Chuyện tình của tôi
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 32 bài trong đề mục
cohangxomsaigon 09.07.2008 02:04:13 (permalink)




Trái tim


Trái tim ♥ mình cũng màu đỏ và cũng như một ai đó nói rằng "trái tim ♥ 4 ngăn để một ngăn dành cho gia đình và người thân, một ngăn dành cho bạn bè, một ngăn dành cho sự nghiệp, và ngăn còn lại dành cho tình yêu" ♥.

Cám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết yêu thương để mình cảm được tình thân của gia đình và người thân. Trái tim ♥ cho mình biết gia đình quan trọng đến thế nào, trái tim ♥ cho mình biết mình là ai trên thế giới mênh mông rộng lớn này, trái tim ♥ cho mình biết dù đi đến đâu, dù mình trở thành thế nào đi chăng nữa mình vẫn luôn là mình khi ở bên gia đình.

Cám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết nhận ra được những người bạn chân chính. Trái tim ♥ cho mình biết kết bạn thì dễ nhưng giữ được tình bạn lại rất khó, trái tim ♥ cho mình biết trân trọng những tình cảm của những người bạn, trái tim ♥ cho mình biết cách để mang lại nụ cười cho bạn bè, trái tim ♥ cho mình biết mình nên ở bên bạn bè khi họ cần. ám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết yêu.

Trái tim ♥ cho mình biết mình bỗng một ngày trở nên khó hiểu, lúc vui, lúc buồn, lúc cáu giận một cách vu vơ, và rồi một ngày trái tim ♥ cho mình biết góc phần tư trong trái tim ♥ mình đã trót mang bóng hình của một người khác. Cám ơn trái tim ♥ đã dạy cho mình tính kiên trì phấn đấu. Trái tim ♥ dạy cho mình cách làm thế nào để xây dựng nền tảng cho sự nghiệp tương lai. Trái tim♥ không dạy mình cách làm giàu nhanh chóng mà dạy mình cách đi từng bước vững chắc để tiến đến tương lai, trái tim ♥ dạy cho mình cách tiếp nhận kiến thức để thấy rằng mình làm việc không phải vì tiền mà là bắt đồng tiền làm việc cho mình.

Cám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết hờn ghen và đố kị. Trái tim ♥ cho mình biết mình mong muốn được bằng người nọ người kia, biết không hài lòng khi bị chê bai, biết suy nghĩ khi không được như mình mong muốn, và để rồi trái tim ♥ cho mình biết mình thật ngốc ngếch khi phí phạm thời gian để suy nghĩ mấy điều vớ vẩn bởi là chính mình cũng đã tuyệt lắm rồi.

Cám ơn trái tim ♥ một ngày đã cho mình biết tha thứ ♥ dạy mình hờn ghen để rồi dạy mình tha thứ. Trái tim ♥ bất chợt cho mình nhận ra rằng bao dung với người khác chính là bao dung với chính mình. Trái tim ♥ dạy cho mình cách lấy cảm giác hận thù, ghen ghét để đổi lấy cảm giác hạnh phúc, thảnh thơi. Và cám ơn trái tim ♥ vì đã cho mình biết trên thế giới không ai là người hoàn hảo, tiêu chuẩn của người hoàn hảo là ở vô cực mà điểm đó thì không thể xác định trên trục số. Mình cũng vậy, sẽ chẳng bao giờ là người hoàn hảo.

Nhưng trái tim ♥ ơi ♥ hãy dạy cho mình cách biết cách thể hiện sự quan tâm đến những người mình yêu quý. ♥ Hãy dạy cho mình cách để không vô tình làm buồn những người xung quanh mình; ♥ Hãy dạy cho mình cách dám nói thật những điều trong lòng mình nghĩ. Mình không hoàn hảo và trái tim ♥ cũng không hoàn hảo nhưng cảm ơn trái tim ♥ vì đơn giản một điều: trái tim ♥ là của chính mình và của riêng mình.



#1
    cohangxomsaigon 09.07.2008 02:16:11 (permalink)



    Mùa xuân tình yêu của anh mãi mãi ở lại!


    Anh yêu, vậy là 5 mùa xuân chúng ta có nhau. Một nhưng cũng đủ để em hiểu rằng cuộc đời này thật sự có ý nghĩa khi em có anh song hành.

    5 năm, em có đủ thời gian để chiêm nghiệm thế nào là hạnh phúc của một gia đình dù niềm hạnh phúc đó không chỉ có thảm hoa mà còn có nỗi buồn thậm chí là giằng xé cả trong nghĩ suy.

    Mùa xuân đầu tiên, tình yêu đối với em tràn ngập niềm chiến thắng, em đã có anh trong đời. Đó là chiến thắng được ranh giới giàu nghèo vốn đã từng định kiến cố hữu trong suy nghĩ của bố mẹ. Trong con mắt người đời, em trở thành một cô gái dũng cảm dám từ bỏ sang giàu để bước xuống sự nghèo khổ. Em cũng đã chiến thắng một cách vẻ vang trước thành kiến của bố mẹ về một cô gái thành thị tiểu thư khuê các nấu cơm chẳng chín quét nhà chẳng nên. Và có lẽ chiến thắng cơ bản nhất là em đã đẩy lùi được tất cả các cô gái trên đời để trong mắt anh em là một và chỉ một mà thôi. Ngày vu quy, em bỏ váy áo cưới trắng muốt như một công chúa để chỉ diện một chiếc áo dài màu hồng sánh vai cùng anh trên đường quê đất đỏ. Một đám cưới giản dị đến mức bạn bè thành phố về dự kháo nhau rằng không bằng một bữa sinh nhật của em trước đây. Họ cũng bảo rằng không thể hiểu được tình yêu là thứ gì mà khiến người ta có những phút giây điên rồ đến như thế.

    Mùa xuân thứ hai, em bắt đầu hiểu được thế nào là hạnh phúc của một gia đình. Với em, trong những khoảnh khắc ấy nó chỉ được gói gọn trong hai chữ hy sinh. Điều đầu tiên em cảm nhận được sau một năm say trong mật ngọt của tình yêu là một thực tế để tồn tại một gia đình giống như bao gia đình khác. Tình yêu không chỉ đơn thuần mang màu hồng thuần khiết như màu áo cưới ban đầu. Em đã không thể thuyết phục được anh ra ở riêng để có được hẳn một tổ ấm chỉ riêng có hai chúng mình. Điều đó có nghĩa là mọi dự định của cuộc sống sau này của em hoàn toàn thay đổi. Nó không còn la một ngôi nhà đẹp được xây bằng tiền của bố mẹ em cho, trong đó đầy đủ tiện nghi không khác gì thành phố. Em chỉ ngày hai buổi làm cô giáo trường làng rồi lo cơm nước chờ anh cũng sau một ngày lên lớp trở về. Thế giới chỉ có anh và em, bài vở, trường lớp và học sinh. Tất cả những thứ ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

    Anh nói rằng anh là con cả trong gia đình nên còn phải lo cho các em đỡ cha mẹ già, rằng anh không thể ích kỷ hưởng sự sung sướng một mình trong khi người thân vẫn còn lam lũ. Thế là thay vì một ngôi nhà riêng em lại phải sống cùng anh trong một ngôi nhà nhỏ mà có đến tận gần chục con người trong đó. Bao nhiêu quần áo thời trang, giày dép cao guốc nhọn nằm gần như mốc trong tủ vì hình như em không có lấy một thời điểm thích hợp để mặc chúng. Thay vì cùng anh nghỉ ngơi sau một ngày lên lớp mệt mỏi, em lại phải cùng ra đồng phụ mọi người. Bỗng nhiên em trở nên nhem nhuốc, và quê mùa hơn bao giờ hết. Mệt mỏi và có cái gì xen kẽ nỗi chán nản dâng trào mỗi khi em nghĩ về thế giới của mình trước kia. Nhưng thật lạ dẫu vất vả, chán nản như thế nhưng trong em chưa bao giờ xuất hiện một ý nghĩ là sẽ từ bỏ cuộc sống này. Hình như sau những nỗi niềm ấy, anh luôn bên em giúp cho em hiểu rằng hạnh phúc muốn được vẹn toàn nó cũng cần sự hy sinh trong đó.

