RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II )
-
10.07.2008 23:32:21
Trong lúc mọi người mải ngắm pháo hoa, thiếu niên cau mày nhìn hai người thì ở hai bên đường, mấy thiếu nữ áo vàng nhạt hết nhìn hai người tủm tỉm cười lại nhìn lên bốn người cười tươi! Thấy mấy thiếu nữ nhìn lên, bốn người cùng mỉm cười, riêng Sử Thiên Vũ vừa vẫy tay với mấy thiếu nữ đó vừa cười nói:
-Xem ra Hoảng ca của chúng ta lại lưu tình rồi!
Trung Hiếu thở dài nói:
-Đẹp trai quá cũng khổ, cứ xấu trai như mình thế mà lại hay!
Mã Chí gãi gãi mũi, tặc lưỡi nói:
-Ta không hại nàng nhưng nàng nguyện vì ta mà chết!
Quang Khải lắc lắc đầu nói:
-Chỉ khổ con gái nhà người ta thôi!
Sử Thiên Vũ nói vọng xuống:
-Tứ ca, hết pháo hoa rồi, đi thôi!
Chàng mỉm cười nói lớn:
-Ờ, tất cả đếm đi! Ta đã sẵn sàng!
Trong khi thiếu niên sờ cằm nghĩ:
-Chà! Thì ra là vậy... Tiểu muội đã trưởng thành rồi!
-Một… hai…
Sử Thiên Vũ vừa nhảy lên rồi tung hai chân về phía sau để gẩy hất cầu ra trước mắt vừa nói lớn:
-Ba…
Ở dưới, chàng lập tức nhún chân phóng người bay lên đúng vào vị trí cũ, theo phản xạ nàng đưa mắt nhìn theo, cùng lúc Sử Thiên Vũ bay người về phía trước, tung chân phải đá chéo quả cầu lên cao rồi nói:
-Tứ ca! Đỡ cầu!
Rồi tung chân trái đạp vào ngọn cây để phi thân đi, trong khi Mã Chí nói:
-Tưởng ghê gớm thế nào, hoá ra là bắt chước!
Trong lúc Trần Hoảng xoay gấp thân mình rất nhanh rồi hơi nghiêng người tung chân trái đá móc chéo quả cầu xuống, nói:
-Tam đệ, của đệ!
Rồi thuận đà xoay người một vòng, đảo hai chân đạp vào ngọn cây gần đó để lao vút đi, thì Sử Thiên Vũ nói:
-Bắt chước nhưng không kém!
Tất cả cùng nói:
-Mèo khen mèo dài đuôi!
Chàng đáp ngay:
-Thế không khen mình thì khen ai?
Tất cả cùng cười lớn và lại triển thân đan cầu trên không vừa bay đi như những cánh én chao liệng. Riêng Mã Chí thì giật dây, lập tức quả pháo bắn lên thành chùm rồi tán xạ ra tứ phía. Thấy nàng vẫn đưa mắt nhìn theo, thiếu niên đưa tay huơ huơ trước mặt nàng nói nhỏ:
-Tiểu muội, người ta đi xa rồi!
Nàng không nói gì, quay người bước nhanh đi, thiếu niên liền bước theo với nụ cười bí hiểm.
