Chuyện tình của tôi
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 32 bài trong đề mục
cohangxomsaigon 18.07.2008 16:46:08 (permalink)
ANH !
 
 
Điện thoại reo một giọng nói quen thuôc cất lên "alo". Giọng tôi ngẹn lại
- Chiều nay anh rảnh không ?
- Không chiều nay anh bận có việc gì không ?
- Em muốn gặp anh
- Để tối thứ hai nhé.
Gác điện thoại xuống. Tôi cảm thấy có gì đó đăng đắng nơi cổ họng. Đã bao ngày quen nhau và bây giờ? trên đường về cô suy nghĩ miên man. Về nhà, tôi nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà như nhìn một vật gì đó vô hình vậy. Tôi thấy có gì đó lăn trên má nong nóng và ran rát, mắt tôi vẫn không rời khỏi trần nhà. Cửa phòng mở,tôi vội lau nhanh nước mắt? Thứ bảy,chủ nhật và rồi thứ hai cũng đã đến. Tối. 7h30 có tiếng gọi ngoài cửa. Tôi ra mở cửa, anh lạnh lùng. Hai đứa đi uống nước. Cũng như mọi khi anh luôn pha thức uống cho tôi. Không gian dường như tỉnh lặng hơn. Bỗng anh nói :" em hãy quên anh đi nhé". Tim tôi dường như thắt lại. Tôi mím chặt môi, nuốt nước mắt vào lòng.Tôi cố giữ bình tĩnh nói chuyện với anh. Và thế là anh và tôi đã không còn chung lối?
Chiều thứ bảy. Nóng. Thành phố đông nghẹt người. Tôi chạy vòng quanh thành phố, chạy qua những nơi tôi và anh đã từng đến. Những kỷ niệm lại hiện dần về. Tôi đến chiếc bàn trống duy nhất đặt gần cửa sổ. Tôi nhìn ra cửa sổ nhấm nháp từng muỗng cafe đắng có pha một chút ngọt ngào của sữa. Tôi liếc mắt nhìn quanh. Từng đôi, từng đôi ngồi nhỏ to tâm sự. Và tôi cũng đã có một thời như thế, tôi bỗng nhớ anh da diết. Rồi từ ngày đó không thấy anh liên lạc nữa. Tôi không khóc nhưng tôi thấy xót xa. Tiếng nhạc trong quán vang lên trong làm lòng tôi thổn thức, tôi càng nhớ đến anh nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa. Lòng tôi quặn thắt theo từng lời điệp khúc?.
Một buổi chiều? Tôi tình cờ gặp lại anh nhưng anh không thấy tôi. Tôi lặng người nhìn theo đến khi bóng anh khuất. Rồi tôi tự hỏi người đó là ai, quan trọng với anh thế nào nhưng sao anh có thể trả lời điện thoại với tôi một cách hờ hững chỉ vì người đó sao. Có lẻ từ nay tôi vĩnh viễn mất anh, nước mắt tôi cũng không còn nữa. Từng bước, từng bước? và như thế tôi đã đi hết con đường. Gió thổi nhè nhẹ,lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả. Vừa đi tôi vừa thì thầm "Tôi đi tìm cái nửa của riêng tôi. Nhưng mãi tìm đến bây giờ chẳng thấy. Nửa của tôi ơi anh là ai vậy?."


#16
    cohangxomsaigon 18.07.2008 16:48:10 (permalink)



    Vương vấn tình đầu



    Mưa phùn. Gió bấc. Cơn gió mang cái lạnh đầu mùa tràn về, rét buốt. Nhanh quá, mới đó đã một năm. Một năm anh xa em, một năm không có anh bên cạnh, một năm để con tim mình già nua, cằn cỗi. Không hiểu sao mỗi độ đông về em lại mê mải đi tìm, tìm lại một chút gì đó xa xăm... hư ảo... Vô tình em thấy mình lại lang thang trên con đường hoa tím ngày xưa, con đường mà một năm về trước em và anh thường đi dạo. Kỷ niệm chợt ùa về, em nghe lòng mình quặn lên vừa bồi hồi dằn dỗi, vừa cay đắng xót xa...

    Ngày ấy, em đến với anh thoạt đầu chỉ là tình bạn và theo năm tháng tình bạn đó lớn dần, biến thành một thứ tình cảm mà mỗi lúc một dâng cao, ngập tràn trong tim em. Em đã yêu và được yêu đó là điều hạnh phúc phải không anh. Những lúc đi bên anh, em cảm thấy mình được che chở, có đôi lúc trong em còn ánh lên niềm tự hào.

    Anh có dáng người dong dỏng, mái tóc đen mượt, khóe miệng rất duyên lúc nào cũng tươi cười, hóm hĩnh. Và đôi mắt, anh nhớ không, em thường bảo em say mê anh bởi cặp mắt vừa thông minh, vừa đa cảm chứa đầy những ẩn số của tình yêu, những ẩn số mà cho đến bây giờ em vẫn chưa thể giải nổi. Lúc đó - anh biết không - em cứ ngỡ mình đã tìm được một người con trai, để suốt đời được anh lo lắng, yêu thương, nhưng nào ngờ...

    Tình yêu đến với em như một vườn hồng rực rỡ, tràn ngập ánh nắng ấm áp. Em tưởng anh dành cho em những tình cảm chân thành, nồng nàn, tha thiết nhất. Em đã cho phép con tim mình xao xuyến, rung động trước một tình yêu mà em cho là đẹp nhất. Em đã tin tưởng anh như tin chính bản thân mình, luôn hướng về anh với những điều tốt đẹp. Vậy mà, đổi lại em được cái gì nhỉ? Phải chăng chính vì em quá ngây thơ, khờ dại tin tưởng vào lời nói mật ngọt của anh, hay tại vì em quá yêu anh để rồi khi nhận ra sự thật thì đã muộn màng.

    Ngày đó, khi bạn bè rỉ tai em: "Tao thấy thằng N. lại cặp với con nhỏ cùng lớp đó. Thằng này đểu thật, dám bắt cá hai tay, mày không cẩn thận là mất bồ đó". Em chỉ mỉm cười gạt đi: "Bạn bè cùng lớp thôi, vớ vẩn". Em phân vân, anh nhìn vào mắt em nghiêm nghị: "Em phải tin anh chứ, người anh yêu là em chứ". Rồi lúc đó em như quên hết lời bạn bè, lại ngụp lặn trong hạnh phúc. Và em sẽ còn tin anh hơn nếu như em không vô tình bắt gặp... Hình ảnh anh ngồi âu yếm bên người con gái khác đã đánh thức trong em sự thật. Sự thật tuy phũ phàng nhưng nó giúp em ra khỏi cơn mê ngủ trầm luân. Và em muôn ngàn lần cảm ơn sự thật đó, dù sự thật phũ phàng đã xé nát trái tim em.

    Vườn hồng trong em bỗng chốc vụt tàn, tàn héo nhanh đến mức chính em cũng không ngờ. Anh hẹn gặp. Em đến. Anh giải thích em chỉ biết im lặng mỉm cười. Anh đâu có hiểu lâu đài tình yêu em xây lên bằng biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ, biết bao nhiêu tình cảm yêu thương đang vỡ ra từng mảnh trong em. Em khẽ khàng: "Có lẽ em và anh, từ đây sẽ là hai đường thẳng song song mãi mãi. Không bao giờ gặp lại nhau được nữa". Em đau khổ nhưng rồi tự an ủi mình: Có cay đắng mới có ngọt ngào... Từ dạo ấy, em đã cố quên, quên anh, quên kỷ niệm. Nhưng càng muốn quên nó càng hiện về, khắc khoải... Nhiều lúc em đã tự trách mình, tự đay nghiến mình khi vẫn nhớ về anh. Nhưng rồi em cũng hiểu, biết làm sao được khi "tôi đã chôn sao anh cứ hiện về".
    Em biết, biết rất rõ rằng em sẽ không và không bao giờ quên được anh, quên được kỷ niệm, bởi vì anh vẫn mãi mãi là mối tình đầu của em.
    #17
      cohangxomsaigon 18.07.2008 16:50:30 (permalink)
      Trải nghiệm với tình đầu
       