    Mùa xuân thứ ba, em là mẹ. Đây là thời gian em mang trong mình nhiều nỗi niềm buồn vui lẫn lộn. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao ngày đó bố mẹ lại nhất quyết cản trở tình yêu của chúng mình. Em cũng đã thấm thía tại sao trước đây bố mẹ anh luôn phản đối cô dâu tiểu thư khuê các như em. Đơn giản chỉ một điều rằng bố mẹ anh cũng như em đều không muốn con mình phải khổ. Thật lạ dẫu sinh con ra trong nghèo khó hay sang giàu thì các bậc làm cha mẹ đều mong muốn con mình có được cuộc sống sung sướng an nhàn. Niềm hạnh phúc khi có con bên mình và tình yêu không bao giờ đổi thay của anh đã làm cho em quên dần đi những vất vả lo toan của cuộc sống hàng ngày.

    Mùa xuân thứ tư, con ngày một dần lớn lên cũng đồng nghĩa với những khó khăn mới ra đời. Anh từ chối mọi sự giúp đỡ từ bố mẹ em. Anh vẫn nhẹ nhàng an ủi em rằng một ngày nào đó anh sẽ tự tay xây dựng cho mẹ con em một ngôi nhà bằng chính sức của mình, rằng anh muốn làm một người chồng người bố thật xứng đáng với vợ và con. Thật lòng từ trong sâu thẳm đôi khi em cảm thấy mệt mỏi đến cùng kiệt và buồn vì sự sĩ diện hão của anh. Nhưng anh đã dần dần làm vơi đi nỗi niềm ấy khi luôn sát cánh bên em, làm cho em hiểu rằng trong cuộc chiến này em không hề đơn độc.

    Mùa xuân thứ năm. Giờ thì em đã đàng hoàng là một cô dâu trưởng mẫu mực đảm đang, một chị dâu được em chồng kính nể và một cô giáo điển hình tốt của trường. Thật lòng khi nhìn lại thành quả của ngày hôm nay, em không khỏi ngạc nhiên với chính bản thân mình. Tại sao từ một cô tiểu thư khuê các em lại có thể từ bỏ mọi thứ để rồi làm nên được những điều kỳ diệu như thế. Tất cả là nhờ anh đấy, một nửa cuộc đời của em ạ. Em đã không hề cảm thấy nuối tiếc khi phải rời xa bồn tắm sang trọng, những tiệm gội đầu xa xỉ để tắm trong một nhà tắm đơn giản do anh làm nên. Trong đó, em được chính tay anh dội từng gáo nước lá thơm để gội đầu. Hạnh phúc chỉ giản đơn thế thôi nhưng đã làm cho em mãn nguyện.

    Bây giờ em cũng đã có một ngôi nhà do chính công sức của mình góp dựng lên. Dẫu ngôi nhà ấy không được như ngôi nhà ngôi nhà mà người đời hằng mong ước. Nhưng ở đây em đã có đủ mọi thứ em cần. Đó là một mái ấm êm đềm cùng một tình yêu thánh thiện đầy sự hy sinh cho nhau. Mùa xuân lại về, mùa xuân sẽ lại ra đi nhưng em biết trong tim mình mùa xuân tình yêu của anh sẽ mãi mãi ở lại.
    #2
      cohangxomsaigon 09.07.2008 02:19:58 (permalink)



      Ngôi nhà của Trinh



      Có lẽ rồi sau ta cũng đi qua
      Một cánh cửa nao lòng trong truyện "Tuyết"
      Tiếng chuông rung và con mèo Ackhip
      Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong?
      Xa xôi sao!... thời thơ ấu sau lưng! (1)

      Ngẫm ra cuộc đời này thật kỳ lạ, khi em lật những trang truyện ngắn của Pauxtopxki - những câu văn cứ ngân lên như tiếng chiếc phong linh góc nhà rung rinh trước gió. Em cũng không biết nữa. Có thể nào ta tìm thấy giữa thế gian này một Tachiana và một Nhicolai như được sinh ra để gặp mặt nhau trong sự tình cờ của số phận. Có bao giờ ta biết ở tỉnh lị xa xôi nào tồn tại một căn nhà nhỏ bằng gỗ, nơi bậu cửa treo chiếc chuông cứ gióng lên những hồi lanh lảnh mỗi khi có tay người chạm tới, một chiếc dương cầm cũ kỹ lung linh dưới ánh nến giưã đêm khuya, âm thanh dịu dàng của bản nhạc "Trên những bờ Tổ Quốc xa xôi" lướt nhẹ vào bóng tối và gợi mở những tình cảm trìu mến, âu yếm nhất. Con mèo Ackhip già nua nằm lim dim mắt ngủ ngoan lành trên chiếc đi văng. Những tia lửa tí tách nhảy nhót lẫn với tiếng ấm Xamôva reo trong bếp lò. Ngoài trời, tuyết đã nở hoa trắng xoá bên ô cửa sổ. Đêm rất dài và rất sâu?

      Có bao giờ em nói với anh ước mơ về một ngôi nhà như thế. Mùa đông? em ngồi trước lò sưới đan cho anh chiếc áo len, thỉnh thoảng lại cúi xuống quyển sách nhỏ nhẩm thầm những dòng chữ thú vị. Ngoài trời, hơi lạnh của cơn gió mùa luồn qua những tàng cây xào xạc đập khe khẽ vào khung cửa sổ của chúng mình, em nghe trong gió tiếng thầm thì những câu chuyện cổ tích kể về một tình yêu chung thuỷ, tình yêu của những người sinh ra là để dành cho nhau.

      Anh thấy em có lãng mạn quá không khi đem lòng tin vào những câu chuyện huyền thoại, đem tình yêu gắn với sự sắp đặt tình cờ mà hữu ý của cuộc đời này - một cuộc đời công bằng, hào hiệp, biết lắng nghe và hiểu thấu. Đôi khi vẫn nhủ cõi thực tại không phải bao giờ cũng rực lên màu đỏ thắm của những cánh buồm, đôi khi bàn tay bất ngờ chạm vào bề mặt thô nhám, khắc nghiệt, chạm vào những cạnh sắc của đời sống. Thế mà em vẫn hằng tin và vẫn hy vọng?

      Ngẫm ra cuộc đời này thật kỳ lạ và bất ngờ, như cuộc gặp gỡ thoáng qua của chàng trai và cô gái trong một công viên nhỏ lúc chiều tà. Dưới bóng râm của những cây tiêu huyền, người thiếu nữ tay ôm quyển sách bứơc chầm chậm về phía ngày tàn, bỏ lại sau lưng ánh nhìn lạ lẫm và khắc khoải của người con trai chưa hề quen biết. Cơn gió biển thổi về đảo Crưm những hơi mát trong trẻo và dịu dàng, có phải tình yêu đầu đời vừa mới lướt qua? Cho dù Tachiana không là cô gái chiều nào đi dưới bóng những cây tiêu huyền râm mát nhưng số phận đã sắp đặt nàng và Nhicolai gặp gỡ, đã ban cho hai người tình yêu ngay cả khi họ chưa hề quen biết nhau. Và đó chính là điêù kỳ diệu của cuộc sống.