Từ bốn phía ở đằng xa, bốn màn cát bột trắng bay ập tới các binh sĩ đứng gác ở bốn phía hoàng thành với tốc độ chóng mặt, tất cả còn chưa kịp phản ứng thì màn cát bột đã bám hết vào tù và, tức thì tù và hoá thành nước. Cùng lúc đó, tại vườn thượng uyển, tất cả đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên mặt đất bị đùn lên ở xung quanh như bị chuột đào vậy, tiếp ngay sau đó, hơn 20 tên y phục đen kín từ đầu đến chân phi thẳng từ dưới lòng đất lên, cùng lúc từ trên cao ở phía xa hơn 10 tên khác phóng tới với tốc độ rất nhanh, trong khi vừa xông từ dưới lòng đất lên, 2 tên dẫn đầu liền phóng phi tiêu về phía ba người, song 1 tên chém chéo ngược lên, 1 tên bổ thẳng kiếm xuống, trong khi Thái Tông tung chưởng đánh thẳng tới, lập tức đánh nát cả những mũi phi tiêu và kiếm quang ra, còn hắn thì bị chưởng phong đẩy ngược về sau, thì Thủ Độ vung tay chém ngược lên với tốc độ rất nhanh, tức thì hất ngược toàn bộ phi tiêu và kiếm ảnh bay về phía tên đó, tên đó vội vận múa kiếm liên hoàn chém gãy hết. Đúng lúc này, những binh sĩ ở quanh khu vực vườn thượng uyển nhất chạy vào. Cùng với lúc 2 tên kia ra tay, 20 tên kia cũng lập tức xông tới tấn công mọi nguời, trong lúc các võ tướng liền hất mấy cái bàn về phía những tên xông tới rồi cùng vung chưởng tấn công, một số tên lập tức chém tan nát cả bàn và chưởng phong ra, số còn lại vừa chém đứt đôi bàn thì bị chưởng lực đẩy ngược về sau, rồi hai bên lại lao vào nhau, thì 2 tên vung kiếm nhằm hông Thành Trung chém tới với tốc độ nhanh đến chóng mặt, tên thứ 3 bổ thẳng kiếm xuống, mặc dù kiếm khí của chúng rất nhanh nhưng Thành Trung còn nhanh hơn gấp bội, lập tức vung tay chém lượn một đường, tức thì phóng ra đao khí sáng loáng và rất sắc bén chém đứt đôi người chúng ra; Lê Tần và Quốc Tuấn cùng xuất chiêu, Lê Tần tung tay chém ngang lên, tay của Lê Tần như một thanh đại đao sáng quắc xả đứt đôi người những tên xông tới tấn công, rồi bắt lấy một thanh kiếm; Quốc Tuấn tung liên hoàn chưởng đánh nổ tung người chúng, rồi vừa bắt lấy kiếm vừa nói cùng mọi người:
-Có thích khách.
Trong lúc nói tất cả phải gạt đỡ những mũi phi tiêu cùng những luồng kiếm khí của những tên phóng tới từ trên cao, đồng thời chống đỡ đợt tấn công thứ 2 của những tên còn lại và ngay sau đó là màn tấn công rất dữ dội của những tên ở trên cao. Vừa thấy những binh sĩ cầm khiên và giáo mác chạy tới bao quanh Trần Thị Dung thành mấy lớp hộ vệ ra khỏi vòng nguy hiểm, hai ông liền xông về phía 2 tên dẫn đầu. Trong lúc tất cả ngự lâm quân chạy về vườn thượng uyển ngay khi nghe tiếng của mọi người với tốc độ ào ào như thác lũ thì các binh sĩ đứng gác liền bắn pháo hiệu báo nguy rồi phóng như bay về phía đường phố… nhưng những tia pháo hiệu liền bị màn pháo hoa dày đặc mừng năm mới che khuất, còn chưa hết tức giận thì một bọn khác đột nhiên hiện ra ngay sau lưng, tất cả còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chúng đánh ngất, song chúng xách tất cả lên rồi biến mất. Ở trên cao, một bóng đen mờ ảo ẩn khuất trong những rặng cây xum xuê cao chót vót… thấy vậy thì nhoẻn miệng cười đắc ý.
Trong khi ấy tại hồ Tả Vọng, bên bờ hồ lung linh có ba thiếu nữ đang chơi trò bịt mắt bắt dê! Thiếu nữ thứ nhất dáng người cân đối, mái tóc mượt mà buộc lệch về bên trái, hàng lông mày nhỏ và dài như tơ, đôi mắt tròn tinh nghịch, cái mũi cao và nhỏ, đôi môi mỏng nhưng cười tươi như hoa, da trắng như phấn, má hồng như son; y phục màu tím điểm vài cánh hoa càng khiến nét mặt thêm phần sắc sảo.
Thiếu nữ thứ hai thân hình uyển chuyển duyên dáng, mái tóc đen huyền mượt mà như dòng thác, tóc mái dài đến vai chải sang hai bên, hai dải lụa trắng buộc lọn tóc dài ở hai bên hơi chổng lên ở phía sau, lông mày lá liễu, đôi mắt đen như hạt nhãn, ánh mắt trong sáng, long lanh như sao trên trời, mũi cao - thẳng - nhỏ - xinh, đôi môi mọng và hồng như cánh hoa bích đào cùng nụ cười đẹp như thiên thần, da trắng như áng bạch vân, má hồng như sắc đỏ cầu vồng; y phục trắng như tuyết, chân bước nhịp nhàng như lướt trên mây y như tiên nữ giáng phàm… Tất cả toát lên vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong sáng trên gương mặt vô cùng thân thiện!!
Thiếu nữ thứ ba đang bịt mắt để tìm bắt hai thiếu nữ kia. Thiếu nữ này dáng người như thân liễu mảnh mai, tóc đen huyền để dài ngang lưng và không cài bất cứ loại trang sức nào, khuôn mặt trái xoan, lông mày đen mượt, mũi dọc dừa nhỏ xinh, nụ cười hiền hoà trên đôi môi hồng cánh sen, làn da trắng hồng tự nhiên; y phục màu hồng cánh sen, dáng đi nhẹ nhàng và duyên dáng, gương mặt toát lên nét đẹp dung dị, dịu dàng!!
Hai thiếu nữ kia vừa chạy vòng quanh vừa vỗ tay cười nói:
-Khả Niên tỷ tỷ, bọn muội ở đây cơ mà, mau đến bắt đi!
Khả Niên liền dang tay lao về phía sau, thiếu nữ áo trắng liền xoay người tránh sang bên trái, thiếu nữ áo tím chạy tới vỗ nhẹ vào lưng rồi nhảy sang phải, rồi lại vỗ vào vai song xoay người tránh.
-Được rồi, sớm muộn thì ta cũng bắt được thôi.
Vừa dứt lời thì thiếu nữ áo trắng thọc tay vào người rồi xoay người nhảy tránh.
-Ha… ha… Ai chơi kỳ thế hả?
Thiếu nữ áo trắng nói:
-Là Phong Sương đó!
Thiếu nữ kia nói ngay:
-Là Trần Linh, không phải muội!
Nàng vừa cười vừa nói:
-Được rồi, hãy đợi đấy!
Rồi nàng dang tay lao về bên trái nhưng giữa chừng đột ngột quay sang bên phải, Trần Linh liền xoay người tránh, rồi thấy Phong Sương chỉ lên cao, nàng liền nhìn về phía đó thì thấy Trần Hoảng bay từ trên không xuống với tư thế quay lưng lại, nàng liền đợi Trần Hoảng gần xuống đất mới cười tinh nghịch:
-Niên tỷ, muội ở đây, đố tỷ bắt được!
Khả Niên quay người lại rất nhanh, dang hai tay ôm chặt lấy Trần Hoảng la lớn:
-Linh muội, ta bắt được muội rồi nhé!