      Trong cuộc đời, mỗi con người được nhận rất nhiều tình cảm. Tình cảm nào cũng thiêng liêng, cao quý và có giá trị. Song có lẽ, mối tình đầu luôn để lại những dấu ấn, kỉ niệm khó phai nhòa nhất, dù thời gian có bạc màu.
      Tình đầu thường không đến chóng vánh, không phải là tiếng sét ái tình, không phải là những tình cảm xuất phát ngay từ “cái nhìn đầu tiên”. Mối tình đầu bước chân vào cuộc sống của ta nhẹ nhàng như những làn gió. Để rồi một lúc nào đó, bất chợt ta bắt gặp cái nhìn đắm đuối, cử chỉ ngây ngô, một món quà giấu vội. Đó thường là nguồn cội của tình cảm nồng thắm ban đầu.
      Tình đầu là khi những ngón tay của bạn lần đầu tiên được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác. Lúc đó, bạn mới chợt phát hiện cảm giác thiếu thiếu bấy lâu và cảm giác vững chắc, ấm áp cho những ngón tay mình. Để rồi sau những phút giây đầu ngượng nghịu, những ngón tay bạn bắt đầu quen tìm đến những ngón tay thô ráp kia để được sưởi ấm, yêu thương.
      Tình đầu là cái ôm đầu tiên khi bạn đang khóc, cảm giác được thỏa sức khóc trên vai người khác mới thật dễ chịu, ấm áp làm sao. Lúc đó bạn biết chắc chắn rằng cho dù lúc này cả thế giới có đổ ập xuống, bạn vẫn không phải là kẻ cô đơn. Vẫn có người bên bạn, chia sẻ những phút buồn vui cay đắng với bạn.
      Và rồi tình đầu là nụ hôn vội, ngượng ngùng, vụng về, cũng là giây phút thăng hoa nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Bạn nhận thấy đôi môi mình tê tê, lòng mình lâng lâng theo cánh gió. Để rồi mãi sau đó, bạn mới cảm nhận được vị ngọt ngào, nồng thắm của tình yêu. Sau này có thể bạn sẽ có nhiều nụ hôn khác với những cảm nhận và hương vị khác. Nhưng cảm giác tê tê, lâng lâng đó sẽ mãi không bao giờ quay trở lại.
      Tình đầu luôn đẹp bởi nó ẩn chứa những xúc cảm mới lạ ban đầu, hồn nhiên, e ấp, ngượng ngùng mà luôn nồng cháy. Lúc đó, bạn sống trong cảm giác khám phá, phát hiện và tìm kiếm. Bởi thế mà đó là tình cảm đáng nhớ, đáng yêu nhất trong suốt cuộc đời. Đọc những dòng cảm xúc này, những ai sắp yêu xin hãy mở lòng mình đón nhận.
      Để rồi sau đó bạn sẽ có những giây phút lãng mạn, tuyệt vời hơn thế này rất nhiều. Với ai đã trải qua mối tình đầu, có thể bài viết này gợi lại cho bạn cảm giác buồn, cảm giác vui, song một điều chắc rằng nó sẽ giúp bạn nhớ lại những phút giây rung động đầu đời.
      Và những người đang sống trong mối tình đầu, hãy biết trân trọng, nâng niu, cảm nhận nó, để rồi đó sẽ là những tháng ngày đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời.
      #18
        cohangxomsaigon 18.07.2008 16:53:03 (permalink)



        Xin lỗi anh yêu



        Em viết những dòng chữ này trong đau thương và đầy tuyệt vọng anh à. Anh có biết là mấy ngày nay em vô cùng đau khổ, buồn bã và bâng khuâng, không biết em phải làm gì bây giờ, khi anh đã thật sự không còn thuộc về của riêng em nữa.

        Em cứ lừa dối bản thân mình là anh chỉ là của riêng em, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật đúng không anh. Em biết mấy ngày nay anh điều ở bên cạnh người đó, em nói với anh là em không sao, không ghen, không buồn và sẽ không bao giờ trách anh, nhưng đó chỉ là những lời nói dối thôi anh ạ.

        Em tự gạt bản thân mình và gạt luôn cả anh nữa, em luôn cho là suy nghĩ của em lúc nào cũng thoáng nhưng mà không phải vậy, mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, không biết em có nên tiếp tục mối tình giữa em và anh nữa hay không, thật sự là em rất mệt mỏi, rất đau khổ, mỗi khi em nghĩ về anh bây giờ đang ở bên một ai đó thì lòng em đau như dao cắt, em không thể nào thở được nữa. Nhưng em đã quá yêu anh, yêu đến nổi không còn biết gì nữa.

        Anh à, dù sau này em có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng đừng có trách em nha. Em đã hi vọng rất nhiều ở anh, nhưng càng hi vọng nhiêu bao nhiêu thì em càng thất vọng bấy nhiêu về anh. Tại sao anh lại vô tâm quá, tại sao anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em vậy anh, tại sao anh lại đối xử với em như vậy.

        Có bao giờ anh nghĩ lại mọi chuyện anh đã làm, những câu nói vô tình anh đã làm tan nát trái tim em không anh. Em đã chịu đựng quá nhiều rồi, bây giờ em cảm thấy mệt mỏi quá rồi, thật sự đã quá mệt khi em chỉ biết chạy theo một cuộc tình không có lối thoát, một câu chuyện tình yêu như vậy, nó còn bi thảm hơn cả chuyện tinh của "Romeo and Juliet" nữa anh ạ.

        Anh là mối tình đầu của em, và cũng là người em yêu nhất. Những lúc bên anh em dều vui vẻ, anh đã đem lại cho em cách nhìn khác về cuộc sống này. Những ngày tháng bên anh là những ngày vui nhất và đẹp nhất cuộc đời em, em sẽ mãi mãi không bao giờ quên được nó. Chỉ có khi ở cạnh anh em mới có được cái cảm giác như vậy. Em sẽ mãi giữ nó trong trái tim em, giữ mãi cái hình ảnh của anh khi xưa. Vì bây giờ anh đã không còn là của em nữa, em hi vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc của bản thân mình. Em tự hỏi bản thân mình "tại sao em lại bỏ cuộc sớm như vậy", nhưng anh à, thật sự là em không còn cách nào khác nữa, khi mà anh không bao giờ cho em được một câu trả lời, không bao giờ anh cho em thấy được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào. Em đã quá tuyệt vọng, thật em đã ngã gụt trước mọi thứ, em đã suy nghĩ rất lâu và em quyết định để anh tự do. Em lúc nào cũng cảm nhận được anh đến với em không phải là vì tình yêu mà chỉ vì trách nhiệm, anh nói chuyện với em giống như là một thói quen mà anh cần phải làm trước khi đi ngủ hay làm một chuyện gì đó thôi. Còn người anh thật sự dành tình cảm cho thì không phải là em, có đôi khi em rất ghen tỵ với người đó vì có thể được anh lo lắng, yêu thương và chiều chuộng như vậy.

        Em ước gì mình có thể có được đôi cánh để bay đến bên anh hằng ngày, vì mỗi lần chúng ta gặp nhau quá khó khăn, mỗi người ở một đại dương mà đúng không anh. Bởi vậy em không thể nào trách anh được khi anh đã làm điều đó với em. Em sẽ mãi nhớ về anh, em sẽ là người lắng nghe anh mỗi khi anh buồn, mỗi khi anh gặp khó khăn, em sẵn sàng ở cạnh anh để chia sẻ cùng anh. Em hi vọng anh đừng có giận em nha anh, xin anh hãy hiểu cho em, xin lỗi anh vì em không thể nào thực hiện được những gì em đã hứa với anh, em không thể chờ đợi được nữa, em không thể chờ đến ngày anh vui chơi mệt mỏi rồi sẽ về bên cạnh em nữa.