      Những lúc một mình trên phố, em hay để tâm thức đi hoang và suy nghĩ những nghĩ suy hết sức vẩn vơ. Có lẽ ở đâu đó trên thế giới này còn một người mai sau sẽ mang đến cho em nụ cười, sẽ cho em hiểu thế nào là một tình yêu chung thuỷ, tình yêu của những người sinh ra là để dành cho nhau?

      Gấp lại những trang truyện ngắn của Pauxtopxki - những câu văn sâu như tiếng phong linh bất ngờ rơi oà vào ngọn gió báo hiệu một cơn giông mùa hè, những câu văn phả lên mùi thơm của chiếc lá liễu hoàn diệp nằm lâu dưới lớp băng trong vắt. Có bao giờ ta tìm thấy giữa thế gian này một chuyện tình đẹp như trong truyện "Tuyết", có khi nào ta chợt bắt gặp ngôi nhà bé nhỏ với khung cửa sổ ngập đầy hoa trắng rơi và ánh lửa đỏ tí tách hắt ra từ chiếc lò sưởi giữa một đêm mùa đông rất dài và rất sâu?

      Nhưng anh biết không, bây giờ vẫn đang là một ngày hè và em chỉ có mong muốn được như người thiếu nữ kia, tay cầm quyển sách nhỏ đi về phía ngày nắng tắt, bỏ lại sau lưng ánh nhìn lạ lẫm, khắc khoải của một tình yêu ngẫu hứng vừa vụt qua trong cuộc đời.

      Toronto Canada 06
      #3
        cohangxomsaigon 09.07.2008 02:27:32 (permalink)



        Sương Đêm



        Đêm đầy sương. Em nhìn những dáng cây xa xôi nhập nhòa trong thung lũng xa đầy sương trắng mà nhớ anh da diết. Em thích đi trong sương, thích nghe từng hạt nước li ti thấm trên mi mắt nằng nặng nhưng không phải là đêm nay. Bởi vì nghĩa gì đâu khi em đi trong đêm mà không có anh? Có nghĩa gì đâu khi tóc em ướt mèm mà chẳng ai xót xa? Đêm trở lạnh. Em thèm bàn tay nóng ấm, em thèm cái cảm giác an tòan, được anh che chở khi ngồi xe anh rong ruổi các ngõ đường. Vậy mà bây giờ tất cả đã quá xa, tất cả còn lại trong em chỉ là tiếc nuối. Em biết anh hay nông nổi, em ích kỷ, em dỗi hờn và em đỏng đảnh. Còn anh là cả một bầu trời kiêu hãnh và tự ái ngập tràn. Thế là ta mất nhau. Anh đâu biết rằng ngày ấy em chỉ chờ anh một lời, phải, chỉ một lời thôi, em sẽ mở tung lồng ngực để đặt vào bàn tay nóng bỏng của anh trái tim em tràn ngập yêu thương. Nhưng anh im lặng và em cũng yên lặng để bây giờ em ngồi nhìn sương trắng nghe làn mi nằng nặng mà đâu phải vì sương.

        Đã có lúc em tưởng như em chẳng còn gì để sống khi em mất anh. Nhưng rồi em vẫn sống, chỉ khác là em sống như cơn gió âm thầm thổi hanh hao qua các con đường quen thuộc, nâng niu từng kỷ niệm để thấy mình ngày một nhẹ tênh. Hàng ngày em vẫn là nghĩa vụ của em, vẫn nói, vẫn cười, nhưng em không còn là em của hôm qua. Em không còn hờn dỗi, cũng chẳng còn đỏng đảnh, chanh chua. Em ngày nay vô vị và nhạt nhẽo. Và có lúc nào đó anh bắt gặp em trên đường anh đừng ngạc nhiên bởi cái vẻ nghiêm nghị thái quá của em, bởi em chỉ thật sự là em khi em có anh.

        Trước mắt em sương càng lúc càng dày, ánh đèn vàng sậm nhòa nhoẹt cố ngoi mình ra khỏi sương nhưng không được, trông tội nghiệp như một vùng ký ức của em. Em đã cố quên anh nhưng xung quanh em đầy ắp hình ảnh của anh, kỷ niệm về anh. Nó làm em xót xa khi em ở một mình như đêm nay. Và trái tim em thổn thức khi chạm vào một điều rất thật: Em mất anh, thật như lần đầu tiên em biết yêu anh. Em đã từng là con bé hoài nghi, phản đối mãnh liệt cái quan niệm "falling in love at the first sign" cho tới khi em bắt gặp ánh mắt anh, ánh mắt đã làm em thay đổi hoàn toàn. Em tin anh, em tin vào tình yêu. Rồi thời gian cứ trôi, để đến một ngày em nhận ra hạnh phúc mong manh như sương đêm và cũng buồn như sương đêm làm mắt em đẫm ướt. Em không biết bây giờ anh ở đâu và anh có còn nghĩ đến em không. Nhưng dù sao đi nữa anh cũng đã cho em một khoảng trời hạnh phúc, cho dù là hạnh phúc mong manh.

        Em không muốn khóc hoài cho kỷ niệm nhưng kỷ niệm lại khó quên. Và em biết trên suốt quãng đường tháng năm còn lại, em sẽ giữ mãi tình yêu đầu tiên ấy, cho dù ngày mai sương đêm sẽ tan đi.


        #4
          cohangxomsaigon 09.07.2008 02:32:16 (permalink)



          Chỉ còn là kỷ niệm



          Đến bây giờ cũng không biết là người trong mơ hay anh của thực tế nữa. Tất cả trong em lẫn lộn, chỉ có những kỷ niệm là bất diệt.

          Khi chúng ta nhìn thấy nhau lần đầu tiên, em thấy anh cười thật tươi và em chú ý đến anh. Bỗng nhiên em thấy ngượng, dù em chưa biết anh là ai và có lẽ anh cũng vậy. Anh mặc giản dị, với áo sơ mi xanh da trời trong quần jean xanh, trông anh rất đàn ông. Đôi mắt nghiêm nghị, lạnh lùng, tuy nhiên khi cười thì thật hiền.

          Em cũng ngốc ghê, một khi gặp anh dưới vườn em lại xấu hổ quay đi, còn anh thì chỉ nhìn em cười. Anh tặng em bông hoa mà anh vừa hái được dưới vườn với nụ cười làm mềm lòng người nhận. Anh hỏi: Tên em là gì vậy cô bé? Em, tên của một loài hoa. Anh khen tên em đẹp. Em biết anh chỉ nói dối em thôi. Trời tối rồi em phải về đây và em cũng đói nữa. Anh còn cố với theo em để níu em lại. Em không ở lại được lâu. Đêm đó, em không sao nhắm mắt. Cứ trằn trọc hoài.