Quay trở lại chuyện quân Việt bị đột kích tại vườn thượng uyển. Tất cả vừa đánh lui màn tấn công thứ 2 của chúng thì đội ngự lâm quân đã tới, nhưng cũng đúng lúc này rất nhiều tên khác đột ngột hiện ra, dù đã biết môn võ này từ trước nhưng đa số vẫn bị chúng chém trúng, người bị chém xuống vai, nhưng lập tức tung chưởng đánh trả, người bị chém cụt tay, người bị chém chết ngay tại chỗ, ngay cả Thành Trung, Khánh Dư và Phạm Cự Chích cũng bị chém sau lưng, trong khi Thành Trung quay người nhanh không thể tả, đồng thời vung đao thủ chém bay đầu tên đó thì 2 tên tấn công Khánh Dư và Cự Chích đã bị đội ngự lâm quân bắn chết, những tên khác liền phóng tiêu về phía ngự lâm quân, đội ngự lâm quân vừa gạt tiêu ra thì bọn chúng đã phóng tới tấn công. Trong khi Thành Trung vừa đánh bay mấy tên thì thấy Cự Chích đang bị 2 tên đánh lén, chàng liền tung tay trái chưởng thẳng tới, chưởng phong nhanh như ánh sáng đánh gãy kiếm, đồng thời vung tay phải ngang ra, tay phải liền xuất ra đao khí sáng loáng chém bay đầu chúng. Cự Chích vừa quay lại thì lại thấy 2 tên khác ở trên không cùng chém bổ xuống ở hai vị trí đằng trước và đằng sau Thành Trung, Thành Trung liền cùng lúc vung tay phải ra sau ngược lên, vung tay trái thẳng lên phía trước, lập tức hai tay như hai lưỡi đao của máy chém xả chém cả kiếm quang, hai thanh kiếm và 2 tên đó ra làm đôi, tình huống diễn ra chỉ trong nháy mắt khiến Cự Chích dù biết rất rõ Thành Trung nhưng vẫn rất kinh ngạc! Thấy vậy, 2 tên khác chớp thời cơ tấn công rất nhanh, Cự Chích cau mày vung tay chém ngang rách ngực chúng. Rồi cả hai cùng phóng về phía ngự lâm quân đang thất thế trước bọn chúng và Khánh Dư đang bị 10 tên vây đánh.
Cùng với lúc đội ngự lâm chạy vào, ở trên cao, 7 tên cùng chém đồng loạt vào 7 vị trí nguy hiểm trên người Lê Tần, Lê Tần vung kiếm quét lượn lên một đường, lập tức 7 tên đó bị đánh bật ra xa với vết thương xéo lượn trên ngực. Nhưng vừa xong 7 tên này thì một luồng kiếm quang hàm chứa nội lực thâm hậu đã bổ xuống cách đầu nửa thước, Lê Tần liền kéo kiếm về đỡ, hắn liền gia tăng kình lực áp Lê Tần xuống. Còn Quốc Tuấn cùng lúc tung ba chiêu ngay trên không, tung kiếm chém gãy kiếm của 2 tên chém tớí, ngực 2 tên đó còn bị rạch ra, tung chưởng trái thẳng về phía trước, lập tức đao chém tới bị đánh gãy và chưởng còn đánh táp thẳng vào mặt hắn, chưa hết, ngón út còn phát thẳng lên trời một luồng kiếm khí đánh gãy tan đao của 1 trong 2 tên dẫn đầu ở trên cao khi hắn chém xuống, nhưng không hiểu tại sao mà luồng kiếm khí bỗng bay chậm lại khi bắn thẳng lên trán hắn… nên hắn đã kịp quay gấp thân mình tránh sang bên trái, tuy thoát chết nhưng ba hồn bảy vía của hắn dường như đã bay mất một nửa rồi! Còn tên dẫn đầu giao đấu với Thái Tông mười chiêu rồi vừa phóng người bay vút đi hướng khác với tốc độ cực nhanh vừa nói:
-Có giỏi thì theo ta.
Khi nàng vừa ôm lấy Trần Hoảng, Phong Sương và Trần Linh liền cười khúc khích, nàng liền bỏ khăn ra và ngước ánh mắt nai nhìn lên thì vô cùng bối rối khi thấy người mình ôm nãy giờ là chàng, nàng liền đẩy chàng ra rồi vừa quay người bước nhanh đi vừa lườm hai nàng, mọi người cùng nhìn nàng cười vui! Trần Hoảng thì lập tức chạy lên trước mặt nàng rồi mỉm cười khi thấy mặt nàng đỏ bừng lên, nàng liền đẩy chàng sang ngang, nói:
-Huynh vào hùa với họ để lừa muội, còn cười nữa hả?
Chàng nói với vẻ ngạc nhiên:
-Oan cho ta quá! Lúc ta bay xuống mặt ta quay về hướng khác nên ta đâu biết muội đang lao tới!