        Em không thể làm được chuyện đó. Em không có đủ sức để chờ đợi thêm nữa, em cảm thấy anh đã không công bằng với em, nếu em chờ đợi một người thật lòng yêu em thì em sẵn sàng chờ đợi nhưng anh chỉ coi em như một tấm lá chắn, một vật thay thế, chỉ khi nào anh cần anh gọi, lâu lâu anh đem ra ngắm, như vậy em không thể nào có thể chịu đựng được nữa rồi. Xin lỗi anh vì đã không giữ trọn lời thề. Nhưng em sẽ mãi luôn nhớ về anh, nhớ về những ngày tháng vui vẻ của chúng ta, nhớ về cuộc tình không lối thoát này.
        #19
          cohangxomsaigon 18.07.2008 16:55:24 (permalink)



          Chẳng biết từ bao giờ



          Anh và em, xa rất xa nhưng cũng gần thật gần. Nhờ một chút duyên của đời người mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó!

          Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em,thật nhẹ nhàng,thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được. Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về anh là muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một cái tin chào buổi sáng.

          Ngày mới của anh bắt đầu từ 0h00 am. Anh nói rằng đó là lúc ngày cũ kết thúc, ngày mới bắt đầu ,cũng như mọi cái cũ kết thúc để bắt đầu cái mới. Bắt đầu sức sống mới để tiếp tục cố gắng hoàn thiện mình hơn và chẳng biết từ bao giờ em yêu cái khoảng thời gian Midnight đó có lẽ bởi nó liên quan tới anh.

          Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, là khi em ngồi nhâm nhi cà phê một mình và nghĩ đến anh, nghĩ đến những câu chuyện không đầu không cuối mà em chắc anh chẳng bao giờ nhớ. Rồi em lại mỉm cười một mình khi đi qua những con đường mà anh từng in dấu chân, nhìn thấy những gì loáng thoáng giông giống anh là em lại nhớ, nhớ một nỗi nhớ vu vơ.

          Chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em và cái cảm giác nhơ nhớ đó làm em bắt đầu biết ước mơ. Anh biết không, chỉ một câu nói vu vơ của anh thôi cũng đủ làm em vui cả tuần. Em nhớ có lần em nói với anh "Trời đang rất lạnh anh à!", anh lại dịu dàng nói rằng "Trời lạnh em ra đường nhớ mặt thêm áo vào nhé! Có cần anh gửi cho em chút nắng Sài Gòn không?".

          Chỉ câu nói vậy thôi nhưng em cảm thấy tràn nắng trong lòng, anh biết không? Và chẳng biết từ bao giờ em biết mình đã yêu, yêu theo cách của em anh à và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu theo cách của em để mãi luôn được bên anh, được chia sẻ với em vậy là đủ.

          Như thế có bình yên không anh?
          #20
            cohangxomsaigon 18.07.2008 16:57:49 (permalink)




            Em vẫn nhớ về anh


            Xa nhau đã gần một năm, vậy mà đối với em nó mới chỉ như ngày hôm qua thôi, hình ảnh anh ngập tràn trong nỗi nhớ, trong giấc mơ của em .
            Không một lời hẹn ước, không một lần được nhận lời yêu vậy mà em vẫn đợi, rồi lại trách sao anh vô tình đến vậy. Có thể em sẽ không còn có cơ hội gặp người mà em đã trao cả con tim mình, chỉ có anh xa em thôi, còn em thì chưa bao giờ rời xa anh
            Anh ơi em nhớ anh nhiều lắm, nhớ đến bàn tay chưa một lần được nắm, nhớ giọng nói chưa một lần nói cùng em lời yêu. Hình ảnh anh luôn trong tâm trí em Ngày tháng cứ vô tình trôi, anh vô tình quên em, em vô tình cứ để hình ảnh anh trong trái tim mình .

            #21
              cohangxomsaigon 18.07.2008 17:02:08 (permalink)



              Vẫn mãi yêu anh mà thôi




              Giờ đây xa anh rồi nhưng em vẫn yêu anh như ngày đầu mới quen những khó khăn trong cuộc sống chỉ càng làm cho tình cảm của em dành cho anh ngày càng sâu đậm hơn mà thôi. Vậy là chúng mình đã xa nhau thật rồi phải khong ?  Mấy ngày nay em không thể tin rằng đó là sự thật nhưng sự thật lúc nào cũng vẫn là sự thật mà thôi. Chia tay nhau rồi điều đó cũng có nghĩa chúng ta sẽ trở thành hai người xa lạ và cũng sẽ không còn cơ hội nào  .

              Chúng mình vẫn từng yêu thương nhau lắm mà anh tại sao bây giờ 2 đứa lại trở nên như vậy. Em cũng không muốn tí nào đâu nhưng muốn cuộc sống anh được vui vẻ và hạnh phúc thì em phải ra đi mà thôi .  Em không được quan tâm đến anh nửa, không được cùng anh nắm tay nhau  và không làm được những gì em từng hứa với anh ,  Anh có hiểu được nỗi khổ khi phải xa anh em đau như thế nào không? Em rất cố gắng nhưng không thể giấu được nỗi nhớ anh trên khuôn mặt em, em hy vọng anh sẽ hiểu vì sao khi mất anh rồi cuộc sống em không có nụ cười và giây phút thoải mái như xưa kia nữa. Em không bao giờ trách anh , có lẽ em đã không còn ở bên cạnh anh nữa nhưng cái gì thuộc về mình thì sẻ thuộc về mình còn nếu không có muốn giữ cũng không bao giờ giữ được đúng không anh? Em vẫn tin những người yêu nhau thật lòng cho dù có khó khăn cách mấy họ vẫn tìm về bên nhau mà thôi. Em cầu mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Chúc anh luôn hạnh phúc. Anh giu gìn sức khỏe. Nhớ anh nhiều. Tạm biệt anh .

              #22
                cohangxomsaigon 18.07.2008 17:07:10 (permalink)
                Anh oi , 
                 
                Em nhớ anh. Nói gì thêm, cũng muộn. Chuyện tình yêu thường đoạn cuối là buồn. Cái gì còn đọng lại chỉ mù sương, rồi lãng đãng, rồi tan thôi, mờ ảo! Em nhớ rất nhiều điều, duy nhất chỉ là anh.
                #23
                  cohangxomsaigon 20.07.2008 18:06:05 (permalink)




                  Lặng lẽ một cuộc tình



                  Ngày xưa, em tung tăng rong chơi trong tình yêu của Anh . Tình yêu là màu hồng chứa chan niềm tin hy vọng . Cuộc đời đáng yêu hơn bao giờ hết . Bao nhiêu nụ cười và niềm vui bình an khi ta bên nhau

                  Thời gian trôi nhanh ....em không giữ được tình yêu đó ....Vì sao ???

                  Ngày nay, em hoang mang và hụt hẫng . Em tự trách mình nhiều và nhiều lắm . Tại sao tình yêu và chính EM không đủ sức giữ tình yêu của chúng ta .

                  Em bây giờ như chú thỏ cô đơn lạc lỏng . Em muốn xa rời mọi người và thu mình vào vỏ ốc cô đơn ...Nhưng thực tế cuộc sống không cho em làm như thế. Em vẫn cố gắng diễn cho hết trong sân khấu cuộc đời , vẫn cố sống hết mình , mang niềm vui cho người xung quanh

                  Để đến đêm về , lặng lẻ một mình ...chỉ còn EM, ANH & KỶ NIỆM , em lại để mặc cho nước mắt tuôn rơi ....Khóc và khóc trong đêm để ngày mai lại ...mỉm cười với cuộc sống

                  Và ngày mai ...em là em của cuộc sống tất bật thực tế
                  Nhưng đêm nay ....em là em của tình yêu ...yếu đuối và nhõng nhẽo , vẫn bé bỏng như xưa


                   Một cuộc tình buồn ...lặng lẽ như một đêm cuối tuần lang thang qua miền kỷ niệm . Em muốn quay lưng chạy trốn kỷ niệm nhưng sao kỷ niệm vẫn quanh đây . Em bị vây kín bởi kỷ niệm và quá khứ

                  Ước gì mình quên được niềm đau chôn dấu . Em sợ lắm ngọt ngào của kỷ niệm . Nhìn quanh mình ....sao lại thấy hình bóng anh hiển hiên. Tại sao Em yêu Anh nhiều như vậy ???Mãi đến bây giờ vẫn chưa có câu giải đáp vì Yêu là Yêu, là con tim không phải là lý trí

                  Thôi xin bằng lòng với kỷ niệm . Còn lại gì cho em ngoài nỗi buồn chôn dấu


                   "Cho tôi xin, xin mãi mãi Yêu Anh" ....dù tình yêu thơ mộng đó đã trỏ thành dĩ vãng ....Nhưng bây giờ Em vẫn yêu ...yêu đơn phương, vẫn một mình và cuộc tình . Muốn quên đi ...nhưng nào có được đâu
                  Trái tim lại không biết vâng lời ...nỗi nhớ lại về khi đối diện với chính em & kỷ niệm
                  Nếu biết đớn đau thế thì ....ngày xưa ...không dám yêu . Số phận đưa đẩy ta đến bên nhau và yêu nhau . Rồi cũng những mệt mỏi buộc ràng của cuộc sống ...đưa ta rời xa nhau .

