ? " " Dạ cám ơn Bác "

      Ông rút ra từ túi áo tấm card có tên ông
      Hoàng Thế Nhân
      Chủ nhiệm CLB Thơ Văn

      đưa cho tôi trên đó có địa chỉ email và số điện thoại, ông nói thay lời tạm biệt " Cậu chắc là yêu văn thơ lắm, có thời gian liên lạc với tôi, biết thêm chi tiết về CLB nhé "

      Tôi cầm tấm card trên tay, quay trở ra, tôi lang thang tiếp trên đường phố Sàigòn, qua các phòng triển lãm tranh ảnh của các họa sĩ trẻ có, tên tuổi có ... ước gì trong cuộc hành trình này tôi đang đi với mẹ tôi ... ước gì ....

      Trời Sài gòn hực nắng, nóng và hay mưa. Mưa, mưa đổ cũng bất chợt vô cùng. Mấy ngày ở đây, mỗi lần mưa tôi chạy, chỉ vài phút lại tạnh. Hiện giờ, đám mây mưa đang bay dần đến, tôi thả bộ vưà tới một quán cafe sang trọng có cửa kính nhìn vào thấy hay hay, tôi mở cửa bước vào trong, đợi mời vào bàn rồi thả nhẹ mình xuống ghế.

      " Anh đã hay trước, sẽ có, sẽ có một sáng đẹp trời.
      Sẽ có một sáng, một sáng không như bao ngày
      Ta không còn nồng ân ái, môi nhạt môi, hững hờ, dẫu xa nhau, dẫu xa nhau "

      Bài nhạc Pháp chuyển dịch qua lời Việt thành bài Anh Vẫn Biết qua giọng hát điêu luyện của Evis Phương, không hiểu sao làm tôi nhớ đến Bác Hoan, khi vưà nghe đến đoạn cuối

      "Anh vẫn biết, vẫn biết, đời anh chỉ yêu mình em, anh vẫn biết ..."

      Dù chẳng bao giờ tôi dám hỏi bác về chuyện tình giữa bác Hoan với mẹ tôi, nhưng cứ dựa vào cách đối xử của bác với tôi , tôi tin mẹ tôi rời xa bác vì lý do nào đó rất tế nhị . Còn ông, ông nghiêm nghị thật, nhưng tôi tin ông chấp nhận tất cả những gì mẹ tôi có, mẹ tôi làm, chấp nhận vô điều kiện đến độ mà giờ quanh ông vẫn chỉ là bóng ông, với tôi là người thân ông có duy nhất .

      Câu trả lời tôi đang đi tìm vẫn còn ẩn khuất, còn có ai cho tôi hỏi đâu ....

      Tôi đành lòng trở về và mong mỏi từ bác Hoan một sự thật, để tôi được biết nguồn cội của mình mà về ... mà hiểu và trân trọng sự có mặt của mình trong cuộc đời chứ không hẳn tôi chỉ là đứa con rơi, là nguyên nhân gãy đổ giữa mẹ tôi và bác Hoan ngày ấy ....

      Bác Hoan đi công tác xa chưa về khi tôi về lại Mỹ . Buồn quá, tôi dở cái rương cũ nơi bà ngoại tôi cất những bài thơ mẹ tôi đã từng làm hồi còn trẻ ...

      Một câu hỏi vẫn vơ trong lòng tôi là tại sao mẹ tôi đang sinh hoạt trong một môi trường bà ưu ái nhất, một CLB Thơ Văn mà lại bỏ ngang và không viết thêm bài nào từ dạo ấy . Cho đến ngày biết bác Hưng đã có vợ bà viết lại một vài bài thơ cho Bác Hưng mà thôi.

      Tôi dở từng trang, ngày viết không rõ, rìa giấy đã hoen ố nhưng những dòng chữ rất rõ ràng bên trong.

      Ðể lạc hồn ta tự phút nào
      Tuổi xanh một thuở đã hư hao
      Ðông đến mà lòng sao ấm quá
      Tự nhủ lòng mình. Ta yêu sao ?

      Yêu lắm dòng thơ chảy trong lòng
      Xua đi ngày buồn, những trống không
      Ðầy lại trong ta bao lưu luyến
      Chút gì xao động vẫn hằng mong ...

      Vui trọn người ơi phút giây này
      Tim hòa nhịp đập, tay cầm tay
      Mai đây đôi ngã ta chia cách
      Xin người nhớ mãi buổi hôm nay

      Những bài thơ nối tiếp cho tôi tin rằng, hẳn mẹ tôi đã yêu thầm ai đó trước khi rời bỏ sinh hoạt. Mà ai ? Và ai có thể là người biết được điều đó để tôi hỏi đây ....