Nàng chỉ tay nói:
-Giấu đầu lòi đuôi nhé, huynh quay mặt phía khác vậy mà lại biết muội đang lao tới?
Chàng sờ trán ngập ngừng nói:
-Ờ thì…
-Thì bí rồi chứ gì?
Ba người từ trên cây bay xuống, Quang Khải bay xuống cạnh chàng, Mã Chí thì đứng dựa vào thân cây rồi khoanh tay lại, trong khi Trung Hiếu cười nói:
-Vì lúc đó muội kêu lên ‘‘ta bắt được muội rồi nhé’’, chứng tỏ các muội đang chơi trò bịt mắt bắt dê nên đệ ấy mới biết muội đang lao tới!
Vừa nghe tiếng Trung Hiếu, hai đứa trẻ đang chơi thả thuyền giấy dưới thuyền liền chèo vào bờ, còn chàng thì liền gật đầu mấy cái nói:
-Đúng, Hiếu ca nói đúng!
Nàng thấy chàng có vẻ lúng túng, khác hẳn với vẻ oai phong thường ngày thì cố nhịn cười, vừa bước về phía sau vừa nói:
-Có ma mới tin huynh!
Trong khi đứa lớn bá vai, đứa bé nhảy lên bá cổ Trung Hiếu, nói:
-Đại ca đưa đệ đi chơi!
Trần Hoảng bước tới chỗ Trung Hiếu, giơ hai tay nói:
-Hoan Hỷ, xuống đây huynh bế đi chơi!
Đứa bé liền nhảy xuống, chàng cười hỏi:
-Đệ muốn đi đâu?
Tất cả thấy vậy thì cười mỉm, ngay cả Mã Chí cũng mỉm cười, Sử Thiên Vũ đứng trên cây cũng mỉm cười rồi tung người lên, vừa đá cầu bổng lên bay về phía mọi người vừa đạp vào ngọn cây nói lớn:
-Có người đang nịnh kìa!
Rồi chàng bay quay vòng nhanh xuống và nhìn hai nàng với ánh mắt rất dịu dàng, nhất là với Trần Linh, còn khi quay về phía Trần Hoảng và Khả Niên thì vẫy tay cười trêu, hai người liền lừ mắt nhìn chàng; khi quay về phía hai nàng một lần nữa thì chàng nhìn Trần Linh với ánh mắt vô cùng dịu dàng rồi quay sang cười với Phong Sương!
Khi bị hai nàng lừa, Khả Niên luôn chăm chú để ý hai nàng, và khi thấy Phong Sương nhìn chàng không chớp mắt, miệng cười tươi như hoa, còn mặt Trần Linh đỏ bừng lên và cúi đầu xuống mỗi lần chàng nhìn mình… nên khi chàng vừa tiếp đất, tung chân phải hất cầu lên song cho cầu quay tròn trên ngón tay chỏ của bàn tay trái… thì nàng vừa chỉ Trần Linh vừa mỉm cười! Nhưng chàng vừa quay lại thì Phong Sương đã bá cổ chàng với vẻ rất vui mừng!
Quốc Tuấn thấy ông đuổi theo tên dẫn đầu, liền phóng người nhanh hơn ánh chớp gấp trăm lần đuổi theo. Tên trên cao vừa đuổi theo vừa phóng kiếm khí tấn công nhanh như một tia chớp, Quốc Tuấn lập tức tung chưởng ngược lại chặn đứng kiếm khí, tung kiếm khí bay ngược về sau mà không cần quay mặt lại. Và khi hắn vất vả lắm mới đỡ được thì ba người đã ở xa rồi, khi hắn lập tức quay người sang trái đuổi theo, thì Thủ Độ từ phía sau đã phóng vọt lên trước hắn mấy thước. Hắn quay đầu nhìn xuống thì thấy 9 tên đã bị ông xả ra làm hai khúc, xác chúng nằm dưới đất theo hình vòng tròn, hắn liền nghĩ ra: Khi 9 tên bao vây và đồng loạt tấn công ông theo hình vòng tròn với tốc độ nhanh như cắt, ông liền quay kiếm một vòng nhanh hơn lốc xoáy xả chúng ra làm đôi, và khi thấy Thái Tông đuổi theo đối thủ thì ông liền bay theo. Hắn cau mày nghĩ thầm:
-Tại sao lão Thủ Độ đó lại không giết mình khi bay qua???