          Hôm sau, gặp anh thì anh mải mê với công việc và làm như không có em ở đó. Em thấy hụt hẫng. Nhưng em và anh chỉ là người khách qua đường, em làm gì có quyền nhỉ? Anh hỏi "em có thể giúp tôi được không". Em đâu dám từ chối. Đó là nhiệm vụ của em. Anh bảo anh không thể để lề thẳng được. Biết rồi lại còn hỏi. Anh khôn thế, muốn nói chuyện với người ta lại thích lòng vòng. Ấy vậy em vẫn cùng computer trò chuyện với anh. May không ai biết được.

          Buổi trưa, anh nói muốn gặp riêng em để trò chuyện và cho em địa chỉ. Em sợ. Nhưng tính tò mò trỗi dậy khiến em ra nơi anh hẹn. Em mơ mộng quá, không quen biết gì, tự nhiên lại? Em chỉ mơ hồ điều đó, nhưng không nghĩ là sẽ? Khi gặp anh, em cứ lúng túng hoài chẳng biết làm gì. Anh nói em ngồi xuống ghế đá anh muốn nói chuyện với em. Anh nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh như thiêu đốt trái tim em và anh nói anh yêu em, yêu từ khi nhìn thấy em, rằng anh? Trong giây phút, em chưa kịp hiểu hết những gì anh nói, anh ôm em bằng đôi tay rắn chắc của anh và hôn em. Bất ngờ làm em bối rối, lúc đó người em run lên, trời đất quay cuồng.

          Anh biết vậy hay sao ấy, anh lại kéo em vào lòng ôm em chặt hơn và em không biết không biết gì nữa ngoài anh và nụ hôn cháy bỏng không bao giờ tắt của anh. Anh có như vậy không anh? Lần đầu tiên em như vậy đó. Buồn cười anh nhỉ? Em xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thời gian như dừng lại. Không gian ngừng trôi. Chỉ có tiếng của trái tim thổn thức vang lên rồi hoà cùng nhịp đập. Nhanh quá và tự nhiên em sợ, bởi giờ em biết là em cũng đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Đúng là duyên số anh nhỉ.

          Bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt. Nhiều lúc em tự hỏi không biết mình có quá dễ dãi không? Em, cô gái luôn tìm phiêu lưu trong những mơ mộng viển vông, anh người đàn ông đầy kinh nghiệm. Thế mà chúng ta đã sóng bước bên nhau dưới tán lá cây xanh um và nắng vàng rực rỡ. Bầu trời như cao hơn, trong hơn và tất cả chúng đã chứng kiến? Trong vòng tay anh, em cảm giác được che chở, được yêu thương. Em thấy mình hạnh phúc vô cùng. Anh hỏi em có thích anh không? Em biết trả lời thế nào. Gió nhẹ nhàng thổi tóc em bay. Tóc em rối bù. Anh vén tóc em lên và dịu dàng đặt lên môi em nụ hôn nồng nàn da diết.

          Chúng mình ngồi ở phòng anh ngắm sóng nước Hồ Tây và thả cho những suy nghĩ tự do bay lượn. Giá mà em lớn hơn chút nữa và anh là? thì em sẽ không bao giờ xa anh. Đó chỉ là điều ước và không bao giờ có thực. Giờ thì em biết thế nào là tình yêu. Anh chính là người dạy em đó. Bắt đền anh đấy. Tự dưng em không được như xưa. Tứng làn sóng lăn tăn bồng bềnh khiến em cũng chao đảo như nó. Anh luôn muốn em trả lời "vì sao em thích anh". Khó trả lời lắm. Đơn giản, em thích, có vậy thôi.

          Anh chỉ nịnh em. Anh bảo em đẹp, anh nhớ em? Em biết là anh nói dối. Nhưng em vẫn thấy sung sướng vì có một người đàn ông đánh lừa em như vậy. "Em không tin điều đó đâu". Để làm chứng cho lòng anh, anh đặt lên môi em những nụ hôn nồng cháy để phạt em vì nói bậy.

          Chia tay nhau, anh nói em phải viết thư cho anh? Nhưng sao anh lại không viết cho em. Anh đã quên em thật rồi? Quên đi những khoảnh khắc êm đềm mà chúng ta đã có được. Giữa thành phố Paris tráng lệ, liệu có lúc nào đó anh chợt nhớ là đã từng có em? Em biết anh sẽ chóng quên em. Em bảo anh vậy mà anh không chịu tin. Anh bảo anh không thể quên em. Em biết con trai thường như vậy? Chờ anh, mình em cô đơn, em nhớ anh biết nhường nào, nhớ đôi môi đam mê của anh, nhớ bàn tay ấm áp và giọng nói của anh. Nhớ hết và không quên gì cả. Sao anh bất chợt đến, đánh thức con tim em dậy nhen nhóm lên ngọn lửa để rồi khi nó bùng lên cháy sáng thì anh lại bỏ ra đi.

          Anh là người trong mơ của em nay thành hiện thực, hay là người thực đã thấy trong giấc mơ em. Dù là gì thì anh vẫn là người con trai đầu tiên đem lại cho em vị ngọt của tình yêu.

          #5
            cohangxomsaigon 09.07.2008 15:45:09 (permalink)



            Tôi phải làm gì, khi trái tim vẫn thổn thức gọi tên anh..


            Tôi viết những dòng này khi lòng tôi ðang thực sự rối bời. Tôi cô ðõn, chán nản và chỉ muốn khóc... Tôi yêu anh từ thuở tuổi 28, khi trái tim tôi non nớt tựa trang giấy trắng. Lần ðầu quen anh, nhịp tim tôi rung ðộng, những rung ðộng ðầu ðời cứ sống mãi trong tôi ngỡ như mới ngày hôm qua ðây, dẫu rằng tất cả ðã thuộc về quá khứ của 3 nãm về trước.
            Tình yêu của chúng tôi ðẹp như những trang thõ, bạn bè tôi ðứa nào cũng ganh tị và thầm ao ước. Thời gian cứ thế trôi ði và tình yêu của chúng tôi thêu dệt nên từ những phong thư, những cuộc chuyện trò qua ðiện thoại hay những lần online? dẫu rằng chúng tôi cách xa nhau bởi hai khoảng trời Canada - USA
            Tôi hạnh phúc biết bao khi có anh, tất cả những gì anh dành cho tôi ðều trở nên rất ðỗi thân thưõng. Ngày yêu anh, tôi như một ðứa trẻ. Anh luôn lắng nghe và dịu dàng với tôi. Chẳng hiểu vì sao, từ lúc yêu anh tôi trở nên ngoan hiền hơn bao giờ hết? Tên của tôi ðã bắt ðầu ðược nằm trong danh sách tuyên dương. Rồi tôi "nổi tiếng" bởi nhiều giải thưởng. Dường như anh ðã truyền cho tôi một sức mạnh mãnh liệt, ðể tôi không còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát của ngày hôm qua?
            Anh là con trai ðã có vợ. Ðó cũng chính là lý do khiến gia ðình tôi ngãn cấm khi hay tin tôi yêu anh. Chị tôi dọạ sẽ "từ" tôi nếu như tôi không rời xa anh. Nhưng tôi sinh ra vốn là một ðứa bướng bỉnh, tôi mặc kệ những lời rãn ðe, những mang chửi? Tôi cứ yêu anh, cứ nhớ anh và cứ mong anh?
            Theo dòng thời gian trôi, tôi và anh hai ðứa lại chung nhau một lời ước hẹn khi tôi quyết ðịnh qua Canada sống? Cứ tưởng rằng, ở cạnh anh tôi sẽ ðược chãm sóc và lo lắng cho anh. Nhưng không, những mặc cảm về một con bé thơ dại trong tôi khiến tôi có cảm giác mình không xứng ðôi với anh. Và rồi, giữa tôi và anh xảy ra những chuyện khó nói. Rồi tôi nhận ra nơi anh một sự ðổi thay? mà ðến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu ðược khi anh bảo với tôi rằng "anh không thể là người chung thủy?".
            Cuối cùng, ðiều không ngờ nhất ðối với tôi ðã xảy ra: Chia tay nhau, chúng tôi trở thành người lạ?
            Mới ðó mà cũng ðã ba nãm. Có lẽ anh ðã quên tôi, và cũng có thể anh ðã có một tình yêu mới? Còn riêng tôi, trái tim tôi vẫn vẹn nguyên bóng hình anh. Nhưng tôi không biết làm gì hơn, ngoài việc ngày ngày tôi đi làm và cầu chúc cho anh luôn ðược như anh muốn. Ðó cũng chính là niềm vui duy nhất của tôi? bởi tôi ðã cố quên anh nhưng không thể.
            Ðã bao lần tôi quyết ðịnh có bạn trai mới ðể có thể quên anh, nhưng rồi tôi lại càng nhớ anh nhiều hõn. Hiện tại tôi vẫn cô ðõn, vẫn muốn biết gặp ðược anh trên những con ðường phố mỗi ngày, và vẫn lắng nghe tin tức anh bây giờ ra sao vả cũng hằng mong ðược một lần gặp gỡ anh. Và bỗng nhiên tôi trở nên yêu Canada một cách lạ lùng, ðể rồi những câu về xứ Canada xoa dịu trái tim tôi, cứ mỗi lần tôi nhớ anh, mỗi lần tôi cảm giác anh ðang dõi theo bước chân tôi ði với tất cả thýõng yêu. Mỗi ngày trôi qua, tôi luôn khát khao ðôi bàn tay anh ðón lấy ðôi bàn tay nhỏ bé của tôi và dìu dắt tôi bước ði giữa dòng ðời xuôi ngược? Nhưng tất cả chỉ là ảo giác nõi trái tim tôi?
            Người ta thường bảo "tình yêu bắt ðầu bằng một nụ cười, sau ðó là một nụ hôn và kết thúc bằng một giọt nước mắt hay một cái ôm vĩnh cửu?". Tôi không muốn "giọt nước mắt" dành cho mối tình ðầu của mình bởi cuộc sống của tôi vốn ðã quá nhiều nước mắt? Nhưng tôi không biết phải làm gì ðây, ngay cả lúc này khi trái tim tôi luôn thổn thức gọi tên anh?

            #6
              cohangxomsaigon 09.07.2008 15:47:39 (permalink)



              Xin lỗi tình yêu, cho anh _người em chưa từng gặp mặt


              Thung lũng tình yêu 1 đêm thật buồn

              em đã ngồi đây ko biết bao lâu rồi _1 ngày _2 ngày _3 ngày .........hay lâu hơn nữa _em ko biết _tự huỷ hoại mình bên cái computer và những con chữ vô hồn .......ko còn cảm giác mệt mỏi nữa _2 mắt cũng ko díp lại như đêm đầu em thức nữa _tất cả nhoè đi rồi ........

              Anh thương yêu !

              em biết là anh chưa từng yêu em _nhưng xin cứ cho em gọi như thế _gọi bằng tất cả những dấu yêu trong lòng em _những thương mến mà em ko bao giờ dám nói với anh .......

              em biết là anh chưa từng yêu em _bởi chúng ta ở xa nhau quá _bởi những tâm sự trong lòng anh _em ko bao giờ hiểu hết _vì giữa chúng ta có những người khác nữa _hàng trăm hàng ngàn lí do để ko bao giờ em đến được với anh

              em biết là anh chưa từng yêu em _anh đã nói thế _anh nói rằng em đừng hy vọng gì cả _rằng anh sợ làm em buồn _nhưng anh ko thể sống dối lòng _rằng : anh ko thể quên được người con gái ấy .........tất cả những điều đó ........em đã nghe và mỉm cười _nhưng anh biết ko ? trong tim em nước mắt vẫn lăn tròn ......nhức nhối _có phaỉ vì xa k anh ????

              em biết là anh chưa từng yêu em _những lời động viên chỉ là vì tình bạn của chúng ta _những lời yêu thương chỉ là phút yếu lòng ......em nghĩ thế _bởi em biết trong tim anh là hình bóng 1 người con gái khác .......ko phải em .........

              anh biết ko ? đã bao lần em thức cùng đêm chỉ bởi vì em biết anh đang cô đơn và cần người san sẻ _thời gian đầu em gần như ngã khuỵ bởi ko quen _những đêm dài làm mắt em thâm quầng vì thiếu ngủ và mệt mỏi _nhưng em vui vì làm cho nụ cười nở trên môi anh

              anh biết ko ? em đã chờ anh ngay cả khi biết rằng anh ko online nữa _em viết những dòng tâm sự chỉ cho duy nhất mình anh thôi _những bài thơ _những dòng văn ngớ ngẩn _chỉ để cho 1 người ........là anh ..........nhưng anh đã có lúc nhầm tưởng em viết cho người đàn ông khác _em ko phản đối _là bởi em kiêu hãnh _là con gái mà anh .........

              anh biết ko ? em đã thay đổi nhiều kể từ ngày em gặp anh _những nhớ nhung khẽ nhen khi chiều buông xuống _những lúc giận hờn vu vơ rồi tự dỗ chính mình ..........những lúc ấy ko hề có anh ở bên .........chúng ta vẫn xa nhau như ngày đầu mới gặp

              anh biết ko ? anh là người duy nhất nhìn em khác với cái nhìn của những người bên cạnh _anh nhìn em với cả sự mạnh mẽ của 1 con nhỏ vốn ngông cuồng nhưng anh cũng biết cái phần yếu đuối nơi em .........đó là lí do tại sao em yêu anh _em yêu 1 người hiểu và biết chia sẻ với em

              ngày tháng vẫn trôi _em đã quen với việc thức đêm và anh cũng nguôi ngoai dần niềm thương nhớ về người xưa ấy _nhưng khi em quen được rồi thì anh ko online nữa _đã 3 ngày rồi _3 đêm rồi em ngồi lì ở đó _cái computer vô tình _vô tri _em đã khóc bao nhiêu _đã khóc vì ko còn thấy anh nữa ........

              ngày hôm nay anh online và nói với em những lời chua xót đó _anh lại nói rằng : anh ko yêu em _lại nói rằng ko muốn em buồn ...........tất cả đã nhoè đi trong nước mắt _..........em ko còn thấy anh nói nữa .........nhưng em biết mình phải làm gì ..........

              em xin lỗi vì ko thể yêu anh nhiều hơn nữa
              xin lỗi vì đã ko gặp anh khi chúng mình có thể
              xin lỗi vì tình em ko thể lấp đầy những khoảng trống trong anh
              xin lỗi vì em đã đến sau người ấy
              xin lỗi vì đã để anh biết rằng có 1 người rất yêu và nhớ anh thật nhiều
              xin lôĩ vì những vần thơ em vẫn day dứt mãi trong anh .........
              xin lỗi vì những gì em đã hứa mà ko kịp làm để anh vui
              và em xin lỗi vì ko thể yêu 1 người khác như anh mong muốn

              ngày mai _em sẽ mãi mãi offline _nhớ nhau ko anh ???nếu nhơ_hãy gọi tên em anh nhé !

              vĩnh biệt những dấu yêu chưa từng được đặt tên .......

              Xin đặt lên môi anh lần cuối nụ hôn nồng cháy và bỏng rát vì muộn phiền của một trái tim thổn thức.

              #7
                cohangxomsaigon 09.07.2008 15:51:21 (permalink)



                Có ai thế này không?


                Trời cho ta cái duyên được gặp nhau và trở thành những người bạn, người của sự chia sẻ, nhưng cũng có thể chính là người ðã lấy ði của ta niềm tin yêu vào cuộc sống...

                Trên trái ðất này, từng giây từng phút trôi qua ðều có hàng nghìn người ðang yêu nhau, hàng triệu người ðang nhớ ðến nhau, hàng tỉ người ðang ðau khổ vì nhau và hàng tỷ tỷ người ðang nghĩ ðến nhau? Trong ðó có em nghĩ ðến anh!

                Tất cả những người bạn của em chúng không ðủ dũng cảm ðể tin rằng một ðứa con gái khôn ngoan, sắt ðá như em lại ði "phải lòng" một người ðàn ông chỉ qua nói chuyện trên mạng như thế? Anh có phải là người ðàn ông ðầu tiên và duy nhất em biết qua mạng ðâu nhỉ? Trước anh, em từng nói chuyện với rất nhiều người. Có người cũng ðược ðến một tháng, có người thì chỉ một lần duy nhất.
                Ðôi khi em cũng muốn cho ði một vài cơ hội, cho ði những hy vọng, nhưng em chợt nhận ra bản thân mình chưa ðủ tự tin và khả nãng ðể biến những hy vọng ðó thành sự thật. Lại thôi. Kệ. Cái gì ðến sẽ ðến.

                Và anh ðã ðến. Ðúng là cuộc sống này có nhiều sự ngẫu nhiên. Nhưng có những sự ngẫu nhiên lại trở thành nỗi dằn vặt của cả một con người? Chúng ta ðã nói biết bao nhiêu là chuyện với nhau, anh nhỉ? Chuyện gì cũng có thể trở thành ðề tài cho chúng ta tranh luận. Có lẽ chưa bao giờ em lại nói chuyện nhiều ðến thế với một ngýời khác giới, xa lạ. Em chẳng biết anh là ai trong cái biển người bao la này.

                Em không biết mặt anh và anh cũng vậy. Chúng ta ðã chẳng gặp mặt nhau vì không muốn mất nhau, mất ði tình bạn này? Với em, có một người bạn như anh còn hõn là sống giữa một biển người mà mọi người biết nhau, nhớ mặt nhau, nhưng lại chẳng bao giờ hỏi thãm nhau. Em hiểu tìm được cho mình một người bạn ðúng nghĩa thật chẳng dễ dàng chút nào.

                Em ghét anh quá nhưng sao trong lòng lại thấy rất vui mới lạ chứ? Rồi anh không còn thường xuyên nhắn, gọi và nói chuyện với em nữa. Anh bận rộn, anh có nhiều mối quan tâm cần lo lắng khác. Em hiểu. Rồi anh bỗng bặt tin, anh "biến mất" nhanh giống hệt như khi anh ðến.

                Nhưng em ðã không làm gì cả. Em tôn trọng việc anh làm. Em chấp nhận mất ði người bạn, người có thể hiểu em khi mà cả thể giới này ngõ ngác không hiểu em, người có thể nói bất cứ chuyện gì với em khi chuyện gì cũng khiến em thấy nhạt nhẽo? Gần ba tháng không có anh làm bạn, em vẫn sống thật tốt và làm việc hết mình.

                Chúng ta chỉ như hai con thuyền vô tình va vào nhau sau ðợt sóng. Anh vẫn là anh. Sống cuộc sống của anh, không có em trong một phút giây nào của ý nghĩ. Không có những "kỷ niệm". Không có những thói quen. Cuộc sống của anh không bao giờ hiện diện em. Sáng sáng, trưa trưa, tối tối bao ý nghĩ rồ dại của em anh cũng không bao giờ biết?

                Ừ, thôi, em sẽ không nghĩ về anh nữa. Anh là người ðàn ông trời sinh ra ðể không bao giờ thuộc về em cả, anh nhỉ? Ðây là lần cuối cùng em nghĩ ðến anh, em hứa! Em chẳng có ai ðể vứt những ý nghĩ này ra khỏi ðầu nữa cả. Em sẽ sống thật tốt như những ngày ðã qua không anh và như em từng sống. Anh cũng thế nhé!

                Cầu mong anh gặp được nửa thật sự của anh! Cầu mong người con gái ấy sẽ nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều. Không như em chỉ biết nghĩ ðến anh?

                Ừh ðúng vậy! On this earth, no one can give you both key and door, except yourself
                #8
                  cohangxomsaigon 09.07.2008 15:53:25 (permalink)



                  Sao em yêu anh lại khổ đến thế hở anh ?


                  Anh có hiểu vì sao? Em vừa đọc được một câu chuyện, câu chuyện về một người khác, không phải chuyện chúng mình, nhưng nó đủ làm em quyết định một điều mà trước đó em không bao giờ có đủ can đảm để làm, và sau đó chắc cũng không thể đủ sức để thực hiện được nó. Em đã nói lời chia tay với anh trong lúc em đang yêu anh mê đắm nhất, nhớ anh điên cuồng nhất, tâm hồn em đang mở rộng nhất. Anh có hiểu vì sao?
                  Đó không phải là một bài viết về hôn nhân gia đình bình thường, đó thực ra là một câu chuyện, câu chuyện làm cho em nhói đau khi nghĩ đến một người đàn bà khác, một thiếu nữ khác trong cuộc sống đa chiều và phức tạp của một người đàn ông. Người ta có thể yêu nhiều người đàn bà cùng một lúc, cũng có thể cùng lúc chia tay tất cả, để rồi lại hăm hở bắt đầu một vòng quay mới, những cuộc yêu đương mới đầy cảm hứng... Người ta có mỏi mệt không, trong cuộc kiếm tìm, chinh phục và "buông lơi" của mình?
                  Em không ảo tưởng về tình yêu, cũng không khắt khe với nó theo những quan niệm truyền thống. Nhưng khi gặp anh, đã có lúc em hy vọng tình yêu là một điều gì đó thật đẹp, thật đặc biệt... Cho đến khi câu chuyện kia ám ảnh em về một "dị bản" quá tầm thường.
                  Giá như em không yêu anh nhiều đến thế.
                  #9
                    cohangxomsaigon 18.07.2008 16:24:15 (permalink)
                    Tình đầu mối tình online của tôi


                    Hàng đêm, hàng đêm cô bé lắng nghe chàng trai tâm sự ...về niềm vui và cả những nỗi đau sâu thẳm trong tim của chàng ....
                    Rồi từng đêm , từng đêm cô bé chờ đợi chàng online để được chia sẻ, an ủi chàng ....
                    Một ngày họ đã điên thoại cho nhau ...rất lâu ...rất lâu ..." Em cúp máy trước đi, anh không làm được việc đó !" _ Chàng nói vậy . Cô bé cúp máy mà trong lòng trào dâng lên một nỗi buồn như vừa đánh mất một cái gì đó thật quý giá. Như vừa để chàng tuột khỏi tầm tay ...

