cổ xứ ...
hoàng hôn nhoè cổ xứ... lá rơi chấm vai gầy nhịp tim dài trên phố vương chiều hương tóc mây
đường về quên hồi ức lặng lẽ giấu nắng vàng đoá môi hồng e ấp bên hồ khói sương tan
chờ ai không hẹn ước thời gian vỡ vội vàng dáng người hằn in bóng chuyến xe dài mênh mang
ai chiều nay chợt nhớ lên tiếng gọi ngàn năm giọt thuỷ tinh oà vỡ tan nỗi buồn xa xăm....
Bài thơ có hồn lắm, khá gợi cảm. lâu lâu rồi tôi mớ đọc được một bài thơ có hồn như thế này. nhưng cho góp ý một chút. Câu "Chuyến xe dài mênh mang" nghe chừng không ổn lắm. Chuyến xe dài. chữ dài đã hàm chỉ một không gian một chiều gắn với từ mênh mang hàm chỉ một không gian ba chiều
Câu cuối Giọt thủy tinh vỡ òa
Tan nỗi buồn xa xăm
Nghe qua có thể cảm giác hay nhưng chỉ cần lắng lại một chút thì thấy ngay là không ổn. Giọt thủy tinh vỡ òa là nguyên nhân của tan nỗi buồn nhưng hai cái này chẳng có gì gắn kết với nhau cả. Nên dùng một hình tượng khác để người đọc có thể liên tưởng gắn kết hai câu này lại với nhau thì bài thơ sẽ hay hơn
Có tự ái không đấy anh bạn? Chúc bạn làm được nhiều bài thơ có hồn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: