TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II )

Tác giả Bài
nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 09.07.2008 03:15:03
Mời các bạn theo dõi hồi II nhé!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 10.07.2008 01:43:57
                                                                              Hồi 2
                                                   Đột kích đêm giao thừa.
                                                              Bốn năm sau.
         
          Trên đỉnh nóc điện Kim Loan, một người ngồi ngả lưng vào mái cong, hai chân bắt chéo nhau, hai tay để sau gáy, hướng đôi mắt tinh anh lên trời ngắm những tia pháo hoa thưa thớt nhưng vô cùng rực rỡ. Ngồi bên cạnh người này là một đứa bé, đứa bé này một tay cầm đèn lồng hình rồng, tay kia cầm đùi gà vừa nhai vừa nhìn cảnh náo nhiệt phía dưới. Đứa bé vừa quay sang người này vừa nói với giọng còn hơi ngọng: 
          -Hảng ca, bắn pháo ha cho đệ xem đi!
Nhưng người này đã thiếp đi từ lâu, đứa bé liền bỏ đèn xuống, miệng cắn đùi gà và bò tới, vừa lay vừa nói lớn:
          -Dậy mau, mau dậy!
Bỗng có tiếng nói từ trên cao:
          -Duật đệ, mau tránh ra!
          -Khải ca!
Đứa bé kêu lên rồi bò nhanh ra xa, lập tức hai quả pháo từ trên cao rơi xuống, khi cách đầu và chân người này 2 gang tay thì nổ tung, hai tiếng đoàng đoàng vang lên khiến người này giật mình ngã lăn xuống. Thấy thế, đứa bé thích thú cười nắc nẻ, trong khi người này vừa vội quay người lộn một vòng tiếp đất vừa quát:
          -Đứa nào chơi ác thế hả?
Từ trên cao có ba người từ ba phía cùng lúc phi thân đến, người phía trái bay được nửa chừng thì lộn người một vòng đứng lên trên mái cong. Người này thân hình cao lớn, mái tóc đen tuyền chải lệch về bên phải, chân mày như kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng như sống kiếm, miệng cười rất duyên; đặc biệt là bộ y phục áo trắng dài tay, khoác thêm áo ngắn tay màu xanh da trời với cổ áo hơi lệch và thân áo dài đến hông bên ngoài, dải lụa trắng được gấp 2 lần thắt ngang hông làm hơi bồng áo ngoài lên, đôi giày vải màu trắng cao đến bắp chân trùm lấy gấu quần màu trắng… càng làm toát lên vẻ lãng tử trên gương mặt vô cùng anh tuấn!
          Người phía phải đưa chân phải ra để nhẹ nhàng đứng lên trên mái cong phía đó. Người này thân hình cao ráo, tóc buộc túm lên trên, chân mày đen rậm nhưng rất thẳng, đôi mắt tròn, to, ánh mắt sáng ngời, sống mũi nhỏ thẳng, trán cao, miệng rộng, gương mặt tuy không tuấn tú nhưng rất ấn tượng; y phục trong áo trắng, cổ áo cao bằng lụa hơi dày bao lấy nửa cổ, ngoài áo dài màu xanh nhạt, cổ tay áo được thêu hoa văn hình những áng mây, đai thắt lưng màu trắng cũng được thêu những áng mây xanh, quần xanh với đôi giày cùng màu.
          Còn người ở giữa, khi thân người còn ở trên cao đã xoay người như gụ bay xuống rất nhanh. Người này thân hình cao lớn, tóc mái dài chải ra hai bên, phía sau buộc gọn lại, hai hàng chân mày như hai lưỡi đao sắc nhọn, đôi mắt sáng nhưng hơi u buồn, sống mũi cao, nhỏ, thẳng, miệng nhỏ, môi phía trên ở giữa hơi nhô ra với nụ cười một nửa rất đẹp, gương mặt hơi bé nhỏ nhưng nét mặt rất khôi ngô; y phục toàn một màu trắng, ngang hông giắt một bao dẻo gắn liền với đai thắt lưng, trong bao dẻo là một thanh liễu đao gắn chuôi màu bạc, trên chuôi được chạm khắc hoa văn rất tinh xảo. Khi đáp xuống liền hất áo choàng ra sau.
Ba người vừa đáp xuống, người này liền nói:
          -Biết ngay là ba ông thần này mà!
Rồi vừa chỉ từ bên trái sang vừa hỏi:
          -Ai vừa ném pháo vào người tôi? Vũ đệ, Mã huynh hay Lý huynh?
Đúng lúc này, Quang Khải từ trên không trung là là bay xuống trước mặt người này. Quang Khải thân cao to, tóc búi tó củ hành, mặt trái xoan, đôi mắt sáng trong như kim cương, cặp chân mày vừa đen lại thẳng như cành trúc, sống mũi cao nhỏ và thẳng như thân trúc, trán rộng, môi đỏ như con gái, nét mặt anh tuấn trang nghiêm; y phục trắng như mây, thêu hoa văn cành trúc xanh đung đưa trong gió ở bên trái áo, hai cổ tay gấp lại thành nếp to, ngang hông thắt đai màu xanh biếc… càng toát lên vẻ thư sinh của một vương tử!
Quang Khải chỉ người phía trái nói:
          -Là đệ và Vũ huynh đốt đấy! Sao?
Người này chỉ Quang Khải rồi lại chỉ lên trên nói:
          -Mọi người bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò trẻ con này hả? Bao nhiêu rồi???
Đầu tiên ba người cười rung người, sau đó là cười phá lên, Quang Khải cũng cố nhịn cười. Người này ra vẻ tức giận, lập tức lấy trong áo ra một cây pháo to bằng cổ tay, mồi lửa vừa hướng liên tiếp cực nhanh về phía ba người vừa nói:
          -Còn cười trêu ngươi hả? Được rồi, hãy xem đây!
Lập tức ba tia pháo bắn về phía ba người. Sử Thiên Vũ vừa lộn người bay xuống phía dưới vừa cười nói:
          -Hoảng ca bất công quá!
Vừa tiếp đất liền cúi đầu cười rung lên, người này liền hất hàm hỏi:
          -Cười cái gì?!
Sử Thiên Vũ lắc đầu nói:
          -Không, chẳng có gì cả! Ha ...
Cùng lúc Lý Trung Hiếu lập tức ôm đứa bé nhảy xuống; đứa bé thì vừa nhìn Mã Chí quay tay phải liên tiếp, tức thì tia pháo bắn tới xoay tròn theo, rồi hất tay lên trời, tức khắc tia pháo nổ toả ra thành những đốm sáng nhấp nháy như đom đóm vừa vỗ tay và cười tươi, còn Mã Chí lập tức nhảy từ từ xuống. Khi Trung Hiếu vừa chạm đất, đứa bé liền cười nắc nẻ. Từ nãy đến giờ mọi người đều cố nhịn cười, nhưng khi thấy đứa bé cười thì không nhịn được nữa, tất cả vừa ôm bụng vừa chỉ người này mà cười như muốn lăn ra. Thấy vậy, người này liền sờ lên mặt thì mới biết đầu tóc rối tung, mặt dính đầy thuốc pháo và đen sì vì khói bám. Người này vừa chạy nhanh về phía hậu viện vừa chỉ mọi người nói:
          -Các ngươi dám khi quân, ta sẽ chém đầu hết!
Tất cả cùng cười lớn:
          -Ôi sợ quá! Thái tử đòi chém đầu chúng ta kìa!
Lát sau, Trần Hoảng từ hậu viện bước về phía mọi người. Thấy Trần Hoảng đi ra với đầu tóc gọn gàng, mặt mày sạch sẽ sáng sủa, quần áo chỉnh tề hơn trước, tất cả lại tiếp tục trêu:
          -Ối trời! Đông cung hoàng thái tử - Hoảng ca đây sao?! Điệu quá, ngạc nhiên quá!
Sử Thiên Vũ nói với giọng điệu đàng:
          -Đi chơi với Niên tỷ mà lại!
Lý Trung Hiếu nghiêm mặt chắp tay gật gật đầu nói:
          -Lý Trung Hiếu cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Trung Hiếu vừa dứt lời, tất cả cùng cười lớn, Trần Hoảng giơ hai tay nhăn mặt nói:
          -Thôi thôi, tôi xin mấy cha, mấy cha tha cho tôi!
Bỗng có tiếng trống chiêng nhạc múa lân ầm ĩ vang lên, tiếp ngay sau đó, một nhóm thiếu niên y phục màu đỏ như máu, một nửa ngồi trên xe đánh trống chiêng, nửa kia ba người múa lân, ba người múa sư tử đang tiến tới từ phía Ngọ môn. Thấy có trò hay, đứa bé rất vui, gương mặt vô cùng háo hức. Còn nhóm thiếu niên vừa thấy mọi người thì liền tiến tới rất nhanh rồi cúi đầu chào hỏi:
          -Các huynh đi chơi sư tử không?
Trần Hoảng chỉ đứa bé cười nói:
          -Bọn ta định đi đá cầu bây giờ nhưng lại mắc tiểu đệ của ta, ta đang không biết phải làm thế nào thì may quá các đệ lại đến! Các đệ đưa nó đi chơi giúp ta nhé!
Thiếu niên dẫn đầu nhìn đứa bé nói:
          -Được đưa hoàng tử đi chơi thì còn gì bằng. Nhưng ngày mai các huynh phải đi chơi sư tử với bọn đệ đấy!
Tất cả cùng bật cười! Sử Thiên Vũ nói:
          -Được rồi, yên tâm đi, ngay sáng mai ta sẽ dẫn tất cả huynh đệ tỷ muội đi múa sư tử chúc Tết Quan Gia…
Chưa nói hết thì tất cả đã reo lên vui mừng:
          -Hoan hô Thiên Vũ huynh, hoan hô!
Rồi đỡ đứa bé từ tay Trung Hiếu, cẩn thận đặt lên xe, đứa bé liền cầm hai dùi đánh liên tiếp xuống trống rồi đánh rất mạnh vào hai chiêng treo hai bên, cứ như vậy, đứa bé lặp đi lặp lại kiểu đánh ấy cho đến khi cả bọn kéo nhau ra khỏi thành, Sử Thiên Vũ vừa cùng tất cả nhìn chúng cười tươi vừa hỏi:
          -Bắt đầu được chưa?
Vừa dứt lời thì từ phía Nam một đứa trẻ khoảng 9 tuổi bước tới, tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng thân hình khá cao, tóc dài ngang lưng, phía sau buộc túm lên, mũi tuy thẳng nhưng đầu mũi hơi khoằm xuống, cằm nhọn, trán cao cùng cặp lông mày tua rua xếch ngược, cặp mắt uất ức như căm hận một ai đó; y phục vô cùng sang trọng. Nhưng điểm đáng chú ý nhất ở thiếu niên này là một vệt dài bằng hạt nhãn trông giống như con mắt thứ 3 ở giữa trán. Vừa nhìn thấy đứa trẻ, Sử Thiên Vũ liền vẫy tay cười nói:  
          -Ích Tắc đệ…
Không ngờ chưa dứt lời, Trần Ích Tắc đã trừng mắt nói:
          -Ngươi dám xưng hô với ta thế à, đồ hỗn láo kia.
Trần Hoảng tức giận quát:
          -Đệ nói cái kiểu gì vậy? Vũ đệ là huynh đệ kết nghĩa của ta và Khải đệ, tuổi đệ ấy ngang với Khải đệ và hơn tuổi đệ rất nhiều, đệ ấy gọi vậy có gì không đúng?
Ích Tắc lớn giọng cự lại:
          -Người hắn kết nghĩa là hai huynh chứ không phải đệ, cho là hắn lớn tuổi nhưng vẫn phải lễ phép vì đệ là hoàng tử, còn hắn chỉ là kẻ bề tôi, làm thần mà ngang nhiên hỗn láo với hoàng tử, chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là thể diện hoàng tộc nữa.
Thấy Trần Hoảng có vẻ muốn cho Ích Tắc một bạt tai, Sử Thiên Vũ liền chắp tay cười nói:
          -Hoàng tử nói rất đúng! Là thần đã lỡ lời vô lễ, lần sau sẽ không dám thế nữa, mong hoàng tử thứ lỗi!
Ích Tắc vừa bước đi rất nhanh vừa nói:
          -Như thế là biết điều đấy.
Trần Hoảng trừng mắt quát lớn:
          -Quay lại ta bảo!
          -Đệ đang bận, không có thời gian cãi nhau với huynh.
Trần Hoảng liền đuổi theo nhưng bị Sử Thiên Vũ ngăn lại:
          -Chuyện nhỏ thôi mà, huynh tức giận làm gì!
Trần Hoảng chỉ Quang Khải nói:
          -Đệ cũng thật là… Nó hỗn như thế mà cứ im lặng.
Quang Khải nói ngay:
          -Ô hay, huynh là nhị ca còn không bảo được thì người tam ca như đệ đây làm sao mà nói được. Đã biết có nói cũng chẳng ích gì thì nói làm gì cho mệt ra!
Mã Chí nói:
          -Thôi được rồi, bắt đầu đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2008 01:51:59 bởi nguyen duc long >

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 10.07.2008 01:58:09
Tất cả cùng đứng vào vị trí theo hình ngôi sao, Sử Thiên Vũ đứng cuối cùng bên trái, Lý Trung Hiếu đứng cuối cùng bên phải, Mã Chí đứng chếch về bên trái phía trên Sử Thiên Vũ, Quang Khải đứng chếch về bên phải phía trên Lý Trung Hiếu, Trần Hoảng đứng ở đầu ngôi sao. Sử Thiên Vũ lấy quả cầu trong người ra rồi vừa đá lên cao vừa nói:
          -Đích đến là hồ Tả Vọng, xuất phát.
Dứt lời liền phi thân lên. Trần Hoảng nhún chân phi thân lên, tức thì đã ở trước quả cầu, rồi tung chân đá móc ngược cầu về cho Trung Hiếu.
          -Hiếu ca, của huynh này!
Rồi co người lộn vòng xuống mái của cổng Ngọ môn để lấy điểm tựa bật chân vào mái phi thẳng lên cao. Còn Trung Hiếu lập tức tung chân đá quả cầu bay chéo đi.
          -Mã Chí, của đệ này!
Khi thân rơi xuống tường, lập tức đạp vào tường để phi thân về phía trước với tốc độ rất nhanh. Còn Mã Chí thấy quả cầu bay về phía tường thành như sao xẹt thì tuy đang ở trên không nhưng vẫn ngay lập tức quay ngoắt người bay như ánh sáng về phía đó, trong nháy mắt đã bay đến tường trước quả cầu, rồi tung chân trái đạp vào tường, tung chân phải đá quả cầu sang ngang cho Quang Khải.
          -Quang Khải, tiếp cầu.
Sau đó quay gấp thân mình rồi thuận đà tung chân phải đạp vào tường thành để phi thân ra ngoài. Còn Quang Khải lắc đầu đánh chéo quả cầu về cho Sử Thiên Vũ, quả cầu bay đi nhanh như một mũi tên.
          -Sử Thiên Vũ, của huynh này!
Tiếp theo Quang Khải đạp vào thân cây gần đó để phi thân ra ngoài. Còn Sử Thiên Vũ lập tức rướn người ưỡn ngực đỡ cầu rồi vẩy chân đá chéo vòng cung lên cho Mã Chí.
          -Mã huynh, đố huynh đỡ được!
Rồi tung chân trái đạp vào tường cổng để phi thân vút lên. Cú đá tuy rất điêu luyện nhưng không kém phần uy lực, quả cầu biến thành một vệt sáng như sao băng xuyên kim qua tán lá trên ngọn cây.
          -Quá đơn giản.
Sử Thiên Vũ vừa cười vừa nói:
          -Đơn giản thì đỡ đê.
Mã Chí vừa tung hai chân đã quặp lấy quả cầu, rồi lập tức tung hai chân về sau để gẩy hất quả cầu về phía trước mắt rồi vừa tung chân đá thẳng lên cho Trần Hoảng vừa nói:
          -Hãy mở to mắt ra mà nhìn.
Tất cả cùng tán thưởng:
          -Hay, cầu xoáy mạnh như vậy mà vẫn đỡ được, quá tuyệt!
Trong lúc nói Trần Hoảng đá giật gót vòng về sau.
          -Khải đệ, của đệ này!
Nói xong, đạp vào cổng Ngọ môn để phi thân về phía trước. Trong khi Sử Thiên Vũ vừa bay theo ba người vừa cười:
          -Đỡ được nhưng sắp đo đất rồi.
Vì phải thực hiện quá nhiều động tác nên thân người Mã Chí đã rơi xuống rất nhanh và giờ chỉ còn cách mặt đất dưới nửa thước, Mã Chí rút đao ra với tốc độ cực nhanh rồi lập tức chống xuống, đầu lưỡi đao liền uốn cong lại đẩy bật Mã Chí lên cao, đồng thời nói lớn:
          -Còn lâu nhá!
Rồi đạp vào tán lá trên ngọn cây để bay về vị trí của mình, trong khi tất cả cùng nói:
          -Tí nữa thì thua nhớ!
Mã Chí vừa vội đá quả cầu lên vừa nói:
          -Muốn cho một mình tôi thua nên mấy người cố tình đá nhanh hả?
Khi tất cả khoái chí cười, Mã Chí tức giận nói:
          -Bạn bè thế đấy!