      Thu vẫn đây mà, mây xám giăng
      Ðêm về, trời sáng nửa vầng trăng
      Lòng nghe ấm lại và xao xuyến
      Tình nghĩa với thơ hay chị Hằng ...

      Thơ họa nơi này, tri kỷ ai ?
      Vui nay, mai lại thấy u hoài
      Buồn vui có phải vì ta nhớ
      Phút kỷ niệm nào, đã chợt phai ..

      Xin tạ ơn anh một chút tình
      Họa dòng thơ lạ với tâm linh
      Mỗi từ, mỗi chữ như quyện lấy
      Cho em ánh sáng của niềm tin ...

      Mẹ tôi yêu thật rồi ... người này hẳn phải biết làm thơ mà mẹ tôi phục lắm.
      Trong cuộc đời con người chẳng dễ gì mà từ bỏ những ước mơ của mình nếu không có những trở lực ghê gớm mà họ tự thấy mình không vượt qua nổi.

      Nhưng những người cuối cùng đã vượt qua và sống trong sự thành đạt của ước mơ dù là trong tình yêu hay danh vọng hẳn phải hạnh phúc lắm ... còn mẹ tôi ....

      Mỗi độ Thu về tôi khát khao
      Nhớ người tôi mộng ,tôi chiêm bao
      Tỉnh dậy, tôi khóc sao mà nhớ
      Người ơi, giờ người ở chốn nào

      Mỗi độ Thu về lá vàng rơi
      Lòng tôi xao xuyến với chơi vơi
      Thu này, Thu trước ôi sao khác
      Khóc cuộc tình tan, tiễn nửa đời ...

      Mỗi độ Thu về nhớ nhung thêm
      Ngoài tươi, trong héo, tôi những đêm
      Bảo lòng cố quên, sao vẫn nhớ
      Tiếng buồn rơi mãi chẳng chịu êm

      Năm đó, ngoại tôi kể mẹ tôi mới ra phổ thông trung học, tấm lòng còn rộng mở cho những vui buồn của cuộc đời, mà cuối cùng sự rộng mở đó chỉ mang dến mẹ tôi một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

      Tôi chợt nhớ dến ông Nhân, người chủ nhiệm CLB với tấm card. Cầu mong sao từ ông, tôi có thể biết thêm về mẹ mình.

      Tôi mở máy, đánh vội vài dòng email đến ông.
      Thưa bác ,

      Cháu là người thanh niên có ghé qua CLB bữa trước. Xin bác cho cháu biết bác có biết một thành viên sinh hoạt nào tên Bích Nga không? Ðó là mẹ của cháu. Nếu bác biết, xin bác kể cho cháu nghe tất cả về mẹ cháu.
      Nếu được, cháu xin cám ơn bác nhiều lắm .
      Tịnh Như

      Lá thư gửi đi đã lâu, tôi chờ thư trả lời như hạn chờ mưa.

      Rồi một ngày , tôi hồi hộp mở một lá thư mà tôi chờ đợi từ bác Nhân.

      Như, con của bố,

      Bố yêu mẹ con khi mẹ mới rời phổ thông trung học. Lúc đó bố đang ly thân với người vợ hiện tại. Bà ngoại không cho phép bố quen mẹ nên mẹ phải xa bố.

      Sau đó vì các anh chị của con bố trở lại với cuộc sống hôn nhân.

      Bố biết mẹ con yêu người khác, và khi từ Mỹ về, thất vọng với người đó, mẹ tìm bố ở CLB , mẹ con và bố đã bên nhau một ngày nhớ lại kỷ niệm xưa và có con.

      Một năm sau từ người quen bố biết mẹ mất sau khi sanh nhưng không chắc là con của bố hay không.

      Nay bố tin con là của bố, viết thêm cho bố biết nhé.

      Hoàng Thế Nhân .

      Nước mắt tôi đã rơi từ lúc nào. Bác Hoan muốn là cha đẻ của tôi trên giấy tờ và tiếp tục hôn nhân với mẹ nhưng mẹ tôi đã vì tự ái mà khước từ.

      Tôi tìm ra cha mình và thấy an ủi cho mẹ tôi khi những người đàn ông đều dành cho mẹ tôi một tình yêu thương chân thật.

      Ðiều đó khi biết được còn làm tôi vui gấp trăm lần cái việc tôi biết cha mình là ai.

      Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mẹ, và tôi hiểu ra tại sao tôi lại có cái tên như tôi đang có Hà Tịnh Như.

      Vành Khuyên

      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9