                    Năm tháng dần trôi và họ đã ...yêu nhau .Một tình yêu thực sự _cô bé tin là như vậy!...Những lần gặp nhau họ mong ước biết bao ...ước gì giữa họ không phải la sự ngăn cách của màn hình vi tính lạnh lẽo vô cảm. Họ khao khát được ở bên nhau ..." Em nhớ anh nhiều lắm! __ Anh cũng vậy em à! " ...

                    Năm tháng dần trôi ... chàng trai ...có lẽ đã quá mệt mỏi vì mối tình online nên chàng đã thưa dần những cuộc hẹn. Cô bé chờ đợi mỏi mòn và đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt .

                    Năm tháng vẫn không ngừng trôi ...một ngày nào đó họ không còn gặp nhau thường xuyên nữa không biết được niềm vui, nỗi buồn của nhau nữa...họ đã mất nhau NHẸ NHÀNG như vậy đó có lẽ không cần đến một lời chia tay , một lời oán trách nào cả .Trước mặt họ bây giờ là cái nick quen thuộc dấu yêu một thời và tấm hình chụp wcam của nhau .

                    Có một ngày nào đó họ gặp nhau trên đường phố thung lũng hoa vàng đông người ...có lẽ họ lặng nhìn nhau một hồi ( Vì đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau bằng xương, bằng thịt ngoài đời ) lặng nhìn nhau nuốt dòng lệ vào tim , rồi bước tiếp ...2 người sẽ lại hòa vào dòng người đông đúc trên phố phường ...


                    hic hic vừa viết đến đây thì lại nghe thấy bài hát quen thuộc :

                    Ước gì !!!!!!!!!!!!!!!!


                    "Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng
                    Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát !

                    Ưóc gì anh ở đây giờ này , ước gì anh cùng em chuyện trò, cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình .

                    Em đã biết cô đơn là thế mỗi khi cách xa anh .
                    Từng đàn chim cuối chân trời biếc tìm nơi bình yên

                    Ước gì anh ở đây giờ này , ước gì em được nghe giọng cười ,
                    và hơi ấm đã bao ngày wa mình luôn sát vai kề !

                    Em xa anh đã bao ngày rồi nghe như tháng năm ngừng trôi
                    Đi xa em nhớ anh thật nhiều , này người
                    Người yêu em hỡi ! ước gì em đã ko lỡ lời ,

                    Ước gì ta đừng có giận hờn .
                    Để giờ đây cô đơn vắng tênh , đời em đã vắng anh rồi
                    Ước gì cho thời gian trở lại , ước gì em gặp anh một lần ,
                    em sẽ nói em luôn nhớ anh , và em chỉ có anh thôi

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2008 16:27:27 bởi cohangxomsaigon >
                    #10
                      cohangxomsaigon 18.07.2008 16:28:42 (permalink)



                      GỞI NGƯỜI TÔI YÊU


                      Anh yêu thương!

                      Thời gian cứ dần trôi qua, em ngồi đây đếm từng chiếc lá thu rơi, đếm từng giọt mưa rơi, giọt ngắn giọt dài cứ mãi tuôn rơi mà sao những kỷ niệm vui buồn vẫn còn quanh quẩn đâu đây, thời gian trôi đi quá mau như để chạy trốn kỷ niệm của chúng mình ,nhưng em thấy thời gian trôi đi hoài và đi mãi mà những kỷ niệm vẫn không phai mờ nổi. để con tim em phải đau nhói khi những kỷ niệm ấy bất chợt về bên em...

                      Anh!

                      Hôm nay trời mưa hoài không dứt những hạt mưa nặng trĩu cứ vô tình rơi hoài, từng hạt mưa nhỏ xuống như từng giọt nước mắt em tuôn rơi, trong lòng em như nghe thổn thưc những nỗi nhớ về anh, làm cho đôi mi lại muốn mờ nhạt bởi hai dòng lệ đang trực để chờ rơi xuống, đâu đây vài chú chim lạc loài trong mưa như không có chỗ trú để dừng chân, chúng tung cánh bay trên bầu trời thật hồn nhiên và thoải mái, em thầm ước mình có đôi cánh như những chú chim kia để được bay đi tìm hoài bão và ước vọng của mình.

                      Ngày tháng và thời gian cứ làm em phải xa anh mãi, những lá thư anh gửi cho em, em còn cất thật kỹ như thể sợ chúng chạy trốn, sợ phải xa anh mãi mãi, những lời anh nói với em như vẫn còn im đậm đâu đây trong con tim nhỏ bé này, và như thể sợ những lời ấy vượt mất ra ngoài con tim không tầm với.

                      Anh yêu!

                      Chắc gì anh thấu hiểu được sự nhung nhớ về anh ngày đêm của em, đôi khi em tự hỏi mình đã yêu anh từ bao giờ và tại sao lại yêu anh tha thiết đến vậy??? Nhưng suy nghĩ hoài vẫn không tìm ra được đáp số cho mình, để rồi cuối cùng em vẫn phải chờ đợi trong trăm thương ngàn nhớ về anh?

                      Anh yêu! Em nhớ anh thật nhiều!

                      Xa anh từ đó đến nay
                      Vẫn nguyên nỗi nhớ tháng ngày chắt chiu
                      Người buồn cảnh cũng đìu hiu
                      Góp thương, góp nhớ chiều chiều gửi mây...
                      #11
                        cohangxomsaigon 18.07.2008 16:32:03 (permalink)



                        Những ngày để quên anh!, viết cho anh




                        Khi anh rời xa em thì cuộc sống này đối với em chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Anh đã bỏ lại em và những ước mơ chúng ta còn chưa hoàn thành,tất cả những gì em trao anh giờ chẳng cònn ý nghĩa,anh đi mà không nói năng.

                        Ở dưới tấm mồ ấy chôn đi hình hài người tôi yêu dấu,đã kéo nửa hồn tôi xuống đó.Anh đã đi nhưng kỉ niệm để lại cho tôi , anh đã không biết rằng tôi không thể quên anh để chuẩn bị cho cuộc tình mới ,mối tình đầu tan trong mây khói ,nửa trái tim son này đã ko còn.

                        Tất cả đều như một giấc mơ dài,khi tỉnh dậy thì chỉ còn những gioịt nước mắt va một nỗi buồn mênh mang...........................Và rồi đây tàn dư của cơn bão trong giấc mơ vẫn còn sót lại.

                        Anh đến !
                        Khi tôi tuổi trăng tròn
                        Khi tôi có trái tim non nớt
                        Khi bắt đầu biết
                        lâng lâng cảm xúc đầu đời
                        Và rồi
                        Anh đi !
                        Khi tôi bắt đầu bước
                        Vào cuộc sống con người
                        Khi hiểu được tình yêu chân thực
                        để lại những kỉ niệm đẹp đẽ
                        Anh đi mà như còn ở đó
                        nhưng ko nói năng
                        Chỉ đúng nhìn
                        tôi bước vào đời
                        hình ảnh đo còn vương mãi trong tim
                        Để đời tôi
                        Có thêm vị sống
                        Tấm mồ đó chôn đi kỉ niệm
                        Chôn đi hình hài người tôi yêu dấu
                        Anh kéo nửa hồn tôi xuống đó
                        Giọt nước mắt rơi trên gò má
                        Nỗi xót xa ,mất đi nửa trái tim son!
                        #12
                          cohangxomsaigon 18.07.2008 16:34:35 (permalink)



                          Kết thúc, ....người phải ra đi là em....