Cứ như vậy, năm người bay lượn trên không đá qua chuyền lại, đan cầu theo hình ngôi sao, theo hình tròn rồi lại đá vòng ngược lại, thậm chí còn đổi chỗ cho nhau với tốc độ rất nhanh… mà không hề một lần cầu và người chạm đất.
          Trong khi đó tại vườn thượng uyển. Vườn thượng uyển vốn đã rất đẹp, đêm nay càng thêm lộng lẫy tuyệt vời, tại đây bá quan văn võ tập hợp đầy đủ, tất cả quây quần bên dãy bàn tiệc dài ăn uống, nói cười vui vẻ như người trong một nhà!
          Từ cửa ra vào, Lê Tần, Quốc Tuấn và một thiếu niên bước tới. Quốc Tuấn thân hình cao sừng sững, tóc búi lên, chân mày chim ưng, đôi mắt tinh anh nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc như đại bàng, trán rộng, sống mũi cao thẳng, miệng như hổ, vai báo, lưng gấu, gương mặt như thần; y phục sáng màu như các quan văn võ khác, dáng đi khoan thai nhưng rất oai phong.
          Lê Tần thân hình lực lưỡng, tóc búi ngược lên, chân mày sâu róm xếch ngược, mắt to, mũi sư tử, hai má hơi gồ, nước da ngăm đen, bộ râu quai nón che nửa phần dưới gương mặt trông như tướng nhà trời; y phục toàn một màu xám, ngang hông thắt đai màu đen, mặt khuy đai khắc hình hắc hổ thủ. Từ y phục, vóc dáng đến khuôn mặt đều toát ra hào khí oai phong ngút trời. Dù ở đây gương mặt rất hoan hỉ và luôn tươi cười nhưng cái hào khí bạt vía quân thù như khi ở trên chiến trường ấy vẫn toát ra.
          Thiếu niên thân hình cao lớn, mái tóc quăn tự nhiên buộc chổng lên, chân mày mỏng như lưỡi đao và dài quá đuôi mắt, đôi mắt rất đẹp, ánh mắt sáng ngời nhưng rất lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhưng rất đẹp, gương mặt rất anh tuấn nhưng cũng rất cô hồn; y phục toàn một màu trắng, áo choàng khoác hơi lệch về bên trái, mặt khuy áo choàng khắc hình bạch báo thủ.
Thấy ba người đến, tất cả cùng đập bàn nói:
          -Đến muộn, phải phạt!
Ba người bước đến đầu bàn tiệc, trong lúc hai người rót rượu vào 6 bát lớn thì thiếu niên chắp tay nói:
          -Trung nhi kính chào các vị bá bá và các vị thúc thúc!
Tất cả cùng cười nói:
          -Ngoan lắm!
Một người đứng gần vỗ vai Thành Trung cùng với một số người nói với vẻ ngạc nhiên:
          -Con trai Lê Tần đã lớn tướng thế này rồi sao?
Số người kia nói:
          -Giờ nó đã là phó tướng rồi đấy ông ạ!
Mọi người còn đang ngạc nhiên thì hai người giơ bát rượu lên nói lớn:
          -Các vị, chúng tôi tự phạt bằng ba bát lớn.
Dứt lời, hai người lần lượt uống cạn cả 6 bát.
          -Hay! Lê tướng quân vẫn như xưa, rất sảng khoái! Trần tướng quân cũng vậy!
Ngoài đường phố, nhà nhà treo đèn kết hoa rất lộng lẫy, ánh sáng của hàng nghìn đèn lồng với đủ các kiểu hình và những loại hoa khác nhau được treo khắp nơi làm bừng sáng lên nét đẹp cổ kính của kinh thành. Ở hai bên đường, nhà nhà, người người đều mở quán xá bày bán đủ các loại vật phẩm từ đơn giản, rẻ tiền nhất đến tinh xảo, giá trị nhất. Còn trên đường nam thanh nữ tú cười nói vui vẻ, trẻ nhỏ nô đùa ca hát, kẻ qua người lại tấp nập tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt!!
          Còn tại con đường đông vui náo nhiệt nhất, trong khi tất cả nam nhi đều ngắm nhìn gương mặt xinh như hoa của những thiếu nữ thì một thiếu niên lại cau mắt quan sát trang phục màu vàng nhạt của những thiếu nữ đó. Thiếu nữ đi cùng thiếu niên đó liền cười trêu:
          -Nhị ca kiêu quá!
Thiếu niên mỉm cười nói:
          -Đúng là họ rất xinh. - Rồi quay sang thiếu nữ nói nhỏ: Nhưng nếu muội mà bỏ mặt nạ da người ra thì người mà những tên con trai kia ngắm không phải là những thiếu nữ đó đâu!
Thấy má thiếu nữ hơi đỏ lên, thiếu niên liền cười tươi:
          -Nhị ca trêu mà cũng xấu hổ, muội không những xinh hơn họ mà còn dễ thương hơn nhiều!
Dứt lời thiếu niên bước tới quán bán chong chóng ngũ sắc, mua cái đẹp nhất, nhưng khi vừa quay người lại thì liền giả vờ giật mình khi thấy thiếu nữ đeo mặt nạ đứng chờ sẵn, rồi vừa đưa chong chóng vừa mỉm cười nhìn thiếu nữ cười với vẻ rất vui, tất cả cũng mỉm cười nhìn hai người! Nhưng sau đó, gương mặt thiếu nữ bỗng trầm xuống và ngập ngừng nói:
          -Nhị ca! Giá như…
Bỗng mọi người chỉ lên cao nói với giọng kinh ngạc:
          -Nhìn kìa, có người đá cầu trên trời kìa…
Thiếu niên lắc đầu bật cười:
          -Đá cầu trên trời ư? Có uống nhầm thuốc không vậy?
Vừa dứt lời thì nàng đã reo lên với giọng kinh ngạc xen lẫn thích thú:
          -Không phải nhầm đâu, đúng là có người đá cầu trên trời đấy, huynh nhìn lên mà xem.
Thiếu niên hướng mắt theo tay nàng chỉ thì lập tức cau mày trừng mắt, toàn thân bất động khi tận mắt chứng kiến năm người bay lượn và đan cầu trên không trung.
Cùng lúc ấy, tại vườn thượng uyển, một người hướng ly rượu về phía Quốc Tuấn nói:
          -Lê tướng quân, tôi kính ngài một ly.
Quốc Tuấn vừa cười vừa chỉ Lê Tần nói:
          -Tôi là Quốc Tuấn, ông ấy mới là Lê Tần!
Lê Tần quay sang cười nói:
          -Ma La huynh, huynh say rồi…
Đặng Ma La vừa gục xuống vai Lê Tần vừa nói:
          -Ai bảo tôi say?? Tôi… đâu… có… say…
Lê Văn Hưu bước tới đỡ Ma La rồi vừa nói vừa dìu đi:
          -Để tôi đưa ông ấy về phòng. Nào, đi thôi ông bạn đồng niêu!
Ma La vừa nấc vừa nói:
          -Tôi chưa say… Tôi… còn phải đợi Quan... Gia…
Đúng lúc này, tất cả quan văn đều nôn thốc nôn tháo rồi bất tỉnh, một số người liền dìu tất cả về phòng, Ma La liền chỉ tay nói:
          -Đấy, say thế … mới gọi là sai…
Vừa dứt lời đã quỵ gối xuống, Nguyễn Hiền liền vừa đỡ vừa nói:
          -Đã say đến méo cả mồm, nói sai xa hàng vạn dặm rồi mà còn nói là không say.
Trong lúc các võ tướng lắc đầu cười thì Ma La đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Nguyễn Hiền nói:
          -Ai đấy nhỉ? À… ra là… Liềm hiền đệ…
Nguyễn Hiền nhăn mặt nói:
          -Sao lại nhìn nhầm xa hàng nghìn dặm thế? Đệ là Nguyễn Hiền.
Ma La quay sang Văn Hưu nói:
          -Hiền là hiền thục như con gái à?
Hai người vừa dìu nhanh đi vừa nói:
          -Thôi thôi, ông mau về phòng nghỉ đi cho tôi nhờ.
Ma La ngẩng lên trời nói:
          -Trăng hôm nay đẹp quá nhỉ!!!
Nghe vậy, tất cả vừa phun rượu ra khi vừa uống vào vì bật cười. Đúng lúc này có tiếng nói lớn:
          -Quan Gia giá lâm!
Vừa nghe hai từ này, Ma La liền định quay lại thì hai người không nói không rằng mà kéo nhanh đi. Trong khi từ cửa chính Thái Tông bước tới cùng phu thê Thủ Độ. Thái Tông thân hình quắc thước, đầu đội mũ tử kim, thân khoác hoàng bào, chân mày như sừng rồng, đôi mắt to ánh lên như thần, sống mũi cao thẳng, bành mũi to khác người, miệng lớn với bộ long tu uy nghiêm kì lạ, tuy gương mặt y như thần long giáng thế nhưng vẫn rất nhân từ, thân thiện! Dáng đi như long hành, chân bước như hổ bộ.
          Thủ Độ thân hình tầm thước, đầu đội mũ thêu hai áng mây xanh, ở giữa đính viên ngọc bích, hai hàng chân mày đen rậm chĩa ngược lên, đôi mắt tinh anh nghiêm nghị, gò má hơi nhô lên, sống mũi thẳng và to nhưng đầu mũi hơi khoằm xuống, miệng rộng cùng bộ râu hổ và cái cằm hơi nhọn, tất cả tạo lên một gương mặt vô cùng uy nghiêm; trang phục màu tía chỉnh tề, dáng đi rất oai vệ.
          Trần Thị Dung để tóc dài quá lưng, đầu đeo một chiếc vòng đá quý, gương mặt xinh đẹp, vẻ mặt trang nghiêm đến lạnh người khiến ai nhìn cũng phải kính sợ, thân khoác y phục trắng toát khiến vẻ lạnh lùng ấy hiện rõ hơn, nhưng dáng đi lại rất nhẹ nhàng!
Tất cả cùng quỳ xuống hành lễ:
          -Chúng thần khấu kiến Quan Gia…
Thái Tông giơ tay nói:
          -Các ái khanh không cần đa lễ, mau bình thân!!
Tất cả đứng lên nói:
          -Tạ ơn Quan Gia!!
Ông giơ hai tay cười nói:
          -Các ái khanh đã vất vả suốt năm qua nên đêm nay tất cả hãy vui vẻ cùng nhau uống cho thoả thích, ai chưa say thì không cho về!
Tất cả cùng vỗ tay nói lớn:
          -Quan Gia quả nhiên sảng khoái! Đúng, không say không về!
Trong khi ở ngoài đường, thiếu niên trừng mắt nghĩ với tâm trạng khó tả:
          -Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, thật đáng sợ, chẳng trách ông ấy cẩn thận như vậy!  
Còn mọi người thì vỗ tay tán thưởng rầm rầm, cùng lúc năm người bay xuống đứng trên các mái nhà cao thấp khác nhau theo hình ngôi sao rồi mỗi người lấy ra hai cây pháo, một hướng chéo lên, một hướng thẳng lên trời, rồi vận nội lực, lập tức năm cây pháo bắn chéo đan nhau thành hình ngôi sao ngũ sắc sáng lấp lánh; năm cây pháo còn lại bắn ra những hình khác nhau, pháo của Trần Hoảng bắn ra hình sao băng; pháo của Quang Khải bắn ra hình muôn sao lấp lánh; pháo của Trung Hiếu bắn ra hình bảy sắc cầu vồng lung linh; pháo của Mã Chí bắn ra vô số sao nhỏ và khi lên cao liền nổ toả ra như sao đổi ngôi; pháo của Sử Thiên Vũ bắn lên theo hình xoắn ốc và khi nổ toả ra thì lại thành hình chong chóng với đủ các sắc màu toả sáng lung linh! Màn pháo hoa càng làm kinh thành thêm lung linh, huyền ảo! Ở dưới đất nhìn lên còn đẹp hơn gấp bội nên khi màn pháo hoa kết thúc, tất cả cùng ồ lên tiếc nuối! Sử Thiên Vũ liền cười nói:
          -Tứ ca! Mọi người đang tiếc kìa!
Trần Hoảng vừa mỉm cười vừa nhún chân nhảy rướn người về phía trước rồi bay xoay người chậm xuống, khi chàng cách mặt đất khoảng hai thước thì ánh mắt nàng như bị thôi miên… Và khi thân hình cao lớn, gương mặt trái xoan anh tuấn, đôi mắt sáng hơn ánh trăng rằm nhưng lại thoáng nét trầm tư, cặp chân mày đen tuyền và thẳng như thân trúc, sống mũi cao thẳng dọc dừa, trán cao, môi hồng nhạt tự nhiên, miệng cười quyến rũ; thân khoác trang phục màu xanh nhạt, viền áo màu trắng, tóc đen huyền mái chải hơi lệch về bên trái, đằng sau thả tự nhiên xuống… đứng cách trước mắt nàng chỉ vài bước chân thì nàng cảm thấy tự nhiên mặt nóng bừng, má đỏ lên, tim đập thình thịch, tinh thần mơ hồ tựa như không còn tự chủ được bản thân nữa! Nàng từ từ đưa tay lên ngực nghĩ thầm:
          -Mình làm sao thế này?!! Cảm giác này sao trước giờ chưa hề có!!?
Thấy nàng có biểu hiện lạ, thiếu niên liền hỏi:
          -Đào Tử, muội sao thế?
Nàng giật mình lúng túng trả lời:
          -Không, muội… không sao…
Vừa dứt lời thì chàng đã mồi lửa, lập tức quả pháo được đặt cẩn thận dưới đất bắn rít thẳng lên trời cao. Lần này chỉ là một quả nhưng đẹp hơn gấp nhiều lần mười cây pháo của năm người hợp lại. Còn nàng, khi pháo nổ thì giật mình ngước mắt nhìn lên rồi lại nhìn về phía trước thì lại chết lặng một lần nữa khi thấy chàng cười rạng rỡ… Dưới ánh pháo hoa nụ cười của chàng như hoà vào làm một nên trông càng quyễn rũ hơn! Như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, chàng liền nhìn thẳng về phía trước thì bắt gặp ánh mắt nàng, bốn mắt nhìn nhau khiến nàng vô cùng bối rối, trong thoáng chốc mặt nàng lại đỏ bừng lên, không dám nhìn thẳng nữa, tim càng đập nhanh hơn! Dù không quen biết nhưng trước một thiếu nữ như vậy thì chàng cũng cảm thấy thú vị!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 10.07.2008 23:32:21
Trong lúc mọi người mải ngắm pháo hoa, thiếu niên cau mày nhìn hai người thì ở hai bên đường, mấy thiếu nữ áo vàng nhạt hết nhìn hai người tủm tỉm cười lại nhìn lên bốn người cười tươi! Thấy mấy thiếu nữ nhìn lên, bốn người cùng mỉm cười, riêng Sử Thiên Vũ vừa vẫy tay với mấy thiếu nữ đó vừa cười nói:
          -Xem ra Hoảng ca của chúng ta lại lưu tình rồi!
Trung Hiếu thở dài nói:
          -Đẹp trai quá cũng khổ, cứ xấu trai như mình thế mà lại hay!
Mã Chí gãi gãi mũi, tặc lưỡi nói:
          -Ta không hại nàng nhưng nàng nguyện vì ta mà chết!
Quang Khải lắc lắc đầu nói:
          -Chỉ khổ con gái nhà người ta thôi!
Sử Thiên Vũ nói vọng xuống:
          -Tứ ca, hết pháo hoa rồi, đi thôi!
Chàng mỉm cười nói lớn:
          -Ờ, tất cả đếm đi! Ta đã sẵn sàng!
Trong khi thiếu niên sờ cằm nghĩ:
          -Chà! Thì ra là vậy... Tiểu muội đã trưởng thành rồi!
          -Một… hai…
Sử Thiên Vũ vừa nhảy lên rồi tung hai chân về phía sau để gẩy hất cầu ra trước mắt vừa nói lớn:
          -Ba…
Ở dưới, chàng lập tức nhún chân phóng người bay lên đúng vào vị trí cũ, theo phản xạ nàng đưa mắt nhìn theo, cùng lúc Sử Thiên Vũ bay người về phía trước, tung chân phải đá chéo quả cầu lên cao rồi nói:
          -Tứ ca! Đỡ cầu!
Rồi tung chân trái đạp vào ngọn cây để phi thân đi, trong khi Mã Chí nói:
          -Tưởng ghê gớm thế nào, hoá ra là bắt chước!
Trong lúc Trần Hoảng xoay gấp thân mình rất nhanh rồi hơi nghiêng người tung chân trái đá móc chéo quả cầu xuống, nói:
          -Tam đệ, của đệ!
Rồi thuận đà xoay người một vòng, đảo hai chân đạp vào ngọn cây gần đó để lao vút đi, thì Sử Thiên Vũ nói:
          -Bắt chước nhưng không kém!
Tất cả cùng nói:
          -Mèo khen mèo dài đuôi!
Chàng đáp ngay:
          -Thế không khen mình thì khen ai?
Tất cả cùng cười lớn và lại triển thân đan cầu trên không vừa bay đi như những cánh én chao liệng. Riêng Mã Chí thì giật dây, lập tức quả pháo bắn lên thành chùm rồi tán xạ ra tứ phía. Thấy nàng vẫn đưa mắt nhìn theo, thiếu niên đưa tay huơ huơ trước mặt nàng nói nhỏ:
          -Tiểu muội, người ta đi xa rồi!