                  Dù xa nhau, em vẫn không oán trách . Vẫn xin mãi yêu anh


                   Đêm vẫn lặng lẽ buồn . Cuộc sống bận rộn và mệt mỏi cũng không ngăn được em nhớ về Anh . Đành phải chấp nhận thế thôi . Tại sao lại nhớ Anh nhiều đến thế ? Tại sao lại sống với kỷ niệm ? Tại sao Em không thể nào quên được Anh ? Bao nhiêu đó ...cũng cho em hiểu được rằng Em đã sai

                  Em của Anh sao lúc nào cũng dại khờ trong tình yêu . Anh thông minh, tế nhị bao nhiêu ....em vô tình và khờ dại bấy nhiêu để giờ đây tự trách .Khi bên nhau, Em đã không biết quý một khoảng tròi bình yên của chúng ta...để bây giờ tất cả là nỗi nhớ muộn màng


                   Em vẫn một mình lặng lẽ với kỷ niệm từng đêm . Những khoảnh khắc một mình đối diện với mình là những khoảnh khắc em thả hồn về bên Anh để được nghe lại giọng nói tiếng cười, được cảm nhận anh vẫn rất gần quanh EM .

                  Em cứ ngỡ như Anh vẫn thật gần quanh đây, vẫn cùng em trong chia xẻ vui buồn cuộc sống . Ngày nay dù Anh không còn bên Em, Em vẫn giữ mãi thói quen nhỏ nhoi đó . Bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà em không chia xẻ với anh . Đôi khi em nghĩ sự chân thật cũng có nhược điểm của nó và những hiểu lầm đáng tiếc ...Vui hay buồn gì rồi cũng trở thành dĩ vãng . Ngày nay, em được viết ra thế này ...cũng là một niềm an ủi với em ....giống như em đang được chia xẻ và cảm thộng Cuộc đời sẽ ấm lại chút tình người


                  Ta đã xa nhau. Ngỡ rằng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu để xoa dịu vết thương lòng nhưng ...em đã lầm khi nghĩ rằng em sẽ quên

                  Trong chập chùng kỷ niệm, Anh lại về bên em . Trong trăm nghìn nỗi nhớ , Anh lại về với ánh mắt ấm áp và bao dung . Bao nhiêu hờn giận nũng nịu ngày xưa , bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc lại về cùng Anh . Tiếng nói ấy nụ cười ấy ...bây giờ chỉ là kỷ niệm của mối tình duy nhất trong em

                  Giờ đây dù nuối tiếc chi nữa ...cũng đã muộn màng . Em cay đắng nhận ra rằng Không ai có thể thay thế hình bóng của Anh trong tim em . Rất tiếc mãi đến khi Anh không còn bên Em ...Em mới hiểu


                   Mãi đến khi xa nhau ...Em mới hiểu ...em sẽ không tìm lại được nữa . Bây giờ chỉ còn tiếc nuối và bơ vơ

                  Chơi vơi & chơi vơi những lúc một mình đối diện với bóng đêm & cuộc tình chúng ta . Trong cuộc sống em thực tế và chính xác bao nhiêu thì trong tình Yêu ...em lại dại khờ và bướng bỉnh bấy nhiêu ...Và Em đã mất Anh , em đã đánh mất chính em


                  Lại một chiều cuối tuần chìm lắng trong nỗi nhớ về Anh . Nỗi nhớ vẫn vây kín khi em nhìn những cặp tình nhân bên nhau tay trong tay .

                  Một lần nữa em lại nhớ về vùng trời bình an bên anh . Những ngày chúng ta chìm đắm trong hạnh phúc và niềm vui . Tựa vai Anh, em quên hết những lo toan của cuộc sống . Cám ơn Anh đã cho Em những phút giây được sống thật với lòng mình , được cảm thấy mình nhỏ nhoi và được che chở bảo bọc trong vòng tay Anh .

                  Bao nhiêu năm qua, Anh đã cho em hiểu được thế nào là một tình yêu thật sự và duy nhất ...để em mãi mãi nhớ Anh & YÊU anh


                  Trống vắng và lạc lối là những gì cụ thể nhất có thể diễn tả tâm trạng của em lúc này . Em sợ sự yên tĩnh, em sợ sự vắng lặng trong tâm hồn . Những lúc đó em lại đau khổ vì nghìn câu hỏi TẠI SAO, vì những dằn vặt và băn khoăn .

                  TẠI SAO Em không giữ được Tình Yêu chúng ta??? TẠI SAO Anh lại để em ngủ ngon trong tình yêu và ra đi không báo trước . Một sự chia tay rất bất ngờ phải không anh

                   Dù sao đi nữa, Anh vẫn mãi cùng em trong từng buồn vui cuộc sống như ngày xưa nhé Anh


                   Em lại nhớ Anh . Giấu nỗi buồn vào đáy tim nhưng nỗi nhớ lại về . Bây giờ Anh luôn bên em rồi đó kế cả nơi đây...  
                  Chiều nay về trễ hơn mọi ngày, thành phố lên đèn và khu phố yên tĩnh . Không gian vắng lặng đó buộc Em nhớ Anh nhiều hơn . Lời nói tiếng cười của chúng mình ngày nào đã đi về đâu . Bên Anh ngày đó em nào biết buồn vì Anh đâu muốn Em buồn
                  Vậy đó , vậy mà ....ai biết được lần này xa nhau thật . Em vẫn còn bàng hoàng và không tin đó là sự thật . Em hờn trach' anh nhiều lần nhưng Anh đâu có giận em ...nhưng rất tiếc kỳ này là một ngoại lệ
                  Anh lẳng lặng ra đi và em thì ngang bướng không chịu tìm hiểu TẠI SAO ...Có lẽ tại em quá nhõng nhẽo và ngang bướng . Có lẽ tại Anh quá nghiêm khắc với em hic hic xì xì ....Và rồi ...tại cả hai ...đều tuổi con cua ...không ai nhường ai nên bây chừ tha hồ hix hix


                  Khi những bận rộn cúa cuộc sống đã qua, những ồn ào náo nhiệt đà xa , em lại chạy vào đây tìm một chút lắng đọng trong tâm hồn
                  Anh đã xa ...còn chút gì để nhớ ngoài những kỷ niệm không phai

                  Em khờ lắm phải không vì Tuổi của em không dành cho đau buồn
                  nhưng em biết làm gì hơn
                  Tủi thân quá ...phải chi em xấu xí ...Nhiều lúc em tương chừng như
                  ngã quỵ Mất hết niêm tin và hy vọng


                   Lại một chiều cuối tuần ...chìm lắng trong nỗi nhớ . Mọi người đã về hết, trả lại cho em một không gian thật vắng lặng . Em rất sợ sự vắng lặng trong tâm hồn nhưng thật ra những lúc như thế này là những lúc em sống thật với lòng mình .
                  Em xa rời những cuộc vui vì em muốn sống thật với chính em . Cuộc sống từng ngày buộc em phải diễn trong sân khấu cuộc đời, em mệt mỏi với những giả tạo của cuộc sống . Vì biết đâu đằng sau những nụ cười thật tươi là những mệt mỏi chán chương...Biết đâu đằng sau những nụ cười và niềm vui , em mang đến cho người khác là một sự cô đơn lẻ loi . Không ai tin rằng EM CÔ ĐƠN và có lẽ anh cũng không tin như vậy ...Cuộc đời sao nhiều nghi ngờ quá ...ta nghi ngờ lẫn nhau ...để rồi ...em không còn gì ...Buồn quá


