Tôi viết cho em cũng là viết cho tôi.
Kể ra cũng đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Bởi lẽ mỗi người đều có hoạch định riêng cho bước tiến của mình, nhưng đều cùng chung một chí hướng. Tôi cứ tưởng em luôn hồn nhiên với tiếng cười trong trẻo khi được ở bên, được Thầy thương bạn mến. Mọi việc không đơn giản như tôi nghĩ. Khi hay tin em xin Thầy đến một môi trường mới để được bồi dưỡng thêm về phần kiến thức, tôi nghe lòng xót xa quá! Nhưng làm sao tôi được gặp em để nói với em những gì muốn nói. Đoạn đường em sắp đặt chân đến, hơn một lần tôi đã đi qua. Hy vọng qua trang thư này em vô tình đọc, rồi nhìn lại. Cổ nhân có dạy chúng ta “phản quan tự kỷ bổn phận sự” phải không em.
Em thương !
Khát vọng của em là nỗi lòng của tôi. Làm sao em có thể tin chắc rằng: nơi em sắp đến sẽ đem lại bình an và hạnh phúc cho em hơn là nơi em đang sống, khi niềm tin đó không có cơ sở ? Trong chúng ta ai cũng nuôi một ước vọng và ngày đêm gia công, ấp ủ cho nó lớn lên, rồi tự vẽ ra một khung cảnh huy hoàng. Chính khung cảnh đó làm mờ đi tình huynh nghĩa đệ. Tôi không khác gì em. Có một buổi chiều khi mặt trời sắp lặn, tôi đi thẩn thờ như kẻ mộng du, mặc cho tiếng chim kêu ríu rít trên cành, Thầy đến gần một bên mà tôi vẫn không hay. Thầy hỏi : “Con đang ở đâu vậy?”Câu hỏi của Thầy kéo tôi về thực tại. Tôi thưa thiệt với Thầy “con muốn đi học”. Có lẽ Thầy vô cùng thất vọng với câu nói của tôi. Thầy biết dù có ngăn cản hay dạy bảo thế nào cũng không làm tôi thỏa mãn, nên Thầy chỉ nói : “Đứng núi này trông sang núi nọ nguy hiểm lắm con ạ”. Từ đó tôi xa Thầy.
Thú thật những năm xa Thầy, tôi như rắn không đầu, như thuyền không lái, phía trước có vô số những thác ghềnh, những cám dỗ của ngũ dục v..v.. Phải cố gắng lắm tôi mới giữ được chiếc áo của người tu “chiếc áo không làm nên người tu”.
Xin em đừng cười, tâm hồn tôi lúc đó bị cuốn đi bởi những lớp bụi đường. Muốn có tiền đóng học phí cho nhà trường, tôi phải quên đi phẩm chất của người xuất gia để giao lưu với cư sĩ. Cuộc sống bắt đầu xô bồ, mối quan hệ bạn bè càng ngày càng phức tạp. Kinh văn giáo nghĩa thì tràng giang, không biết đâu là đầu mối. Tôi vẫn biết “học bất hành như họa bĩnh sơn khê”. Tôi thấy mình dường như bị bội thực, có vào mà không có ra, học mà không ứng dụng thực hành cũng bằng không. Tôi bắt đầu thay đổi tư duy. Ước mong có được một môi trường lành mạnh, trong đó có tình thầy trò và huynh đệ quây quần bên nhau đầm ấm, để giúp tôi phục hồi lại giá trị đích thực của người xuất gia. May mắn cho tôi, một luồng gió trong lành thổi đến. Đầu năm 2005 Tăng thân Làng Mai về tổ chức khóa tu tôi như bắt được vàng.