Nàng không nói gì, quay người bước nhanh đi, thiếu niên liền bước theo với nụ cười bí hiểm.
          Từ bốn phía ở đằng xa, bốn màn cát bột trắng bay ập tới các binh sĩ đứng gác ở bốn phía hoàng thành với tốc độ chóng mặt, tất cả còn chưa kịp phản ứng thì màn cát bột đã bám hết vào tù và, tức thì tù và hoá thành nước. Cùng lúc đó, tại vườn thượng uyển, tất cả đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên mặt đất bị đùn lên ở xung quanh như bị chuột đào vậy, tiếp ngay sau đó, hơn 20 tên y phục đen kín từ đầu đến chân phi thẳng từ dưới lòng đất lên, cùng lúc từ trên cao ở phía xa hơn 10 tên khác phóng tới với tốc độ rất nhanh, trong khi vừa xông từ dưới lòng đất lên, 2 tên dẫn đầu liền phóng phi tiêu về phía ba người, song 1 tên chém chéo ngược lên, 1 tên bổ thẳng kiếm xuống, trong khi Thái Tông tung chưởng đánh thẳng tới, lập tức đánh nát cả những mũi phi tiêu và kiếm quang ra, còn hắn thì bị chưởng phong đẩy ngược về sau, thì Thủ Độ vung tay chém ngược lên với tốc độ rất nhanh, tức thì hất ngược toàn bộ phi tiêu và kiếm ảnh bay về phía tên đó, tên đó vội vận múa kiếm liên hoàn chém gãy hết. Đúng lúc này, những binh sĩ ở quanh khu vực vườn thượng uyển nhất chạy vào. Cùng với lúc 2 tên kia ra tay, 20 tên kia cũng lập tức xông tới tấn công mọi nguời, trong lúc các võ tướng liền hất mấy cái bàn về phía những tên xông tới rồi cùng vung chưởng tấn công, một số tên lập tức chém tan nát cả bàn và chưởng phong ra, số còn lại vừa chém đứt đôi bàn thì bị chưởng lực đẩy ngược về sau, rồi hai bên lại lao vào nhau, thì 2 tên vung kiếm nhằm hông Thành Trung chém tới với tốc độ nhanh đến chóng mặt, tên thứ 3 bổ thẳng kiếm xuống, mặc dù kiếm khí của chúng rất nhanh nhưng Thành Trung còn nhanh hơn gấp bội, lập tức vung tay chém lượn một đường, tức thì phóng ra đao khí sáng loáng và rất sắc bén chém đứt đôi người chúng ra; Lê Tần và Quốc Tuấn cùng xuất chiêu, Lê Tần tung tay chém ngang lên, tay của Lê Tần như một thanh đại đao sáng quắc xả đứt đôi người những tên xông tới tấn công, rồi bắt lấy một thanh kiếm; Quốc Tuấn tung liên hoàn chưởng đánh nổ tung người chúng, rồi vừa bắt lấy kiếm vừa nói cùng mọi người:
          -Có thích khách.
Trong lúc nói tất cả phải gạt đỡ những mũi phi tiêu cùng những luồng kiếm khí của những tên phóng tới từ trên cao, đồng thời chống đỡ đợt tấn công thứ 2 của những tên còn lại và ngay sau đó là màn tấn công rất dữ dội của những tên ở trên cao. Vừa thấy những binh sĩ cầm khiên và giáo mác chạy tới bao quanh Trần Thị Dung thành mấy lớp hộ vệ ra khỏi vòng nguy hiểm, hai ông liền xông về phía 2 tên dẫn đầu. Trong lúc tất cả ngự lâm quân chạy về vườn thượng uyển ngay khi nghe tiếng của mọi người với tốc độ ào ào như thác lũ thì các binh sĩ đứng gác liền bắn pháo hiệu báo nguy rồi phóng như bay về phía đường phố… nhưng những tia pháo hiệu liền bị màn pháo hoa dày đặc mừng năm mới che khuất, còn chưa hết tức giận thì một bọn khác đột nhiên hiện ra ngay sau lưng, tất cả còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chúng đánh ngất, song chúng xách tất cả lên rồi biến mất. Ở trên cao, một bóng đen mờ ảo ẩn khuất trong những rặng cây xum xuê cao chót vót… thấy vậy thì nhoẻn miệng cười đắc ý.
          Trong khi ấy tại hồ Tả Vọng, bên bờ hồ lung linh có ba thiếu nữ đang chơi trò bịt mắt bắt dê! Thiếu nữ thứ nhất dáng người cân đối, mái tóc mượt mà buộc lệch về bên trái, hàng lông mày nhỏ và dài như tơ, đôi mắt tròn tinh nghịch, cái mũi cao và nhỏ, đôi môi mỏng nhưng cười tươi như hoa, da trắng như phấn, má hồng như son; y phục màu tím điểm vài cánh hoa càng khiến nét mặt thêm phần sắc sảo.
          Thiếu nữ thứ hai thân hình uyển chuyển duyên dáng, mái tóc đen huyền mượt mà như dòng thác, tóc mái dài đến vai chải sang hai bên, hai dải lụa trắng buộc lọn tóc dài ở hai bên hơi chổng lên ở phía sau, lông mày lá liễu, đôi mắt đen như hạt nhãn, ánh mắt trong sáng, long lanh như sao trên trời, mũi cao - thẳng - nhỏ - xinh, đôi môi mọng và hồng như cánh hoa bích đào cùng nụ cười đẹp như thiên thần, da trắng như áng bạch vân, má hồng như sắc đỏ cầu vồng; y phục trắng như tuyết, chân bước nhịp nhàng như lướt trên mây y như tiên nữ giáng phàm… Tất cả toát lên vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong sáng trên gương mặt vô cùng thân thiện!!
          Thiếu nữ thứ ba đang bịt mắt để tìm bắt hai thiếu nữ kia. Thiếu nữ này dáng người như thân liễu mảnh mai, tóc đen huyền để dài ngang lưng và không cài bất cứ loại trang sức nào, khuôn mặt trái xoan, lông mày đen mượt, mũi dọc dừa nhỏ xinh, nụ cười hiền hoà trên đôi môi hồng cánh sen, làn da trắng hồng tự nhiên; y phục màu hồng cánh sen, dáng đi nhẹ nhàng và duyên dáng, gương mặt toát lên nét đẹp dung dị, dịu dàng!!                                    
Hai thiếu nữ kia vừa chạy vòng quanh vừa vỗ tay cười nói:
          -Khả Niên tỷ tỷ, bọn muội ở đây cơ mà, mau đến bắt đi!
Khả Niên liền dang tay lao về phía sau, thiếu nữ áo trắng liền xoay người tránh sang bên trái, thiếu nữ áo tím chạy tới vỗ nhẹ vào lưng rồi nhảy sang phải, rồi lại vỗ vào vai song xoay người tránh.
          -Được rồi, sớm muộn thì ta cũng bắt được thôi.
Vừa dứt lời thì thiếu nữ áo trắng thọc tay vào người rồi xoay người nhảy tránh.
          -Ha… ha… Ai chơi kỳ thế hả?
Thiếu nữ áo trắng nói:
          -Là Phong Sương đó!
Thiếu nữ kia nói ngay:
          -Là Trần Linh, không phải muội!
Nàng vừa cười vừa nói:
          -Được rồi, hãy đợi đấy!
Rồi nàng dang tay lao về bên trái nhưng giữa chừng đột ngột quay sang bên phải, Trần Linh liền xoay người tránh, rồi thấy Phong Sương chỉ lên cao, nàng liền nhìn về phía đó thì thấy Trần Hoảng bay từ trên không xuống với tư thế quay lưng lại, nàng liền đợi Trần Hoảng gần xuống đất mới cười tinh nghịch:
          -Niên tỷ, muội ở đây, đố tỷ bắt được!
Khả Niên quay người lại rất nhanh, dang hai tay ôm chặt lấy Trần Hoảng la lớn:
          -Linh muội, ta bắt được muội rồi nhé!
          Quay trở lại chuyện quân Việt bị đột kích tại vườn thượng uyển. Tất cả vừa đánh lui màn tấn công thứ 2 của chúng thì đội ngự lâm quân đã tới, nhưng cũng đúng lúc này rất nhiều tên khác đột ngột hiện ra, dù đã biết môn võ này từ trước nhưng đa số vẫn bị chúng chém trúng, người bị chém xuống vai, nhưng lập tức tung chưởng đánh trả, người bị chém cụt tay, người bị chém chết ngay tại chỗ, ngay cả Thành Trung, Khánh Dư và Phạm Cự Chích cũng bị chém sau lưng, trong khi Thành Trung quay người nhanh không thể tả, đồng thời vung đao thủ chém bay đầu tên đó thì 2 tên tấn công Khánh Dư và Cự Chích đã bị đội ngự lâm quân bắn chết, những tên khác liền phóng tiêu về phía ngự lâm quân, đội ngự lâm quân vừa gạt tiêu ra thì bọn chúng đã phóng tới tấn công. Trong khi Thành Trung vừa đánh bay mấy tên thì thấy Cự Chích đang bị 2 tên đánh lén, chàng liền tung tay trái chưởng thẳng tới, chưởng phong nhanh như ánh sáng đánh gãy kiếm, đồng thời vung tay phải ngang ra, tay phải liền xuất ra đao khí sáng loáng chém bay đầu chúng. Cự Chích vừa quay lại thì lại thấy 2 tên khác ở trên không cùng chém bổ xuống ở hai vị trí đằng trước và đằng sau Thành Trung, Thành Trung liền cùng lúc vung tay phải ra sau ngược lên, vung tay trái thẳng lên phía trước, lập tức hai tay như hai lưỡi đao của máy chém xả chém cả kiếm quang, hai thanh kiếm và 2 tên đó ra làm đôi, tình huống diễn ra chỉ trong nháy mắt khiến Cự Chích dù biết rất rõ Thành Trung nhưng vẫn rất kinh ngạc! Thấy vậy, 2 tên khác chớp thời cơ tấn công rất nhanh, Cự Chích cau mày vung tay chém ngang rách ngực chúng. Rồi cả hai cùng phóng về phía ngự lâm quân đang thất thế trước bọn chúng và Khánh Dư đang bị 10 tên vây đánh.
          Cùng với lúc đội ngự lâm chạy vào, ở trên cao, 7 tên cùng chém đồng loạt vào 7 vị trí nguy hiểm trên người Lê Tần, Lê Tần vung kiếm quét lượn lên một đường, lập tức 7 tên đó bị đánh bật ra xa với vết thương xéo lượn trên ngực. Nhưng vừa xong 7 tên này thì một luồng kiếm quang hàm chứa nội lực thâm hậu đã bổ xuống cách đầu nửa thước, Lê Tần liền kéo kiếm về đỡ, hắn liền gia tăng kình lực áp Lê Tần xuống. Còn Quốc Tuấn cùng lúc tung ba chiêu ngay trên không, tung kiếm chém gãy kiếm của 2 tên chém tớí, ngực 2 tên đó còn bị rạch ra, tung chưởng trái thẳng về phía trước, lập tức đao chém tới bị đánh gãy và chưởng còn đánh táp thẳng vào mặt hắn, chưa hết, ngón út còn phát thẳng lên trời một luồng kiếm khí đánh gãy tan đao của 1 trong 2 tên dẫn đầu ở trên cao khi hắn chém xuống, nhưng không hiểu tại sao mà luồng kiếm khí bỗng bay chậm lại khi bắn thẳng lên trán hắn… nên hắn đã kịp quay gấp thân mình tránh sang bên trái, tuy thoát chết nhưng ba hồn bảy vía của hắn dường như đã bay mất một nửa rồi! Còn tên dẫn đầu giao đấu với Thái Tông mười chiêu rồi vừa phóng người bay vút đi hướng khác với tốc độ cực nhanh vừa nói:
          -Có giỏi thì theo ta.
          Khi nàng vừa ôm lấy Trần Hoảng, Phong Sương và Trần Linh liền cười khúc khích, nàng liền bỏ khăn ra và ngước ánh mắt nai nhìn lên thì vô cùng bối rối khi thấy người mình ôm nãy giờ là chàng, nàng liền đẩy chàng ra rồi vừa quay người bước nhanh đi vừa lườm hai nàng, mọi người cùng nhìn nàng cười vui! Trần Hoảng thì lập tức chạy lên trước mặt nàng rồi mỉm cười khi thấy mặt nàng đỏ bừng lên, nàng liền đẩy chàng sang ngang, nói:
          -Huynh vào hùa với họ để lừa muội, còn cười nữa hả?   
Chàng nói với vẻ ngạc nhiên:
          -Oan cho ta quá! Lúc ta bay xuống mặt ta quay về hướng khác nên ta đâu biết muội đang lao tới!
Nàng chỉ tay nói:
          -Giấu đầu lòi đuôi nhé, huynh quay mặt phía khác vậy mà lại biết muội đang lao tới?
Chàng sờ trán ngập ngừng nói:
          -Ờ thì…
          -Thì bí rồi chứ gì?
Ba người từ trên cây bay xuống, Quang Khải bay xuống cạnh chàng, Mã Chí thì đứng dựa vào thân cây rồi khoanh tay lại, trong khi Trung Hiếu cười nói:
          -Vì lúc đó muội kêu lên ‘‘ta bắt được muội rồi nhé’’, chứng tỏ các muội đang chơi trò bịt mắt bắt dê nên đệ ấy mới biết muội đang lao tới!
Vừa nghe tiếng Trung Hiếu, hai đứa trẻ đang chơi thả thuyền giấy dưới thuyền liền chèo vào bờ, còn chàng thì liền gật đầu mấy cái nói:
          -Đúng, Hiếu ca nói đúng!
Nàng thấy chàng có vẻ lúng túng, khác hẳn với vẻ oai phong thường ngày thì cố nhịn cười, vừa bước về phía sau vừa nói:
          -Có ma mới tin huynh!
Trong khi đứa lớn bá vai, đứa bé nhảy lên bá cổ Trung Hiếu, nói:
          -Đại ca đưa đệ đi chơi!
Trần Hoảng bước tới chỗ Trung Hiếu, giơ hai tay nói:
          -Hoan Hỷ, xuống đây huynh bế đi chơi!
Đứa bé liền nhảy xuống, chàng cười hỏi:
          -Đệ muốn đi đâu?
Tất cả thấy vậy thì cười mỉm, ngay cả Mã Chí cũng mỉm cười, Sử Thiên Vũ đứng trên cây cũng mỉm cười rồi tung người lên, vừa đá cầu bổng lên bay về phía mọi người vừa đạp vào ngọn cây nói lớn:
          -Có người đang nịnh kìa!
Rồi chàng bay quay vòng nhanh xuống và nhìn hai nàng với ánh mắt rất dịu dàng, nhất là với Trần Linh, còn khi quay về phía Trần Hoảng và Khả Niên thì vẫy tay cười trêu, hai người liền lừ mắt nhìn chàng; khi quay về phía hai nàng một lần nữa thì chàng nhìn Trần Linh với ánh mắt vô cùng dịu dàng rồi quay sang cười với Phong Sương!
          Khi bị hai nàng lừa, Khả Niên luôn chăm chú để ý hai nàng, và khi thấy Phong Sương nhìn chàng không chớp mắt, miệng cười tươi như hoa, còn mặt Trần Linh đỏ bừng lên và cúi đầu xuống mỗi lần chàng nhìn mình… nên khi chàng vừa tiếp đất, tung chân phải hất cầu lên song cho cầu quay tròn trên ngón tay chỏ của bàn tay trái… thì nàng vừa chỉ Trần Linh vừa mỉm cười! Nhưng chàng vừa quay lại thì Phong Sương đã bá cổ chàng với vẻ rất vui mừng!
          Quốc Tuấn thấy ông đuổi theo tên dẫn đầu, liền phóng người nhanh hơn ánh chớp gấp trăm lần đuổi theo. Tên trên cao vừa đuổi theo vừa phóng kiếm khí tấn công nhanh như một tia chớp, Quốc Tuấn lập tức tung chưởng ngược lại chặn đứng kiếm khí, tung kiếm khí bay ngược về sau mà không cần quay mặt lại. Và khi hắn vất vả lắm mới đỡ được thì ba người đã ở xa rồi, khi hắn lập tức quay người sang trái đuổi theo, thì Thủ Độ từ phía sau đã phóng vọt lên trước hắn mấy thước. Hắn quay đầu nhìn xuống thì thấy 9 tên đã bị ông xả ra làm hai khúc, xác chúng nằm dưới đất theo hình vòng tròn, hắn liền nghĩ ra: Khi 9 tên bao vây và đồng loạt tấn công ông theo hình vòng tròn với tốc độ nhanh như cắt, ông liền quay kiếm một vòng nhanh hơn lốc xoáy xả chúng ra làm đôi, và khi thấy Thái Tông đuổi theo đối thủ thì ông liền bay theo. Hắn cau mày nghĩ thầm:
          -Tại sao lão Thủ Độ đó lại không giết mình khi bay qua???