                   Tại sao em lại mất hết mục đích sống và niềm tin . Em biết không ai có thể giúp em vượt được ải này ngoại trừ bản thân em ...Nhưng em biết là em đã thất bại ...Vâng em là người thất bại ...em tự nói với mình trong cuộc đời ai cũng sẽ gặp một lần thất bại và như vậy em vẫn còn may mắn hơn nhiều người . Co' thể đây là lần đầu tiên đau khổ vì yêu nên như thế ...Biết trách ai bây giờ ...Em chỉ trách em thôi

                  Một chiều cuối tuần lặng lẽ trong vỏ ốc cô đơn..Nhìn những ngưòi xung quanh tíu tít chuẩn bị một chiều cuối tuần với người yêu , em lại thấy chạnh lòng . Em lại vùi đầu vào công việc để quên


                   Em vẫn tự hỏi lòng mình tại sao em lại thất bại trong việc giữ gìn tình yêu chúng ta ? Tại sao em lại là người thất bại ? Tại sao người thất bại là em ? Có phải tình yêu như ván bài , có kẻ thắng người thua như nhỏ bạn em thường nói ....Có thể đối với người khác, chia tay trong tình yêu là chuyện bình thường ...thế thôi ...nhưng tại sao đối với em ....em lại dại khờ làm khổ chính bản thân mình . Em biết em đang hành hạ và trừng phạt bản thân em ...
                  Không còn Anh bên Em để nhắc nhớ và chia xẻ ...Em vẫn một mình đi về với kỷ niệm ...Bao nhiêu năm rồi ...nhìn lại em còn gì cho em ngoài những giọt nước mắt và sự ấm ức ...Tại sao em là người thất bại ...Tại sao em bị bó rơi ....Sự thật thì không cần hỏi tại sao ....Chí biết là em đã trả lời cho câu hỏi đó bằng cách quay lưng trốn tránh tất cả bạn bè ....Vâng, em chạy trốn kỷ niệm và thất bại . Em thu mình vào vỏ ốc cô đơn nhưng lại thấy ấm ức và ...Biết làm sao đây


                   Sự thật cay đắng quá và thực tế là Anh đã rời xa em . Em thật sự không chịu nỗi cảm giác bị bỏ rơi
                  Em yếu đuối và bất lực nhìn tình yêu rời xa Em và không biết làm sao níu giữ lại ...Sự thật là em không giữ được Tình yêu chúng ta ...Em tuyệt vọng và rất buồn


                  Sau khi viết một loạt THẤT TÌNH KHÚC hix hix ... em trùm mền khóc ...rồi ngủ một giấc thật say ...
                  Thức dậy ....đọc lại những gì đã viết và nhận được những lời khuyên nhủ động viên , em thấy mình thật là nhõng nhẽo và tré con ...Vẫn tính nào tật đó ...không giấu được cảm xúc ...Biết làm sao bây giờ khi con tim không biết nghe lời . Xấu hổ quá ...

                  Em mong sao em sẽ trưởng thành hơn, cứng cáp hơn...biết che giấu cảm xúc của mình trong tình cảm . Trong công việc và cuộc sống thì em không lo lắng gì khi em không đem theo trái tim yếu đuối và nhạy cảm của em đi làm . Cũng còn may mắn cho em , em còn có được những lời khuyên và động viên của các anh chị nơi đây , em cảm thấy nơi đây ấm áp tình người cho em .

                  Một chút tình cảm và quan tâm thôi cũng đủ làm cho em có được cảm giác được che chở và bảo bọc . Em yếu đuối lắm vì quen sống trong tình yêu ....Bây giờ ,em phải tập trưởng thành ...Dù có buồn và chạnh lòng nhưng ...em sẽ cố gắng ...Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ quên Anh . Em vẫn Yêu và mãi mãi Yêu ...nhưng Em sẽ tập sống một cuộc sống người lớn hơn , chững chạc hơn


                   Đã dặn lòng là không được buồn và tủi thân ...sao không ngăn được sự trách hờn . Sao em lại mất niềm tin vào chính em và mất niềm tin là mất tất ca.?.

                  Anh mang cho em niềm tin và anh ra đi mang theo tất cả . Như một cơn lốc xoáy đột ngột ...ta xa nhau ....Thật sự mình mất nhau bao giờ
                  Em sẽ mãi mãi không đủ khả năng để trả lời câu hỏi này

                  Bài toán cuộc đời em đã tìm ra đáp số ...nhưng phương trình tình yêu mãi mãi là một bí ẩn ....Tất cả đã ra đi cùng anh . Niềm tin, hy vọng, hạnh phúc bình an bên anh ...bây giờ là zero


                   Đêm dài lặng lẽ quá phải không Anh ???Trong tiềm thức ...anh lại về ...Không đâu ...anh đã ra đi và ta mất nhau

                  Sau những cuộc vui lại thấy lòng trống vắng . Có lẽ suốt đời không quên . Từng ánh mắt, nụ cười lời nói ngày xưa vẫn còn quanh đây để em có thể mỉm cười khi nhìn lại kỷ niệm

                  Vậy đó mà mình xa nhau bất ngờ ...Ừ thì ....vậy đó


                   Ừ thì ..vậy đó và nhiều dấu chấm lửng ....Ừ thì vậy đó để trống vắng lại về . Một góc trời bình an, một niềm vui thật sự và tất cả là lâu đài trên cát .....
                  Còn gì cho em ??? Nỗi cô đơn theo em từng đêm ....Em rất sợ đối diện với chính mình và bóng đêm cô tịch ...Tất cả lại về hiển hiện quanh đây...Lời nói nụ cười ....tất cá đã là ảo ảnh

                  Em đã chạy trốn kỷ niệm, xa lánh tất cả để rồi niềm nhớ lại nghẹn ngào . Lòng đau thắt ...nhưng vẫn cố tặng cho đời nụ cười . Rất sợ những buổi chiều vê ngang nơi kỷ niệm ....đau xót quá ....
                  Mãi gọi tên ai dù lòng tê tái .....
                  Trùi ui , em viết gì thế này ...Lai dại dột không ngủ đế rồi ngày mai ...lại là con rối trong sân khấu cuộc đời.

                  Cám ơn cuộc đời tập cho em biết DIỄN ....Tủi thân hix hix  


                   Giấc ngủ lại không đến ...Buồn lại ập về ....Sẽ cố gắng không trách ai đã đế em lang thang ....một mình và như thế em đã biết đến nơi đây cho em chút ấm áp tình người

                  Đôi khi em cũng tủi thân và tủi thân ...Những lời nói yêu thương tha thiết ...em không còn được nghe . Vâng , em sẽ tránh xa những nơi có chuyện tình yêu đôi lứa ..., trái tim còn đau khổ và nhạy cảm quá em cảm thấy em sẽ buồn nhiều hơn vui khi có một mình em lẻ lọi Em sẽ trốn vào tuyệt tình cốc và nơi đây ...đế không bi đau khổ bởi một cuộc tình

                  Những người anh, chị và bạn bè đã chia xẻ với em . I LOVE YOU ALL


                   Em lại viết cho những gì đẹp nhất của chúng ta . Quanh em vẫn là tình anh nồng ấm khoan dung ...nhưng ...Anh đã không tha lỗi cho em lần này ....Có lẽ ....anh cúa em đã mệt mỏi vì những giận hờn vô cớ ....
                  Phải chi Anh biết Em ngoan và giỏi như thế này ...Nhưng thực tế thì chỉ là PHẢI CHI


                   Hình như đau khổ, buồn và tuyệt vọng quá ....khiến em không viết được nữa ...Khi nãy em đang viết về một con búp bê mang niềm vui đến cho bé thơ . Búp bê tuy xinh xinh nhưng đã không còn biết nhớ nhung ....búp bê chỉ biết tròn xoe đôi mắt nhìn cuộc đời ....Và ...em không hiếu tại sao ...em lại click sai ...để xóa hết tất cả

                  Bỗng dưng ,em nghĩ đến chuyện chúng mình ...và những câu nói đắng cay em đã buông ra ....Có lẽ cũng giống như thế ...Tất cả lỗi lầm đều do em ....Em biết đã muộn rồi khi hiểu được ....Em đã mất Anh ....Rất bất ngờ ..Em biết cả anh và em đều không ai ngờ mọi chuyện lại như thế ....

