Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Gửi Thanh thanh Khiết
Chưa lên Đà Lạt bao giờ
Chỉ biết Đà Lạt qua thơ của người
Mà sao yêu thế hoa ơi
Dã quỳ em thắp một trời mộng mơ
Liêu siêu dựng một quán thơ
Vài vò rượu, một túi thơ đa tình
Đừng lên Đà Lạt một mình
Ai lên nhớ dắt người tình theo lên
Rượu ngon phải có bạn hiền
Thơ hay phải có một miền thả thơ
Đà Lạt ơi giữa sương mờ
Túi thơ ai thả bên bờ thông reo
Liêu siêu chiếc quán liêu siêu
Mà bao trăng gió mà nhiều mộng mơ
Biết bao giờ! Biết bao giờ!
Ngồi trong quán ấy ngâm thơ cùng người?
Hà nội 8- 7 -2008
Cảm nghĩ khi đọc lều bên hoa dã quỳ của TTk
Cả đời nặng nỗi ưu phiền
Nên em phải trốn đến miền mộng mơ
Cả đời duyên nợ với thơ
Nên em đến chốn mộng mơ dựng lều
Mộng mơ thành phố em yêu
Gió đưa dào dạt thông reo tối ngày
Sương mù lãng đãng mây bay
Cho hồn cất cánh lên mây một mình
Đời em nặng nợ với tình
Tim luôn chạy trốn để mình bơ vơ
Bây giờ chào đón khách thơ
Vui cùng thi hữu thả thơ quên buồn
T.T.K.9/7/2008
Thanhthanhkhiet xin chân thành cảm ơn sự đồng cảm của bạn
Đà Lạt đất khách thân quen
Một lần đến ngắm hơi men nên ghiền
Có hay em nặng ưu phiền
Cho đây với đó thả duyên trao tình
Nay hay em trốn nợ tình
Mặc trời sương gió bọn mình trèo sang
Đời không nặng nợ đa mang
Thuyền không bến đổ lái sang một người
Em ơi cho đấy chút hương
Ngạt ngào nhè nhẹ tình nồng trao em.
NgọcPhương 18/8/08