Khi Lê Tần vừa bị ép xuống, mấy tên phía dưới liền vừa bay vừa phóng kiếm đâm lên với tốc độ rất nhanh, Lê Tần liền quay người và quay kiếm một vòng nhanh như một cơn lốc xoáy, lập tức cả kiếm và tất cả bọn chúng bị chiêu kiếm vòng đao xoáy chém ra làm đôi, khi rơi xuống đất mà ánh mắt chúng vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng tột độ… vì hình ảnh vòng kiếm quang loang loáng, dày đặc nhưng lại bắn ra vô số bóng đao xoáy vẫn chưa mất đi trong tâm trí chúng. Lê Tần khi vừa chạm đất thì 10 tên khác lập tức xông tới bao vây.
          Ở phía xa, cuộc chiến giữa quân Việt và bọn chúng cũng đang diễn ra rất quyết liệt, hai binh sĩ vừa hét lớn vừa đâm thương tới, 2 tên cùng ra tay, tên này vừa bắt thương vừa chém dọc xuống trán, tên kia cũng lập tức bắt thương rồi phóng kiếm đâm thẳng vào giữa ngực, nhưng lập tức chúng bị hai người phía sau chém chết, 2 tên khác ở hai bên liền xông tới chém với toàn bộ công lực, hai người vừa giơ kiếm lên đỡ liền bị gãy đôi, thế đao còn chém tiếp xuống bả vai hai người, rồi chúng trở đao lên đỡ kiếm của hai võ tướng chém xuống, rồi bốn người cùng vận hết chiêu thức, đao lên kiếm xuống mà đấu nhau kịch liệt.    
          Khi thấy Phong Sương làm vậy, Trần Linh tuy không ngạc nhiên nhưng sắc mặt nàng vẫn có chút thay đổi! Khả Niên thấy nàng hơi buồn thì mỉm cười thầm nghĩ: 
          -Người này là thanh mai trúc mã, còn người kia là chân tình, khổ cho đệ rồi!
Những người dân xung quanh thấy vậy thì vừa kinh ngạc vừa khó chịu, một số người vừa chỉ chỏ vừa nhỏ to bàn tán, năm người cũng vô cùng bất ngờ trước tình huống này, trong khi chàng nhẹ nhàng nói:
          -Tiểu sư muội à, muội bỏ tay ra đi, người ta đang nhìn kìa!
Nàng cười nói:
          -Mặc kệ họ.
          -Như thế sao được!
Nàng nhìn chàng ngạc nhiên hỏi:
          -Sao lại không được? Từ bé muội đã bá cổ huynh rồi mà?
Chàng bật cười nói:
          -Nhưng bây giờ muội đã trưởng thành, đã là thiếu nữ rồi thì phải khác với lúc còn bé chứ?!
Nàng nói với vẻ khó hiểu:
          -Lúc lớn hay lúc bé thì khác gì nhau chứ?? Muội hiểu rồi, huynh ghét muội nên mới nói vậy, đúng không?
Tất cả tròn mắt nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên? Còn chàng, khi thấy nàng sắp khóc thì vội nói:
          -Muội là người ta yêu quý nhất, ta sao có thể ghét muội được?
Nghe vậy, Trần Linh nhìn hai người với ánh mắt bàng hoàng! Còn nàng thì cười tươi, mừng rỡ nói:
          -Huynh nói thật chứ?
Thấy nàng đã vui trở lại, chàng liền cười tươi:
          -Từ bé đến giờ ta đã nói dối muội lần nào chưa?
Rồi chàng bấu hai mép nàng lên, cười nói:
          -Thôi nghe lời ta, cười vui lên rồi ta dẫn muội đi chơi!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 10.07.2008 23:49:11
Đến đây thì mọi người liền hiểu ra rồi bước đi ngay. Nàng thì bật cười, trong khi năm người phì cười trước cách dỗ dành của chàng! Chỉ có Trần Linh là hơi cúi đầu với vẻ buồn bã! Còn chàng thì lập tức bước tới trước mặt Trần Hoảng cười hỏi:
          -Mọi người đợi ai thế?
Rồi lập tức chạy nhanh về phía trước vừa khoái trá cười:
          -Ha… ha… há… há… há...
Trần Hoảng vừa đuổi theo vừa nói lớn:
          -Thằng này láo, ta mà bắt được đệ thì đừng có trách, đứng lại cho ta!
Chàng vừa chạy giật lùi vừa cười nói:
          -Đố huynh bắt được đệ đấy! Ha... ha...
          -Được rồi, cứ đợi đấy!
Quang Khải và Trung Hiếu vừa lắc đầu cười vừa chạy theo. Trung Hiếu nói lớn:
          -Mã đệ, dựa thân cây thế là đủ rồi đấy, mau...
Chưa dứt lời thì Mã Chí đã ở trước mặt:
          -Huynh nhắc hơi muộn đấy.
Trung Hiếu cười nói:
          -Đệ hào phóng, tốt bụng quá! Cho kiến ăn Tết mãi không thấy đau, ngứa à?!
Mã Chí nói mà không quay mặt lại:
          -Này, vừa phải thôi nhé!
Bốn người cùng cười lớn, trong khi ba nàng mỉm cười nhìn theo rồi cùng nói:
          -To đầu mà còn đùa như trẻ con!
Khả Niên nói lớn:
          -Tứ ca, Hoan Hỷ yếu lắm, huynh chạy chậm thôi!
          -Ờ, ta biết rồi!
          Khánh Dư vung song trảo nhanh như cắt và mạnh như mãnh ưng vừa công vừa thủ giữa vô số bóng kiếm đan xen nhau tấn công liên hoàn mật khít với tốc độ rất nhanh. Ở phía xa Cự Chích tung cước phải đá bay cả tên thứ nhất và kiếm hắn chém tới, đồng thời tung song thủ vừa gạt đao chém tới vừa chưởng thẳng vào mặt tên thứ 2; còn Thành Trung tung song đao thủ chém ra hai bên, lập tức phóng ra luồng đao quang màu trắng xoá chém bay người mấy tên xông tới tấn công, đao quang còn bay thẳng về phía những tên tấn công Khánh Dư với tốc độ rất nhanh, lập tức 3 tên bị chém chết ngay tại chỗ. Và trong khi Cự Chích nhảy lên rồi tung cước phải bay như một mũi tên thẳng về phía những tên bên trái, tức thì cước kình đá bay chúng đi, thì Thành Trung bay thẳng về phía những tên bên phải, đồng thời tung song đao thủ ra như ánh chớp đánh hất bay bọn chúng lên, Khánh Dư liền tung liên hoàn trảo xẻ đứt đôi người chúng ra. Đúng lúc này, những tiếng phập, phập, phập lên tiếp vang lên, tất cả đồng loạt dừng tay rồi nhìn về phía đó thì thấy bọn đấu với đội ngự lâm bị trúng tên, loạt tiễn được bắn bởi đội cấm vệ áo đỏ đứng trên hai dãy tường vườn thượng uyển, còn đội ngự lâm quân một số đã chết, số còn lại một nửa đứng xung quanh vòng trong, nửa còn lại cầm thanh la đứng bao quanh vòng ngoài dày đặc không một khe hở. Những tên còn lại thì vừa nhìn vừa cau mắt nghĩ nhanh:
          -Thì ra là vậy, chúng vừa giao chiến vừa chờ chúng ta bị hút vào cuộc chiến với đồng bọn của chúng thì mới tách một nửa ra để vừa âm thầm di chuyển ra xung quanh vừa đánh thanh la và la hét ầm ĩ khiến các huynh ấy không tập trung được, khi các huynh ấy phát hiện ra mình bị bao vây thì đã quá muộn rồi. Việc này cũng đã giải thích tại sao đồng bọn của chúng không đến giúp.
          Trong khi Thái Tông đuổi theo tên dẫn đầu đến trước điện Kim Loan thì hắn dừng lại, lập tức 10 tên hiện ra như những bóng ma ngay xung quanh ông rồi đồng loạt tấn công theo các kiểu khác nhau vào những vị trí vô cùng nguy hiểm ngay trên không, tức thì bắn ra vô số kiếm ảnh, kiếm quang và kiếm khí, cùng lúc tên dẫn đầu từ trên đỉnh nóc điện Kim Loan phi thân lên cao theo hình vòng cung rồi quay kiếm liên hoàn, tức khắc bắn ra vô số kiếm ảnh như cái lồng đan nhau dày đặc không một kẽ hở chụp thẳng xuống, khoảng không gian xung quanh như bị cắt phá, có thể nói không một vật thể nào dù nhỏ nhất cũng không thể bay ra hay bay vào được, không khí thì như bị ép chặt lại, cùng lúc tên dẫn đầu kia và mấy tên hiện ra vây đánh Thủ Độ và Quốc Tuấn. Ông hét lớn:
                                                       Long tiên khí - Quần Long hộ thể.
Lập tức phóng ra xung quanh người 9 luồng quang khí như 9 con rồng uy mãnh, 11 thanh kiếm cùng kiếm ảnh, kiếm quang và kiếm khí liền bị gãy tan nát khi vừa chém vào luồng quang khí, song ông vung hai tay ra, tức thì 9 luồng quang khí bắn toả ra xé tan xác 10 tên đó thành trăm mảnh, còn tên dẫn  đầu lập tức vận quá nửa công lực vào song trảo để đỡ luồng quang khí.
          Trong khi đó tại vườn thượng uyển, những tên còn lại nhìn tất cả mọi người với ánh mắt khinh bỉ, đồng thời nhếch mép nói:
          -Bỉ ổi, đê tiện.
Đội cấm vệ trừng mắt bắn ngay, trong lúc bọn chúng vận múa vũ khí gạt đỡ thì Thành Trung liền nói lớn:
          -Xin các huynh đệ dừng tay!
Đội cấm vệ vẫn giương cung về phía chúng, còn thiếu niên dẫn đầu thì cau mày nói lớn:
          -Trung ca, chúng đệ biết tính huynh nhưng chúng ta đã mất quá nhiều huynh đệ rồi, chúng đệ không muốn và không thể để bất cứ ai phải chết thảm nữa! Hơn nữa huynh cũng bị thương khá nặng ở lưng rồi nên hãy để chúng đệ xử quyết chúng đi.
Trong khi đó tại khu vực điện Kim Loan. Tuy đã làm giảm khá nhiều uy lực của luồng quang khí nhưng hắn vẫn bị bắn tung lên không trung, còn ông từ từ hạ xuống đất với dáng hình rất oai phong.
          Còn ở ngoài đường, tất cả bước đi trong im lặng, khi đến đường ẩm thực, Sử Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, mắt nhìn không chớp về phía trước với nụ cười trên môi, tất cả liền nhìn về phía đó thì thấy ở một quán ăn nhỏ bên vệ đường chỉ có đúng một người vừa ngồi thưởng thức ở bàn ngoài cùng vừa chăm chú nhìn mấy đứa bé đá cầu ở phía xa! Người này thân người cao to, tóc dài ngang lưng, gương mặt bình thường, ánh mắt sắc lạnh và u buồn! Và mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy người này vừa giơ bình trà đề chữ Tri Kỷ trên mảnh giấy đỏ dán trên mặt bình vừa mỉm cười, nụ cười rất đẹp và ấm áp, còn chàng thì lập tức chạy tới bàn người này rồi cầm bình trà đang bốc hơi nóng như vừa mới sôi nhờ nhiệt lực từ bàn tay người này truyền vào! Rồi cau mày nhìn chàng rót trà uống ngon lành tự nhiên nghĩ thầm:
          -Tri Kỷ là loại trà đệ ấy thích uống nhất! Huynh ấy là ai???
Mọi người vừa bước vào quán vừa hỏi nhau:
          -Có ai biết huynh ấy là ai không?!
Tất cả cùng nhìn nhau lắc đầu, rồi lại ngạc nhiên khi chủ quán mang đến chỗ chàng một xấp giấy và bút mực? Hai người cùng mỉm cười! Chàng nói:
          -Cảm ơn!
Và trong khi chủ quán bước sang bàn mọi người mỉm cười hỏi:
          -Các vị dùng gì ạ!?
Tất cả cùng nói:
          -Cho chúng tôi một mâm cơm Tết!
Thì người đó hỏi chàng bằng ngôn ngữ của người câm:
          -Sao đệ không ngạc nhiên?
Trong lúc gương mặt mọi người ánh lên vẻ bất ngờ, thì chàng uống một hớp trà rồi mỉm cười viết:
          -Nếu huynh để nguyên hình dạng để đến kinh thành thì quan binh cũng không dám vây bắt, vì nếu làm vậy thì sẽ đánh nhau to, mà như vậy thì dân chúng sẽ mất ăn Tết! Nhưng nếu huynh không cải trang mà để nguyên hình dạng thì dân chúng sẽ lo sợ hơn!
Người này liền mỉm cười để tay lên ngực rồi hơi cúi đầu:
          -Đúng là người thông minh nhất Đại Việt, bái phục!!
Khi bốn người vừa đứng lên thì bỗng quả cầu bay bổng tới và rơi xuống giữa bàn hai người.
          Trong khi đó tại vườn thượng uyển, thiếu niên dẫn đầu vừa nói xong thì Thành Trung liền cau mày nói rất kiên quyết:
          -Hai vết thương này thì có đáng gì, các huynh đệ cứ yên tâm, ta sẽ giải quyết chúng nhanh thôi.
Rồi hơi quay đầu về phía Lê Tần nói tiếp:
          -Cha, hôm nay hãy để một mình con chiến đấu, cha và mọi người mau đi giúp Quan Gia đi!
Thấy chàng kiên quyết như vậy, Lê Tần và các võ tướng liền phóng hết tốc lực đi, trong khi thiếu niên dẫn đầu vừa phóng song đao về phía chàng vừa nói lớn:
          -Nếu huynh không dùng song đao để kháng địch thì bọn đệ không đồng ý để huynh chiến đấu một mình đâu!
Chàng giơ tay bắt lấy và chưa kịp trả lời thì đội cấm vệ áo đỏ đã cùng đa số ngự lâm quân di chuyển với tốc độ cực nhanh đi. Còn thiếu niên liền lên tiếng ngăn khi thấy một số người phóng về phía đường phố:
          -Khoan đã.
Những người đó liền vừa phóng theo mọi người vừa nghe thiếu niên giải thích:
          -Giờ này mà các huynh ấy vẫn chưa về thì có nghĩa những huynh đệ đi tìm đã bị bọn phục ở ngoài giết rồi, nên chúng ta mà ra ngoài thì cũng chịu chung số phận thôi.
Cùng lúc những binh sĩ còn lại đỡ những người bị thương đi, trong khi chàng nhếch mép cười nói:
          -Một chọi mười chín, cũng thú vị đấy nhỉ.
Tất cả cười khẩy nói:
          -Ngươi cho rằng võ công mình cao cường thì có thể thắng được mười chín cao thủ với hai vết thương ở lưng ư? Đúng là tự tìm đường chết.
Chàng liền cười lớn:
          -Cao thủ ư? Tự tìm đường chết ư? Đúng là lũ vô danh tiểu tốt, chết đến nơi rồi mà còn to mồm.
Tất cả trừng mắt tức giận, vừa xông lên vừa hét lớn:
          -Khốn kiếp, ta giết chết ngươi.
Chàng vừa phi thân nhanh như cắt về phía xa vừa nói:
          -Nếu là anh hùng không sợ chết thì đuổi theo ta.
Khi thấy đa số vừa đạp lên những mái tường, nóc nhà phi thân đuổi theo vừa hét lớn:
          -Không giết được ngươi, bọn ta thề không làm người.
Số còn lại vội nói:
          -Tất cả bình tĩnh, đừng mắc lừa hắn.
Trong khi chàng nói:
          -Đúng, vì lúc đó các ngươi đã thành ma dưới lưỡi đao của ta rồi.
Tất cả càng tức giận và đuổi theo với tốc độ nhanh hơn. Những tên kia nhìn theo lắc đầu ngao ngán rồi phi thân hết tốc độ về phía điện Kim Loan. Những binh sĩ vừa khiêng xác mọi người đi vừa nhìn giá đỡ bó đuốc còn lại duy nhất bị nứt do đao khí của chàng chém khi nãy, lúc này không chịu nổi đã vỡ ra, tức thì bó đuốc rơi xuống… và thế là toàn bộ vườn thượng uyển không còn một tia sáng, ngoại trừ những bó đuốc trên tay mình, rồi cau mày nói:
          -Thật đáng tiếc!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 00:25:01 bởi nguyen duc long >

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 11.07.2008 00:11:41
          Sau khi bị bắn tung lên không trung, tên dẫn đầu vội vận nội công điều khí, và khi vừa tiếp đất hắn liền rút đao vừa chạy về phía ông vừa chém tới, ông vừa phóng tới vừa vung tay ngược lên chém gãy đao quang, luồng kiếm khí còn chém thẳng về phía hắn. Ở phía xa sau lưng ông, 5 tên đang bao vây đánh Quốc Tuấn; phía khác tên dẫn đầu kia xoáy kiếm nhằm thẳng Thủ Độ tấn công, toàn thân hắn bao trùm vô số kiếm quang, màn kiếm quang khi gần đến nơi thì biến mất, thay vào đó lưỡi kiếm đã chém gần sát vai, nhưng chưa kịp đắc ý thì đã phải cau mắt kinh ngạc khi thanh kiếm trên tay đối thủ… không biết xuất từ lúc nào mà đã gạt bay vũ khí của mình ra, đang còn ngạc nhiên thì lãnh trọn một chưởng vào giữa ngực, khi bị thổ huyết và bị văng ra xa thì hắn mới chợt nhận ra: Thì ra khi hắn đang chém xuống vai thì thanh kiếm trên tay Thủ Độ đã bắt đầu chuyển động từ dưới vòng lên trên kịp thời gạt lưỡi kiếm ra.