                  Lại một lần nữa em xóa những dòng vừa viết xong mặc dù em không muốn ...Hình như em không biết em đang làm gì .....Chỉ biết tuyệt vọng .....hình như hôm nay em không biết em muốn gì, em làm gì ...Em muốn chạy trốn kỷ niệm ....Mệt mỏi & tuyệt vọng trong tình yêu . Tình yêu đến với nhiềm mầu cho em thêm nghị lực vào đời ....Bây giờ em chỉ còn một chút xí xi ....Tại sao ????


                   SAO NHỚ MÃI ...Em viết rồi xoá ...xóa rồi viết ...Nhớ Anh viết về những ngày hạnh phúc bên Anh ...Nhìn lại ...í hổng được ...Chuyện riêng chúng mình ...Nhớ chỉ là nhớ thế thôi ...Không nói được , không viết được .....
                  Dù Anh không còn quanh đây ...nhưng Em lúc nào cũng tự hào về cuộc tình chúng ta , về những tháng ngày được anh yêu và chia xẻ ngọt bùi sương gió ......Anh mãi mãi hiện hữu trong Em ...
                  Đúng Anh không xa Em ....Mỗi khi em nghĩ đến Anh, anh lại về với ánh mắt nồng ấm ...Em nhớ lắm ...........


                    Lại trở về với kỷ niệm dù chỉ trong khoảnh khắc ...Lại tìm về chút bình an, chút nhẹ nhàng hiếm hoi . Một chút nhớ về ngày xưa bên nhau cũng có thể giúp em thêm can đảm trong cuộc sống , giúp em trưởng thành hơn ....tiếp tục sống và làm việc


                   "Dù rằng Anh ở đâu, Anh ở đâu ..vẫn yêu Anh hoài, yêu suốt đời" . Trong đêm tối văng vẳng trong em lời của một bài hát nào đó . Vâng có lẽ là như vậy . Đó là con đường em chọn . Em vẫn bướng như xưa

                  Hôm nay, em lại chợt nhớ đến những câu chuyện anh kể em nghe khi mình vừa quen nhau ...câu chuyện về TÌNH MẪU TỬ của con khỉ mẹ và khỉ con và người thợ săn ...Tình mẫu tử thiêng liêng ...Anh đã dạy em rất nhiều bài học làm người , nhiều câu chuyện dù bao nhiêu năm qua rồi em vẫn nhớ

                  Em lại thèm có một khoảnh khắc bình an bên Anh . Chúng ta đều mệt mỏi vì cuộc sống giả tạo . Em yêu sao những buổi hoàng hôn bên Anh , lặng im nhưng nồng nàn và đầy ý nghĩa . Những đêm trăng sáng mình tạm gác những lo toan hàng ngày đế về với thiên nhiên , ngắm nhìn những chú thỏ tung tăng dưới ánh trăng ...Một khoảng không gian không dễ gì có được . Những chiều mưa ngoại ô rời xa ồn ào phố thị ...để nhớ về những dòng sông lấp lánh ánh trăng sao ...
                  Trời ...em không viết tiếp ....xì xì top

                  Bây giờ Anh ra đi mang theo khoảng trời bình an đó ...Làm sao em tìm được trong những tiếng nhạc quay cuồng phải không anh

                  Mình xa nhau một thời gian khá dài rồi phải không Anh nhưng Em vẫn chưa quên được Anh và chắc là không quên được . Em đã phải cố gắng để gượng vui và sống . Cắn răng chôn chặt niềm đau dĩ vãng trong sự bận rộn của cuộc sống ....Và nỗi đau lại về khi còn lại một mình em và bóng đêm
                  Tháng 3 đến với nhiều kỷ niệm ...Và Sinh Nhật Anh lại sắp đến ...Bao nhiêu năm rồi ...mình bên nhạu Năm nay ,Em không còn được bên Anh ...Đó là niềm đau chôn giấu của Em . Em nhớ lắm anh à


                   Buồn lại về trong phút giây rãnh rỗi cho riêng Em . Không còn Anh bên Em...con tim em trở nên băng giá . Những ngày vừa qua , em chơi vơi và chơi vơi . Em không biết mình làm gì ..vui hay buồn ...

                  Hình như từ khi xa Anh, em có một thói quen xấu là lao vào công việc và sau đó lại thấy mệt mỏi ...Vẫn như một con búp bê lật đật tóc bím ngày xưa ...Búp bê lật đật nhưng không bao giờ té được đúng không Anh ...
                  Nhưng riêng em , em đã vấp ....Em gượng đứng lên bằng chính đôi chân mình . Vết thương lòng còn đó ...và kỷ niệm vẫn còn đó . Nhưng sao em vẫn thấy cô đơn ...Tháng 3 buồn quá


                   Ngày chia tay ...

                  Một sự ra đi không báo trước và không hẹn ngày về . Không ai ngờ mình chia tay, cả em và cả anh . Mãi đến bây giờ em cũng không biết và không muốn biết tại sao và tại sao ????

                  Có thay đổi được gì không giữa biết và không biết vì cuối cùng mình không còn bên nhau ...Em biết có những lời cay đắng em thốt ra và không lấy lại được ...Em biết em đã nhõng nhẽo quá mức cho phép

                  Thế là hết ...Em vẫn còn nhớ mãi chiếc xe Anh lao vút đi như một mủi tên về hướng ngược lại ...mang theo những hành trang cay đắng em trao ...Anh đi về hướng ngược lại và em vẫn đi tiếp . Có phải chúng ta không còn chung đường ....BUỒN ....
                  Và thế là hết ...Ngày này mỗi tháng, em bắt đầu có thói quen nhìn lại mình , tìm những gì đúng và sai . Dù gì đi nữa vẫn nhớ về Anh, mong Anh bình an và hạnh phúc


                    Em lại về đây với nỗi nhớ vơi đầy . Những ngày vừa qua em buồn đến mức không muốn viết một chút gì . Và bây giờ vẫn là cảm giác hụt hẫng trống vắng .

                  Tháng 3 xưa em count down từng ngày để cùng vui bên Anh
                  Tháng 3 này em không biết phải làm gì trong ngày đó
                  Không còn Anh bên Em

                  Em vẫn sống với một con tim băng giá . Em vẫn cười vẫn nói rôm rả và làm việc hết mình trong cuộc sống nhưng rồi ...

                  Dấu lặng ....Em trở nên lặng lẽ trong những chiều cuối tuần nhìn đường phố dập dìu những đôi tình nhân , những chiều về ngang nơi kỷ niệm , con đường xưa giờ vắng bóng chúng ta . Em một mình trốn tránh bạn bè, và những nơi kỷ niệm vì sợ nước mắt sẽ rơi khi nhớ về Anh và ngày ấy ...Từng chút từng chút

                  Vết thương lòng vẫn nhói đau những lúc lặng lẽ một mình ...Dù biết rằng ...nhiều ngang trái ...Em không viết tiếp nữa ...Buồn .....


                    Một giấc mơ hãi hùng quá ...Rơi và rơi ..hun hút và hun hút . Giật mình dậy ...không dám ngủ tiếp

                  Nhưng không ngủ làm sao mai trớ về với cuộc sống, cơm áo gạo tiền
                  Bận rộn và ...mệt mỏi

                  Em đã một mình trong Ngày của Anh . Anh đã thật sự quyết định rời xa Em và có phải đó là sự thật ???

                  Trong sâu thẳm tâm hồn Em vẫn không thể tin được ANH RỜI XA EM . Em vẫn không tin được đó là sự thật

                  Em vẫn mãi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi TẠI SAO ta chia tay kỳ lạ như vậy . Em vẫn đi tìm từng ngày vì em ấm ức . Từng ngày và từng ngày em vẫn ấm ức .