Khi Lê Tần vừa bị ép xuống, mấy tên phía dưới liền vừa bay vừa phóng kiếm đâm lên với tốc độ rất nhanh, Lê Tần liền quay người và quay kiếm một vòng nhanh như một cơn lốc xoáy, lập tức cả kiếm và tất cả bọn chúng bị chiêu kiếm vòng đao xoáy chém ra làm đôi, khi rơi xuống đất mà ánh mắt chúng vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng tột độ… vì hình ảnh vòng kiếm quang loang loáng, dày đặc nhưng lại bắn ra vô số bóng đao xoáy vẫn chưa mất đi trong tâm trí chúng. Lê Tần khi vừa chạm đất thì 10 tên khác lập tức xông tới bao vây.
Ở phía xa, cuộc chiến giữa quân Việt và bọn chúng cũng đang diễn ra rất quyết liệt, hai binh sĩ vừa hét lớn vừa đâm thương tới, 2 tên cùng ra tay, tên này vừa bắt thương vừa chém dọc xuống trán, tên kia cũng lập tức bắt thương rồi phóng kiếm đâm thẳng vào giữa ngực, nhưng lập tức chúng bị hai người phía sau chém chết, 2 tên khác ở hai bên liền xông tới chém với toàn bộ công lực, hai người vừa giơ kiếm lên đỡ liền bị gãy đôi, thế đao còn chém tiếp xuống bả vai hai người, rồi chúng trở đao lên đỡ kiếm của hai võ tướng chém xuống, rồi bốn người cùng vận hết chiêu thức, đao lên kiếm xuống mà đấu nhau kịch liệt.
Khi thấy Phong Sương làm vậy, Trần Linh tuy không ngạc nhiên nhưng sắc mặt nàng vẫn có chút thay đổi! Khả Niên thấy nàng hơi buồn thì mỉm cười thầm nghĩ:
-Người này là thanh mai trúc mã, còn người kia là chân tình, khổ cho đệ rồi!
Những người dân xung quanh thấy vậy thì vừa kinh ngạc vừa khó chịu, một số người vừa chỉ chỏ vừa nhỏ to bàn tán, năm người cũng vô cùng bất ngờ trước tình huống này, trong khi chàng nhẹ nhàng nói:
-Tiểu sư muội à, muội bỏ tay ra đi, người ta đang nhìn kìa!
Nàng cười nói:
-Mặc kệ họ.
-Như thế sao được!
Nàng nhìn chàng ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại không được? Từ bé muội đã bá cổ huynh rồi mà?
Chàng bật cười nói:
-Nhưng bây giờ muội đã trưởng thành, đã là thiếu nữ rồi thì phải khác với lúc còn bé chứ?!
Nàng nói với vẻ khó hiểu:
-Lúc lớn hay lúc bé thì khác gì nhau chứ?? Muội hiểu rồi, huynh ghét muội nên mới nói vậy, đúng không?
Tất cả tròn mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên? Còn chàng, khi thấy nàng sắp khóc thì vội nói:
-Muội là người ta yêu quý nhất, ta sao có thể ghét muội được?
Nghe vậy, Trần Linh nhìn hai người với ánh mắt bàng hoàng! Còn nàng thì cười tươi, mừng rỡ nói:
-Huynh nói thật chứ?
Thấy nàng đã vui trở lại, chàng liền cười tươi:
-Từ bé đến giờ ta đã nói dối muội lần nào chưa?
Rồi chàng bấu hai mép nàng lên, cười nói:
-Thôi nghe lời ta, cười vui lên rồi ta dẫn muội đi chơi!