          -Không một động tác thừa nào, thật đáng sợ!
Tên dẫn đầu liền nhảy lên tránh rồi chém bổ xuống, đao thế rất nhanh, rất mạnh, đao ảnh lấp loáng hung hiểm, nhưng lập tức bị bóng trảo trái của ông chặn lại, đồng thời ông vung trảo phải đánh ngang tới, tức khắc từ lòng trảo xuất ra luồng ánh sáng vàng chói trông như trảo rồng, hắn lập tức buông đao để xoay gấp thân mình nhanh như một cơn lốc, đồng thời vung đao thủ chém xuống hai chân ông, lập tức phóng ra vô số đao khí rất nhanh và rất mạnh, ông liền tung người lên, đồng thời tung cước phải đá giật gót xuống, cước ảnh phóng ra như một tia sét và rất sắc bén, hắn vội tung song chưởng lên đỡ, khi hai luồng kình lực đấu nhau, lập tức ông bị đẩy ra, còn hắn thì bị đè lún xuống đất. Phía bên kia, hắn còn chưa chạm đất thì Thủ Độ đã chém xuống đầu, lại một lần nữa hắn phải rất khó khăn mới đỡ được, nhưng áp lực của kiếm khí quá mạnh đã ép hắn lún xuống đất, không chỉ gạch ở dưới chân hắn bị vỡ ra và lõm xuống mà ngay cả gạch xung quanh năm bước cũng bị chấn vỡ nát. Thấy vậy, bóng đen mờ ảo liền phóng phi tiêu về phía ông, những mũi phi tiêu chia thành ba hướng xé gió bay tới với tốc độ cực nhanh, rồi đợi ông vội nhảy bay ngược về sau, đồng thời vung kiếm chém nát tất cả phi tiêu, còn hắn liền vừa phóng tới, vung kiếm phản công liên hoàn vừa cau mày nghĩ:
          -Chẳng lẽ là hai người đó?
Thì mới di chuyển như bóng ma về sau. Còn ở phía xa, sau một hồi thoắt ẩn, thoắt hiện luân phiên tấn công, 5 tên chuyển sang đồng loạt tấn công, 1 tên chém xuống chân trái, tên thứ 2 từ phía sau chém xuống vai, tên thứ 3 phóng kiếm nhằm vào lưng đâm tới, tên bên phải chém ngang tới, tên bên trái đâm kiếm tới. Tuy tấn công theo 5 kiểu khác nhau nhưng từ bộ pháp di chuyển đến lúc phát chiêu và kiếm thế đều cực nhanh, chặt chẽ và hung hiểm, tất cả tạo thành một trận pháp rất hoàn hảo. Nhưng Quốc Tuấn vẫn đứng yên một chỗ và mỉm cười, bọn chúng còn chưa hiểu vì sao thì tứ chi Quốc Tuấn đã cùng chuyển động, chân trái nhấc lên vừa để tránh nhát chém vừa để đạp lên rồi ghì chặt kiếm xuống, chân phải tung ra đạp vỡ đầu hắn, tay trái vung ngược lên vòng về phía sau, lập tức toả ra đao quang hình cầu vồng chém bay cả tên đâm kiếm tới và tên chém xuống vai về phía sau, tay phải tung ngược kiếm chém vòng ra sau lưng, tức khắc bắn ra kiếm ảnh hình sao xẹt trúng cổ tên chém ngang tới và còn bắn ra kiếm khí, tức khắc tên phía sau đâm tới bị kiếm khí bắn xuyên qua cổ… đúng vào lúc hắn đâm kiếm sát lưng, mũi kiếm và da lưng Quốc Tuấn đã chạm vào nhau nhưng không bị xước. Và khi chúng gục xuống, ánh mắt chúng đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, khiếp sợ… như không tin vào những gì vừa diễn ra bởi Quốc Tuấn xuất chiêu vô cùng linh diệu và nhanh đến mức chúng không nhìn thấy gì. Đúng lúc này, Lê Tần cùng các võ tướng từ trên cao bay xuống, trong khi ở tất cả các nơi dưới đất ngự lâm quân và đội cấm vệ cũng đã tới rồi tất cả cùng giương cung hướng về phía 2 tên dẫn đầu.
          Ở ngoài quán ăn, người này lau nhanh thức ăn và vết mực trên áo rồi cầm quả cầu vừa bước tới vừa nhìn bọn trẻ với ánh mắt thân thiện, vui vẻ và rất ấm áp! Trong khi chàng mỉm cười thì mọi người và những người dân ở xung quanh nhìn người này với ánh mắt chờ đợi. Bọn trẻ nhận quả cầu từ tay người này rồi cúi đầu chào cười nói:
          -Cảm ơn đại ca ca! Chào huynh, chúng đệ về!
Người này liền vừa xoa đầu từng đứa vừa cười rất tươi! Tất cả khi chạy được một đoạn thì quay lại vẫy tay chào, người này nhìn bọn trẻ mỉm cười giơ tay chào lại! Nhìn cảnh này, tất cả đã hiểu tại sao hai người lại thân thiết đến vậy! Bỗng Trần Linh kêu lên:
          -Á, đồ vô lại.
          -Tiểu mỹ nhân, làm gì dữ vậy?
Khả Niên và Phong Sương liền đẩy chúng ra quát:
          -Bọn mất dạy, các ngươi làm gì thế hả?
Tất cả liền quay lại thì thấy có ba tên đang buông lời trêu chọc:
          -Người đẹp lúc tức giận trông càng đẹp hơn. Há há... Cho ta hôn nàng một cái nào.
Nói xong hắn đưa mồm tới ba người, Khả Niên liền dang tay cho hắn một cái tát như trời giáng, hai tên kia thì bị Phong Sương đá văng ra xa. Hắn trợn mắt nói:
          -Con nha đầu này dám đánh ta.
Hắn vừa giơ tay lên thì liền bị bàn tay cứng như thép của Trần Hoảng chụp gọn rồi bẻ ngoặt ra sau, ánh mắt chàng long lên sòng sọc vì tức giận, hắn liền hét lên:
          -Hai đứa mày còn đứng đó làm gì, mau đánh nó cho ta...
Đáp lại lời hắn là tiếng la oai oái của hai tên kia, hắn liền đưa mắt nhìn thì thấy một tên bị Trung Hiếu đạp vào ngực, cước giữ chặt hắn khiến hắn nằm yên dưới đất, tên kia thì bị Sử Thiên Vũ đạp vào cột, cước kẹp vào cổ.
          -Các ngươi thật to gan, dám động đến bản thiếu…
Trần Hoảng càng tức giận, lập tức bắt nốt tay còn lại và bẻ càng mạnh hơn. Thấy vậy, Trần Linh lay lay tay áo chàng nhíu mày nói:
          -Nhị ca, hôm nay là ngày đầu năm, không nên đả thưong người ta, vả lại còn có hai tiểu đệ ở đây nữa, các huynh tha cho chúng một lần đi.
Ba người liền đạp chúng chúi về phía trước, nhưng vừa chạy được vài bước thì Mã Chí liền giơ ngang đao ra trước cổ chúng.
Trong khi ở khu vực điện Kim Loan, tất cả vừa giương cung lên thì ông liền nói lớn:
          -Tất cả không được bắn và rút quân hết cho ta.
          -Nhưng thưa Quan Gia...
Ông cau mắt nói lớn:
          -Không nhưng nhị gì hết, mau rút lui.
Thủ Độ liền nói lớn:
          -Quan Gia, đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, thần không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, vì thế hãy để bọn họ giải quyết đi, kẻo đêm dài lắm mộng.
Đúng lúc này những tên kia đã tới, còn ông thì giơ tay nói lớn:
          -Nếu vậy thì đơn giản cho chúng quá, ta phải đích thân trừng trị chúng mới hả giận. Không nói nhiều nữa, mau rút lui.
Thấy ông kiên quyết như vậy, tất cả đành rút vào trong. Còn 2 tên đó đã kịp vận công điều khí, những vết thương đã giảm đi quá nửa, công lực cũng hồi được bảy, tám phần. Chúng cùng cười nhạo:
          -Tên cẩu hoàng đế, ngươi đã mắc sai lầm.
Rồi 2 tên lại điên cuồng lao tới. Tên dẫn đầu vừa vung tay thì ông đã tung chưởng phải đánh tới, hắn vừa xoay người sang trái tránh vừa chém tới, đao thủ toả ra vố số đao quang sáng loáng với khí kình rất mạnh, ông liền vung chưởng trái đánh áp đao khí xuống, đồng thời xoay chưởng phải đánh xuống, hắn liền đưa tay trái lên đỡ, đồng thời tung cước đá tới, vì ở thế quá gần nên ông bị đá trúng người, và khi bị đẩy lùi về sau, hắn liền vung tay chém tới, ông liền vung tay trái gạt đao ra, đồng thời tung quyền phải đấm thẳng tới, hắn vội vận nội lực vào lòng bàn tay trái để bắt lấy quyền, nhưng lập tức bị bỏng rát, còn ông thì vừa chạy vừa gia tăng kình lực vào quyền đẩy hắn liên tiếp về sau, hắn vừa vung tay phải chém tới thì ông liền vung tay gạt ra.
          Còn ở phía xa, trong lúc Lê Tần cùng các võ tướng và những tên kia cùng xông vào nhau thì hai người cũng vừa lao về phía nhau vừa hành chiêu tấn công, trong lúc chạy tới hắn biến chiêu liên tục, kiếm ảnh và kiếm khí toả ra khắp người và bắn ra xung quanh khiến tất cả binh sĩ không nhìn thấy thanh kiếm và hắn đâu, khi tới đúng cự li chiêu kiếm thực sự mới tung ra, thanh kiếm mang theo toàn bộ nội lực chém ngang tới với tốc độ rất nhanh và lực rất mạnh. Nhưng khi ông vừa vận chiêu để chống đỡ thì Quốc Tuấn đã đạp trúng vai hắn, vừa bị đẩy văng rất mạnh và rất xa ra, hắn liền nắn lại khớp, còn Quốc Tuấn vừa xông tới vừa nói:
          -Thái Sư, hắn không xứng đấu với ngài, hãy để hắn cho tiểu tướng.
Trong khi đó tại quán ăn, chúng run rẩy nói:
          -Bọn họ tha cho chúng tiểu nhân rồi mà.
Mã Chí đập đao vào mặt từng tên nói:
          -Nhưng ta chưa tha được.
Bốn người khoát tay nói:
          -Thôi bỏ đi.
Mã Chí giơ tay nói:
          -Các huynh đừng xen vào chuyện của tôi.
Chúng van xin rối rít:
          -Đừng giết chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân sẽ không dám thế nữa!
Mã Chí nhếch mép cười:
          -Chưa gì đã tiểu ra quần rồi, chẳng bù cho lúc đầu.
Phong Sương che miệng cười, còn chúng mếu máo nói:
          -Chúng tiểu nhân phải làm gì thì mới được tha?
Mã Chí nói ngay:
          -Các ngươi quỳ xuống rồi đi bằng đầu gối đến trước mặt ba vị tiểu thư đó, vả vào mặt nhau rồi vừa dập đầu xuống đất vừa nói: (Xin lỗi các tiểu thư, xin các tiểu thư tha cho chúng tiểu nhân!) đến khi được tha mới thôi.
Ba nàng nói ngay:
          -Chúng ta tha cho các ngươi, các ngươi...
Chưa dứt lời thì Mã Chí đã nói:
          -Nếu không trừng phạt thì chúng sẽ tái phạm. Nào, nhanh lên.
Trong lúc chúng vội làm theo những lời Mã Chí nói thì bốn người và người này cùng nghĩ thầm:
          -Việc này chỉ khiến các cô ấy thêm ngượng mà thôi.
Hơn chục người dân trên đường thì ngạc nhiên đến kinh ngạc, tất cả cùng xì xào bàn tán, còn ba nàng thì vừa ngượng vừa khó chịu! Và khi ba nàng định lên tiếng thì Mã Chí cầm siêu nước nóng giơ lên cao, nhưng chưa kịp đổ xuống đầu thì Trần Linh đã bắt lấy cổ tay ngăn lại, lập tức cái siêu bị lắc mạnh làm nước đổ xuống đầu và người chúng, cùng với lúc chúng kêu lên thảm thiết, nàng cũng kêu lên đau đớn! Mã Chí rất hốt hoảng nhưng chưa kịp làm gì thì Sử Thiên Vũ đã truyền hàn khí vào cánh tay bị bỏng do nước nóng bắn vào rồi hét lên:
          -Nước lạnh đâu, mau lấy nước lạnh cho tôi, mau!
Trong khi đó tại khu vực điện Kim Loan, trong lúc mọi người còn đang hơi ngạc nhiên, những tên kia bị Lê Tần và các võ tướng tiêu diệt thì Quốc Tuấn liền phóng tới tấn công rất nhanh, hắn cũng lập tức vừa xông tới phóng kiếm chém liên hoàn tới vừa cau mày nghĩ:
          -Chẳng lẽ ông ấy biết thân phận của ta?
Mỗi đường kiếm đều mang theo nội lực rất lớn và khí rất nhanh và cuối cùng luôn nhắm vào các vị trí khó xoay sở của đối thủ mà đâm chém tới, nhưng Quốc Tuấn vẫn lần lượt hoá giải từng đường kiếm của đối phương, đầu tiên vung kiếm gạt kiếm đâm vào cổ, tiếp theo vòng kiếm xuống để đánh bay kiếm chém xuống đùi, sau nữa lại vòng ngược kiếm lên khắc chế kiếm chém xuống vai và chém mạnh lên khi kiếm chém mạnh xuống đầu, rồi tung chưởng phản công, hắn liền tung chưởng đỡ, một tiếng bốp vang lên, hắn lập tức bị đẩy lùi ra sau mấy bước, thân người còn chưa vững thì Quốc Tuấn đã chém thẳng kiếm xuống với lực rất mạnh, hắn vừa đưa kiếm lên đỡ lập tức bị gãy đôi, rồi bỏ khăn che mặt, điểm huyệt, kề kiếm vào cổ, vung trảo giữ chặt vai hắn.   
          Phía bên này, một tiếng rắc và ngay sau đó là những tiếng động khác vang lên, Thủ Độ và một số người nhìn về phía ấy thì thấy tên dẫn đầu bị đẩy bật ra xa với hai tay bị bỏng, thanh đao thì bị vỡ nát.
          Chàng vừa hét lên thì Quang Khải đã giơ bình nước trước mặt chàng, chàng lập tức cầm như giật lấy, và khi Trần Hoảng xé toạc tay áo nàng ra thì chàng liền đổ nước lên vết bỏng, trong xương được truyền hàn khí, ngoài da được nước lạnh làm mát khiến nàng rất dễ chịu! Còn chàng, trong lúc trị thương cho nàng, chàng hết nhìn vết bỏng lại nhìn gương mặt nhíu lại vì đau của nàng với đôi mắt đỏ hoe. Và cũng trong lúc vận khí hàn để trị thương, chàng liền bị hai luồng khí hàn - nhiệt xung đột nhau dữ dội ở giữa ngực khiến chàng rất khó chịu! Trong khi tất cả ngạc nhiên khi thấy con mắt đỏ hoe của chàng thì chàng giơ tay nói:
          -Tiểu sư muội, đưa thuốc cho ta!
Trung Hiếu và Trần Hoảng vội nói:
          -Vũ đệ, hãy để bọn ta lo tiếp!
Quang Khải nói:
          -Đúng đấy, nội lực của huynh 9 phần là dương nhiệt, chỉ có 1 phần âm hàn nên nếu vận khí tiếp thì chỉ làm hai luồng chân khí đấu nhau càng dữ dội thêm thôi!
Chàng chưa nói gì thì Phong Sương đã đặt lọ thuốc vào tay chàng, rồi cúi gằm mặt xuống lí nhí nói:
          -Muội chợt nhớ ra mình có chuyện gấp phải đi ngay. Tạm biệt mọi người!
Dứt lời vừa chạy nhanh đi vừa lén gạt nước mắt. Trong khi chàng vội rắc thuốc rồi lại vận khí để dẫn thuốc nhanh hơn thì Khả Niên và ba người nhìn chàng cười mỉm, trong khi người này thì thầm nghĩ:
          -Thì ra là vậy!
Chàng giơ tay nói:
          -Tứ ca, chém 1 đường vào tay đệ.
Trong lúc tất cả hơi ngạc nhiên thì nàng hỏi ngay:
          -Sao phải làm vậy?!
Trần Hoảng lập tức làm theo, chàng vừa nhỏ từng giọt máu xuống vết bỏng vừa cười:
          -Hàn khí hoà với máu sẽ giúp vết bỏng mau khỏi!
Còn Mã Chí thì vô cùng khó chịu và tức giận vì nàng bị thương, rồi khi thấy chàng vì nàng mà chấp nhận mạo hiểm, và nhất là khi thấy nàng rơi lệ vì chàng thì Mã Chí đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, lập tức vận toàn bộ công lực vào siêu nước rồi dội thẳng tay xuống, khi nước hết, Mã Chí vừa vung siêu nước đập túi bụi xuống đầu vừa tung hai chân đá liên tiếp vào người chúng, mắt long lên sòng sọc hét lớn:
          -Lũ khốn kiếp, ta đập chết các ngươi.