                  Em phải đối diện với lòng mình ...chỉ với một câu hỏi . Dù bận rộn đến đâu đi nữa , em vẫn phải đi tìm . Đúng , em mệt mỏi quá rồi .
                  Em vượt qua được những khó khăn trong công việc và cuộc sống nhưng Em không qua được nỗi đau trong tình cảm

                  Nhìn lại mình ...em tự hỏi Tại sao Anh lại ...Xa Em ??????????

                  Thời gian trôi nhanh quá ...nhưng vẫn không xoa dịu vết thương lòng . Nhờ công việc và tất bật cuộc sống và bạn bè , em cảm thấy nhẹ nhàng một chút ...chỉ là chút thôi .

                  Vết đau trong tim còn đó , tim lại nhói đau những khi lặng lẽ trong đêm, và cuối tuần nghĩ về người ta . Cũng may là khi bình minh đến em lại biết đường trớ về với cuộc sống

                    Tự nhiên lại như người đi lạc . Không phương hướng, mục đích

                  Tại sao Em không là Em ngày xưa ? Tại sao Em đánh mất chính bản thân mình ? Tại sao Em lại trở nên hay khóc nhè như thế ? Tại sao Em lại mất đi cái lạc quan yêu đời của trước đây ?

                  Đâu rồi nét sôi nổi và nụ cưòi của Em và những gì có thể mang lại niềm vui cho ngưòi xung quanh ? Đâu mất rồi ...Tại sao Anh ra đi mang theo tất cả ...tâm hồn, tuổi trẻ niềm tin và mơ ước

                  Từng ngày từng ngày , Em cố gắng bắt đầu lại ...nhưng sao khó quá . Em không ngờ Anh ra đi có sức mạnh tàn phá kinh khủng như vậy . Sự thật em không ngờ ...

                  Đêm nay lắng đọng tâm tư ...trăn trở bao nghĩ suy về cuộc sống .

                  Em vẫn như một mủi tên , xé gió lao vào cuộc sống, không ngại ngần , không do dự và dường như không chút vấn vương

                  Từ sâu lắng tâm hồn ...thật ra không phải là thế . Đêm về tĩnh lặng nỗi nhớ cứ xoay xoay . Dù biết rằng tất cả đã hết nhưng sao nuối tiếc và nuối tiếc .
                   anh muốn em phải sống vui vẻ .. em đã vui . Anh muốn em chú tâm tới công việc ... em đã làm tốt . Anh muốn em quên anh đi.. xin lỗi anh , em cũng muốn lắm , nhưng không thể được . Em đã luôn nhớ anh, nhớ những kỷ niệm của chúng mình . Giờ thì anh đã kg còn là anh của em như ngày nào , cầu chúc anh luôn hạnh phúc bên người . Riêng em vẫn lặng lẽ với nỗi nhớ anh khôn nguôi .

                  I miss U

                  #24
                    cohangxomsaigon 20.07.2008 18:14:04 (permalink)



                    Mong anh thành thật dù chỉ một lần



                    Đến ngày 11/3 này là tròn 4 năm mình quen biết và yêu nhau đấy anh ạ. Không biết anh có nhớ không nhưng em thì nhớ rõ từng kỷ niệm của 2 đứa.

                    Thời gian 4 năm không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn cho một mối tình có hậu cả. Lúc bắt đầu quen anh em đã không nghĩ là em sẽ yêu anh. Nhưng rồi em yêu anh lúc nào không hay nữa. Dù biết yêu anh và đến với anh cũng sẽ gặp một số khó khăn,nhưng em tin sẽ vượt qua được. Em thật sự đã rất yêu anh, em rất buồn khi anh gặp khó khăn về công việc mà không giúp anh được gì,em cảm thấy náy náy lắm.

                    Em đã rất tin tưởng vào tình cảm của anh dành cho em mặc dù em nhiều khi em thấy anh hời hợt với em trong tất cả các vấn đề. Em buồn và tủi thân lắm,em cố biện hộ là do anh đang khó khăn về công việc và tài chính nên anh không có thời gian dành cho em. Hay em chỉ là người lúc nào anh buồn thì anh nhớ đến cho đỡ trống trải thôi. Nhưng thời gian này em có linh cảm rất lạ là anh đang tránh no'i điện thoại va` anh cũng hạn chế những câu nói yêu thương,nhớ nhung tình cảm mà trước đây hàng ngày em vẫn nhận được từ anh.

                    Không biết những điều em linh cảm hay suy luận có đúng không anh?Thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều và tủi thân rất nhiều,nhưng em đã cố gắng gạt hết để khi thỉng thoảng nói chuyện và gặp nhau cho cả 2 đều vui vẻ vì cả anh và em cũng đều gặp khó khăn mệt mỏi trong công việc đúng không anh. Nhưng gặp nhau rồi không có chuyện gì gọi là to tát anh cũng hay gắt gỏng và cắu bẳn với em,rồi hỏi anh thì anh lại nói là tại em thế nọ em thế kia. Em rất rất muốn nói với anh nhiều nhiều nữa nhưng sợ anh đọc nhiều quá thêm chán .

                    Tình cảm và ý định của anh như thế nào thì em mong rằng khi anh đọc được những lời tâm sự của em thì anh hãy thành thật với em dù chỉ một lần. Dù đau khổ và có chuyện gì xấu xảy ra thi chắc chắn nó sẽ là vết thương không lành được trong lòng em. Nhưng như thế là còn hơn là em cứ sống trong nghi ngờ và hy vọng hão huyền vào ngay mai anh sẽ là của em anh nhé. Em muốn có một câu trả lời thành thật từ trong sâu thẳm trái tim anh.


                    #25
                      cohangxomsaigon 20.07.2008 18:16:42 (permalink)



                      Tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở



                      Em đã hơn một lần nói với anh rằng: "Chúng mình chia tay nhé!" dù em vẫn còn rất yêu anh, dù biết anh còn yêu em!

                      Em còn nhớ những ngày ngồi trên giảng đường đại học, bọn sinh viên thường truyền tai nhau câu nói bất hủ: "Tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở", em đã không tin vào điều đó nhưng có lẽ bây giờ em mới cảm nhận hết được ý nghĩa của lời đúc kết gần như là chân lí ấy.

                      Khi người ta rung động là khi người ta đã yêu. Tình yêu buổi ban đầu bao giờ cũng đẹp. Tình yêu của chúng mình cũng không nằm ngoài qui luật đó phải không anh? Làm sao em có thể quên được ngày đầu tiên gặp anh, giữa đám đông toàn người xa lạ, anh thật lịch lãm và dễ gần. Anh đã kéo em hoà vào không khí chung của mọi người, để tránh cho em những phút rụt rè, để em tự tin vào bản thân. Rồi sau đó, như một định mệnh, chúng mình đến với nhau cũng thật tự nhiên. Em cảm nhận được tình cảm trìu mến anh trao cho em, ánh mắt chia sẻ, lời động viên mỗi khi em đối mặt với khó khăn. Ngày đó em đã yêu anh biết bao nhiêu, trân trọng và ngưỡng mộ anh biết bao nhiêu. Nhưng tất cả giờ đây đối với em đã trở thành kỷ niệm, một kỷ niệm ngọt ngào và chua chát. Anh bây giờ khác xưa nhiều quá! Đâu còn là anh của những ngày đầu tiên , Em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định nói lời chia tay với anh. Nhưng một lời đã nói ra làm sao có thể thay đổi, em sẽ trở lại với cuộc sống trước đây của em, em sẽ cố gạt anh ra khỏi suy nghĩ của em dù em biết điều đó là rất khó bởi vì em không thể dối lòng mình là em vẫn còn rất yêu anh. Song thà đau một lần còn hơn phải gặm nhấm nỗi đau trong dai dẳng, nó sẽ nhấn chìm em vào những nỗi buồn vô tận. Và em cũng hiểu rằng, tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở...