                          " Thành phố đã về khuya ,từng dòng người lướt qua ,cuộc sống vẫn trôi theo cùng năm tháng,những vì sao lấp lánh nhìn tất cả thánh thiện.cuộc sống sẽ không bất công với những ai sống hết lòng vì nó.Nỗi đau ,dằn vặt nào rồi cũng qua đi,ngày hạnh phúc rồi sẽ đến. Tình yêu cũ ra đi,tình yêu mới lại đến ,là năm tháng hư vô.Chỉ có tình yêu đính thực là ở lại mãi mãi.....là không bao giờ chết.
                          Em dấu đi những giọt nước mắt ,thay vào đó là nụ cười thật tươi để bên cạnh người em yêu ,sống hết mình bằng tình yêu đầu đời mà em đã có ,bỏ qua những ánh mắt tò mò ,lời nói dị nghị..Em không muốn những giây phút cuối là sự xót xa ,dè dặn.
                          Em ngơ ngác ,đau nhói khi nhận ra anh va em cách xa chia tay đi mà trong tim em hình ảnh anh vẫn luôn hiện rõ.
                          Em nghĩ mình có thể chịu đựng được tất cả, chỉ cần có tình yêu., Anh đau khi thấy em buồn ,thiệt thòi về tình cảm ,sự tình cảm Anh không chịu đựng được cái cảm giác sẽ không mang đến hạnh phúc cho em.Cuộc sống này không muốn cho em được ở bên anh .Xung quanh cuộc sống của hai người còn biết bao nhiêu điều.....Em ra đi ,có lẽ Anh sẽ không còn đau đớn như thế nữa , anh sẽ thanh thản hơn ,em sè không còn là gắng nặng,vì hạnh phúc của amj cũng chính là hạnh phúc của em.....
                          Em tự nhủ mình sẽ sống thật hạnh phúc.sẽ luôn mỉm cười,và mong rằng ở phương xa người em yêu cũng vậy.
                          Em sẽ luôn ở bên anh ,nhưng với một tư cách khác ,như ngày xưa.... cái ngày chỉ có tiếng cười và những ánh mắt tháng thiện. Có lẽ như vậy đã là quá đủ cho em và anh rồi. Em biết mình không được tham lam hơn nữa....
                          Hàng đêm em vẫn luôn cầu mong cho anh mãi được hạnh phúc. Bên một người.......không phải là em !...."
                          #13
                            cohangxomsaigon 18.07.2008 16:40:39 (permalink)




                            Em là gì giữa bề bộn ðời anh?

                            Sự tình cờ của số phận mang em ðến bên anh. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng biết từ bao giờ em và anh gắn bó với nhau bằng những tình cảm không gọi ðuợc bằng tên. Luôn luôn anh ở bên em những khi em cần có ai ðó bên cạnh, luôn luôn anh mang tới cho em nụ cười những khi em ðau buồn nhất, luôn luôn là anh, chỉ là anh thôi trong tim em. Chúng ta ðã có biết bao kỷ niệm yêu thuõng bên nhau, ðã có biết bao những ngày hạnh phúc. Em tự hỏi vì sao trái tim em luôn lửi nhịp khi nhìn anh cuời, nghe anh nói. Tự hỏi vì sao chúng ta có thể chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nửi buồn, sao chúng ta có thể hiểu nhau dễ dàng ðến thế ? Sao suốt thời thiếu nữ em cứ mải mê ði tìm mà không gặp ðuợc ai nhu anh cả, ðến khi mình gặp nhau thì em lại không thể tiến thêm một buớc nào về phía anh, em chỉ dám ðứng lại một chử, vui suớng hạnh phúc có anh trong ðời và ðau khổ vì chẳng thể nào nói với anh lời yêu thuõng mà em mang trong tim bao ngày. Yêu dấu õi, em là gì giữa bề bộn ðời anh ? Còn anh nữa, em biết gọi anh là gì ðây ? Em gọi anh là bạn yêu dấu ? Là anh trai ? Hay là gì khác ? Anh là nguời em yêu thuõng, nguời bạn thân ái, ngýời anh hiểu biết,nguời... trong tim. Anh là tất cả. Nhung với anh em là gì sao anh không nói ? Xin một lần, chỉ một lần nói tiếng yêu thuõng... yêu dấu õi ___




                             
                            #14
                              cohangxomsaigon 18.07.2008 16:43:22 (permalink)



                              Cảm xúc ngọt ngào  




                              P. ơi! Không hiểu sao mà bây giờ em cảm thấy nhớ anh đến như vậy? Anh, một người mà em chỉ mới biết qua mạng, chỉ trao đổi với nhau qua những lần online , Phone . Nếu nói em đã yêu anh thì thật là đơn giản và buồn cười quá phải không? Em cảm thấy một cảm xúc thật mãnh liệt mỗi khi nghĩ đến anh.Yêu? Không! Rất yêu? Cũng chưa đủ, còn hơn thế nữa nhưng chắc có lẻ vốn từ của nhân loại chưa đủ để có thể diễn đạt được điều này.
                              Với mọi người chắc có lẻ không ai có thể tin vào điều này, cũng đúng thôi vì ai lại có thể yêu một người mà mình chưa từng gặp gỡ và như vậy thì làm gì có sự đồng cảm để mà yêu chứ? Nhưng em có lý do để tin vào tình cảm của mình, tuy chưa được gặp mặt trực tiếp anh nhưng em có thể hiểu được anh qua những gì anh tâm sự và chia sẽ trong những suy nghĩ, những nỗi buồn, sự lo toan trong cuộc sống vội vã nơi đất khách? và còn nhiều, nhiều nữa. Em cũng biết xung quanh anh có nhiều người sẵn sàng chia sẽ cùng anh trong cuộc sống, sẵn sàng là điểm tựa cho anh mỗi lúc anh buồn, điều em thực sự mong muốn đó là trở thành người bạn của anh, chỉ của riêng anh!
                              Dù rằng hiện tại em vẫn chưa làm được gì cho anh, chưa thể thực hiện cái ước mơ mà chúng ta đang vẽ ra trước mắt, chỉ biết phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn để giấc mơ trở thành hiện thực. Em mong sao thời gian trôi qua thật nhanh để chúng ta được ở bên nhau mãi mãi.....
                              Có đôi lúc em muốn nói cho anh hiểu rằng tình cảm em dành cho anh nó không còn đơn thuần nữa, có lẽ nó là tình yêu mất rồi.
                              Em không hiểu vì vô tình hay cố ý mà có lúc anh hỏi là muốn biết rõ tình cảm của em giành cho anh là gì? nhưng cũng có lúc thì anh làm căng thẳng với em mỗi khi em muốn nói rõ, những lúc như vậy khiến em không thể nói lên được tâm tư sâu thẳm của mình cho anh hiểu
                              Bây giờ em chỉ biết một điều em thực sự rất yêu anh, yêu bằng cả trái tim và sự chân thành mà em có!
                              Em mong biết bao một cơ hội để có thể tay trong tay nói với anh điều này. Em sẽ xiết chặt tay anh và nói rằng "Em yêu anh!", em sẽ ôm anh thật chặt để nói cho anh nghe rõ hơn là "Em rất yêu anh!" và em sẽ ôm chặt anh hơn một chút nữa để anh có thể nghe được rằng trái tim của em cũng nói như thế với trái tim của anh. Và một điều nữa là vì chính em cũng muốn được nghe anh nói là "Vâng, anh đã nghe thấy những gì em nói"
                              Còn ngay bây giờ thì em rất nhớ anh! nhớ anh nhiều lắm G@u M@p à!...
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 32 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9