Trong lúc Trần Hoảng vận khí truyền công lực vào người chàng, nàng vừa buộc khăn tay vào bàn tay chàng vừa nói:
          -Mã huynh tha cho họ đi!
Thì Quang Khải và Trung Hiếu phóng rất nhanh tới rồi vừa giữ hai tay Mã Chí kéo ra xa vừa nói:
          -Đủ rồi, thế là quá đủ rồi.
Mã Chí vừa vùng vẫy vừa hét lên:
          -Đủ cái gì, bỏ tôi ra, tôi phải giết chúng.
          -Được rồi, bình tĩnh đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 00:32:20 bởi nguyen duc long >

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 11.07.2008 00:25:28
          Trong khi đó tại khu vực điện Kim Loan, thì ra khi vừa gạt tay hắn ra, ông đã đồng thời tung cước đá thẳng vào ngực hắn, hắn vừa bị đẩy bật về sau, ông liền tung song chưởng đánh liên tiếp tới, không những bị bức lui liên tục về sau, hắn còn bị đau rát hai tay khi liên tục phải vận múa song quyền chống đỡ, sau đợt công kích liên hoàn, ông đột ngột biến chiêu, song thủ dang ra rất nhanh tách ngang song quyền của hắn ra rồi trở quyền trái đấm hắn bay ra xa, trong lúc bị thổ huyết hắn liền vung tay trái, lập tức thanh đao dưới đất ở bên trái bay tới tấn công ông với tốc độ rất nhanh, ông vừa phóng về phía hắn vừa tung chưởng phải đánh nát thanh đao, đồng thời tung chưởng trái tấn công hắn. Ở một góc khuất khác bóng đen mờ ảo lại định phóng tiêu nhưng khi thấy hắn vung song chưởng xuống, lập tức phóng ra khí kình đẩy thân người bay vút lên thì lại cau mắt nhìn ông xoay chưởng thành quyền đấm thẳng lên, tức thì phóng ra một con rồng lửa bay thẳng lên với một tốc độ nhanh khủng khiếp và còn phát ra những tiếng ầm ầm như sấm rền. Thấy hắn bị đấm tung lên không trung, lưng thì bị hoả khí đốt cháy, tên kia liền ngầm thả từ trong tay áo xuống hai tay mấy hình nhân bằng vải trắng rồi vứt ra, lập tức mấy hình nhân liền hoá thành khổng lồ với hình thù và gương mặt vô cùng gớm ghiếc, rồi hắn lợi dụng lúc tất cả trừng mắt kinh ngạc, còn Quốc Tuấn thì hơi lơi kiếm và buông lỏng tay, hắn liền biến mất.
          Vừa thấy hắn bị rồng lửa đấm tung lên không và gần như ngay sau đó, tên kia hiện ra trên không rồi ôm hắn biến mất, Quang Khải và Trung Hiếu liền di chuyển như hai cơn lốc xoáy về phía hoàng thành, còn Mã Chí thì kéo hai nàng và hai đứa bé đi ngay. Và khi thấy Trần Linh cứ quay đầu lại nhìn chàng với ánh mắt lo lắng thì nói ngay:
          -Yên tâm đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, vận công xong họ sẽ về ngay.
Mã Chí vừa dứt lời thì việc vận công đã xong, hai người cùng nhanh chóng điều khí rồi phóng hết tốc lực đi. Từ thân mình bốn người, kình phong phát tán ra xung quanh khiến không khí như bị xé toạc ra, không gian căng như giây đàn… gây nên những tiếng réo réo, vút vút ù tai. Ông chủ quán còn đang kinh hãi khi thấy cảnh tượng đó thì Sử Thiên Vũ đã ném một thỏi bạc về phía ông, thỏi bạc bay rất nhanh nhưng khi gần tới nơi thì bay chậm lại, rồi cạch một tiếng, thỏi bạc đã nằm ngay ngắn trên quầy, ông chủ giật mình nhìn xuống rồi ngay lập tức gọi với lại:
          -Quý khách trả thừa…
Nhưng chưa dứt lời thì bốn người đã biến mất. Khi tất cả vừa đi khỏi, người này liền phóng vút đi, trong nháy mắt đã biến mất tăm, trong khi tất cả mọi người cùng nhìn về phía hoàng thành với ánh mắt vô cùng lo lắng! Rồi một số liền dìu chúng đi về phía tiệm thuốc!
          Còn tại khu vực điện Kim Loan, mấy hình nhân hung hãn xông tới tấn công tất cả, nhưng ngay lập tức Quốc Tuấn vận hoả lực vung kiếm chém liên hoàn tới, còn Thủ Độ thì vừa tung song hoả chưởng đánh thẳng vào chúng vừa cau mày nói:
          -Hãy lục soát các phòng dược đầu tiên, số còn lại mau đưa xác các tử sĩ đến đây!
Trong lúc tất cả binh sĩ y lệnh thì kiếm quang và chưởng ảnh như hai con rồng lửa bay lượn cực nhanh tới đốt cháy chúng thành than, cùng lúc Thành Trung phóng tới từ xa, vung cái kéo khổng lồ do song đao hợp lại cắt nát vụn tên còn lại ra, khi tiếp đất liền chống kéo xuống. Thấy chàng bị chém nhiều chỗ, tất cả lo lắng hỏi ngay:
          -Không sao chứ?!
          -Vâng! 
Quốc Tuấn liền bước nhanh tới dìu chàng đi, những người bị thương cũng liền bước theo hai người! Trong khi Thái Tông vừa phóng nhanh đi vừa nói:
          -Lê khanh, ta có chuyện muốn nói!
Lê Tần liền phi thân theo với vẻ rất vui, còn mọi người thì nghĩ thầm:
          -Cuối cùng thì Quan Gia cũng đã nghĩ thông rồi!
Hai người vừa đi khỏi thì bốn người về, và khi chạy vào trước sân lớn điện Kim Loan thì thấy mọi người đang thu dọn vô số mảnh vải bị cắt vụn, Thủ Độ thì đứng yên bất động trước cổng Ngọ môn, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ chờ đợi vừa đau buồn vừa giận dữ trong yên lặng này càng khiến bốn người day dứt và sợ hãi! Còn các binh sĩ thì cùng nói với đôi mắt đỏ hoe:
          -Quá muộn, quá muộn rồi!       
Một số binh sĩ khóc thành tiếng, một số nấc lên, một số thì gục xuống, số còn lại ngửa mặt lên trời mà rơi lệ! Còn bốn người khi thấy các binh sĩ đang đưa xác các tử sĩ tới với đôi mắt đẫm lệ thì từ từ bước tới với đôi mắt ngấn lệ, và khi bước qua Thủ Độ thì toàn thân rúng động tự nhiên, nhưng ông vẫn không phản ứng! Khi tới gần xác các tử sĩ, bốn người quỵ gối xuống nói trong tiếng khóc:
          -Xin lỗi…
Trong khi đó các binh sĩ lăm lăm vũ khí xông thẳng vào Ngự dược phòng rồi tản ra vừa lục tìm khắp các ngõ ngách vừa soi đuốc khắp các xà ngang, nóc nhà nhưng đều không thấy gì. Đúng lúc này, một con mèo trắng muốt nhảy ra từ chỗ nấp, đồng thời tung hai vuốt tóm gọn con chuột đang lơ láo tìm đường chạy trốn rồi cắn con chuột nhảy ra khỏi phòng. Thấy vậy, tất cả cùng hạ vũ khí xuống, thở phào nói:
          -Thì ra là con mèo của công chúa, làm giật cả mình! Thôi, mau sang phòng khác.
Tất cả còn chưa kịp đỡ bốn người lên thì ông đã không nói không rằng mà vung kiếm lên nhưng chưa kịp chém xuống thì các binh sĩ đã vội chắn cho bốn người, số còn lại thì cùng Khánh Dư và Cự Chích ôm chặt lấy ông, vừa kéo ra vừa cau mắt nói nhanh:
          -Thái Sư, xin ngài bình tĩnh!
Ông trừng mắt quát:
          -Bỏ ta ra, ta phải giết bốn tên nhát gan, sợ chết đó!
Tất cả nói lớn:
          -Họ không phải hạng tham sống sợ chết, tất cả chúng ta đều biết mà!
Ông vừa chỉ kiếm về phía bốn người vừa quát:
          -Nếu không phải tham sống sợ chết thì tại sao không về ngay khi mọi người bắn pháo hiệu lần thứ hai? 
Tất cả ngạc nhiên nói ngay:
          -Chúng con không hề thấy những tia pháo hiệu đó!
Trong khi đó tại Thiên địa lâu cách hoàng thành không xa về phía Đông, Thái Tông và Lê Tần đang ngồi đối diện nhau, Lê Tần nhìn thẳng vào ông, còn ông thì không có dũng khí mặt đối mặt với Lê Tần! Thấy mãi mà ông không nói, Lê Tần liền mỉm cười nói:
          -Quan Gia đừng ngại, có gì xin cứ nói!
Ông cau mày nghĩ:
          -Sớm muộn cũng phải đối mặt!
Rồi mở mắt ra nói với giọng hơi trầm:
          -Hãy bỏ hết những lễ nghi, phép tắc quân - thần đi, đêm nay chúng ta sẽ nói chuyện như huynh đệ, bằng hữu!
Lê Tần cười nói:
          -Có thế chứ, thế này mới đúng là Quan Gia!
Trong khi tất cả vô cùng ngạc nhiên thì ông lắc đầu cười nhạt:
          -Hơ, không thấy ư? - Rồi hất mọi người ra, vừa chạy tới vừa vung kiếm lên hét lớn: Đi chết đi.
Tất cả vội quỳ xuống cầu xin:
          -Thái Sư nghe họ giải thích đã!
Lúc này tên đó mới dám hiện ra từ xà ngang cao nhất rồi tung tay một cái, lập tức tên dẫn đầu hiện ra, rồi đỡ hắn nhảy xuống dưới, song bế hắn đặt nhẹ lên giường rồi cau mày nói nhỏ:
          -Con biết người thù bọn hoàng tộc và còn căm ghét cả những gì thuộc về chúng, nhưng người bị thương quá nặng, nếu không đắp thuốc chữa trị ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì thế người hãy bỏ qua tiểu tiết mà chấp nhận dùng thuốc của chúng.
Thấy hắn không nói gì, tên đó cau mắt nói:
          -Người nghĩ mà xem, người chết thì báo thù làm sao được.
Hắn cau mày nghĩ:
          -Đúng, ta phải sống, ta phải sống để báo thù.
Thấy hắn gật đầu đồng ý, tên đó vui mừng nói:
          -Người chờ một lát! 
Đúng lúc này một vị thái y đẩy cửa bước vào, và khi đóng cửa lại thì tên đó đã kề dao vào cổ, gằn giọng nói:
          -Im mồm, chắp hai tay ra sau gáy, nếu không ta cắt cổ ngươi.
Vị thái y liền làm theo. Khi nhận ra thái y, hắn vui mừng nói:
          -Hay lắm, có ngươi ở đây việc trị thương sẽ nhanh hơn.
Rồi hắn đẩy vị thái y về phía các tủ thuốc, nói:
          -Nếu không muốn cô con gái 15 tuổi xinh như hoa của ngươi bị đưa vào thanh lâu bên Chiêm Thành làm kĩ nữ thì mau lấy loại thuốc tốt nhất chữa cho ông ấy.
Vị thái y vừa đắp thuốc và băng lại thì tên đó liền giơ dao lên, thấy vậy hắn vội nói nhanh:
          -Không được làm vậy...
          -Nếu không giết ông ta, chúng ta...
Chưa dứt lời thì hắn đã nói:
          -Chúng ta không có tư cách đối mặt với ông ấy chứ đừng nói là giết, vì chúng ta là những kẻ giết người ghê tởm, ông ấy là thầy thuốc cứu người!
Vị thái y vô cùng ngạc nhiên, còn tên đó thì không nói không rằng mà điểm huyệt ngủ vị thái y. Sau đó tên đó cho một lượng thảo dược lớn vào túi vải, gói lại cẩn thận rồi ôm hắn biến mất.
Trong khi đó tại Thiên địa lâu. Gương mặt ông trầm xuống và cau mày nói:
          -Cô ấy vẫn khoẻ chứ?!
Lê Tần gật đầu nói:
          -Cảm ơn Quan Gia, cô ấy vẫn khoẻ!
Ông bước về phía vọng gác của tầng lầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa, rồi nói:
          -Bao năm qua ta vẫn nhớ không phai sự việc năm đó, nhất là ánh mắt oán giận của cô ấy!
Lê Tần cũng nói với giọng trầm trầm:
          -Trong chuyện này không thể trách ai được, vì tất cả đều là số phận!
Ông ngước nhìn trời nói:
          -Con người đâu phải cỏ cây, đồ vật, huống hồ là phu thê 12 năm, vậy mà ta lại làm chuyện ấy! Ta không chỉ có lỗi với tỷ muội cô ấy mà còn có tội với đại ca của ta, càng không phải với… khanh! Số phận ư? Không đâu, đây hoàn toàn là do ta! Lúc ấy ta hoàn toàn có thể làm tốt hơn, nhưng ta lại…
Còn tại điện Kim Loan, thấy tất cả đều kiên quyết cầu xin, ông đành chấp nhận:
          -Nếu lí do của các ngươi không hợp tình hợp lí ta sẽ giết ngay.
Quang Khải lấy trong áo ra một bức tranh Quan Âm đứng trên gáy rồng vàng, bao quanh thân rồng là một quầng mây trắng sáng, xung quanh là khoảng không gian bao la… tối tăm sâu thẳm và một quyển kinh cổ. Thấy vậy, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên. Quang Khải nói:
          -Có lẽ trong khi con mua những lễ vật chúc Tết này và nói chuyện với vị sư già đó thì mọi người bắn tia pháo hiệu thứ hai.
Tất cả càng khó hiểu, Thủ Độ cau mắt nói:
          -Dù là vậy thì cũng phải thấy pháo hiệu chứ?
Trong lúc ba người xem những vết thương trên xác các binh sĩ và kiểm tra rất kĩ xác địch thì Quang Khải kể:
          -Khi vừa đến nơi buôn bán sầm uất nhất, chúng con liền tách ra, mỗi người vào một gian hàng khác nhau, còn con thì bất giác bước vào gian hàng cũ kĩ và đặc biệt nhất… khiến con rất ngạc nhiên và tự hỏi:
          -Sao mình lại vào đây? Thật kỳ lạ?
Vị sư già đó liền chấp tay mỉm cười nói:
          -Xin chào thí chủ!
Sau một thoáng giật mình, con liền chấp tay đáp lễ:
          -Xin chào đại sư!
Vị sư già cười hỏi:
          -Thí chủ muốn mua gì?
          -Nhân đây mua một số thứ để làm quà chúc Tết phụ hoàng và quốc mẫu!!
Vừa nghĩ con vừa đảo mắt nhìn một lượt rồi chỉ bức tranh và quyển kinh cổ này, nói:
          -Đại sư, tôi mua hai thứ này!
Ông mỉm cười hỏi:
          -Bức tranh này có thể hiểu được, nhưng còn quyển kinh này thì bần tăng không hiểu? Ở đây có rất nhiều kinh sách bao hàm những điều uyên thâm, sâu sắc của những thiền sư danh tiếng của Đại Việt và những bậc cao tăng đắc đạo của hai nước Tống và Thiên Trúc, tất cả đều có kiến thức sâu rộng về Phật học. Vậy, tại sao thí chủ lại chọn quyển kinh cổ này?!
Con mỉm cười nói:
          -Đúng là những quyển kinh cổ này rất hiếm và còn rất mới, nhưng muốn học và muốn hiểu về một điều, một lĩnh vực hay một môn nào đó thì phải biết, phải hiểu và phải tìm về nguồn gốc của nó trước tiên, đạo Phật cũng không ngoại lệ. Và tôi tin quyển kinh cổ này có những điều mà kinh khác không thể có được!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 00:40:43 bởi nguyen duc long >

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 11.07.2008 00:41:11
Vừa kể đến đây, các binh sĩ từ mọi phía chạy tới chắp tay báo cáo:
          -Bẩm Thái Sư, chúng thuộc hạ đã kiểm tra tất cả ngõ ngách nhưng không thấy có gì khả nghi.
Còn tại Thiên địa lâu, Lê Tần bước về phía về ông, rồi chống tay xuống thanh chắn nói với giọng trầm ấm:
          -Thái Sư lo lắng cho huyết mạch hoàng tộc nên ông ấy mới quyết định như vậy, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, không thể trách ông ấy được! Quan Gia cũng vậy, là một phu quân mà phải bắt buộc rời xa hiền thê 12 năm chung sống thì thử hỏi ai mà không đau buồn chứ!? Nhưng nếu để hai tỷ muội họ cùng ở trong cung thì hàng ngày ba người phải đối mặt, lúc ấy sẽ rất khó xử… nên Quan Gia để cô ấy đi là không có gì sai cả! Hơn tất cả là nếu năm đó Quan Gia không quyết định như vậy thì bây giờ cô ấy sẽ ra sao!? Còn chuyện đại ca của Quan Gia, ngài ấy làm loạn cũng là vì mất thê tử, điều ấy có thể châm chước. Nhưng đối với một người như Thái Sư, đó là việc làm không thể chấp nhận được, lẽ tất nhiên là Thái Sư phải xử tử ngài ấy… Lúc ấy chẳng phải Quan Gia đã lấy thân mình ra để bảo vệ ngài ấy đó sao!?