                      #26
                        cohangxomsaigon 20.07.2008 18:19:11 (permalink)
                        Em vẫn yêu anh dù biết là vô vọng
                         
                        Em biết em không thể gạt mình nữa khi tình yêu của em lần đầu tiên dành hết tất cả cho anh. Dù em biết anh đã có người yêu rồi nhưng em vẫn không thể quên được anh . Em biết như thế có thể làm anh khó xử nhưng anh có biết không em cũng đau khổ nhiều lắm.
                        Trong cuộc đời em không có nỗi đau nào mà em không thể vượt qua vậy mà giờ đây em phải gục ngã. Anh cố biết không mỗi ngày nghi den anh là mỗi ngày em đau khổ, em muốn quên anh nhưng em làm không được. Nhưng anh ơi đâu cần nhất thiết khi yêu là phải cần người khác cho lại. Đối với em chỉ cần biết em yêu anh là đủ và em không để tình yêu của em làm cho anh phải bị mất đi tình yêu của anh vì như thế đau khổ lắm.
                        Em yêu anh và luôn làm tất cả cho anh đươc hạnh phúc vui vẻ là em cảm thấy mãn nguyện rồi. Anh ơi em không muốn anh phải buồn và thương hại em nữa và buồn vì em , Có lẽ em sẽ ra đi và anh hãy coi như là một giấc mơ đi nhé. Chúc anh được hạnh phúc và thành công trong công việc .
                         
                         

                        #27
                          cohangxomsaigon 20.07.2008 18:23:28 (permalink)
                          Gửi chút tình cho gió
                           
                          Nhờ một chút duyên của web vietfun mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó. Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được.
                          Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về anh, và muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin chào buổi sáng. Nhưng em không dám, vì sợ rằng mình sẽ làm phiền anh.
                          Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em và cái cảm giác nhơ nhớ đó làm em bắt đầu biết ước mơ. Và chẳng biết từ bao giờ em biết mình đã yêu, yêu theo cách của em, anh àh, và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu theo cách của em để mãi luôn được bên anh, với em như vậy là đủ.
                          Những ngày trời thung lũng tình yêu mưa , em chỉ ước có một điều rằng chuông điện thoại của mình sẽ rung lên với dòng chữ "Mưa rồi, đi học nhớ cẩn thận nha bé" từ anh nhưng người ta bảo ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi, phải không anh. Em vẫn nhớ những lời nói anh đã dành cho em, anh rất yêu em. Em đã không suy nghĩ nhiều và toan tính, cho đến bây giờ, anh ạ.
                          Em muốn được sống như anh, được làm những gì mà mình thích, nhưng không thể. Lý do “vì em là con gái” thì không hoàn toàn đúng, vì thật ra cuộc sống của em là những nỗi lo toan. Em sẽ không hỏi anh sao anh nói yêu em! Em sẽ không hỏi anh sao anh lại không muốn gặp em, sẽ không hỏi anh sao anh không nhớ em bởi vì, em biết tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để anh có thể hy sinh hạnh phúc hiện tại.
                          Còn em, em có thể hy sinh tất cả, có lẽ sẽ không bao giờ anh biết điều đó đâu. Em viết những dòng chữ này trong đau thương và đầy tuyệt vọng anh àh. Anh có biết là mấy ngày nay em vô cùng đau khổ, buồn bã và bâng khuâng, không biết em phải làm gì. Tại sao anh lại vô tâm quá, tại sao anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em vậy anh. Có bao giờ anh nghĩ lại mọi chuyện anh đã làm, những câu nói vô tình anh đã làm tan nát trái tim em không anh. Anh thật quá vô tâm. Em đã chịu đựng quá nhiều, và bây giờ em cảm thấy sao mệt mỏi quá, thật sự đã quá mệt khi em chỉ biết chạy theo một cuộc tình không có lối thoát.
                          Em rất muốn được anh ngọt ngào, nhưng sao vẫn không thấy, phải chăng mong muốn này quá cao xa. Anh là mối tình đầu của em. Em tự hỏi bản thân mình "tại sao em lại bỏ cuộc sớm như vậy", nhưng anh à, thật sự là em không còn cách nào khác nữa, khi mà anh không bao giờ cho em được một câu trả lời, không bao giờ anh cho em thấy được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào.
                          Em đã quá tuyệt vọng, thật, em đã ngã gục trước mọi thứ, em đã suy nghĩ rất lâu và em quyết định để anh tự do. Em lúc nào cũng cảm nhận được anh đến với em không phải là vì tình yêu mà chỉ vì anh muốn có một ai đó để bản thân anh thấy rằng anh không cô đơn. Anh nói chuyện với em giống như là một thói quen mà anh cần phải làm trước khi đi ngủ hay làm một chuyện gì đó thôi.
                          Em đã hứa sẽ không làm phiền anh nữa nhưng không hiểu tại sao mỗi khi vui hay buồn người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh. Anh luôn hiện hữu ở đâu đó rất gần nhưng em không thể nào chạm tay vào được. Em cứ tin vào những gì anh nói để bây giờ hy vọng lại trở thành thất vọng nặng nề. Niềm đau đó có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được. Dù em biết hạnh phúc của em bắt đầu từ nơi anh và cũng kết thúc từ nơi ấy, nhưng con đường em đang đi không có dấu chân anh. Em không hối hận với quyết định của mình mà chỉ nghĩ nó là duyên số. Chẳng trách mình và cũng không trách ai đó đã làm tổn thương em.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 17:31:02 bởi cohangxomsaigon >
                          #28
                            cohangxomsaigon 20.07.2008 18:27:21 (permalink)
                            Thế giới không tình yêu
                             
                            Tình yêu là gì?, mà thế giới phải khóc, khi mộng mơ... vỡ tan tành Tình yêu là gì? mà tôi cố níu với, giấu niềm đau, nhói tim tôi Thế giới ấy, ôm đầy những hy vộng, rồi một ngày, trắng đôi tay Thế giới ấy, bây giờ tan như mây, em tan biến như mây... Ngọt ngào bờ môi, tôi đã thắm tiếng nói, giấu lời kia... nghe để cười Nụ hôn nồng nàn, còn đắm mê choáng vang, sao giờ đây, xa...ngút ngàn? Thế giới ấy, tan thành đám mây vàng, gieo trong tôi, nỗi hoang mang Thế giới ấy, bây giờ tan như mây, em tan biến như mây : Một ngày nào đó, trong cuộc đời, Không còn ai, khóc cho một người Làm sao em với, nỗi cô đơn, khi mùa đông, đã ngủ quên, bên dò

                            #29
                              cohangxomsaigon 20.07.2008 18:29:52 (permalink)
                              Chỉ là tình ảo
                               
                              Nếu có được đôi cánh em sẽ bay đến bên anh, ôm anh vào lòng và đặc lên chán một nụ hôn nồng cháy. Cơn mưa đầu mùa đã làm xua tan cái nóng oi ả cháy bỏng của chuỗi ngày nóng bức ấy tưởng chừng như cũng làm em xua tan đi sự rực cháy tình yêu em dành cho anh.
                              Nhưng mưa chỉ làm cho khí trời dịu đi, tình yêu với em dành cho anh sẽ không bao giờ dịu như cơn mưa đầu mùa, nó sẽ rực cháy cháy mãi trong tận tim em.
                              Anh đã mang đến cho em rất nhiều niềm vui,vui khi thấy anh online, hạnh phúc khi được anh "Buzz", dù chỉ là một thế giới online. Quen nhau qua thế giới Audition, nhưng với em đó là cả một thế giới riêng của hai ta, cái thế giới tưởng chừng như không thể và có thể, và trong thế giới ấy em đã tìm và nhận ra niềm hạnh phúc cực lạc ở nơi anh.
                              Anh ơi dù em chỉ biết anh qua những hình ảnh webcam, nhưng trong em hình ảnh anh như một người thân thiện qua những cuộc đối thoại và một cảm giác khó thể diễn tả nên lời và có lẽ em đã yêu anh bằng chính con tim thiên thần anh à. Tuy không biết nhau bằng chính con người thực,nhưng em vẫn yêu anh và cầu chúc anh mãi mãi hạnh phúc


                                
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 32 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9