Nói đến đây, Lê Tần quay sang nhìn ông nói:
          -Thái Sư có cái khó xử của Thái Sư, Quan Gia có điều khó xử của Quan Gia, thậm chí còn khổ tâm nữa! Còn đối với thần, thần phải đa tạ Quan Gia, vì Quan Gia đã ban cho thần không chỉ một hiền thê mà còn thêm những đứa con dễ thương nữa! Cũng phải nói thêm rằng, nếu thái sư không làm vậy thì bây giờ Đại Việt đâu có được những vị hoàng tử xuất chúng!
Trong khi đó tại điện Kim Loan, tất cả cau mày nói:
          -Thật vô lí, với những vết thương như vậy, hai tên đó sao có thể rời khỏi hoàng thành ngay được??
Đúng lúc này, ba người liền phi thân rất nhanh về phía Ngự dược phòng, tất cả liền phi thân đuổi theo.
          Trong khi đó tại một khu rừng cách khá xa kinh thành, tên đó đang cõng tên dẫn đầu phi thân đi với tốc độ khá nhanh thì bỗng có tiếng động phát ra từ phía sau, hắn liền quay lại thì vô cùng kinh ngạc khi thấy 16 tên y phục đen cầm bốn tấm lưới lớn gắn vô số các loại ám khí ào ào chụp tới tấn công người bằng hữu bí ẩn của Sử Thiên Vũ từ bốn phía, đồng thời ở phía trên bốn tên khác cũng cầm lưới gắn ám khí chụp xuống với tốc độ cực nhanh, cùng lúc hàng trăm mũi phi tiêu bay tới. Tên đó cau mắt nghĩ:
          -Hắn là ai? Ta đâu có thù oán gì với hắn? Hắn theo ta làm gì và từ bao giờ?
Người này liền phóng thẳng người lên, đồng thời tung song thủ chém ra hai bên với một tốc độ vừa đủ nhanh để khống chế chúng, lập tức phóng ra vô số đao quang sáng loáng chém bốn tên chụp lưới ở phía trên ra làm hai, tấm lưới thì bị chém nát vụn. Đúng lúc này một bóng đen kỳ dị hiện ra bên cạnh hắn, hắn liền vừa đưa tên dẫn đầu cho bóng đen vừa nhìn những mũi phi tiêu lúc này mới bay xuyên qua lưới và 16 tên kia chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị người này vung đao quang chém nổ tung, những mũi phi tiêu thì bị chém nát vụn, rồi vội vàng tung hoả mù khi người này liền vừa bay tới với tốc độ nhanh không thể tả vừa phóng hai luồng đao khí tới. Khi tới nơi, người này xua tan làn khói sương mù đi nhưng không thấy chúng đâu, dấu vết để lại là một lỗ thủng và một vệt máu dưới đất. Còn chúng dừng lại tại một khu rừng khác, hắn ngồi dựa vào thân cây rồi xé áo ở cánh tay bị thương do trúng thương khí ra, rắc thuốc lên rồi băng lại, trong khi bóng đen cau mày hỏi:
          -Hắn là ai mà lợi hại như vậy, hai người có thù oán gì với hắn?
Hắn cau mày nói:
          -Ta không biết và không hiểu tại sao hắn lại bám theo ta. 
Bóng đen cau mày nghĩ:
          -Với một quốc gia có quá nhiều người kiệt xuất thế này, sứ mạng của ta càng khó khăn hơn nhưng thế mới thú vị, và ta quyết không lùi bước, dù các ngươi có lợi hại thế nào đi nữa.
Còn tại Thiên địa lâu.
          -Nói những lời này không phải thần có ý gợi lại nỗi buồn của Quan Gia mà chỉ muốn giải toả những khúc mắc bấy lâu nay để chúng ta hiểu nhau hơn!!
Nghe những lời tâm sự chân thành, thẳng thắn của Lê Tần, tư tuởng ông đã được đả thông:
          -Bây giờ ta mới hiểu, thì ra bấy lâu nay tự ta đã gông cùm chính bản thân mình mà không thể nghĩ rằng con người không thể cứ ngồi gặm nhấm nỗi buồn của quá khứ mãi được, mà điều quan trọng là hiện tại thế nào và tương lai ra sao, đó mới là những điều đáng quan tâm nhất! Còn những chuyện buồn của quá khứ, tuy không chối bỏ nhưng ta hãy cho nó qua đi!
Rồi hai người cùng quay lại nhìn nhau, Lê Tần giơ tay lên, đồng thời mỉm cười nói:
          -Quan Gia nói đúng, tuy không chối bỏ nhưng hãy để quá khứ buồn lại sau lưng, đừng để nó làm ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ, bằng hữu, quân - thần chúng ta!
          Vốn dĩ hai người là huynh đệ đồng sinh cộng tử, cùng nhau trải qua những trận chiến ác liệt, thế nhưng chỉ vì một khúc mắc trong quá khứ và cũng vì ông tự trách và dằn vặt mình nên vô tình tạo ra một khoảng cách giữa hai người... mà mỗi lần đối mặt là ông lại thấy ái ngại và khó xử! Nhưng hôm nay mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, mọi khúc mắc đã được giải toả và phiền não đã được xua tan... sau những lời tâm sự mà cả hai muốn nói từ lâu nên hai người vô cùng vui mừng! Ông lập tức bắt tay Lê Tần, rồi cả hai cùng cười:
          -Lê lão đệ! Trần lão huynh!
Sau cái bắt tay đoàn kết quân - thần và huynh đệ này, tất cả đã trở lại tốt đẹp như thuở ban đầu!
          Trở lại chuyện tất cả phóng về phía Ngự dược phòng, vừa đến nơi thì vị thái y mang túi thuốc trên vai ra khỏi phòng cùng với hai binh sĩ. Vừa nhìn thấy Thủ Độ, vị thái y vội quỳ xuống nói:
          -Xin Thái Sư định tội!
Đến đây thì tất cả đã hiểu ra, còn ông thì vừa đỡ lên vừa nói:
          -Ngươi đâu có lỗi gì, mau đứng lên đi!
          -Tạ ơn Thái Sư!
Tất cả cùng hỏi:
          -Thái y không sao chứ?!
Vị thái y lắc đầu: Mọi người yên tâm! - Rồi cau mày nói: Lạ thật??
Tất cả cùng hỏi:
          -Diễn biến cụ thể thế nào?
Vị thái y cau mày kể:
          -Gần như toàn bộ binh sĩ đều bị ngoại và nội thương rất nặng, vì thế Nam dược phòng không còn đủ thuốc trị thương cho Trung tướng quân nên hạ quan mới đến Ngự dược phòng để lấy thuốc, nào ngờ khi vừa bước vào phòng thì…
          Tại Giảng võ đường, trong khoảng sân lớn, vừa uống hết ngụm rượu cuối cùng của bình thứ ba, Mã Chí vung đao chém chéo, chém ngang rồi vừa chạy về phía trước vừa múa đao sát quanh người, vô số những lưỡi đao và bóng đao phát sáng ra xung quanh mà không thấy thân đao đâu, tiếp đó vung đao chém đứt đôi người gỗ rồi tung cước quét ngang đá bay phần trên của người gỗ sang trái, rồi nhảy về phía trước đạp chân vào cột để bật xoay về sau, đồng thời chém xoáy đao liên hoàn với tốc độ rất nhanh rồi vung đao đâm thẳng tới, vừa chạm đất liền vừa vung đao chém về bên phải vừa tung cước đá sang trái.
          -Ta làm vậy chẳng phải vì muội hay sao?!
Rồi vừa phóng rất nhanh về phía phải vừa nghĩ lại lúc sau khi đưa tỷ đệ Khả Niên về Hồng Kỳ đường rồi chờ đến đoạn đường vắng, mới lên tiếng nói:
          -Ta xin lỗi!
Nàng nói ngay:
          -Đúng là chúng có lỗi nhưng đã biết nhận lỗi rồi, hà tất huynh phải làm vậy chứ!
Mã Chí cau mày nói:
          -Không phải cũng là vì muội hay sao!?
Nàng hơi chau mày nói:
          -Bọn muội cần là lời xin lỗi chân thành chứ không phải ép buộc rồi đánh đập người ta một cách tàn nhẫn như vậy.
Khi nàng vừa quay người bước đi thì Mã Chí liền lấy hết can đảm để nói:
          -Muội có biết vì sao ta làm vậy không!?
Nghĩ đến đây, Mã Chí quay đao một vòng, lập tức xuất đao quang như vòng kim cô quét tan nát mấy bình rượu và những thứ xung quanh rồi vừa chạy về bên trái vừa nghĩ tiếp:
          -Dù với lí do gì đi nữa, huynh làm vậy là không...
Vừa nói nàng vừa quay lại, khi vừa đối mặt với Mã Chí và chưa dứt lời thì Mã Chí đã nói:
          -Vì ta yêu muội!
Lời thổ lộ thẳng thắn, chân thành và đột ngột này khiến nàng vô cùng bất ngờ và bối rối, trong thoáng chốc mặt nàng đã đỏ bừng lên, và khi lập tức quay người bước được mấy bước thì Mã Chí nói:
          -Đối với ta muội là tất cả, vì thế ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương muội, dù chỉ là một cọng tóc!!!
Nàng liền chạy nhanh đi, Mã Chí nói:
          -Sử Thiên Vũ có cách riêng của hắn, ta có cách riêng của ta! Hắn có thể vì muội mà đổ máu, ta cũng có thể chết vì muội! Hành động tàn nhẫn mà muội nói, sau này ta sẽ sửa đổi, nhưng kẻ nào ức hiếp muội thế nào thì hắn sẽ phải nhận hình phạt tương xứng.
Nghĩ đến đây, Mã Chí cau mày vung đao chém bổ thẳng xuống, lập tức xuất đao khí hình trăng lưỡi liềm chém nát khối tạ lớn phía trước và còn rẽ gạch ra hai bên. Người trông võ đường bước ra nói:
          -Thì ra là ngự tiền thị vệ!
Mã Chí quay người bước đi nói:
          -Xin lỗi vì đã làm phiền!
Người đó vừa ngáp vừa nói:
          -Có gì đâu, Giảng võ đường mở cửa suốt ngày đêm nên tôi quen rồi!
Vừa kể xong, vị thái y liền cúi đầu chào rồi chạy đi ngay, Khánh Dư và Cự Chích cũng chắp tay xin phép, khi ông gật đầu, hai người liền bước nhanh theo, cùng lúc một người từ xa chạy nhanh tới, còn hai binh sĩ kia thì cau mắt hỏi:
          Chúng dùng cách gì mà mọi người không nhìn thấy chúng? Mà sao cuối cùng mọi người lại biết chúng trốn trong Ngự dược phòng? 
Sử Thiên Vũ nói:
          -Vì bọn nhẫn giả đó đã thi triển nhẫn thuật.
Hai người kinh ngạc nói:
          -Cái gì? Nhẫn giả Phù Tang ư? Sao chúng lại tấn công chúng ta?
Chàng trả lời:
          -Nhẫn thuật là một loại kỳ công, nhẫn thuật có hai loại, một là Di hình biến ảo thuật và loại thứ hai là Ẩn giả thuật. Di hình biến ảo thuật là kỳ công di chuyển thân thể chỗ đang đứng đến bất cứ chỗ nào mà mình muốn một cách đột ngột trong nháy mắt; còn Ẩn giả thuật là kỳ công dung hoà thân thể vào với không gian và cảnh sắc xung quanh giống như con tắc kè… khiến đối thủ không thể nhận ra mình dù đang ở ngay trước mắt.
Hai người đó hỏi:
          -Sao đệ biết rõ thế?
          -Sư phụ từng đưa đệ sang Phù Tang học nhu đạo mấy năm nên đệ mới biết.
Hai người đó hỏi tiếp:
          -Nếu Ẩn giả thuật lợi hại như vậy thì sao chúng không làm cho mình biến mất để đánh nhau? Còn nữa, lúc Lê tướng quân bị một tên ép xuống từ trên không xuống, sao chúng không hiện ra đột ngột để giết tướng quân?
Chàng trả lời ngay:
          -Có thể tên đó là nhẫn thủ nên hắn không cho phép những tên khác xen vào, hơn nữa nếu thi triển môn võ công này nhiều lần trong thời gian ngắn sẽ rất nguy hiểm. Còn Ẩn giả thuật chỉ là môn kỳ công ẩn nấp thôi, nếu chuyển động sẽ lộ ngay.
Hai người đó thắc mắc:
          -Sao lại như vậy?
Chàng cau mày nói:
          -Giục tốc bất đạt, môn kỳ công này cũng không ngoại lệ. Người luyện nó phải có một thể trạng phi thường, vì nếu không sẽ bị thổ huyết mà chết hoặc bị tàn phế trong quá trình khổ luyện, sở dĩ như vậy là khi luyện thành công, để bù cho những ngày rèn luyện gian khổ, người luyện có thể biến mất hoặc bất thình lình xuất hiện ngay trước mắt kẻ thù để tấn công như những bóng ma.
Hai người đó cau mày nói:
          -Thật không ngờ trên đời lại có môn võ đáng sợ thế này.
Chàng cau mắt nói:
          -Chính vì nhanh như vậy mà người luyện nó cũng phải trả một cái giá rất đắt, vì muốn nhanh hơn để chiến thắng đối thủ cũng phải hao tổn rất nhiều nội lực rồi, nếu lâm vào hoàn cảnh phải chạy trốn ngay lập tức thì còn thảm hơn nữa, nếu di chuyển dưới 20 dặm thì không sao, nhưng gần 50 dặm sẽ hao tổn rất nhiều nội lực và khí lực, đúng 50 dặm sẽ mất toàn bộ, trên 50 dặm chỉ một chút thôi cũng sẽ bị đứt toàn bộ kinh mạch chết ngay lập tức vì đã vượt quá giới hạn sức chịu đựng của thân thể. Vì thế người luyện thành không nhiều, và trường hợp tên nhẫn giả dù đã bị thương nặng nhưng vẫn có thể vừa cõng tên dẫn đầu vừa thi triển thì càng hiếm.
Hai người đó lắc đầu nói:
          -Đúng là một môn võ hại người hại mình.
Chàng nói câu kết:
          -Thế cho nên chỉ khi bị dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác bọn chúng mới thi triển.
Hai người đó hỏi tiếp:
          -Bọn hình nhân bằng vải to lớn ma quái đó có phải cũng là một môn kỳ công của bọn chúng?
Chàng gật đầu nói:
          -Bọn hình nhân đó có tên Quỷ hình Ma nhân, bọn chúng là một loại tà thuật bí ẩn nhất của bọn nhẫn giả, đến bây giờ người ta vẫn không thể lý giải nổi những bí ẩn của chúng, chỉ có một điều chắc chắn: Đó là muốn tiêu diệt chúng thì phải dùng lửa hoặc dùng kéo.
Hai người thắc mắc:
          -Vậy sao chúng không dùng bọn hình nhân ấy ngay từ khi cuộc chiến bắt đầu?
Chàng lắc đầu nói:
          -Vì chính bọn chúng cũng không điều khiển được bọn hình nhân ấy, vì thế chúng chỉ sử dụng khi lâm vào đường cùng.
Hai người rất ngạc nhiên:
          -Sao lại như vậy?
Chàng lắc đầu nói ngay:
          -Đệ cũng không biết.
Từ xa, ông và Lê Tần vừa nói chuyện vừa bước tới, tất cả liền bước nhanh về phía hai người, Lê Tần liền hành lễ:

          -Thần tham kiến thái tử và hoàng tử!
Hai người vội bước tới đỡ dậy:
          -Lê thúc thúc, không cần đa lễ!
Lê Tần vừa nói:
          -Cảm ơn thái tử và hoàng tử!
Thì bốn người cùng quỳ xuống nói:
          -Xin phụ hoàng, Quan Gia giáng tội!
Ông nghiêm mặt hỏi:
          -Các ngươi giỏi thật đấy. Nào, giải thích ta nghe, tại sao bây giờ các ngươi mới về hả?
Bốn người giật mình run bắn người khi ông quát hỏi, và khi định trả lời thì ông đã hỏi tiếp:
          -Mã Chí đâu?
Đúng lúc này, tiếng Mã Chí phát ra từ phía xa:
          -Có thần!
Ông trừng mắt nói:
          -Giờ thì mau nói đi.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 00:08:47 bởi nguyen duc long >

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi II ) - 11.07.2008 00:55:06
Năm người lần lượt kể lại sự việc, khi đến đoạn cuối thì nhường lời cho Quang Khải:
          -Đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên vị sư già hỏi con: Thí chủ, điều gì đã khiến thí chủ bước vào đây?!
Câu hỏi có vẻ ngớ ngẩn của vị sư già khiến con rất ngạc nhiên? Con bật cười nói:
          -Không biết có phải vì được cha giảng dạy về đạo Phật từ bé hay không mà khi vừa đến khu vực này, đôi mắt chưa kịp nhìn thấy gian hàng của đại sư, đôi chân đã tự nhiên bước vào đây rồi. Nghe có vẻ hoang đường quá phải không đại sư?!
Vị sư già bỗng cười vang:
          -Cuối cùng ta đã gặp được rồi!
Những người xung quanh cùng nhìn về phía hai người với vẻ ngạc nhiên? Cùng với lúc các huynh đệ bước tới thì vị sư già vui mừng nói:
          -Thí chủ à, thí chủ có biết quyển kinh cổ này đã chờ thí chủ bao lâu không?! 
Trong lúc nói vị sư già mơ hồ trông thấy hình ảnh một con Phụng Hoàng trong như nước tung cánh bay xung quanh người Sử Thiên Vũ, dáng bay của Phụng Hoàng giống như đang vái chào chàng vậy! Vị sư già liền nhắm mắt, khẽ lắc đầu rồi nhìn lại... nhưng ảnh ảo đó vẫn hiện ra trước mắt, vị sư già cau mắt nghĩ:
          -Đó là... là... Thuỷ Phụng... Phụng... Hoàng!
Đúng lúc này, mọi người lên tiếng hỏi:
          -Có chuyện gì thế?
Con chưa kịp trả lời thì vị sư già đã ngồi xếp bằng theo thế liên hoa, hai tay chấp lại, đôi mắt từ từ nhắm lại, miệng mỉm cười với vẻ vô cùng mãn nguyện đến khó hiểu?!
          Cuối cùng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ mà tiền nhân giao phó, hơn nữa ta còn vinh hạnh được gặp Tộc chủ, công đức đã viên mãn! Đến lúc ta phải đi rồi!
Đúng vào lúc một tia pháo hiệu báo nguy nữa bắn thẳng lên trời thì toàn thân vị sư già toả ra vầng hào quang chói mắt rồi toàn thân từ từ hoá thành làn khói tan biến vào không khí... Trong khoảnh khắc ông đã viên tịch! Tất cả những người có mặt thấy vậy thì vội quỳ xuống, chấp hai tay lại hướng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa trang nghiêm về phía ông! Bỗng Quang Khải nghe tiếng nói của ông vang vọng bên tai:
          -Quyển kinh cổ này đã níu kéo thí chủ, chứng tỏ thí chủ là người có duyên, là người mà quyển kinh cổ này đã chờ ngàn năm qua! Đúng như thí chủ nói, trong quyển kinh cổ này có huyền cơ kỳ diệu, nếu thí chủ có thể giải được huyền cơ đó thì sẽ rất có lợi cho hoàng tộc của thí chủ! Còn xá lợi của ta, xin thí chủ hãy giao cho thiền sư Đạo Viên ở Yên Sơn! Xin đa tạ và chúc thí chủ sớm giải được huyền cơ!...
Con rất kinh ngạc khi nghe hai từ hoàng tộc:
          -Cái gì? Sao ông ấy biết ta thuộc dòng dõi hoàng tộc??
Rồi bất giác gọi lớn:
          -Đại sư, khoan đã...
Phản ứng này của con khiến tất cả rất ngạc nhiên? Nhị ca lo lắng hỏi:
          -Đệ làm sao vậy?!
Một số người vừa nói vừa chỉ về phía ông ngồi:
          -Mọi người nhìn kìa!
Tất cả cùng nhìn về phía những người đó chỉ thì thấy có vầng hào quang lấp lánh ở chỗ đó, trong khi mọi người liền chấp tay hướng về phía ông với nét mặt còn trang nghiêm hơn trước thì con bước về phía đó, khi tới nơi, con cau mày khi thấy có bảy viên xá lợi ở chỗ ông ngồi, bên cạnh là một cái lọ nhỏ, con liền cẩn thận bỏ từng viên vào lọ rồi cất vào túi áo trong rồi lặng lẽ bước ra khỏi đám đông.
          -Khải huynh! Khải đệ...
Con giơ tay lên nói:
          -Đừng hỏi đệ bất cứ chuyện gì vào lúc này!
Mọi người liền bước theo, còn đám đông sau một hồi xì xào bàn tán rồi cũng tản đi.
Hai ông hỏi ngay:
          -Sao vị sư già đó lại biểu hiện thái độ kì lạ khi nhìn thấy Sử Thiên Vũ?
Năm người cùng nói:
          -Chúng con cũng không biết!
          -Tất cả những điều các ngươi vừa nói đều là sự thật chứ hả?
Năm người cùng cau mắt nhìn xác các binh sĩ nói:
          -Không biết sự việc và không thể chiến đấu cùng các huynh đệ đã khiến chúng con hổ thẹn và day dứt lắm rồi, nếu còn nói dối nữa thì đâu còn mặt mũi nhìn mọi người nữa!
Rồi năm người nhìn hai ông nói:
          -Còn chuyện tại sao các huynh đệ không tìm được chúng con thì có lẽ tất cả đã bị bọn phục ở ngoài giết rồi. Nếu có lời nào giả dối thì chúng con không phải là người! Còn nếu người vẫn chưa tin thì hãy giết chúng con đi!
Hai ông cau mày nói:
          -Các ngươi nói xem, ta phạt các ngươi thế nào đây?
Năm người nói ngay:
          -Người cứ phạt thật nặng.
Khi thấy mọi người định xin cho năm người, hai ông liền giơ tay nói:
          -Không thể tha được! - Rồi hai ông nghiêm nét mặt hơn trước nói: Tang sự cho các tử sĩ, các ngươi phải lo hết, đồng thời còn phải chịu hai năm không lương bổng, số lương đó sẽ dùng vào việc đắp đê Quai Vạc để chống bão lũ và để giúp đỡ những người nghèo khó!
Rồi hai ông vừa bước đi vừa nói:
          -Những chuyện còn lại, các ngươi tự suy nghĩ đi!
Quang Khải vội nói:
          -Phụ hoàng còn chưa xem quyển kinh!
Khi Quang Khải đưa quyển kinh cổ ra thì ông nói với vẻ ngạc nhiên:
          -Một kẻ không sùng đạo Phật như con mà lại mua kinh Phật à?
          -Con mua chúc Tết phụ hoàng!
Vừa nhìn kỹ quyển kinh ông kinh ngạc nói ngay:
          -Hả? Đây chẳng phải là quyển kinh mà ta vẫn thấy trong mơ sao? Con mua nó ở đâu vậy?
Tất cả rất ngạc nhiên? Hai huynh đệ hỏi:
          -Phụ hoàng nói vẫn thấy trong mơ là sao?
Ông cau mày nói:
          -Cứ mỗi lần đi vào giấc ngủ là ta lại mơ thấy một đứa bé, đứa bé này tinh anh như thần, diện mạo thuần tuý, nhan sắc như vàng, thể chất khoẻ mạnh, thần khí tươi sáng… cầm quyển kinh cổ này trao cho ta.
Rồi ông giở quyển kinh ra, bốn trang đầu nối liền nhau, trên mỗi trang là hình vẽ tứ linh: Long - Lân - Quy - Phụng mờ ảo! Ông cau mày nói:
          -Những trang khác đều được bảo quản tốt, duy chỉ có bốn trang này là bị ố vàng sắp hỏng đến nơi, hình vẽ thì không thể mờ hơn… Thật kì lạ, tứ linh là đại diện cho thánh thần, tôn quý là thế, sao lại bị đối xử như vậy?!
Ông vừa dứt lời, trang vẽ hình Phụng Hoàng liền phát ra ánh sáng hoàng kim, tất cả chưa hết ngạc nhiên thì đột nhiên Sử Thiên Vũ hét lên một tiếng dài, đồng thời cả thân người phát sáng, lập tức áo bị xé rách tan thành từng mảnh, sau đó thân người chàng từ từ được nâng lên bởi một luồng khí âm nhu vô hình, quyển kinh cổ cũng tự nhiên rời khỏi tay ông và bay lơ lửng trước mặt chàng. Mã Chí thì trừng mắt nghĩ:
          -Chẳng lẽ hắn… Không, không thể nào?
Dòng suy nghĩ của Mã Chí vừa dứt thì trên trang vẽ hình Phụng Hoàng và trên người chàng từ từ hiện ra hình một con Phụng Hoàng dang cánh tung bay, đồng thời con Phụng Hoàng ảo mà vị sư già nhìn thấy lại hiện ra rồi bay sát quanh người chàng từ dưới lên trên. Khi ánh sáng trên trang vẽ và trên người chàng dần biến mất thì con Phụng Hoàng bay ra trước mắt chàng rồi đạp cánh từ từ hạ xuống… vái chào chàng đến khi ánh sáng phụt tắt hẳn mới tan biến vào hư vô. Lần này tất cả những người có mặt đều nhìn thấy tận mắt và tất cả còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy hình con Phụng Hoàng mỗi lúc một hiện rõ trên người chàng sinh động còn hơn xăm trổ! Mã Chí thì trừng mắt nghĩ:
          -Không còn nghi ngờ gì nữa…
Các binh sĩ chỉ tay nói:
          -Mọi người nhìn kìa!
Tất cả liền hướng về phía đó thì thì thấy màu ố vàng trên trang vẽ Phụng Hoàng đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một màu trắng sáng như mới, hình Phụng Hoàng cũng từ từ hiện rõ ra rồi quyển kinh rơi xuống… và khi ông liền bắt lấy quyển kinh thì chàng đột nhiên gục xuống, toàn thân run lẩy bẩy, mặt toát ra những giọt sương lạnh, hai chân co lại, chàng vội vận công nhưng vô hiệu, đành hà hơi vào hai tay rồi áp vào má! Trần Hoảng liền ngồi xuống vận công nhưng luồng khí dương nhiệt bao hàm Long khí vừa truyền vào cơ thể chàng thì liền bị luồng khí Phụng Hoàng vô hình bao hàm thuỷ âm hàn chống lại, hai luồng khí đấu nhau dữ dội khiến chàng càng khó chịu hơn, còn Trần Hoảng thì bị đẩy văng ra xa, tất cả đều vô cùng kinh ngạc trước điều này? Trung Hiếu, Quang Khải và Mã Chí liền ngồi xuống nhưng vừa định hợp lực thì Trần Hoảng lắc đầu nói:
          -Ba người mà truyền khí vào thì đệ ấy sẽ chết ngay lập tức.
Tất cả ngạc nhiên hỏi:
          -Sao lại lạ vậy?
Trần Hoảng vừa cùng tất cả cởi áo ngoài ra đắp cho chàng vừa nói:
          -Vì hiện giờ trong người đệ ấy tồn tại một luồng chân khí Phụng Hoàng rất mạnh, mà khí trong người con, Khải đệ, Lý huynh đều là Long khí nên nếu tiếp tục truyền vào thì hai luồng khí sẽ khiến đệ ấy nổ tan xác.
Hai ông và Lê Tần cùng nói:
          -Mau đi gọi thái y!
Mã Chí liền phóng vút đi, tất cả liền nói:
          -Hãy giấu chuyện này, kẻo mọi người lo!
Lê Tần thì ngồi xuống vận khí nhưng cũng lập tức bị đẩy ra khi vừa truyền vào, tất cả liền hiểu ra và nghĩ thầm:
          -Thì ra là vậy, Phụng Hoàng cao quý nên không chấp nhận bất cứ loại khí nào.
Rồi tất cả cùng hỏi:
          -Có bớt lạnh chút nào không!?
          -Hừ… hừ… còn… lạnh… hơn… trong… hầm… băng… nữa…
Trung Hiếu cau mắt nói:
          -Mà sao đệ lại không vận công được nhỉ?
Trong lúc nàng chạy tới từ xa, Trần Hoảng vội bế chàng lên phóng về phía Ngự dược phòng, tất cả cũng vội chạy theo thì chàng nói với giọng đứt quãng:
          -Đệ đã… thử vận… hết… hoả nhiệt… để… chống lại… nhưng không thể… được… Ngoài luồng khí … này… còn một luồng khí… vô hình khác… đã phong… toả toàn bộ… công lực… của đệ… vào giữa… nên luồng… hàn khí này… mới… có… thể… tràn ngập… khắp cơ… thể… đệ… như… vậy…
Thấy chàng nghẹo đầu bất tỉnh, nàng vô cùng lo lắng và chạy nhanh hơn! Còn ba người và các binh sĩ lo lắng gọi:
          -Vũ đệ! Vũ huynh!
Vào lúc chàng ngất thì Mã Chí đẩy cửa Nam dược phòng rồi nói:
          -Lý thái y, tiểu công chúa bị ốm, mau đến chữa trị!
Rồi hướng về phía tất cả cau mày hỏi:
          -Giờ các huynh thế nào rồi!?
Tất cả cùng nói:
          -Ổn rồi!
          -Vậy thì tôi yên tâm rồi! Xin lỗi vì đã về muộn!
Tất cả xua tay nói:
          -Có gì đâu!
Mã Chí vừa bước theo Lý thái y vừa nói:
          -Thôi, các huynh nghỉ sớm đi!
Lý thái y hỏi:
          -Công chúa nào bị ốm?
Mã Chí nói nhỏ:
          -Phải đi xa khỏi đây mới nói được.
Khi ở khá xa, Mã Chí lập tức vừa quắp Lý thái y phóng vút đi vừa kể, khi kể đến đoạn trang vẽ Phụng Hoàng phát ánh sáng hoàng kim thì đến nơi, và khi vừa vào phòng, Mã Chí vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trần Linh đứng cạnh giường bệnh, liền kéo Trung Hiếu ra xa hỏi nhỏ:
          -Sao chỉ có công chúa đến đây?
Trung Hiếu nhìn nàng mỉm cười nói:
          -Khi đệ ấy sắp ngất thì muội ấy đến. Lúc đầu mọi người rất ngạc nhiên khi thấy muội ấy đến một mình. Khi muội ấy nói riêng với ba người chúng ta:
Khi vừa chợp mắt được một lúc thì muội ấy bỗng nghe thấy tiếng hét của đệ ấy văng vẳng trong đầu nên mới vội dậy đi tìm… thì chúng ta hiểu ngay!
Lý thái y vừa xem xong, tất cả đã hỏi ngay:
          -Thái y, thế nào!?
          -Hơi thở tuy đã tắt nhưng tim vẫn đập bình thường…
Chưa dứt lời thì nàng đã hỏi:
          -Thế là thế nào?!
Trừ bốn người, tất cả đều rất ngạc nhiên, còn hai ông và Lê Tần đã lờ mờ đoán được tình cảm của nàng dành cho chàng! Trong khi Lý thái y nói:
          -Tim đập bình thường thì không có vấn đề gì đâu, công chúa đừng lo!
Nghe vậy, mặt nàng vừa đỏ lên vừa biểu hiện sự yên tâm! Thấy vậy tất cả không còn nghi ngờ gì nữa, còn Mã Chí thì nhìn hai người với ánh mắt đượm buồn và ghen tị rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cau mày nghĩ thầm:
          -Chỉ cần muội nhìn ta với ánh mắt đó một lần duy nhất trong đời, ta sẽ từ bỏ tất cả!
Mọi biểu hiện của Mã Chí đều không qua được mắt Trung Hiếu, chàng cau mày nghĩ:
          -Chẳng lẽ đệ ấy cũng…
Thái Tông lên tiếng:
          -Không sao thì tốt rồi! Thôi, khuya lắm rồi, tất cả đi nghỉ đi để mai còn làm tang lễ!
Rồi hai ông và Lê Tần bước nhanh ra khỏi phòng, mọi người liền bước nhanh theo ba người, nàng thì vừa bước theo vừa gọi:
          -Phụ hoàng, đợi con với!
Khi nàng đến gần thì ông mới phát hiện:
          -Tay con làm sao mà phải băng thế!? Hoảng, Khải, chuyện này là sao?
Ba người sợ xanh mặt, nàng thì vội nói:
          -Con sơ ý bị thương nhẹ ấy mà, không sao đâu, phụ hoàng đừng lo!
Ông nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ:
          -Trả lời nhanh vậy, chắc chắn là có vấn đề rồi!
Nàng lấy hết can đảm ra nói:
          -Trong lúc chơi trò bịt mắt bắt dê, con không cẩn thận bị trượt chân ngã, cánh tay sát xuống đường, không tin phụ hoàng bỏ vải băng ra mà xem!
Vừa nói nàng vừa giơ tay ra, trong khi ba người vừa buồn cười vừa hồi hộp chờ đợi, còn ông thì vừa bước đi vừa nói:
          -Lần sau tất cả phải cẩn thận một chút!
Ba người vừa thở phào vừa mỉm cười nghĩ:
          -Đúng là con gái yêu của phụ hoàng có khác!
Còn nàng chạy tới ôm chầm lấy ông, ông liền nhìn nàng nói:
          -Ô cái con bé này, lớn rồi mà còn làm nũng!
Nàng nhìn ông mỉm cười rồi dịu dàng nói:
          -Ai bảo con là con gái yêu của phụ hoàng!
Ông ngước mắt lên trời nói:
          -Ôi có cô con gái yêu thế này thì cũng mệt lắm!
Tất cả cùng khẽ mỉm cười rồi cau mày nghĩ thầm:
          -Sao giấc mơ kì lạ ấy lại ứng với sự việc ngày hôm nay? Huyền cơ mà vị sư già nói là điều gì? Và hình ảnh con Phụng Hoàng trên bức tranh và trên người Sử Thiên Vũ… 
Đến đây thì tất cả cùng trừng mắt nghĩ với vẻ sửng sốt:
          -Chẳng lẽ truyền thuyết ấy hoàn toàn có thật? Và Sử Thiên Vũ chính là?...
Trong khi tất cả bước đi với vẻ bán tín bán nghi thì Lý thái y hỏi phần sau của câu chuyện, ba người liền nhìn chàng kể với ánh mắt tự hào!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2008 17:27:13 bởi nguyen duc long >